Chương 74: Chân Tướng, Vượt Quá Mong Đợi 1

Nhìn Hàn Vân Tịch, Long Thiên Mặc mặc dù có chút không hiểu, nhưng hắn cũng không cự tuyệt hỗ trợ.

Tuy rằng phụ hoàng đã có ban thưởng, nhưng ơn cứu mạng của Hàn Vân Tịch là hắn thiếu, hắn vốn cũng tính toán tìm cơ hội trả ơn. Hơn nữa, đại xá thiên hạ là lý do rất tốt, hắn có thể nhân cơ hội tranh thủ dành lại trái tim dân chúng, yên lặng nhiều năm như vậy, một lần nữa rời núi, cần phải có động tác khai hỏa!

Long Thiên Mặc gật gật đầu, nói, "Bổn Thái tử bị bệnh đã lâu nay được chữa khỏi, đại xá thiên hạ là ý kiến rất hay, hoàng thẩm cứ về trước, tối nay thời điểm phụ hoàng lại đây, ta sẽ bẩm việc này."

Tuy rằng biết Long Thiên Mặc sẽ đáp ứng, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như thế, Hàn Vân Tịch rất vui, càng nhìn Thái tử này với con mắt khác.

Trước khi đi, Long Thiên Mặc gọi nàng lại, "Tần hoàng thẩm, nếu gặp hoàng thúc, thay ta vấn an, nói sau khi ta khỏi hẳn, sẽ qua gặp hắn."

Hàn Vân Tịch gật đầu, theo những gì nàng biết, Long Phi Dạ cùng Thái tử và các hoàng tử khác, cũng không thân cận lắm, cử chỉ này của Long Thiên Mặc, rõ ràng là có ý lấy lòng Long Phi Dạ.

Chỉ là, nhân gia bị bệnh đã lâu, Long Phi Dạ cũng không hề tới nhìn một cái, thực sự có chút lạnh tâm.

Đương nhiên, Hàn Vân Tịch không rảnh lo nhiều như vậy, trong lòng nàng hiện tại đều toàn là sự tình của Hàn Tòng An.

Hàn Vân Tịch trở lại Tần Vương phủ liền không ra khỏi cửa, vẫn luôn mong đợi tin tức, còn thường xuyên để tiểu Trầm Hương đi ra bên ngoài hỏi thăm.

Ai ngờ, đến buổi chiều ngày thứ hai, bố cáo trên đường cái vẫn chưa được gỡ bỏ, nghị luận vẫn đầy đường như trước. Nghe nói mấy phòng bên trong Hàn gia, người trước người sau đi thăm tù, nhưng đều không thể gặp được Hàn Tòng An, lúc sau trở về vì tranh đoạt gia sản mà đánh nhau.

Tuy rằng là Long Thiên Mặc ra mặt, xác xuất thành công rất lớn, nhưng cũng không có câu trả lời chính xác, Hàn Vân Tịch vẫn rất khẩn trương, rốt cuộc thời gian rất khẩn.

Trong đêm, Hàn Vân Tịch đứng bên cửa sổ, nhìn đế đô từ trong bóng đêm, cau mày. Ngày mai, chính là ngày cuối cùng, tình hình bên Long Thiên Mặc rốt cuộc là như thế nào? Mà chân tướng Thiên Tâm phu nhân năm đó khó sinh, lại là như thế nào đây? Thiên Tâm phu nhân cùng Hàn Tòng An có bí mật gì?

Một đêm này, quay nghiêng quay ngửa thật khó ngủ nha.

Nhưng mà, sáng sớm hôm sau, tin tức tốt đã tới.

Tiểu Trầm Hương vừa gõ cửa, vừa hô to, "Chủ tử, chủ tử, sáng sớm hôm nay hoàng thượng đã ban bố lệnh đại xá thiên hạ, trừ bỏ tội danh mưu phản, những tử tội khác được miễn, sửa thành sẽ bị giam cầm vĩnh viễn! Nói là Thái tử tự mình xin lệnh!"

Hàn Vân Tịch cơ hồ là nhảy dựng lên ở trên giường, rửa mặt mặc đồ xong, cơm cũng không rảnh để ăn, lập tức chạy đến thiên lao.

Lệnh đại xá thiên hạ vừa mới được ban bố, tin tức truyền đến nhanh nhất không nơi nào khác chính là thiên lao. Hàn Tòng An từ xa nghe được không ít thanh âm nghị luận, thậm chí còn nhìn thấy mấy tử tù bị áp giải ra khỏi nhà lao dành cho tử tù đem đến phòng giam.

"Nghe nói là Thái tử đề nghị muốn đại xá thiên hạ, ha ha, lần này chúng ta xem như là nhờ phúc Thái tử a!"

"Chính xác, rất nhanh chúng ta có thể ra ngoài đúng không?

"Nhìn xem, mấy tử tù kia đều bị mang đi, phỏng chừng là muốn thả bọn họ đi đi! Ha ha, rất nhanh sẽ đến phiên chúng ta!"

...........

Thanh âm nghị luận tràn ngập toàn bộ nhà lao, Hàn Tòng An ghé vào trên cửa sắt lắng nghe, ánh mắt già nua vẩn đục sáng ngời hơn rất nhiều, trong lòng hắn không khỏi vừa kinh ngạc vừa cảm thán. Lúc trước sao lại không phát hiện Hàn Vân Tịch thông minh như thế, nàng cư nhiên không đi cầu Thiên Huy hoàng đế, mà là đi cầu Thái tử, cư nhiên có thể nghĩ ra biện pháp đại xá thiên hạ!

Đây thật sự Hàn Vân Tịch trước kia sao?

Hắn vẫn luôn cảm thấy nữ nhi này kém xa so với mẫu thân nàng, chính là, hiện giờ loại ý tưởng này đã bị dao động.

Rất nhanh, Hàn Vân Tịch đã tới, ánh mắt của Hàn Tòng An đánh giá nàng đều trở nên có chút khác thường, "Nữ nhi, ngươi thật thông minh."

"Xem ra, sự tình hoàng thượng đại xá thiên hạ ngươi hẳn là đã biết." Hàn Vân Tịch không vui.

"Ngươi cũng nên đem vi phụ mang ra khỏi nhà lao tử tù đi?" Tinh thần Hàn Tòng An rõ ràng tốt hơn rất nhiều, tuy rằng một thân chật vật, nhưng vẫn đứng rất thẳng, rất có khí độ.

Đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia châm chọc, lạnh lùng truy vấn, "Vậy ngươi tính lúc nào thì nói cho ta biết chân tướng đây?"

"Ít nhất, trước tiên hãy khiến vi phụ rời khỏi nơi này đã." Hàn Tòng An rất kiên định, phần lớn đại phu đều có thói ở sạch, hắn quá chán ghét nhà lao đầy mùi hơi thở của tử tù này.

Hàn Vân Tịch bên môi mở rộng châm chọc, nếu Hàn Tòng An cảm thấy có thể muốn 'được một tấc lại muốn tiến một thước' từ nơi nàng mà nói, thì hắn thật là sai lầm.

Nàng nheo hai tròng mắt lại, lạnh giọng cảnh cáo, "Hàn Tòng An, hiện tại ngươi chính là không chết được. Ngươi có thể tin ta sẽ làm ngươi mỗi ngày đều sống không bằng chết hay không?"

Nàng không ngại xuyên hài (đôi dày) trước ánh sáng, hiện giờ, tử tội của Hàn Tòng An đã được miễn, nhưng không còn là một hán tử chân trần, Hàn Vân Tịch uy hiếp, hắn có thể không sợ hay sao?

Thấy vẻ mặt nguy hiểm của Hàn Vân Tịch, Hàn Tòng An mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn thu mình lại.

Hắn chỉ chỉ chân tường, ý bảo Hàn Vân Tịch ngồi xuống nói chuyện, Hàn Vân Tịch giống như lần trước, dựa vào chân tường ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hàn Tòng An.

Nhìn thấy nàng đề phòng, Hàn Tòng An cũng ngồi xuống, thế nhưng thở dài một hơi, "Yên tâm đi, đã là lúc này rồi, ta sẽ không lừa gạt ngươi."

"Đừng nói nhảm nữa! Trả lời vấn đề của ta, nương ta rốt cuộc là chết như thế nào!" Hàn Vân Tịch lạnh giọng.

Hàn Tòng An cũng không trả lời vấn đề của nàng, nhưng lời hắn nói ra, lại làm trái tim Hàn Vân Tịch suýt nữa ngừng đập, quá ngoài mong đợi!

Hắn nói, Hàn Vân Tịch, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, ta, Hàn Tòng An, không phải là phụ thân thân sinh của ngươi!

Cái gì!

Hàn Vân Tịch quả thực không thể tin vào đôi tai của mình, nàng vạn phần khiếp sợ, đôi mắt trong vô thức trừng lớn.

Nhìn thấy sự kinh ngạc của Hàn Vân Tịch, đáy mắt Hàn Tòng An không tự giác toát lên một tia đau thương. Tất cả mọi người đều biết, từ trước đến nay hắn chưa từng làm nghĩa vụ của một người phụ thân đối với nữ nhi này. Nhưng tất cả mọi người cũng không biết, ở sâu trong nội tâm hắn có bao nhiêu hy vọng nữ nhi này chính là cốt nhục thân sinh của hắn.

Không chỉ vì hiện tại Hàn Vân Tịch nổi tiếng và có quyền lực, hắn mới hy vọng như thế, trước đây thời điểm khi Hàn Vân Tịch còn ở trong bụng mẹ, hắn chính là từng mong ước như thế.

Chỉ tiếc...... Hắn không xứng với nữ nhân kia.

Hàn Vân Tịch sau khi khiếp sợ cuối cùng cũng hồi phục sự bình tĩnh, đột nhiên tức giận, "Hàn Tòng An, ngươi gạt người!"

Thiên Tâm phu nhân chính là một truyền kỳ, là một người tài hoa hơn người, y thuật giỏi và tốt bụng, nàng làm sao có thể là một nữ nhân ong bướm lả lơi đây? Như thế nào sẽ có nữ nhi tư sinh (con gái ngoài giá thú, con riêng) đây? Hơn nữa, Hàn Vân Tịch càng sẽ không tin tưởng, ngay cả loại người thông minh như Hàn Tòng An, có thể chịu đựng một nữ nhân không đúng mực, có thể dưỡng hài tử của người khác nha!

"Ta không lừa ngươi, ta có chứng cứ." Hàn Tòng An rất bình tĩnh, đừng nói là Hàn Vân Tịch, cho dù là bất luận người nào ở đế đô Thiên Ninh một khi nghe qua sự tích của Thiên Tâm phu nhân, đều sẽ không tin vào chuyện này.

Nhưng mà, đây lại là thiên chân vạn xác, nếu không, Hàn Vân Tịch dù sao cũng là đích nữ Hàn gia, lại là vị hôn thê của Tần Vương, hắn như thế nào lại không trị một cái sẹo độc nho nhỏ trên mặt nàng đây?

"Chứng cứ gì?" Hàn Vân Tịch vội vàng hỏi.

"Ngươi đáp ứng một điều kiện với ta, ta sẽ đem tất cả sự tình một năm một mười nói hết cho ngươi." Hàn Tòng An rất nghiêm túc, đây không phải là uy hiếp, mà là một loại đảm bảo.

Nhưng, Hàn Vân Tịch kích động xem nhẹ đáy mắt kiên định kia của hắn, đột nhiên đứng lên, "Ngươi mơ tưởng! Ta đã bảo đảm mạng sống của ngươi, ngươi còn có lợi thế gì mà nói điều kiện cùng ta?"

Mặc kệ như thế nào, Hàn Vân Tịch đều không tin Thiên Tâm phu nhân sẽ làm ra những điều không phải đạo, nếu nàng thật là nữ nhi tư sinh, cũng nhất định là do Hàn Tòng An đã làm điều có lỗi với Thiên Tâm phu nhân.

Chuyện này đã khiến Hàn Vân Tịch rất phẫn nộ, điều kiện của Hàn Tòng An không thể nghi ngờ càng thêm chọc tức nàng.

Nhưng đối mặt với lửa giận bốc cao của Hàn Vân Tịch, Hàn Tòng An lại rất thong dong, "Hàn Vân Tịch, trước hết ngươi hãy nghe ta nói xong sự tình, rồi trả lời ta cũng không muộn."

Trong khi hắn nói, từ trong tay áo lấy ra một chuỗi chìa khóa, xuyên qua song sắt, đưa tới trước mặt Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch hơi giật mình, nàng nhận ra chìa khoá này, đây là chìa khoá nhà kho, là tượng trưng cho gia chủ, nhà kho, không chỉ có cất giữ gia sản Hàn gia, mà có hai vật quan trọng nhất, giống như dược liệu trân quý của Hàn gia, một vật đó là 《Hàn Thị Y Điểm》.

Mỗi một thế gia y học đều sẽ có một bộ y điển của chính mình, ghi lại các bí phương (đơn thuốc bí mật), bí tịch điển tịch (hồ sơ lịch sử), được truyền qua nhiều thế hệ, chỉ truyền cho gia chủ là người thừa kế gia tộc, mà 《Hàn Thị Y Điểm》 đúng là bảo vật của gia tộc Hàn gia.

Sở hữu mấy thứ này, tương đương với sở hữu toàn bộ Hàn gia, tuy rằng bởi vì Hàn Tòng An bị bỏ tù, thanh danh Hàn gia sớm đã rơi vào hỗn loạn, nhưng nền tảng của Hàn gia vẫn còn đây, không nói đến mặt khác, chỉ cần y thuật ghi lại trên 《Hàn Thị Y Điểm》, cũng đủ để một thế hệ danh y đạt tới thành tựu mới.

Nhìn chìa khoá trước mắt, Hàn Vân Tịch vẫn không nhúc nhích, Hàn Tòng An là tính toán đem chìa khóa nhà kho giao cho nàng hay sao?

Đó là không có khả năng đi, không nói đến nàng không phải là huyết mạch Hàn gia, mà là, nàng là nữ nhi đã gả, cũng không có tư cách kế thừa vị trí gia chủ Hàn gia.

Hàn Tòng An đang tính đến điều kiện gì?

Hàn Vân Tịch lui một bước, rời xa chìa khoá kia, lạnh lùng chất vấn, "Ngươi có ý tứ gì?"

"Đáp ứng ta, dùng hết khả năng của ngươi, nâng đỡ gia chủ mới, trọng chấn Hàn gia, hết thảy đều lấy Hàn gia làm trọng." Hàn Tòng An nói từng câu từng chữ, hai tròng mắt đỏ ngầu, ánh lên sự bất mãn mà kiên định.

Trọng chấn Hàn gia?

Hàn Vân Tịch rất không mong đợi, nàng vốn cho rằng Hàn Tòng An sẽ uy hiếp nàng đem hắn ra khỏi phòng giam, nhưng không nghĩ rằng hắn lại đưa ra loại điều kiện này tới.

Không vì chính mình, mà là vì Hàn gia.

Hàn Vân Tịch cho tới nay đối với vị "phụ thân" này đều tràn ngập thất vọng cùng khinh thường, trong ấn tượng của nàng, lão đông tây này chính là một người ích kỷ, nhưng mà, lúc này, nàng lại đang nghìn thấy đại nghĩa của hắn.

Chỉ là, Hàn Vân Tịch không rõ, hắn đại nghĩa, vì sao phải cần nàng dùng hết khả năng của mình, trọng chấn Hàn gia?

Hàn gia, đã làm được cái gì cho nàng sao? Đã cho nàng cái gì sao? Bất quá chỉ là một nơi nàng đã trải qua hồi ức thống khổ mà thôi, bằng vào cái gì mà yêu cầu nàng nguy hiểm hy sinh vì Hàn gia?

Huống chi, dựa theo những gì Hàn Tòng An nói, nàng cùng Hàn gia, trên thực tế không hề tồn tại quan hệ huyết thống nha.

Nhìn đáy mắt kiên định của Hàn Tòng An, bên môi Hàn Vân Tịch gợi lên một nụ cười trào phúng, "Ngươi dường như rất có tự tin, rằng ta sẽ đáp ứng ngươi."

"Bởi vì, sự tình của con mẹ ngươi ngoài ta ra, trên thế giới này không có người thứ hai biết đến, bao gồm, phụ thân thân sinh ngươi!" Giọng nói của Hàn Tòng An rất kiên định.

"Ta đã nói qua, mạng của ngươi đều là của ta, ngươi không có lợi thế nói điều kiện với ta." Hàn Vân Tịch lạnh giọng.

Hàn Tòng An lại cười, "Hàn gia nếu thua ở trên tay lão phu, lão phu cần gì cái mạng này? Lão phu chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội với liệt tổ liệt tông!"

Hàn Vân Tịch cũng không để trong lòng, trong mắt nàng, Hàn Tòng An cũng không có dũng khí tự sát. Nhưng ai biết, Hàn Tòng An vừa dứt lời, cư nhiên xoay người, đột nhiên hướng đầu về vách tường một bên lao tới!

Thấy thế, Hàn Vân Tịch lập tức kinh ngạc, "Không cần!"

Hàn Tòng An nếu chết thật, nỗ lực của nàng mấy ngày nay đều uổng phí nha, nàng chạy đi đâu để tìm ra chân tướng a?

Nhưng mà, một câu "không cần" của Hàn Vân Tịch, cũng không thể ngăn Hàn Tòng An lại, hắn thật sự nghiêm túc, sau va chạm lập tức đầu rơi máu chảy, lúc này, vẫn muốn tiếp tục đâm!

Hàn Vân Tịch kinh ngạc, có vẻ như nàng đã nhìn lầm lão đông tây này rồi, sứ mệnh gia tộc thật sự như là ăn sâu bén rễ từ đáy lòng của hắn.

"Được, ta đáp ứng ngươi!" Hàn Vân Tịch lớn tiếng nói.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện