Chương 204: Chờ
Thân thể Túc Dao càng lúc càng cảm thấy mềm nhũn nhưng kình lực trên cánh tay lại càng lúc càng lớn. Trên cổ đã thấy xuất hiện máu tươi.
Tam hoàng tử thấy cây thoa đã tiến vào trong cổ Túc Dao được nửa tấc, hơn nữa một cổ khí tức kỳ dị xuất hiện quanh thân thể Túc Dao tiến vào trong óc làm cho hắn trở nên bình tĩnh lại.
Tuy nhiên một vị cao thủ tiên thiên cảm giác được cổ khí tức kỳ quái, đột nhiên khẽ chau mày lại nhưng cỗ khí tức kia biến mất ngay lập tức làm cho hắn cũng không thể điều tra.
Mà sau khi tam hoảng tử buông Túc Dao ra cỗ khí tức chợt biến mất. Tam hoàng tử cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không suy nghĩ nhiều lạnh giọng nói với người bên ngoài:
- Đem người vào đây.
Tiếng nói vừa dứt, cửa liền được mở ra, chỉ thấy thị vệ áp giải hơn mười người tiến vào trang phòng khiến cho căn phòng trở nên chật chội.
Túc Dao vừa nhìn thấy những người đó, đều là mấy nữ tử trong Tụ Hương Lâu, có mấy vị quản sự còn có mấy người liên lạc với ngoại giới, nhất thời sắc mặt đại biến nhìn chằm chằm vào tam hoàng tử cắn răng nói:
- Tam điện hạ chẳng lẽ người không có một điểm lưu tình, định để cá chết lưới rách sao?
Nghe thấy Túc Dao nói tam hoàng tử đột nhiên thấy chột dạ, Túc Dao biết rất nhiều bí mật của hắn, hắn cũng không muốn dùng đến thủ loại đoạn này.
Nhưng bây giờ đã lỡ rồi cũng không còn đường để hối hận nữa liền nói:
- Nếu như nàng đáp ứng điều kiện của bổn vương, bố trí người của bổn vương vào trong những vị trí trọng yếu cùng nhau phối hợp công tác như vậy bổn vương cũng không làm khó nàng và những người này. Nếu không không chỉ có những người này mà còn có những cô nhi mà nàng bảo vệ nữa.
Nghe tam hoàng tử nói, Túc Dao hoa dung thất sắc. Nàng vẫn do dự không hợp tác cùng Vân Thiên Hà chính là băn khoăn những hài tử bị hoàng tử điều khiển này. Mặc dù những hài tử chỉ là những cô nhi mà nàng thu dưỡng trong những năm gần đây, cá biệt trong đó cũng chỉ có một vài nhi tử của huyễn vụ tộc. Đây là một cỗ lực lượng nàng chuẩn bị cho tương lai.
Nhưng hôm nay tam hoàng tử lại lấy những hài tử này ra để uy hiếp nàng. Tuy vẫn chưa bộc lộ ra bí mật của huyễn vụ tộc nhưng những hài tử này chính là tâm huyết bao năm của nàng. Nàng từng bước nhìn bọn chúng lớn lên, nếu như bỏ qua không quan tâm đến thì nội tâm của nàng cực kỳ cắn rứt cho nên nàng vẫn còn do dự.
Chẳng qua trong quá trình này Tô Tuyết vẫn chưa từng nói cho nàng biết trại huấn luyện của Viêm Hoàng. Mà nàng cũng chưa từng nói cho Tô Tuyết biết chuyện nàng thu dưỡng cô nhi rồi bồi dưỡng huấn luyện thế nhưng lại bị tam hoàng tử vô tình phát giác đem chuyện này khống chế nàng. Cứ như vậy thần xui quỷ khiến làm hai tỷ muội không thể nói rõ với nhau.
Nếu nàng đem chuyện này nói cho Tô Tuyết như vậy Vân Thiên Hà biết được chắc chắn sẽ an bài thỏa đáng cho những hài tử này. Nhưng Túc Dao kiên trì giấu diếm kết quả là cuối cùng nàng tự mua giây buộc mình, nhận lấy quả đắng.
Tam hoàng tử thấy trong mắt Túc Dao hiện lên nét cam chịu, trong lòng cõ cỗ khoái ý dâng lên liền nói:
- Bổn vương cho nàng thời gian một nén hương để suy nghĩ nếu không hậu quả nàng chắc đã rõ.
Lúc này những người bị bắt đều muốn xuất thủ nhưng Túc Dao lại dùng ánh mắt ngăn lại. Túc Dao nhìn về phía tam hoàng tử nói:
- Nếu tam điện hạ muốn tổ chức tình báo của Túc Dao, Túc Dao liền nghe theo lời tam điện hạ đồng thời giao khẩu lệnh và cứ điểm bố trí còn có cả danh sách thành viên đều ở trong bí thất. Tam điện hạ có thể sai người đến lấy, bí thất nằm trong sương phòng phía đông, cơ quan mở bí thất nằm trong tường phía sau tủ, chỉ cần dùng chút kình lực là có thể mở ra được.
Tam hoàng tử nghe nói liền hướng một vị cung phụng cao thủ đánh mắt. Người nọ liền đi ra ngoài. Lúc này tam hoàng tử mới ra lệnh cho thủ hạ:
- Thả bọn chúng ra.
Những người bị bắt sau khi được thả ra lập tức có một thị nữ chạy đến đỡ Túc Dao. Cảm nhận được hơi thở nàng rối loạn, mặt mũi biến ảo rất có thể để lộ ra hình dáng, lấy làm kinh hãi, thừa dịp mọi người không chú ý âm thầm cầm lấy tay nàng vận chuyển huyễn tức. Lúc này hô hấp của Túc Dao mới điều hòa trở lại.
Tam hoàng tử nhìn thấy bộ dáng nhu nhược liền sinh lòng thương tiếc nói:
- Túc Dao, sớm biết như thế nàng cần gì phải cố kiên trì. Chuyện xảy ra ngày hôm nay bổn vương cũng là vì bất đắc dĩ, nàng cũng không nên trách ta.
Túc Dao không nói, nàng âm thầm điều tức cố gắng hóa giải hết độc dược nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
- Muội muội, đúng là tỷ tỷ sai lầm rồi, muội và công tử đã đúng, tỷ tỷ đúng là đi lột da hổ. Nhưng quả thật trong lòng tỷ không cách nào dứt bỏ được hắn, không muốn phản bội hắn. Qua kinh nghiệm ngày hôm nay rốt cục tỷ tỷ cũng đã hiểu được bộ mặt thật của hắn. Quả nhiên hắn đã hạ độc ta chẳng những muốn lấy đi sự trong sạch của ta mà còn muốn nuốt trọn tổ chức, tỷ tỷ hối hận vì đã không nghe lời muội.
Thế nhưng, ý niệm của nàng khẽ chuyển, nhìn tam hoàng tử cười lạnh, nghĩ thầm:
- Mặc dù ngươi lấy được danh sách, khẩu lệnh và bố trí cứ điểm nhưng không được tộc ta xâu chuỗi cũng đừng mơ tưởng lấy được cơ mật trong tổ chức tình báo của ta. Ngươi đã bất nhân vậy cũng đừng trách ta bất nghĩa.
Chỉ trong chốc lát vị cung phụng kia đã mang tới một cái hộp. Sau khi tam hoàng tử mở ra, quả nhiên bên trong đúng như lời Túc Dao nói đều đầy đủ danh sách thành viên, nơi bố trí và khẩu lệnh liên lạc. Lúc này hắn nhìn Túc Dao hài lòng nói:
- Ta sẽ phái người đi chứng thật có đúng hay không, có thể vận chuyển như bình thường hay không? Chuyện hôm nay sau khi ta đi sẽ giao cho nàng giải dược. Còn bây giờ nàng cứ thành thật sống ở chỗ này.
Nói xong tam hoàng tử liền dẫn người ra cửa.
Chỉ còn lại Túc Dao ngồi dưới đất nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng tràn đầy hối hận và oán độc.
Bắc Hầu Phủ, Linh Thiên Các.
Lúc này trong lòng đại hoàng tử rất là vui vẻ, uống rượu càng cảm thấy sảng khoái, liên tục mời rượu Vân Thiên Hà.
Sau khi uống được mấy chén, Vân Thiên Hà liền nói với đại hoàng tử bố trí của Tập Dũng Bang và mục tiêu phát triển nhưng đối với bố trí của Viêm Hoàng hắn trước sau vẫn không nói ra chỉ đem bức bình phong Tập Dũng Bang ra che chở.
Đại hoàng tử được một trợ thủ đắc lực, sau này Tập Dũng Bang cũng tự nhiên hiệu lực bằng vào tính cách ngay thằng của hắn tự nhiên cũng không nghi ngờ đằng sau Tập Dũng Bang còn có bố trí bí ẩn nào nữa. Sau khi biết được bố trí và các vị trí trọng yếu trong Tập Dũng Bang, còn có các sản nghiệp kinh doanh, đại hoàng tử âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Bởi vì hắn cảm nhận được sau này Tập Dũng Bang sẽ trở thành điểm cậy nhờ lớn nhất của hắn, cho nên ngay từ bây giờ hắn đã rất coi trọng, muốn duy trì khắp nơi. Gần đây hoàng đế dựa vào chuyện này bãi quan liên tục, những nhân vật mà Tập Dũng Bang lộ ra đều hết sức trọng yếu nếu không cũng sẽ không có nhiều thế lực ra mặt chèn ép như vậy.
Sáng tỏ chuyện này, đại hoàng tử nổi hứng lên liền nói:
- Thiên Hà, thế cục hôm nay chắc hẳn ngươi hiểu rất rõ. Với việc phụ hoàng cho phép ngu huynh và tam đệ tham gia chính sự đồng thời tước bỏ quyền lợi trong tay hai người bọn ta đệ có cái nhìn thế nào?
Vân Thiên Hà nói:
- Đại điện hạ không cần lo lắng những điều này, nếu là của người tự nhiên hoàng thượng cho người nhưng nếu không là của người thì đại điện hạ vạn lần chớ chạm đến. Hoàng thượng cân nhắc trong hai vị điện hạ đang dần từng bước đánh giá, trước mắt đại điện hạ chỉ cần làm một chuyện là đủ.
- Làm cái gì?
Đại hoàng tử có chút nôn nóng hỏi. Vân Thiên Hà chậm rãi nói:
- Chờ!
Vân Thiên Hà chỉ nói một chữ “Chờ”
- Chờ?
Đại hoàng tử không giải thích được bèn hỏi lại:
- Thiên Hà có thể giải thích cho ngu huynh một hai điều được không?
Vân Thiên Hà nói:
- Nói cách khác hoàng thượng muốn đại điện hạ làm cái gì thì đại điện hạ cứ theo ý của hoàng thượng mà làm là được, không được có ý khác. Hoàng thượng cho gọi điện hạ đến nói chuyện cũng không được nói về vấn đề nhạy cảm hơn nữa trước kia đại điện hạ chiêu dụ quan viên trong triều đình tốt nhất đại điện hạ nên chủ động chuyển giao cho hoàng thượng định đoạt. Người chỉ cần làm một hoàng tử nhàn tản, bình thường không có việc gì làm thì cũng chỉ cần đến thăm hoàng hậu là đủ.
Đại hoàng tử càng nghe lại cảng cảm thấy mê hoặc nhưng tinh tế nghĩ lại liền cảm thấy lời của Vân Thiên Hà có chút đạo lý, bèn hỏi:
- Đã như vậy liền theo lời Thiên Hà, chẳng qua việc chuyển giao môn khách, cung phụng … vậy còn Thiên Hà?
Vân Thiên Hà lại cười nói:
- Đại điện hạ cũng đừng quên hoàng thượng ngoài việc là hoàng đế chí tôn thì còn là phụ thân của người. Chỉ cần điện hạ nhớ kĩ những lời này là được. Về phần tại hạ, tại hạ đã quyết định giúp đại điện hạ một tay, vì đại điện hạ mà bày mưu tính kế tự nhiên là suy nghĩ cho đại điện hạ. Đại điện hạ cứ yên tâm.
Vừa nghe thấy lới này trong lòng đại hoàng tử giống như sơn dương lạc đường bỗng nhiên tìm thấy mục tiêu bên bờ vực. Trong lòng cảm thấy vui vẻ liền nói:
- Thiên Hà, tính cả tuổi mụ thì năm nay ngươi mới có mười tám phải không?
Vân Thiên Hà vừa nghe đại hoàng tử nói liền hiểu ngay ý liền nói:
- Đại điện hạ, tại hạ đã nói, tại hạ chính là thanh kiếm của điện hạ, vì điện hạ quét sạch chướng ngại trên đường. Nhưng cho dù trưởng thành tại hạ vẫn thích cuộc sống nhàn vân dã hạc, tự do tự tại. Tương lai muốn du lịch thiên hạ, cưỡi ngựa săn thú, việc vào triều làm quan hay vào quân làm tướng xin điện hạ đừng nhắc đến nữa. Huống chi chuyện đó bây giờ đối với đại điện hạ lại đưa tới càng nhiều phiền toái.
Đột nhiên đại hoàng tử nghĩ đến Túc Tĩnh Vương liền không nói gì nữa, mở rộng đề tài hàn huyên những thứ khác.
Lúc này, Sử Trường Đức vội vã đi đến cũng không kịp chú ý đại hoàng tử đang ở đây liền nói:
- Thiếu gia, vừa mới truyền đến tin tức, mấy sản nghiệp kinh doanh của Tập Dũng Bang bị ác nhân chèn ép chống lại. Trà lâu, tửu quán … những nơi kinh doanh có nhiều lãi nhất đều bị chèn ép nghiêm trọng. Nếu còn kéo dài nữa sợ là sẽ bị lỗ đến mức phải đóng cửa.
- Lại có chuyện này?
Đại hoàng tử vừa nghe liền nhíu mày định mở miệng thì Vân Thiên Hà đã nói:
- Đạo buôn bán kinh doanh, cạnh tranh công bằng mới tốt nhất. Nếu như cạnh tranh không công bằng cuối cùng cũng không có kết quả tốt. Ngươi đi nói với người chịu trách nhiệm kinh doanh không cần quan tâm cứ làm theo phương án ta đưa ra là được.
Sử Trường Đức liếc nhìn đại hoàng tử một cái lập tức rời đi.
Đại hoàng tử nói:
- Chẳng lẽ Thiên Hà không lo lắng sản nghiệp của Tập Dũng Bang bị các thế lực khác chèn ép dẫn đến đóng cửa.
Vân Thiên Hà lắc đầu nói:
- Buôn bán, kinh doanh tốt nhất là nên có cạnh tranh, xúc tiến kinh tế phát triển. Mà những đối thủ thông qua các phương thức cạnh tranh, chèn ép với thủ đoạn mờ ám cuối cũng đều không có kết quả tốt. Chờ đến thời kỳ kinh tế suy thoái cũng là đến thời điểm tử vong của bọn chúng, Cho dù chúng ta phải sớm đóng cửa mấy sản nghiệp cũng là đáng giá. Phá rồi lập còn phát triển mạnh hơn so với việc duy trì việc buôn bán nhỏ thì còn tốt hơn. Tuy nhiên đến lúc đó, những việc này cần phải có sự ủng hộ của đại điện hạ.
Đại hoàng tử cũng hiểu tầm quan trọng của kinh doanh với việc phát triển thế lực liền thận trọng gật đầu:
- Ta sẽ chú ý đến phương diện này. Sau này Tập Dũng Bang sẽ được bổn vương che chở. Nếu có thể giống như ngươi nói có thể phát triển kinh tế đến cả phía nam ta và phụ hoàng cầu còn không được. Nói như vậy phụ hoàng cũng sẽ giúp đỡ, ngươi có thể yên tâm phát triển kinh doanh.
Có những lời này của đại hoàng tử, còn có sự ủng hộ của hắn cuối cùng Vân Thiên Hà cũng cất được tảng đá lớn trong lòng.
Nhưng Sử Trường Đức đi chưa được bao lâu liền quay trở lại cầm một phong thư giao cho Vân Thiên Hà. Vân Thiên Hà nhìn nội dung trong thư, sắc mặc nhất thời đại biến.