Chương 33

Diệp Vỹ nhàn nhạt kể lại chuyện năm năm trước, cũng tiết lộ một ít sự tình của gia tộc gã. Diệp gia trước đây là lão làng trong giới thợ mộc, vẫn luôn ở khu vực Giang Nam hành nghề, am hiểu nhất chính là đóng quan tài, cho nên đời đời kiếp kiếp mở cửa hàng bán quan tài kiếm sống. Hiển nhiên hiểu được bí thuật mà rất nhiều người khác kiêng kỵ xa lạ. Mặc dù bị xem thường, nhưng là người dù sao cũng phải chết, đã chết thì liền giúp Diệp gia có thêm tiền của. Dần dần gia tộc cũng thịnh vượng hơn, trên thực tế bọn Chu Quyết đều đã hiểu lầm, Diệp Vỹ kỳ thật không phải linh môi sư gì, gã cũng là một thợ mộc, nhưng bọn họ lại cùng thợ mộc bình thường có sự khác biệt, bọn họ am hiểu thuật yếm thắng. Đó là một loại thuật pháp thần bí lưu truyền trong nghề thợ mộc từ xa xưa, nghe nói nguồn gốc là ở sách Lỗ Ban do Lỗ Ban sáng chế. Anh em Diệp Vỹ, Diệp Đĩnh là số ít thợ mộc còn có thể vận dụng yếm thắng ngày nay.

Diệp Đĩnh cùng Trần Như Lan là bạn trung học, tốt nghiệp trung học, Diệp Đĩnh không tiếp tục lên đại học, mà bắt đầu sinh ý của gia tộc, buôn bán gỗ quan tài, cũng làm quan tài gì gì đó, sau này vẫn giữ liên lạc. Có một đoạn thời gian, Diệp Đĩnh từng theo đuổi Trần Như Lan, nhưng thái độ của Trần Như Lan lại không lạnh không nóng, mãi đến khi Trần Như Lan cầm đến quyển sách này, Diệp Đĩnh liền xung phong đảm nhận tỏ vẻ nguyện ý trợ giúp cô, Trần Như Lan quả thật cũng cần sự hỗ trợ của cậu ta, nhưng Diệp Đĩnh phát hiện sự tình càng ngày càng vượt khỏi phạm vi năng lực của cậu ấy, vì vậy cậu ấy chỉ có thể xin viện trợ từ Diệp Vỹ, nhưng Trần Như Lan không để Diệp Vỹ trực tiếp tham dự vào. Mà Diệp Vỹ cũng chỉ có thể ở bên cạnh trợ giúp cho em trai một chút, nhưng trợ giúp như vậy sau cùng lại phát triển càng ngày càng liên tu bất tận. Mãi đến cuối cùng Diệp Đĩnh cùng Trần Như Lan đồng loạt mất tích. Diệp Vỹ nói đêm đó, Diệp Đĩnh tìm gã nói chuyện cả đêm, Diệp Đĩnh muốn thông qua bí thuật, sau đó đem tất cả thông tin của mình lưu lại ở một nơi nào đó, nếu cậu đã chết có thể có tác dụng giữ lại thông tin.

Chẳng biết có phải Diệp Đĩnh có dự cảm hay không, cảm thấy mình có thể sống không lâu nữa. Nhưng cậu ta đích xác đã chuẩn bị hết thảy cho cái chết của mình. Diệp Vỹ hiển nhiên không muốn để cho em trai mình đi chịu chết, chẳng qua Diệp Đĩnh đã nói một câu, khiến gã đến giờ vẫn còn cảm thấy khủng bố.

Diệp Đĩnh nói chỉ cần là một trong bảy người, cái chết chẳng còn nghĩa lý gì nữa, không có đường để quay đầu.

Đám người Chu Quyết nghe câu này, toàn thân đều cảm giác được một trận băng lãnh bao phủ, bọn họ lầu đầu tiên cảm thấy sống so với chết còn muốn khủng khiếp hơn.

Diệp Vỹ tiếp tục nói: "Lần đầu tiên tôi cũng cảm thấy khủng khiếp, cái chết tôi chạm trán còn xa hơn nhiều so với bất cứ thứ gì trong tưởng tượng của các cậu, chết với tôi mà nói chỉ là một kết quả tất nhiên, tôi đời đời kiếp kiếp dựa vào nghề này kiếm sống, cho dù là bản thân mình, chết đi cũng chỉ là ột cái quan tài tốt chút mà thôi. Nhưng sự tình này của Diệp Đĩnh khiến tôi cảm thấy được một loại xúc động, lần đầu tiên tôi đối với một việc có hứng thú lớn như vậy. Cuối cùng mặc dù tôi biết Diệp Đĩnh nhất định đã chết, nhưng nó chết thế nào, câu nói kia của nó có ý gì. Khiến tôi vẫn luôn vô cùng hiếu kỳ, ha ha, đương nhiên, năm đó Trần Như Lan từng muốn tôi tham dự, nhưng cuối cùng lại cự tuyệt. Mãi đến thời gian gần đây, tôi nhận được bưu phẩm từ Giang Ninh. Cùng với......Di ảnh của Diệp Đĩnh."

Chu Quyết cau mày nói: "Lại là ảnh......"

Diệp Vỹ không cho là đúng nói: "Đúng vậy, di ảnh của nó, trong bưu kiện ngoài tài liệu ra, trong nháy mắt tôi cầm được vật kia liền cảm giác được khí tức của Diệp Đĩnh, cùng với......Tử khí nồng đậm. Tôi lập tức biết mình đã được chọn. Điều làm cho tôi lần đầu cảm thấy sợ hãi, thật sự khiến người ta hưng phấn mà......Có thể khiến cho tôi cảm giác được thứ đó đáng sợ a."

Nói xong gã hướng hắc miêu vẫy vẫy tay, hắc miêu như được triệu hoán, nhảy tót một cái trở về trong lòng Diệp Vỹ.

Khỉ Còi vẫn không nhịn được phun một câu: "Biến thái."

Diệp Vỹ dừng lại động tác, gã có chút nhíu mày nói: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn biểu đạt ảnh hưởng của sự tình này đối với tôi rất lớn. Hơn nữa là nó đã lựa chọn tôi. Có thể có người an bài thâm sâu như vậy, thật sự không đơn giản."

Chu Quyết vội vã truy vấn tiếp: "Có phải Trần Như Lan không?"

Lúc Diệp Vỹ nghe được ba chữ Trần Như Lan, sẽ luôn vô thức mà khựng lại. Nữ nhân này đối với gã mà nói dường như có ý nghĩa đặc biệt. Nhưng gã lại phủ định nói: "Không có khả năng lắm, không đủ thời gian. Trần Như Lan cho dù thông minh tới đâu, cẩn thận tới đâu. Cô ấy cũng chỉ là một con người, nhưng......Tôi cảm thấy an bài hết thảy không phải con người. Bố cục thâm sâu của nó đã vượt khỏi giới hạn của thời không. Huống chi......"

Thình lình Trần Hạo đứng phắt dậy, anh đi qua đi lại mấy lần, mọi người chưa bao giờ gặp qua Trần Hạo chân tay luống cuống như vậy, anh mất đi sự bình tĩnh trước sau như một ngày xưa, đột nhiên đặt mông ngồi xuống, nói với bọn họ: "Quả nhiên không sai."

Tam Béo lo lắng hỏi han: "Có ý gì?"

Những người khác cũng không hiểu nổi, Trần Hạo bưng trán bắt đầu nở nụ cười, anh nói: "Như Lan để lại cho chúng ta hai tuyến thông tin, thông tin thứ nhất chính là thông tin chúng ta có được ở Thượng Hải, mà thông tin thứ hai chính là do Chu Quyết mang đến. Như Lan giúp chúng ta thoát khỏi giám thị của Lão Cửu! Hai thông tin này dung hợp mới là đầu mối chân chính của chị ấy! Mà trọng điểm hẳn là thứ trong bọc, hiện tại tôi nghĩ chúng ta vẫn chưa thể mở ra. Chưa tới lúc."

Chu Quyết thoáng sửng sốt, đại não cậu chợt như bị vật gì đó khuếch đại, cậu lớn tiếng nói: "Trần Như Lan biết sự tồn tại của Lão Cửu này, hơn nữa cho chúng ta một bộ tài liệu đã được trù tính tốt trước đó, để cho Lão Cửu tự mình đi trước, sau đó trên đường xe lửa, thông qua sự trợ giúp của Diệp Đĩnh, lưu lại thông tin chân thật nhất tại không gian kia?"

Trần Hạo kích động gật đầu, thanh âm anh đều đang run rẩy, anh nói: "Đúng vậy, nhưng Như Lan còn chưa biết Lão Cửu bất thường, chẳng qua chị ấy biết trong chúng ta có một người sẽ bán đứng chúng ta."

Trần Hạo mở ra thứ gì đó như bản đồ cho bọn họ nói: "Đây là một bản đồ ghép, phía trên có hai lộ tuyến, một là đường Lâm Húc đi trong cố sự, mà một cái còn lại là con đường xa lạ, nhưng khởi điểm của nó chính là chỗ này của chúng ta. Thôn này đây!"

Mọi người vây quanh bản vẽ nhìn xem, Chu Quyết nói: "Cái này thông đến đâu?"

Trần Hạo nói: "Còn chưa biết, nhưng tôi phát hiện vài đặc điểm, thứ nhất chính là lộ tuyến này có một đoạn trùng lặp với con đường Lâm Húc đi trong cố sự, tôi suy đoán đường kia rất có thể chính là cổ mộ mà bọn Hổ Tử tị nạn. Bưu kiệu gì đó cùng bưu kiện nhắc tới trong cố sự Lâm Húc rất giống nhau......"

Tam Béo nói: "Chị gái cậu thật trâu bò, cái này cũng bị chị ấy tìm thấy? Có thể là lừa đảo không."

Khỉ Còi nói: "Trọng điểm là cố hồn phách kia ở đâu? Ở Nam Kinh? Hay đang ở cổ mộ kia? Chúng ta đừng bị đầu mối vô nghĩa làm xáo trộn."

Trần Hạo dừng lại vài giây, anh nói: "Tôi suy đoán khả năng ở cổ mộ lớn hơn, bởi vì nhánh lộ tuyến đến Nam Kinh rõ ràng là sai lầm, mà con lộ tuyến này nếu là do Diệp Đĩnh dùng tính mạng bảo lưu, vậy độ tin cậy phải cao hơn nhiều."

Chu Quyết nói: "Ý của anh là chúng ta phải dựa theo lộ tuyến của Hổ Tử năm đó trở lại cổ mộ theo như lời bọn họ kia? Quá mạo hiểm đó."

Tam Béo vội nói: "Đúng vậy, quá nguy hiểm. Mấy người bọn họ đều là nhân vật ngạo mạn hống hách, cuối cùng cũng đều thất bại, vậy chúng ta càng không cần phải nói thêm nữa. Quá vô ích."

Nhưng Khỉ Còi lại lắc đầu nói: "Chưa chắc, chúng ta quả thật cần phải đi một lần, nếu đầu mối Lão Cửu phát hiện là sai, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm về. Hơn nữa Lão Cửu kia đã không thể xem như con người nữa, có quỷ mới biết hắn sẽ làm thế nào tới đây."

Trần Hạo mím môi không nói gì, mà nhìn Chu Quyết, cậu lại một lần nữa thành người quyết định, cậu càng nghĩ càng cảm thấy năng lực phân tích của mình đã vô pháp khống chế cục diện như vậy, Chu Quyết do dự nói: "Các cậu cảm thấy thế nào?"

Khỉ Còi nói: "Đi."

Tam Béo do dự không quyết, nhất định không chịu lên tiếng.

Diệp Vỹ nãy giờ vẫn không chen vào nói: "Tôi đồng ý đi."

Tam Béo thấy thế nói: "Đi thật sao? Được rồi, vậy thì cứ đi thôi. Nhưng tóm lại có đáng tin không."

Diệp Vỹ trào phúng nói: "Sợ cái gì? Cậu ít ra còn có thể an ổn ăn một bữa cơm, không phải sao?"

Tam Béo đứng dậy định xông lên, bị Khỉ Còi đè lại, Khỉ Còi nhìn Diệp Vỹ, hắn nói: "Nếu tôi phát hiện ra anh đang lợi dụng chúng tôi, đến lúc đó tôi nhất định không buông tha cho anh.

Diệp Vỹ lại không hề mỉm cười, mà ánh mắt thoáng cái đã không còn thần sắc trêu tức, gã lạnh lùng nói: "Mục đích của tôi chính là điều tra rõ việc này. Tôi sẽ không để cho Diệp Đĩnh chết vô ích, người nhà họ Diệp chúng tôi sẽ không để người vô tội bị lợi dụng."

Chu Quyết đứng lên nói: "Cứ quyết định vậy đi, chúng ta dựa theo lộ tuyến này mà đi, anh Trần, anh sắp xếp tiếp nhé."

Trần Hạo gật đầu, anh viết trên giấy vài chữ, rồi đem bản đồ lộ tuyến nọ giấu trong túi xách. Chu Quyết từ trong mắt Trần Hạo thấy được một loại lo âu, anh nói: "Chúng ta ở trước một đêm, tôi đã liên lạc với bạn bè ở Nam Kinh, đến lúc đó tôi sẽ bảo cậu ấy chuẩn bị cho chúng ta những thứ cần thiết. Nhưng tôi hy vọng mọi người đối với lần hành động này giữ bí mật, nếu không có thể sẽ phá tan cục diện mà Như Lan vất vất cực nhọc tạo ra."

Chu Quyết đồng ý nói: "Tôi hiểu, cái giá chị ấy phải trả để tạo cơ hội cho chúng ta quá lớn."

Ở một đêm, mọi người đều không dám ngủ, chỉ có thể thay phiên gác đêm, nhưng Trần Hạo lại cả buổi tối cũng không ngủ, anh không ngừng viết, càng không ngừng hút thuốc. Anh cơ hồ đem tất cả tế bào não của mình đều dùng vào lần này, Chu Quyết gác cuối cùng, lúc cậu ngồi dậy nhìn thấy Trần Hạo, bên cạnh anh đều là khói, trong miệng anh ngậm một điếu thuốc nhìn cửa sổ, bên người đã chồng chất số lượng giấy vô cùng khoa trương.

Chu Quyết rót cho anh một chén trà, cậu xin Trần Hạo một điếu thuốc, ngồi bên cạnh anh. Trong mắt Trần Hạo đều là tơ máu, anh thỉnh thoảng rít vài ngụm thuốc, nhưng không hề nói một câu với Chu Quyết bên cạnh.

Chu Quyết yên lặng ở bên cạnh anh hút thuốc, cậu nhìn tư liệu chất đống bên người Trần Hạo, phát hiện anh tìm cả một buổi tối đã đem tất cả chuyện tình có thể gặp phải phân tích, còn căn cứ tư liệu anh mang đến mà bổ sung. Nói cách khác anh ít nhất cũng đã tính toán trước 10% khả năng xuất hiện ngoài ý muốn, chẳng qua vẻ mặt của anh nhìn qua rất mệt mỏi.

Chu Quyết áy náy nhẹ giọng nói: "Anh Trần, anh đi ngủ chút thôi. Gần sáng rồi."

Trần Hạo ấn tắt đầu lọc, uống một ngụm trà nói: "Không buồn ngủ."

Chu Quyết gãi tóc nói: "Chuyện tôi nói với anh ban sáng, anh đừng để trong lòng."

Trần Hạo ừ một tiếng, nói: "Không sao, lời cậu nói đều là lời trong lòng, thế là đủ rồi."

Chu Quyết không biết nên làm thế nào tiếp tục nói nữa, hai người lại lâm vào trầm mặc. Trần Hạo phá tan trầm mặc đầu tiên, anh nói: "Có một việc tôi phải nói cho cậu biết. Nhưng trước hết cậu đừng nói cho những người khác, thế sẽ làm hỏng việc."

Chu Quyết nói: "Chuyện gì?"

Trần Hạo xoay người nhìn vào mắt Chu Quyết, Chu Quyết bị anh nhìn trong lòng phát hoảng. Sắc mặt Trần Hạo rất trắng, trắng cơ hồ dọa người. Chu Quyết chột dạ cười nói: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Trần Hạo nói: "Người thời trước chưa chết hết toàn bộ, có một người hoặc nói một con quỷ trà trộn đến hiện tại. Rất có khả năng nó sẽ dẫn chúng ta vào bẫy."

Chu Quyết nói: "Lão Cửu?"

Trần Hạo tiếp tục nói: "Không phải, bởi vì dựa theo tính toán hiện tại, Như Lan vẫn chưa phạm sai lầm, vậy nguyên nhân chị ấy thất bại là gì, khẳng định có một chỗ mà chị ấy rất không ngờ tới. Cho nên chị ấy đã thất bại, mà nhân tố này đến cùng chị ấy vẫn chưa kịp nói cho chúng ta biết. Tôi phát hiện trong bức hình ban đầu này còn thiếu một người, nói cách khác chỉ có sáu người. Còn một người đến giờ còn chưa có tin tức, cổ quái nhất chính là Như Lan không hề đề cập đến người này."

Chu Quyết nói: "Chính xác, nữ thi trong cái hộp nọ từng nói người thứ bảy xuất hiện thì có nghĩa là chúng ta đã thất bại.

Trần Hạo nói: "Ý này cũng không sai biệt lắm, nhưng thứ này rốt cuộc là cái gì? Là một người, hay một sự vật. Nhưng vật gì đây, tôi không phỏng đoán được, hiện tại tư liệu trong tay chúng ta đều căn cứ theo đầu mối của Như Lan mà ra, mà đầu mối của Như Lan đâu ra? Chị ấy từ chỗ nào có được nhiều tư liệu như vậy. Còn có bọc đồ vốn chỉ có trong cố sự nọ, nhưng thật sự đã xuất hiện. Tôi nghĩ còn có một lực lượng thần bí đang kiềm chế chúng ta."

Chu Quyết không cách nào tiếp tục nữa, cậu bất an nhìn đám bạn đang ngủ nói: "Ý của anh là còn có một người sau lưng chúng ta? Đó chính là người thứ bảy chúng ta chưa biết?"

Trần Hạo châm một điếu thuốc nữa, anh nói: "Không biết, nhưng nếu thật là như vậy, chúng ta thật sự rất nguy hiểm. Có lẽ ngay một khắc cuối cùng chúng ta sắp thành công, người này rất có khả năng xuất hiện phá hoại chúng ta."

Chu Quyết có vẻ cực kỳ băn khoăn, cậu mất tự nhiên nhìn tư liệu trên tay, cậu nói: "Vậy anh có biện pháp gì?"

Trần Hạo nói: "Tạm thời chưa có biện pháp, nhưng tôi có thể khẳng định người này không phải Lão Cửu."

Chu Quyết buồn bực hỏi: "Tại sao?"

Trần Hạo nói: "Bởi vì Lão Cửu bại lộ quá nhanh, hắn cơ hồ ngay từ đầu đã bị chúng ta nhận định không 'bình thường'. Nhưng dựa theo chỉ thị của Như Lan nội dung trong cố sự sẽ nhiều ít ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Bảy người trong tiểu thuyết đều đã xuất hiện, nhưng Như Lan vẫn không xuất hiện người thứ bảy kia. Đây là khác biệt trong hiện thực và trong cố sự, mà khác biệt này tôi có thể kết luận chính là mấu chốt."

Chu Quyết không nhắc lại câu hỏi, mà không ngừng tiêu hóa lời Trần Hạo nói, mỗi một lần cùng Trần Hạo nói chuyện riêng, cậu luôn cảm thấy sẽ là một khởi đầu mới. Cậu biết trong bụng Trần Hạo cất giấu nhiều chuyện lắm, cậu biết người này miệng đầy ác ý, nhưng nội tâm lại thật sự vô cùng mềm mại. Anh ấy quá mức hà khắc với bản thân, đem mình thành siêu nhân, nhưng trên thực tế anh ấy cũng chỉ là một người bình thường, một người thường bằng xương bằng thịt. Chu Quyết nghĩ tới đây trong lòng chua xót, cậu chậm rãi mở miệng nói: "Anh Trần, tôi nghĩ có một số việc anh có thể nói ra, không cần một mình gánh vác, có lẽ tôi có thể giúp anh, thật đó, tôi rất nguyện ý tin tưởng anh. Dù sao......"

Chu Quyết phát hiện Trần Hạo đang cúi đầu không nghe lời cậu nói, Chu Quyết nhẹ giọng kêu tên anh, Trần Hạo cúi đầu phát ra tiếng hít thở nho nhỏ, có lẽ vì quá mệt mỏi, anh tựa trên bả vai Chu Quyết cư nhiên cứ thế bất giác ngủ thiếp đi.

Chu Quyết thở dài cầm điếu thuốc còn ngậm trong miệng Trần Hạo qua, yên lặng hút tiếp. Cậu khẽ nói với Trần Hạo đang ngủ: "Ngủ đi, anh Trần."

Ngày thứ hai, lúc Khỉ Còi rời giường, phát hiện tất cả mọi người đang ngủ say. Có lẽ thật sự đã quá mệt mỏi, không ai cố gắng gác đêm đến cùng.

Hắn gọi Chu Quyết dậy, Chu Quyết vẻ mặt xin lỗi nói mình quá mệt không chịu nổi. Khỉ Còi cũng thả lỏng, dù sao cũng không có việc gì xảy ra. Hai người lục tục đánh thức những người khác. Lúc này Diệp Vỹ mới từ bên ngoài trở về, cầm trong tay một túi bánh bao, vẫn lộ ra nụ cười làm cho người ta không ưa nổi.

Gã cười nói: "Tất cả mọi người đã rất mệt rồi. Cuối cùng là tôi gác đêm."

Tam Béo xoa mắt nói: "Ôi chao, bánh bao của cái trấn nhỏ này thật đúng là thơm muốn chết luôn nha. Bột mì tinh lọc sao?"

Diệp Vỹ nói: "Trên trấn có vài cửa hàng mở sớm, nhưng rất kỳ quái, dường như mọi nhà đều đang cử hành tang lễ, cửa từng hộ nhà đều đầy tro giấy tiền vàng bạc, treo đèn lồng trắng. Thật giống như đang ở khoảng cách giữa âm và dương."

Trong miệng Trần Hạo lẩm nhẩm, đột nhiên ý thức được gì đó, anh lập tức lao xuống lầu, người đàn bà trung niên kia còn đang xay đậu hũ, sắc mặt mụ cùng nước đậu mụ xay tái nhợt giống nhau, mọi người vây quanh đi tới, mụ căn bản không buồn ngẩng đầu nhìn bất luận kẻ nào, chỉ mãi xay đậu hũ. Trần Hạo hỏi: "Thím à, hỏi thím chuyện này!"

Thanh âm người đàn bà trung niên nghe cực kỳ nhỏ, giống như từ giữa kẽ răng phát ra. Mụ nói: "Chuyện gì hả?"

Trần Hạo hỏi: "Thôn này tên là gì?"

Người đàn bà trung niên cũng không ngẩng đầu lên hồi đáp: "Tên trấn Nghênh Tân."

Sắc mặt Trần Hạo cũng bắt đầu phiếm trắng, lúc này từ cửa đột ngột truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, như là đội ngũ đưa tang. Sau đó tiếng pháo trúc lốp bốp cũng lập tức vang lên.

Người đàn bà trung niên vẫn như cũ cúi đầu xay đậu. Trong miệng không ngừng thầm thì gì đó, nhưng ai cũng không rõ lắm mụ đang nói gì.

Chu Quyết hỏi: "Đây là nơi nào?"

Trần Hạo nói: "Trấn âm binh......"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện