Chương 19
Bennett vẫy Jan rồi lùi lại, đứng xế sang một bên cửa. Jan chạy tới hành lang, dáng như vừa muốn nổi loạn lại vừa có chút ngượng ngập với thắng lợi có được. Tay cậu ta vẫn cầm khẩu súng.
"Này, Jan. Làm thế nào mà cậu lấy súng ra được thế hả?" Bennett hỏi.
Jan đi hẳn vào phòng. "Chị tưởng chị khôn lắm hả, chị Benny?" cậu ta hùng hổ. "Khôn đấy, khóa hết súng của Richard ở đằng kia." Cậu ta hất đầu về phía sảnh. "Nhưng tôi tìm được cái chìa mở được tủ súng. Giờ thì tôi có súng rồi, y như Richard. Tôi sẽ còn có nhiều súng nữa cơ. Tôi sẽ bắn cho mà xem." Cậu ta đột nhiên giơ súng nhắm vào Bennett khiến cô ta hoảng hốt. "Cẩn thận đấy, Benny," cậu ta khẽ cười, "kẻo tôi bắn đấy."
Bennett cố giấu sự sợ hãi, kìm giọng nói sao cho mềm mại nhất, "Sao lại thế, cậu sẽ không bắn đâu, chị biết mà."
Jan vẫn chĩa súng vào Bennett, nhưng nghĩ thế nào lại hạ súng xuống. "Dĩ nhiên là không bắn đâu."
"Với lại cậu đâu còn là thằng bé không biết điều nữa," Bennett nói, trấn an. "Giờ cậu đã trưởng thành rồi, đúng không nào?"
Mắt Jan sáng lên. Cậu ta bước tới bàn viết, ngồi xuống ghế. "Đúng rồi, giờ tôi là đàn ông rồi. Richard chết rồi, giờ chỉ còn tôi là đàn ông trong nhà."
"Thế nên chị biết là cậu sẽ không bắn chị đâu," Bennett nói. "Cậu chỉ bắn kẻ thù thôi."
"Đúng rồi," Jan sung sướng reo lên.
Bennett cố gắn cân nhắc chọn từ ngữ rồi mới nói, "Hồi còn chiến tranh, nếu cậu tham gia kháng chiến, nếu mà bắn được quân địch thì sẽ vạch một vết trên súng đấy."
"Thế á?" Jan lập tức ngắm nghía khẩu súng trong tay. "Người ta làm thế thật á?" Cậu ta háo hứng nhìn Bennett. "Có ai vạch được nhiều không?"
"Có chứ, có người vạch được rất nhiều."
Jan càng vui hơi, "Thích thế," cậu ta reo.
"Tất nhiên," Bennett tiếp tục, "là có người không bắn được ai... nhưng có người bắn được."
"Richard bắn được," Jan nhắc.
"Phải rồi, Richard thích bắn giết," Bennett thú nhận, quay đi chỗ khác như không có điều gì quan trọng, hỏi tiếp, "Cậu cũng thích giết chóc đúng không, Jan?"
Jan, ngoài tầm mắt của Bennett, moi một con dao nhíp ra khỏi túi, cố gắng tạo một vạch trên súng. "Giết thích phết đấy," cậu ta nhận xét.
Bennett quay lại nhìn cậu ta. "Cậu không muốn bị Richard đuổi đi đúng không?" cô hỏi nhỏ.
"Anh ấy bảo tôi sẽ phải đi," Jan gầm gừ nhớ lại. "Anh ấy ác."
Bennett bước lại đằng sau ghế Jan đang ngồi. "Chị nhớ cậu bảo Richard là cậu sẽ giết ông ấy nếu ông ấy bắt cậu phải đi."
"Thế à?" Jan trả lời một cách thờ ơ.
"Nhưng cậu không giết ông ấy đấy chứ?" Bennett hỏi, ngữ điệu khiến Jan cảm thấy đó cũng không hẳn là một câu hỏi.
"Không, tôi không giết anh ấy," Jan vẫn tỏ ra chẳng quan tâm.
"Thế thì yếu đuối rồi," Bennett buông lời nhận xét.
Nét hằn học khẽ vằn lên trong mắt Jan. "Thật thế á?"
"Đúng đấy. Đã bảo là giết ông ấy mà cuối cùng lại không làm." Bennett đi quanh bàn viết, nhưng mắt hướng tới cửa. "Nếu ai mà dọa nhốt chị thì chị sẽ giết ngay, giết thật ấy."
"Ai bảo là người khác giết?" Jan nói nhanh. "Có khi là tôi thật đấy."
"Ồ không, không phải là cậu," Bennett nói, hạ giọng. "Cậu vẫn còn là trẻ con mà, làm gì mà dám chứ."
Jan bật dậy, lùi lại. "Chị nghĩ tôi không dám sao?" Cậu ta gần như rít lên. "Chị nghĩ thế sao?"
"Ừ, chị nghĩ như thế." Cô ta cố tình chọc tức Jan. "Cậu làm gì mà dám giết Richard. Cậu phải có gan, phải lớn nữa thì mới làm được."
Jan xoay người lại, chừng như muốn bỏ đi. "Chị chả biết được đâu," cậu ta có vẻ đau lòng. "Chị Benny, chị chả biết được đâu."
"Có điều gì chị không biết à?" Bennett hỏi. "Cậu cười chị đó sao Jan?" Chộp lấy cơ hội, cô ta khẽ mở cửa thông phòng, còn Jan đứng gần cửa ra vườn. Ánh nắng chiều vẫn còn kịp hắt vào trong.
"Phải, phải, tôi cười đấy," Jan gào lên. "Tôi cười vì tôi thấy tôi khôn hơn chị nhiều."
Cậu ta trở lại trong phòng, Bennett hơi giật mình, vội bíu vào khung cửa thông phòng, Jan bước tới. "Tôi biết điều chị không biết," Jan nói, đã bình tĩnh hơn.
"Cậu biết điều chị không biết ư?" Bennett hỏi, cố tỏ ra không quá lo lắng.
Jan không trả lời mà chỉ cười bí hiểm. Bennett đi tới hỏi, "Cậu không định nói cho chị à? Hay không tin chị đấy hả?"
Jan lùi ra xa, "Tôi chẳng tin ai cả," cậu ta cay đắng nói.
Bennett đổi giọng sang ngạc nhiên. "Giờ chị thấy là từ trước tới nay cậu vẫn rất thông minh."
Jan khúc khích. "Chị sẽ thấy là tôi thông minh đến mức nào."
Cô ta nhìn Jan, phỏng đoán, "Có lẽ có nhiều chuyện về cậu mà chị không biết thật."
"Nhiều, nhiều lắm," Jan nói. "Còn tôi lại biết bao nhiêu là chuyện về mọi người, nhưng tôi không nói ra. Có nhiều lần tôi thức dậy giữa đêm, tôi đi lại trong nhà, thấy nhiều điều, nhưng không nói thôi."
Tạo ra không khí như cùng tham gia âm mưu, Bennett thì thầm, "Giờ cậu có bí mật lớn đúng không?"
Jan gác hẳn một chân lên ghế. "Bí mật lớn. Bí mật lớn." Cậu ra rít lên vui vẻ. "Có khi chị sẽ sợ đấy, nếu chị biết," cậu ta vừa nói vừa cười điên dại.
Bennett tới gần cậu ta hơn. "Thế cơ á? Chị sợ á?" cô ta hỏi. "Chị phải sợ cậu hay sao, Jan?" Đứng ngay trước mặt Jan, cô ta nhìn thẳng vào mặt cậu thanh niên.
Jan ngồi đó, nhìn lên, vẻ mặt vui sướng biến đi mất, giọng nói nghiêm trọng trở lại, "Phải, chị sẽ sợ tôi."
Bennett tiếp tục nhìn cậu ta chăm chú. "Tôi không còn nhận ra cậu đấy," cô ta thú nhận. "Giờ tôi mới bắt đầu thấy con người thật của cậu, Jan."
Những thay đổi trong thái độ của Jan đã rõ ràng hơn. Cậu ta nói như hét, giọng hoang dại, "Chả có ai hiểu được tôi cả, chẳng ai biết tôi làm được gì cả." Cậu ta vùng quay lưng lại phía Bennett. "Richard chỉ biết ngồi kia bắn mấy con chim ngu ngốc." Cậu ta quay lại nhìn Bennett, "Anh ấy chẳng bao giờ nghĩ sẽ có người sẽ bắn mình, đúng không?"
"Không. Đó là sai lầm của ông ấy."
Jan đứng lên. "Đúng rồi, đó là sai lầm. Anh ấy cứ tưởng sẽ ép tôi đi được cơ đấy. Tôi cho anh ấy biết."
"Cậu ư?" Bennett hỏi nhanh. "Cho biết thế nào?"
Jan gian trá nhìn Bennett, một lúc mới đáp, "Không nói đâu."
"Nói đi mà Jan," Bennett nài nỉ.
"Không," cậu ta khẽ quát, bước lùi ra, tới ghế bành liền nhảy vào ngồi, lấy khẩu súng áp vào má. "Không nói cho ai hết."
Bennett lại đi theo. "Cậu làm thế chắc cũng đúng. Có lẽ chị đoán được việc cậu đã làm, nhưng chị không nói đâu. Đó là bí mật của cậu mà, đúng không?"
"Đúng, bí mật của tôi," Jan đáp. Cậu ta đi đi lại lại trong phòng. "Không ai biết tôi thế nào đâu," cậu ta tiếp tục nói như reo. "Tôi nguy hiểm đấy, mọi người phải cẩn thận với tôi. Phải cẩn thận, nguy hiểm đấy nhé."
Bennett buồn rầu nhìn cậu ta. "Richard không biết cậu nguy hiểm. Hẳn là ông ấy đã rất ngạc nhiên."
Jan trở lại chiếc ghế bành, nhìn ghế như có người ngồi ở đó. "Đúng, anh ấy ngạc nhiên. Mặt trông ngố lắm. Xong rồi thì đầu gục xuống, có máu nữa, không còn cử động được gì. Tôi đã cho anh ấy biết, cho biết rồi đấy. Giờ thì Richard không bắt tôi đi được nữa."
Cậu ta tì vào một bên ghế sofa, vẫy khẩu súng về phía Bennett đang cố gắng không để nước mắt trào ra. "Nhìn đây," Jan ra lệnh. "Chị nhìn đây. Tôi đã vạch lên súng rồi đây này." Cậu ta lấy dao gõ vào khẩu súng.
"Cậu vạch rồi." Bennett bước tới. "Có thấy thích không?" Cô ta tìm cách giằng lấy khẩu súng, nhưng Jan nhanh tay hơn.
"Đừng có làm thế," cậu ta hét lên, lùi ra xa. "Không ai có thể lấy súng của tôi được. Cảnh sát mà đến đây bắt tôi, tôi sẽ bắn đấy."
"Đâu cần phải làm thế," Bennett nói. "Không cần đâu. Cậu thông minh cơ mà. Thông minh thế thì làm sao người ta nghi ngờ chứ."
"Lão cảnh sát ngu. Cảnh sát ngu." Jan hét lên sung sướng. "Richard cũng ngu." Cậu ta giơ súng hướng về hình ảnh Richard tưởng tượng, cũng vừa lúc cửa thông phòng mở ra. Hoảng hốt, cậu ta lao ra vườn. Bennett sụp xuống sofa ngồi khóc khi thanh tra Thomas cùng hạ sĩ Cadwalladder bước vào.