Chương 157: Gạo nấu thành cơm
Edit & Dịch: Emily Ton.
Mặc dù Trưởng Tôn Triệt cũng thật sự chưa làm gì Mộ Dung Uyển Như, tuy nhiên, khi mọi người chứng kiến một màn trong phòng, cũng đủ để đỏ bừng mặt.
Nói cách khác, trinh tiết Mộ Dung Uyển Như xem như đã bị Trưởng Tôn Triệt đoạt mất. Tội của Trưởng Tôn Triệt tất nhiên không thể tha thứ, Nghi thái phi sao có thể dễ dàng tha thứ, ngay cả khi giết hắn cũng đều không đủ hả giận.
Tuy nhiên, Mộ Dung Uyển Như vẫn là một khuê nữ chưa lấy chồng, thất trinh với Trưởng Tôn Triệt, nếu Trưởng Tôn Triệt chết đi, Mộ Dung Uyển Như phải làm sao bây giờ? Nàng ta còn có thể gả cho ai?
Muốn có gia đình cao hơn Bình Bắc Hầu phủ cưới nàng ta sao? Ngay cả khi nàng ta chịu hạ thấp tiêu chuẩn của mình, cũng chưa chắc sẽ có nhà nào đứng đắn muốn cưới nàng ta.
Người thông minh đều biết, hiện giờ biện pháp duy nhất có thể vãn hồi nửa đời sau của Mộ Dung Uyển Như, chính là gả nàng ta cho Trưởng Tôn Triệt.
Một thất yên tĩnh, Nghi thái phi vẫn không mở miệng.
Bình Bắc Hầu tất nhiên cũng là người thông minh, mặc dù rất phẫn nộ đối hành vi của nhi tử, nhưng, hắn cũng sớm phân tích thấu triệt quan hệ lợi hại của sự tình đã xảy ra.
Thấy Nghi thái phi vẫn không mở miệng, Bình Bắc Hầu ngẩng đầu lên, chủ động nói, "Thái phi nương nương, nghiệt tử phạm phải tội lớn ngập trời như thế, thật sự không thể tha thứ. Đó là sai lầm của phụ tử vì không dạy con nên người. Thái phi nương nương đưa ra bất cứ quyết định gì, hai phu phụ (vợ chồng) hạ quan đều không oán hận một câu. Tuy nhiên, cầu thái phi nương nương hãy suy nghĩ cho tương lai của tiểu thư Uyển Như, hãy mở một lối thoát, để nghiệt tử có thể phụ trách đến cùng đối tiểu thư Uyển Như"
Bình Bắc Hầu nói xong, Nghi thái phi hung dữ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, lại đập bàn vài lần, nhưng vẫn không lên tiếng.
Bình Bắc Hầu kín đáo động vào nhi tử bên cạnh một chút, Trưởng Tôn Triệt đã hoàn toàn tỉnh rượu, đương nhiên cũng biết tính nghiêm trọng của sự tình, vừa bị phụ thân nhắc nhở, hắn căng da đầu ngẩng đầu nhìn lên.
May mắn Nghi thái phi không hề nhìn hắn, nếu không hắn nhất định không có can đảm này.
Hắn chắp tay thi lễ, vẻ mặt nghiêm túc, "Thái phi nương nương, xin hãy gả tiểu thư Uyển Như cho người thấp như ta. Ta nhất định sẽ phụ trách đến cùng, cả đời đối xử tốt với nàng"
"Bang"
Nghi thái phi đập mạnh trên bàn một cái, đôi mắt giận dữ nhìn qua, Trưởng Tôn Triệt sợ tới mức lập tức cúi đầu, một tiếng cũng không dám thoát ra từ cổ họng.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn nhát như chuột như vậy, Nghi thái phi càng thêm phẫn nộ, không cam lòng.
Nàng đương nhiên biết, hiện giờ biện pháp duy nhất, biện pháp tốt nhất, chính là gả Mộ Dung Uyển Như cho người có địa vị bên dưới là Trưởng Tôn Triệt. Nhưng, nàng thật sự quá không cam lòng, không thể tiếp thu.
Ngay cả khi Uyển Như có thân phận là dưỡng nữ của Tần Vương phủ, gả cho Bình Bắc Hầu con vợ cả cũng không tính là đã gả thấp. Tuy nhiên, Bắc công tử Bình Bắc Hầu phủ phong lưu thành tính, ngay cả tiểu thiếp của phụ thân cũng đều dan díu tới. Sao có thể gả cho loại phong lưu thành tính, đồ bại hoại nề nếp gia đình thế?
Gả qua đó, chẳng phải giống như chôn vùi hạnh phúc cả đời của Uyển Như hay sao?
Hơn nữa, Nghi thái phi có thể chưa từng muốn gả Mộ Dung Uyển Như ra ngoài!
Mặc dù lúc trước Hàn Vân Tịch đã từng đề cập tới một hồi hôn sự, nhưng, Nghi thái phi bất quá chỉ đáp ứng cho có lệ mà thôi. Trong lòng Nghi thái phi vẫn luyến tiếc nữ nhi này, hy vọng một ngày kia nàng có thể trở thành trắc phi Tần Vương, vẫn luôn lưu lại trong phủ làm bạn cùng nàng.
Hiện giờ khen ngược, không những không thể không gả, mà còn phải gả cho đồ hỗn trướng như vậy.
Bình Bắc Hầu vẫn không ngừng lôi kéo góc áo nhi tử, để nhi tử có can đảm hơn một chút. Nhưng, Trưởng Tôn Triệt nhìn như phong lưu phóng khoáng, ăn chơi trác táng tự đại, cũng chỉ là nam nhân miệng cọp gan thỏ, không có chút can đảm nào. Hắn vừa bị Nghi thái phi dọa như vậy, cũng không dám tiếp tục ngẩng đầu.
Hơn nữa, trong lòng hắn cũng không vui khi cưới Mộ Dung Uyển Như. Mộ Dung Uyển Như mang thân phận dưỡng nữ của Nghi thái phi gả vào Bình Bắc Hầu phủ, sau này hắn không phải sẽ bị quản chặt hay sao? Có thể có ngày lành tháng tốt?
Thúc giục nhi tử bất động, Bình Bắc Hầu lại mở miệng một lần nữa, lời nói thấm thía, "Thái phi nương nương, việc đã đến nước này, xin hãy vì tương lai của tiểu thư Uyển Như... suy nghĩ thêm ba lần nữa!"
Lúc này, Hàn Vân Tịch vẫn luôn trầm mặc không nói cũng bắt đầu mở miệng. Nàng thấp giọng nói, "Mẫu phi, ngài không ở đó để nhìn thấy tình hình tại hiện trường kia. Những người đã tham gia Hoa Mai yến, cả nam lẫn nữ, bao gồm những bọn hạ nhân, tất cả đều nhìn thấy. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, tiếng dữ đồn xa. Sáng mai khi trời vừa sáng, không biết sẽ lan truyền thành bộ dáng thế nào! Chắc chắn sẽ bị người già mồm thêm mắm thêm muối, đến lúc đó hãm hại Uyển Như, chẳng phải càng khiến nàng tổn thương hơn sao?"
Nghi thái phi nhíu chặt lông mày nhìn qua, Hàn Vân Tịch lại hạ thấp giọng nói, "Mẫu phi, chuyện tới hiện giờ, thần thiếp biết ngài không cam lòng, Uyển Như cũng không chịu. Nhưng, vẫn tốt hơn so với việc khiến cho cả đời Uyển Như cõng một cái tên xấu, cả đời tránh ở trong phủ không chịu gặp người."
Thật ra, không cần Hàn Vân Tịch phải nói nhiều như vậy, Nghi thái phi cũng hiểu, nhưng nàng nuốt không nổi cơn tức giận này.
Sự tình Trưởng Tôn Triệt đã phạm vào, không những không nhận phải sự trừng phạt, thật ra lại nhận được một người tức phụ.
Thấy Nghi thái phi vẫn không mở miệng, đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia giảo hoạt, tiếp tục nói, "Mẫu phi, nhân tối nay còn có thời gian, không bằng hãy đáp ứng hôn sự này. Sáng sớm ngày mai, để Bình Bắc Hầu phủ gióng trống khua chiêng tới đây đính hôn, ngăn chặn tin đồn lại. Trong khi đó, chúng ta hãy nói với bên ngoài rằng... Uyển Như và Trưởng Tôn Triệt lưỡng tình tương duyệt, hấp dẫn lẫn nhau đã lâu. Kể từ đó, mặc kệ người bên ngoài tin hay không, ít nhất, cũng vãn hồi được chút mặt mũi, đúng không?"
Lời này vừa ra, Nghi thái phi rốt cuộc nghiêm túc nhìn về phía Hàn Vân Tịch, "Đính hôn?"
"Đúng vậy, trước tiên hãy đính hôn để dẹp tan đồn đãi bên ngoài, cũng để Uyển Như có chút thời gian bình tĩnh lại. Đối với chuyện thành hôn, chờ hai bên đều đã bình tĩnh lại, sau đó hãy tính."
Khi Hàn Vân Tịch nói ra lời này, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy buồn cười. Gióng trống khua chiêng đính hôn, tương đương với việc gạo nấu thành cơm. Một cuộc hôn nhân bắt buộc như vậy, cũng không có chỗ để quyết định lại.
Tuy nhiên, giờ này khắc này, đối với Nghi thái phi đang tích tụ bực bội mà nói, những lời này lại giống như một ly trà lạnh trong ngày hè nóng bức, cuối cùng cũng dập tắt lửa giận đang bốc lên trong trái tim nàng.
Nàng nghiêm túc liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, cuối cùng thở dài một hơi, "Cũng chỉ có thể như thế."
Hàn Vân Tịch vui sướng trong lòng, tiếp tục làm người từ bi nói, "Mẫu phi, thần thiếp cũng coi như là tẩu tử của Uyển Như, tình huống đính hôn cụ thể, hay là để thần thiếp nói với vợ chồng Bình Bắc Hầu, được không?."
Nghi thái phi đã không muốn liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Triệt nhiều hơn một cái, đừng nói là nói chuyện, nàng bất đắc dĩ đáp ứng.
Sau khi đã hạ quyết định, Nghi thái phi cuối cùng cũng bình thường trở lại từ trong đả kích. Nàng lạnh lùng nhìn Bình Bắc Hầu, vênh váo tự đắc, "Trưởng Tôn Trọng Đức, nếu Uyển Như và lệnh công tử đã lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp, vợ chồng ngươi lại suốt đêm tới phủ cầu cưới, bổn cung cũng không làm khó ngươi nhiều. Sáng sớm ngày mai hãy đính xuống hôn sự. Đối với việc khi nào thì cưới, sau này hẵng bàn."
Đây, là mệnh lệnh, không phải là thương lượng.
Nghi thái phi nói xong, lập tức đứng dậy và phất tay áo bỏ đi, chỉ còn lại một nhà ba người Bình Bắc Hầu phủ ngơ ngẩn quỳ gối tại chỗ.
Lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp?
"Ta và Mộ Dung Uyển Như khi nào..."
Trưởng Tôn Triệt không thể nào nghĩ ra, đang muốn hỏi tiếp, đã bị Bình Bắc Hầu hung tợn trừng mắt khiến hắn ngậm miệng lại.
Hàn Vân Tịch tươi cười nhìn qua, "Trưởng tôn hầu gia, có ý kiến gì hay không?"
Bình Bắc Hầu vội vàng nhanh chóng trả lời, "Không không, khuyển tử và Uyển Như cô nương tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt là chuyện tất cả mọi người đều biết. Đa tạ thái phi nương nương yêu mến, có thể gả thấp tiểu thư Uyển Như cho Bình Bắc Hầu phủ. Hai người phu thê chúng ta vô cùng cảm kích. Sáng sớm ngày mai nhất định sẽ chuẩn bị sính lễ, tự mình tới cửa hạ sính đính thân."
Bình Bắc Hầu quả nhiên là người thông minh, một chút gợi ý đã hiểu. Hàn Vân Tịch đã tiết kiệm được không ít miệng lưỡi, nàng thực sự vừa lòng cười nói, "Mặc dù tiểu thư Uyển Như là dưỡng nữ của Tần Vương phủ, nhưng vẫn là người Tần Vương phủ chúng ta. Đính thân không tính là việc nhỏ, Trưởng tôn hầu gia chớ làm quá khó coi, đến lúc đó nếu chọc Thái phi nương nương không vui..."
Hàn Vân Tịch chưa nói hết câu, Bình Bắc Hầu ngay lập tức gật đầu, "Đa tạ Vương Phi nương nương nhắc nhở, hết thảy trong lòng hạ quan đều đã hiểu rõ."
Rất tốt!
Hàn Vân Tịch chỉ thích nói chuyện với người thông minh. Nàng tin tưởng sự phô trương đính hôn ngày mai, nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt, không hề thua kém đón dâu.
Nàng cũng không khó xử thêm bọn họ, sau khi giao đãi vài câu, lập tức thả cho bọn họ trở về.
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Cùng lúc đó, tại Lan Uyển, Nghi thái phi vẫn đang khuyên bảo Mộ Dung Uyển Như, đứng ở cửa chỗ sân đều có thể mơ hồ nghe được tiếng nức nở của Mộ Dung Uyển Như, cùng với tiếng mắng giận thường xuyên không khống chế được của Nghi thái phi.
Hàn Vân Tịch nhìn thoáng qua, không nhìn được cười xì thành tiếng.
Bạch liên hoa nha bạch liên hoa, chỉ sợ ngay cả bản thân ngươi cũng chưa từng nghĩ đến, ngươi cuối cùng sẽ rơi trúng ngay cái hố mình đào!
Ngày mai sau khi hôn sự được đính xuống, chờ qua tuổi, bạch liên hoa sẽ phải xuất giá. Nghĩ tới điều này, Hàn Vân Tịch không nhịn được, bắt đầu khao khát nghĩ đến những ngày tháng tương lai sau này của mình.
Không có bạch liên hoa ở trong phủ, hiện giờ quan hệ giữa nàng và Nghi thái phi đã rất hòa hợp, những ngày trôi qua của nàng nhất định có thể an ổn hơn, cũng không cần phải giới hạn một góc trong Phù Dung viên.
Đi đến cửa Phù Dung viên, từ xa liếc mắt nhìn tẩm cung tối lửa tắt đèn một cái. Hàn Vân Tịch nghĩ, đến lúc đó nếu nàng muốn dọn ra khỏi Phù Dung viên, Long Phi Dạ hẳn sẽ không cự tuyệt, đúng không?
Hắn còn ước gì nàng rời xa lãnh địa của hắn, không phải sao?
Hàn Vân Tịch nghĩ nghĩ, bất giác đứng yên thật lâu, đã vài ngày không thấy bóng người, cũng không biết tên kia rốt cuộc đang bận rộn gì.
.....
Hôm sau, từ lúc sáng sớm, trên đường cái Huyền Vũ đã truyền đến tiếng pháo mừng ầm ĩ, người ta là đi mười dặm trang hoàng màu đỏ để gả nữ nhi, nhưng Bình Bắc Hầu phủ lại đi mười dặm mang sính lễ tới là để đính hôn.
Hai gã sai vặt mặc quần áo đỏ nâng một rương sính lễ xếp thành từng đôi, xếp thành một hàng dài như chiếc đuôi rồng ở trên đường cái Huyền Vũ, cực kỳ hùng mạnh, náo nhiệt phi phàm. Hai phu thê Bình Bắc Hầu nắm tay Trưởng Tôn Triệt, còn có một hỉ bà đi tuốt phía trước. Ngoại trừ sắc mặt Trưởng Tôn Triệt hơi khó chịu ra, những người khác đều vui vẻ ra mặt, mặt mày hớn hở.
Từ Bình Bắc Hầu phủ đến Tần Vương phủ cũng không xa, tuy nhiên, đội ngũ này cố ý đi đường vòng, dẫn tới vô số người vây xem. Có thể nói là muôn người đều đổ xô ra đường.
Vừa nghe nói Bình Bắc Hầu muốn hạ đính hôn với Tần Vương phủ, mọi người lập tức bắt đầu nghị luận. Hơn nữa Bình Bắc Hầu đã an bài không ít người ở trong đám đông. Vì thế, sự tình Mộ Dung Uyển Như và Trưởng Tôn Triệt lưỡng tình tương duyệt, đã được kín đáo lan truyền. Sự tình Hoa Mai yến hôm qua, mặc dù cũng bị lan truyền, nhưng vẫn không thể chiếm thế thượng phong.
Cũng không biết Nghi thái phi đã thuyết phục Mộ Dung Uyển Như như thế nào. Tóm lại, nàng ta vẫn tham dự lễ đính hôn với một đôi mắt đỏ, liều mạng trừng mắt nhìn Hàn Vân Tịch. Điềm đạm đáng yêu lúc trước hoàn toàn biến mất. Nàng ta biết rằng, rất có khả năng, sự tình đính hôn này chính là chủ ý của Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch mặc kệ nàng ta nhìn, tâm tình rất tốt. Tuy nhiên, điều khiến nàng kinh ngạc chính là, Long Phi Dạ cũng đã xuất hiện. Bất quá, nghĩ lại lần nữa, hắn là huynh trưởng xác thật cũng nên tham dự.
Sau khi lễ đính hôn chấm dứt, mọi người đều tan đi.
Nghi thái phi lúc này mới thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói, "Phi Dạ, hôn sự Uyển Như ngươi thấy thế nào?"
Vừa nghe lời này, Mộ Dung Uyển Như vội vàng nhìn qua, nhưng ai biết, Long Phi Dạ lạnh lùng trả lời, "Cưới trong năm thời gian quá vội, hãy đợi tới năm sau đi."
Đây không phải là câu trả lời mà Nghi thái phi mong muốn, Mộ Dung Uyển Như càng không cần!
Nghĩ đến đời này của mình đều vô duyên với Tần Vương, trong lòng Mộ Dung Uyển Như cảm thấy càng thêm đau buồn, hốc mắt đỏ lên che miệng bỏ chạy.
Hết thảy này đều do Hàn Vân Tịch hại nàng, đều là do Hàn Vân Tịch, ở trong lòng nàng ta âm thầm thề, cho dù đã xuất giá, nàng cũng sẽ không dễ dàng buông tha Hàn Vân Tịch!
Nhìn thấy Mộ Dung Uyển Như như vậy, lại thấy nhi tử lạnh nhạt, Nghi thái phi không thể không nhíu mày, phiền muốn chết.
Tuy nhiên, ngay lúc này, Quế ma ma lại đi tới bẩm báo, "Thái phi nương nương, điện hạ, Vinh Nhạc công chúa tới cửa tới bái phỏng."