Chương 158: Im lặng không nói, nàng tự biết
Đoan Mộc Dao thật sự tới bái phỏng?
Sự tình Bình Bắc Hầu phủ tới đính thân với Tần Vương phủ, toàn thành đều biết. Đoan Mộc Dao lựa chọn ngày này tới cửa bái phỏng, quả thật không thích hợp chút nào.
Tuy nhiên, nàng ta chọn thời điểm tới rất tốt. Ngay khi mọi người đều đã rời đi, nàng ta mới tìm tới cửa.
Hàn Vân Tịch không nhịn được, hoài nghi nữ nhân này đã liệu định Long Phi Dạ đang ở trong phủ, chọn đúng thời gian để tới. Nhưng, nàng ta muốn gặp sư huynh, cần gì phải đến nỗi như vậy?
"Ai u, Dao Dao, nha đầu này rốt cuộc cũng tới!"
Nghi thái phi từ đêm qua đến giờ vẫn luôn dài mặt, cuối cùng đã lộ ra tươi cười, một câu "Dao Dao" đủ thấy quan hệ thân thiết giữa nàng và Đoan Mộc Dao.
Hàn Vân Tịch không nhịn được nghĩ, nếu như Đoan Mộc Dao gả vào Tần Vương phủ, như vậy, thật đúng là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.
Ngày đại hôn, cảnh tượng sẽ như thế nào? Nhất định còn muốn phô trương lớn gấp đôi so với Bình Bắc Hầu phủ hôm nay. Nghi thái phi và Long Phi Dạ nhất định sẽ sớm nghênh đón ở cửa.
Ngay cả khi nàng muốn đào rỗng tâm tư để tạo quan hệ gần gũi với Nghi thái phi, tuy nhiên, Đoan Mộc Dao đến gần, lập tức có thể hủy hoại hết thảy này dễ như trở bàn tay. Nghi thái phi thích con dâu khiến mặt mày nàng trở nên đẹp hơn.
Nhớ tới cảnh tượng khi mình vào cửa ngày đó, một cảm giác chua xót không nhịn được dâng lên trong lòng.
Nghi thái phi còn chưa mở miệng, Long Phi Dạ đã phất phất tay, ý bảo Quế ma ma mời người vào.
Hàn Vân Tịch nhìn hắn một cái, lặng lẽ xoay người. Nói nàng là rùa đen rụt đầu cũng được, nàng không thích cảnh như vậy. Nàng chỉ cần một vị trí nho nhỏ, cũng không muốn tranh đoạt gì.
Ai biết, còn chưa kịp chuồn ra khỏi cửa, Nghi thái phi đã gọi nàng lại, "Vân Tịch, ngươi đi đâu vậy?"
"Thần thiếp đột nhiên có chút chóng mặt, muốn quay về nghỉ ngơi." Hàn Vân Tịch thậm chí không muốn quay đầu lại, ngẫu nhiên tìm một cớ.
Lúc này, Long Phi Dạ bất ngờ mở miệng, "Nếu đau đầu, hãy quay về nghỉ ngơi đi, miễn cho thất lễ."
Thất lễ?
Hàn Vân Tịch nhìn thoáng qua, vô cớ mỉm cười. Không phải là hắn đang nghĩ, muốn nàng dùng tư cách nữ chủ nhân tới tiếp đón Đoan Mộc Dao, đúng không?
Thật sự không cần hắn phải lo lắng, nàng cũng tự biết, sẽ không nói bậy.
Nghi thái phi nghiêm túc nói, "Dao Dao không phải là người ngoài, không cần lo lắng về việc thất lễ hay không thất lễ. Hơn nữa, tương lai cũng chính là người một nhà, cũng nên quen thuộc dần đi."
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch chỉ cảm thấy như bị thứ gì đó đâm mạnh một chút, khiến nàng ngơ ngác. Thật tình rất khó khăn để khôi phục lại thần trí của mình.
Sự tình Đoan Mộc Dao tới Tần Vương phủ hòa thân, chẳng lẽ không phải là lời đồn đãi? Nghi thái phi đã ngầm đồng ý?
Hàn Vân Tịch rốt cuộc xoay người lại, nhìn về phía Long Phi Dạ. Vào lúc này, Long Phi Dạ cũng đang nhìn nàng, nhưng chỉ nhìn nàng một cái trước khi dời mắt đi.
Đối với lời Nghi thái phi nói, Long Phi Dạ cũng không có phản ứng gì.
"Vân Tịch, ngươi lại đây." Nghi thái phi vẫy vẫy tay. Hàn Vân Tịch chỉ có thể đi qua, ngồi ở bên cạnh nàng.
"Vân Tịch, Dao Dao là sư muội Phi Dạ, chính là tài nữ có tiếng, sau này cơ hội các ngươi ở chung sẽ rất nhiều, ngươi hãy tận dụng cơ hội học hỏi nàng ấy." Nghi thái phi nhắc nhở nói.
Hàn Vân Tịch cười lạnh trong lòng. Nghi thái phi bận rộn vất vả chăm sóc Mộ Dung Uyển Như một ngày một đêm, đoán chừng vẫn chưa biết tại Hoa Mai Yến đã phát sinh những sự tình khác, không ngờ còn muốn nàng học tập nhiều hơn từ một kẻ bại dưới tướng?
Nàng cười thầm trong lòng, không giải thích gì thêm.
Nàng biết, Nghi thái phi thích Đoan Mộc Dao, chính là không phải thích tài học của nàng ta, mà là thích thân thế hiển hách của nàng ta.
Đích công chúa Tây Chu, nữ đệ tử thiên tài Thiên Sơn kiếm tông, một người con dâu như vậy, đó chính là sự tự hào. Từ đó không còn ai sẽ nói Tần Vương đã lấy một người bình dân hay một phế vật.
Thật vất vả mới thu phục được bạch liên hoa Mộ Dung Uyển Như, không nghĩ tới Đoan Mộc Dao đã bước theo sau chân của nàng.
Nàng không tranh, nhưng, người khác có thể cho phép nàng chiếm một vị trí nhỏ ở trong phủ hay sao? Có thể cho phép nàng chiếm một nửa danh hiệu chính phi Tần Vương hay sao?
Rất nhanh, Đoan Mộc Dao đã đến, nàng ta tới một mình, Quế ma ma cung cung kính kính đi theo phía sau nàng ta, mang theo ba món quà trong tay. Người không biết còn tưởng rằng Quế ma ma là người hầu nàng ta mang đến.
Hôm nay Đoan Mộc Dao vẫn mặc một bộ váy dài trắng như tuyết, góc váy điểm một số hoa mai màu đỏ, vốn đã xinh đẹp không nhiễm bụi trần, dung mạo như tiên, cùng với váy tơ tằm trắng, càng hiện lên tiên khí.
Nàng ta chậm rãi tiến vào, lập tức khom người hành lễ với Nghi thái phi, cười nhạt nói, "Thái phi nương nương vạn phúc."
"Miễn lễ miễn lễ, tới tới tới, để bổn cung nhìn kỹ xem, đã mấy năm không gặp." Mây mù trong lòng Nghi thái phi đều đã tan sạch, đủ thấy nàng rất yêu thích Đoan Mộc Dao.
Đoan Mộc Dao đi tới, cũng không thèm liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, ngồi ngay giữa Hàn Vân Tịch và Nghi thái phi. Vị trí chủ tọa nhiều nhất chỉ có thể chứa hai người, Hàn Vân Tịch đang muốn dọn đi, Nghi thái phi đã thuận miệng nói, "Vân Tịch, ngươi ngồi bên cạnh."
Hàn Vân Tịch âm thầm trợn mắt. Nàng muốn rời đi, được không?
Đáy mắt Đoan Mộc Dao hiện lên một nụ cười đắc ý, hỏi, "Sư huynh, lần trước ta nhờ ngươi thay ta chào hỏi Thái phi nương nương, ngươi sẽ không quên chứ?"
"Đã quên." Long Phi Dạ thờ ơ đáp.
"Từ nhỏ đến lớn ngươi đều như vậy" Đoan Mộc Dao liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức giải thích với Nghi thái phi, "Thái phi nương nương, Dao Dao vừa đến đế đô đã muốn tới thỉnh an ngài. Đáng tiếc có việc trì hoãn, kéo dài cho tới hôm nay mới đến. Lần này Dao Dao tới đặc biệt mang theo thứ tốt cho ngài"
Trong khi nàng ta nói, Quế ma ma đã trình lên đại lễ.
"Đây là Hà thủ ô lớn nhất Thiên Sơn vừa chọn được năm nay. Có thể dùng nó để cho tóc đen, giúp an thần. Chỉ cần mỗi ngày dùng một chút, bảo đảm mười năm sau, tóc trên đầu ngài vẫn đen."
Nghi thái phi cực kỳ thích thú, "Ngươi, nha đầu này chính là người có tâm!"
"Bây giờ ngài mới biết ta tốt, đúng không?" Đoan Mộc Dao làm nũng, người không biết còn tưởng rằng nàng ta là nữ nhi của Nghi thái phi.
"Còn có, một phần này là để cho Uyển Như, chuyện của nàng..." Đoan Mộc Dao muốn nói lại thôi, chần chờ một lát, mới tiếp tục nói, "Ài, nàng ấy chẳng qua chỉ quan tâm tẩu tử của nàng ấy, vì thế mới đi tới sương phòng, đáng tiếc..."
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch lập tức ngẩng đầu nhìn qua. Được lắm Đoan Mộc Dao! Ngươi còn chưa gả vào đây, đã bắt đầu châm ngòi ly gián, tương lai còn lợi hại thế nào?
Nghi thái phi nhíu mày liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không nói nhiều lời.
"Chuyện cũng đã xảy ra, Thái phi nương nương chớ buồn phiền nhiều, đừng tổn thương thân mình. Cũng may Bình Bắc Hầu phủ cũng là nhà giàu có. Uyển Như muội muội gả qua đó, cũng không mất đi thân phận, có ngài và điện hạ chống lưng, không thiệt thòi được."
Đoan Mộc Dao chắc chắn có khả năng khuyên giải người khác, mỗi một câu đều giải hết khúc mắc trong lòng Nghi thái phi.
"Được được, không nói những điều này nữa, ngươi có thể tới đây, trái tim ta đã có thể nghỉ ngơi." Nghi thái phi nhẹ nhàng cười nói.
"Vậy Dao Dao bồi ngài ăn tết, được không?" Đoan Mộc Dao nhân cơ hội hỏi.
Nghi thái phi vui mừng, "Ngươi đừng chỉ nói những lời khiến ta vui vẻ."
"Vậy phải xem sư huynh có đáp ứng hay không." Đoan Mộc Dao lên giọng hỏi, bĩu môi nhìn về phía Long Phi Dạ.
Nghi thái phi cũng nhìn qua đó, Hàn Vân Tịch chỉ cúi đầu xuống, nhìn chén trà trong tay.
Long Phi Dạ liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, thấy bộ dáng thờ ơ của nàng, bỗng vô cớ bực bội, lạnh lùng trả lời, "Mẫu phi có thể quyết định."
Nghi thái phi đang buồn bực, không ngờ nhi tử lại dễ nói chuyện như vậy. Nhiều năm trước, khi nàng biết nhi tử có một tiểu sư muội thế này, nàng đã ngóng trông hôn sự hai người, nhưng vì Dao Dao có thân phận đặc biệt, vì thế nàng rất khó đề cập tới nó.
Không nghĩ tới hiện giờ Tây Chu lại có ý hòa thân, Thiên Huy hoàng đế dưới áp lực bức bách, người được chọn hòa thân cũng chỉ có thể theo ý của Tây Chu.
Kể từ đó, hết thảy đều trở nên thuận lợi. Đáng tiếc, đến một trở ngại cuối cùng lại không dễ vượt qua: nhi tử của nàng.
Nàng đã từng cố gắng thử qua vài lần, nhi tử đều luôn cự tuyệt.
Lần trước còn nghe nói nhi tử bồi Dao Dao đi dạo cả một ngày, trong cung cũng có không ít lời đồn đãi, hiện giờ xem ra, xác thật vẫn có trọng lượng.
Nghi thái phi vui mừng, giữ chặt tay Đoan Mộc Dao, "Vậy cứ định như vậy đi, năm nay ngươi hãy lưu lại trong phủ ăn tết."
Đoan Mộc Dao vui mừng khôn xiết, cũng không nghĩ tới sư huynh lại dễ dàng như vậy.
Long Phi Dạ không phản đối, Hàn Vân Tịch trước sau vẫn luôn cúi đầu. Hai người đều im lặng không nói.
Lúc này, Đoan Mộc Dao bước xuống, ngồi ở bên cạnh Long Phi Dạ, mỉm cười thần bí, "Sư huynh, một phần lễ vật cuối cùng là dành cho ngươi. Ngươi đoán xem đó là gì?"
"Không biết." Mặc dù giọng điệu Long Phi Dạ rất lạnh lùng, nhưng chung quy vẫn đã trả lời.
Đoan Mộc Dao ngạc nhiên. Phải biết rằng, những năm gần đây, nàng ta luôn tìm cớ đưa đồ cho sư huynh, nhưng, sư huynh từ trước tới nay chỉ trả lời nàng ta hai chữ, "Không cần".
Hôm nay sư huynh trả lời nàng như vậy, chẳng lẽ, sư huynh đã nghĩ thông suốt, sẵn sàng thử tiếp nhận nàng?
Thực tế là, nàng ta đã không thể tìm thấy dấu vết của hắn kể từ sau ngày hắn bồi nàng ta. Nếu không phải hôm nay Tần Vương phủ có hỉ sự, đoán rằng nàng ta vẫn không thể nhìn thấy hắn.
"Sư huynh, ngươi đoán xem, đây cũng là thứ của Thiên Sơn chúng ta, khi sư phụ lão nhân gia nhìn qua, đã nói ngươi nhất định sẽ thích" Đoan Mộc Dao vui vẻ nói.
"Đoán không được." Long Phi Dạ vẫn thờ ơ trả lời.
Đoan Mộc Dao tiến tới gần hơn, nũng nịu như một đứa trẻ, "Sư huynh, ngươi hãy đoán một lần, một lần là đủ!"
Lúc này, Hàn Vân Tịch rốt cuộc ngẩng đầu nhìn qua, nhìn hai người bọn họ. Một kẻ im miệng không nói, một kẻ thì đang làm nũng; Một kẻ tuấn tú như thần, một kẻ dung mạo như tiên. Nàng thật tình cảm thấy, hai người này cực kỳ xứng đôi. Quả thực chính là trời đất tạo nên, một đôi lý tưởng như hai mặt của mảnh ngọc bích.
Hàn Vân Tịch đang ngơ ngác nhìn, Long Phi Dạ đã thật sự đoán được, "Rượu tuyết."
Lời này vừa ra, Đoan Mộc Dao vui mừng đến nỗi hét lên, lập tức ôm chặt cánh tay hắn, "Sư huynh, ngươi thật sự vẫn nhớ! Mười năm đã trôi qua, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ rõ!"
Sau khi nàng ta nói xong, lập tức buông tay, tự mình lấy ra hồ rượu tuyết, "Mười năm trước, ta cố ý chôn nó cho ngươi, ta cho rằng ngươi sẽ quên."
Mười năm!
Thì ra bọn họ biết nhau đã lâu như vậy!
Hàn Vân Tịch bất giác nhớ tới một câu nói, "Cơ hội trong đời người chỉ có một lần, nếu ta lỡ mất một giây gặp ngươi, cuộc sống của ta sẽ không có ngươi trong một giây đó. Kiếp sau, chúng ta chưa chắc sẽ gặp lại nhau."*
*(人生就隻有一次,少一秒遇見你,生命中便少了有你的一秒鍾,下輩子,我們未必會再遇到彼此: There's only one chance in every lifetime. If I miss you by one second, my life will be devoid of that second that belongs to you. Even in our next life, we might not meet again.) {Emily Ton Noted}
Mười mấy năm trước đã quen biết nhau, mười năm trước đã nguyện ý nhớ kỹ, thật tốt...
Hàn Vân Tịch thở dài trong lòng, bưng trà lên uống.
Long Phi Dạ bất quá chỉ thuận miệng nói ra, không nghĩ tới lại trùng hợp nói trúng như vậy. Hắn lơ đãng liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, nhưng thấy Hàn Vân Tịch chỉ đang cúi đầu uống trà, dường như rất nhàn nhã thoải mái.
Rốt cuộc, khuôn mặt hắn vốn là lạnh như băng chợt lạnh thêm vài phần.
Hắn không hiểu, hành động lúc này của Hàn Vân Tịch là gì. Lúc trước mặt dày mày dạn, không tiếc tự mình đá cửa kiệu đều phải gả cho hắn, hiện giờ, lại mang một tư thái không tranh cùng người.
Nữ nhân này, xem hắn là gì?
Muốn trèo cao thì cứ thế trèo cao. Khi không muốn chơi, lập tức có thể toàn thân rút lui sao? Nàng dựa vào cái gì? Danh hiệu Tần Vương phi này, nàng chỉ chiếm lấy để chơi hay sao?
"Sư huynh, muốn mở ra nếm thử hay không? Đã mười năm rồi!" Đoan Mộc Dao đắm chìm trong hạnh phúc.
"Buổi tối hãy mở ra đi, ngươi lưu lại dùng bữa." Đây là lần đầu tiên Long Phi Dạ mở miệng giữ khách.
"Được!" Đoan Mộc Dao lập tức gật đầu, sợ Long Phi Dạ sẽ thay đổi ý định. Trái tim nàng ta dâng trào cảm xúc. Nghi thái phi càng vui mừng hơn, lập tức phân phó Quế ma ma đi an bài bữa tối.
Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch rũ liễm hai tròng mắt, nghĩ thầm, có vẻ như, năm sau Long Phi Dạ sẽ không đi ra ngoài, năm sau, Tần Vương phủ chắc hẳn sẽ có hai cọc đại hỉ.
Đoan Mộc Dao nhìn thấy Hàn Vân Tịch vẫn luôn im lặng, đáy mắt hiện lên một sự khinh thường, nhưng cũng không tính toán dễ dàng buông tha cho nàng.
"Đúng rồi, Vương Phi nương nương, ta tới hơi vội, chưa chuẩn bị lễ vật cho ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ?" Nàng ta nghiêm túc hỏi.
Hàn Vân Tịch lúc này mới ngẩng đầu, vẻ mặt hờ hững tự nhiên, "Sẽ không."
Nàng không hiếm lạ.
Ai ngờ, Đoan Mộc Dao lại tiếp tục khiêu khích, "Vương Phi nương nương, vừa rồi đã quên hỏi ngươi, ta ăn tết ở trong phủ, ngươi sẽ không phiền lòng chứ?"