Chương 075

Chương 75: Thông minh gặp xảo quyệt.

Hắn muốn nàng như vậy, vui vẻ như vậy, nổi giận như vậy, hắn không muốn nàng mãi u buồn trông như nước đọng nơi ao tù.

Quân Lăng Thiên nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, tay phải gối lấy đầu, mái tóc đen tuỳ ý xoã xuống, trông rất tự tại, thong dong nhưng dáng vẻ đó lại có khả năng thiêu đốt người đối diện.

Khóe môi hơi giương lên, lộ ra nụ cười nhẹ, thực mê người, trong đôi mắt vẫn còn lưu lại vẻ say mê mới vừa rồi.

Không thể phủ nhận, hắn đã đắm chìm trong một khắc đó.

Ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng, hắn nguyện vĩnh viễn đắm mình trong đó.

Y Vân nhớ lại tình cảm ám muội mới vừa rồi của bọn họ, lại nhớ đến việc nàng từng bị lừa phải hôn hắn khi ở Phồn Hoa Viên, trong lòng liền bực bội. Hắn nghĩ nàng là một nữ tử tuỳ tiện sao? Có thể tuỳ ý để hắn trêu đùa ư?

Vừa nãy nàng còn đem lòng cảm kích hắn, đúng là nàng bị đãng trí mà, hắn vốn là một ác ma, lấy việc trêu đùa tra tấn người khác làm niềm vui.

Y Vân tức giận nhìn hắn, nhìn dáng vẻ hắn vênh váo đắc ý, đôi mắt mang đầy sự đùa cợt. Y Vân nhanh chóng đem sự tức giận trong lòng đè nén xuống, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Nàng hiểu rất rõ, nếu như nàng nổi giận, ấy chính là rút lui thật sự. Nàng càng tức giận, càng nóng nảy, hắn sẽ càng vui sướng.

Khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, lạnh lùng, Y Vân nhìn về phía Quân Lăng Thiên, khoé môi hiện lên nét cười nhạt như có như không, lạnh lùng nói: "Ta không thích ngươi, ngươi cũng không thích ta, ta là nha hoàn của ngươi, chứ không phải là đồ chơi của ngươi, mong rằng sau này ngươi không tiếp tục có những hành vi vô sỉ như vậy."

Nghe thấy lời nói của Y Vân, sắc mặt Quân Lăng Thiên ngưng đọng lại, đôi mày lạnh lùng nhướng lên, nhẹ mỉm cười, đôi mắt híp lại trông càng nguy hiểm.

Trong khoảnh khắc này, Y Vân nghĩ rằng hắn sẽ phát hoả ngay lập tức.

Nhưng không hề có, hắn chỉ nhoẻn miệng cười, nụ cười ngây thơ mà sáng lạng.

Hiện tại Y Vân cảm giác bản thân nàng vĩnh viễn không thể nào đoán ra được suy nghĩ của người này, Y Vân tự ình thông minh, nhưng thông minh gặp phải xảo quyệt gian trá, liền giống như nhân tài mà không có đất dụng võ.

Nàng mãi sẽ không hiểu được hắn, thế nhưng hắn lại rất dễ dàng nhìn thấu tâm tư nàng, thậm chí là biết toàn bộ bí mật của nàng.

Quân Lăng Thiên thư thái từ trên giường đứng lên, ám muội bước đến trước mặt nàng, hơi thở nam nhân riêng biệt của hắn xâm nhập vào mọi giác quan của Y Vân.

Vươn cánh tay, nhẹ nhàng ôn nhu, chế ngự dục vọng đang cuộn trào trong người, khẽ chạm vào khuôn mặt Y Vân.

Gương mặt Y Vân hiện lên một mảnh hồng hồng, không biết là bởi vì tức giận hày là vì cái ôm vừa rồi mà thẹn thùng.

"Ngươi không thích ta, ta biết, nhưng sao ngươi biết ta không thích ngươi?" Thanh âm của hắn bất chợt trở nên nhu hoà.

Đáy lòng Y Vân ngừng trệ, một loại cảm kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện.

Nàng ngoảnh mặt đi, không nhìn vào đôi mắt nóng rực kia, lạnh nhạt nói: "Tình cảm của ngươi không liên quan gì đến ta, ta vĩnh viễn sẽ không để ý đến."

Ánh mắt Quân Lăng Thiên tối sầm lại, nói: "Ngươi sai rồi! Ngươi cần phải ghi nhớ sở thích của ta, thân là nha hoàn bên người ta, sao lại không biết ta thích gì ghét gì chứ?"

"Nếu như thế, vậy thì nói xem ngươi thích cái gì, ghét cái gì?" Y Vân nếu như đã đáp ứng làm nha hoàn của hắn, thì sẽ cố gắng làm hết sức mình

"Ta thích nhất...chính là ngươi." Nói xong, hắn mỉm cười, nụ cười rất là gian xảo.

Trong lòng thoáng qua cảm giác nghẹt thở nặng nề.

Y Vân không rõ đây là loại cảm giác gì, nhưng nàng vô cùng bài xích.

Biết rõ là hắn đang trêu đùa nàng, nàng lại bối rối không biết phải làm sao.

"Chủ nhân có phải cũng nên biết một chút xem nha hoàn yêu ghét cái gì nha." Y Vân che dấu trái tim đang đập liên hồi của mình, "Ta cho ngươi biết, người ta hận nhất chính là ngươi...Quân Lăng Thiên."

"Ta biết, ngươi hận nhất là ta, yêu nhất chính là Long Mạc. Nhìn xem, có phải ta rất hiểu rõ nha hoàn của mình phải không?” Giọng nói của hắn tựa như gió nhẹ mây trôi, không hề nổi giận, khoé môi lại vẽ ra nụ cười tự giễu.

Bản thân đã điên rồi sao? Biết rõ lòng nàng chỉ có Long Mạc, còn không nề hà nguy hiểm cứu nàng ra khỏi cung.

Nàng chẳng qua gương mặt so với những nữ tử khác xinh đẹp hơn một ít, cầm nghệ êm tai hơn một tí, lại quật cường hơn một chút. Chẳng lẽ chỉ bởi vì vậy, mà hắn lại say đắm sâu sắc nàng sao?

Hoàng hôn dần buông xuống, trong khoang thuyền có chút tối tăm, Quân Lăng Thiên lại một lần nữa tường tận đánh giá Y Vân, cũng một lần nữa xem xét kỹ lưỡng tình cảm của mình.

Đã phải lo lắng bôn ba suốt mấy ngày liền, khiến gương mặt nàng hơi có chút gầy đi, cằm đã hơi nhô ra. Làn da vốn trắng nõn mịn màng, thế nhưng lúc này bởi vì sự oán hận với hắn mà có phần tái nhợt.

Nhưng, cho dù gầy yếu tái nhợt vẫn xinh đẹp.

Đôi mày như khói, ánh mắt lạnh nhạt như mặt hồ, môi đỏ mọng như son, mái tóc đen như mực trút xuống, chiếc eo nhỏ nhắn mảnh khảnh.

Nhưng, nữ tử có nét đẹp sánh với nàng cũng không phải là không có, thuộc hạ của hắn Hồng Điệp cũng không thua kém gì nàng, hơn nữa lại có phần thướt tha phong tình hơn nàng.

Nhưng, hắn biết, hắn không phải chỉ yêu nét đẹp của nàng.

Nhìn vào ánh mắt nàng trong trẻo như mặt nước, sâu thẳm như hồ thu, lại thêm phần bướng bỉnh, lãnh đạm, và có cả sự oán hận trong đấy, nhưng, tuy là như thế, đôi mắt nàng vẫn còn nét dịu dàng.

Cũng như trong bất cứ hoàn cảnh nào, nàng vẫn luôn là một nữ tử có tấm lòng lương thiện.

Hắn thích nàng, không vì lý đo gì, đơn giản chỉ vì thích mà thích.

Trong lòng nàng đã có một tên Long Mạc, không quan trọng, nếu nàng đã gặp được hắn, ngay cả đến mười tên Long Mạc, hắn cũng có thể trục xuất hắn ta ra khỏi trái tim của nàng. Trước hết chỉ nên bắt đầu từ nha hoàn thôi.

Tự tại tựa người trên ghế, hắn ung dung nói: "Nha hoàn ngươi, có phải nên biết bổn phận của mình, đúng không?"

Y Vân chớp mi, nói: "Bổn phận gì?"

"Nói cho ngươi biết, làm nha hoàn của ta, không phải là một chuyện dễ dàng!

Khi ta khát nước ngươi phải vì ta mà bưng trà dâng nước;

Khi ta dùng cơm ngươi phải vì ta mà rót rượu gắp thức ăn;

Khi ta nghỉ ngơi ngươi phải vì ta mà cởi áo nới dây lưng;

Khi ta tắm rửa ngươi phải vì ta mà chà vai lau lưng;

Khi ta buồn chán ngươi phải vì ta mà đánh đàn ca hát;

Khi ta buồn phiền thì ngươi không được vui vẻ, phải thay ta giải sầu;

Khi ta vui vẻ thì ngươi không được buồn phiền, phải cùng ta chung vui;

Khi mùa đông rét lạnh ngươi phải vì ta mà ủ ấm giường;

Khi ngày hè bóng bức ngươi phải vì ta mà quạt gió khua muỗi;

..."

Gương mặt anh tuấn của Quân Lăng Thiên nổi lên nụ cười đắc ý, ánh mắt đen tuyền tinh thông như muốn câu hồn, chăm chú nhìn vào nàng.

Y Vân cẩn thận lắng nghe, những điều này đều là những việc mà một nha hoàn phải làm, không có gì quá phận, trước kia khi còn là nha hoàn của bà ngoại nàng đều đã làm qua.

Nhưng mà, muốn nàng hầu hạ như thế đối với một ác ma, trong lòng vẫn có chút không cam chịu.

Nhìn hắn đắc ý ra lệnh như vậy, Y Vân đã cảm thấy tức giận, chưa bao giờ nàng căm hận giống như lúc này, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu bây giờ có một chiếc roi trong tay, nàng sẽ không chút do dự mà quất về phía Quân Lăng Thiên, đúng rồi, đánh vào cái miệng thúi của hắn, để hắn không thể nói được nữa.

Chỉ cần hắn mở lời là lại dễ dàng khơi dậy sự tức giận của nàng.

"Còn gì nữa không?" Y Vân lạnh nhạt

"Trước mắt là như vậy đi? Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, có gì sẽ bổ sung sau."

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, nằm ngửa ở trên ghế.

"Ngươi nên làm việc của mình đi."

"Vậy ngươi khác nước, hay là đói bụng, buồn chán, hay ưu sầu đây?" Y Vân kìm nén sự tức giận, hỏi.

"Làm nha hoàn thì phải chủ động nhìn xem chủ nhân cần gì, hiện tại ta rất buồn bực, ngươi có phải nên giúp ta giải sầu nha."

Lúc này, Y Vân mới hiểu được thế nào là người khi đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Ai bảo cái mạng nhỏ của nàng và mẫu thân nằm ở trong tay người ta, nếu như một khi hắn cao hứng mà giết nàng thì cũng chỉ giống như giết chết một con kiến mà thôi.

Nàng không sợ chết, nhưng mẫu thân thì không thể chết được, nếu không phải vì muốn hắn đưa mẫu thân đến chiến trường, Y Vân thật sự rất muốn đối nghịch với hắn.

Nhưng, nàng không thể.

Chỉ có thể để mặc cho lửa giận bùng cháy trong lòng, còn gương mặt lại nhẹ nhàng mỉm cười, "Không biết là ngươi muốn nghe khúc nhạc nào?"

"Tuỳ ý." Đôi mi Quân Lăng Thiên run run, đắc ý cười.

Y Vân nhìn khắp bốn phía, trong căn phòng nhỏ này, bày trí vô cùng đơn giản, không có một nhạc cụ nào. Mày Y Vân khẽ chau lại, chẳng lẽ muốn nàng hát sao?

"Nhưng mà, nơi này không có nhạc cụ, Y Vân làm thế nào diễn tấu."

"Ngươi tự nghĩ đi, không thấy ta đang phiền lắm sao?" Quân Lăng Thiên vẫn nhắm mắt như cũ, nhởn nhơ nói.

Chợt thấy trên chiếc bàn nhỏ, có hai bát sứ men xanh, trên thân có hai cánh bướm nhỏ, trong lòng không khỏi vui mừng, hay là dùng chúng đi.

Thuận tay cầm lấy hai chiếc bát hồ điệp, dùng ngón giữa và ngón cái của tay phải giữ lấy, cổ tay trắng nõn như tuyết nhẹ nhàng chuyển động, âm thanh đinh đang thanh thuý rất là dễ nghe.

Quân Lăng Thiên nghe thấy, bên môi tràn ra nụ cười nhẹ nhàng.

Trong tiếng nhạc đệm lanh lảnh này, môi son Y Vân khẽ mở, cất tiếng hát:

Thập lý lâu thai y thúy vi, bách hoa thâm xử đỗ quyên đề.

Ân cần tự dữ hành nhân ngữ, bất tự lưu oanh thủ thứ phi.

Kinh mộng giác, lộng tình thì.

Thanh thanh chích đạo bất như quy.

Thiên nhai khởi thị vô quy ý, tránh nại quy kỳ vị khả kỳ. *Chá cô thiên*

Y Vân rất ít khi cất cao giọng hát trước mặt người khác, lúc này thanh âm quyến rũ riêng biệt của nàng vang vọng trong khoang thuyền.

Tiếng hát thanh nhã mà ngọt ngào vương vấn bên tai Quân Lăng Thiên, khiến hắn có phần mê muội.

Bài hát kết thúc, Y Vân dừng lại một lát rồi nói: "Không biết chủ nhân còn có gì căn dặn. Nếu không có việc gì, Y Vân muốn đi thăm mẫu thân của ta."

"Còn chưa hầu hạ chủ nhân tốt, đã muốn chuồn mất sao. Theo ta đi dùng cơm."

Nói xong, Quân Lăng Thiên đứng dậy, đi ra ngoài.

Sắc trời bên ngoài đã muốn trầm xuống, nơi nơi đều mù mịt, chỉ nghe thấy tiếng nước sông vỗ vào mạn thuyền.

Cũng không biết lúc này thuyền đã đi đến nơi nào, nhưng, nếu Quân Lăng Thiên dám mang nàng ra ngoài, thì chắn hẳn bọn họ đã thoát khỏi truy binh.

Đi vào khoang thuyền trên lầu hai, dưới ngọn đèn rực rỡ, bên cạnh một chiếc bàn trang nhã, đang ngồi vây quanh là một rừng oanh oanh yến yến, thật sự là yến sấu hoàn phì, dung mạo khác nhau.

(1) Hoàn phì yến sấu: Câu thành ngữ của Trung Quốc, trong đó “hoàn phì” chỉ Dương Ngọc Hoàn, Dương Quý Phi tuy hơi béo nhưng vẫn rất xinh đẹp, “yến sấu” chỉ Triệu Phi Yến, người gầy nhưng cũng rất đẹp. Câu thành ngữ này ý chỉ mỗi người có nét đẹp riêng, thế mạnh khác nhau.

P/s: Về phần bài *Chá cô thiên* thì có rất nhiều bài cũng lấy tên này. Hình như đây là một làn điệu nào đấy. Hix ta ko tìm ra đc bài dịch ah. Nhưng tìm ra một bài phân tích trên .hudong.com/wiki《鹧鸪天》nên chuyển ngữ trở lại nhờ vào QT cộng với cái sự hiểu của ta để mọi người có thể hiểu được phần nào ý nghĩa. Nếu có chỗ nào không đúng thì các nàng góp ý nha.

鹧鸪天 - 晏几道

十里楼台倚翠微, 百花深处杜鹃啼.

殷勤自与行人语, 不似流莺取次飞.

惊梦觉, 弄晴时.

声声只道不如归.

天涯岂是无归意, 争奈归期未可期.

Hán Việt:

Chá cô thiên -Yến kỷ đạo

thúy vi, bách hoa thâm xử đỗ quyên đề.

Ân cần tự dữ hành nhân ngữ, bất tự lưu oanh thủ thứ phi.

Kinh mộng giác, lộng tình thì.

Thanh thanh chích đạo bất như quy.

Thiên nhai khởi thị vô quy ý, tranh nại quy kỳ vị khả kỳ.

Giảng nghĩa:

Bài ngâm vịnh này là khi một người khách nghe thấy tiếng hót chim quyên mà xúc động, tả sự lưu lạc ở bên ngoài, than thở về cuộc sống khó khăn. Hai câu đầu viết về tiếng hót chim quyên hoà vào cảnh sắc đất trời. Núi xanh thẳm, sắc núi xanh tươi. Núi ở đây là chỉ Thanh Sơn, "Thập lý lâu thai ỷ thuý vi" tức là lầu gác mười tầng tựa Thanh Sơn, "Bách hoa thâm xử đỗi quyên đề* là mùa xuân trăm hoa đua nở nơi thâm sơn, nghe thấy tiếng chim quyên vui hót.

"Ân cần tự dữ hành nhân ngữ, bất tự lưu oanh thủ thứ phi." Ý nói chim quyên không ngừng vui hót, giống như đối với "Hành nhân-người đi đường" rất có tình cảm, không tiếc "Ân cần-niềm nở" thăm hỏi, so với chim Hoàng Oanh tuỳ ý bay lượn, thờ ơ với người, khác biệt rất nhiều. Thủ thứ tức là tuỳ ý. "Hành nhân" lạc trong khung cảnh xuân sắc tuyệt đẹp như vậy, tâm tình vốn sẽ vui mừng, nhưng bởi vì rời nhà tha phương, cho nên nghe thấy tiếng chim quyên, không khỏi hoài niệm. Như vậy, hai câu này vừa miêu tả cảnh sắc mỹ lệ, lại vừa nổi bật lên sự cảm động khi nghe tiếng hót chim quyên.

Hai câu tiếp theo "Kinh mộng giác, lộng tình thì. Thanh thanh chích đạo bất như quy" từ tả cảnh chuyển sang tự tình, tả "Hành nhân" khi nghe thấy tiếng quyên thì trong lòng có sự biến hoá. Trong cảnh ngày xuân sáng tỏ, Chim quyên phô bày tiếng hót của nó, "Hành nhân" như từ trong mộng bừng tỉnh, nghe thấy lời gọi thanh thót "Bất như quy khứ - không bằng trở về." Lúc trước trên đường nghe thấy tiếng quyên, cảm thấy "Ân cần"; nghe nhiều, đến khi ngủ cũng không được thanh thản, trong lòng tự nhiên cũng có chút buồn bực. "Thiên nhai khởi thị vô quy ý, tranh nại quy kỳ vị khả kỳ." Không phải không muốn trở về, mà bản thân không thể quyết định ngày quay về, cuộc sống không phải lúc nào cũng do mình định đoạt, còn cách nào khác đây? Đây là sự phiền não trong suy nghĩ, cũng có thể là câu trả lời cho chim quyên.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện