Chương 6: Không Có "Tiểu Kê Kê"
Lục Mặc Hiên vững vàng xoay vô lăng, Land Rover màu đen dưới ánh đèn đường mờ nhạt giống như lóe ra một dải ánh sáng trầm ổn.
An Nhược thoáng liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên một cái, rồi giơ tay chỉ về phía đoạn đường trước mặt.
"Đến ngã tư trước mặt thì anh dừng xe lại đi vì đường chỗ nhà em thuê tương đối hẹp. Ô tô có vào thì vào được nhưng lúc ra thì rất khó."
An Nhược vừa nói vừa nhìn bề ngang của chiếc Land Rover này. Có lẽ, cô sai rồi, chiếc Land Rover này không phải là khó ra khỏi ngõ nhỏ nhà cô mà căn bản nó cũng không thể tiến vào đó được.
Mặc dù cô cũng là một công chức nhỏ ngồi làm việc trong phòng điều hòa, tiền lương 6000, nhưng bây giờ vật giá tăng cao, nhất là lại ở cái thành phố A tấc đất tấc vàng này, 6000 tính là cái rắm gì!
Lục Mặc Hiên nhìn ngã tư trước mặt, giẫm nhẹ lên phanh. Tốc độ xe chậm dần, cuối cùng, xe dừng lại cách ngã tư khoảng vài trăm mét.
Tắt đèn pha, Lục Mặc Hiên giơ tay trái ra mở cửa xe. Đôi chân thon dài xinh đẹp bước ra khỏi ô tô.
An Nhược nhìn một loạt động tác đó của Lục Mặc Hiên, có chút ngây người. Anh ấy muốn đưa cô về tận nhà hay sao? Đêm nay anh giúp cô nhiều như thế nhưng trên người cô cũng chẳng có cái gì đáng để Thượng tá Hiên phải làm như vậy cả.
"Anh đưa em vào trong ngõ, nếu đã giúp em rồi, thôi thì giúp đến cùng luôn."
Giọng nói trầm bổng của Lục Mặc Hiên truyền vào tai An Nhược. Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu rọi trên khuôn mặt anh, sinh ra một loại mộng ảo mà vẫn cương nghị mê hoặc.
An Nhược bước xuống đóng cửa xe lại, chiếc xe kêu "bíp" một tiếng.
An Nhược đi đến bên cạnh Lục Mặc Hiên, nhìn dáng người cao ngất của anh. Anh là một người đàn ông rất trượng nghĩa, đưa cô về bất quá cũng chỉ vì đó là trách nhiệm của một người quân nhân mà thôi. Chắc chắn là cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Lúc An Nhược còn đắm chìm trong suy nghĩ riêng, Lục Mặc Hiên đã vươn tay nắm lấy bàn tay cô. Thình lình, An Nhược cảm thấy những thớ thịt trong lòng bàn tay của mình nảy lên liên hồi. Nếu nói vừa rồi là cô suy nghĩ lung tung, vậy, hành vi bất thường này của Thượng tá Hiên thì phải giải thích thế nào đây? Anh như thế mà khiến cô không suy nghĩ lung tung mới là lạ!
An Nhược dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn Lục Mặc Hiên, "Thượng tá Hiên, anh vẫn nên buông tay em ra thì hơn, hiện tại em đã an toàn rồi."
"Lục Mặc Hiên."
Trầm thấp mà có lực, ba chữ vô cùng đơn giản vang vọng trong không khí, từng hồi từng hồi giống như có ma chú truyền vào tai An Nhược.
An Nhược chớp chớp đôi mắt, theo quán tính đáp lại một câu, 'em tên là An Nhược'.
Lục Mặc Hiên khẽ cười cười, lôi kéo An Nhược đi về phía trước.
"Lục Mặc Hiên là tên của anh. Về sau, lúc rời khỏi nhà,em nhớ phải cẩn thận một chút. Anh thấy Cẩn thiếu không phải là loại người độ lượng đến vậy đâu."
An Nhược vừa nghe đến hai chữ 'Cẩn thiếu' này, hận đến nghiến răng nghiến lợi, thuận miệng nói ra một câu.
"Hắn độ lượng cái rắm ý, đúng là một tên đàn ông cặn bã vô liêm sỉ. Em nguyền rủa con trai hắn sinh ra không đánh được rắm, không, nguyền rủa hắn không có "tiểu kê kê!"
Lúc An Nhược đang nói những lời này, cả người đã lâm vào trạng thái căm ghét Sở Cẩn cực độ. Cô không biết rằng, hiện tại chính mình ở trong mắt Lục Mặc Hiên lại có bao nhiêu buồn cười, thật giống một con mèo hoang nhỏ chỉ biết cắn người.
Sau khi nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Mặc Hiên, An Nhược ngậm chặt miệng lại. Vừa rồi cô nói "tiểu kê kê" trước mặt một người đàn ông! Hai tai An Nhược nóng lên, từ trước đến nay cô chưa bao giờ luống cuống như vậy!
"Em nói rất đúng, Cẩn thiếu liền không có "tiểu kê kê" rồi." Lục Mặc Hiên tốt bụng đứng một bên phụ họa cùng cô.
Thân thể An Nhược cứng đờ, mà bàn tay đang bị Lục Mặc Hiên nắm chặt cũng bắt đầu cứng ngắc. Bạn đã bao giờ tưởng tượng được một người quân nhân, một người đàn ông vừa có sức quyến rũ vừa có bản lĩnh lại nghiêm trang nói 'tiểu kê kê' chưa? Ít nhất thì hiện tại An Nhược không thể tưởng tượng được.
"Là khu nhà kia sao?" Lục Mặc Hiên vừa hỏi vừa lôi kéo cô gái đang bị hóa đá này vào ngõ nhỏ.
Con ngõ không có lấy một bóng đèn. Từng tòa nhà xếp đan xen với nhau.Ánh trăng không thể chiếu rọi được nơi đây. Lục Mặc Hiên nhìn con đường tối như mực này, chân mày khẽ cau lại.
An Nhược muốn rút tay mình ra khỏi tay của anh, nhưng Lục Mặc Hiên là ai cơ chứ! Ở trong quân ngũ, lăn lộn bao năm, khí lực trên người anh còn mạnh hơn cả hổ. Cho nên, sau vài lần An Nhược cố gắng rút tay nhưng không thành công thì đành bỏ cuộc.
"Em ở trên tầng bốn. Hôm nay thật sự làm phiền anh! Cũng đến nhà em rồi, nhưng bây giờ đã tối, nên không tiện mời anh lên uống trà."
An Nhược cười nói. Cô thuê một căn phòng nhỏ ở cùng Phan Mộng Lệ, quả thực cô không tiện mời Lục Mặc Hiên lên đó chơi.
Lúc này tay trái của Lục Mặc Hiên mới buông lỏng ra, ánh mắt sâu thẳm hướng về phía trong hành lang nhìn một chút. Sau đó gật đầu một cái, "Em đi lên cẩn thận một chút."
An Nhược "Ừ" một tiếng, lại cảm ơn Lục Mặc Hiên sau đó mới quay người rời đi.
Lục Mặc Hiên nhìn bóng lưng người con gái trông giống một con mèo nhỏ đang rảo nhanh bước chân trên hành lang, không khỏi buồn cười, khóe miệng cong lên.
Điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên, Lục Mặc Hiên vừa nhìn, tròng mắt khẽ híp lại, sau đó ấn xuống phím nghe. Tiếng hét hưng phấn của Diệp Hạo từ trong điện thoại truyền ra.
"Bây giờ có phải cậu đang ở trong nhà của cô gái đó đúng không? Có làm cái gì gì đó hay không?" Sau khi về đến nhà, trái lo phải nghĩ, Diệp Hạo vẫn nhịn không được đành phải gọi điện cho Lục Mặc Hiên. Một khi Lục Mặc Hiên cùng cô gái kia lên giường, ngay lập tức, anh sẽ truyền tin tức này ra ngoài, để cho đám binh lính kia tin Lục Mặc Hiên cũng thích phụ nữ!
Lục Mặc Hiên cau mày, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng ba.
Diệp Hạo lâu không thấy Lục Mặc Hiên trả lời, giọng nói của anh cũng theo đó mà nhỏ xuống.
"Tôi nói này, Thượng tá Hiên, Lục Mặc Hiên! Cậu không phải là đang "làm việc" đó chứ? Tiểu đệ đây quấy rầy rồi! Cậu cứ từ từ mà làm, làm cho tốt vào!" Diệp Hạo nói xong, nhanh chóng ấn phím kết thúc cuộc gọi. Anh xấu bụng cười hắc hắc vài tiếng.
Diệp Hạo nằm trên giường, nhắm mắt nghĩ một lát, sau đó mở điện thoại, ngón tay lưu loát lướt trên bàn phím di động. Lục Mặc Hiên vẫn không biết rằng tên tiểu tử Diệp Hạo này đang bắt đầu tuyên truyền tin tức "cưỡi phụ nữ" cho đám người trong quân ngũ.
Một đám binh lính sau khi biết chuyện thì tất cả đều có một bộ dáng bừng tỉnh, Thượng tá Hiên anh minh thần võ không phải là Gay, khuynh hướng tình dục của anh hoàn toàn bình thường. Về phần tại sao quãng thời gian lâu như vậy mà vẫn luôn giữ mình trong sạch, thì ra là, Thượng tá Hiên chưa gặp được người con gái nào khiến trái tim anh rung động. Lần này thì tốt rồi, Thượng tá Hiên rốt cuộc cũng vì phụ nữ mà giật giật.
Lục Mặc Hiên đứng ở dưới nhìn lên tầng ba của tòa nhà hồi lâu rồi mới nhấc chân rời đi. Anh cũng không biết hôm nay anh bị làm sao nữa? Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn không thích dính líu tới mấy chuyện rắc rối thế này.
Lục Mặc Hiên khẽ cười một cái. Có lẽ, cô gái này chính là người duy nhất chưa nói tiếng nào thì bất ngờ nhảy bổ vào trong lòng anh. Nhưng mà, hương vị trên người cô gái này cũng không tệ lắm. Hương thơm ấy thật tự nhiên lại tươi mát, không dính một chút son phấn nào, nhẹ nhàng mà tươi mới.