Chương 468: Nói tiếng yêu
Isha đang ngậm điếu thuốc, ngồi trong phòng làm việc, nghe hai diễn viên vì ăn trứng cá ở đầu đường bị chụp hình, cô lập tức liếc mắt nhìn, điếu thuốc trong tay dụi xuống, nhìn họ, tròng mắt hơi nheo lại, nói: "Các người nghĩ các người là Hạ Tuyết? Công khai xuất hiện ở ngoài quầy hàng, cũng có thể nổi tiếng như cô ấy? Các người là thứ gì? Nhân vật của công chúng thì phải chú trọng hình tượng!! Nếu các người không có hình tượng, làm sao trở thành ngôi sao?
Hai cô gái đứng đó, cúi đầu, không dám lên tiếng.
"Không phục sao, học không được à? Vậy thì đừng ăn cơm? Còn ăn cơm làm gì? Lần sau triển lãm ảnh quốc tế, các người đừng đi, đi cũng uổng phí!" Isha đem tài liệu cho nện trên bàn
"Không cần a" Một người trong đó khóc, nói: "Tôi chờ thật lâu, mới có cơ hội này? Isha, cô đừng nóng giận, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa”.
"Đúng vậy, đúng vậy, chẳng qua tôi xem báo đăng tin, cũng không có người hâm mộ điện ảnh phản ứng xấu" Một người khác lại nói.
Isha liếc mắt, nhìn chòng chọc cô gái chết tiệt kia, cười lạnh nói: "Nếu cô muốn làm Hoàng Hoa Thái, Lương Chiêu Ba, thì tùy tiện........”
Hai cô gái lập tức không nói.
Isha nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Nếu các người muốn ăn vây cá, giá cả đắt đỏ, bây giờ, tốt nhất đừng làm chuyện tầm thường cho tôi? Công ty tôi hàng năm tiêu tốn nhiều tiền như vậy, bao bọc cho các người, để rồi có một ngày các người thèm ăn, đưa tới lời đánh giá rất vô tư của công chúng? Nếu là như vậy, cũng có thể không cần bao bọc nữa! Nếu các người muốn làm ngôi sao, các người ở nhà ăn chao đậu phụ, cũng không có ai để ý đến! Tốt nhất ở bên ngoài đàng hoàng một chút cho tôi!! Đừng để một ngày nào đó, hình ảnh của các người xuất hiện tại triển lãm ảnh quốc tế, tôi tranh thủ mang tới cho các người mấy chục triệu châu báu tài trợ, sướng như tiên trên trời, sau đó lại bị bọn người lòng dạ hiểm độc, đem hình ảnh các người ăn mặc cao quý và ăn trứng cá đặt cùng nhau, để người khác phê bình, các người muốn chết ở quầy trứng cá rồi! Cút!! Cút ra ngoài!! Trong vòng ba ngày, đừng để cho tôi nhìn thấy các người! Ra thông báo lại, nói tôi không tiếp khách, đi làm Hoàng Hoa Thái, Lương Chiêu Ba đi!" Isha chì chiết, nói
"Vâng" Hai nữ diễn viên lập tức vừa muốn đi ra khỏi phòng làm việc, nhưng cửa phòng làm việc “phịch” một tiếng, mở ra!
"Ai không muốn sống?" Isha lập tức ngẩng đầu, tức giận hét lên, lại nhìn thấy Hạ Tuyết mặc T shirt màu trắng, quần short màu đen, giày bó, trong tay cầm túi xách, cả người bị ướt mưa, đứng ở cửa, hai mắt rưng rưng nhìn mình.
Isha nhìn cô sững sờ, lập tức nhìn hai người nữ diễn viên, nói: "Cút!! Cút ra ngoài!! Đóng cửa lại!!"
"A ồ!" Hai cô gái nhìn thấy Hạ Tuyết tới, trên khuôn mặt có chút sùng bái, sau đó thuận tay đóng cửa lại, Isha lập tức đi tới trước cửa sổ, kéo cửa xuống, kéo Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon, lo lắng nhìn cô hỏi: "Cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Bộ dáng như vậy? Cô lại khóc nữa? Có phải vì chuyện Cẩn Nhu hay không?"
Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon, hai mắt rưng rưng, ngây ngốc lắc đầu.
Isha nhìn kỹ bộ dáng cô, đau lòng, nắm tay của cô hỏi: "Cô làm sao vậy hả?"
Hạ Tuyết cũng không nói gì, chỉ ngồi trên ghế sa lon, mờ mịt rơi lệ.
Isha nhìn bộ dáng của cô, thở dốc một hơi, nói: "Tổ tông a!! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô nói ra xem!! Cô tìm đến tôi, nhất định là muốn tôi giúp cô a! Cô nói đi!!"
Hạ Tuyết quay đầu nhìn Isha, hai mắt rưng rưng, trở tay nắm chặt tay bạn tốt, nghẹn ngào, nói: "Tôi yêu Hàn Văn Hạo, tôi yêu hắn"
Isha sững sờ, nhìn cô, hai mắt cũng không nhịn được đỏ lên, trong lòng hiểu rất rõ, nhìn cô.
Hai mắt Hạ Tuyết rưng rưng nhìn bạn tốt, nói: "Cho nên bây giờ tôi đã gặp báo ứng rồi, tôi biết, tôi đã bị báo ứng rồi."
Isha nhíu chặt mày nhìn tới Hạ Tuyết, không hiểu hỏi: "Cái gì? Là thế nào?"
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, nhìn bạn tốt, linh hồn run rẩy, khổ sở, nói: "Có thể tôi sẽ chết, có thể sẽ chết"
"Cô nói gì vậy?" Isha nghe cô nói như vậy, trong lòng đau nhói, nghẹn ngào hỏi.
Hạ Tuyết khổ sở nhìn về một góc trước mặt, nở nụ cười thê lương, nói: "Tôi yêu người đàn ông đó, tôi muốn dùng thân phận ảnh hậu của tôi, cuối cùng, có một ngày, đứng trên khán đài, hướng về Microphone, lớn tiếng nói, Hàn Văn Hạo, em yêu anh …….. tôi muốn lúc đó, nhất định hắn sẽ ở dưới khán đài nhìn tôi, sau đó chúng tôi cùng nhau mỉm cười"
Isha lo lắng nhìn cô.
Thân thể Hạ Tuyết càng run rẩy, nước mắt lăn xuống "Ba mẹ của tôi đã ra đi trước, em trai bị đưa đi Cô Nhi Viện, lúc ấy, tôi chỉ có một mình, loại cảm giác đó, giống như ngày mai tôi sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng, nếu tôi không tự bảo vệ mình, có thể tôi sẽ chết, tôi mất đi tình yêu của ba mẹ, thiếu chút nữa tôi mất đi đứa em trai yêu quý, trong cuộc đời tôi, tình yêu rất quan trọng, rất quan trọng, tình yêu có thể giết chết tôi, phá hủy tôi, ngoại trừ tình yêu của ba mẹ tôi ra, tôi cũng không dám tiếp nhận những tình yêu khác, tôi sợ có một ngày, tôi chấp nhận tình yêu của ai đó, có thể tôi sẽ chết, bởi vì cảm giác giông tố, sẽ giết chết tôi …….. tôi đã từng yêu Bác sĩ Hàn, nhưng tôi không thể bôi đen tình yêu của hắn, không thể bôi đen thế giới của hắn, cho nên một mình tôi ngây ngốc nhìn chiếc khăn tay 7 năm"
Nước mắt Isha lăn xuống, nhìn cô.
Hạ Tuyết khổ sở nhìn bạn tốt, khóc nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng không nghĩ ra, muốn tham lam cuộc đời của ai, nhưng Hàn Văn Hạo, hắn là người duy nhất cầu xin một cái hôn của tôi, từ đó về sau, sẽ xem như người xa lạ, nếu một người đàn ông như vậy quý trọng nụ hôn của tôi, tôi làm sao không động lòng? Cùng với tôi nhảy xuống vách núi, cùng trải qua sống và chết, làm sao không động lòng? Cõng tôi leo qua mấy ngọn núi hoang dã, mệt mỏi vất vả đi nữa, cũng không bỏ tôi lại, làm sao không động lòng? Hắn nói với tôi, muốn sống với tôi, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng muốn ở cùng một chỗ với tôi, làm sao tôi không động lòng? Hắn không che giấu tình yêu của hắn, thật ra tình yêu của hắn đối với tôi quá mãnh liệt, tình yêu của hắn, nụ hôn của hắn, mỗi lần hắn đụng chạm, làm cho tim tôi đập rộn lên, lúc tôi phát hiện ra mình yêu hắn, tôi đã không có cách nào thoát khỏi nữa!"
Isha đau lòng nhìn cô.
Hạ Tuyết buồn bã rơi lệ nói: "Cho nên tôi tham lam, cũng vì tôi tham lam, không bận tâm đến cảm thụ người khác, cho nên bây giờ tôi gặp báo ứng! Hiện tại tôi tình nguyện chết dưới phong ba bão táp! Tôi nguyện ý …… tôi nguyện ý …… tôi nguyện ý mang theo tình yêu của hắn, chết đi"
Isha khiếp sợ nhìn cô.
Hạ Tuyết khổ sở nhìn Isha khóc nói: "Isha, tôi không muốn cầu xin cô cứu tôi, cũng không cầu xin bất cứ ai cứu tôi, cô chỉ cần lặng yên nghe tôi nói về tình yêu của tôi đối với hắn là được …….. tôi chỉ muốn có một người biết tôi yêu hắn, bởi vì tôi là ngôi sao, tôi là ảnh hậu, tôi nói một câu, khắp thiên hạ người thiên hô bách ứng, dời núi lấp biển, cho nên tôi chỉ có thể đè nén tình yêu trong lòng, đối mặt với khán giả, đối mặt với tương lai, gượng cười!! Nếu có một ngày, sự thật bị phơi bày, tôi biến mất khỏi sân khấu, tôi sẽ vì một chút tình yêu này, mà lớn tiếng nói ra! tôi bị cuốn vào trong dòng nước lũ lịch sử, để lại tiếng xấu muôn đời, tôi cũng sẽ không tiếc!! Cho nên cô không cần cứu tôi!!"
Trong lòng của Isha đau nhói, vội vàng tiến lên ôm chặt cô, nghẹn ngào nói: "Đứa ngốc này, rốt cuộc nói cái gì?"
"Không ……." Hạ Tuyết nắm chặt tay bạn tốt, khóc nói: "Isha, đời người là một bến mê, mà tình yêu là một trò chơi lớn nhất trong đời, trong nháy mắt, cô sẽ vì sự biến đổi khôn lường của tình yêu, mà chết đi sống lại. Nếu cô không muốn khổ sở, không muốn chết nhanh, cô phải cắn chặt răng, dũng cảm thừa nhận tình yêu!! Trước đây tôi khổ sở, cũng vì tôi không dám nói tiếng yêu!! Mà tình yêu của Hàn Văn Hạo, thật ra vẫn luôn rõ ràng nhất!! Từ lúc hắn đeo kẹp cravate lên, tôi đã biết ngay rồi! Tôi mặc kệ quá khứ của hắn có bao nhiêu người yêu, nhưng hắn đối với tôi rõ ràng, tôi cam tâm tình nguyện bị chìm đắm!"
Trong lòng Isha đau nhói, ôm chặt Hạ Tuyết, kinh tâm khiếp đảm, hỏi: "Vậy …… phải làm thế nào? Rốt cuộc nên làm thế nào?"
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nước mắt lăn xuống, giống như đóng chặt linh hồn ……. cô sâu kín nói: "Nếu như …… biết yêu …….hiểu được tình yêu …… hiểu được tình yêu ……. nói tiếng yêu ……..thì đã làm tốt mọi thứ rồi".