Chương 25: Cực kỳ kích thích
Tay trái An Nhược nắm chặt thành quyền đấm mạnh vào ngực Lục Mặc Hiên, mà Lục Mặc Hiên cũng không né tránh, nên liên tiếp bị An Nhược đấm cho mấy phát.
Lục Mặc Hiên tham gia rất nhiều buổi huấn luyện dã ngoại, quả đấm này của An Nhược đối với anh cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi. Không những không cảm thấy đau, mà trong lòng anh còn cảm thấy ngưa ngứa khi bị con mèo hoang nhỏ này cào cấu.
Lục Mặc Hiên mím chặt môi, cả người dần dần ngả về phía An Nhược.
An Nhược co mình về chỗ cửa xe, tấm lưng gắt gao dựa vào cửa xe phía sau, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt.
Khoảng cách giữa cô và anh rất gần, hơi thở ấm áp của Lục Mặc Hiên không ngừng phả lên mặt An Nhược. Chỉ cần Lục Mặc Hiên khẽ cúi đầu xuống, thì môi anh sẽ dán lên đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn kia của An Nhược.
Lục Mặc Hiên thản nhiên nhìn khuôn ngực đang phập phồng theo từng nhịp thở của cô, khóe mắt mơ hồ lộ ra ý cười.
An Nhược nghiêng đầu nhìn về phía ghế lái sau lưng Lục Mặc Hiên. Cô nâng đôi bàn tay chống đỡ lồng ngực rộng lớn của anh, cánh môi không ngừng khép mở, "Thân là quân nhân, hơn nữa lại là người lãnh đạo, không thể làm bậy với nhân dân! Anh mau tránh ra cho tôi!"
Lục Mặc Hiên giữ chặt tay trái mảnh khảnh của An Nhược. "Chẳng lẽ em không biết ở trong bóng tối đàn ông rất nhạy cảm sao? Vốn anh cũng không muốn làm bậy, nhưng em lại đẩy anh như vậy, khiến anh lại bắt đầu có suy nghĩ đó."
An Nhược nghiêm mặt nhìn cánh tay đang bị Lục Mặc Hiên giữ chặt, quay đầu nhìn về phía sau xe, bất giác cũng duỗi thẳng đầu ra. "Anh, cái tên khốn kiếp này! Tôi nhất định đấu tranh tới cùng, thề chết cũng không khuất phục!"
Lục Mặc Hiên nhẹ nhàng cười một cái, mèo hoang nào có dễ dàng bị khuất phục như vậy?
Anh mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay An Nhược. Đầu Lục Mặc Hiên khẽ tựa vào trán của An Nhược, đỉnh mũi hai người cứ như vậy mà dán vào nhau. "Vậy thì chúng ta thử xem, anh không ngại chuyện xe lắc lư."
An Nhược bị chọc tức đến nỗi thở hồng hộc, Lục Mặc Hiên ỷ thế người cao sức lớn bắt nạt cô.
Xe đỗ trên đường ở vùng ngoại thành, căn bản là không có người qua lại, chỉ có tiếng gió gào rít xung quanh. Nếu Lục Mặc Hiên thực sự muốn cô ở trong xe . . .
Ánh mắt An Nhược trầm xuống. Cô lập tức đập mạnh đầu mình vào trán của Lục Mặc Hiên.
Lục Mặc Hiên không ngờ được rằng An Nhược sẽ dùng đến chiêu này. Trán bị An Nhược đập mạnh, mặc dù lực không lớn lắm, nhưng bị tấn công đột ngột nên Lục Mặc Hiên cũng đành phải buông lỏng bàn tay của An Nhược ra.
An Nhược không thèm để ý đến trán mình còn đau đớn, vội bắt lấy thời cơ, hai tay nắm thành quyền định đánh lên mặt Lục Mặc Hiên.
Đàn ông dù có mạnh đến đâu thì khuôn mặt cũng rất mềm. Lục Mặc Hiên là Thượng tá, quân nhân đều rất coi trọng sĩ diện. Nếu để người ngoài nhìn thấy vết thương trên mặt, anh nhất định sẽ rất mất mặt. An Nhược bị Lục Mặc Hiên làm mất mặt chính tại nơi này, muốn mất mặt hả, đương nhiên là cả hai người đều cùng phải mất!
Lúc Lục Mặc Hiên bị An Nhược đánh úp bằng hai nắm đấm, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười giảo hoạt. Tay phải nhanh chóng ấn vào cái nút bên cạnh, còn tay trái ôm lấy eo thon của An Nhược.
An Nhược không ngờ được rằng, ngay lúc nắm đấm của cô vung tới trước mặt Lục Mặc Hiên thì anh đột nhiên nằm xuống. Chết tiệt, anh ấn vào nút điều chỉnh ghế ngồi!
Lúc An Nhược nhận ra thì động tác theo quán tính không thể dừng lại được. Eo nhỏ một lần nữa bị anh chế trụ, cho nên, không những An Nhược đấu tranh thất bại mà thân thể còn bi thống nằm đè lên người Lục Mặc Hiên.
Tay chân Lục Mặc Hiên không hề nhàn rỗi. Hai chân chế trụ nửa người dưới của An Nhược. Bởi nhiều lần tham gia tập huấn chạy trốn, đôi chân của anh vô cùng dẻo dai và mạnh mẽ, lại thẳng tắp, cũng không có lấy một vết sẹo.
Hai chân của An Nhược bị Lục Mặc Hiên quặp không cử động được, cuối cùng cả người có cảm giác lâng lâng. An Nhược cảm thán, sức lực của Lục Mặc Hiên quả nhiên không phải là người!
An Nhược bị Lục Mặc Hiên mạnh mẽ kéo khỏi ghế ngồi, trực tiếp đặt nằm trên người của anh.
Tay trái của Lục Mặc Hiên chế trụ eo nhỏ của An Nhược, tay phải đặt lên tấm lưng của cô, anh dùng lực một chút, cả người cô càng dính chặt lên người anh.
Bờ ngực rộng lớn của Lục Mặc Hiên bao phủ toàn bộ bộ phần mềm mại của An Nhược, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau. Lúc An Nhược hít thở bộ ngực cũng theo đó mà phập phồng, Lục Mặc Hiên cũng giống như vậy.
Kết quả cuối cùng chính là, An Nhược nhạy cảm phát hiện ra hai điểm trước ngực mình đang thẳng đứng, cọ sát lên người Lục Mặc Hiên.
An Nhược thật muốn cầm gạch đập bể đầu mình. Lục Mặc Hiên đã ăn đậu hũ của cô mấy lần rồi! Đầu tiên là môi, tiếp đến là giữa hai chân, bây giờ là ngực của cô.
Ánh mắt sâu như biển của Lục Mặc Hiên ánh lên 7 sắc cầu vồng. "Em gấp gáp muốn đùa giỡn trên xe đến vậy, thì anh cung kính không bằng tuân lệnh thôi."
Lục Mặc Hiên vừa nói xong, hai chân của anh liền mạnh mẽ tách chân An Nhược ra.
An Nhược hoảng sợ, muốn nhanh chóng đứng dậy, nhưng lại bị Lục Mặc Hiên đè lại. Vốn dĩ cô chẳng phải là thục nữ gì, mà bây giờ, bị Lục Mặc Hiên kích thích một cách trần trụi như vậy, lại càng thêm ngang bướng.
"Nếu anh dám động vào tôi, tôi liền hủy luôn gốc rễ của anh!" An Nhược vô cùng tức giận khiến giọng nói cũng lớn hơn mức bình thường, bộ ngực cũng theo đó mà phập phồng lên xuống.
Lục Mặc Hiên cố ý đẩy người lên trên một cái, làm bộ ngực của An Nhược bị kích thích một phen. Thân thể cô đã tê rần, cả người giống như có một luồng điện chạy qua.
Lục Mặc Hiên vẫn cười như cũ, đùi phải cố ý tìm kiếm nơi mềm mại giữa hai chân An Nhược. "Em có tin là bây giờ anh có thể muốn em mà 'gốc rễ' của anh cũng chẳng bị thương tổn chút nào không? Thay vì cố gắng trả thù khiến kẻ địch nổi giận, không bằng hưởng thụ cho tốt có phải hơn không!"
Nếu như anh bị người ta cưỡng bức thì anh có vui vẻ mà hưởng thụ không?! An Nhược lại càng không phải quả hồng để mặc cho người khác vuốt ve.
Đôi mắt An Nhược ánh lên vẻ tàn nhẫn, sau đó cười nhạo một tiếng, "Những lời này của anh nói rất đúng. Tôi đổi ý rồi. Cứ coi như tôi đang cưỡi trên một 'con vịt' mà thôi, à, còn là một 'con vịt' rất tuấn mĩ nha."
Lục Mặc Hiên trong nháy mắt sững sờ, cô gái này lại một lần nữa khiến anh phải thay đổi cách nhìn, 'con vịt' sao? Thật vất vả cho cô khi nghĩ ra được cách này.
Đùi Lục Mặc Hiên rời khỏi hai chân của An Nhược. Cả người anh dùng lực một cái, xoay người đặt cô về chỗ cũ. Không để An Nhược lên tiếng, anh liền cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô.
Lưỡi dài của anh cạy mở hàm răng của cô ra, tiến vào bên trong công thành đoạt đất. Trong chốc lát, An Nhược cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chỉ còn lại âm thanh 'ô ô ...' không ngừng từ miệng của cô truyền ra.
Nụ hôn vừa kết thúc, đôi môi cô trở nên đỏ tươi, căng mọng tựa hồ như muốn chảy nước vậy.
Lục Mặc Hiên nâng người lên, xoa xoa khuôn mặt của An Nhược, "Hình như mẹ của em không được khỏe lắm. Lúc nào có thời gian, anh sẽ mang chút quà đến để bác gái tầm bổ."
Lục Mặc Hiên vừa nói xong, vòng một tay giữ chặt An Nhược. Tay còn lại điều chỉnh lại ghế ngồi.
Mang quà đến tặng mẹ cô, rõ ràng là cảnh con rể đến lấy lòng mẹ vợ đây mà.
Kỹ thuật bắn súng của Lục Mặc Hiên rất chuẩn xác. Anh cũng có thể học sử dụng các loại vũ khí khác rất nhanh, lại thêm mưu lược trong chiến tranh của anh cũng rất xuất sắc. Lục Mặc Hiên tham ra tập trận vài lần, mỗi lần đều sử dụng chiến thuật một cách rất linh hoạt khiến đồng đội thổn thức không thôi.
Vì thế, muốn bắt được một cô gái khi thì là thỏ nhỏ, lúc lại là mèo hoang như An Nhược, thì nhất định phải áp dụng chiến lược lâu dài. Đó là sử dụng chiến thuật du kích ép sát cả về thể xác lẫn tinh thần, đồng thời, áp dụng cả chiến lược đánh thẳng vào nhà họ An.