Chương 592: Lạnh quá

Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, cố nín cười, tựa vào cửa ban công, nhìn anh trai mình đang cầm bó hoa hồng, đứng ở ban công, đang ngắm nghía, nhìn trái, nhìn phải, bọn họ lại nhịn không được, che miệng nở nụ cười!

Sắc mặt Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, quay đầu lại, nhìn hai em trai, dùng giọng bén nhọn nhất, nói: "Hai chú là thứ ăn cây táo, rào cây sung! Sẽ không gặp được chuyện tốt! Leo qua ban công, mắc mớ gì các chú? Các chú muốn leo, cũng không leo được! Cút!"

"Ôi chao, anh cả!" Hàn Văn Vũ lại không nhịn được, cười rộ lên, nói: "Anh có muốn em lấy cho anh sợi dây thừng, cột chặt vào hông của anh, giống như lần trước Hạ Tuyết từ lầu rơi xuống, cả chiếc dù để cho anh nhảy, đề phòng rủi ro?"

Hàn Văn Hạo mặt lạnh nói: "Anh đầu tư năm tỷ, cho chú đi quay phim ở ngoài hành tinh, cả đời này đừng trở về nữa cho anh!"

Hắn vừa nói xong, đem hoa đặt ở trên ban công, sau đó tự mình cởi tây trang xuống, ném cho Văn Kiệt ở sau lưng, Hi Văn đã rất khéo léo đưa đến cái ghế ngồi bằng ngọc mà ông nội làm cho cô bé, đặt bên chân hắn —

"Con gái tốt! Cha hứa với con, về sau không sinh em trai, em gái nữa! Chỉ một mình con!" Hàn Văn Hạo nói xong, bước lên ban công, sau đó nắm chặt cây cột treo đèn lồng màu đỏ trên mặt tường, tiếp đến, rất thuận lợi nhảy qua, cũng đã vượt qua ban công đối diện, nhẹ nhàng đi trên ban công!! Trên mặt của hắn vui sướng, nhìn em trai nói: "Ném hoa cho anh đón lấy!!"

"Anh cả!" Rốt cuộc, Hàn Văn Kiệt nhìn anh trai lên tiếng —"Hoa này coi như xong đi — Điều này thật sự là —"

"Đưa anh!" Vẻ mặt Hàn Văn Hạo cố chấp ra lệnh!! Hắn thật sự rất vất vả, chạy khắp cả các tiệm hoa mới mua được!

Hàn Văn Kiệt không có cách nào, đành đem hoa cho đưa tới cho anh trai!

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo như người thắng cuộc, nhận lấy bó hoa, nhìn lại Hi Văn nói: "Bảo bối, con đi ngủ sớm đi, tối nay, cha mẹ sinh cho con em trai nhỏ!"

Sắc mặt của Hi Văn xụ xuống, nhìn người này qua cầu rút ván!

Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt “phù” một tiếng, lại không nhịn được, che miệng cười!

"Cút đi!" Hàn Văn Hạo mặt lạnh mắng bọn họ xong, liền cầm bó hoa xoay người, vừa mới đi tới cửa ban công, cũng đã trơ mắt nhìn đến Hạ Tuyết mặc áo ngủ màu hồng, trong tay xách theo một thùng nước, nhắm vào hoa và người hắn, hắt tới, tức giận hét: "Anh cút!"

"Rầm rầm rầm!" Cửa ban công, cửa sổ, ba tiếng, tất cả đóng chặt!!

Hàn Văn Hạo đang cầm bó hoa, cả người ướt dầm dề, nhìn cửa gỗ đóng chặt, thở phì phò, nghĩ tới cô gái này, thật sự nở xuống tay!

"Ha ha ha —" Rốt cuộc, Hàn Văn Vũ không nhịn được, ôm bụng cười rộ lên, cười đến rơi nước mắt, nói: "Vợ của anh sợ hoa không có nước uống, thuận tiện đem hai thứ tưới một lần —"

Hàn Văn Hạo trong lồng ngực đầy lửa giận, không thể nhịn được nữa, tiến lên, một tay cầm hoa, một tay dùng sức vỗ cửa, lớn tiếng gọi: "Hạ Tuyết!! Đừng đối xử với anh như vậy! Mở cửa cho anh đi!! Anh muốn vào! Bây giờ là mùa đông, anh lạnh quá!!"

Cuối cùng, giọng nói của Hạ Tuyết từ bên trong, tức giận truyền tới: "Nếu anh thấy lạnh, đi chỗ cô gái khác tìm ấm áp đi! Họ đều đang đợi anh đấy!"

Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ, tức giận nói: "Anh đã nói rồi, là một sự hiểu lầm mà!"

"Cho dù có phải hiểu lầm hay không, anh không nên để loại chuyện đó xảy ra! Anh có nghĩ tới hay không, em là người của công chúng, cuộc sống riêng tư sẽ bị phóng đại vô hạn, chúng ta cũng phải sống một cách cẩn thận hơn so với người bình thường! Bây giờ anh giao cho em cả một sự kiện lớn như vậy, em và người quản lí, trợ lý của công ty phải sẵn sàng nghênh tiếp điện thoại, không ngừng nhận điện thoại, hỏi chúng ta có phải đã chia tay hay không, tình cảm thay đổi không! Còn hỏi, rốt cuộc là anh vứt bỏ em, hay là em vứt bỏ anh! Hôm nay em bị phóng viên cho chận đường đi đến Toàn Cầu, giao thông tắc nghẽn! Cái vòng này, vốn đáng sợ như vậy! Cho dù em có giải thích thế nào, có vài người vẫn vĩnh viễn sẽ không tin tưởng em! Em cẩn thận từng li từng tí bảo vệ tình cảm của chúng ta, anh thì ngược lại! Cư nhiên ôm nữ ngôi sao khác! Anh nói em phải làm thế nào?" Hạ Tuyết tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hét to: "Đó là ôm a!! Đó không phải là đỡ! Đó cũng không phải là dắt a!"

"Cô ấy té bị thương cái chân!!" Hàn Văn Hạo vội vã giải thích!

"Đừng nói lý do với em!! Đêm nay em nhất định không mở cửa cho anh! Chỗ của anh ở đâu, trở về chỗ đó đi!" Hạ Tuyết nói!

"Đây là phòng của anh! Em phải mở cửa cho anh!" Hàn Văn Hạo thấy mềm không được, dùng cứng rắn!

"Ngày mai em sẽ rời khỏi nhà của anh! Dù sao em cũng không còn mặt mũi ở lại!" Trong lời nói của Hạ Tuyết, có chút nghẹn ngào!

Hàn Văn Hạo nghe tiếng của cô nghẹn ngào, tim chợt đau nhói, lập tức tiến lên nói: "Em đừng đau lòng! Anh sai rồi, được không? Đừng nói rời khỏi! Nếu em thật sự tức giận, anh sẽ đứng đây cả buổi tối là được! Chỉ cần em tha thứ cho anh!"

Hắn mới nói xong, bầu trời cũng đã lộp bộp đổ mưa xuống, tất cả trút lên trên người của tên đầu gỗ, nhưng hắn vẫn đứng ở cửa cũng không nhúc nhích!

Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, hai người nhìn bộ dáng kia của anh trai, em trai cảm động, Văn Vũ vẫn tiếp tục bỏ đá xuống giếng nói: "Ai nha! Loại này tiết mục này, hẳn là em diễn mới đúng, càng phải diễn tuyệt hảo động lòng người một chút, anh trai quá cứng rắn, ánh mắt kia — Thấp một chút, thấp một chút — Cao một chút — Cao một chút — U buồn một chút —"

Hàn Văn Hạo giống như một con rồng phun lửa, nhìn Hàn Văn Vũ, tức giận đến lồng ngực muốn nổ tung nói: "Chú đừng để cho anh có cơ hội thuận lợi qua hết tối nay — Để cho anh xử lý xong chuyện nhà, anh sẽ xử lý chú rất tốt —"

"Em thật sợ hãi a!!" Hàn Văn Vũ lập tức ôm lấy Hi Văn, cười chạy vào phòng, nói: "Hôm nay cùng chú hai ôm ông Thọ ngủ!! Để cho cha của con, một mình cùng bông tuyết rơi diễn cảnh lãng mạn đi!"

Hàn Văn Kiệt cũng có chút đồng tình với anh trai, nói: "Anh cả — Cả người cũng ướt hết rồi, còn có tuyết rơi, có muốn em lấy cho anh cái áo khoác dài hay không?"

"Không muốn!" Hàn Văn Hạo vẫn cứng rắn đứng ở cửa!

"Tốt —" Hàn Văn Kiệt khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: "Vậy ngày mai em sẽ chích cho anh thôi —"

Hàn Văn Hạo nhanh chóng quay đầu lại, nhìn Hàn Văn Kiệt đã đi vào phòng, hắn tức giận hừ một tiếng nói: "Sớm biết như vậy, lúc hai người các chú mới ra đời, bóp chết cho rồi!"

Bông tuyết bồng bềnh, vẫn bay bay, chúng nó giống như hoa vải, tung bay trên người của Hàn Văn Hạo, mặc dù hắn bị lạnh đến cả người phát run, nhưng ánh mắt nóng rực vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nhìn thấy tất cả mọi người đi ra ngoài, hắn bất đắc dĩ nói: "Hạ Tuyết — Mở cửa đi — Anh rất lo lắng — Em nghe anh giải thích đi, cho đến bây giờ, em vẫn không tin anh sao? Anh hứa với em, sau này, nhất định sẽ cẩn thận mọi chuyện!! Thật mà!"

Bên trong vẫn không có chút tiếng động!

Hàn Văn Hạo lại tiếp tục nói: "Em nhẫn tâm nhìn anh đứng bên ngoài lâu như vậy sao? Anh — lạnh quá — Anh đang mặc áo sơ mi — Bên ngoài có tuyết rơi — Hạ Tuyết — Tuyết Nhi —"

Hạ Tuyết nằm trên giường, rốt cuộc chậm rãi mở mắt, khẽ cắn môi, vừa muốn đứng lên, lại nghe được Hàn Văn Vũ ở đầu kia nói: "Hạ Tuyết, đừng mở cửa cho hắn!! Dạy cho hắn một bài học cay đắng, cho nhớ hôm nay cô chịu khổ a! A! Mẹ, đừng đánh con!!"

Mặt của cô phồng lên, lập tức đỏ bừng, nghĩ tới lời nói hôm nay của đám phóng viên, giống như kim châm, mặt lại vùi vào trong gối nằm, nức nở khóc ô ô!!

Hàn Văn Hạo vừa nghe tiếng khóc này, hai mắt hắn lập tức bốc lửa, cắn răng nghiến lợi gọi: "Hàn Văn Vũ!"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện