Chương 045 - 046

Chương 45: Ai trêu đùa ai.

Từ lúc thấy Long Mạc, tâm Y Vân liền bay đi đâu mất.

Nàng thật không ngờ, Bạch y Đại ca ca vẫn còn nhớ tới nàng. Với ước muốn mãnh liệt muốn gặp lại hắn, nàng đã từng kỳ vọng hắn sẽ lại đến thanh lâu. Mặc dù, nàng biết suy nghĩ như vậy là không đúng. Cho dù hắn đã biết nàng là Tiểu muội muội nhiều năm trước thì sao chứ? Hắn đã cưới Nguyệt Hạ Hương, biểu tỷ của nàng. Nàng không tham vọng xa vời cái gì, nàng chỉ cần có thể đứng xa xa nhìn hắn cũng đã thoả mãn.

Ban ngày qua đi, đêm tối buông xuống, Phồn Hoa Viên lại bắt đầu một đêm huyên náo.

Y Vân một mình ở trong căn phòng nhỏ, luyện tỳ bà, hôm nay Hồng Điệp không khiêu vũ, Y Vân cũng liền nhàn rỗi.

Tế Yêu lắc lắc chiếc eo nhỏ nhắn, thướt tha đi đến. Cúi người xuống, ở trên giường của nàng nhìn qua nhìn lại.

"Tế Yêu, ngươi đang tìm cây trâm sao? Ở trên bàn." Y Vân chỉ vào hoa trâm đang nằm trên bàn nói.

Tế Yêu lạnh nhạt liếc nhìn Y Vân một cái, từ trên bàn cầm lấy hoa trâm cài lên đầu, không nói một tiếng lả lướt rời đi. Chẳng biết tại sao, Tế Yêu đối với Y Vân thành kiến rất sâu, Y Vân nhận thấy cho tới bây giờ không có lỗi gì với nàng, nàng dựa vào cái gì lại đối địch với mình như vậy. Nhưng nàng không quan tâm! Chỉ cần không thẹn với lương tâm, thì không cần để tâm đến ánh mắt thờ ơ của người khác.

Nằm ở trên giường, Y Vân đang muốn nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên từ sát vách truyền tới tiếng quát mắng, còn kèm theo tiếng nữ tử thảm thiết khóc, thanh âm kia rất quen thuộc, đúng là tiếng của Tế Yêu. Y Vân trong lòng lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nàng từ trên giường đứng lên, vội vàng xông ra ngoài.

Trong căn phòng cách vách là một đống hỗn độn, thức ăn rượu thịt rơi đầy mặt đất.

Mà Tế Yêu đang bị một gã nam tử mặc hoa phục đánh, đang nằm trên mặt đất, quần áo nàng hỗn độn, gương mặt đẵm nước mắt. Y Vân chưa bao giờ thấy qua một nam tử như vậy, dốc hết sức đánh một nữ tử. Nam tử kia miệng còn nói những lời ô uế, một thanh lâu nữ tử, còn giả bộ cái gì mà thanh cao, không tận tâm hầu hạ bổn công tử, hay là ngươi còn muốn chọn lựa đối tượng để hầu hạ.

Y Vân giờ mới hiểu Tế Yêu vì sao ở đây không được sủng ái, đơn giản vì nàng không muốn nịnh bợ, dáng vẻ Tế Yêu không tệ, lại có chiếc eo thon nhỏ uyển chuyển, nếu nàng hết lòng hầu hạ, chắc hẳn nàng cũng trở thành hoa hồng của Phồn Hoa Viên.

Tế Yêu, nàng mặc dù đang ở thanh lâu, nhưng tâm hồn không chút suy đồi, nàng vốn là chờ đợi ngày mình có thể thoát khỏi nhà giam này.

Nhìn thấy Tế Yêu gương mặt đầy nước mắt, tâm Y Vân kiên quyết, nàng quát một tiếng: "Dừng tay."

Nam tử hoa phục sửng sốt, dừng lại động tác, dường như không ngờ sẽ có người lớn mật như vậy dám mắng hắn.

Y Vân kéo dậy Tế Yêu, bàn tay mềm sửa sang lại quần áo bị xé rách của nàng, nói: "Đừng khóc."

Nam tử hoa phục ngẩng đầu lên, mím chặt môi, khoé miệng mang theo nụ cười lạnh, nói: "Ai dám phá hư chuyện tốt của bổn công tử."

Cho đến khi nhìn thấy dung mạo Y Vân, cười lạnh nói: "Bộ dạng cũng không tệ, chẳng qua là có bệnh phải không?" Nói xong, bàn tay đã miết lấy gò má Y Vân, "Ôi, thật đúng là vàng nha, đại gia ta cũng không dám chơi, dính bệnh vào cũng không phải chuyện đùa. Bất quá, dáng người thật không tệ. Nhìn một cái cũng không sao."

Nói xong, vung tay lên, gia định thị vệ hầu hạ bên ngoài lũ lượt chen vào, vây quanh Y Vân cùng Tế Yêu.

Dương ma ma lúc này đã dẫn người đuổi tới, tiến lên chào hỏi, "Ta còn tưởng rằng ai? Thì ra là công tử của Diệp Thừa Tướng, Diệp công tử sao lại tức giận làm gì, Mặc Vân, Phù Phong, mau tới hầu hạ Diệp công tử."

"Không cần, nữ tử mặt vàng này đắc tội bổn công tử, bổn công tử muốn nàng." công tử kia chỉ tay vào Y Vân nói.

"Hoàng Nhan cô nương ở nơi này đi nhạc kèm, nàng không bán thân." Dương ma ma nói.

"Ai bảo nàng bán mình? Cho dù bán mình bổn công tử đây cũng không cần nha, bổn công tử chính là muốn nàng trút bỏ quần áo, ở trong đại sảnh đi một vòng, bằng không thì để cho Tế Yêu bồi bổn công tử một tháng, nếu không chuyện hôm nay ta sẽ không cho qua." Diệp Đình Lan ngang ngược nói.

"Diệp công tử cần gì như vậy, người đại nhân đại lượng, đừng làm khó dễ Hoàng Nhan cùng Tế Yêu." Dương ma ma nói.

"Không được, bổn công tử vẫn cứ muốn nàng trút bỏ thân mình ở trong đại sảnh xoay một vòng." Diệp Đình Lan chắc chắn Y Vân không dám làm như vậy, đem điều này đổi lấy một tháng tra tấn Tế Yêu.

"Được, ta đáp ứng." Thanh âm Y Vân êm ái nói, nam nhân dung tục này, chủ ý trút bỏ quần áo tệ hại như vậy, hắn cũng có thể nghĩ ra được. Bất quá, hôm nay Y Vân sẽ cho tên mặt người dạ thú này biết nữ tử cũng không phải muốn khi dễ là được.

Diệp Đình Lan sửng sốt, nói: "Ngươi, ngươi dám làm như vậy?" Hắn không tin nàng có thể, cho dù là nữ tử thanh lâu đã bán mình cũng không dám ở trước con mắt nhìn trừng trừng của mọi người mà cởi hết quần áo, nữ tử mặt vàng này, dám làm như vậy sao?

"Như thế nào, Diệp đại công tử không tin sao? Chúng ta hãy đánh cuộc một phen?"

Diệp Đình Lan vẫn một mực không tin, "Được, đánh cuộc thì đánh cuộc, bổn công tử thấy ngươi cũng không dám làm như vậy. Muốn đánh cuộc gì đây?"

"Thứ nhất: nếu Hoàng Nhan làm được, ngươi phải hướng Tế Yêu cô nương khấu đầu mười cái xin được tạ tội. Còn có hôm nay ngươi đánh Tế Yêu bao nhiêu, chúng ta sẽ trả lại cho ngươi gấp đôi.

Thứ hai: từ nay về sau ngươi không được tiếp tục bước vào Phồn Hoa Viên một bước.

Thứ ba: ngươi còn phải bồi thường cho Tế Yêu một ngàn lượng bạc."

Một ngàn lượng bạc này là Y Vân vì Tế Yêu mà kiếm, có một ngàn lượng này, Tế Yêu có thể ra khỏi thanh lâu.

"Được, nếu là ngươi thua. Tế Yêu sẽ bồi công tử ta một tháng."

"Được, ma ma, lấy bút mực ra đây, viết giấy làm bằng chứng." Y Vân bình tĩnh nói.

Tế Yêu vì hành động của Y Vân mà cảm động, khóc không ra tiếng, nói: "Muội muội đừng như vậy, để cho Tế Yêu bồi hắn một tháng đi."

Y Vân vỗ đôi vai ngọc Tế Yêu nói: "Không có chuyện gì."

Chứng từ đã lập, Diệp Đình Lan cười lạnh nói: "Tốt lắm, bổn công tử ở dưới lầu chờ, Hoàng Nhan cô nương cần phải nhanh một chút, đừng để chúng ta chờ lâu sốt ruột." Nói xong cười ha hả rời đi.

Trong phòng, trước bàn trang điểm, Y Vân mặc một bộ y phục màu đen ôm sát người, đang tỉ mỉ trang điểm.

"Muội muội, tên Diệp Đình Lan kia trắng trợn kêu gọi mọi người, hắn gọi tới nhiều người như vậy đến nhìn, muội muội, ta nghĩ ngươi vẫn là mau chạy đi." Loan Nguyệt lo lắng nói.

Tế Yêu vốn im lặng bỗng nhiên nói: "Không cần vì ta mà ngươi phải chịu vũ nhục như vậy, hãy để ta đi bồi hắn một tháng đi."

Y Vân cười nhạt một tiếng, đột nhiên hiểu ra vì sao Tế Yêu mới đầu không thích nàng, có lẽ vì Tế Yêu không thể quay đầu trở lại, bị buộc phải gia nhập vào thanh lâu, trong khi Y Vân lại chủ động tìm đến thanh lâu. Nàng làm sao biết được, tuy Y Vân là chủ động tới, nhưng là bị bức bách phải như vậy, cũng đều do tên Quân Lăng Thiên.

Y Vân cười khanh khách nói: "Các người không cần lo lắng cho ta, hôm nay ta nhất định phải làm cho Diệp Đình Lan kia hiểu được, chúng ta cho dù là nữ tử thanh lâu cũng không để bị khi dễ."

Lần nữa ngồi xuống, tinh tế trang điểm, đem đôi mày lá liễu thon dài như tranh thành đôi mày ngài *dài và thanh*, khoé mắt kẻ đen.

Thình lình một mùi hương dược liệu truyền đến, Y Vân vừa ngẩng đầu nhìn, đã thấy Thương Dung đại ca nhiều ngày không gặp

Mi mắt hắn rối rắm, sự tức giận che kín khuôn mặt tái nhợt kia, giống như mây đen phủ kín Tuyết Sơn, dường như bất cứ lúc nào cũng đều có sấm sét vang dội.

"Thương Dung đại ca, tại sao ngươi lại tới nữa, không phải nói cần ở nhà hảo hảo dưỡng bệnh sao?" Y Vân quan tâm nói.

"Ta không đến được sao? Ngươi muốn bị Diệp Đình Lan kia khi dễ sao, ngươi thế nào lại muốn cùng hắn đánh đố như vậy?" Vẻ mặt Thương Dung tái nhợt bởi vì tức giận mà đỏ lên.

"Thương Dung đại ca đừng giận. Hoàng Nhan đã sớm nghĩ ra đối sách, tuyệt đối không để cho Diệp Đình Lan kia có một chút tiện nghi nào, hơn nữa, còn có thể thắng trận này!" Y Vân mỉm cười nói, nhìn thấy nhiều ngươi quan tâm nàng như vậy, trong lòng Y Vân rất là vui mừng.

"Ngươi có thể có biện pháp gì, hãy để cho đại ca giúp ngươi giải quyết việc này đi!" Thương Dung quở trách nói.

"Không cần! Đại ca quan tâm Hoàng Nhan, Hoàng Nhan biết, thế nhưng đây là chuyện của ta, còn quan hệ đến mặt mũi của nữ tử thanh lâu chúng ta, ta không muốn đại ca giúp ta ra tay, Hoàng Nhan có thể giải quyết, Đại ca hãy chờ xem kịch vui đi."

Lúc này, Dương ma ma vội vàng đi đến, nói: "Hoàng Nhan, ta đã sắp xếp thoả đáng, ngươi cần một con ngựa ta đã thay ngươi chuẩn bị tốt."

"Được, cũng nên đi xuống rồi." Y Vân nói xong, liền đem chiếc trâm cài trên tóc tháo xuống, tức khắc một mái tóc đen dài như thác trút xuống, dài tới đầu gối, như một chiếc áo choàng màu đen, đem cả người nàng phủ kín, thêm nữa là nàng mặc một bộ y phục đen tuyền, làm cho người khác căn bản không nhìn ra nàng có mặc quần áo bên trong. Y Vân thầm nghĩ thật sự cảm tạ mẫu thân đã cho nàng một mái tóc đen như vậy.

"Các tỷ muội, các người xem, Hoàng Nhan như vậy đi ra ngoài, sẽ không để cho kẻ khác nhìn thấy điều gì."

Tế Yêu nín khóc mỉm cười, khen: "Muội muội thật sự là thông minh tuyệt đỉnh, đây đúng là ý hay, hại chúng ta lo lắng cả nửa ngày."

Y Vân lại hướng nhìn Thương Dung, cười hì hì nói: "Đại ca, như thế này đi ra ngoài, ngươi thấy sao?"

Thương dung nhìn Y Vân thản nhiên cười, vẻ tức giận sớm đã biến mất, trong mắt hiện lên nét tán thưởng.

Phồn Hoa Viên tiếng người ồn ào, bởi vì Diệp Đình Lan cho gọi rất nhiều người, lúc này đây trong đại sảnh đã đông hơn so với ngày thường.

Ngọn đèn bỗng nhiên mờ mịt, đây là Y Vân cố ý giao cho Dương ma ma làm, nàng không muốn làm cho người khác nhìn ra mánh khoé của nàng. Nhưng với ngọn đèn mờ nhạt như thế, vẫn chiếu ra những tia sáng mê hoặc, say đắm ánh nhìn.

Có người hô lớn, như thế nào còn không ra, chẳng lẽ là sợ? Sắc mặt Diệp Đình Lan vui mừng, hắn biết Hoàng Nhan nhìn thấy nhiều người thế này đã bị hù sợ, xem ra là đang ở trong phòng hối hận. Hắn đắc ý, hừ, dám cùng bổn công tử đánh đố, không phải là tự mình lãnh chịu thất bại hay sao. Nếu không dám ra đây, Tế Yêu cứ đợi bồi ta một tháng đi.

Dương ma ma khoan thai bước ra, đứng ở trên bậc thang lớn tiếng hô: "Mọi người chớ tranh cãi ầm ĩ, Hoàng Nhan cô nương sẽ lên biểu diễn."

Âm thanh ồn ào bỗng chốc biến mất, đại sảnh một mãnh yên tĩnh khác thường, mỗi người ngoại trừ hít thở, toàn bộ đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào cửa lầu, đến chớp mắt cũng không dám, sợ bỏ lỡ cảnh đặc sắc nhất. Diệp Đình Lan mở to mắt, có chút không tin tưởng.

Đinh linh linh, đinh linh linh...

Một tiếng chuông rất nhỏ rất nhẹ vang lên, như có như không, lúc đứt lúc nối, nếu không chú tâm lắng nghe, gần như không nghe thấy. Nhưng cũng thực êm tai, ngay khi vừa nghe thấy thanh âm rất nhỏ đó thì tiếng chuông kia đột nhiên biến mất. Lúc mọi người bắt đầu thất vọng thì tiếng chuông kia lại từ từ vang lên, mới đầu giống như tiếng chuông gió lưu ly tinh xảo bị gió nhẹ thổi qua, sau đó âm thanh dần dần thay đổi, đinh đông không dứt, giống như cơn mưa nhẹ nhàng rơi rụng.

Ngay lúc mọi người bị tiếng chuông hấp dẫn, bỗng nhiên từ trên lầu, một con ngựa trắng thong thả bước ra, trên lưng ngựa là một nữ tử, nàng dựa nửa người trên lưng ngựa, mái tóc đen nhánh đổ xuống, nhưng một dòng thác đem cả người nàng bao lấy. Khuôn mặt bị mái tóc đen che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt, từ bên trong mái tóc liếc nhìn mọi người.

Phía dưới lộ ra đôi chân trần trắng như được chạm khắc từ ngọc, trên cổ chân là chiếc chuông màu bạc.

Đôi tay như ngọc của nàng cũng cầm lấy một chuỗi lục lạc màu bạc. Bàn tay mềm nhẹ nhàng lắc, lục lạc liền phát ra âm thanh đinh linh linh, đinh linh linh nhẹ nhàng, tạo thành một khúc nhạc dân gian.

Tuấn mã tuyết trắng kia ở đại sảnh chậm rãi di chuyển, ánh mắt mọi người liền theo đó mà chuyển động.

Không biết là vì tiếng chuông êm tai hấp dẫn, hay là vì nữ tử cùng tuấn mã trắng như tuyết này thu hút, cả một đại sảnh nhưng lại không có một tiếng động nào, mãi cho đến khi Y Vân cưỡi ngựa đi hết một vòng trở về.

Mọi người lúc này mới hồi phục lại tinh thần.

Trong đại sảnh vẫn yên tĩnh không một âm thanh, thật lâu sau, không biết là ai hít vào một hơi, âm thanh rõ ràng có thể nghe thấy.

Mọi người lúc này mới như được giải trừ định thân pháp *thuật bất động*, liền nhao nhao bàn luận.

Chợt nhiên hiểu ra, thì ra đây là khoả thân chuyển sảnh?

Đúng nha, nàng thật sự là không mặc một mảnh vải nào trên người, nhưng mà bọn hắn cái gì cũng không thể nhìn thấy, thậm chí cả dung mạo của nàng cũng không thấy rõ. Thực là một nữ tử Hoàng Nhan trí dũng song toàn.

Diệp Đình Lan bây giờ mới hiểu được hắn là bị Hoàng Nhan trêu đùa, gương mặt hắn xanh mét, biểu cảm kia giống như muốn hét lên, thật là khổ không nói nên lời.

Mà ở trước cửa, còn có một tiết mục càng đặc sắc hơn đang đợi hắn.

Tế Yêu cùng các tỷ muội ở Phồn Hoa Viên ở nơi này cao giọng hô: "Diệp đại công tử, nói cần phải giữ lời nha."

"Này, ngươi còn là nam nhân hay không, thua cuộc thì phải nhận thua chứ, đừng để mất mặt nam nhân chúng ta." Khách nhân trong đại sảnh cũng bắt đầu ồ

Diệp Đình Lan bất đắc dĩ, cứng ngắc thừa lúc mọi người cười vang bên trong, cấp Tế Yêu dập đầu mười cái, còn ngoan ngoãn dâng ngân phiếu một ngàn lượng.

Những tỷ muội đã từng bị hắn lăng nhục không phải chỉ có Tế Yêu, nhưng các tỷ muội cũng còn chú ý đến mặt mũi của hắn, không có đánh thật sự.

Diệp Đình Lan kia đang lúc mọi người cười đùa, chán nản bỏ đi.

Trong lúc huyên náo, không ai chú ý tới, trên lầu hai, trước cửa một gian nhà có một nam tử mặc tử y đang đứng.

Lúc này đây, gương mặt hàn băng của hắn bị che phủ bởi một nụ cười, giống như ánh mặt trời ngày xuân tươi đẹp chiếu sáng tảng băng lạnh giá.

Nụ cười kia sáng lạn như thiêu đốt.

"Tiểu ma nữ, ngươi để cho ta tìm kiếm thực khổ sở, thì ra lại tránh ở địa bàn của ta."

Chương 46: Quỷ kế Lăng Thiên.

Sau màn biểu diễn khoả thân đó, tiếng tăm Hoàng Nhan ở Phồn Hoa Viên bỗng nhiên lớn lên, thậm chí vượt qua hoa khôi Hồng Điệp.

Mái tóc nàng đen tuyền như thác chảy, dáng vẻ thanh khiết cưỡi tiểu mã tuyết trắng, hình ảnh đó cứ ở trong lòng mọi người.

Dũng khí của nàng, trí tuệ của nàng đã cảm phục rất nhiều người.

Các tỷ muội cũng bắt đầu gần gũi với Y Vân, nhất là Tế Yêu, đối với Y Vân không còn có thành kiến.

Dương ma ma càng nhìn Y Vân với con mắt khác, nên đổi cho Y Vân một gian phòng riêng, nhưng Y Vân một mực cự tuyệt.

Y Vân không thích bị người khác để ý như vậy, nàng tình nguyện bản thân vẫn là Hoàng Nhan không được chú ý trước đây

Nhưng mà điều này là không có khả năng, khách nhân đã bắt đầu yêu cầu Y Vân tiếp khách.

Một ngày bình thường trôi qua, Y Vân quyết định sẽ rời khỏi Phồn Hoa Viên.

Buổi chiều ngày hôm đó, Dương ma ma bất ngờ đến căn phòng nhỏ của Y Vân.

Vẻ mặt nàng tươi cười hướng Y Vân nói: "Hoàng Nhan, ma ma thật sự chưa từng nghĩ, ngươi sẽ trở thành hoa hồng ở Phồn Hoa Viên, mấy ngày nay lời mời ngươi diễn tấu, bồi rượu khách nhân rất nhiều, đều bị ma ma ta cự tuyệt. Nhưng mà hôm nay có một khách nhân không tầm thường chỉ muốn ngươi tiếp, ma ma không thể từ chối, ngươi xem, có thể giúp ma ma ta một chút?" Dương ma ma vô cùng khách khí nói.

Y Vân trầm tư, là khách nhân như thế nào? Lại khiến Dương ma ma khẩn trương như thế.

"Ma ma, chẳng lẽ ngươi đã quên, Hoàng Nhan không phải là bán mình cho thanh lâu, lúc trước khi Hoàng Nhan đến Phồn Hoa Viên chúng ta đã lập khế ước mà? Cho dù như thế nào, Hoàng Nhan cũng không tiếp khách." Y Vân kiên định nói.

"Điều này ma ma biết, chỉ là muốn ngươi giúp ta, khách nhân kia chúng ta đắc tội không nổi." Dương ma ma khổ tâm khuyên bảo.

"Ma ma vì sao không nói cho hắn biết, Hoàng Nhan có bệnh trong người, không thể đãi khách."

"Đương nhiên ta đã nói qua, nhưng mà người này vẫn kiên trì."

"Dương ma ma, Hoàng Nhan đã quyết định rời khỏi Phồn Hoa Viên, không bằng Dương ma ma lúc này hãy để Hoàng Nhan đi đi." Dương ma ma đang định tiếp lời, bỗng nhiên dưới lầu vang lên một tiếng động lớn, có người hổn hển chạy lên thông báo: "Ma ma, khách nhân dưới lầu đều bị thị vệ của vị khách quý kia đuổi đi hết, hơn nữa, hắn còn nói, nếu Hoàng Nhan không qua tiếp đãi hắn, hắn liền muốn đại khai sát giới!"

Sắc mặt Dương ma ma đại biến, hoang mang nói: "Hoàng Nhan, ngươi xem, người này Phồn Hoa Viên ta thật sự đắc tội không nổi, ngươi đi tiếp hắn đi."

Y Vân từ cửa nhìn xuống phía dưới, trong đại sảnh một mảnh hỗn loạn, có hai người đang cầm kiếm đuổi lấy khánh nhân.

Xem ra người này thật sự không đơn giản, bằng không Dương ma ma cũng không sợ đến như vậy, nàng chẳng lẽ thật sự phải đi bồi hắn sao?

Y Vân lặng yên, trong lòng rất là do dự.

Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Tế Yêu đang được Loan Nguyệt dìu vào.

Dường như là bị thương, trên người loang lổ vết máu.

Dương ma ma kinh hãi hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Tế Yêu làm sao vậy?"

Loan Nguyệt rưng rưng nói: "Tế Yêu nghe ma ma nói muốn để Hoàng Nhan muội muội đến tiếp khách, liền chính mình lặng lẽ thay muội muội đi, ai ngờ vừa vào đến cửa còn chưa nhìn thấy người kia, đã bị thương như thế này."

Y Vân nghe vậy trong lòng đau xót, để Tế Yêu phải chịu như vậy, nàng thật không biết phải làm sao.

Y Vân quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Dương ma ma nói: "Ma ma, đưa Hoàng Nhan đi thôi." Quay đầu hướng Loan Nguyệt nói: "Tỷ tỷ, cẩn thận chăm sóc tốt Tế Yêu tỷ."

Bước trên một thang gác quanh co, Dương ma ma dẫn Y Vân tới lầu ba của Phồn Hoa Viên.

Lầu ba, nơi này Y Vân chưa từng đến qua, cũng chưa bao giờ thấy người khách quý nào ở đây.

Cả lầu ba là một mãnh tĩnh lặng, không có một tiếng động, âm thanh huyên náo dưới lầu cũng cách xa.

Xuyên qua một đoạn hành lang âm u, đi vào một gian phòng được bày trí đơn giản, trên bàn có một chụp đèn, ngọn đèn le lói làm căn phòng thêm phần mờ ảo.

Căn phòng lịch sự tao nhã gọn gàng, Phồn Hoa Viên không ngờ lại có một gian phòng như vậy, ở trong ấn tượng của Y Vân, gian phòng nào của Phồn Hoa Viên nếu không tràn ngập đủ loại màu sắc, thì cũng rèm che trướng phủ, một mảnh mơ màng lãng mạn.

Dương ma ma ở bên tai Y Vân thận trọng nói: "Hoàng Nhan, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được làm hắn buồn bực! Vì tất cả tỷ muội của Phồn Hoa Viên."

Nói xong liền như gió nhanh chóng biến mất.

Những câu nói nặng nề như thế làm Y Vân thật ngán ngẩm.

Nhìn không thấy có người trong phòng, nhưng Y Vân lại cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang chăm chú vào nàng.

Nhìn chung quanh một hồi, phía sau màn tơ bạch sắc, hình như có một bóng người màu đen đang nằm trên giường.

"Ngươi chính là khách nhân muốn Hoàng Nhan tiếp đãi?" Y Vân nỗ lực đè nén thanh âm tức giận.

Không khí yên tĩnh đi qua, một giọng nói trầm thấp ám muội mà kỳ dị ra lệnh: "Lại đây."

Đứng yên ở trước giường, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh nam tử kia nhàn nhã nằm trên giường.

Là tên cường bạo xấu xa thế nào, không biết hắn đang giở trò gì, ẩn trên giường là có ý tứ gì.

Chẳng lẽ? Hắn muốn nàng uỷ thân cho hắn? Chẳng lẽ đây gọi là tiếp khách...? Nghĩ đến điều này, Y Vân cuống quít lui về phía sau.

Nhưng, đã chậm.

Đôi tay.

Một bàn tay thon dài nhanh chóng từ trong màn trướng vươn ra, lại rất nhanh thu hồi.

Trong nháy mắt, Y Vân cả người từ bên ngoài trướng liền nằm ở trên giường.

Thậm chí nàng còn không nhìn thấy được dáng vẻ nam tử kia, liền nằm lỳ ở trên giường, động đậy một chút cũng không được, Y Vân biết cái này gọi là gì, nàng đã bị điểm huyệt.

"Ngươi không nên đụng vào ta, ta có bệnh, sẽ lây bệnh cho ngươi, phu quân của ta chính là vì bị ta lây bệnh mà chết."

"Sao? Ngươi từng có phu quân sao?" Thanh âm trầm thấp ám muội kia buồn cười hỏi.

"Đúng, trước khi Hoàng Nhan đến thanh lâu đã gả cho người, phu quân sau khi bị ta lây bệnh, không vài ngày sau liền chết đi, trước khi chết rất thống khổ, thịt trên người từng khối từng khối thối rữa. Mẹ chồng ta vì vậy mà đem ta từ trong nhà đuổi đi, Hoàng Nhan không có chỗ nào nương nhờ mới tìm đến cửa Phồn Hoa Viên. Nhưng bệnh này, đối với nữ tử thì không sao, nhưng nam tử khi mắc phải nhất định sẽ chết, hơn nữa là chết vô cùng thê thảm." Đến lúc này, Y Vân chỉ có thể nhờ vào đầu lưỡi của mình để nói dối, hy vọng có thể hù doạ nam tử này. Hy vọng Phật tổ phù hộ, để nam tử này là một tên sợ chết.

Sau một lúc lâu, không thấy thanh âm, Y Vân cho là nàng đã thành công, nam tử này cuối cùng đã bị nàng hù sợ, Y Vân không khỏi âm thầm vui mừng.

Hình như có tiếng vang kỳ lạ từ trong miệng nam tử kia bật ra, giống như là nụ cười bị đè nén, chẳng lẽ lời nói của nàng thực buồn cười như vậy sao?

"Vậy sao? Kỳ thật ta cũng có bệnh, bệnh của ta cũng lây nhiễm, cho nên mới phải chọn ngươi, không bằng để chúng ta lây bệnh cho nhau đi." Nam tử kia nói.

Hắn không tin, nam nhân đáng giận này lại không tin lời nàng.

Y Vân cảm giác mình không có cách nào.

Nàng không cam lòng, nàng còn đang cố gắng tìm ra đối sách.

Nam tử kia lại bắt đầu động thủ đem trâm cài tóc của nàng tháo xuống, ngọc trâm từng cái từng cái được lấy ra, tuỳ ý ném xuống đất.

Y Vân kinh hãi không thôi, nàng nỗ lực tự nói với chính mình không được hoảng hốt.

Một bàn tay thon dài xoa lên hai má Y Vân, đem khuôn mặt ố vàng của nàng nhẹ nhàng ma sát.

Tay hắn vừa chạm vào, Y Vân không khỏi rùng mình một cái, "Ngươi không cần sờ! Sẽ truyền bệnh, ta chỉ là vì tốt cho ngươi." Y Vân hoảng loạn hô.

Nhưng mà vô dụng, nam tử kia vẫn đang từ từ lau chùi khắp mặt Y Vân, động tác thực ôn nhu, nhưng mỗi một lần đều làm cho tâm Y Vân hoảng hốt đập mạnh

Tiếp theo tay hắn lại chuyển đến vành môi Y Vân nhè nhẹ lau sạch, đôi môi đỏ tươi bị hắn cọ xát, lộ ra cánh môi đỏ mọng lúc đầu của Y Vân.

"Không được đụng vào ta! Đem bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!" Y Vân vừa hoảng sợ vừa xấu hổ giận dữ hô.

"Sao? Ngươi không phải là nữ tử thanh lâu ư? Làm gì phải tỏ ra thanh cao như vậy?"

"Ngươi là tên khốn kiếp! Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Chẳng lẽ ngươi dám làm ta tức giận hay sao?" Hắn chậm rãi nói.

Y Vân lập tức nhớ lại lời Dương ma ma nói.

Dương ma ma nói, mạng tỷ muội của Phồn Hoa Viên đều nằm trong tay nàng.

Từng giọt lệ lạnh lẽo, trong suốt theo gương mặt nàng trượt xuống, lướt qua bàn tay to lớn của nam tử kia.

Xuyên qua đôi mắt mông lung đẫm lệ Y Vân nhìn thấy bàn tay kia nhẹ nhàng run lên một cái.

Tiếp đó nàng bị xoay người lại, ngay tại lúc Y Vân nghĩ là nàng có thể thấy rõ hình dáng người kia thì cái chụp đèn trong phòng liền bị dập tắt.

Căn phòng rơi vào một mảnh tối tăm, Y Vân bị nam tử kia bế lên.

Một đôi tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, hắn nói: "Ta sẽ không chạm vào ngươi!"

Y Vân cho là mình nghe lầm.

"Nhưng, ta muốn một nụ hôn của ngươi." Nam tử kia lạnh lùng nói.

"Cái gì?" Y Vân kinh ngạc.

Hôn!

Y Vân chưa từng có hôn qua ngươi khác, nhưng...so với thất thân thì tốt

Dù sao đối với tính mạng của tất cả tỷ muội Phồn Hoa Viên mà nói, mất đi một cái hôn cũng không là gì!

Người nọ ở trên vai Y Vân nhẹ nhàng vỗ.

Huyệt đạo của nàng đã được giải.

Trong bóng đêm, bóng đen mờ nhạt kia nhẹ tựa vào thành giường.

Một mảnh yên tĩnh đọng lại.

Chạy trốn hiển nhiên là không thể nào, nhưng, hôn hắn? Làm sao bây giờ! Y Vân sẽ không, huống chi lại là chủ động hôn hắn, điều này còn không bằng bảo Y Vân chết đi.

Nhưng Y Vân cũng không muốn dễ dàng chết đi như vậy, dù sao sinh mệnh cũng quý giá vô cùng.

"Như thế nào? Còn không mau lên, nếu không ta sẽ hối hận. Ngươi là một nữ tử thanh lâu, chẳng lẽ cái này cũng không biết." Trong bóng đêm, giọng nói trầm thấp hờ hững truyền đến.

Tâm Y Vân khẽ động, liền nhẹ nhàng đứng dậy.

Hướng tới cái bóng mơ hồ kia.

Nàng chạm vào môi hắn, thực nhu, thực mềm.

Nàng cuối cùng đã làm, nàng thật sự đã hôn nam tử cường bạo này.

"Ta đã làm! Ngươi nên tuân thủ lời hứa, thả ta đi!" Thanh âm Y Vân run rẩy nói.

"Ngươi nói? Mới vừa rồi chính là hôn?" Nam tử thực bất mãn nói.

"Không đúng sao?" Y Vân nghi hoặc hỏi.

Nhớ rõ lần đó Quân Lăng Thiên chính là như vậy lừa đi nụ hôn của nàng, nhưng hình như không phải giống như thế này. Lần đó nàng trong tình trạng bị ngạt thở, không kịp phản ứng gì đã bị hắn lừa. Nàng căn bản không biết nên làm thế nào.

Quân Lăng Thiên?! Khi cái tên này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu thì nàng phát hiện lồng ngực này lẫn hơi thở của nam tử này cũng rất quen thuộc. Chẳng lẽ là hắn? Vì sao thanh âm không giống?

Y Vân mặc dù không dám khẳng định, nhưng hành vi hai người này lại tương tự nhau như vậy.

Nàng không thể không hoài nghi.

Trong lúc Y Vân đang suy tư, nam tử kia dường như không còn kiên nhẫn chờ đợi, bỗng nhiên nâng....lên khuôn mặt Y Vân, hôn thật sâu.

Y Vân kinh hãi, bản năng làm nàng tránh né.

Nhưng mà bàn tay hắn, mạnh mẽ giam giữ đầu của nàng.

Môi của hắn gắt gao quấn quýt lấy nàng, triền miên không tha. Môi hắn linh hoạt xâm nhập, hắn mãnh liệt muốn đem hơi thở của hắn truyền cho nàng.

Y Vân cảm thấy ý thức của nàng dần dần lạc mất, nàng nhớ lại nụ hôn của Quân Lăng Thiên.

Hai lần, nụ hôn của nàng đều không tự nguyện trao cho người.

"Chuyên tâm một chút!" Thanh âm nam tử vì nụ hôn mà kích động, vô ý để lộ ra sơ hở, rõ ràng chính là thanh âm của Quân Lăng Thiên.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện