Chương 593: Anh là của em

"Hạ Tuyết!" Hàn Văn Hạo càng không ngừng gõ cửa, vừa gõ vừa nói: "Em không muốn cho anh vào cũng không sao, nhưng em không lên tiếng như vậy, anh sẽ rất sợ! Làm ơn đi! Cho anh vào đi!!"

Bên trong vẫn không có động tĩnh!

Hàn Văn Hạo thật sự nóng nảy, gấp đến độ không nghĩ được biện pháp nào, cũng không thể thật sự xô cửa vào, hắn hắc hơi một cái, bất đắc dĩ đứng ở cửa, khô héo chờ đợi.

Hạ Tuyết nằm ở trên giường ấm áp, lấy tay gát lên mặt, có chút ủy khuất nhớ lại hôm nay xem tấm ảnh trong màn hình vi tính, trái tim xoắn thành một đoàn, lại lật người nằm nghiêng, vẻ mặt tức giận nhìn cánh cửa đóng thật chặt, hung hăng hừ một tiếng, vừa muốn xoay người, lại phát hiện ngoài cửa không có chút tiếng động nào, trong lòng của cô lo lắng, chậm rãi ngồi dậy, nhìn cánh cửa kia, nghĩ tới người này chẳng lẽ — bị lạnh đã xảy ra chuyện chứ?

Cô lập tức nhớ đến vết thương trên cánh tay của hắn mới khép miệng lại chưa bao lâu — Cô khẽ cắn môi, liền vén chăn lên, cẩn thận đi xuống giường, chân trần đi tới cạnh cửa, mặt dính vào trên cửa, để ý lắng nghe tiếng động ngoài cửa, nhưng lại không nghe thấy một chút tiếng động nào, cô bắt đầu có chút lo sợ, rồi lại cứng miệng, nói: "Em mới không tin anh! IQ của anh 180, em không biết có được 100 hay không! Tại sao em phải mở cửa cho anh? Em có bệnh!"

Cô lập tức ôm vai, tựa vào trên cửa, thở phì phò, con ngươi quẹo trái, quẹo trái, sau đó lại nghe tiếng gió lạnh thổi o o ngoài cửa, cô lại có chút không nhịn được, nói: "Em cũng không tin, anh bị dội một thùng nước như vậy, có một chút tuyết rơi, anh sẽ chết?"

Cô vừa mới nói xong, lại có chút lo lắng, phập phòng nghĩ nghĩ, đang do dự không dứt, đột nhiên nghe tiếng của con gái ở ngoài cửa, kinh sợ kêu to lên: "Mẹ —— Cha ngất đi á!"

Hạ Tuyết vừa nghe, cả kinh thất sắc, lập tức xoay người, hai tay kéo mở cửa, ngay sau đó chạy ra, kêu to: "Văn Hạo ——"

Hai cánh cửa vừa mở ra, cô lập tức trơ mắt nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang đứng ở trong tuyết, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mình, cô biết mình bị con gái chết tiệt lừa, lập tức đóng cửa lại, Hàn Văn Hạo sốt ruột, vừa muốn xông tới, không ngờ tay bị cánh cửa nặng nề kẹp lấy, hắn kêu nhỏ một tiếng, Hạ Tuyết nhanh chóng mở cửa, vừa nóng, vừa giận nhìn thoáng qua ngón tay hắn vừa đỏ vừa sưng, liền dậm chân một cái, tức giận đi vào bên trong phòng!!

Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo đã vào được phòng, thu lấy không khí ấm áp, hắn nặng nề thở dốc một hơi, liền vội vàng ném hoa, chạy tới, không ngờ bị Hạ Tuyết đi tới bên giường, tiện tay nắm lên cái gối đầu, liều mạng nhắm trên người của hắn, vừa đánh, vừa khóc nói: "Anh vào đây làm gì? Anh đi ôm người khác đi! Em cũng không bao giờ yêu anh nữa!"

"Em nghe anh giải thích trước!! Giải thích xong rồi, em đánh cũng không muộn!!" Hàn Văn Hạo vội vàng quay đầu, dùng bả vai cản cái gối đầu của cô, sau đó muốn đi tới cô, Hạ Tuyết lại không ngừng đánh xuống bờ vai của hắn mấy cái, liền đỏ mắt, ném cái gối đầu nói: "Tốt!! Anh vào đi! Em đi!!"

Cô vừa nói xong, cũng nhanh bước đi tới trước cửa, vừa mới cầm khóa cửa, liền bị Hàn Văn Hạo từ phía sau ôm chặt lấy cô, lo lắng nói: "Tại sao em vẫn xúc động như vậy? Chẳng lẽ em không tin anh sao? Anh thừa nhận, anh làm chuyện này, thật sự là thiếu sót của anh, anh xin lỗi!"

"Anh buông tay!" Hạ Tuyết muốn giãy giụa mở vòng tay của hắn, dưới tình thế cấp bách, Hàn Văn Hạo liền ôm lấy cả người cô, đi đến bên giường, không nói tiếng nào, đè cô xuống giường, không để ý tới cô giãy giụa, hôn chặt đôi môi mềm của cô, khi ôm chặt thân thể mềm mại của cô, hắn không cách nào không chìm vào trong thế giới của cô, hắn quá mê luyến mọi thứ của cô, bao gồm thân thể mê người ——

"Ưmh —" Đôi môi Hạ Tuyết không thể nhúc nhích, có chút buông lỏng, cũng đã bị đầu lưỡi của hắn xông vào, bá đạo, hồi hộp, đắm say, mút đầu lưỡi của mình, mãnh liệt dây dưa và lệ thuộc, làm cho nước mắt cô không nhịn được lăn xuống, hai tay không nhịn được, nhẹ đặt trên bờ vai hắn, Hàn Văn Hạo vừa hôn chặt môi của cô, vừa nhanh chóng cởi áo sơ mi ướt đẫm trên người mình, phát hiện Hạ Tuyết không kháng cự nữa, rốt cuộc hắn chậm rãi dừng lại nụ hôn, bất đắc dĩ thở dài, nhìn Hạ Tuyết đau lòng, ủy khuất, hai mắt ứa lệ, tim của hắn cũng đau, vừa dùng ngón tay quét nước mắt của cô, vừa xúc động, đau lòng gọi —"Vợ ơi —"

"Ai là vợ của anh? Không phải anh không muốn kết hôn sao?" Hạ Tuyết lập tức nắm được cán của hắn.

Khóe mắt của Hàn Văn Hạo tràn qua một chút nụ cười, nhìn xuống cô, cúi đầu, ở bên tai của cô kêu nhỏ: "Vậy — Gọi — Tuyết Nhi?"

Trong lòng của Hạ Tuyết không khỏi xúc động, khi còn bé, cha gọi mình như vậy, ánh mắt của cô chớp một cái, vẫn còn có chút tức giận —

Hàn Văn Hạo nhìn vẻ mặt của cô, lại cúi đầu, dùng môi nhẹ hôn cổ của cô, hôn nhẹ vành tai của cô, rồi giải thích: "Em phải tin tưởng anh, thật sự không phải anh cố ý, cô gái đó, hình dạng thế nào, anh cũng không biết —"

"Em mới không tin anh" Hạ Tuyết muốn đẩy thân thể hắn ra, Hàn Văn Hạo lại hoành tay, ôm thân thể ấm áp mềm mại của cô dính sát vào mình, nói tiếp: "Thật sự anh không cố ý, chuyện xì căng đan hôm nay, anh hoàn toàn ứng phó không kịp"

"Anh cái gì cũng không biết —" Hạ Tuyết nói đến chuyện này, trong lòng ủy khuất, nước mắt lăn xuống, nói: "Hai ngày trước chúng ta còn rất tốt, đột nhiên xảy ra tin tức như vậy, làm cho em ứng phó không kịp mới đúng, cũng không biết nên làm gì!"

"Được rồi, được rồi, được rồi, là lỗi của anh — Tối nay anh bồi thường hết cho em —" Hàn Văn Hạo dứt lời, cũng đã hôn lên môi mềm của Hạ Tuyết — Hạ Tuyết đẩy hắn ra, đỏ mặt nói: "Ai muốn anh bồi thường? Anh tránh ra —"

"Anh cũng nhẫn nại đủ cực hạn———" Hàn Văn Hạo lập tức đè trên người của Hạ Tuyết, hôn lên môi của cô, vừa dây dưa với cô, vừa nhanh chóng cởi quần áo của mình, nhấc chăn lên —

"Anh tránh ra!!" Hạ Tuyết ở trong chăn, vẫn ỡm ờ, Hàn Văn Hạo nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, hôn lên môi của cô, nhẹ quấn lấy đầu lưỡi của cô, tay quét nhẹ bộ ngực sữa của cô, hơi xoa nắn, khi chạm vào nơi đầy đặn này, tất cả thế giới của hắn thỏa mãn thật sâu, tay không nhịn được kéo xuống dây áo ngủ trên vai cô, xoa nắn bộ ngực sữa —

"Ưmh —" Hạ Tuyết vừa cùng hắn hôn cuồng nhiệt, vẫn có chút tức giận bắt lấy tay hắn, Hàn Văn Hạo rời nụ hôn, hơi nâng lên, dưới ánh đèn vàng ở trong tối, nhìn cô khẽ mỉm cười nói: "Thật muốn từ chối anh sao?"

"Ai bảo hôm nay anh làm sai?" Lời nói Hạ Tuyết có chút làm nũng.

Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Em trừng phạt cũng đủ rồi, ngăn anh ở ngoài cửa, để cho hai tên kia cười nhạo anh, nhảy qua ban công xong, còn lấy nước dội anh — Anh bị lạnh nửa buổi tối, còn chưa chịu? Anh thật sự xin lỗi mà, anh xin lỗi, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa —"

Hạ Tuyết không lên tiếng.

Hàn Văn Hạo lại nhẹ giọng gọi: "Vợ ơi — Tuyết Nhi —"

"Buồn nôn! Em mới không gả cho anh —" Hạ Tuyết quay đầu, lại cắn xuống môi, nhưng trên mặt lại không nhịn được nở nụ cười, Hàn Văn Hạo nhìn cô thẹn thùng như vậy, nhịn không được, hôn nhẹ cổ của cô, xúc động nói: "Tại sao em có thể không gả cho anh, em là vợ của anh, em là người phụ nữ duy nhất của anh, một mình em đã đủ phiền não cho anh rồi, anh không có ý định muốn những người khác — Anh yêu em — Bảo bối —"

"Anh đi ra ngoài —" Hạ Tuyết lại không nhịn được, đẩy hắn ra, Hàn Văn Hạo hôn nhẹ bộ ngực sữa của cô, khẽ liếm điểm nhỏ màu hồng, vừa hôn, tinh lực càng bành trướng, nói: "Lúc nảy, anh ở ngoài cửa, nhớ em muốn chết, anh yêu em, bảo bối — Anh yêu em —" Hắn vừa nói xong, cũng đã tách ra hai chân của cô, đè xuống một cái, tiến vào hang động khít khao, thần bí của cô, cả người sôi lên từng đợt cảm giác hưng phấn kịch liệt, hơi thở dốc, rồi bắt đầu mạnh mẽ tiến vào.

Hạ Tuyết kêu nhỏ, hai tay không nhịn được ôm cổ của hắn, tách hai chân ra, mặc cho hắn liên miên tiến vào, hai người ở trên giường, mãnh liệt kích tình, dưới ánh đèn vàng nhạt, khúc xạ cái bóng của bọn họ chồng lên nhau, Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết thật chặt, không ngừng tiến vào, rút ra, cảm giác kích động càng lúc càng mãnh liệt, hắn kích tình tiến tới, khẽ cắn vành tai Hạ Tuyết, nói: "Sinh thêm cho anh một đứa con — mang thai con của anh —"

"Không muốn —" Hạ Tuyết ở trong từng trận tiến vào, khoái cảm dâng lên, mỉm cười cố ý từ chối.

"Không muốn?" Hàn Văn Hạo nhíu mày chặt, hai tay khẽ chống lên, nhanh chóng tiến vào thân thể của cô, nhanh chóng chọc thẳng vào, vật to lớn từng đợt xông vào giữa hai chân cô, tìm kiếm đỉnh điểm kích tình.

"A —" Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, thở gấp, cuối cùng nhắm lại hai mắt, mặc cho hắn ở giữa hai chân của mình, hưng phấn ma sát!

Bọn họ, ai cũng không lên đỉnh điểm, nhưng có lẽ giờ khắc này, thật ra là tuyệt vời nhất, giữa tim và tim, cảm giác cùng nhau dán một chỗ, là một loại hạnh phúc không dễ có được, loại hạnh phúc lệ thuộc.

Kích tình đi qua, hơi thở mập mờ, dây dưa giữa không khí ấm áp.

Phòng tắm, hơi nước mù mù trắng bay lên, thân thể rắn chắc trần truồng của Hàn Văn Hạo, ngồi trong bồn tắm ấm áp, ôm thân thể trần truồng của Hạ Tuyết, nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, Hạ Tuyết mỉm cười tựa vào bờ vai của hắn, nhẹ nghiêng mặt, mặc cho hắn hôn, từng chút rơi vào bả vai của mình, sâu kín nói: "Văn Hạo —"

"Hả?" Hàn Văn Hạo vừa hôn cổ của cô, khẽ cắn vành tai ươn ướt, hai tay ở trong nước ấm áp, khẽ vuốt ve cái bụng bóng loáng của cô, nhẹ xoa bộ ngực sữa của cô —

"Anh là của em sao?" Hạ Tuyết đột nhiên hỏi.

"Ừ —" Hàn Văn Hạo lại hôn nhẹ mái tóc ướt đẫm của cô, thật lòng nói: "Anh là của em — Em có cả người anh —"

Trái tim Hạ Tuyết không khỏi nhảy lên, mặt lập tức đỏ bừng, hơi quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo trong làn hơi mù mù, khuôn mặt tài hoa, hoàn mỹ, cô đột nhiên thõa mãn cười khẽ, nhẹ nhàng hôn lên môi mỏng của hắn, quyến rũ kéo dài giọng, nói: "Anh là của em — Tôi muốn giữ tất cả của anh — Em không muốn chia sẻ anh cho bất cứ ai — Anh nhớ kỹ, anh bị em bắt làm tù binh —"

"Ừ — Thế giới của chúng ta, chỉ có hai chúng ta, chúng ta sẽ cả đời, triền miên chung một chỗ——— Anh yêu em —"

Hàn Văn Hạo cúi đầu, triền miên hôn cô, tay ở trong nước, nhẹ nhàng xông vào giữa hai chân của cô, xoa nhẹ chỗ mềm mại nhất của cô, nhẹ nhàng tiến vào, thân thể Hạ Tuyết bắt đầu nặng nề thở, không nhịn được, xoay người lại, ôm cổ của hắn, tách ra hai chân, đón lấy vật cương cứng hắn, tự mình tiến vào, rút ra thân thể của mình, Hàn Văn Hạo ôm lấy thân thể của cô, vẫn thở dốc trong nước, tiến vào, trong đáy nước, làm cho hai người kích động, một loạt tiến thẳng vào, rút ra, bồng bềnh trong bồn tắm hoa hồng —

Hai người vẫn tiến vào, không đuổi theo từng đợt kịch liệt tiến thẳng vào, mà giữa tim và tim từ từ dung hợp với nhau — Hạ Tuyết mê loạn, nhắm lại hai mắt, thân thể hơi ngửa ra sau, hai bầu vú hoàn mỹ hiện ra trên mặt nước, Hàn Văn Hạo nhẹ cúi đầu hôn — Sau này, mỗi đêm, mỗi đêm, đều muốn như vậy, trong thế giới bí mật của hai người, ngọt ngào, hạnh phúc.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện