Chương 20

"Đuổi theo cậu ta, nhanh!" thanh tra quát Cadwallader khi vừa vào tới phòng, khiến viên hạ sĩ bật lao ra hành lang. Starkwadder cũng đã từ lối sảnh chạy tới, Laura cũng tới - chạy tới cửa ra vườn đứng nhìn ra. Angell xuất hiện và cũng chạy tới bên cửa ra vườn. Bà già Warwick đứng như tượng ở ngưỡng cửa.

Thanh tra Thomas quay sang Bennett. "Thôi nào, thôi nào," ông ta an ủi. "Cô không cần phải căng thẳng quá, cô làm rất tốt."

Giọng nức nở, Bennett nói, "Tôi biết từ trước. Ông thấy đấy, trong nhà này tôi hiểu Jan hơn ai hết. Tôi biết là Richard đã đẩy cậu ấy đi quá xa... tôi biết... biết là... Jan đã trở nên nguy hiểm."

"Jan!" Laura thốt lên, kèm theo một tiếng thở dài tuyệt vọng. "Sao lại là Jan được? Không thể nào." Laura sụp xuống ghế cạnh bàn viết. "Tôi không tin."

Bà già Warwick trừng trừng nhìn Bennett. "Sao cô lại làm thế được hả, Benny? Sao lại làm thế được?" giọng bà đầy trách cứ. "Tôi cứ nghĩ ít ra cô cũng là người trung thành."

Bennett đáp với giọng thách thức. "Có nhiều lúc thì sự thật quan trọng hơn lòng trung thành. Bà... tất cả mọi người... cần phải thấy Jan nguy hiểm. Cậu ấy ngoan, dễ mến... nhưng mà..." Quá đau buồn, cô ta không nói tiếp được.

Bà Warwick từ từ, buồn bã bước tới ghế bành ngồi xuống, mắt nhìn vào khoảng không.

Thanh tra nhẹ nhàng nói tiếp suy nghĩ của Bennett. "Khi con người ta qua một độ tuổi nhất định thì sẽ trở nên nguy hiểm vì lúc đó không hiểu là mình đang làm gì nữa. Nó không tự đánh giá được hành vi, không kiểm soát được." Ông ta đi tới bên bà già Warwick. "Cụ cũng không nên quá đau buồn. Tôi sẽ đảm bảo cho cậu ta được đối xử nhân đạo, được chăm sóc. Vụ này đã rõ rồi, tôi nghĩ vậy. Cậu ta không phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Phán quyết sẽ là giữ lại trong một môi trường khép kín và thoải mái. Điều đó thì sớm hay muộn, kể cả không xảy ra việc này, cũng sẽ phải đến thôi." Ông ta quay đi, bước vòng vòng trong phòng, tiện tay đóng cửa ra sảnh.

"Phải, phải, tôi biết là ông nói đúng," bà Warwick thú nhận, quay sang Bennett, "Tôi rất tiếc, Bennett. Cô bảo là không ai khác biết là nó nguy hiểm, nhưng không phải đâu. Tôi biết... nhưng mà tôi... tôi không biết làm thế nào với nó."

"Phải có ai làm gì đó!" Bennett đáp lại mạnh mẽ. Cả căn phòng rơi vào im lặng, căng thẳng khi mọi người chờ đợi hạ sĩ Cadwallader đưa Jan trở lại.

Lúc đó, phía bên đường, cách ngôi nhà vài trăm mét, sương mù đã bắt đầu tràn tới, viên hạ sĩ đã dồn Jan vào góc tường. Jan dứ dứ khẩu súng, hét lên, "Đừng có lại gần nữa. Tôi không để ai nhốt tôi lại đâu. Tôi sẽ bắn ông đấy, nói thật đấy. Tôi không sợ ai hết."

Viên hạ sĩ dừng lại ở cự ly hai mươi bộ. "Thôi nào, chàng trai," anh ta nịnh. "Làm gì có ai muốn hại cậu đâu. Súng đạn nguy hiểm lắm. Đưa cho tôi đã, rồi vào nhà nói chuyện sau với gia đình. Họ sẽ giúp cậu."

Anh ta bước thêm vài bước về phía Jan nhưng vội dừng ngay khi cậu ta rú lên, "Tôi nói thật, tôi sẽ bắn. Cảnh sát cũng mặc kệ. Tôi không sợ đâu."

"Tất nhiên là có gì mà phải sợ," hạ sĩ đáp. "Cậu không có lý gì phải sợ tôi hết. Tôi không làm gì hại cậu. Đi vào nhà với tôi nào." Hạ sĩ lại bước tới, nhưng Jan giương súng lên, bắn hai phát liên tiếp. Phát đầu trượt, nhưng phát thứ hai trúng vài tay trái của Cadwallader làm anh ta bật ra tiếng kêu nhưng vẫn lao vào Jan, quật cậu ta ngã xuống đất. Súng lại nổ. Jan ngáp ngáp rồi nằm yên.

Kinh hoàng, viên hạ sĩ chỉ còn biết quỳ ngay bên cạnh, đau đớn nhìn cậu ta. "Đừng, đừng," anh ta líu lưỡi, "đừng có chết. Chúa ơi giúp con..." Anh ta kiểm tra mạch của Jan, rồi lắc đầu.

Cadwallader đứng lên, lùi ra xa vài bước rồi mới để ý thấy tay mình đầy máu, vội lấy khăn tay ra quấn xung quanh, chạy về phía căn nhà, tay trái giơ lên trời, đau đớn.

Lúc anh ta trở lại gần cửa ra vườn liền lắp bắp gọi, "Sếp," khi thanh tra chạy ra hành lang.

"Chuyện gì thế này?" thanh tra hỏi.

Như không còn thở nổi, hạ sĩ trả lời, "Kinh khủng quá, kinh khủng quá." Starkwedder đỡ anh ta vào trong phòng, hạ sĩ lần tới ghế, ngồi xuống.

Thanh tra đã đứng bên cạnh từ lúc nào. "Tay làm sao thế kia?"

"Để tôi xem," Starkwedder lẩm bẩm, giữ chặt cánh tay của hạ sĩ Cadwallader, nhẹ nhàng gỡ miếng vải giờ đã thấm đẫm máu, lấy khăn tay của chính mình từ trong túi ra, buộc cẩn thận quanh tay của hạ sĩ.

"Sương mù đến rồi," Cadwallader bắt đầu giải thích, "khó nhìn rõ xung quanh lắm, cậu ta bắn tôi, đằng kia, bên kia đường, sát bìa rừng ấy."

Laura với vẻ mặt kinh hãi chạy tới cửa ra vườn nhìn theo hướng đó.

"Cậu ta bắn hai phát," hạ sĩ nói, "phát thứ hai trúng tay tôi."

Bennett vùng đứng dậy, tay che miệng kìm tiếng kêu. "Tôi đã cố đoạt súng của cậu ấy, nhưng tay tôi không điều khiển được như ý, mọi người thấy đấy..."

"Rồi. Sao nữa?" thanh tra hỏi.

"Ngón tay cậu ta vẫn ở trên cò," hạ sĩ nói không ra hơi. "Cướp cò. Bắn đúng vào tim. Cậu ta chết rồi."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện