Chương 75: Chân Tướng, Vượt Quá Mong Đợi 2

Thật đúng là một gia hỏa cứng đầu!

Hàn Vân Tịch kêu một tiếng này, Hàn Tòng An mới ngừng lại, ai ngờ vừa chuyển đầu nhìn qua, lập tức một trận choáng váng, cả người lập tức tê liệt ngã xuống!

"Ngươi......"

Hàn Vân Tịch kinh hãi, vội vàng kêu ngục tốt đến mở cửa, Hàn Vân Tịch đi vào nhìn một cái, thở dài nhẹ nhõm.

May mắn, đầu lâu của lão Hàn Tòng An xương cốt chắc chắn là đủ cứng, chỉ là bị thương chảy máu ngoài da, bởi vì choáng váng mà té ngã, não cũng không bị chấn động.

Hắn nằm liệt trên mặt đất nhắm hai mắt lại, cũng không hoàn toàn ngất đi.

Hàn Vân Tịch ý bảo ngục tốt lui ra, nàng ngồi xuống bên cạnh Hàn Tòng An, dù sao đã đáp ứng hắn, vậy chờ hắn nghỉ ngơi đủ rồi lại hỏi tiếp đi.

Hàn Tòng An tuy rằng không có trở ngại gì, nhưng cũng bị chóng mặt nghiêm trọng, rốt cuộc hắn đã ở chỗ này bị lăn lộn mấy ngày mấy đêm.

Hàn Vân Tịch ở một bên kiên nhẫn chờ, cân nhắc Thiên Tâm phu nhân và Hàn Tòng An rốt cuộc có quan hệ gì, thân sinh phụ thân nàng rốt cuộc là ai? Thiên Tâm phu nhân có phải sắp chết đều không thể nhắm mắt hay không?

Hàn Vân Tịch kiên nhẫn chờ, Hàn Tòng An lại nóng nảy, tuy rằng còn choáng váng, lại nóng vội hỏi, "Hàn Vân Tịch, ngươi đáp ứng rồi? Thật sự đáp ứng rồi?"

Hàn Vân Tịch mắt lạnh nhìn lại, bĩu môi, không vui nói, "Ngươi hiện tại có thể nói cho ta chân tướng sao?"

Nhưng mà, Hàn Tòng An lại không vội nói ra chân tướng, mà cúi đầu thở dài, "Hàn Vân Tịch, ta già rồi, lần này đã là thân bại danh liệt, y thuật của Hàn gia lại không có người kế thừa. Mấy nhi tử dưới gối của ta ngươi đều hiểu biết, không người nào có thể làm được, đặc biệt là lão đại. Chỉ có lão Thất là đáng để bồi dưỡng thành nhân tài, đáng tiếc tuổi của hắn quá nhỏ gánh không nổi a, ngươi ngàn vạn ngàn vạn che chở hắn giúp ta."

Hàn Vân Tịch lúc này không có nhiều tâm tư, lạnh lùng thúc giục, "Ta minh bạch, ngươi có thể nói."

Lúc này, Hàn Tòng An từ trong lồng ngực móc ra một cái khăn, Hàn Vân Tịch liếc mắt một cái liền biết đây là khăn tay của nữ nhân, hơn nữa kiểu dáng rất xưa cũ.

Chỉ thấy Hàn Tòng An mở khăn tay ra, trên mặt khăn tay cư nhiên có hàng chữ bằng máu, Hàn Vân Tịch kinh ngạc, nghiêm túc nhìn kỹ hơn thì phát hiện đây cư nhiên là một thỏa thuận!

Thiên a, đây là thỏa thuận giữa Thiên Tâm phu nhân cùng Hàn Tòng An, bọn họ lại là phu thê thỏa thuận (hôn nhân hợp đồng)!

"Hàn Vân Tịch, ta và mẫu thân ngươi, cũng chính là Thiên Tâm phu nhân, bất quá là phu thê hữu danh vô thực mà thôi, thời điểm nàng gả cho ta, đã mang thai ngươi." Hàn Tòng An nhàn nhạt mở miệng.

"Ngươi vì sao cưới nàng?" Hàn Vân Tịch khiếp sợ, buột miệng thốt ra, vốn còn tưởng rằng mình được thành hình sau khi cưới gả, không nghĩ tới lại là một chuyện như thế.

"Bởi vì......" Hàn Tòng An dừng lại, cong môi lên cười tự chế giễu, "Bởi vì nàng y thuật tinh thông, có thể giúp ta lên làm quản lý của học viện y khoa. Chúng ta bất quá chỉ là một hồi giao dịch mà thôi."

Nếu không có thỏa thuận này, Hàn Vân Tịch có lẽ vẫn không tin, chính là, chứng cứ đang nằm ngay trước mặt, nàng mạc danh có chút khẩn trương, cắn chặt răng hỏi, "Nàng vì cái gì muốn gả cho ngươi, thân sinh phụ thân ta đâu?"

Nhưng mà, Hàn Tòng An lại liên tục thở dài, "Ta cũng muốn biết nha."

Cái gì?

Hàn Tòng An cũng không biết?

Hàn Vân Tịch quả thực không thể tin được lỗ tai chính mình, "Ngươi cái gì cũng không biết, cũng dám cưới nàng?"

"Khuê nữ nha, ta không chỉ không biết phụ thân ngươi là ai, hơn nữa, ta cũng không biết địa vị của mẫu thân ngươi, mẫu thân ngươi khi mang thai ngươi được một tháng thì tới tìm ta, hứa hẹn có thể giúp ta trở thành ứng cử viên cho vị trí quản lý học viện y khoa, không quá mười năm có thể lên làm quản lý, điều kiện là, cưới nàng và cho nàng danh phận vị trí chính thất, thừa nhận ngươi là hài tử của ta, cho ngươi một gia đình."

Hàn Tòng An liên tục thở dài, đối mặt với một nữ tử có y thuật kỳ tài như Thiên Tâm phu nhân, hắn sao lại không tâm động, sao lại không tiếc hận, hắn đã từng thử qua, hỏi qua, Thiên Tâm phu nhân đều không nói gì.

Hắn thậm chí đã từng nghĩ tới, khiến cho Thiên Tâm phu nhân xoá sạch hài tử trong bụng, cùng hắn bắt đầu một lần nữa, nhưng bị Thiên Tâm phu nhân vô tình cự tuyệt.

Sau khi "cưới" Thiên Tâm phu nhân, hắn càng phát hiện thêm nữ nhân này y thuật rất tinh thông. Khi Thiên Tâm phu nhân dùng y thuật của mình trị cho những ca bệnh tuyệt vọng, nổi danh ở đế đô Thiên Ninh và trở thành người phát ngôn của Hàn gia, hắn rất ghen ghét!

Mặc kệ là ở danh vọng, hay là ở tài năng y thuật, hắn không thể chịu đựng được thê tử mình đều tài giỏi hơn mình, ngay cả khi thê tử này bất quá chỉ là phu thê thỏa thuận mà thôi.

Hắn đã từng điên cuồng truy tra thân thế nàng, đáng tiếc, một chút manh mối đều tìm không được.

Hàn Vân Tịch rất khó hiểu, buồn bực hỏi, "Nương ta không phải là người dòng họ Bách Lí thuộc huyện Hà Trạch hay sao?"

Này đó, Hàn Vân Tịch cũng từng điều tra qua, ai ngờ, Hàn Tòng An lại cười lắc đầu, "Thân phận này là ta thay nàng bịa đặt ra, dùng bạc mua một gia tộc ở huyện Hà Trạch. Ta sớm điều tra qua, đáng tiếc, một chút manh mối đều không có, nàng nha, tựa như xuất hiện từ trong không khí mỏng."

Nói đến đây, đáy mắt Hàn Tòng An hoặc nhiều hoặc ít vẫn lộ ra một chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch. Mặc dù ghen ghét, nhưng là, đáy lòng Hàn Tòng An đến nay vẫn tồn tại một tấm chân tình đối với Thiên Tâm phu nhân.

Chỉ tiếc, thân phận của Thiên Tâm phu nhân rất thần bí, y thuật tinh vi, hắn chung quy vẫn là trèo cao không đến.

Hàn Vân Tịch rất ngoài mong đợi, kiểu gì cũng chưa từng nghĩ đến sự tình thế lại là thế này, địa vị Thiên Tâm phu nhân lại thần bí như thế, Hàn Tòng An cũng không biết, vậy còn ai sẽ biết đây?

Thiên Tâm phu nhân gả cho Hàn Tòng An không đến một năm thì khó sinh mà chết, ở đế đô Thiên Ninh nàng thậm chí đều không có bằng hữu.

Nàng tên gọi Bách Lí Thiên Tâm, nói vậy đây cũng là giả danh đi.

"Cho nên, ngươi cũng không điều tra xem phụ thân ta là người nào?" Hàn Vân Tịch lẩm bẩm tự nói.

Hàn Tòng An bất đắc dĩ nở nụ cười, "Ta cũng giống ngươi, cũng rất muốn biết."

Rốt cuộc là nam tử như thế nào, mới có thể chiếm giữ được trái tim Thiên Tâm phu nhân đây, nữ nhân kia không chỉ có y thuật tinh vi, hơn nữa trí tuệ rất rộng lớn, tiên hoàng chỉ gặp qua nàng một lần, đều khen ngợi không thôi.

"Vậy vì sao nàng lại khó sinh mà chết!" Hàn Vân Tịch đột nhiên chất vấn, rất nhiều điều nằm ngoài ý muốn, nàng cũng không có quên vấn đề mà nàng quan tâm nhất.

Ai ngờ, Hàn Tòng An lại nở nụ cười khinh thường, "Hàn Vân Tịch, ngươi nghĩ là nguyên nhân gì đây? Ta nói cho ngươi, trí tuệ của mẫu thân ngươi vượt qua ngươi rất xa, theo ta thấy trong nhà mấy phòng thiếp thị kia, nàng căn bản không thèm để ở trong mắt, hơn nữa, ngươi cảm thấy ta nguyện ý để nàng chết hay sao?"

Hàn Tòng An nhìn ra được Hàn Vân Tịch đang hoài nghi hắn, nhưng là, hoài nghi như vậy làm hắn cảm thấy đặc biệt buồn cười.

"Hàn Vân Tịch, ta là người không có động lực giết hại mẫu thân ngươi nhất." Hàn Tòng An một chữ một chữ nói rất nghiêm túc.

Tuy rằng ghen ghét, tuy rằng cực kỳ thống hận bào thai trong bụng Thiên Tâm phu nhân không có quan hệ huyết thống gì với hắn, nhưng là, Hàn Tòng An còn không đến mức tàn nhẫn như vậy, nhẫn tâm hạ sát thủ.

Hơn nữa, Thiên Tâm phu nhân còn đáp ứng hắn sẽ giúp hắn lên làm quản lý học viện y, Thiên Tâm phu nhân chết, ảnh hưởng tới hắn và Hàn gia là lớn nhất.

"Ta tuyệt đối không tin là do khó sinh mà chết, chỗ này nhất định có vấn đề nào đó! Mẫu thân ta là đại phu, chẳng lẽ nàng còn không rõ ràng về tình trạng thân thể của mình hay sao?" Hàn Vân Tịch tức giận hỏi.

Hàn Tòng An không có lý do gì giết hại mẫu thân, nhưng là, lý do khó sinh, nàng không cách nào tiếp thu, theo hiểu biết của nàng, trước khi sinh Thiên Tâm phu nhân cũng không phát hiện ra bất kỳ khác thường gì.

Cơ thể Thiên Tâm phu nhân nhất định là không có trở ngại gì, nếu như khó sinh, vậy đó có thể là do thai vị có vấn đề.

Hàn Tòng An nhìn Hàn Vân Tịch, sau một lúc lâu mới mở miệng, "Hàn Vân Tịch, ngươi khi sinh ra là chân đạp hoa sen, mệnh ngươi có thể bảo toàn, xem như ngươi mạng lớn."

Lời này vừa ra, không thể nghi ngờ đã xác minh những suy đoán của Hàn Vân Tịch. 'Chân đạp hoa sen' nói thì dễ nghe, nhưng trên thực tế rất là khủng bố, mấy chữ này chính là một tên gọi khác cho cái gọi là "mông vị"*, nói cách khác hài tử là chân hạ xuống, thời điểm sinh ra là chân ra trước.

* 臀位: breech position: Mông vị; hay còn gọi là vị trí ngôi mông trong sinh nở; đẻ ngược: chân hoặc mông đứa trẻ ra trước chứ không phải đầu)

Loại tình huống này rất dễ gây ra sự thiếu dưỡng khí đối với thai nhi, cơ thể mẹ mất máu quá nhiều. Ở hiện đại cần thiết phải là sinh mổ, nếu không không có bệnh viện nào dám đỡ đẻ; Mà ở cổ đại, điều kiện chữa bệnh rất hạn chế, tuy rằng sẽ có trường hợp đặc biệt, nhưng bà mụ cơ bản đều sẽ hỏi một câu: muốn cứu người lớn hay là cứu đứa nhỏ.

"Trước khi nương sắp sanh không có giao đãi qua điều gì sao?" Hàn Vân Tịch chất vấn nói.

Tuy rằng tình huống 'chân đạp hoa sen' thường rất nguy hiểm, nhưng là, bản thân Thiên Tâm phu nhân chính là một trường hợp đặc biệt. Dựa vào y thuật của Thiên Tâm phu nhân, nàng ít nhất có thể cảm nhận được thai vị bằng tay. Một khi biết thai vị bất thường, liền có thể lợi dụng châm cứu để điều chỉnh. Ngay cả khi cuối cùng cũng không điều chỉnh được, ít nhất trước khi sắp sanh cũng có thể báo cho bà mụ, chuẩn bị sẵn sàng.

Chính là, trước khi Thiên Tâm phu nhân sắp sanh lại không hề nói gì, sinh hài tử là việc đại sự, nàng vì sao lại để mình lâm vào tình huống nguy hiểm đây?

Sự nghi ngờ của Hàn Vân Tịch, thật ra cũng chính là điều mà Hàn Tòng An vẫn luôn không thể hình dung được, hắn lắc lắc đầu, "Không có, ta đã hỏi qua mấy lần, nàng đều nói rất tốt."

Hàn Tòng An nhớ rõ khi đó trong cung có cử bà nụ lại đây trước, nhưng, cũng không nghe bà mụ nói gì, trước thời điểm sinh thì phát hiện ra hài tử là chân đạp hoa sen, bà mụ cũng đều bị dọa.

Hàn Vân Tịch liên tục lắc đầu, khẳng định, "Nhất định là có vấn đề!"

"Vấn đề có lẽ xảy ra ở chính trên người nương ngươi, đáng tiếc......" Hàn Tòng An thở dài, người đều đã đi nhiều năm như vậy rồi, đáp án này sợ là vĩnh viễn như tảng đá chìm dưới đáy biển đi.

"Sẹo độc trên mặt ta đây lại là chuyện thế nào?" Hàn Vân Tịch lại hỏi, nếu nàng không nhớ lầm, vết thương có độc này là nàng vừa sinh ra liền có.

Đó chính là độc a, như thế nào lại vừa sinh ra sẽ có, chẳng lẽ Thiên Tâm phu nhân bị hạ dược? Muốn đưa Thiên Tâm phu nhân vào chỗ chết? Kể từ đó, hài tử còn sống của nàng chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao?

Đây xem như là manh mối duy nhất còn lại, Hàn Vân Tịch nôn nóng nhìn Hàn Tòng An, chính là, Hàn Tòng An lại cúi đầu.

"Chuyện như thế nào?" Hàn Vân Tịch khẩn trương.

Hàn Tòng An sau khi trầm mặc một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn lên, "Sẹo độc trên mặt ngươi, thật ra không phải sinh ra đã có, là...... là lão phu hạ độc."

"Cái gì?" Hàn Vân Tịch giận tím mặt, nàng không mong đợi điều này!

Hàn Tòng An tránh đi ánh mắt phẫn nộ của Hàn Vân Tịch, nhàn nhạt nói, "Nương ngươi đã chết, ta lưu ngươi lại thì có lợi gì?"

Hàn Vân Tịch đối với hắn mà nói, bất quá là cốt nhục của người khác, không có chút quan hệ gì với hắn, nhưng, chính là một hài tử như vậy, sinh ra đã được chú định thân phận tôn quý là Tần Vương phi, hắn không chỉ phải nuôi nàng lớn lên, mà còn phải cung phụng giống như tổ tông, tôn kính.

Nếu như Thiên Tâm phu nhân còn sống, có lẽ, Hàn Tòng An có thể nhẫn, chính là, Thiên Tâm phu nhân đột nhiên không còn, Hàn Tòng An làm sao mà nhẫn?

Hắn không chỉ không nhịn nổi, mà còn hận Hàn Vân Tịch, nếu không phải vì đứa nhỏ này, Thiên Tâm phu nhân sẽ không chết!

Đứa nhỏ này, giết không được, bỏ không xong, biện pháp duy nhất của hắn chính là huỷ hoại nàng, huỷ hoại dung mạo nàng, không cho nàng học y, kể từ đó, thái hậu cũng chỉ có thể từ bỏ nàng.

Quả nhiên, sau khi thái hậu biết được nàng là một xấu nữ, chỉ quan sát bên ngoài một đoạn thời gian, sau lại biết được Hàn Vân Tịch không có thiên phú y học gì, tuy rằng không hủy bỏ hôn ước, nhưng cơ bản là tuyệt vọng. Phải biết rằng, lúc trước thái hậu chính là ngóng trông Thiên Tâm phu nhân có thể sinh ra một nữ tử kỳ tài giống như Thiên Tâm phu nhân.

Bởi vì có hôn ước trong người, Hàn Tòng An vẫn luôn nuôi dưỡng Hàn Vân Tịch, bất quá là xem như đang nuôi dưỡng một hạ nhân, hắn thậm chí còn trông cậy có tiểu thư nào khác trong phủ có thể thay thế Hàn Vân Tịch xuất giá. Chỉ tiếc, hắn tiếp nhận ca bệnh khó giải quyết của Thái tử, từ đây bị thái hậu ghi hận, hắn cũng cũng không dám đề cập bất cứ điều gì về cuộc hôn nhân đã sắp xếp này lần nữa.

Hàn Vân Tịch xem như chân chính thấy rõ ràng Hàn Tòng An, bên môi nàng trước sau đều ngậm ý cười lạnh lùng, "Hàn Tòng An, ngươi lưu ta lại thì có ích gì, ngươi dám nói vị trí quản lý học viện y của ngươi, không có công lao của nương ta sao? Ngươi là ngụy quân tử chỉ biết lấy oán trả ơn!"

Thiên Tâm phu nhân tuy rằng đã chết, nhưng là, nàng vẫn thực hiện hứa hẹn năm đó giúp Hàn Tòng An lên làm quản lý học viện Y. Không phải là bởi vì có danh hiệu này, những năm gần đây Hàn gia có không ít chỗ tốt hay sao?

Nếu không, thế gia y học ở Thiên Ninh Quốc nhiều như vậy, vì sao Hàn gia lại nổi bật kiệt xuất như thế?

Hàn Vân Tịch đứng lên, nàng tin tưởng những gì Hàn Tòng An đã nói hôm nay, nhưng, nàng vẫn như cũ xem thường người này. Y giả, nặng nhất là y đức, nhưng mà, nếu một người ngay cả phẩm chất đạo đức cơ bản nhất đều không có, thì nói gì đến đạo đức nghề nghiệp đây?

Nhìn thấy phản ứng của Hàn Vân Tịch, Hàn Tòng An lập tức cả kinh đứng lên, "Hàn Vân Tịch, những gì ta biết tất cả đều đã nói cho ngươi, ngươi muốn đổi ý sao?"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện