Chương 232: Tôi bị anh cưỡng ép
Giọng nói trầm thấp của Đông Phùng Lưu, lúc này ghé vào bên tai cô rất có sức mê hoặc, Đường Tinh Khanh suýt chút nữa thì gật đầu đồng ý lời tỏ tình của Đông Phùng Lưu.
Nhưng mà, cô không thể làm vậy! Nhất định không thể!
Thứ xuất hiện trong đầu Đường Tinh Khanh vào thời khắc mấu chốt này, đó chính là dáng vẻ của bố lần cuối cùng gặp cô, khi đó sức khỏe của bố đã không tốt, cần phải nhập viện. Sau đó không biết Tiết Bình Hương đã sử dụng thủ đoạn gì, chuyển bố cô đến bệnh viện khác mà cô không hay biết gì, từ đó về sau cô không được gặp mặt bố của mình nữa.
Nhớ đến bố, lại nhớ đến tờ giấy báo tử, sự giấu giếm và phản bội của Đông Phùng Lưu, còn cả một sự thật là anh đã giết hại bố cô, tất cả những điều này khiến Đường Tinh Khanh phải chịu đả kích nặng nề.
Cô không thể chấp nhận Đông Phùng Lưu, hai người bọn họ là kẻ thù của nhau! Cho dù cô đồng ý thì sau khi Đông Phùng Lưu tìm lại được ký ức, anh vẫn sẽ sỉ nhục cô giống như trước đây, Đường Tinh Khanh không muốn như vậy! Không muốn!
“Không muốn!” Đường Tinh Khanh chợt đẩy Đông Phùng Lưu ra, Đông Phùng Lưu không chút phòng bị bị Đường Tinh Khanh đẩy ngã xuống dưới ghế sofa, sắc mặt Đường Tinh Khanh vô cùng kích động, trong mắt mang theo sự căm hận: “Tôi không muốn yêu anh! Có chết cũng không muốn!”
“Tinh Khanh...” Đông Phùng Lưu ngồi dưới đất sững sờ nhìn Đường Tinh Khanh, nhất thời không thể nào tiếp thu được phản ứng kích động như vậy của cô.
Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần vì biết Đường Tinh Khanh sẽ từ chối, thế nhưng anh thật sự không ngờ Đường Tinh Khanh sẽ kích động như vậy, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo sự căm hận.
Rốt cuộc cô ấy bị sao vậy?
Tâm trạng của Đường Tinh Khanh vô cùng kích động, thần trí cũng không được tỉnh táo, cô nhớ lại chuyện sáu năm trước, trong đầu vang vọng tiếng của Đông Phùng Lưu đã sỉ nhục cô như thế nào, chửi mắng cô như thế nào, còn cả chuyện anh sát hại bố mình như thế nào nữa.
Sự việc sáu năm trước để lại trong Đường Tinh Khanh một vết thương quá sâu, thế cho nên lần này bị hung hăng xé ra, máu me đầm đìa, khiến cô không thể nào tiếp nhận nổi trong chốc lát.
Cô gào thét với Đông Phùng Lưu xong, đôi mắt ngây ngốc nhìn phía trước, cô vốn dĩ kích động đến mức ngồi bật dậy, giờ lại từ từ co rụt hai chân, ôm chặt lấy người mình, hai mắt xa xăm nhìn về một nơi nào đó.
Dáng vẻ phải chịu đả kích của Đường Tinh Khanh khiến trái tim Đông Phùng Lưu đau nhói, anh đứng lên từ dưới đất, ngồi trên ghế sofa, nghĩ một lúc rồi anh vươn tay ôm Đường Tinh Khanh vào trong lòng, đau lòng tựa đầu mình lên trên đỉnh đầu của cô.
Lần này, Đường Tinh Khanh không đẩy Đông Phùng Lưu ra nữa, có lẽ là chuyện cũ quá đau khổ, thân thể của anh hơi run run, từ lòng bàn chân đến tận đáy lòng, bao phủ lấy cơ thể lạnh lẽo. Lạnh đến mức cô chịu không nổi phải ôm lấy Đông Phùng Lưu, khuôn mặt vùi trong lòng Đông Phùng Lưu, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Đông Phùng Lưu cảm giác thấy lồng ngực mình ướt át, càng dùng sức ôm chặt lấy Đường Tinh Khanh, cố gắng để cô cảm nhận được một chút ấm áp.
Đồng thời trong lòng Đông Phùng Lưu cũng hoài nghi, rốt cuộc vừa nãy anh đã nói gì sai, mà cô lại có phản ứng lớn như vậy, có phải anh vẫn chưa hiểu hết con người Đường Tinh Khanh hay không?
Xem ra anh phải tìm người điều tra cô gái này.
...
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau khoảng chừng nửa tiếng, trong nửa tiếng này, Đường Tinh Khanh dần dần thoát ra khỏi ký ức, cô ổn định lại tâm trạng của mình, đợi sau khi lấy lại tinh thần cô mới phát hiện ra, mình đang được Đông Phùng Lưu ôm trong lòng.
Nhớ tới lời tỏ tình ban nãy của Đông Phùng Lưu, phản ứng kịch liệt ban nãy của mình, Đường Tinh Khanh nghĩ thầm lần này Đông Phùng Lưu nhất định sẽ tự nghi ngờ chính mình...
Khi được người khác tỏ tình, làm gì có ai có phản ứng bất thường như vậy, có điều, Đông Phùng Lưu đã mất trí nhớ, chắc cũng không tra ra được gì?
Trong lòng Đường Tinh Khanh thấp thỏm nghĩ vậy, đồng thời cô cũng nghĩ xem lát nữa phải đối mặt với Đông Phùng Lưu như thế nào, không ngờ anh lại tỏ tình với mình, hiện thực khiến người khác không thể tiếp nhận này thật sự khiến Đường Tinh Khanh đau đầu.
La Vinh Hiển tỏ tình với cô, Tịch Song tỏ tình với cô, lần này đến cả Đông Phùng Lưu cũng tỏ tình với cô... Cô có nên đi xem lịch, để xem có phải hôm nay vận đào hoa của cô đặc biệt tốt hay không.
Điều càng khiến cô đau đầu hơn đó là, hai người trước tỏ tình thì không nói làm gì, ngay cả Đông Phùng Lưu cũng đến góp vui, anh có biết những lời này của anh có sức ảnh hưởng lớn thế nào đến tôi không.
Trong lòng Đường Tinh Khanh bất lực suy nghĩ, cuối cùng cô khẽ đẩy đẩy Đông Phùng Lưu ra, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc...”
Người trong lòng mình rốt cuộc cũng có phản ứng, trái tim nặng nề của Đông Phùng Lưu lập tức được thả lỏng, anh ôm lấy mặt của Đường Tinh Khanh, quan sát cô thật kỹ, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”
Đường Tinh Khanh thấy Đông Phùng Lưu bắt đầu đối xử dịu dàng với mình, cô cảm thấy đau đầu, cô ho nhẹ một tiếng, kéo tay của Đông Phùng Lưu xuống, giọng nói uyển chuyển: “Ừm... Tổng giám đốc, hai chúng ta không thể yêu nhau, anh đừng như vậy.”
Lời nói của Đường Tinh Khanh khiến Đông Phùng Lưu sững sờ, anh không hiểu nhìn Đường Tinh Khanh, hỏi: “Tại sao chúng ta không thể yêu nhau?”
“Bởi vì...” Đường Tinh Khanh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thành thật nói: “Bởi vì giữa chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, huống hồ tôi căn bản không có tình cảm với tổng giám đốc anh, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, căn bản không xứng với người đàn ông cao quý như tổng giám đốc. Anh... hiểu ý tôi chứ?”
“Không hiểu.” Sắc mặt của Đông Phùng Lưu sa sầm lại, anh cau mày nói: “Những điều em nói đều không thành vấn đề, nếu như em không thích tình yêu công sở, vậy em không cần đi làm nữa, ở nhà để anh nuôi là được. Còn nếu em nói hai chúng ta không xứng đôi, Đường Tinh Khanh, chẳng phải em luôn miệng nói bây giờ là xã hội chủ nghĩa tự do hay sao, hôn nhân là chuyện cả hai bên đều đồng ý, căn bản không có quan niệm môn đăng hộ đối này.”
Đông Phùng Lưu nói một tràng, Đường Tinh Khanh cảm thấy dường như anh nghe không hiểu mấu chốt vấn đề, cô trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, mạnh mẽ nói: “Nhưng tôi không có cảm giác với anh, đây là vấn đề quan trọng nhất được không!”
“Em không có cảm giác với anh?” Đôi mắt Đông Phùng Lưu trầm xuống, anh đột nhiên vòng tay giữ phía sau gáy cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi Đường Tinh Khanh, cho Đường Tinh Khanh một nụ hôn triền miên nồng cháy.
Mãi đến khi Đường Tinh Khanh bị hôn đến nỗi không còn sức nằm úp sấp trên người anh, Đông Phùng Lưu mới vừa cười vừa nói: “Em xem em tận hưởng như vậy, sao có thể không có cảm giác với anh chứ?”
Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu chọc trúng điểm yếu, cô lớn tiếng cãi lại: “Đó là do anh cưỡng ép tôi, nếu sức của tôi mà khỏe hơn anh, tôi sẽ bị anh bắt nạt như vậy sao?”
“Cứ coi là vậy đi...” Ánh mắt Đông Phùng Lưu sâu xa nhìn Đường Tinh Khanh, nhìn đến nỗi khiến cô cảm thấy nhộn nhạo trong lòng, cười nói: “Coi như là anh ép buộc em đi, vậy vẻ mặt tận hưởng của em thì giải thích thế nào đây? Hửm?”
Đông Phùng Lưu cố ý kéo dài âm cuối chữ “Hửm?”, khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, mặt cô đỏ ửng, thẹn quá hóa giận nói: “Cho dù như thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ không nhận lời anh đâu! Anh dẹp bỏ cái suy nghĩ này đi!”
“Vậy anh sẽ bám lấy em, đến khi nào em đồng ý mới thôi!”