Chương 4: Để nàng ta tiếp tục chờ
Vương hỉ bà mới vừa nhấc lên một góc rèm, Hàn Vân Tịch lập tức dẫm một chân lên tay bà, âm u hỏi, "Giờ lành chưa tới, ngươi muốn mời ta hạ kiệu sao?"
"Không không! Ta...... ta không cẩn thận không cẩn thận!" Vương hỉ bà vội vàng giải thích, chịu đựng đau đớn không dám la lên.
Hàn Vân Tịch lúc này mới buông bà ta ra, ưu nhã lùi chân về, lười biếng tựa người ở trong kiệu.
Hàn gia xưa nay thường ngược đãi nàng, nhưng bọn họ không bạc đãi nàng trong ngày xuất giá. Cỗ kiệu thực sự rộng rãi thoải mái, vừa lúc có thể để nàng ngủ một giấc.
Nàng mới sẽ không ngu ngốc quay trở về ngày mai lại đến như vậy. Nếu thật sự phải quay trở về, ngày mai không chừng còn có thể gây ra sự tình nào đó để chậm trễ giờ lành của nàng.
Tần Vương phủ ngại với hoàng mệnh không dám không cưới, lại có thể tạo ra rất nhiều trò để kéo dài thời gian, cuối cùng có hại vẫn là chính nàng.
Tuy rằng Hàn Vân Tịch cũng không muốn gả, nhưng nàng biết, đại môn Tần Vương phủ nàng cần phải tiến vào. Nếu không, tới cuối cùng, trong cung trách tội xuống dưới, nàng đương nhiên sẽ bị đẩy ra làm kẻ chết thay.
Tần Vương đón dâu lập chính phi đã là sự tình oanh động toàn thành. Tin tức nàng ở cổng lớn Tần Vương phủ như thế, nhất định sẽ truyền tới trong cung. Chỉ cần một khi trong cung chú ý đến, ngày mai đến giờ lành Tần Vương phủ cho dù không vui cũng phải để nàng khai đại môn! (vào cửa lớn)
Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch xoay trở tìm vị trí thoải mái, thanh thản ổn định ngủ.
---------
Lúc này, Nghi thái phi từng sống trong nhung lụa đã không còn thanh thản như xưa, tự mình vội vàng đi tới cửa hông Tần Vương phủ, xuyên qua kẽ nứt của khe cửa nhìn ra, thấy bên ngoài một mảnh hồng vui mừng. Khuôn mặt luôn được bảo dưỡng trở nên hơi tái.
"Mẫu phi, nữ nhân Hàn Vân Tịch thật là kì quái, bên ngoài nói nàng ta nhát gan, sao hôm nay lại lớn mật như thế? Vừa mới rồi trong cung phái người tới hỏi, chuyện này là như thế nào?." Mộ Dung Uyển Như (慕容宛如) nói với giọng lo lắng.
Nàng là nghĩa nữ được Nghi thái phi thu dưỡng, dịu dàng hiền tuệ, nhẫn nhục chịu đựng, từ nhỏ hầu hạ Nghi thái phi, so với nữ nhi ruột còn thân hơn. Một câu "Mẫu phi" đủ thấy địa vị của nàng ở Tần Vương phủ.
"Sửu bát quái này, muốn đấu cùng bổn cung tới tận cửa nhà sao?" Nghi thái phi híp mắt âm hiểm, ngón tay hướng cổ nhẹ nhàng lướt một cái, ý bảo Mộ Dung Uyển Như đem người giải quyết.
Mặt Mộ Dung Uyển Như lộ ra vẻ kinh hoảng, "Mẫu phi! Người chết ở cửa nhà chúng ta, sẽ không được may mắn, vạn nhất Hoàng Thượng trách tội đến trên đầu ca ca?"
Quanh cửa Tần Vương phủ cũng có không ít thủ vệ. Người chết ở cổng lớn xác thật không thể nào giải thích nổi, huống chi, chuyện này toàn bộ đế đô đều đang chú ý tới.
Nghi thái phi không ngu ngốc, bình tĩnh nghĩ lại liền minh bạch đạo lý này, "Được rồi, cho nên nàng liền ăn vạ không đi! Chậc chậc chậc, làm sao sửu bát quái này lại có tâm cơ tỉ mỉ chu đáo như thế?"
"Mẫu phi, hiện tại phải làm sao bây giờ, ngày mai giờ lành vừa đến, chúng ta sẽ mở cửa hay không mở cửa?" Mộ Dung Uyển Như bất đắc dĩ hỏi.
"Hừ, muốn tiến vào đại môn này như thế đúng không, để cho nàng tiến vào, bổn cung muốn nhìn xem nàng có thể ở lại bao lâu!"
Nghi thái phi không phải dễ chọc. Trong Tần Vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt, dù phát sinh bất kỳ sự tình gì, đều là không thể truyền ra ngoài.
Vẻ mặt Mộ Dung Uyển Như bất đắc dĩ gật đầu, đáy mắt lại hiện lên một tia đắc ý.
Nàng đã sớm trông ngóng Hàn Vân Tịch vào cửa, Nghi thái phi cố ý hứa gả nàng cho Tần Vương, đáng tiếc nàng xuất thân hèn mọn trước sau đều không thể trở thành chính phi, nhưng trở thành trắc phi thì không vấn đề gì. Chỉ sợ vị trí chính phi của Tần Vương bị người có quyền thế đoạt mất.
Hàn Vân Tịch là một nữ nhân phá tướng (xấu xí) như thế, bất quá là công cụ Hoàng Thượng dùng để nhục nhã Tần Vương, sẽ chỉ khiến Tần Vương cùng mẫu phi chán ghét phỉ nhổ, vĩnh viễn đều không có cơ hội xoay người. Nếu chính phi do thái hậu thân điểm cho Tần Vương đã chết, vị trí kia liền để trống. Đây chính là ý nghĩ cuối cùng của Mộ Dung.
Mộ Dung Uyển Như tâm tình không tồi, kéo tay Nghi thái phi, thật cẩn thận giúp người quay về.
"Ài, nếu thái hậu có thể ban cho ngươi cho Phi Dạ, tâm nguyện đời này của ta cũng coi như đã xong từ lâu." Nghi thái phi nhẹ nhàng vỗ tay Mộ Dung Uyển Như, một phần tiếc hận.
"Mẫu phi, Mộ Dung chỉ nghĩ cả đời sẽ hầu hạ ngài thôi." Mộ Dung Uyển Như vội vàng tỏ thái độ.
"Ngươi đương nhiên vẫn có thể hầu hạ bổn cung cả đời nếu là con dâu ta. Khi ngươi không có việc gì để làm, hãy tới thăm thư phòng của Tần Vương nhiều hơn, hiểu không?" Nghi thái phi cười nói.
Mộ Dung Uyển Như đỏ bừng mặt, cúi đầu, người thấy hãy còn yêu, Nghi thái phi thấy thế càng thích.
"Mẫu hậu, Tần Vương tối nay sẽ trở về đúng không, nếu không ngày mai ai đá kiệu môn đây?" Mộ Dung Uyển Như lại hỏi.
"Tốt nhất là không có ai đá kiệu, nàng ta sẽ phải tiếp tục chờ đợi bên trong kiệu." Nghi thái phi giọng điệu tùy ý giống như là đang nói đến thời tiết.