Chương 218: Huyễn hoặc vô hình
Hạ Vô Ngưng và Tương Nhuận Thạch vừa định đấu một trận, chứng kiến một màn này, ai nấy đều kinh ngạc há hốc mồm, nửa câu không nói.
Bọn họ đều không hiểu, làm sao có người chỉ dựa vào Du Long chân khí sắc bén, dựa vào nắm đấm bằng xương bằng thịt lại có thể đánh bại một cao thủ Hậu Thiên đại thành.
Trình Thiên Hạo chết lặng tại chỗ, cánh tay đã vỡ vụn các đầu khớp xương, giơ lên cũng không tài nào giơ nổi. Mấy chiếc xương sườn ở ngực đã bị đánh lún vào lá phổi, trái tim cũng bị đấm cho vỡ nát.
Lâm Phi đứng sừng sững cao ngất, quần và giầy đã sớm rách nát, trên người toàn máu tươi, nhưng tuyệt nhiên là máu của người khác.
Đám người xa xa chứng kiến một màn như vậy ai nấy nhiệt huyết dâng trào. Một đối thủ bọn họ cho là mạnh, Lâm Phi lại có thể không nói một lời mà hủy diệt một cách nhanh gọn như vậy.
Bạch Hân Nghiên xấu hổ, tim đập thình thịch, tay siết chặt quần áo của Lâm Phi, mắt nhìn chòng chọc người đàn ông trước mặt. Cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc như sắt thép, đường cong không khoa trương nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh vô hình.
Hình ảnh của người đàn ông trong giờ phút này đã khắc sâu vào tâm trí của cô.
Giải quyết xong một người, quang diễm vàng trong mắt Lâm Phi càng trở nên linh hoạt, nguy hiểm quét mắt nhìn đám người Hạ Vô Ngưng và Tương Nhuận Thạch. Hắn cười tà tính:
- Sư tử rống rất hao tổn chân khí, tuy nhiên… trước khi mấy người anh em của tao hao tổn hết chân khí, chúng mày đều phải chết…
- Tên nhãi kia, Trình Thiên Hạo ngu xuẩn mới chủ quan đánh mất Kinh Châu, mày cho rằng một mình mày có thể địch được hai bọn tao sao?
Tuy Hạ Vô Ngưng sắc mặt ngưng trọng, nhưng khí thế vẫn rất hùng hồn.
Lúc nói chuyện, Tương Nhuận Thạch mặt gầy đã cởi âu phục, bên trong y chỉ mặc một bộ đồ đen ánh bạc bó sát người, thân thể như que diêm có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Thé nhưng, điều khiến người ta không ngờ tới chính là, một khi y sử dụng chân khí, toàn thân bỗng bắt đầu ngưng tụ vô số lãnh hàn băng màu xanh trắng sần sùi.
- Tạch tạch tạch…
Khối băng không ngưng ngưng tụ, bốn phía thân người tỏa ra hơi nước màu trắng. Tinh thể băng bay vòng quanh như một vũ khúc băng hoàn mỹ.
Khí ngưng tụ thành băng. Đây là một loại tuyệt kỹ sau khi tu được chân khí cao, có công pháp đặc thù mới làm được.
Lâm Phi nhíu mày:
- Hóa ra là công pháp của phái Minh Hải đã mất tích trên giang hồ bấy lâu này, Huyền Băng Lam Ngao Giáp?
- Ha ha, nhãi ranh, còn nhận ra xem như mày có con mắt tinh đời.
Tương Nhuận Thạch buồn rầu nói.
Lâm Phi hăng hái đáp:
- Khó trách mày lại có chân khí tu vi không tầm thường, có cả thực lực Bạch Ngân thất đoạn, khí huyết suy yếu. Hóa ra là luyện loại tà công này?
- Hừ hừ, dùng huyền băng làm chậm quá trình lưu thông của máu, làm giảm sự trao đổi chất nên tương truyền, một số vị lão thành của phái Minh Hải đều sống trên 200 tuổi. Chỉ là chưa từng được gặp, hôm nay được mở mang tầm mắt, Long Thần điện của chúng mày cũng có chút nội tình.
- Nếu mày quy thuận chúng tao, muốn học thần công diệu pháp gì cũng được.
Tương Nhuận Thạch dụ dỗ.
Lâm Phi như nghe ra điều gì đó nên cười lớn:
- Tao không muốn giống chúng mày. Luyện thứ tà công này, trông có vẻ lợi hại, thật ra không khác gì thứ võ công rác rưởi của lũ rùa đen. Tao chỉ muốn đánh nát mai rùa của chúng mày mà thôi.
- Hả? Thật sao?
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng Lâm Phi.
Lâm Phi sững sờ. Lúc này, hắn mới phát hiện ra, Hạ Vô Ngưng vừa nãy còn đang ở đằng kia, bây giờ đã không thấy đâu.
Tất cả mọi người đều giật mình. Đột nhiên, Hạ Vô Ngưng lại xuất hiện sau lưng Lâm Phi, như u linh xuất hiện trong đêm tối. Một tay cầm dao gặp, trừng trừng muốn đâm vào sau lưng Lâm Phi.
- Dao! Anh!
Khương Tiểu Bạch đang dùng Long Trảo Thủ giằng co với một đám người khi thấy cảnh này liền hét to.
Dao găm trong nháy mắt đã chạm đến hông Lâm Phi, bên trên sáng bóng nọc độc xanh biếc, bao quanh là cỗ chân khí màu đen của Hạ Vô Ngưng. Vô cùng sắc nhọn!
- Keng!
Điều khiến tai mọi người đều mập mờ chính là, con dao khi đâm đến eo Lâm Phi không hề phát ra âm thanh đâm qua vật thể mà là âm thanh kim loại va chạm vào nhau.
- A!
Lâm Phi bị đánh lén, đương nhiên liền trở nên giận dữ, điên cuồng hét lên. Tiếng hét gầm rống như dã thú, quay người đánh một quyền.
Hạ Vô Ngưng thấy dao của mình không thể đâm được vào thân thể Lâm Phi thì vô cùng kinh hãi, đây là người thật sao? Chẳng lẽ người này được làm bằng chất liệu tạo nên xe bọc thép?
Nhưng bà ta phản ứng rất nhanh, cố gắng xoay người bay vọt về phía sau, định tháo chạy. Sau khi ném ra vô số phấn huỳnh quang liền biến mất trước mắt mọi người.
Tương Nhuận Thạch thấy một màn này chỉ biết nghẹn họng trân trối. Công lực của Hạ Vô Ngưng là cao thủ thiên đỉnh, chỉ kém người đứng đầu là có thể tiến vào cảnh giới tiên thiên.
Chân khí của bà ta tụ trên dao găm, có thể xem như miếng thép dày hơn 10 tấc, không thể ngăn cản. Lâm Phi không hề có chân khí bảo vệ, dùng thân thể yếu ớt chống lại dao nhọn kia sao?
Trận đánh vào thị giác người thanh niên này tạo ra khiến mọi người đều bị lật đổ.
Lâm Phi đưa tay sờ eo, nơi đó bị rách một tầng bảo hiểm.
May là nội công của cô ta chưa đạt đến Tiên Thiên. Nếu cô ta là cao thủ Tiên Thiên, chỉ sợ hắn đã bị đâm vào trong và bị trọng thương rồi.
Nói thẳng ra, chân khí Hậu Thiên và chân khí Tiên Thiên không cùng đẳng cấp.
Nhưng điều khiến Lâm Phi cảm thấy mơ hồ chính là khả năng tàng hình của Hạ Vô Ngưng.
Lâm Phi quét mắt nhìn bốn phía, dường như Hạ Vô Ngưng đã biến mất. Nhưng hắn lại cảm thấy hơi thở của bà ta vẫn còn đang ở một chỗ nào đó. Chỉ là bà ta không ngừng di chuyển khiến hắn rất khó phán đoán.
- Nghe đồn thời Xuân Thu, nước Lai Tử có một môn phái, tinh thông Kỳ Môn Độn Giáp, dị thuật ngũ hành bát hoang, đường đi đều là những con đường không lộ ra ánh sáng. Sau này đã từng có một phái bồng lai đã kế thừa tuyệt kỹ của tổ tiên nước Lai Tử.
- Tuy nhiên, môn phái đó có quá nhiều tuyệt kỹ dùng trong ám sát, quỷ dị hay đổi thay, đã từng bị đế vương các triều đại lên án. Triều đại nhà Minh, thời Hồng Vũ, triều đình đã diệt sạch môn phái này trong một đêm, từ này về sau không tiếp tục nữa.
- Không ngờ, người của nhà họ Hạ hội Hắc Long lại biết tuyệt kỹ bông lai “Huyễn Hoa vô ảnh” vốn đã bị thất truyền. Nếu tao đoán không sai, chúng mày là hậu duệ của Bồng Lai?
Thật ra Lâm Phi cũng không chắc chắn cho lắm cái mình nhìn thấy có phải là võ công thần kỳ của Bồng Lai hay không.
Năm đó, thiên hạ võ học nhìn từ chỗ lão điên tuy rộng lớn, nhưng có không ít cái lão điên cũng không hiểu rõ. Vì thế, Lâm Phi chỉ có thể hiểu bên ngoài, kiến thức nửa vời mà thôi.
Nhưng hắn không nghĩ ra, thiên hạ có loại công phụ gì có thể tàng hình. Đây không phải là thuật ninja, hắn có thể khẳng định điều này.
Thân thể Hạ Vô Ngưng như một làn khói đen, xuất hiện ở vị trí cách người Lâm Phi hơn mười mét.
Khuôn mặt của bà ta vô cùng kinh ngạc:
- Rốt cục mày là ai? Phái Bồng Lai đã mất tích hơn 600 năm, hoàng đế nhà Minh đã cố ý che dấu.
- Cho dù là hồ sơ mấy ngàn năm cổ kính của Thiếu Lâm Côn Lôn cũng khó tìm ra tung tích. Một tiểu tử mới hơn 20 tuổi như người làm sao lại biết đến tổ tiên của nhà họ Hạ chúng ta?
Tương Nhuận Thạch cũng vô cùng kinh ngạc. Trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên hắn biết, hóa ra, công phu của nhà họ Hạ lại có nguồn gốc như vậy?
Lâm Phi híp mắt, hắn cũng không có ý định trả lời. Hắn cảm thán, lão diên ơi là lão diên. Ngay cả một môn võ đã biến mất hơn 600 năm ông cũng biết, không phục không được…
Chỉ mong, đến lúc gặp lại ông, ông có thể giúp tôi nghĩ cách xử lý tốt căn bệnh bên trong thân xác này.
Hạ Vô Ngưng thấy Lâm Phi không trả lời, hừ lạnh một tiếng. Thật ra, cũng không phải nhất định phải biết, trên giang hồ có không ít kỳ nhân dị sỹ, chắc là Lâm Phi đã nghe được điều này từ một vị tiền bối hoặc sư trưởng nào đó.
Không quan tâm đến việc Lâm Phi có bối cảnh như thế nào, hôm nay, bà ta đưa người tới đây không thể cứ thế mà quay về được.
Trình Thiên Hạo chết là một tổn thất lớn của hội. Tuy bọn họ không đông nhưng cũng nhất định phải giết được đám người trước mắt.
- Tương Nhuận Thạch, ta đấu với hắn. Xử lý đám hòa thượng thiếu lâm kia đi, giết hết đám lâu nhâu này đã rồi nói!
Hạ Vô Ngưng lạnh lùng nói.
- Vậy người cẩn thận!
Tương Nhuận Thạch chỉ mong có vậy. Y thấy khả năng phòng ngự của Lâm Phi, liền cảm thấy công phu của mình rất khó có tác dụng. Còn về chân khí của Khương Tiểu Bạch, xem ra cũng khá thấp, vẫn dễ xử lý hơn nhiều.
Đột nhiên, dưới bàn chân Tương Nhuận Thạch kết thành hàn băng, chân khí tỏa ra từ tay. Cả người lấy băng làm ưu thế, dùng chân khí làm lực đẩy, nhanh chóng xông về phía Khương Tiểu Bạch.
Lâm Phi biết rõ, thực lực của ba người này cao hơn Khương Tiểu Bạch một, hai lần, nhưng sao có thể để bọn họ đạt được mục đích cơ chứ?
Tương Nhuận Thạch vừa khỏi động, Lâm Phi đã đuổi theo thoăn thoắt như mũi tên.
- Đối thủ của ngươi là ta!
Thân ảnh của Hạ Vô Ngưng lại xuất hiện từ vị trí cũ. Dao găm đâm thẳng về phía động mạch cổ của Lâm Phi.
Bóng tối bao quanh, thân ảnh của phu nhân như thực như ảo, căn bản không biết là thật hay giả. Mãi đến khi mũi dao chạm vào da mới cảm thấy sự lạnh lẽo của nó.
Nhưng Lâm Phi không bận tâm đến việc dao có đâm vào huyết mạch của mình hay không, thân thể đâm tới dũng mãnh như một quả đạn pháp.
Đuổi đến bên cạnh Tương Nhuận Thạch, hắn dùng cùi trỏ tấn công Tương Nhuận Thạch.
Tuong Nhuận Thạch vô cùng sợ hãi, không ngờ Lâm Phi không có khinh công, hai chân sao có thể chạy nhanh đến vậy.
Y nhanh chóng dùng tay phải kết tụ một khối băng bảo hộ, va chạm với cùi chỏ của Lâm Phi.
- Rắc… Bành!
Lá chắn băng bị nứt, nổ tung. Tinh thể băng như những bông hoa phiêu dạt dưới ánh đèn yếu ớt.