Chương 2: Nhục nhã, ngày mai lại đến

Ngày đại hỉ, thân là hỉ bà cư nhiên ở bên đường hô lớn không tốt? Rõ ràng là cố ý.

Hàn Vân Tịch muốn vén rèm nhìn xem một cái chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghĩ lại, thân là tân nương tử không màng đến lễ nghĩa lộ diện bên đường như thế, chẳng phải là bị cổ nhân một người một ngụm nước bọt đến chết đuối hay sao?

Chỉ có thể từ bỏ, bất động thanh sắc lắng nghe, nghe động tĩnh bên ngoài, rõ ràng người vây xem không ít.

"Ai nha, sai rồi, chúng ta đi lầm đường! Lúc ở giao lộ phía trên nên rẽ phải mới đúng, nhưng chúng ta lại rẽ trái!" Giọng hỉ bà, chỉ kém kêu trời khóc đất.

"Ta tưởng là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng khiến ngươi om xòm như vậy. Con đường này cũng có thể đến Tần Vương phủ."

"Đúng vậy đúng vậy, Vương bà bà ngươi già rồi nên hồ đồ phải không, ngày đại hỉ sao lại nói lời đen đủi như thế? Không phải vừa rồi chính ngươi nói rẽ trái hay sao?"

..........

Kiệu phu ngươi một lời ta một ngữ nói tiếp, Vương hỉ bà liên tục dậm chân, "Ta đã già nên hồ đồ rồi! Tin xấu! Từ nơi này đi, ít nhất còn phải mất một canh giờ (2h), tân nương tử sẽ bị lỡ giờ lành!"

Lời này vừa ra, nháy mắt toàn trường lặng ngắt như tờ.

Giờ lành, đừng nói ở thời cổ đại, ở thời hiện đại đều rất được nhiều người chú ý.

Sau một lúc lâu, một kiệu phu mới sợ hãi hỏi câu, "Vậy...... vậy chúng ta có nên quay lại rồi rẽ phải hay không?"

"Ngươi nói gì vậy?" Hỉ bà hung hăng dậm chân, trên mặt tức giận khiến tầng son phấn thật dày đều đã nứt ra, "Tân nương tử không thể quay đầu lại, càng không thể quay về lối cũ, ngươi đây là muốn nguyền rủa tân nương tử bị hưu (ly hôn) trở về sao?"

Lời này, khiến kiệu phu á khẩu không trả lời được.

Hàn Vân Tịch ở bên trong kiệu liên tục trợn trắng mắt, bà mối này rõ ràng là cố ý muốn làm cho nàng đến trễ, Tần Vương phủ không có đội đón dâu tới, tân lang quan cũng không tới, chỉ phái một hỉ bà lại đây.

Đây là còn chưa có vào cửa đâu, đã ra oai phủ đầu cho nàng một cái, bỏ lỡ giờ lành, ngày sau Tần Vương phủ nếu có sự tình không may mắn gì, còn đều không đổ hết tới trên đầu nàng sao?

Hàn Vân Tịch hận không thể hạ kiệu nói không gả, bên đường bỏ rơi tân lang quan. Nhưng nàng rất rõ ràng tình cảnh của mình, nhà mẹ đẻ có sài lang, nhà chồng là hổ báo, với thân phận phế tài xấu nữ kế thừa Hàn gia, nàng không thể làm bậy được.

Chỉ có đi một bước tính một bước, tốt xấu vẫn là do thái hậu tứ hôn, hoàng đế giao trách nhiệm, nàng cũng muốn nhìn một cái, Tần Vương phủ dám chống đối nàng trông như thế nào?

Bà mối cùng với kiệu phu thương lượng hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục đi phía trước lên đường, bốn tên kiệu phu không muốn sống mà chạy, đem Hàn Vân Tịch điên đảo quá sức.

Nhưng là, cuối cùng vẫn bỏ lỡ giờ lành, ước chừng đến muộn nửa canh giờ (1h).

Đại môn Tần Vương phủ khí phái cao một trượng đóng chặt, ngay cả tất cả cửa hông cũng đều đóng lại, ngoài cửa vây đầy bá tánh kinh thành, đã sớm chỉ chỉ trỏ trỏ nghị luận bàn tán.

"Nghe nói Hàn Vân Tịch rất xấu, trách không được Tần Vương không muốn lộ diện."

"Ha ha, cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đều ước được gả vào Tần Vương phủ, Hàn Vân Tịch là cái thá gì? Ta đoán nếu như nàng có thể đi vào, cũng là thủ phòng không giường trống suốt đời."

"Còn nữa, nhân gia mặt mũi thật lớn, đã muộn nửa canh giờ mới đến. Ai u, chờ đến nỗi chân của ta đã bắt đầu đau!"

........

Nếu là Hàn Vân Tịch trước đây sau khi nghe xong những lời này, chẳng phải khóc đến chết? Đáng tiếc, hiện tại Hàn Vân Tịch đã không phải là người trước kia sợ hãi rụt rè, là kẻ tự ti đáng thương không có chí tiến thủ.

Nàng không màng đến đau đớn, vừa vuốt ve nhọt trên má, vừa xuyên qua khe hở của bức màn nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy trước đại môn của Tần Vương phủ trống rỗng, không hề trang trí bất luận một cái gì gọi là đại hôn. Nếu không phải kiệu hoa dừng trước cửa phủ, ai cũng không thể biết rằng nhà này hôm nay đón dâu.

Không khí lạnh lẽo ảm đạm chính là muốn nói cho Hàn Vân Tịch, nàng không được hoan nghênh, người đưa tới cửa gia đều không cần.

Vương hỉ bà đang gõ cửa, không dám dùng sức chỉ nhẹ nhàng gõ gõ, sau một lúc lâu, đại môn không có động tĩnh gì, cửa hông lại mở ra, một lão nô thủ vệ đứng ở bên trong cánh cửa, không có ý sẽ đi ra.

Vương hỉ bà vội vàng chạy tới, ra vẻ rất chuyên nghiệp, vui mừng cười sung sướng, "Tân nương tử đến rồi! Tân nương tử đến rồi!"

Ai ngờ, lão nô tài liếc nhìn kiệu hoa vài lần, khinh thường nói, "Thái phi có lệnh, lỡ giờ lành, ngày mai lại đến!"

Dứt lời, "Bang" một tiếng đã đóng sập cửa lại.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện