Chương 184: Miên Diếu Tửu Phường
Ra khỏi Kinh Thành, càng đi về phương Bắc khí trời càng lạnh, từng bông tuyết rơi xuống nhuộm toàn bộ thế giới biến thành một mảnh trắng xóa.
Từ Kinh Thành đi được hơn năm mươi dặm đường là tới địa giới Tuyên Châu, nơi này gần sát với trung tâm chính trị thành Đường Kinh, vô luận khách thương từ phương hướng nào chạy tới Tuyên Châu cũng phải đi quan thành này, bởi vậy sinh ý cũng có vẻ rất náo nhiệt.
Bất quá châu này cũng là một châu được Đại Đường quản chế theo kiểu quân sự hóa, ngoại trừ con đường đi tới Kinh Thành cứ cách vài dặm lại có quân danh ngự lâm quân thủ vệ xung quanh, còn lại bốn phương tám hướng đều có một quân doanh phòng giữ, vây quanh toàn bộ thành Đường Kinh thành một pháo đài vững chắc.
Bởi vậy trên quan đạo phụ cận Tuyên Châu, rất ít khi phát sinh chuyện lục lâm cường đạo, sơn trại thổ phỉ liên hợp đón đánh, cho dù có một vài chỗ sơn đạo nhưng nhìn chung địa hình Tuyên Châu tương đối bằng phẳng, đất đai rộng rãi, bách tính nhiều loại nhưng người người có cơm ăn, có áo mặc, sinh hoạt tương đối giàu có, ngoại trừ một số ít phần tử phạm tội bị phát lệnh truy nã, còn có ai thừa hơi thừa sức nguyện ý đi làm cường đạo đây?
Nhóm bốn người Vân Thiên Hà một đêm chạy nhanh được hơn ba trăm dặm, tới khi sắc trời dần sáng đã đi tới Long Sơn Quận của Tuyên Châu, lúc này đoàn người mới dừng lại, đi tới trong thành tìm một khách sạn bình dân chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi trực tiếp đi tới một vùng sơn mạch nguy nga cao lớn gần đó.
Nơi này có một căn cứ luyện bí mật của Viêm Hoàng sát thủ doanh.
Vân Thiên Hà suốt một đêm liên tục chạy nhanh đi nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, thế lực dồi dào, tới khách sạn bình dân để Tô Tuyết cùng với Đồ Thất, Đồ Bát ba người đi nghỉ ngơi còn chính mình lại chuẩn bị rời khách sạn đi dạo một vòng quanh Long Sơn Quận.
Tòa thành này cũng không lớn, cơ bản cũng không phải thành thị trung tâm của Tuyên Châu, bởi vậy dưới trời đầy tuyết người đi lại bên ngoài cũng rất thưa thớt, liếc mắt là có thể nhìn tận đầu cùng tòa thành, tiếp đến đã là vùng nói non hoang dã.
Vân Thiên Hà rời khách sạn, đi được nửa thành cũng không có phát hiện bất luận ám hiệu liên lạc nào của sát thủ doanh, trong lòng thầm kêu kỳ quái vì vậy liền bước tới một tửu quán đông đúc, phía trước cửa còn treo một cây cờ hiệu, bên trên viết “Miên Diếu tửu phương” đang tung bay đón gió.
Thấy sinh ý tửu quán vô cùng náo nhiệt, khách nhân ra vào nườm nượp, vì vậy Vân Thiên Hà cũng bước vào bên trong.
- Khách quan, người tới mua rượu hay bao bàn ăn?
Vân Thiên Hà vừa vào tửu quán liền có một vị trung niên nhân da ngăm đen, tuy hơi thấp nhưng thân thể khỏe mạnh, dáng người hồn hậu tươi cười đến bắt chuyện.
- Bao bàn!
Vân Thiên Hà từ lúc bước vào tửu quán mắt đã quét qua một lượt, vừa lúc phụ cận có một bàn trống vì vậy liền đi tới, móc ra nửa khối ngân bính tử ném trên bàn, nói:
- Ta muốn loại rượu tốt nhất cùng vài món ăn ngon nhắm rượu.
Đại hán thật thà chất phác cười tủm tỉm, thu nửa khối tiểu ngân bính tử nói:
- Khách quan, chúng ta ở đây có rượu miên diếu chia làm ba cấp độ, trong đó loại ưu là tốt nhất, không biết người muốn loại nào?
- Vậy lấy loại ưu đi!
Vân Thiên Hà thản nhiên nói.
- Ách, khách quan, miên diếu loại ưu một lượng bạc một hồ, ngươi xem…
Vị đại hán thật thà gãi đầu nói.
- Ta muốn nửa hồ!
Vân Thiên Hà nhàn nhạt đáp một câu, cũng lười nói nhiều cùng hắn, còn không biết miên diếu loại ưu này rốt cuộc là tốt đến mức nào, nếu mua xong lại không bằng rượu hắn làm thì cũng chẳng muốn uống, hiện tại Vân Thiên Hà uống rượu cũng sớm trở thành một tay sành rồi.
Hiển nhiên cho dù Vân Thiên Hà muốn nửa hồ, vị đại hán thật thà kia vẫn mười phần vui vẻ, liền cao giọng hô lên một tiếng:
- Miên diếu loại ưu nửa hồ, kèm theo hai kĩa đồ nhắm.
Chỉ chốc lát sau đã thấy một vị tiểu cô nương chừng mười một mười hai tuổi dáng vẻ vô cùng khả ái bưng một khay đồ tới trước bàn Vân Thiên Hà, đặt bầu rượu và đồ nhắm xuống bàn rồi đứng sang một bên trông mong nhìn hắn.
Vân Thiên Hà thấy tiểu cô nương kia liếc mắt nhìn lại cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không để ý tới nữa, quay nhìn lại món ăn trên bàn, liếc mắt một cái thấy màu sắc không tệ lắm, ngửi một chút liền cảm nhận được mùi thơm ngát vì vậy nhâc đũa gắp một miếng thưởng thức, nhất thời nhãn tình sáng lên, món nhắm này xác thực không tệ.
Tiểu cô nương thấy Vân Thiên Hà sau khi thưởng thức nhãn thần có vẻ rất hài lòng, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, đôi mắt sáng vẫn như cũ trong mong nhìn lại hắn.
Thấy vậy Vân Thiên Hà xoay người lấy một cái chén, đổ rượu từ trong bình ra nhìn một chút, màu sắc coi như trong suốt, sau đó lại thoang thoảng mùi thơm ngát, đặt lên miệng nhấp một ngụm tỉ mỉ cảm nhận một hồi, thấy hắn nhíu mày, rượu này xác thực nồng độ cao, so với rượu Nhị Oa Đầu hắn nhưỡng chỉ thua kém chút ít thế nhưng vị rượu lại muốn thua xa, hẳn là bên trong rượu này vẫn còn thiếu một vài thứ.
Nếu như không có loại rượu hắn tự tay nấu thì có thể nói tại thế giới này đây cũng được coi là hảo tửu loại ưu.
Vị tiểu cô nương đang trông đôi mắt nhìn Vân Thiên Hà uống rượu xong cư nhiên lại nhíu mày lắc đầu, nhất thời cong miệng nhỏ lên, trừng mắt liếc Vân Thiên Hà một cái, sau mới ôm khay thở phì phì trở về.
Vân Thiên Hà cũng không để ý đến vì sao tiểu cô nương kia lại tức giận, hắn đến tửu quán này chính là muốn nghe ngóng một chút ở đây xem có tin tức gì không, bởi vậy chỉ lẳng lặng ngồi yên một chỗ nghe những tửu khách bên trong bàn tán.
Bất quá những chuyện tửu khách bàn tán đều là một vài thứ bát nháo, căn bản không khơi nổi hứng thú của Vân Thiên Hà, khi hắn chuẩn bị rời đi, lúc này một vị lão nhân có bộ ria mép hoa râm cắt tỉa cẩn thận bước vào tửu quán, thấy vậy chúng tửu khách đều hỏi:
- Chu lão liệp, tuyết phủ kín núi rồi, có phải đến uống rượu giải sầu không?
Chu lão liệp ôm bộ mặt phiền muộn đi đến, tức giận nói:
- Các ngươi suốt ngày chỉ biết tụ tập uống rượu như những tên vương bát đản, lão phu mà không đi săn được, mùa đông này đừng nói đến thịt rừng, ngay cả thịt lợn cũng không có phần cho các ngươi đâu.
Chúng tửu khách áy náy cười, cũng không tiếp tục trêu đùa lão thợ săn nữa.
Lão thợ săn này rất có tiếng tăm tại Thanh Long Sơn, cũng từng giết qua cả tinh thú, hơn nữa nhi tử ở trong quân cũng là một vị giáo tập vũ quan, bởi vậy một đời sinh sống tại Long Sơn Quận cũng được nhiều người tôn kính, bình thường trong tửu quán mọi người vẫn thường hay vui đùa, nhưng ngẫm lại chỉ có lão thợ săn làm ham thích săn thú, chỉ là hiện tại tuyết phủ kín núi không thể vào, lão nhân này mới phiền muộn trong lòng, bọn họ trêu đùa cũng chỉ mong vui vẻ qua ngày thôi.
Chu lão liệp vào phòng, Tống Hàm Tử lập tức đi lên đón.
- Chu lão, vẫn dùng miên diếu hạng trung sao?
Lão săn lắc đầu, mũi nghểnh lên ngửi ngửi, nói:
- Di, chỗ của ngươi một năm khó có được một người gọi miên diếu loại ưu, thế nào ngày hôm nay lại có mùi hương của loại rượu này đây?
Sắc mặt Tống Hàm Tử hơi cổ quái nhìn sang Vân Thiên Hà nói:
- Chu lão, ngày hôm nay có một vị khách nhân tới gọi nửa hồ miên diếu loại ưu, vốn muốn vị khách nhân này cho một đánh giá, bất quá…
- Bất quá thế nào?
Chu lão nhìn theo ánh mắt Tống Hàm Tử, quan sát Vân Thiên Hà một phen nhưng cũng không có biểu tình nào, có điều ngay khi Vân Thiên Hà quay đầu lại, trong lòng hắn lại kinh ngạc, nói:
- Trung niên hán tử này thế nào lại có con mắt trong suốt sáng sủa như vậy?
Lúc này Vân Thiên Hà đứng dậy, bưng bầu rượu và mấy đĩa thức ăn sang trước bàn Chu lão liệp, rót cho lão một chén rồi nói:
- Chu lão, vãn bối có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo một phen, không biết Chu lão có thể giải đáp cho vãn bối một chút hay không?
Chu lão liệp cũng không khách khí, nhấc chén rượu lên, híp mắt tinh tế thưởng thức một ngụm, một lát sau mới nói:
- Không hổ là miên diếu loại ưu, quả nhiên là hảo tửu hiếm có!
Nói xong, Chu lão mới nhìn sang Vân THiên Hà:
- Ngươi muốn hỏi cái gì?
Vân Thiên Hà nói:
- Vãn bối muốn biết vùng phụ cận Thanh Long Sơn này trong mùa tuyết phủ có mãnh thú chạy ra hay không?
Chu lão cổ quái nhìn Vân Thiên Hà vài lần, nói:
- Tuyết phủ kín nói, coi như là dã thú cũng sợ xuất hiện tuyết nở, tự nhiên không dám tùy tiện đi ra tìm thức ăn, bất quá lão phu khuyên ngươi một câu, qua Thanh Long Trấn, phía sau núi có một phiến rừng, ngươi hay nhất không nên đi, nơi này bình thường hay có tinh thú lui tới, người đi vào hẳn phải chết không nghi ngờ, lão phu cũng là không dám đến đó, nghe đồn bên trong có cỗ tà khí khiến ai đi vào cũng phát hoảng!
Trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, nói:
- Nếu như tuyết phủ dài ngày như vậy dã thú có thể sẽ phải ra ngoài tìm thức ăn, vãn bối còn muốn biết phụ cận Thanh Long Sơn này liệu có xuất hiện các loài mãnh thú sống theo bầy như sói không?
Chu lão ngửa đầu cạn sạch chén, cũng chẳng thấy cười, lại nói:
- Sơn lang đã tính là gì, so với bầy sói, Hồ Hùng còn muốn hung tàn hơn gấp chục lần, không may gặp phải nó truy đuổi, có muốn chạy được cũng khó, huống hồ sâu trong Thanh Long Sơn lão phu còn không dám đi vào, bên trong đó không chỉ có rất nhiều tinh thú, hơn nữa chỗ sâu nhất còn có một cốc đầy khói độc, trong cố nơi nơi đều là độc thú, có người nói loại khói độc này có nguồn gốc từ Độc Long Đàm trong cốc, còn có một con độc giao ngàn năm bên trong, tổ gia gia ta đã từng nói qua, tại hơn một trăm năm trước có một nhóm đại cao thủ đến Thanh Long Sơn này mong hợp sức tiêu diệt đầu độc giao ngàn năm kia, nhưng vừa tiến vào Độc Vụ Cốc đã bị một nhóm độc thú cắn chết phần lớn, cuối cùng tới được Độc Long Đàm chẳng còn lại được mấy người, những cao thủ này liên hợp đánh ba ngày ba đêm cũng không giết chết được đầu độc giao ngàn năm kia, nghe nói còn tổn hại thêm hai vị siêu cấp đại cao thủ, từ đó về sau cũng không còn nghe có người đi vào đó săn độc giao nữa, còn chính Độc Vụ Cốc kia thì người thường không thể bước vào, bởi một khi bước vào đó chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Lúc này những tửu khách khác trong quán cũng đều hướng qua đây nghe chuyện, có người nói:
- Chu lão, lão cho tới giờ cũng chưa từng nhắc qua chuyện Độc Vụ Cốc sâu trong Thanh Long Sơn kia a, có phải người ta mời lão miên diếu loại ưu nên lão mới bằng lòng kể?
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta sống tại phụ cận Thanh Long Sơn gần nửa đời người, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua chuyện những siêu cấp cao thủ từng tới đây, lão nhanh nói những người này là ai nha?
Chu lão nói:
- Cố sự này có rất ít người biết đến, bởi lần đó đã chết rất nhiều cao thủ, tổ gia gia ta ngày đó chính là thợ săn tại Thanh Long Sơn cũng làm hướng đạo cho bọn họ, sau may mắn sống sót đi ra từ Độc Vụ Cốc nhưng kể từ đó về sau vẫn luôn bị chuyện này ám ảnh mãi, tận tới lúc cuối đời tổ gia gia mới nhắn nhủ lại cho tôn tử Chu gia, vĩnh viễn không nên bước vào Độc Vụ Cốc, về phần những siêu cấp cao thủ kia là ai, ta cũng không rõ ràng lắm!
Bất quá không ai biết, tại lúc Chu lão say xưa giảng cố sự Thanh Long Sơn cũng là lúc Vân Thiên Hà sớm lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi tửu quán.