Chương 34: CHƯƠNG 34
Edit: Moon
“Không có người ái mộ nào …”, Hạ Tuyết cẩn thận nhìn khắp xung quanh, vừa nhìn vừa run …
“Hạ Tuyết”, ai đó vỗ vào vai cô!
“A ——–“, Hạ Tuyết bị dọa, giật mình xoay lại, lui mình về phía sau, người dính sát vào tường, hồn phi phách tán, la to “Tôi không phải là cô gái đó —- ”
Lưu Tú Lan nắm tay một đứa bé ba tuổi – Hạ Hân, sửng sốt nhìn Hạ Tuyết …
Sắc mặt Hạ Tuyết hốt hoảng, cô thở hổn hển nhìn Lưu Tú Lan rồi lại cúi đầu nhìn khuôn mặt đang bị giật mình của em trai, cô lại giật mình, khóe môi mấp máy, hơi thở dồn dập … cô cố gắng bình tĩnh, cười to … “Ai da, thiệt là … có phải tôi quá khẩn trương hay không …”
“Hạ Tuyết…”, Lưu Tú Lan sốt ruột nhìn Hạ Tuyết, nói “Con không phải là … đi bệnh viện đã xảy ra chuyện gì chứ, sức khỏe con như thế nào, có gì khó khăn cứ nói cho dì biết … dì nhất định sẽ giúp con!”
“Không sao nữa!”, Hạ Tuyết nhanh chóng cười, nói “Sao con có thể có chuyện gì được, không có … bác sĩ nói, sức khỏe con không có vấn đề gì, chỉ là bị viêm mũi, cho nên thường chảy máu mũi … cho nên hay bị kích động … hì hì …”
Cô lại bật cười khúc khích, vừa cười vừa lo lắng nhìn khắp xung quanh mình, sợ mình sẽ trở thành heo, bị người ta nhốt vào lồng …
Lưu Tú Lan vẫn sửng sốt nhìn cô …
Đứa em trai ba tuổi, Hạ Hân, nhìn thấy chị mình cứ cười khúc khích như vậy … cũng cười khúc khích theo …
Hạ Tuyết vỗ vỗ đầu em trai mình, lại khẩn trương nhìn dì Lưu hỏi “Dì à, hôm nay … có người nào đi tới đi lui ở tiểu khu chúng ta hay không … có xách theo trứng gà … hoặc xăng dầu linh tinh gì không … hả dì?”
Lưu Tú Lan nghe cô hỏi thì suy nghĩ một chút, cười nói “Không có … hết thảy đều bình thường, trời mùa đông rét lạnh thế này, ai mang theo trứng gà, xăng … đi ra ngoài đường chứ … có việc gì sao?”
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, cười gượng gạo, “Nhưng mà … làm sao có thể? Những người đó đều nói giỡn sao, không ai rảnh rỗi …”
“Vào nhà thôi, vừa mới về à, cháu ăn cơm chưa, đến nhà dì ăn cơm!”, Lưu Tú Lan nhiệt tình nói.
“Thôi ạ, trong tủ lạnh cháu còn đồ ăn!”, Hạ Tuyết vừa cười, vừa ngồi xổm xuống dưới, nhìn em trai dễ thương của mình, cô thấy mái tóc ngắn củn của em mình khiến bé rất đẹp trai, mặc chiếc áo sơ mi nhỏ kẻ ô màu lam, khoát chiếc áo bé xíu màu trắng … ‘oa… em trai chị một ngày không gặp, lại đẹp trai hơn nha … Hôn em một cái!”
Hạ Tuyết hôn một cái thật mạnh vào khuôn mặt đỏ hồng của em trai mình …
Hạ Hân nhìn Hạ Tuyết nói “Em thật rất nhớ chị!”
“Chị cũng rất nhớ em! Cám ơn dì, làm phiền dì quá!”, Hạ Tuyết ôm chặt em trai mình, nhìn Lưu Tú Lan nói.
“Ôi chao! Cháu nói cái gì đó, dì trông một đám con nít như thế này ở nhà trẻ mà, mạ Hạ Hân rất ngoan, vào nhà đi thôi!”, Lưu Tú Lan cười nói.
“Dạ”, Hạ Tuyết đi vào tiểu khu, cô lại hôn em trai mình một cái thật mạnh.
“Đúng rồi, tiểu khu chúng ta đã đến kỳ hạn phải giải tỏa, chúng ta đã đi xem nhà mới, sẽ dời đi, con có tính toán gì chưa?”, dì Lưu nhìn Hạ Tuyết hỏi.
Hạ Tuyết thở dài, ôm em trai mình, cười khổ nói “Chúng con làm sao mua nổi một căn nhà, đến lúc đó cũng chỉ có thể mướn một căn phòng nhỏ mà thôi, chỉ là, con không nỡ rời xa dì, con sẽ không tìm được một hàng xóm tốt giống như dì vậy …”.
“Sau này … bất kể con có gặp khó khăn gì, dì cũng sẽ giúp con một tay … yên tâm đi …”
“Cám ơn dì …”
Trời gần tối.
Sau khi hai chị em ăn cơm tối ở nhà dì Lưu xong liền trở về nhà mình, cô tắm nước nóng cho em trai mình, sau đó cô cũng tắm bằng nước nóng cho ấm áp, mặc chiếc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô bạn tốt Quách Dung – là con gái của dì Lưu, đang ngồi trong phòng khách, cô ấy đang ôm một chiếc máy tính cũ, miệng ngậm kẹo que, mái tóc bù xù, khuôn mặt hoảng sợ nhìn vào hình ảnh trong chiếc máy … đó là cảnh Hàn Văn Hạo đang đê mê hôn một cô gái đắm đuối … chỉ vào cô gái trong màn hình, la to “Are you? “