Chương 346: Đối thủ
Một bàn tay run rẩy lợi hại, chậm rãi xẹt qua không khí, nắm chặt một cái tay khác ……..
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn về phía Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, nuốt một ngụm nước bọt, nắm chặt tay Hàn Văn Hạo, thở phì phò nói: "Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, về sau tôi không đấu võ mồm với anh nữa! Bây giờ chúng ta làm thế nào?"
"Rau trộn a!" Hàn Văn Hạo nhìn cô, vẫn cũng không nhúc nhích, nói
Hạ Tuyết nhìn hắn la hét: "Không cần lựa chọn thời điểm nói đùa!! Mẹ nó!! Cái gì câu chuyện tình yêu tan vỡ, ai phản bội ai cũng không quan trọng nữa!! Bị bao nhiêu uất ức, sống bao nhiêu khổ sở, bị người bỏ thuốc ném vào phòng người khác, cũng không còn quan trọng nữa! Đêm qua, lúc nhìn thấy Daniel và Cẩn Nhu đi chung với nhau, cũng không cần quản nữa!! Tôi nên bình tĩnh uống thuốc ngủ mà không phải rơi vào cái địa phương quỷ quái này, ngay cả mạng cũng không thể sống!! Còn so đo cái gì? Chỗ này tại sao lại có cọp? Chúng nó kiêu ngạo như vậy, không phải nên ở trong vườn bách thú sao? Hàn Văn Hạo, không phải chỉ số IQ của anh là 180 sao? Anh nghĩ biện pháp đi ……!
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết nói thẳng: "Chỉ số IQ của tôi là 180, đối với cọp có tác dụng không? Cô muốn nói đạo lý với nó không? Nói một chút lịch sử trưởng thành bi thảm của cô?
Hạ Tuyết lại “oa” một tiếng, bật khóc, run rẩy nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Nó vẫn liếm chân của tôi …….. nó đang liếm chân của tôi …… Hàn Văn Hạo, làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo nghiêm túc, suy nghĩ trong chốc lát, nhìn trái, phải, xung quanh, phân tích nói: "Con cọp là động vật điển hình sống một mình, hơn nữa giỏi công kích con mồi từ sau lưng, hơn phân nửa là sáng sớm ra ngoài kiếm ăn, ban ngày cũng sẽ nghỉ ngơi, bây giờ chúng ta chỉ có thể tự cầu nhiều phúc, hi vọng hiện tại nó cũng không núp ở một góc nào đấy sau lưng chúng ta, đừng động đến con cọp nhỏ này, chúng ta dọc theo đường từ từ đi về phía trước, hơn nữa ngàn vạn lần không được dựa vào bụi cỏ ở đây chạy!! Đi!!
Hắn vừa nói xong, lập tức ôm Hạ Tuyết vào lòng, ôm chặt eo nhỏ của cô, cùng với cô bước nhanh về phía trước ……..
Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, không nhịn được, vòng chặt cái hông của hắn, toàn thân run rẩy quay đầu nhìn con cọp trắng kia, cư nhiên nó lại lắc lắc cái mông, từng bước, từng bước đi theo, máu của cô lại lạnh, nắm chặt cổ áo Hàn Văn Hạo, hoảng sợ đến giọng nói trở nên run rẩy: "Hàn Văn Hạo, con cọp này đi theo chúng ta …… nó ….. nó …... nó …… nó theo tới rồi ……"
Một tay Hàn Văn Hạo xoay đầu Hạ Tuyết, để cho cô tựa vào trong ngực của mình, ôm chặt vai của cô nói: "Đừng sợ đối thủ!! Cô càng sợ, nó sẽ càng tiến đến gần! Trên thế giới này, bản thân sự vật cũng không đáng sợ, đáng sợ là sức tưởng tượng của con người. Cô càng sợ, cô sẽ càng nao núng!! Nếu như chúng ta tạm thời không có biện pháp đối phó, chúng ta tránh mũi nhọn của nó, để tránh đả kích tinh thần của mình! Hiểu chưa? Huống chi, mới sáng sớm, chúng ta ở đây giằng co lâu như vậy, tôi đoán chừng con cọp này không có tới!! Mau!! Bước nhanh về phía trước! Cô không chú ý sao? Lúc nảy khi tôi vừa tỉnh lại, đã nghe ngửi được một mùi khói bếp, có lẽ xung quanh đây có thể có dấu vết con người!!"
Hạ Tuyết nghe xong, có chút yên lòng ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: "Có thật không? Anh ngửi được mùi khói bếp sao?"
"Ừm!! Đừng sợ!!" Hàn Văn Hạo nói xong, ôm chặt thân thể của cô, bước nhanh về phía trước ……
Hai người căng thẳng càng bước nhanh!!
Đường dưới chân núi càng lúc càng khó đi, lúc trước có rừng cây đại thụ lâu năm, nhưng mặt đất có chút bằng phẳng, cũng không khó đi, nhưng khi bọn họ vòng qua vùng đất bằng phẳng, đi dọc theo sườn núi nhỏ lên trên, lại phát hiện rừng cây càng dày đặc hơn, màu xanh dày đặc bao trùm càng trở nên quỷ dị, thỉnh thoảng có tiéng động vật kêu, Hạ Tuyết hoảng sợ đến co rúc, lại không nhịn được càng dựa vào sát ngực Hàn Văn Hạo, nghe tiếng tim đập mãnh liệt, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn, làm cho người ta thư thái, cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vừa khéo thấy khuôn mặt hoàn mỹ đẹp trai của Hàn Văn Hạo, cặp mắt chăm chú, phát sáng, thỉnh thoảng lúc căng thẳng khẽ chớp một cái, tràn đầy kích thích ……..
Có lẽ Hàn Văn Hạo biết Hạ Tuyết đang nhìn mình, nói: "Cô đừng cố nhìn tôi! Hãy nhìn xung quanh! Con đường này càng lúc càng khó đi, cô phải cẩn thận một chút!!"
Hạ Tuyết đành phải gật đầu, hai người ôm nhau cùng nhau đi về phía trước, có đôi khi gặp phải đường dốc, Hàn Văn Hạo biết chân của Hạ Tuyết bị thương, hắn cắn răng cõng cô đi lên dốc …….. hai tay Hạ Tuyết ôm cổ của hắn, quay mặt hỏi: "Tại sao phải đối xử tốt với tôi vậy? Anh có thể bỏ tôi lại ………"
Hàn Văn Hạo vừa cắn răng leo dốc, vừa thở phì phò, nói: "Trong đời tôi, người nào cũng gặp qua rồi, nhưng loại người như cô là lần đầu tiên đụng phải!"
"Cái gì?" Hạ Tuyết kỳ quái hỏi hắn!
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo đã trèo qua cái dốc đứng, sau đó đi đến một đoạn đường bằng phẳng, hắn vừa cõng Hạ Tuyết bước đi, vừa nói: "Không biết tốt xấu!! Đúng là ngu ngốc!! Tôi muốn bỏ cô lại, tôi sớm đã bỏ rồi! Cần gì chờ đến bây giờ cùng cô sống chết chứ? Ai lại giống như cô? Mới lúc nảy còn nói cùng chết với tôi, người sống lại, đã nói mình là diễn viên chuyên nghiệp rồi!"
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên nói: "Học theo anh đó!!"
"Cô không có bản lãnh này!" Hàn Văn Hạo vẫn cõng Hạ Tuyết đi về phía trước.
"Anh thả tôi xuống đi! Anh cũng mệt rồi!" Hạ Tuyết bảo hắn buông mình ra!
Hàn Văn Hạo lại siết chặt hai tay, vẫn cõng cô bước đi, nói: "Chân của cô bị thương! Nếu như đi xảy ra chuyện gì, con cọp xơi cô, tôi liền mặc kệ!! Đừng giày vò tôi, không có việc gì thì cô ngủ đi, giữ thể lực, một lát nếu như tôi xảy ra chuyện, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau!"
Hạ Tuyết nghe xong, liền tựa đầu vào vai Hàn Văn Hạo, phát hiện lưng của hắn vừa dày vừa rộng, ấm áp, đáng tin cậy, cô không nhịn được, vươn tay, ôm cổ của hắn nói: "Cám ơn anh ………."
"Đừng buồn nôn như vậy! Ngủ đi!" Hàn Văn Hạo cõng Hạ Tuyết sau khi đi qua đoạn đường đất bằng, lại đi lên dốc đứng, hắn cố gắng leo lên, rốt cuộc hắn ngửi được mùi khói bếp rõ ràng, trên mặt của hắn lộ ra nụ cười, nói: "Hạ Tuyết! Chúng ta được cứu rồi!"
"Ồ ……?" Hạ Tuyết từ sau lưng của hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía sau dốc là một chỗ đất bằng phẳng, giữa khoảng đất bằng có một căn nhà nhỏ làm bằng gỗ, xung quanh nhà là hàng rào trúc, trong hàng rào trúc có mấy con gà màu trắng, màu đen đang đi lại thật xinh đẹp, bên ngoài hàng rào trúc có mấy con sóc con, đang vui vẻ nhảy tới, nhảy lui, xung quanh căn nhà gỗ nhỏ có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, khói bếp và sương mù lượn quanh giống như tiên cảnh nhân gian, vô cùng xinh đẹp ……….
"Không phải tôi đang nằm mơ chứ?" Hạ Tuyết cảm giác mình có chút hồ đồ rồi.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, trời sanh hắn có bản tính nhạy cảm và sức công kích khác thường, hắn liếc mắt nhìn vào trong nhà, cư nhiên nhìn thấy ba con cọp chạy ra ………
Hạ Tuyết há hốc vì kinh ngạc, theo bản năng ngậm chặt miệng, hai mắt trừng lớn, run rẩy chỉ vào con cọp con, kinh hoảng kêu to: "Trời ạ!! Lão hổ ……Lại là lão hổ …….ba mẹ của nó vào trong nhà này ăn thịt người rồi!!"
"Nói nhảm!! Nói nhăn nói cuội!!" Có một giọng nói từ trong nhà truyền ra.