Chương 747: Phá trận (thượng).

Đường Phong đứng ở chỗ này tự nhiên cũng có một nữ nhân đi tới, một thân thể mềm tại trực tiếp ngả vào trên người Đường Phong, khăn tay thơm trên tay càn rỡ vung vẩy trước mặt Đường Phong, một mùi hương nồng nặc nhất thời quấn tại chóp mũi, nữu nhi này mị nhãn một câu, cười nhẹ nói:

- Quan nhân, tiến đến chơi chơi sao?

Vừa nói, vừa cầm lấy cánh tay Đường Phong, kéo hắn vào bên trong.

Đường Phong cũng không phản kháng, đi theo nàng vào trong thanh lâu, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy trong thanh lâu có một đại sảnh, một mảnh mang theo cảnh tượng xa hoa phóng đãng. Mấy nam nhân vào lúc trước đang ngồi ôm các cô nương, hoặc chơi đùa phạt rượu, hoặc ve vãn trước mặt công chúng, trong không khí tản ra một mùi vị dâm đãng.

Vật và người ở đây đều là ảo giác, tự nhiên Đường Phong không thèm khách khí với ai, đẩy ra kỹ nữ dẫn hắn vào, trong một tiếng thét kinh hãi của đối phương, đưa ánh mắt về một gian phòng khép kín trên lầu hai.

Mắt trận, chính là ở chỗ đó.

Đường Phong đi qua phòng mỹ loạn khác, bước chậm rãi đi tới lầu hai, đi tới trước gian phòng kia, một cước đá văng ra cửa lớn vào trong phòng, một người cởi trần đang truy đuổi một nữ tử hoảng hốt lo sợ, nam nhân nghe được động tĩnh, mạnh mẽ dừng lại quay đầu ra, tàn bạo nói:

- Người nào?

Còn chưa kịp nói hết, một thanh lợi kiếm đã kề trên cổ hắn, Đường Phong nhìn hắn liếc mắt, trong miệng xuất ra một chữ:

- Cút!

Người ở đây giết cũng không chết, mặc dù một kiếm giết chết, hắn cũng có thể xuất hiện lần thứ hai, nhưng lại có thể sợ quá chạy mất.

Nam nhân kia bị trường kiếm đặt trên cổ, làm sao còn dám dừng lại, nhanh chóng ôm lấy y phục trên mặt đất, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cửa.

Đánh ra một chưởng đóng lại cửa phòng, Đường Phong cầm kiếm trong tay, nhìn vào một người nữ tử quần áo xộc xệch trong phòng.

Mặc dù nơi này là thanh lâu, mặc dù người trước mặt chỉ là ảo giác, nhưng dung nhanh thanh thuần không chút nhiễm bẩn của nàng ta vẫn khiến trong lòng Đường Phong run nhè nhẹ một chút.

Nàng giống như một giọt nước trong, không có chút tạp chất nào, con ngươi thanh thuần khủng hoảng nhìn Đường Phong, giống như một con thỏ sợ hãi. Lúc trước bị nam nhân kia truy đuổi một lát, hiện tại nàng đã thở từng ngụm phì phò, bộ ngực phập phồng, dưới quần áo mất trật tự, lộ ra hai hạt màu đỏ sẫm và tảng lớn da thịt tuyết trắng.

Nàng chính là mắt trận? Đường Phong tinh tường biết, mình thôi diễn ra mắt trận ngay tại trước mặt, nhưng lại trăm triệu lần không nghĩ đến dĩ nhiên là một người nữ tử như vậy.

Phảng phất cảm thụ được sát khí của Đường Phong, nữ tử mân mê môi, lén lút chỉnh lại quần áo một lát, tay che ở trên da thịt bị lộ, khiếp vía nói:

- Quan nhân, tiểu nữ bán nghệ không bán thân, xin người đừng làm khó ta.

Âm thanh thanh thúy như chim hoàng anh, mang theo một cổ cầu xin nhẹ nhàng, bất luận nam nhân nào chỉ có một chút tâm tư thương hương tiếc ngọc, sợ rằng đều không đành lòng hạ độc thủ với một nữ nhân như vậy.

Đường Phong cười cười nhìn nàng, vẫy tay với nàng.

Nữ tử chỉ trần chờ một lát, liền chậm rãi đi tới trước mặt Đường Phong, cúi đầu xuống, thỉnh thoảng liếc trộm Đường Phong một cái.

- Quan nhân, dường như ngươi có tâm sự, ta cho ngươi dánh một khúc giải phiền được không?

Mọi việc tốt đẹp, nữ tử mới ngẩng đầu dùng giọng điệu ôn nhu mà hỏi thăm.

- Không cần.

Đường Phong hít sâu một hơi, trường kiếm trong tay mạnh mẽ vung lên, một đạo ngân quang sáng như tuyết hiện lên, dường như Độc Ảnh trường kiếm chưa bao giờ động quá, vẫn dừng lại chỗ cũ.

Thế nhưng trong đôi mắt nữ tử trước mặt lại hiện lên một tia ngạc nhiên và kinh hãi, kinh ngạc nhìn Đường Phong, đôi mắt kia vô tội mà nhu nhược, một lát sau, làn da trắng như tuyết sau gáy chậm rãi xuất hiện một đường máu đỏ sẫm.

Máu tươi mạnh mẽ phun ra, mang theo một mùi máu đập vào mặt, vô số tia máu bắn vào trên người Đường Phong, nữ tử thanh thuần nhu nhược kia chậm rãi ngã về phía sau.

Sau một khắc, toàn bộ thế giới đều trở nên lắc lư, như một ngọc bội lưu ly bị đập nát, không gian trước mặt Đường Phong phá toai thành từng mảnh nhỏ, một khối, một mảnh đất đai tan vỡ phân giải.

Cùng với một tiếng vang nhỏ, hết thảy mọi vật trước mắt đều biến mất không thấy, đợi lần nữa Đường Phong lấy lại tinh thần, lọt vào trong tầm mắt, chỉ thấy chính mình đang đứng lẻ loi trong sơn động, bên ngoài mùa xuân chói mắt, bên trong động một mùi hôi thối khó ngửi.

Ở chỗ cửa động, có một tầng lá chắn vô hình ngăn ở đó, ngoài cửa động, hai bộ Dược Thi giống như đầu gỗ đứng ở đó.

Thiên Cơ Tử sớm đã chết, đã không có mục tiêu, lại không nhận được mệnh lệnh mới của đối phương, bọn họ cũng chỉ có thể đứng kia.

Cuối cùng cũng rời khỏi được ảo trận chết tiệt đó! Đường Phong nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh, không khỏi bỏ ra được một gánh nặng trong lòng. Xem ra, trước kia mình thôi diễn không sai, xác thực mắt trận ở trên người nữ tử thanh lâu trong sáng đó, chỉ bất quá ảo trận này quá đùa bỡn người rồi, nếu là một người nhẹ dạ vào trận, chỉ sợ cũng sẽ bỏ qua cơ hội phá giải.

Trong lúc mừng rỡ, cảm giác mệt mỏi bỗng dưng ập đến từ đầu tới chân, Đường Phong nhanh chóng ngồi xuống, vận chuyển Vô Thường Quyết, trải qua mấy chu thiên mới cảm thấy dễ chịu một ít.

Trong ảo trận hàng vạn hàng ngàn thế giới dừng lại khoảng hai tháng, trong hai tháng này mình không ăn không uống? Cuối cùng lại thôi diễn mắt trận làm tiêu hao không ít tâm thần, ngay cả tố chất thân thể Đường Phong không kém, cũng có chút không chịu nổi.

Đồ ăn trong không gian Mị Ảnh từ lâu đã tiêu hao hầu như không còn, nhất thời Đường Phong cũng không tìm được cái gì để ăn.

Đưa tay gỡ xuống mấy khối linh thạch dùng để bố trí trận pháp trong sơn động, vòng sáng ở cửa động liền biến mất. Đi ra sơn động, Đường Phong hít thật sâu mấy hơi, cảm thụ được mùi vị của thế giới chân thật, nhất thời cảm thấy như người đi xa lâu ngày trở lại.

Hai bộ Dược Thi còn ngơ ngác đứng ở đó. Đường Phong quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ, bỏ ra hai bộ hắc y mặc vào cho bọn họ, sau đó liền cho vào trong không gian Mị Ảnh.

Thu hoạch không nhỏ, không chỉ chiếm được trận pháp Thiên Cơ và Di Hồn Đại Pháp trên người Thiên Cơ Tử, còn chiếm được hai bộ Dược Thi khác. Thế là đại quân chữ Thiên lại thêm hai viên dũng tướng.

Trận pháp Thiên Cơ còn phải chờ nghiên cứu, thứ này mà dùng được thì quá tốt rồi, ngay cả địch nhân có thiên quân vạn mã Đường Phong cũng không hề sợ hãi. Di Hồn Đại Pháp cũng không phải công pháp bình thường, công pháp cho một cao thủ Linh Giai thượng phẩm tu luyện làm sao có thể thấp được? Trước đây Thiên Cơ Tử nói muốn kết hợp Di Hồn Đại Pháp và luyện thi thuật của Dược Thần Tông, cũng không biết hắn có thành công không.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện