CHƯƠNG 24.2: May mắn trùng phùng lúc chưa gả

Cô nương, không dùng nhiều sức thì không thể hoạt huyết được, người cố gắng chịu đựng, tắm xong là sẽ cảm thấy dễ chịu ngay thôi. »Người này vẫn tiếp tục đáp lại ta một cách nhẹ nhàng, còn đôi tay thì không ngừng vừa bóp, vừa cấu, vừa nhéo hết vai lại tới lưng.

Nước nóng đến mức toàn thân ta đỏ rực, hơi nước nóng cũng khiến ta toát mồ hôi liên hồi. Nha hoàn béo ị đó vẫn đang tắm cho ta, còn một nha hoàn béo khác thì gội đầu, chải tóc. Người đập vai đập lưng, kẻ kéo tóc khiến toàn thân ta không còn chút sức lực.

" Nam Cung Diệu, tên hồ li thối tha nham hiểm, lúc nào cũng nghĩ ra cách để giày vò ta. Chàng… chàng… chàng mau bảo bọn họ lui xuống đi ! Ây da, nhẹ chút, nhẹ chút đi, đứt hết, nát hết người ta bây giờ… " Ta vẫn còn đang mắng nhiếc, chợt nghe tiếng cánh tay kêu rắc một cái. Đau quá, gân cốt ta gần như rụng rời! Thế nhưng sau cảm giác đau đớn, toàn thân ta quả thật rất dễ chịu, những mệt mỏi, rệu rã lúc trước đã hoàn toàn bay mất, huyết mạch lưu thông. Ta hít một hơi thật sâu, như thể vừa được sống lại.

Lúc này, cửa phòng từ từ mở ra, bên ngoài rèm thấp thoáng bóng người, một mùi hương thơm ngát thoảng tới. Thì ra là người dưới mang lên một thùng nước có rắc cánh hoa hồng. Lúc này, hai nha đầu béo ị kia đã lui xuống, mấy nha hoàn ăn mặc đẹp đẽ khác đi vào nhìn ta mỉm cừơi rồi nói.

"Cô nương, hai vị sư phụ lúc nãy đã thư giãn gân cốt giúp người, bây giờ chúng nô tì tới đây để hầu hạ người tắm rửa thay y phục. Nô tì là Tiểu Thanh, còn nàng ấy tên là Tiểu Tử, là nha hoàn chuyên hầu hạ cho Vương gia. Cô nương, người muốn cho những cánh hoa gì vào?" Nha hoàn tự xưng là Tiểu Thanh mồm mép lanh lợi, không lạnh lùng như hai nha hoàn béo ị khi nãy.

Ta ngồi trong thùng tắm, nghiêng đầu sang nhìn họ. Phía sau Tiểu Thanh và Tiểu Tử là mấy nha hoàn khác đang cúi đầu, im lặng chờ đợi. Trên tay họ có xách những giỏ hoa tươi tắn, thơm ngát. Nào là hoa mẫy đơn, bạch lan, bách hợp, thược dược, mộc cẩm, tử vy, hoa nhài, cẩm tú, cỏ thạch lan… Nhất thời cả căn phòng tràn ngập mùi hương nồng nàn và rực rỡ sắc màu.

"Tên hồ li chết tiệt này cũng biết hưởng thụ nhỉ?" Ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn về phía những giỏ hoa. Thật là đẹp! Ta liếm môi, trong lòng thầm khen ngợi.

"Cô nương muốn dùng loại hoa gì ạ?" Thấy ta lặng người. Tiểu Tử im lặng nãy giờ liền mỉm cười cất tiếng hỏi. Ngữ khí của nàng ta dịu dàng, nhẹ nhàng mà hiền thục, hoàn toàn đối lập với vẻ hoạt bát của Tiểu Thanh khi nãy.

"Tất cả, đổ hết vào đi!" Ta vội lên tiếng rồi bật cười hi hi.

Tiểu Thanh và Tiểu Tử nghe vậy đều lặng người, vô cùng lúng túng.

"Làm sao thế, không nỡ để ta dùng hết sao? Mau mau đổ vào hết đi…"

Tiểu Thanh và Tiểu Tử lúc này mới định thần lại được, liền ra hiệu cho đám người phía sau. Tất cả đều từ từ xách giỏ hoa tới chuẩn bị đổ hết vào thùng tắm của ta.

"Ây da, tại sao ta lại quen biết một cô nương tham lam từ những món lợi nhỏ như vậy chứ? Những hương thơm này mà trộn lẫn vào nhau thì sẽ trở thành mùi hương quái lạ, đến lúc đó đừng trách tại sao lũ ong bướm kéo hết đến tấn công nàng đấy. Tiểu Thanh, dùng hoa nhài thôi." Giọng Diệu bình thả vọng vào từ bên ngoài cửa sổ. Tiểu Thanh đáp lại một tiếng, sau đó dặn dò những người khác lui xuống.

"Này, đừng có đi mà, là ta tắm hay là Vương gia các người tắm?" Những người xung quanh đều chẳng để tâm đến ta, xách giỏ hoa lui ra ngoài hết.

"Đồ hồ li thối tha, tên quỷ keo kiệt, mau dodỏ hết các cánh hoa vào đây!"

"Ta thực sự không muốn người khác nói thê tử của mình không có chút phẩm hạnh nào cả. Không lôi thôi cùng nàng nữa, cô nương đanh đá, ta sắp vào cung một chuyến đây."

"Này, thế nào gọi là không có phẩm hạnh? Chàng đừng có đi, đồ quỷ keo kiệt!"

"Cô nương, những cánh hoa mới hái ngày hôm nay nếu không dùng tới thì ngày mai vẫn sẽ phải bỏ đi, Vương gia tuyệt đối không phải vì tiếc mấy cánh hoa đó mà không cho cô nương dùng đâu." Tiểu Tử đứng một bên đưa lời giải thích.

"Thật là lãng phí, đúng là thức ăn cho chó nhà phú hộ còn ngon hơn thức ăn cho người nghèo! Hừm!" Ta bực bội mắng thêm một câu. Tiểu Tử và Tiểu Thanh đứng cạnh chỉ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng rắc nốt số cánh hoa nhài còn lại vào trong thùng tắm.

Sau khi tắm xong, Tiểu Thanh đã dặn dò người dưới mang một bộ y phục đã tẩm hương liệu để ta thay, Tiểu Tử dùng trâm cài gọn mái tóc ta lại. Đứng trước gương, ta thấy mình thướt tha trong bộ y phục gấm lụa mềm mại, trông xinh đẹp như một đoá hoa đang hé nở lúc ban mai. Ta đẩy cửa sổ, gió nhẹ thổi vào, khiến tóc ta bay nhẹ, y phục trên người cũng theo đó mà phiêu diêu trong gió.

"Cô nương thực đúng là có khí chất siêu phàm thoát tục, Tiểu Thanh gần như chẳng hề trang điểm cho cô nương mấy, vậy mà trông người đã như cửu thiên huyền nữ, khuynh nước khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn rồi!" Nha hoàn này đúng là mồm mép lanh lợi, nghe nàng ta nói như vậy, tâm trạng ta đột nhiên vui vẻ hẳn lên.

Ngoài cửa sổ, mưa đã ngừng rơi, chỉ còn những giọt nước đọng trên mái nhà, thi thoảng vẫn tí tách chảy xuống dưới mặt đất, nghe đến là vui tai. Một vài hạt mưa theo gió ngấm vào tấm rèm cửa sổ. Non núi xa xa, trùng trùng điệp điệp, thoắt ẩn thoắt hiện sau màn mây mù trắng xoá.

Ta nhìn ngắm một lúc, đôi mắt cảm thấy hơi nhức. Dường như có ánh mặt trời đang len lỏi qua những đám mây dày đặc, khiến cho những đám mây đó như được nhuộm thêm phấn hồng. Đình viện trước mặt được bài trí tinh tế, đình lầu hiên các, cầu nhỏ bắc qua dòng nước, nho nhã mà thanh tịnh. Tiếng chim hót cùng hương hoa thơm ngát làm người ta cảm thấy như không phải mình đang ở tại Trường An mà đã đến vùng Giang Nam mỹ lệ. Phía xa xa có một cái đầm lớn, bắc qua đầm là một cây cầu làm bằng ngọc Hán Bạch, hai tay vịn được điêu khắc tinh tế, tuyệt đẹp vô song.

Ta hít một hơi thật sâu, ngay cả khi ở trong cung, ta cũng chưa từng nhìn thấy cảnh sắc đẹp đến như vậy. Ta bất giác vén chân váy lên, từng bước đi ra ngoài. Vừa mới ra khỏi phòng, không khí tươi mát đã tức thì ùa tới. Không khí khoáng đạt tại Trường An sau cơn mưa dài thực khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái. Dưới cầu là con suối ngoằn nghèo uốn lượn, cũng chẳng biết đâu là điểm đầu , đâu là điểm cuối. Lá sen trên mặt nước như gấm kết thành, san sả bên nhau, hoa sen hồng thắm được tô điểm bởi những giọt sương sớm đọng lại, dưới ánh nắng mặt trời lại càng thêm long lanh, tuyệt sắc. "Sen nở mười dặm, vạn trượng hồng trần!" Cảnh sắc mà câu thơ này miêu tả chắc cũng chỉ đẹp đến độ này mà thôi.

Ta đứng đó say sưa ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên trước mặt. Lúc này, mặt trời đã xuyên qua khỏi lớp mây dày, toả sáng rực rỡ trên bầu trời, làm nhiệt độ ngoài trời dần tăng lên. Làn sương mờ ảo trên mặt nước ánh lên những sắc màu sặc sỡ như cầu vồng. Buổi sáng sau cơn mưa, cả phủ Tần vương trông chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh.

"Cuộc sống của con hồ li chết tiệt đó đúng là không tệ chút nào, nơi này chẳng khác nào chốn thần tiên." Ta nuốt nước miếng, trong lòng vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị.

"Mặt trời đoạn sương khói, không trung thanh tịnh, núi non nhuốm màu xanh lục. Trường An cũng chỉ có chỗ của chúng nô tài mới có thể nhìn thấy cảnh đẹp như này thôi." Tiểu Tử nhẹ nhàng lên tiếng, rồi mỉm cười dịu dàng, từ trên người nàng ta toả ra khí chất của một người tri thư đạt lễ. Không ngờ ngay đến một nha hoàn cũng văn vẻ lai láng. Ta bất giác nhớ đến bức tranh Phượng hoàng vạn lí của Diệu, bá khí hào sảng toát ra từ bức tranh đó thực đáng ngưỡng mộ. Nay ta đến đây mới biết, ngay một người dứơi trong phủ Tần vương cũng đầy một bụng chữ, hiểu biết sâu rộng. Biểu hiện khinh đời, bất cần, phóng túng mà cuồng nhiệt thường ngày của Diệu rốt cuộc là thật hay giả? Chàng… rốt cuọc là một con người như thế nào?

"Phủ Tần vương tuy rằng không náo nhiệt như hoàng cung, nhưng lại có sự tiêu diêu tự tại của vùng thôn dã. Ngọc cô nương nếu yêu thích, hãy ở lại đây thêm vài ngày, đoán chắc Vương gia sẽ rất vui vẻ." Tiểu Thanh mỉm cười hân hoan. Ta hắng giọng, vội vã thu lại tâm tư khi nãy. Chàng là người thế nào cũng được, nếu hồ li lại để con người dễ dàng nhìn thấy hết mọi thứ của bản thân thì đâu còn là hồ li nữa.

"Tiểu Thanh tỷ tỷ… không xong rồi, Tiểu Thanh tỷ tỷ…" Trên đầu cầu bên kia, một người hớt hải chạy tới, suýt chút nữa thì đâm sầm vào ta. Ta sợ hãi, ngước mắt lên nhìn vị cô nương đầu mướt mát mồ hôi đứng trước mặt mình. Gấu váy của nàng ta cũng ướt, có lẽ nàng ta đã chạy vội tới đây, mà không kịp để tâm tới mọi thứ.

"Ngươi hoang mang gì thế, chẳng có quy củ gì hết, không nhìn thấy còn có khách đang ở đây sao? Không sợ người ta cười nhạo hả?" Tiểu Thanh mắng lại một câu.

"Mau nói đi, có chuyện gì? Ngọc cô nương cũng đâu phải người ngoài." Tiểu Tử đứng bên chậm rãi lên tiếng.

"Dạ, là Phan công công của cung Hàm Tú đến đây nói rằng… Tô nương nương truyền lệnh Ngọc cô nương lập tức nhập cung."

"Tô nương nương? Vương gia đã biết chuyện này hay chưa?" Tiểu Thanh dường như vô cùng cảnh giác.

"Vương gia vào cung gặp Hoàng thượng vẫn còn chưa quay về."

"Vậy Phan công công nói thế nào?"

"Tô nương nương… hình như đang vô cùng tức giận, chỉ bảo ngài ấy dẫn người vào trong cung thôi."

"Mau nghĩ mọi cách thông báo cho Vương gia biết chuyện này, để muộn sẽ nhỡ việc đấy. Ngọc cô nương, người hãy theo Phan công công vào cung đi, hãy cố gắng dùng mọi cách để kéo dài thời gian, tuyệt đối không được gặp Tô nương nương trước khi Tam điện hạ tới." Tiểu Tử im lặng một hồi, sau cùng nói với ta bằng chất giọng nghiêm nghị.

Ta nắm chặt y phục, không biết có nên theo Phan công công vào cung hay không. Nhìn sắc mặt bọn họ, ta có cảm giác chuyến đi này lành ít dữ nhiều. Hay là trên đường vào cung, ta tìm cơ hội lẩn đi?

"Ngọc cô nương, không biết đã chuẩn bị xong chưa, Tô nương nương không thích phải chờ lâu đâu." Một giọng nói réo rắt chói tai, dường như mang theo nhiều áp lực, vang lại từ phía xa, khiến cả người ta sởn gai ốc.

Ta lấy hết can đảm đi theo sau Phan công công, chiếc mông của ông ta lắc trái lắc phải vô cùng điệu đà.

"Ngọc cô nương, nhất định phải đi sát theo phía sau, đừng có đi lạc giống như lần trước đấy. Nếu không, Tô nương nương trách tội thì sẽ là lỗi của một mình cô nương thôi!" Giọng ông ta vừa cao vừa chua, lời nói lại vô cùng sắc sảo khiến người ta lạnh cả sống lưng. Không ngờ ông ta lại biết ta có ý đồ lẩn mất, ta chán nản thầm rủa một câu, chỉ còn biết mỉm cười đáp lại.

Nhìn thấy ta phản ứng như vậy, ông ta cừơi rất hài lòng. Trên khuôn mặt trắng nhợt của ông ta, từng lớp phấn vẫn đang không ngừng rơi xuống. Đôi môi đỏ choét đã được tô vẽ kĩ càng mím thành một đường, vô cùng quái dị. Vị thái giám này không ngờ cũng học người khác tô son chát phấn, trông đến là buồn nôn, ta bất giác thấy tòan thân ớn lạnh ngay giữa một ngày nóng bức như hôm nay.

Lúc này mặt trời đã lên cao, nóng đến mức khiến ta choáng váng, hoa mày chóng mặt. Vị thái giám này dặn người đỡ ta lên kiệu, sau đó, chiếc kiệu thẳng tiến về phía hoàng cung.

"Ây da… mặt trời hôm nay quá gay gắt, hây à, hây à… ây dô… mưa qua trời lại ấm áp thực đúng là thích quá, hầy a, hầy a, la la la…" Ta ngồi trong kiệu chán quá nên cất tiếng hát, đồng thời cũng đưa tay lén rèm kiệu nhìn ra bên ngoài.

"Ngọc cô nương nếu như cảm thấy chán nản, có thể nghĩ trước xem lát nữa gặp Tô nương nương sẽ nói những gì." Phan công công dừng bước nhìn sang phía ta, nét mặt nham hiểm khiến ta giật này mình. Ánh mắt của ông ta mang theo chút cổ quái chỉ có riêng ở mấy tên thái giám, thế nhưng ngoài ra trong ánh mắt này ta còn thấy cả sát khí đáng sợ. Ông ta đang nhìn ta như nhìn một con cừu non sắp bị làm thịt vậy. Ta vội vã buông rèm không dám nhìn ông ta thêm nữa, trong lòng không khỏi lo lắng. Lúc này, lòng bàn tay ta đã mướt mát đầy mồ hôi.

chiếc kiệu vẫn tiếp tục tiến về phía trước, ta lại chẳng thoải mái chút nào, vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó rất nguy hiểm đang chờ mình tiến lại. Hồ li thối tha, chàng hãy mau tới cứu, nếu không ta sắp bị người ta hại chết rồi!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện