Chuyến du thuyền ác mộng
Masayuki Enoyoshi ngồi tựa vào cột buồm, chân duỗi đến tận của hầm chứa hàng. Trong tư thế bê tha hạng nhất, dường như anh cố tình ngoảnh mặt ra xa khỏi buồng lái. Không thể ngồi trên nắp hầm khi cột buồm chinhsv à cánh buồm đang dựng; bất cứ ai ngồi đó cũng sẽ cản trở cánh buồm mỗi lần du thuyền chuyển hướng. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, chiếc du thuyền nhỏ dài chưa đầy tám mét này đang bắt đầu tiến vào vịnh Tokyo theo một luồng hàng hải. Bị các bãi chôn rác chặn cả hai bên, luồng hàng hải này như một vịnh nhỏ nằm trong vịnh lớn. Tất cả buồm của thuyền đều đang hạ. Thuyền buồm không được phép dựng nguyên buồm mà đi qua vùng biển này. Bất cứ con thuyền nào được cánh buồm tiếp sức cũng có khả năng cản trở luồng giao thông hàng hải đông đức qua lại trên phần vịnh này.
Enoyoshi đoán được nhà Ushijima, cặp vợ chồng chủ du thuyền, sắp làm gì. Họ sắp tận dụng thời gian hạ buồm này để nói chuyện với anh. Vẫn còn thiếu kinh nghiệm, Ushijima còn lâu nữa mới dùng buồm điều khiển hướng thuyền một cách thành thạo được. Chỉ nhìn họ làm thôi cũng đã bực mình. Rõ ràng không có khả năng phán đoán hướng gió, Ushijima cứ nhặng xị trong buồng lái, hết chỉnh buồm lại ra vào với nét mặt chẳng có gì là chắc chắn. Cứ xem cái cách anh ta liếc nhìn hướng gió rồi lắc đầu, rõ ràng là con thuyền không đi theo ý muốn của anh ta. Enoyoshi cảm thấy quan sát nét mặt của Ushijima còn khiến anh khó chịu hơn là sự tròng trành của con thuyền và tự hỏi không biết họ có lái được nó về đến bến du thuyền an toàn hay không nữa.
Nhưng chính Ushijima mới là người giờ đang đặt tay lên bánh lái trong buồng lái ngay đằng sau Enoyoshi. Khi chỉ phải lái thuyền với động cơ chín mã lực gắn bên ngoài, người lái sẽ thấy việc điều khiển chiếc du thuyền này khá dễ dàng. Để lại một vệt bọt trắng ở làn nước phía sau, chiếc du thuyền lặng lẽ đi giữa những bãi chôn rác đóng vai trò như đê chắn sóng trung tâm và cầu tàu của Bến phà Ariake. Một chuyến đi quanh mỏm Công viên Biển Wakasu và ngược sông Ara một chút sẽ đưa bạn trở lại Bến du thuyền Đảo Mơ. Với sự tự tin mới phục hồi vào khả năng điều khiển con thuyền, Ushijima cố ý thượng một chân lên ghế băng và tạo dáng bên bánh lái. Vợ Ushijima, Minako, không thấy xuất hiện trên boong. Có lẽ cô ta đang ở dưới kia trong cabin bên dưới tìm cái gì đấy để uống. Enoyoshi không lưu luyến gì sự hiện diện lắm lời của cô ta. Anh còn thấy biết ơn vô hạn vù khoảng thời gian giải lao yên tĩnh này là đằng khác.
Enoyoshi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Sắp sáu giờ rồi. Chuyến dạo chơi mini trên biển này chỉ để cho thấy một phần tiêu biển hời hợt của những góc tối tăm trên vịnh Tokyo và dự định sẽ trở lại Bến du thuyền Đảo Mơ trước khi trời tối.
Mặt trời đang đứng trên đường chân trời đằng Tây. Nếu đây là ngoài khơi, họ sẽ được chứng kiến cảnh hùng vĩ của vầng tà dương tự mình lụi tắt trên đường chân trời khoáng đạt. Còn ở đây quang cảnh hoàn toàn không khác biệt mấy so với những gì bạn thấy được từ cầu tàu, những tay thuyền trưởng non nớt kia thiếu cả kỹ năng lẫn lòng can đảm để đưa du thuyền ra tới vùng khơi xa. Một cụm siêu cao ốc đang xây dựng dở thuộc khi vực phát triển duyên hải cấp hai vương lên bầu trời phía Tây như một bụi tre lao bật lên từ nguồn dinh dưỡng bị chôn vùi của bãi rác.
Làn sương mỏng buổi tối bắt đầu bao phủ các khung xương bằng thép đen đúa của những cao ốc chọc trời đang xây dở hằn bóng lên nền trời đỏ thắm. Dù chẳng ai đòi hỏi việc xây dựng vẫn tiến hành vào một ngày Chủ nhật, họ vẫn nghe thấy những tiếng ầm ầm như tiếng sấm. Rất khó để xác định chính xác những âm thanh ấy phát ra từ đâu, nhưng mỗi lần chúng ồ ạt dội lại chỉ làm nặng nề thêm cảm giác khó chịu của Enoyoshi. Dù anh không thể điểm mặt chỉ tên nguồn gốc sự lo lắng của mình, đằng nào thì nó vẫn ở đó. Tiếng ầm ầm vọng lên từ thềm biển đập vào đáy thuyền chạm tới cả ruột gan của chính anh.
Chui lên khỏi cabin, Minako phấn khích chỉ tay về hướng đối diện với vầng mặt trời đang lặn: “Này, nhìn đằng kia xem!” cô ta líu lo theo kiểu nhí nhảnh giả tạo.
Lúc đó, chiếc du thuyền, được đặt theo tên người phụ nữ này là MINAKO, chuẩn bị đi qua mỏm Công viên biển Wakasu. Ngay khi du thuyền chuyển hướng, Disneyland lập tức lọt vào tầm nhìn. Đó là lúc trời vừa tối và đèn bắt đầu ánh lên từ xa. Những gì Minako thúc giục cánh đàn ông nhìn bằng cái giọng thánh thót kiểu nhân vật hoạt hình Betty Boop ấy là công viên Disneyland và những ngọn đèn từ các khách sạn ven bờ biển gần đó. Ngữ điệu nhí nhảnh mang theo một chút ngây thơ trẻ con ấy lại hàm chứa nhiều hơn thế sự khăng khăng ích kỷ rằng không ai được phớt lờ. Enoyoshi chỉ phản ứng bằng một cái liếc nhanh, không hơn, ngoài ra thì quyết tâm lờ cô ta đi.
Nhưng cô ta đã gọi với sang chỗ anh, “Anh đang trầm ngâm gì ở đó thế, qua đây uống bia đi!”
Bám chặt vào cột buồm, Enoyoshi quay sang nhìn cô ta. Minako đứng đó, tay cầm một lon bia.
Enoyoshi thốt ra một tiếng ậm ừ nước đôi và băn khoăn không biết nên làm thế nào. Anh thấy mình thật đáng thương khi chẳng thể cứ thế mà nói không một cách đơn giản. Vậy nên anh bối rối không biết nên khước từ việc dính dáng tới tiếng líu lo ngớ ngẩn của cô ta bằng cách tiếp tục chui đầu vào nơi trú ẩn của mình, hay nên ra lấy lon bia và trả giá bằng cách chịu đựng những “lời chào hàng” của cô ta? Không thể phủ nhận rằng anh đang khát, và bia có vẻ hấp dẫn.
Một tay vẫn không rời cột buồm, tay kia đặt lên sào căng buồm, anh trườn về phía buồng lái để lấy lon bia Minako mời.
“Cảm ơn cô. Đúng là thứ tôi cần.”
Anh khẽ cúi đầu cảm ơn, thô lỗ giật nắp lon rồi nốc cạn bia. Bia lạnh và ngon. Nhận thấy vẻ hài lòng trên mặt Enoyoshi, Minako đánh bạo ướm hỏi, “Thế nào? Anh không nghĩ thật tuyệt diệu sao?”
Khoảnh khắc anh nghe thấy cô ta lên tiếng, bia dường như mất đi một chút hương vị. Hôm nay anh đã phải chịu đựng cái đài phát thanh này bao nhiên lần rồi chứ? Giọng điệu cô ta chỉ ra rằng cô ta muốn hỏi ý kiến của anh thì ít mà buộc anh chấp nhận ý kiến của cô ta thì nhiều. Anh đáp lại bằng một tiếng ừ hữ nước đôi nữa.
Trong nỗ lực chuyển chủ đề, anh tuyệt vọng bới tung đầu óc mình lên tìm một chuyện khác để nói. Ba người trên con thuyền này có cực kỳ ít điểm chung để nói chuyện. Đây là lần thứ ba Enoyoshi gặp Ushijima. Còn với Minako thì, anh chỉ mới gặp cô ta lần đầu sáng hôm đó.
Ushijima, im lặng nãy giờ, chen vào, “Anh làm được mà. Mọi thứ đều là của anh, chỉ việc đến mà lấy.”
Enoyoshi không đáp lại. Giá mà họ lại giương buồm lên. Như thế sẽ khiến họ ngậm miệng lại. Họ sẽ không còn thời gian nhàn rỗi để quấy rầy anh nếu họ phải thu xếp dựng buồm trước và buồm chính. Họ sẽ quýnh lên vì hoàn toàn rối loạn. Nhưng trong khi họ dạo trên mặt nước lặng của biển cả về đêm, sử dụng động cơ gắn ngoài, thật quá dễ dàng để Ushijima đứng đó, tay cầm bia, chỉ cần để tâm đến mỗi cái bánh lái.
Enoyosho gặp Ushijima trong buổi gặp mặt cựu học sinh hồi tháng Bảy, hai tháng trước. Đó không phải là hội lớp mà là cuộc gặp mặt lớn của tất cả cựu nam sinh trong trường. Hàng trăm người bọn họ tham dự sự kiện hàng năm ấy. Mười năm trời kể từ ngày tốt nghiệp Enoyoshi chưa một lần tham dự buổi gặp mặt cựu học sinh nào. Năm nay, anh tình cờ lại có một tuần rỗi rãi và quyết định đi thay đổi không khí. Thất vọng vì không tìm thấy nhiều bạn cùng lớp như mong đợi, Enoyosho đi vơ vẩn quanh phòng tìm kiếm những khuôn mặt quen. Trong lúc đó anh đã nói chuyện một chút với Ushijima và kết quả là họ trao nhau danh thiếp. Ushijima tốt nghiệp trước Enoyoshi bảy năm, và danh thiếp của anh ghi Bộ Nông Lâm Ngư. Một tháng sau, Ushijima mời Enoyosho ra ngoài uống nước và đề nghị chuyến đi chơi đang diễn ra này.
Giờ nghĩ về việc đó, Enoyoshi lẽ ra phải nghi ngờ động cơ của Ushijima đồng thời phải thận trọng hơn mới phải. Trước đây, từng có những người quen từ trên trời rơi xuống bất chợt liên lạc với anh, mời anh đi gặp họ để hàn huyên c huyện cũ, chỉ để tiếp cận anh vì mưu đồ đáng ngờ nào đó. Ngày nay dường như có vẻ hiển nhiên là hành động mời mọc một người lạ thường có liên quan đến động cơ mờ ám, là bạn cùng trường hay không thì cũng vậy. Nếu họ vẫn còn là bạn học thì đã đành. Tuy nhiên, trong thế giói người lớn, mọi mối quan hệ đều xoay quanh con mắt hướng tới lợi ích dưới dạng nào đó.
“Trước hết hãy hình dung ra bất cứ điều gì anh khao khát, điều anh muốn có.”
Gương mặt Ushijima sát lại gần và giọng nói đó phát ra ngay sau tai Enoyoshi. Ánh sáng mờ của buổi chạng vạng làm nổi rõ những nếp nhăn tuổi tác hằn lên chân mày Ushijima. Mỗi khi Ushijima cúi xuống, mái tóc ngày một mỏng đi của anh ta cũng bày ra rõ mồn một. Enoyoshi cảm thấy người đàn ông này, người thoạt nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi, bỗng chợt già đi thêm nhiều tuổi.
“Thứ anh muốn trên đời này là gì?”
Rõ ràng là câu trả lời mà Ushijima đàng tìm kiếm là thứ gì đó phải có cả một gia tài mới mua được, như một chiếc du thuyền hay một con Mercedes. Enoyoshoi chọn một thứ dạng khác. Anh sẽ chọn bất cứ thứ gì, miễn là không mua được.
“Anh đã hỏi vậy thì, tôi nghĩ là tôi muốn có một đứa con.”
Enoyoshi chưa lấy vợ, thậm chí còn chưa đính ước xa xôi gì. Anh đọc thân và đã nói cho Ushijima biết thế.
Đôi vợ chồng nhìn nhau ngạc nhiên.
“Anh đã lấy vợ chưa?” Minako hỏi, tròn xoe mắt bối rối. Khi quay sang chồng mình, ánh mắt cô ta trở nên hết sức khó chịu, lộ rõ vẻ khó chịu vì bị giới thiệu nhầm.
Ushijima, bị chọc giận, trừng mắt nhìn Enoyoshi. “Tôi tưởng anh nói là anh độc thân?”
“Đúng thế, tôi độc thân. Nhưng tôi đang chung sống với một cô gái, và nếu tôi có thể khiến cô ấy có thai, riêng chuyện đó là đủ để buộc cô ấy phải cưới tôi rồi.”
Đó là một lời nói dối. Chẳng có người phụ nữ nào trong cuộc sống của anh cả. Dù chỉ là một lời nói dối với thiện ý như vậy, anh vẫn thấy căm ghét bản thân mình. Anh không thể nói không với bất kỳ ai, điều đó thật hết sức vô lý và khiến anh cảm thấy mình như một đứa trẻ không bao giờ lớn. Tất cả những gì anh có thể làm là tự mâu thuẫn với hy vọng những người khác sẽ nhận ra rằng anh không hề quan tâm.
Mong ước của anh không được chấp nhận, và Minako bắt đầu nhằm vào lời nói dối đó. “Cứ cho là anh sẽ có một đứa con thật, và điều đó sẽ dẫn tới hôn nhân. Anh sẽ cần tiền. Sẽ phải trả chi phí đám cưới và anh sẽ phải tìm nơi nào đấy để sống nữa, dĩ nhiên. Anh có biết nuôi một đứa trẻ tốn kém nhường nào không?”
Vợ chồng Ushijima chưa có con, nhưng điều đó chẳng khiến họ bớt thấy mình có tư cách lên lớp Enoyoshi. Họ khăng khăng rằng tiền lương ở một công ty bình thường không đủ để nuôi một gia đình. Nếu lúc nào cũng phải vật lộn giật gấu vá vai, anh sẽ không đời nào đạt được những giấc mơ của chính mình…
Hai người nhà Ushijima cố gắng lôi kéo anh quan tâm đến một dự án bán hàng đa cấp do nước ngoài đầu tư vốn. Enoyoshi biết rõ rằng tổ chức đang được nhắc đến đó không dính dáng đến bất cứ hoạt động bất hợp pháp nào. Ý tưởng cắt giảm chi phí thông qua bán lẻ không dùng đến cửa hàng và chuyển số tiền dư ra đó cho người bán hàng không phải là một ý tưởng tồi. Người bán hàng sẽ được tổ chức theo những bậc khác nhau trong một hệ thống hình kim tự tháp - ở cấp bậc càng cao thì mức hoa hồng được hưởng càng lớn. Vợ chồng Ushijima hình như đang ở bậc thứ ba từ dưới lên và rất hăm hở thăng cấp. Để được như thế, họ sẽ phải tuyển mộ thêm người bán hàng bằng mọi cách có thể. Thuyết phục hạt nhân mới bán sản phẩm do công ty sản xuất, đào tạo những tân binh đó trở thanh một đại diện bán hàng tuyệt hảo, đó là con đường duy nhất để được thăng cấp. Là một nhân viên bán ô tô hiển nhiên không xa lạ gì với các phương pháp tiếp thị, Enoyoshi hẳn sẽ là một mẻ lưới lớn đối với nhà Ushijima. Trên thực tế, các sản phẩm do công ty đó sản xuất bao gồm cả một quy trình bảo dưỡng xe ô tô nữa.
Thăng cấp cũng có nghĩa là kiếm được nhiều tiền hơn, đủ để mua một căn hộ trong vòng chỉ một năm. Nhà Ushijima khẳng định rằng bán hàng đa cấp đã giúp họ kiếm gấp đôi so với khi làm công chức. Không thì họ đào đâu ra chiếc du thuyền này. Chiếc du thuyền chắc chắn là một công cụ không thể tách rời phục vụ cho các nỗ lực chiêu mộ của họ. Một khi đã ra tới biển, họ có thể nhồi nhét đống lời rao hàng chiêu mộ vào đầu nạn nhân mà không phải lo anh ta chạy mất. Con thuyền đóng vai trò làm bằng chứng rằng dự án này có thể thực sự biến giấc mơ thành hiện thực. Đối với nhà Ushijima, dong buồm ra khơi cũng giống như tổ chức một trong số các bữa tiệc mà ở đó chủ tiệc rao bán vài sản phẩm nào đó.
“Tưởng tượng, đó là điều chủ yếu. Hãy tưởng tượng đủ lâu, đủ nhiều, và điều anh tưởng tượng sẽ thành hiện thực.”
Ushijima hăng hái kể lể trường hợp của mình, nhưng Enoyosho chẳng để lời nào tai. Thế giới mà Ushijima đang vẽ ra chẳng hề có điểm gì khiến Enoyoshi để tâm. Không phải anh thờ ơ với việc kiếm tiền, anh chỉ chưa sẵn sàng theo đuổi nó mà phải trả giá bằng hàng loạt mối quan hệ rạn nứt thôi. Thật ra anh có thể tưởng tượng ra mọi chuyện sẽ đi tới đâu nếu anh chạy theo mức hoa hồng bán hàng tăng cao chưa từng thấy. Anh sẽ sa vào một kiểu giáo phái, vào một toán những kẻ cuồng tín đầu óc như nhau, chỉ có một mục tiêu và một lý tưởng, và chẳng thể nào thoát ra.
Vợ chồng Ushijima phản ứng với vẻ khó chịu và bực tức ra mặt. Họ phản đối sự thiếu hụt trí tưởng tượng của Enoyoshi, bảo anh là đồ ngốc, thậm chí còn ngụ ý nói anh là một con người bậc thấp. Bằng trí tưởng tượng tự ca tụng mình đó, họ tiên đoán rằng Enoyoshi sẽ sống rồi chết như một kẻ thảm bại, cả đời làm việc chỉ để đủ sống mà chẳng có giấc mơ đáng giá nào.
Enoyoshi thậm chí không buồn tranh cãi với họ. Dĩ nhiên, việc dành cả đời làm nhân viên bán hàng quèn là một khả năng rõ rệt. Nhưng nói cho họ biết ý tưởng đó chẳng mấy khiến anh bất mãn cũng đâu ích gì. Chỉ tổ mệt thêm. Tất cả những gì Enoyoshi muốn là ra khỏi con thuyền này càng sớm càng tốt. Anh đã chịu đựng chuyện dưới chân không có mặt đất vững chắc và ở trên thuyền của người khác này đủ rồi. Anh nguyền rủa sự phục tùng hèn nhát mà bối cảnh bất thường này đã buộc anh vào đó.
Chiếc du thuyền yên bình bơi về phía Bắc, cách Sân Golf Wakasu, tọa lạc trên một dải đất trải dài từ Bắc xuống Nam khoảng gần trăm mét về phía Đông. Chỉ con cách cầu Vịnh sông Aras chừng hai cây số rưỡi nữa, đi hết đó là tới lối vào Bến du thuyền Đảo Mơ. Anh sẽ không phải chịu đựng họ quá lâu nữa. Khi đã xuống thuyền, anh sẽ không bao giờ còn dính dáng đến họ nữa.
Bất chấp lời cầu nguyện cho mọi thứ nhanh chóng kết thúc của anh, động cơ của du thuyền MINAKO nổ khục khặc rồi dừng hẳn. Thật kỳ lạ đến mức Ushijima đang nói cũng phải ngưng lại nuốt khan. Anh ra liền đi kiểm tra động cơ gắn ngoài.
“Lạ, lạ thật.”
Enoyoshi liếc nhìn đồng hồ đeo tay theo phản xạ. 6 giờ 27 phút tối, đó là thời điểm con thuyền chợt dừng khựng lại. Một chuyến tàu hỏa của hãng Keio đang vượt qua cây cầu sắt trên đầu họ, tạo ra một thứ âm thanh đặc trưng. Ánh sáng từ các cửa sổ toa tàu tạo thành một dòng suối trắng trên nền trời buổi tối phía trên cửa sông. Đèn sáng trong hầu hết các tòa nhà ven vịnh. Con thuyền dừng lại ngay khi mặt biển đen thẫm bắt đàu lấp lánh ánh phản chiếu những ngọn đèn ấy.
Khu vực nơi chiếc thuyền khựng lại loại bỏ mọi khả năng mắc cạn. Họ đang cách xa khoảng vài trăm mét về phía Tây một doi cát tên là Sanmaizu kéo dài đến tận phía Nam Công viên Bờ biển Kasai gần cửa con sông Edo cũ. Ở đó có cũng cột sắt đánh dấu mực nước thấp để cảnh báo nguy hiểm. Ban đêm, đầu những cột sắt này sẽ phát quang. Hầu như không có khả năng vô tình mắc cạn vào doi cát trừ phi có gió mạnh hay sương mù dày đặc. Nhân viên Bến du thuyền Đảo Mơ đã nhiều lần cảnh báo với họ về khoảng nước nông bên ngoài lối vào, và cho dù có phạm sai sót gì với tư cách một thủy thủ đi nữa thì Ushijima vẫn đặc biệt tập trung điều khiển tàu tránh những chỗ nước nông.
“Động cơ tắt rồi à?” Enoyoshi nói chẳng mấy để tâm, chẳng buồn nhúc nhích đứng dậy khỏi ghế băng.
Ánh mắt ngờ vực, Ushijima nới sợi cáo trên bình xăng và ngó vào trong kiểm tra xem có phải hết xăng không. Anh ta thận trọng kéo cần khởi động. Động cơ nổ máy ngay lập tức. Vợ chồng Ushijima trông nhẹ nhõm ra mặt, nhưng chỉ được một lát. Ngay khi thuyền trưởng gài số tiến, động cơ lại khục khặc rồi tắt.
Giờ thì, thay vì cố khởi động lại máy, Ushijima kéo thiết bị dẫn động lên khỏi mặt nước.
“Cái gì đây?” Ushijima hoảng hốt kêu lên, khiến Enoyoshi giật nảy người. Cả ba người bọn họ cùng nhìn vào cái chân vịt.
Trong bóng tối, đẫm nước biển, vật đó trong gần như đen kịt. Ushijima với lấy thiết bị dẫn động và lôi ra, từ giữa tấm chỉnh hướng và chân vịt, một chiếc giày trẻ em làm bằng vải bạt xanh. Có lẽ nó đang trôi nổi gần đó thì giây giày mắc vào trục và cuối cùng cả cái giày bị cuốn vào chân vịt.
Đó là một trong số các sản phẩm của Disney, in hình chuột Mickey. Ushijima lật ngược chiếc giày xem cỡ bao nhiêu. Chiếc giày nhỏ và có lẽ thuộc về một cậu bé con chỉ vài tuổi đầu.
Nhún vai, Ushijima đưa chiếc giày cho Enoyoshi và nhăn mặt. Thái độ của anh ta chỉ ra rằng anh ta muốn Enoyoshi bằng cách nào đấy tống khứ cái giày đi. Với đủ loại đồ vật trôi nổi trên nước biển thế này thì có gì lạ khi bắt gặp một chiếc giày trẻ em cơ chứ. Nhưng, dường như Ushijima thấy chiếc giày ấy có gì đó mang điềm gở, thậm chí còn có vẻ e sợ nó. Sau khi đưa nó cho Enoyoshi, anh ta lấy khăn tắm lau lòng bàn tay của mình một cách cẩn thận.
Ushijima thúc giục bằng ánh mắt, và Enoyoshi đang định quăng chiếc giày trở lại biển thì để ý thấy một cái tên trên gót. Kazuhiro, viết bằng bút dạ đen.
“Nhóc Kazuhiro”, Enoyoshi lẩm bẩm với chính mình.
“Cứ ném nó đi, không được sao?” Ushijima ra lệnh, giọng nhuốm vẻ hăm dọa.
Enoyoshi không quăng nó đi mà đặt lên mặt nước như một chiếc thuyền nhỏ và đẩy nhẹ vào gót giày một cái.
Chiếc giày gần như còn mới tinh mà đã bị bỏ đi ấy bập bềnh tròng trành khi nó trôi ra xa. Dòng chảy ở khu vực này khá xiết, vì gần cửa sông Ara. Chiếc thuyền trôi về phía Nam và chẳng mấy chốc đã hòa vào màu đen thẫm của biển cả. Enoyoshi hình dung ra một cậu nhóc đang chơi nhảy lò cò quanh đâu đó bằng chân phải.
Ushijima hạ thiết bị truyền động xuống nước và nổ máy. Họ đã lấy chiếc giày gây rắc rối ra; chắc là họ đã sẵn sàng rời khỏi đó rồi. Đồng hồ của Enoyoshi chỉ 6 giờ 35 phút. Họ đã mất năm phút, nhưng có vẻ họ sẽ trở về đúng lịch trình vào lúc bảy giờ.
“Đi thôi nào,” Ushijima nói, rồi cài tiến cho con thuyền. Lần này động cơ không chết nữa mà nổ đều đều.
Cảm giác của họ một lát sau đó thật khó mà diễn đạt bằng lời. Có thể nghe thấy tiếng ùng ục phát ra từ đằng sau thiết bị dẫn động và thấy hàng trăm bọt nước li ti trào lên mặt biển. Rõ ràng là chân vịt đang quay để đẩy con thuyền về phía trước. Nhưng con thuyền không hề chuyển động. Cảm giác như đang ở trong một giấc mơ, hoặc đúng hơn, một con ác mộng, nơi mà cho dù có nỗ lực chạy thoát khỏi con quái vật đến đâu, chân ta vẫn không nhấc lên nổi, chỉ có tim là đập điên cuồng. Cả ba người trên thuyền đều ít nhiều cảm thấy như thế. Cho dù đã có thân và boong của con thuyền ngăn cách họ với mặt nước bên dưới, cảm giác vẫn như chân của chính họ đang vướng vào một sợi dây thừng nào đó nổi lên từ đáy biển vậy.
Enoyoshi và Ushijima vẫn không thốt lên được lời nào, còn Minako cứ căng thẳng đứng lên ngồi xuống liên tục trên băng ghế. Cô ta hỏi bằng một giọng the thé gần đến mức của tiếng thét, “Chuyện gì thế? Sao chúng ta không di chuyển?”
Ushijima chỉnh chỉnh hộp số và thử cài số lùi. Nhưng hướng nào thì con thuyền vẫn một mực không nhúc nhích.
“Hai người thử nghiêng qua mạn trái thuyền được không?” Ushijima đề nghị.
Theo yêu cầu, Enoyoshi và Minako nghiêng người qua mạn trái thuyền. Như mẹo người ta vẫn khuyên, Ushijima cài số tiến, vẫn chẳng ích gì. Họ thử nổ máy tiến về phía trước với trọng lực ở mạn phải, rồi nổ máy cài số lùi với trọng lực ở mạn phải, cuối cùng là lùi với trọng lực ở mạn trái, nhưng con thuyền vẫn nhất định đứng yên, cứ như nó đã mọc rễ vậy.
Ushijima tắt máy. Minako mở miệng định nói gì đó, nhưng anh ta phẩy tay bảo vợ im lặng.
“Đừng nói gì, được chứ?” Vừa nói vậy, anh ta vừa đắm chìm vào suy nghĩ, có lẽ đang sàng lọc để tìm trong những kinh nghiệm ít ỏi của mình xem phải làm gì để bắt một chiếc du thuyền bất động di chuyển. Enoyoshi vẫn mong được trở về bến du thuyền và thoát khỏi vợ chồng nhà này, nhưng trước tình hình đó, anh cũng chẳng định giục giã Ushijima làm gì. Nét mặt của Ushijima không chỉ trông nghiêm trọng, mà phải nói là trầm trọng. Tuyển mộ thêm nhân viên cho hệ thống bán hàng đa cấp hẳn là điều ít quan trọng nhất trong đầu anh ta lúc đó.
“Được rồi,” Ushijima nói như thể để trấn an chính mình, rồi đứng dậy. Anh ta tuyên bố bước tiếp theo mà họ phải làm. “Chúng ta đo xem nước sâu bao nhiêu đi.”
Ushijima mở hầm chứa đồ và lôi ra một mỏ neo buộc sẵn dây thừng. Anh ta từ từ hạ neo xuống nước. Khi nó chìm xuống độ chục mét, Ushijima ngừng nói dây và cứng đờ người trong vài giây. Rồi anh ta thở hắt ra một hơi mạnh và bắt đầu thu sợi thừng trở lại. Chẳng có vấn đề gì với mức nước. Con thuyền dừng lại không phải vì cái sống thuyền dài của nó bị mắc vào dải cát nào đó. Họ không bị mắc cạn, giờ thì chắc chắn thế rồi.
“Lạ thật, nhỉ?” Enoyoshi thốt lên. Chẳng biết nói gì về tình huống này nữa. Nỗi lo lắng khi đứng trên một chỗ chông chênh thế này là điều anh chưa từng trải nghiệm trên đất liền.
Cất thừng và neo vào hầm, Ushijima sập cửa lại và ngồi lên nắp. Rõ ràng là anh ta chẳng còn bụng dạ nào mà nói chuyện. Minako bật đèn cabin và đèn hiệu và mở cửa sập. Ánh sáng từ cabin khiến bề mặt cả buồng lái ánh lên như thể được phủ sơn phản quang.
Sự khủng hoảng mà Enoyoshi đang bắt đầu cảm thấy có lẽ chẳng thấm vào đâu so với những gì Ushijima hẳn là đang trải qua. Rốt cuộc thì Enoyoshi cũng đâu phải là một thủy thủ, anh chỉ là khách trên thuyền, và bởi thế chẳng phải chịu trách nhiệm gì cho những gì đang diễn ra. Sẽ hoàn toàn là chuyện khác nếu họ bị mắc cạn ở ngoài khơi xa tít chẳng thấy đâu là bờ. Đằng này, họ chỉ đang cách chừng trăm mét về phía Đông sân Golf Wakasu, còn thấy rõ đèn sân golf đang sáng. Về phía Bắc và phía Đông, đất liền cũng chẳng còn xa. Đường bờ biển hiện ra như một vành đai ánh sáng và tiếng xôn xao của hoạt động buổi tối hòa lẫn cùng khói xe đang liên tục nhả ra.
Trong khi ấy, mỗi phút trôi qua lại khiến nhà Ushijima trở nên rầu rĩ hơn. Ushijima trông chết lặng khi con thuyền giờ đã hoàn toàn bất động, còn Minako, hiển nhiên là oán trách chồng kém cỏi, khịt mũi và lớn tiếng thở dài nhằm gây sức ép buộc anh ta phải làm cho con thuyền chuyển động trở lại. Toàn bộ tình huống này là một cái tát đau vào mặt Minako, người vẫn ca ngợi với Enoyoshi sự thích thú khi sở hữu một du thuyền, người nãy giờ vẫn dụ giỗ anh cùng cô ta thưởng thức một mức sống rõ ràng là hơn hẳn bình thường. Thế nào? Anh không nghĩ thế này thật tuyệt sao? Chuyện này cũng giống như nhìn thấy thú cưng của bạn làm cái gì đó cực kỳ ngu ngốc ngay carkhi đang khoe khoang về những trò thông minh của nó và mời mọi người đến xem biểu diễn.
Hơi khác với cảm giác lo lắn về chỗ mình đang đứng, Enoyoshi dần tò mò không hiểu Ushijima định làm gì để họ thoát khỏi tình trạng chết gí này.
Nhưng anh ta chẳng biết làm gì, nên Enoyoshi đề xuất một giả thiết. “Biết đâu có sợi dây thừng nào đấy bị vướng vào sống thuyền thì sao?”
Ushijima ngẩng mặt lên và gật đầu khá hào hứng. “Đúng là những gì tôi đang nghĩ. Thuyền có thể bị mắc cạn vào một lưới đánh cá đặt cố định hay gì đấy.”
“Đây có phải là nơi người ta đặt lưới không nhỉ?”
Ushijima lắc đầu. “Thực ra thì, không. Đây là luồng dành cho tàu thuyền.”
“Tức là…”
“Đám thừng nào đấy, từ lưới đánh cá đặt sãn hay gì đấy đại loại thế, có thể trôi lại và mắc vào sống thuyền.”
Thậm chí Enoyoshi cũng thấy rõ rằng nếu đó là vấn đề thì đầu kia của sợi thừng vẫn đang cột chặt xuống đáy biển. Một sự trùng hợp như thế có vẻ quá gượng gạo. Anh phải nín không cười khi hình dung ra một sợi dây thừng thắt thành thòng lòng, chui lên từ đáy biển và quàng lấy sống tàu như một tay cao bồi làm với một chú bò non.”
“Trong trường hợp đó chúng ta phải làm gì đây?” người có tên được đặt cho chiếc du thuyền chen vào. Bĩu đôi môi dày, cô ta lườm chồng. Không hiểu sao Enoyoshi không thể mê nổi cái bản mặt cằm xị của cô ta. Sự phù phiếm thể hiện qua cả đường nét khuôn mặt và cách trang điểm. Có lẽ cô ta là người đầu tiên nhúng tay vào vụ bán hàng đa cấp đó, sau đó mới đến ông chồng lao vào. Có lẽ chính cô ta đã xúi giục chồng với tư cách đối tác bán hàng của anh.
“Gỡ sợi dây đó ra khỏi sống thuyền, chắc thế.”
Enoyoshi có thể dễ dàng tưởng tượng ra việ Ushijma phải làm bây giờ. Khá đơn giản. Lặn xuống dưới thuyền, mò mẫm lấy sợi dây, và gỡ nó ra khỏi sống thuyền. Nhưng chỉ thấy vùng nước đen thẫm bên dưới thôi cũng đã đủ khiến anh phát hốt. Giờ mặt trời đã hoàn toàn khuất sau đường chân trời, vùng nước vốn đã tối sẫm của vịnh có vẻ lại càng đen kịt khi phản chiếc bầu trời đen như mực. Chỉ cần nghĩ đến cảnh phải nín thở mà lặn xuống vùng nước sâu tối mò ấy cũng đủ khiến anh ngạt thở.
Du thuyền không được trang bị mặt nạ hay đèn dước nước, và Ushijima sẽ phải mò mẫm trong bóng tối để hoàn thành công việc này. Ngay cả nếu anh ta có mặt nạ, tầm nhìn cũng sẽ bằng không trong vùng nước đầy bùn của vịnh Tokyo.
Nhưng Ushijima vẫn yên lặng, bất động. Trầm ngâm cắn môi dưới, anh ta phóng anh mắt nặng trĩu về phía Enoyoshi, người vẫn chẳng hề thắc mắc tại sao Ushijima vẫn chưa có dấu hiệu gì là sắp sửa bắt tay vào khi những gì cần làm đã rõ rệt. Enoyoshi hiểu chứ. Ushijima không muốn làm việc đó. Anh muốn Enoyoshi làm, nhưng thay vì mở miệng yêu cầu, anh ta chỉ lặng lẽ hy vọng Enoyoshi sẽ tự nhận.
…Cơ hội mong manh.
Enoyoshi hoàn toàn không định giúp đỡ anh ta. Để truyền đạt điều đó đến Ushijima, anh đứng dậy và quay lưng lại phía anh ta với vẻ giận dữ. Anh chẳng có nghĩa vụ gì phải vất vả vì lợi ích của MINAKO, chưa nói đến việc phải mạo hiểm mạng sống của mình.
“Enoyoshi.” Ngay khi anh tiến về phía cabin, Ushijima đã gọi giật lại.
Enoyoshi quay lại và thấy Ushijima đang cởi khuy áo. Tay thuyền trưởng này có vẻ đã quyết định rằng chẳng có cách nào khác ngoài tự mình xử lý vụ này. “Chà, tốt quá.” Enoyoshi nghĩ.
Tự quấn mấy vòng dây thừng quanh người rồi buộc thành nút ghế đơn, Ushijima đưa đầu dây không thắt cho Enoyoshi.
“Tôi dựa cả vào anh đấy.” Ushijima nói, vỗ vai Enoyoshi.
“Anh chọn đúng mặt để gửi vàng rồi,” Enoyoshi trấn an anh, siết chặt sợi dây cho vị chủ thuyền xem.
Ushijima cho chân xuống nước trước rồi mới hạ mình xuống đến vai. Bàn tay vẫn bám vào thành đuôi thuyền, anh ta hết căng lại trùng cánh tay như thể đang nâng mình lên xà sắt, cố thở đều. Bấy giờ vẫn là đầu tháng Chín, nên nước biển không thể lạnh đến vậy được. Khi trồi lên trụp xuống trong nước biển, mặt Ushijima hiện ra tái mét trong ánh đèn hắt ra từ cabin. Sự ngần ngại không muốn đi làm việc đó có thẻ hiện rõ ràng đến đau đớn trên nét mặt anh ta. Nhưng, ngay tiếp đó, Ushijima búng mình lên khỏi mặt nước, nín thở, rồi leo mình xuống nước.
Sống thuyền là một bản gỗ chìa thẳng xuống nước trung tâm thân thuyền. Sống của MINAKO rộng gần một mét và dài hơn một mét. Vì thế, chuyến lặn của Ushijima, nếu có thể gọi đó là lặn, chỉ là xuống sâu cùng lắm là hơn một mét. Chiều dài dây thừng cần nói ra là không đáng kể. Ngay cả như vậy Enoyoshi vẫn quăng ra biển cả chục mét cho Ushijima tha hồ dùng nếu cần.
Nửa phút sau, Ushijima ló đầu lên khỏi mặt nước. Anh cố bám chặt vào thân thuyền nhưng không được, và đang đạp nước, chỉ có mỗi đầu nhô lên.
“Trông nó sao?”
Ushijima đáp lại bằng cách lắc đầu quầy quậy. Mặt anh ta trong thậm chí còn tái hơn lúc trước. Nhiều khả năng nhất là, trong lần lặn đầu tiên, anh ta chỉ có thể xác định được vị trí sống thuyền mà thôi.
Ushijima lấy hơi chuẩn bị cho lần lặn thứ hai. Anh ta vừa lặn xuống đó được một phút thì Enoyoshi chợt cảm thấy có gì đó đâm sầm dưới chân mình, và thân thuyền rung lên theo một cách khiến anh nghĩ rằng Ushijima đang vật lộn dưới đó. Cảm giác từ độ dài của sợi dây thừng cũng chỉ ra như vậy. Ushijima hẳn phải ở ngay dưới đó, nhưng Enooyoshi cảm thấy bị nỗi lo dằn vặt và thử thả thêm một đoạn dây thừng nữa.
Ngay khi ấy, tay anh nhận thấy một cơn giật dữ dội, và sợi thừng bị kéo căng như thể một con cá khổng lồ đã bắt được đầu kia. Khi cố giữ sợi dây, Enoyoshi đã bị kéo sang tới mạn bên kia.
“Làm ơn giúp tôi một tay,” anh gọi Minako, cô ta đứng dậy khỏi ghế và ra chỗ anh. Để đề phòng, anh bắt Minako giữ đầu dây thừng còn mình thì đem hết sức bình sinh ra kéo. Cánh tay Enoyoshi cảm thấy đầy đủ trọng lượng của Ushijima. Anh có cảm giác xấu. Có lẽ một tai nạn nào đó đã xảy ra.
Chỉ cách du thuyền chừng một mét, đầu của Ushijima chợt nhô thẳng lên khỏi mặt nước. Dù vẫn đang đạp nước nhưng anh ta không có vẻ gì là nổi được thêm. Anh ta cong lưng lên, và trông như có thể sẽ lặn xuống tiếp.
“Cố lên!”
Cùng với lời động viên này, Enoyoshi kéo dây thậm chí còn mạng hơn để lôi Ushijima lên. Ushijima đang cố nói điều gì, nhưng miệng anh ta không phát ra lời nào cả. Có lẽ đó là một tiếng thét kinh hoàng mà anh ta không sao thốt lên nổi. Thật kinh khùng, liền sau đó khi Ushijima bắt đầu chìm, nét mặt anh ta dãn ra, mái tóc mỏng dính xòe trên mặt nước như rong biển. Enoyoshi kéo với toàn bộ sức lực của mình có được, vì anh cảm thấy chắc chắn rằng Ushijima đang sắp chết đuối.
Không thể nào kéo Ushijima thẳng qua mạn thuyền được. Đi vòng ra chỗ đuôi thuyền, Enoyoshi xốc nách Ushijima ráng sức kéo lên về phía buồng lái. Giờ Ushijima đang gập đôi người lại, bụng tì trên mép đuôi thuyền. Khi má cọ vào sàn tàn, anh ta liền nôn thốc nôn tháo. Trong miệng anh, liên tục ộc ra không chỉ nước biển anh đã nuốt phải khi lặn mà còn cả những gì còn lại của mấy cái sandwich và bia anh uống hồi bữa trưa. Toàn thân anh run lên bần bật cùng từng đợt nôn dữ dội, Bàn chân anh vẫn còn đang dật dờ những trong nước. Minako the thé kêu lên và nhảy phốc qua một bên; nhưng dù có kêu la ầm ĩ, cô ta vẫn chạy vào cabin lấy khăn tắm.
Cố gắng tự lôi mình lên boong, Ushijima điên cuồng trườn về trước. Khi kéo được nốt chân lên khỏi nước, anh ta liền nằm lăn ra, mặt ngửa, cố gắng hít hơi vào, rồi bắt đầu ho dữ dội.
Enoyoshi không biết rõ làm thế nào để giúp một người vừa suýt chết đuối. Tất cả những gì anh có thể làm là hỏi đi hỏi lại liểu Ushijima có “OK” không. Vắt trên vai chiếc khăn tắm được Minako đưa cho trên vai, anh bắt đầu xoa lưng Ushijima. Đầu thò ra khỏi mạn thuyền, Ushijima cứ ói mãi dù chẳng còn gì chảy ra nữa ngoài nước mắt và nước bọt. Nhưng anh ta không sao ngừng được. Bị cơn chấn động hung bạo thôi thức, anh ta cứ tiếp tục ói đến lộn ruột lộn gan.
Enoyoshi quyết định rằng Ushijima sẽ khá hơn nhiều nếu được nằm trên giường trong cabon. Đỡ sau một hai bước chân đã thấy rõ rằng từ đầu gối Ushijima trở xuống đã chẳng còn chút sức lực nào. Không hẳn là toàn bộ chân anh ta không còn sức lực, mà chỉ từ đầu gối trở xuống thôi. Cuối cùng cũng xoay xở đặt Ushijima vào giường trong cabin, sau đó, Enoyoshi lấy khăn tắm, áo khoác thể thao, và bất cứ thứ gì ấm áp tìm được khác làm chăn đắp cho anh ta. Cơn run rẩy của Ushijima không có dấu hiệu dịu bớt; nếu có dấu hiệu gì thì chỉ là cứ mỗi phút trôi qua nó lại tồi tệ hơn. Liên tục, đôi môi tái mét của anh ta cứ phát ra một tiếng rên rỉ giống một tiếng tru của thú hoang. Vẻ ngoài của Ushijima thay đổi khủng khiếp đến nỗi cả Enoyoshi và Minako đều chỉ biết cứng đờ người chết lặng bên giường.
Đầu tiên, Enoyoshi tưởng tượng Ushijima có lẽ đã trải qua sự việc như sau: Vì cần dưỡng khí, anh ta cố tìm đường ngoi thẳng lên mặt nước. Nhưng, đến nửa đường thì hụt hơi, anh ta nuốt phải nước biển và hoảng loạn. Hay có lẽ sợi dây thừng an toàn đã vướng vào sống thuyền. Trong cả hai trường hợp, anh ra đều hoảng loạn và bắt đầu chìm. Sự khủng khiếp khi phải mò mẫm trong nước biển tối đen là không thể tả xiết và một rủi ro nhỏ nhất cũng có thể mang đến nỗi kinh hoàng.
Nhưng vẻ kinh hãi tột độ trên gương mặt Ushijima đơn giản là đã gạt bỏ giải thiết ấy. Đôi mắt anh ta đờ đẫn đau đáu nhìn vào khoảng không, cái nhìn có vẻ chẳng nhằm vào cái gì, thính giác và khứu giác của anh dường như cũng không hoạt động nốt. Tất cả các giác quan vẫn chịu ảnh hưởng sâu sắc của chấn thương tâm lý nào đó mà anh ta vừa trải qua.
Enoyoshi hỏi Minako liệu họ có cái gì mạnh hơn bia không. Cô ta liền lôi một chai vang đỏ và một cái ca uống nước bằng nhôm từ dưới bếp trên thuyền ra.
“Thứ này chắc chưa đủ đô làm anh ấy tỉnh được đâu,” Enoyoshi nói, đỡ Ushijima ngồi dậy và cố đổ chút rượu vào miệng anh ta. Thoạt tiên Ushijima có vẻ chỉ có thể uống được vài giọt, nhưng dần dần cổ họng anh ta bắt đầu chuyển động mạnh mẽ hơn, và chẳng mấy chốc đã uống hết hai ca rượu. Mắt anh ta bắt đầu có bóng dáng của sự sống. Những cơn rùng mình khiến cơ thể Ushijima run lên nãy giờ đang dịu dần và nhịp thở của anh ta từ từ ổn định lại.
Enoyoshi quyết định bắt đầu bằng câu hỏi Ushijima xem anh ta đã làm xong việc định làm chưa, nghĩa là, đã gỡ sợi dây mắc vào sống thuyền ra chưa.
“Anh Ushijima, anh đã xong chưa?”
Ushijima lắc đầu quầy quậy.
“Tức là giờ sợi dây vẫn vướng vào sống thuyền?”
Lần này, Ushijima còn lắc đầu dữ dội hơn lúc trước. Anh ta cũng phản ứng y hệt khi Enoyoshi nhắc lại câu đó. Ushijima lắc đầu khi được hỏi đã xong việc chưa. Cũng tương tự thế anh ta lắc đầu để phủ nhận việc có sợi dây nào đó mắc dưới sống tàu. Nếu không phải đơn giản là anh bị mê sảng, thì chỉ còn một kết luận hợp lý thôi. Thứ đã khiến chiếc du thuyền dừng lại vẫn chưa được gỡ ra khỏi sống thuyền – và đó không phải là một sợi dây thừng. Thứ gì đó không phải là dây thừng đã khiến chiếc du thuyền mắc lại. Trong khi Enoyoshi ngẫm lại cho kỹ toàn bộ chuyện này, con tàu đột nhiên tròng trành, hai lần. Không giống như có sóng, mà như có một sức mạng nào đó đang tác động lên một điểm của nó, cố gắng kéo nó xuống.
Nỗi lo lắng của Enoyoshi lập tức chuyển thành nỗi sợ. Đây có thể là lần đầu tiên anh ở trên một chiếc du thuyền, nhưng từ hồi bé anh đã được nghe kể biết bao nhiêu chuyện rùng rợn về những bí ẩn của biển cả. Ngay cả những câu chuyện quen thuộc nhất về các con tàu ma cũng khiến anh lạnh xương sống. Cả một thủy thủ đoàn của một con tàu khổng lồ đang đi trên biển có thể mất tích không để lại dấu vết, mọi thứ cứ như thể họ đã bỏ nó lại vậy. Chuyện gì đã xảy ra trên con tàu ấy? Những câu chuyện chỉ đưa ra câu hỏi mà chẳng bao giờ nói với bạn sao cả một thủy thủ đoàn như thế lại biến mất một cách đơn giản đến vậy khỏi tàu. Chúng gây ấn tượng mạnh mẽ với người đọc rằng bản thân biển cả đã là một bí ẩn, rằng đó là khoảng không gian nơi thế giới của sự sông và cái chết hòa lẫn với nhau.
Enoyoshi bực bội nhìn quanh. Sợi dây an toàn nối với đất liền đâu rồi – cái điện đài ấy? Tìm kiếm hết hơi mà anh vẫn chẳng thấy cái gì giống thế cả.
“Điện đài của thuyền này đâu? “ Enoyoshi hỏi Minako. Đến lượt mình, Minako chỉ biết nhìn Ushijima và bơ phờ lay lay vai ông chồng đang nằm sóng soài ở đó. Cô ta đang cố bắt chồng trả lời.
Enoyoshi nhắc lại câu hỏi, và ánh mắt đờ đẫn của Ushijima trượt sang bên.
“Không có điện đài sao?” – Enoyoshi nhắc lại theo cách khác.
Lần này Ushijima gật đầu. Tức là không có bộ điện đài trên thuyền. Từ khoảng cách này, họ không thể cứ thế mà gọi người đến giúp được. Có bộ điện đài, họ có thể liên lạc với Dịch vụ cứu hộ Bến du thuyền Đảo Mơ nhờ họ ra kéo vào. Một sợi cáo từ tàu kéo động cơ diesel công suất lớn chắc chắn sẽ kéo được họ đi khỏi chỗ này. Nhưng lại không có điện đài.
Cổ họng khô rát vì căng thằng, Enoyoshi rót một ít rượu vào cái ca mà Ushijima vừa uống xong, rồi nốc cạn chỉ trong một ngụm. Ushijima là người duy nhất trên du thuyền có chút kinh nghiệm lái tàu, nhưng chấn động tâm lý đã biến anh ta thành kẻ vô dụng. Minako chỉ biết bám chặt lấy chồng mà chẳng định động tay giải quyết khó khăn. Enoyoshi, người vẫn vô tư mặc đinh mình là khách, giờ chợt cảm thấy gánh nặng ghê gớm đang trút lên vai mình.
Anh liên tục liếc nhìn đồng hồ, liên tục nuốt khan căng thẳng. Đã gần tám giờ tối. Anh rùng mình khi nghĩ rằng có khi họ sẽ phải trải qua cả đêm ngoài biển. Ngày mai, thứ Hai, anh có một vụ thương lượng quan trọng cần tiến hành. Anh chịu hết nổi rồi. Anh chỉ muốn về nhà, về căn hộ của mình và nằm xuống trên chiế giường quen thuộc. Giá mà anh có thể làm thế…
Ngay khi ý nghĩ đó nảy ra trong đầu, anh lao vào buồng lái đưa mát nhìn kỹ khu vực phía Tây. Một bờ đê chắn sóng bằng bê tông chạy từ Bắc xuống Nam dọc theo chu vi Công viên Biển Wakasu, và xếp hàng song song đến bờ đê ở phía anh là vô số trụ bê tông bốn hân có đầu như hình chiếc ủng nhô ra biển.
Nếu anh trèo lên được đám khối trụ bê tông ấy khi nhảy lên đê cũng dễ thôi. Enoyoshi ước tính từ chỗ thuyền đến chỗ đám trụ bê tông không nhiều hơn một trăm mét. Ngay cả cho phép sai số do ước lượng trong bóng tối, đó vẫn là một khoảng cách ngắn mà Enoyoshi có thể bơi qua dễ dàng. Tim anh bắt đầu đập nhanh. Chết chìm hoặc bơi qua. Cũng đáng để thử chứ. Nhưng bơi trong vịnh Tokyo buổi đêm vẫn là khá mạo hiểm. Anh cảm thấy quyết tâm ngắn ngủi của mình chợt khô héo khi nhìn xuống mặt nước biển về đêm.
Cửa cabin mở và Ushijima rướn bò người dậy. Anh ta định động đậy đôi môi hơn là cơ thể, dường như nóng lòng muốn nói với Enoyoshi điều gì đó. Enoyoshi chìa tay đỡ anh ta ngồi trên ghế băng, nhưng Ushijima cú nằm luôn trên sàn buồng lái.
“Anh thấy thế nào rồi?”
Tự di chuyển chắc chắn là một dấu hiệu cho thấy Ushijima đang phục hồi, ít nhất là về mặt thể chất. Nhưng tiếp đó anh ta chỉ run rẩy và rền rĩ, “Chiếc thuyền này sẽ không đi đâu hết.” Giọng anh ta nghe như của một ông già ương ngạnh.
“Sao lại thế?”
“Tôi đã chạm vào bằng chính bàn tay này.” Ushijima đưa lòng bàn tay lên.
“Chạm vào cái gì?”
“Đôi bàn tay ấy.”
…Bàn tay Ushijima đã chạm vào một đôi bàn tay?
Enoyoshi bắt đầu ước gì mình chưa hỏi. Có hàng triệu câu chuyện rùng rợn về các vong hồn người chết kéo chân những kẻ đi bơi, nhưng nếu Ushijiam đang cố kể cho anh nghe chuyện hoang đường nào đấy về một đôi bàn tay trồi lên từ đáy biển giữ chặt lấy sống thuyền, thì quả là cường điệu quá mức, ngay cả để được coi là chuyện đùa.
Sau một lúc im lặng, Ushijima mở miệng lần nữa. “Trẻ con có sức mạng hơn anh tưởng,” anh ta nói.
Enoyoshi không biết đáp thế nào. Anh phải nói gì khi nghe điều đó cơ chứ? Có lẽ cơn sốc quá nặng đã khiến Ushijima phát điên.
“Trẻ con à?” Chẳng có cách nào ngoài nhắc lại từ đó.
“Có một đứa trẻ đang bám vào sống thuyền.”
Nghe thấy thế, Enoyoshi nín thở. Hình ảnh xác một đứa bé bám chặt vào sống thuyền hình thành trong óc anh.
“Anh biết những con búp bê ôm là người ta hay mua mấy năm về trước không? Làm tôi nhớ đến chúng, trừ gương mặt trương phồng như trái bóng bay, anh biết đấy,” Ushijima nói với giọng biểu cảm.
Bình tĩnh lại, Enoyoshi tự trách mình. Chẳng tốt lành gì khi cho vào đầu một con quái vật sinh ra từ trí tưởng tượng của người khác. Enoyoshi phải xem xét các sự kiện một cách cẩn thận. Điều gì đã khiến sinh vật đó hình thành trong đầu Ushijima cơ chứ?
“Đứa trẻ anh nhìn thấy là con trai à?”
“Ừm-hừm,” Ushijima đáp và gật đầu. Enoyoshi đã đi đúng hướng.
“Sáu tuổi hoặc tầm đó?”
Ushijima ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu. Giờ thì Enoyoshi đã có cơ sở để chắc rằng mình đoán đúng. Các hình ảnh thường không tự dựng nảy ra. Trong trường hợp này, không nghi ngờ gì nữa, chiếc giày bé trai mắc vào chân vịt đã tạo cơ sở, có vẻ đúng thế, cho trí tưởng tượng của Ushijima.
Enoyoshi cố lần theo dấu vết từng bước đi trong diễn biến tâm lý của Ushijima theo trình tự chúng diễn ra. Chất xúc tác cho chuỗi liên tưởng này là chiếc giày hình chuột Mikey, thứ này hẳn đã ám ảnh đâu đó sâu thẳm trong tâm trí Ushijima lúc anh ta thực hiện chuyến lặn đó. Thằng bé đó đã đánh rơi chiếc giày trái ở đâu nhỉ? Trên cầu ư? Hay là trên bờ đê? Hoặc cũng có thể nó đã chết đuối và chỉ một chiếc giày bị tuột ra? Nếu thế, thi hài của thằng bé nhất định sẽ phải trôi nổi đâu đó dưới biển quanh đây.
Chắc hẳn khi lặn xuống và bắt đầu dò dẫm quanh đáy thuyền với đôi mắt nhắm nghiền, Ushijima đã chạm vào thứ gì đó nhầy nhụa bám vào sống thuyền, có thể là sóng biển, thứ này gợi lên cảm giác giống như làn da một cậu bé chết đuối. Ngay lập tức, một hình ảnh lóe lên trong đầu Ushijima. Đầu tiên, anh ta không thể trong thấy gì trong vùng nước biển đặc quanh rác thải đó vào buổi tối. Ushijima không thấy gì bằng mắt mình hết. Anh ta nhìn thấy bằng đôi mắt của tâm trí một ảo ảnh được trí tưởng tượng nổi tiếng phong phú của mình dựng thành. Một cậu bé chết đuối vướng vào thuyền, mặt nó trương lên như bóng bay, mắt trũng sâu vào da thịt đang mủn ra, đầu lưỡi tái nhợt thè ra khỏi miệng… Một cái xác trẻ con bám chặt vào sống thuyền như một con búp bê ôm và không cho chiếc du thuyền di chuyển…
Đến đây, Enoyoshi cảm thấy chắc chắn rằng mình biết câu trả lời của Ushijima cho câu hỏi tiếp theo của anh là gì.
“Thằng bé anh nhìn thấy, nó bị mất một chiếc giày đúng không?” anh hỏi. Ushijima chắc chắn sẽ gật đầu. Họ chỉ tìm thấy mỗi chiếc giày bên trái mắc vào chân vịt.
Chắc mẩm đã biết câu trả lời, Enoyoshi quan sát kỹ phản ứng của Ushijima. Nhưng Ushijima lại nheo mắt, ngước nhìn trời, và lắc đầu phủ nhận.
“Hai chân nó đều đi giày à?”
Lần này Ushijam đáp trực tiếp: “Thằng bé để chân trần.” Không có dấu hiện ngập ngừng hay không chắc chắn nào trong giọng của Ushijima, và đó là điều khiến Enoyoshi thấy khó hiểu.
Dù sao thì anh cũng không thể chỉ cứ ngồi đó mà chẳng làm gì. Anh nảy ra ý tưởng rằng họ nên thử khởi động lại động cơ một lần nữa và bắt con thuyền chuyển động. Khi kéo cần khởi động , anh thấy cổ tay áo quá vướng víu, anh quyết định cởi luôn áo ra thay vì đơn giản là xắn lên, và bắt đầu cởi khuy. Ushijma nàm dưới chân Enoyoshi, tư thế không đổi. Từ dưới hầm thuyền đang mở, Minako bắt gặp cảnh Enoyoshi cởi áo và gọi anh, giọng có vẻ nhẹ nhõm.
“Thế là cuối cùng anh cũng đã quyết định lặn xuống.”
Chắc cô ta đã hiểu nhầm hành động cởi áo của Enoyoshi. Anh không hề có một chút nào ý định lặn xuống bên dưới con thuyền, dù là nhỏ nhất, và nhận định đó của cô ta khiến anh bực mình. Qua cái cách nói ra điều đó, cô ta có vẻ mặc định rằng với tư cách một người đàn ông anh có nghĩa vụ lặn xuống và gỡ bỏ chướng ngại vật. Enoyoshi thì thấy chẳng có nghĩa vụ khỉ gì mà phải giải thoát chiếc thuyền này cho cô ta cả.
Khởi động máy thuyền, Enoyoshi thử lần lượt cài số tiến rồi số lùi, nhưng con thuyền vẫn không nhúc nhích. Thật vô ích. Bực bội trước sự bất lực của chính mình, vẫn còn cáu trức nhận xét khó ngửi của Minako, Enoyoshi bắt đầu cảm thấy hơi tức giận, Anh cũng cảm thấy khó chịu vì nãy giờ mình đã quá thụ động. Anh phải chứng tỏ cho họ thấy anh có thể chào tạm biệt cái du thuyền của họ nếu anh muốn. Anh phải cho hộ thấy anh có quyền tự do.
Quyết tâm tưởng đã héo mòn của anh bắt đầu ngóc đầu dậy một lần nữa. Thử nghĩ mà xem, chẳng có cách nào khác để ra khỏi con thuyền. Điều đơn giản và hiệu quả nhất có thể làm là bơi vào bờ, gợi Dịch vụ cứu hộ của Bến du thuyền, và yêu cầu họ cử một tàu ra.
Enoyoshi vớ lấy một bao nylon lớn từ trên kệ để phụ từng dưới bếp tàu và bắt đầu nhét áo quần và giày của mình vào trong. Khi đã chắc chắn rằng trong túi vẫn có không khí, anh buộc chặt miệng túi lại.
Đầu tiên, Minako thô lỗ nhìn chòng chọc vào anh khi anh cởi quần áo, nhưng hành vi của kỳ quặc của anh đã khiến cô ta bất ngờ và bắt đầu trông có vẻ lo lắng.
“Nói xem, anh đang định làm gì trên đó thế?”
Enoyoshi buộc cái bao vào đùi phải, kẹp nó giữa hai chân, rồi đứng dậy trên ghế.
Minako với tay về phía anh, nhưng trước khi những ngón tay cô ta kịp chạm vào người anh, Enoyoshi đã lao mình xuống biển. Thay vì bởi thẳng ra xa, anh bắt đầu bơi đứng, chỉnh lại cái bao nylon giữa hai chân. Khi anh nhìn về phía du thuyền, vợ chồng Ushijima thò đầu qua mạn như một đôi chó con ghé mắt nhìn ra ngoài một chiếc hộp các tông. Minako dường như đang lải nhải gì đó nhưng Enoyoshi không nghe được chính xác khi anh đã bập bềnh giữa biển.
“Hai người sẽ ổn thôi, tôi sẽ gọi Dịch vụ cứu hộ cho hai người.”
Anh thử la to điều đó, nhưng không chắc họ có nghe thấy không? Minako dường như vẫn đang kêu gào. Chỉ phải đợi tàu kéo chừng một giờ thôi. Nhưng cho đến khi nó đến, họ sẽ phải nếm trải thực tế rằng địa ngục chỉ cách họ chiều dày của một tấm ván và đang nằm dưới cái thế giới “tuyệt hảo” mà họ hồ hởi muốn áp đặt lên người khác.
Quay đầu lại, anh bắt đầu bơi chỉ bằng đôi tay, cái bao nylon nổi phập phù được kẹp giữa hai chân. Anh đã tập kiểu bơi trườn không biết bao nhiêu lần với một tấm nhựa xốp kẹp giữa hai chân như thế này trong một bể bơi hai mươi lăm mét rồi. Can đảm lên nào, anh tự nhủ. Nhưng sức chịu đựng không phải là vấn đề. Sự chú ý của anh tập trung vào mặt dưới của bụng và chân mình. Nếu, vào lúc đó, một thứ gì nhầy nhũa nổi lên chạm vào bụng anh… Lòng anh run sợ trước ý nghĩ đó. Biết đâu thằng nhóc ấy lại chẳng buông tay khỏi sống tàu và đuổi theo anh chứ? Chắc chắn, nếu Enoyoshi mở mắt ra dưới nước, anh có thể thấy khuôn mặt trương phềnh của thằng bé ở ngay đó. Những hình dung gướm guốc không ngừng kéo đến. Anh đang lãng phí rất nhiều sức lực, và mỗi sải bởi lại khiếm cảm giác mệt mỏi tăng lên gấp bội và dạ dày anh đan trào lên tận miệng. Khi cơn buồn nôn tới, anh linh cảm được cuộc sống của mình đang gặp nguy hiểm. Hoảng loạn tức là chết. Bầu trời đêm không một gợn mây và mặt trăng tỏa sáng rạng rỡ khi anh cố bơi về phía trước. Nhưng những ngọn đèn của Công viển Biển Wakasu không có vẻ gì là gần hơn. Thật điên lên được khi những nỗ lực thu hẹp khoảng cách với bờ đê của anh lại chẳng ích gì như thế.
Enoyoshi bắt mình phải nghỉ ngởi một chút, ngừng sải tay và lật ngửa người tra để nổi trên lưng. Để đảm bảo nước không tràn vào miệng và mũi, anh hít thật chậm đầy không khí vào phổi. Anh cố gạt bỏ những cảnh tượng ác mộng trong đầu bằng cách hình dung ra hình ảnh khỏa thana mà anh chưa từng thấy của người phụ nữ anh bắt đầu hẹn hò gần đây. Tưởng tượng ra những thứ cụ thể hữu hình là cách duy nhất để xua tan những ảo ảnh đen tối khác.
Ngoi đầu lên khỏi mặt nước, anh thấy giờ mình đã cách chiếc du thuyền khá xa. Nhìn về bờ thì thấy rõ anh đang ở gần bờ hơn là con thuyền. Anh đoán mình đã hoàn thành hai phần ba quãng đường. Sức mạnh trở lại với chân tay anh. Bờ biển mà anh tưởng rất xa thực sự đã nằm ngay đây trong tầm với. Nỗ lực một lần nữa và anh sẽ tới được đất liền. Enoyoshi lật người trở lại và bắt đầu quạt nước bằng những sải bơi đầy sinh lực.
Phải đến khi trèo lên đám trụ bê tông trước bờ đê biển và cơ thể đã lên hẳn khỏi mặt nước, Enoyoshi mới lại cảm thấy mình còn sống. Phần dưới của các trụ bê tông chìm dưới nước, nhưng ở trên cùng thì khô và cảm giác sần sần khi sờ vào bề mặt nó khiến anh phấn chấn. Nhìn ra ngoài biển, anh thấy du thuyền MINAKO vẫn đang ở nguyên vị trí cũ, cột buồm tuyệt vọng nghiêng từ bên nọ sang bên kia.
Tư bên dưới những trụ bê tông đang vào nhau vang lên tiếng những con sóng vỡ. Nếu anh trượt chân vào khoảng giữa hai trụ thì rắc rối to. Xét thấy nếu trèo lên bờ đê biển bằng cả hai chân và hai tay thì sã khôn ngoan hơn, anh cúi xuống, và chợt thấy một chiếc giày bé xíu mắc kẹt trong khe hở giữa các khối bê tông đan chặt vào nhau.
Nó kia rồi, ở chỗ mà anh có thể chạm vào được. Trong ánh đèn đem yếu ớt, trông nó đen sì, có lẽ vì bị ngập trong nước. Enoyoshi ghé mặt gần hơn về phía nó. Mũi giày mắc chặt vào khe hở và có lẽ vì thế mà chiếc giày đã tuột ra khỏi chân chủ của nó. Người mang giày này hẳn đang chơi trên đám trụ bê tông này thì bị trượt chân. Phần vải bạt bên trên có in hình chuột Mickey, và nhìn kỹ hơn thì đó là một chiếc giày chân phải. Ngay cả dưới ánh sáng mờ thế này vẫn đọc được cái tên viết trên gót giày bằng bút dạ đen. Kazuhiro. Không thể lầm được. Chiếc này và chiếc giày họ tìm thấy trong chân vịt du thuyền là một đôi.
Enoyoshi nhìn lên. Chính anh cũng ngạc nhiên khi thấy mình bình tĩnh đến thế. Bình tĩnh, anh tụ bình luận, “Chiếc giày phải ở đây, thảo nào mà thằng bé đi chân trần.”
Liếc ra xa, anh thấy chiếc du thuyền đang lắc lư dữ dội trên mặt biển phẳng lặng hoàn toàn. Enoyoshi nghĩ mình đã thoáng thấy hình bóng một đứa bé đi chân trần đang ôm lấy sóng thuyền, đùa nghịch.