Chương 26: Vợ à, uống nước đi
Lúc này, Triệu Hồng Lượng đang nằm trên chiếc ghế mây, híp mắt nhìn lên bầu trời, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Những nếp nhăn phủ kín trên khuôn mặt dãi dầu sương gió, đôi mắt khép hờ nhìn có chút vẩn đục. Ông đặt tay lên chiếc ghế mây, các đầu ngón tay của ông vừa thô vừa cong.
Bàn tay đầy nếp nhăn thô ráp sần sùi như một lớp vỏ cây.
Triệu Hồng Lượng nuôi một nhúm râu cá trê ngắn ngủn màu trắng. Đôi mắt màu nâu của ông ẩn sâu trong hốc mắt, còn mái tóc hoa râm đã thưa dần theo năm tháng.
Triệu Hồng Lượng thở dài, sau đó quay đầu lại. Khi thấy một chiếc xe quân dụng màu xanh, đôi mắt ông hiện lên vẻ ngạc nhiên dường như không thể tin, từ trên ghế mây ngồi dậy.
Đôi bàn tay thô ráp dụi mắt mấy lần, cuối cùng ông khẳng định đó chính là một chiếc xe quân dụng.
Tâm tình của Triệu Hồng Lượng đột nhiên trở nên rất vui vẻ, từ khi xuất ngũ đến nay ông chưa bao giờ cảm thấy vui mừng như bây giờ. Triệu Hồng Lượng từ trên ghế mây đứng bật dậy. Quả thật, ông đã già lắm rồi nên khi đột ngột đứng dậy không tránh khỏi cảm giác choáng váng đầu óc.
Hai chân An Nhược vừa đặt xuống đất đã nhìn thấy một ông cụ mái tóc hoa râm đang bước đi chệnh choạng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, cô liền xoải chân chạy về phía ông cụ.
Ông nội của An Nhược hy sinh trên chiến trường nên tới bây giờ cô chưa một lần nào được nhìn thấy ông cả. Lúc này, khi nhìn thấy ông cụ với mái tóc hoa râm, trái tim cô dường như bị níu chặt lại. Mặc dù, ông cụ này không phải ông nội của cô.
Triệu Hồng Lượng được An Nhược đỡ đứng một hồi lâu, đầu mới hết choáng váng.
Tỉnh táo lại, Triệu Hồng Lượng chỉ liếc mắt nhìn An Nhược một cái. Sau đó ánh mắt của ông lập tức bị hấp dẫn bởi bộ quân phục trên người Lục Mặc Hiên, hốc mắt Triệu Hồng Lượng cũng đỏ lên.
Lục Mặc Hiên đứng thẳng lưng, đầu ngón tay phải để ở thái dương, lòng bàn tay song song với lông mày. Anh chào Triệu Hồng Lượng theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn.
Cả người Triệu Hồng Lượng cứng lại vì xúc động, nửa ngày mới mềm ra.
Mặc dù ông năm nay đã 90 tuổi rồi, nhưng khí chất quân nhân vẫn ăn sâu vào trái tim của ông.
Cho nên lúc này Triệu Hồng Lượng gạt cánh tay đang đỡ lấy thân thể ông của An Nhược ra, cánh môi khẽ nhếch lên. Hai chân thẳng đứng, bàn tay tiều tụy khô ráp như vỏ cây để ở thái dương, ông đáp lễ anh theo nghi thức quân đội.
Đây là tình hữu nghị giữa những người quân nhân với nhau. Mặc dù tuổi hai người chênh nhau rất xa, nhưng tình nghĩa quân nhân thì không giới hạn tuổi tác.
Trái tim An Nhược như bị bóp nghẹt. Giờ thì cô đã hiểu, ông nội mất khi còn rất trẻ, bà nội lại một mình nuôi dưỡng hai người con, một trai một gái, mặc dù ngày đó cuộc sống vô cùng kham khổ nhưng bà vẫn quyết không tái giá.
Cánh tay Lục Mặc Hiên mạnh mẽ buông xuống dọc bên thân, lời nói mang theo sự kính nể sâu đậm, "Tiểu Đoàn trưởng Triệu, cháu là con cháu nhà họ Lục, tên là Lục Mặc Hiên."
Thời điểm Triệu Hồng Lượng nghe đến nhà họ Lục và cái tên này, biểu tình trên mặt ông đại biến, vẻ kinh ngạc vui sướng không tin nổi lần lượt lóe lên trong đôi mắt ông. Quân hàm hai vạch ba sao trên cầu vai Lục Mặc Hiên tỏa sáng dưới ánh mặt trời khiến cho ánh mắt của Triệu Hồng Lượng sáng lên gấp bội.
Triệu Hồng Lượng dang đôi bàn tay cầm chặt tay của Lục Mặc Hiên, lời nói mang theo vài phần nghẹn ngào, "Thì ra ông ấy là ông nội của cậu, thật không ngờ ta còn có thể biết được tin tức của lão chiến hữu. Thật tốt quá, ông ấy quả nhiên có một đứa cháu trai tài giỏi, giờ đã làm Thượng tá rồi."
Ông nội Lục nhập ngũ trễ hơn Triệu Hồng Lượng, tuổi tác cũng nhỏ hơn Triệu Hồng Lượng hai mấy tuổi.
Lúc Triệu Hồng Lượng đảm nhiệm chức vụ Tiểu Đoàn trưởng Tiểu đội 3 thì ông nội Lục vẫn chỉ là một tên lính quèn.
Nhưng năm tháng trôi qua tôi luyện con người. Tính cách kiên cường của nhà họ Lục chính là được tôi luyện từ đó.
An Nhược không biết tại sao trong lòng lại có chút chua xót, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như thế này, cô liền muốn khóc.
Không biết vì sao, cô lại nghĩ tới chuyện chính mình chưa bao giờ được nhìn thấy ông nội.
Ông nội vì cứu Tham Mưu Trưởng, nên bản thân ông bị quân địch bắn thành tổ ong, bà nội mang theo hai đứa con kiếm sống qua ngày. Sau này, quân đội Nhật Bản còn mạnh hơn, bà nội là một liệt nữ, nhưng vì hai đứa con, nên bà đành cắn răng chịu đựng.
An Nhược ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, bà nội ở thế giới bên kia sẽ gặp lại ông nội thôi. Cuộc sống của bà khi ở bên ông nội chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Lục Mặc Hiên vừa nghe Triệu Hồng Lượng nói chuyện về chiến trường ngày xưa vừa liếc nhìn An Nhược. An Nhược không che giấu được vẻ đau thương trên khuôn mặt, khi thấy Lục Mặc Hiên nhìn mình thì cô lại cảm thấy thật bối rối.
Triệu Hồng Lượng từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ khi nói chuyện như vậy. Con trai và cháu trai ông đã vào thị trấn làm việc, trong nhà cũng chỉ có mỗi con dâu hàng ngày chăm sóc cho ông, còn có một cô chái gái đang học trung học.
Bình thường con dâu bận chăm sóc cháu gái và đốc thúc con bé học bài nên cũng không có thời gian nghe ông dài dòng chuyện cũ.
Cháu gái ông có lúc nghe ông lải nhải nhiều quá sẽ hùng hùng hổ hổ nói, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, thời đại mới rồi, nói về chuyện chiến trận căn bản đã trở nên vô dụng.
Triệu Hồng Lượng sau vài lần bị cháu gái nói như vậy, con dâu cũng nói ông đừng làm phiền cháu gái học tập. Lâu dần, Triệu Hồng Lượng đành phải ngậm miệng lại, ban ngày ông ngồi trên ghế mây ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời, chờ con dâu đi làm ruộng về nấu cơm.
"Xem xem, ta nhất thời kích động đến mức không khép được miệng lại. Mặc Hiên, vào trong nhà ngồi đi. Đây là vợ của cháu sao?" Đề tài bỗng nhiên rơi hết trên đầu An Nhược.
An Nhược vừa mới thu hồi xong cảm xúc đau thương nên chưa kịp phản ứng.
Lục Mặc Hiên đứng bên cạnh cười ha ha, vươn tay kéo An Nhược về phía mình, sau đó ôm lấy vai cô, giải thích với Triệu Hồng Lượng, "Tiểu Đoàn trưởng Triệu, đây là vợ của cháu, cô ấy tên là An Nhược. Cô ấy gặp người lạ nên hơi xấu hổ."
Đôi mắt Triệu Hồng Lượng sáng ngời gắt gao nhìn An Nhược, thấy An Nhược có khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận làn da trắng nõn mịn màng, lại quay đầu nhìn Lục Mặc Hiên dáng người cao lớn khí thế bất phàm, trong đầu liên tục tán thưởng.
Đúng là, lão Lục có một đứa cháu trai giỏi giang như này, ngay đến cả cháu dâu cũng rất ưu tú.
An Nhược nhìn khuôn mặt cao hứng của Triệu Hồng Lượng nên cô không nỡ vạch trần Lục Mặc Hiên, nhưng tay trái chậm rãi tiến sát chân phải của Lục Mặc Hiên, khó khăn lắm mới nhéo được một tí thịt của anh, rồi nhanh chóng buông ra.
Lục Mặc Hiên mặt không đổi sắc nhưng cánh tay đang ôm An Nhược càng lúc càng siết chặt hơn, "Tiểu Đoàn trưởng Triệu, tính tình An Nhược rất tốt, cô ấy rất hiếu thuận với trưởng bối. Hôm nay khi nghe thấy cháu muốn đến thăm Tiểu Đoàn trưởng Triệu, cô ấy vô cùng cao hứng."
Triệu Hồng Lượng vừa nghe đến đó, trong lòng hết sức vui vẻ, liên tục nói tốt tốt tốt.
Triệu Hồng Lượng đã 90 tuổi. Người bình thường đến cái tuổi này, thính giác sẽ giảm đi rất nhiều, nói chuyện cũng sẽ phải gằn từng chữ. Nhưng Triệu Hồng Lượng trái ngược hoàn toàn, có thể nghe có thể nói cũng có thể đi lại.
Lục Mặc Hiên lôi kéo An Nhược vào căn nhà nhỏ. Nhà vẫn là loại nhà trệt, trên vách tường treo một lồng hấp màu cánh gián.
"Ông nội Triệu, ông không cần rót nước cho chúng cháu đâu. Mời ông!" An Nhược giành lấy bình nước trước, động tác lưu loát rót cho Triệu Hồng Lượng một chén nước.
Triệu Hồng Lượng nở nụ cười, "Mặc Hiên, vợ cháu quả nhiên không tệ, vừa nhu thuận vừa lanh lợi. Ta mới chỉ liếc mắt nhìn qua một cái đã thích con bé rồi. Hôm nay ngủ lại đây một đêm đi, đồ ăn của nông dân chúng ta ăn rất ngon đó nha."
Triệu Hồng Lượng nói tới đây, dừng lại, An Nhược để bình nước xuống bàn, không thèm rót nước cho Lục Mặc Hiên.
Triệu Hồng Lượng phát hiện ra chén nước của Lục Mặc Hiên trống không liền nói, "An Nhược, cháu cũng nên rót nước cho Mặc Hiên đi. Nhớ ngày đó, khi ta còn ở trong bộ đội, nếu người vợ nào tự động đi rót nước cho chồng thì được gọi là một người rất nhanh nhẹn đó."
An Nhược liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Mặc Hiên, trong lòng bất mãn bắt đầu thầm nói. Lục Mặc Hiên cứ bắt nạt cô như vậy, cô không lấy nước hất lên mặt anh ta là tốt lắm rồi, còn ngồi đó chờ cô rót nước cho sao?!
Lục Mặc Hiên lập tức đứng dậy, cầm lấy bình nước trên bàn tự rót cho mình một chén đầy.
An Nhược xem nhẹ ánh mắt sáng trưng hơi bất mãn của Triệu Hồng Lượng. Tư tưởng của thế hệ trước chính là đàn bà phải tận lực phục vụ đàn ông.
Lục Mặc Hiên rót nước xong cho mình, lại cầm bình nước rót đầy chén của An Nhược, "Vợ à, uống nước đi, cẩn thận nóng."
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy, khiến cho tròng mắt Triệu Hồng Lượng suýt chút nữa rơi ra ngoài.