Chương 11

Doãn Đình cười hì hì, khách sáo hỏi anh: "Gần đây chắc anh bận lắm nhỉ?".

"Cũng tạm." Anh trả lời, hỏi lại Doãn Đình: "Cô đến tìm Tần Vũ Phi à?". Đương nhiên không dám hy vọng cô đến tìm anh, nhưng đến tìm Tần Vũ Phi rồi thuận đường tạt qua nói chuyện với anh cũng không tệ. Bây giờ mấy giờ rồi nhỉ? Có thể nói chuyện một lúc rồi vờ như vừa đúng giờ nghiir, chi bằng cùng nhau ăn bữa cơm?

Cừu Chính Khanh cố khắc chế mình không xem đồng hồ ngay lập tức.

"Đúng đó. Em có quà cho mọi người. Nhưng lúc nãy anh không ở đây, nên phần của anh, em để chỗ Vũ Phi rồi."

Anh càng vui hơn. Cô còn có cả quà cho anh nữa.

"Bây giờ tôi có mặt rồi." Anh nhắc nhở cô.

"Ồ. Để em qua chỗ Vũ Phi lấy cho anh." Doãn Đình xoay người, chạy vào văn phòng của Tần Vũ Phi.

Cừu Chính Khanh cũng nhanh chóng trở lại phòng làm việc của mình, dặn dò thư ký: "Pha cho cô Doãn một tách trà. À không, đổi sang cà phê đi, nhớ cho thêm sữa. Nhanh một chút!". Khi Doãn Đình qua đây, đã có cà phe đợi cô, vật thì cô có thể ngồi lại nói thêm vài câu. Mà không, nói càng nhiều càng tốt, cơ hội của anh càng lớn.

Cừu Chính Khanh đặt máy tính xách tay xuống, nhìn đồng hồ, năm giờ hai mươi bảy phút, thời gian thật không lí tưởng. Anh không dám chắc mình có thể tán gẫu với Doãn Đình suốt nửa tiếng đồng hồ, số lượng chủ đề để nói cần chuẩn bị cho nửa tiếng có bao nhiêu? Anh lại không thể về sớm, thân là một người quản lí cần phải lấy mình làm gương. Cho nên nửa tiếng này nên làm gì đây?

Cừu Chính Khanh còn chưa nghĩ ra đối sách thì Doãn Đình đã đến. Cô cầm trên tay cái hộp được đóng gói đẹp đẽ, cỡ tương đương một chiếc khung ảnh. Cô đưa nó cho Cừu Chính Khanh: "Hai ngày nay em làm tặng cho bạn bè, cái này là phần của anh".

Tuy không phải phần duy nhất, nhưng cô đã làm quà tặng anh, Cừu Chính Khanh tất nhiên vui mừng ra mặt.

"Cảm ơn." Cừu Chính Khanh nhận lấy. "Tôi mở ra xem nhé." Anh nói. Phải mở từ từ, thư ký vẫn chưa mang cà phê vào.

"Mong là anh thích nó." Doãn Đình mỉm cười.

Đương nhiên là anh thích rồi, dù nó là cái gì đi nữa. Anh mỉm cười với cô.

Quà mở ra rồi, quả thật là một cái khung ảnh. Trong khung có một tấm hình, chính là tấm Cừu Chính Khanh đứng nơi ngã tư đường quay đầu mỉm cười trong ngày Doãn Đình mời anh ăn cơm. Hình đã qua xử lí, vật và người xung quanh đều bị làm mờ đi, chỉ để lại dáng người cao lớn đầy khí chất tinh anh của Cừu Chính Khanh. Ánh nắng chiếu rọi, nụ cười của anh tự tin thoải mái, như được tắm gió xuân, cả tấm hình đều mang đến cảm giác ấm áp.

"Ảnh là em tự chỉnh sửa đó. Em thấy tấm này rất đặc biệt, lại hợp với khí chất và cảm giác anh mang lại cho người khác." Doãn Đình nói.

Cừu Chính Khanh nhìn tấm hình, lại nhìn Doãn Đình. Anh nở nụ cười với cô, gật đầu nói, "Cảm ơn".

"Tôi rất thích." Anh nói: "Cảm ơn cô, tôi thật sự rất thích. Đây chắc là tấm hình đẹp nhất của tôi từ lúc sinh ra đến nay".

Doãn Đình vô cùng vui mừng: "Anh thích là được rồi".

"Vậy tôi sẽ để nó trên bàn làm việc." Cừu Chính Khanh đặt khung ảnh bên cạnh máy tính, nhìn tấm hình lần nữa, lòng thấy ngọt ngào khó tả. Đây là hình ảnh của anh trong mắt cô, quả thực cũng không tệ. Chỉ trong chốc lát, sự tự tin của anh đã được tăng thêm.

"Vậy..."Doãn Đình vừa mở miệng đã bị Cừu Chính Khanh ngắt lời: "Ngồi đi!". Anh nói.

Lúc này cuối cùng thư ký cũng bưng cà phê vào. Cừu Chính Khanh âm thầm thở phào, "Ngồi đi", anh nhắc lại, "uống cà phê đã". Anh tự tay nhận lấy tách cà phê từ tay thư ký, đặt lên trên bàn trà, sau đó ngồi xuống.

Doãn Đình đi theo anh, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, "Cảm ơn anh". Cô cầm ly lên uống một ngụm.

"Bố cô thế nào rồi?" Cừu Chính Khanh hỏi.

"Ông ấy rất khỏe. Em và bố ở đó giúp lo chuyện hậu sự, sau đó mới quay về. Hai hôm nay tâm trạng bố tốt hơn nhiều, cũng đã quay lại làm việc rồi.".

"Vậy thì tốt." Cừu Chính Khanh nói. Tiếp theo nên nói gì đây, nói cái gì?

"Tấm hình kia chụp rất đẹp, cô từng học nhiếp ảnh sao?"

"Vâng." Doãn Đình được khen nên rất vui, "Em rất thích chụp ảnh, thế là từng theo học một khóa chụp ảnh".

"Tôi cũng rất thích chụp ảnh." Cừu Chính Khanh quyết định dùng cái cớ này, nhờ cô chỉ dạy chuyện nhiếp ảnh, sau đó nói cũng sắp đến giờ tan ca rồi, hay là cùng đi ăn tối, anh còn muốn học hỏi thêm nữa. Ăn xong thì lên kế hoạch cuối tuần sau đi mua máy ảnh, hỏi xem cô có rảnh không đi cùng anh chọn máy.

Câu tiếp theo còn chưa kịp mở miệng nói, Tần Vũ Phi đã xông thẳng vào phòng anh, cô ta còn cầm điện thoại trong tay, chẳng thèm để ý đến Cừu Chính Khanh, trực tiếp hỏi Doãn Đình: "Tốt quá, cậu còn chưa về. Tối nay cậu có rảnh không? A Lâm muốn hẹn chúng ta đi hát karaoke".

Doãn Đình la lớn: "A a a, mình muốn hát, có thể đổi qua ngày mai không? Tối nay mình có hẹn rồi".

Mặt Cừu Chính Khanh không hề để lộ bất của biểu cảm nào, nhưng trong lòng anh lại ảo não, hôm nay lại không có cơ hội rồi. Cô đã có hẹn, cho dù cô không có hẹn thì cũng bị Tần Vũ Phi giành đi mất.

Tần Vũ Phi giơ điện thoại lên nói với người bên kia: "Cô ấy hỏi có thể đổi qua ngày mai không, không được à? Không đợi cô ấy? Đúng, cô ấy nói có hẹn rồi. Hẹn ai?".

Tần Vũ Phi quay qua Doãn Đình: "A Lâm hỏi cậu hẹn với ai, phải dùng loạn côn đánh chết người đó".

"Hẹn với Từ Ngôn Sướng, mình hứa với cậu ấy tối nay cùng đi ăn.".

"Từ Ngôn Sướng?" Chân mày Tần Vũ Phi nhíu lại, cô nói vào điện thoại: "Thôi, mặc kệ cô ấy, chúng ta cứ hẹn vậy đi. Mình cúp máy đây, cô ngốc này cần được giáo dục một chút".

Tần Vũ Phi cúp điện thoại, rất có khí thế khoanh hai tay trước ngực, đứng trên cao nhìn xuống Doãn Đình: "Từ Ngôn Sướng?".

Doãn Đình gật đầu.

"Đó là một tên đáng ghét." Từ Ngôn Sướng là bạn chí cốt của Cố Anh Kiệt, con người anh ta cũng không hẳn là xấu, nói anh ta đnág ghét chẳng qua là cảm xúc cá nhân của Tần Vũ Phi, vì lúc cô và Cố Anh Kiệt mới yêu nhau, Từ Ngôn Sướng nói xấu sau lưng Tần Vũ Phi, còn dám lên lớp cô. Chân mày Tần Vũ Phi nhíu càng chặt, cái tên công tử ăn chơi Từ Ngôn Sướng này, không phải muốn theo đuổi Doãn Đình chứ?

Doãn Đình cười hì hì: "Với cậu mà nói đa số mọi người đều đáng ghét". Vậy nên Tần Vũ Phi phê bình người nào đó, cô cũng không để ý.

"Cậu đừng nhẹ dạ cả tin quá. Cậu ta từng có rất nhiều bạn gái, cậu vốn không phải đối thủ của loại công tử ăn chơi này. Cậu ta đang theo đuổi cậu?"

"Không có, chỉ hẹn mình ăn bữa cơm thôi.".

"Nam hẹn nữ đi ăn riêng không phải muốn theo đuổi thì là gì?" Câu này của Tần Vũ Phi đâm trúng tim đen của Cừu Chính Khanh. Nhưng đồng thời cũng nhắc nhở anh rằng anh có đối thủ, hơn nữa còn là người ngăn cản con đường hẹn hò sau này của anh và Doãn Đình.

Doãn Đình chớp mắt: "Mình cảm thấy không phải cậu ấy đang theo đuổi mình".

"Dây thần kinh của cậu thô như vậy thì cảm nhận chuẩn được sao?"

"Nếu cậu ấy thích mình, tất nhiên mình sẽ cảm nhận được.".

"Vậy nên nói là cậu ta không hề thích cậu, nhưng lại hẹn riêng cậu đi ăn? Không có ý tốt!" Tần Vũ Phi rút ra kết luận.

"Làm gì mà nghiêm trọng thế, tối nay mình đi ăn một bữa là biết ngay mà. Không sao đâu, con người cậu ấy tốt làm."

Trong lòng Cừu Chính Khanh chua xót vô cùng, kết quả nghe thấy Tần Vũ Phi nói: "Cái tên Từ Ngôn Sướng đó còn không bằng Cừu Chính Khanh nữa".

Đợi đã, giọng điệu chê bai đó là ý gì? Cừu Chính Khanh chẳng thấy vui khi mình được coi trọng hơn được đối thủ chút nào, giọng điệu của Tần Vũ Phi hiển nhiên là chê bai cả hai người.

Cừu Chính Khanh thật sự muốn nhịn nhưng không nổi, anh ho khẽ một tiếng, nói với Tần Vũ Phi: "Cảm ơn lời nhận xét của cô. Nhưng cô không thấy ở trước mặt tôi không nên thảo luận chuyện này à?".

"Đúng." Tần Vũ Phi quả quyết nói, "Tiểu Đình, cậu qua phòng mình, chúng ta bàn bạc tiếp về buổi hẹn tối nay của cậu. Mình phải gọi điện cho Cố Anh Kiệt, Từ Ngôn Sướng mà dám lừa dối cậu, mình sẽ đánh gãy chân anh ta".

Doãn Đình vừa đứng lên vừa không để ý mà cười: "Chân Cố Anh Kiệt hay Từ Ngôn Sướng?".

"Tất nhiên là Từ Ngôn Sướng." Tần Vũ Phi dẫn Doãn Đình đi rồi. Cừu Chính Khanh buồn bã nhìn ly cà phê trên bàn trà.

Doãn Đình mới chỉ uống được một ngụm. Hai người họ lâu lắm rồi mới gặp nhau.

Cừu Chính Khanh chuẩn bị tiếp tục công việc. Phải nhẫn nại, đừng nôn nóng, đừng hoảng loạn. Có đối thủ cũng là chuyện bình thường, hợp đồng anh muốn ký chắc chắn có người khác dòm ngó, đơn hàng có người tranh giành chứng tỏ có nhiều lợi ích, tình huống này anh gặp nhiều rồi, không có gì to tát cả.

Cừu Chính Khanh tự an ủi xong, bật máy tính lên, muốn mở hộp thư lên để xử lí những email công việc, mở lên rồi lại ngồi ngơ ngẩn nhìn hộp thư. Tử Ngôn Sướng, anh biết người này, là thái tử gia của tập đoàn Thiên Kỳ, bạn chí cốt của Cố Anh Kiệt.

Tần Vũ Phi, Cố Anh Kiệt, Từ Ngôn Sướng, Thẩm Giai Kỳ, còn có Doãn Đình, họ đều là những người cùng chung thế giới. Tuy gia thế của Doãn Đình nghe qua không ghê gớm như những người kia, nhưng họ chơi với nhau, chắc cũng chênh lệch không nhiều. Trước giờ anh chưa từng hỏi cô, tìm bạn trai có yêu cầu về gia thế hay không. Dù cô không giữ khoảng cách với mọi người xung quanh, lại hoàn toàn không ra vẻ cao sang, nhưng cô thuộc về thế giới đó.

Lòng tự tin của Cừu Chính Khanh chịu đả kích không nhẹ.

Lúc này đột nhiên một cái đầu ló ra trước cửa phòng làm việc vủa anh, là Doãn Đình. Cô cười hì hì nói: "Cừu tổng đại nhân, em phải đi rồi, đến chào anh một tiếng".

"Đợi chút." Cừu Chính Khanh vô thức ngăn cô lại.

Doãn Đình vừa quay đầu đi lại lấp ló bên cửa, sau đó bước hẳn vào phòng: "Sao thế ạ?".

"Thật sự không có vấn đề gì chứ?" Trong lúc gấp gáp Cừu Chính Khanh tìm một chuyện để nói, "Không phải Tần Vũ Phi nói người đó không tốt à?".

"Không sao đâu, anh đừng lo. Chỉ là một bữa cơm thôi mà. Cậu ấy không phải người xấu đâu. Vũ Phi nói chuyện hay phóng đại lắm." Doãn Đình mỉm cười giải thích.

"Cho nên cô đang định quen với cậu ta à?" Anh dứt khoát hỏi thẳng. Rào trước đón sau quả thật rất khó chịu.

"Không có đâu. Bây giờ chỉ là bạn bè hẹn nhau ăn cơm thôi mà.".

Bây giờ? Ý nói sau này còn chưa biết được?

"Chúng ta là đồng minh hội không được yêu mà, nếu em tìm được đối tượng, nhất định sẽ báo tin mừng cho anh. Sợi chỉ đỏ của anh linh như thế, của em chắc chắn cũng không thua kém đâu.".

Càng nói càng chua xót, cô quả là biết an ủi người khác mà. Cừu Chính Khanh không còn lời nào để nói.

"Vậy em đi đây, bây giờ đang là giờ cao điểm, khó bắt xe lắm.".

"Cậu ta không đến đón cô sao?"

"Chỗ cậu ấy xa lắm, đi một vòng để đón em rồi quay lại về thì không hay. Em bắt Taxi qua đó tiện hơn."

"Sao cô không tự lái xe?" Đúng là anh chưa từng thấy cô lái xe, nhất định không phải cô không mua nổi.

Doãn Đình đỏ mặt: "Ừm... tại vì... chúng không nghe lời em cho lắm".

"Ồ." Cừu Chính Khanh đã hiểu.

Doãn Đình đang đợi anh cười nhạo cô ngốc, bạn bè Doãn Đình đều cười nhạo cô vì cô học lái xe mãi không xong, Cừu Chính Khanh lại nói: "Vậy khi nào ăn xong, nhớ bảo cậu ta đưa cô về. Buổi tối con gái đi một mình không an toàn, kể cả bắt xe cũng vậy".

Doãn Đình cảm thấy ấm áp: "Vâng".

"Tất nhiên nếu cậu ta không đoàng hoàng thì đừng bảo cậu ta đưa về, nên bắt taxi về sớm một chút." Hoặc là gọi điện cho anh, anh tình nguyện đi đón cô. Xa mấy cũng không ngại.

Doãn Đình cười lớn: "Không có đâu".

Có cũng lo lắng, không có cũng lo lắng. Cảm giác này của anh cô không hiểu được đâu. Cừu Chính Khanh thầm thở dài trong lòng.

"Anh đừng lo lắng. Em đi đây. Có cơ hội chúng ta lại gặp nhau." Doãn Đình chào anh xong đã vội biến mất sau cánh cửa rồi.

Lại là "có cơ hội" gặp lại.

Có cơ hội! Cơ hội lần này không biết sẽ phải đợi bao lâu.

Cừu Chính Khanh nhìn hộp thư trước mắt, hoàn toàn không có tâm trạng để đọc.

Tối hôm đó, Cừu Chính Khanh một mình ngồi ăn hết hộp cơm, đi tới đi lui trong căn nhà lớn, lòng thấp thỏm không yên. Không biết cuộc hẹn của Doãn Đình ra sao rồi, không biết cô đã an toàn về đến nhà hay chưa.

Anh lướt qua Weibo của Doãn Đình, bài đăng mới nhất của cô là lúc sáu giờ hơn. Cô nói trên đường kẹt xe kinh khủng, may mà cô ra cửa từ sớm. Xe không nhích được cũng hết cách. Cô với anh tài xế cùng nhau hát "sông lớn xuôi dòng chảy về đôngm sao trên trời cao theo Bắc Đẩu...", tâm trạng rất tốt, bù lại cho sự tiếc nuối khi đám bạn bỏ mặc cô mà đi hát.

Bên dưới còn kèm cả đoạn phim, đoạn phim ở trong xe quay lại con đường phía trước, đúng là kẹt cứng xe, âm thanh trong đoạn phim là giọng một nam một nữ, một mạnh mẽ một mềm mỏng cùng hát "sông lớn xuôi dòng chảy về đông...", đoạn phim rất ngắn, nhưng họ thì hát rất hăng.

Cừu Chính Khanh thật sự bái phục cô, đời này người có thể khiến anh khâm phục không nhiều. Tắc đường còn có thể tranh thủ kết thành huynh muội với tài xế taxi? Rốt cuộc trong não cô chứa những gì vậy? Có chút ý thức an toàn nào hay không?

Cừu Chính Khanh nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi. Lại không phải quan hệ yêu đương gì, ăn bữa cơm lẽ ra không muộn đến vậy chứ?

Thật không thể yên lòng, anh gọi điện cho cô.

Điện thoại reo rất lâu cô mới bắt máy.

"Xin-Hãy-Nghiêm-Chỉnh-Chút." Giọng nói cô vang vọng, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.

Anh mới là người muốn xin cô điều đó. Cừu Chính Khanh xoa xoa chân mày, rồi nói: "Tôi muốn thử xem lần này cô có đánh rơi điện thoại ở đâu đó hay không".

Doãn Đình bật cười: "Đâu phải lúc nào em cũng làm rơi đồ, lần đó là ngoài ý muốn mà".

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở chỗ anh thì rất tốt, ở chỗ khác thì không nên.

"Cuộc hẹn của cô đã xong chưa?" Anh vờ như vô tình hỏi.

"Xong rồi. Báo cáo đại nhân, em đã về đến nhà, xin đại nhân yên tâm."

Nghe có vẻ rất vui, cuộc hẹn rất tốt sao? Trong lòng Cừu Chính Khanh chua như ăn cả một quả bưởi. "An toàn là được rồi." Anh nặn ra một câu, sau đó nhịn không được hỏi: "Cuộc hẹn thế nào?".

"Vô cùng tốt! Quá thú vị!"

Câu trả lời khiến người ta tan nát cõi lòng.

"Để em kể cho anh nghe, thì ra Từ Ngôn Sướng thích chị chủ quán cà phê đó, cậu ta hẹn em ra là để làm lá chắn.".

Lòng anh không tan nát nữa rồi!

"Thì ra là vậy.".

"Vâng." Doãn Đình có người để chia sẻ tin tức nên rất vui. "Hơn nữa chị chủ kia rất xinh đẹp, nấu ăn cũng ngon. Từ Ngôn Sướng muốn dẫn em đến để chọc tức chị chủ, kết quả bị chị ấy chọc lại, cậu ta mới là người bị chọc tức.".

"Vậy là hai người họ giận hờn vu vơ, kẹp cô ở giữa hứng đạn?"

"Đâu có, họ có giận hờn vu vơ hay không thì em không biết, dù sao thì cũng là cãi nhau. Em không hứng đạn, em vừa ăn vừa xem kịch.".

"Ừm." Cừu Chính Khanh cảm thấy đồng cảm với anh chàng Từ Ngôn Sướng kia. Tìm Doãn Đình đến đóng kịch khác nào nói thẳng ra với bà chủ kia rằng tôi không biết xấu hổ tìm người đến đóng giả bạn gái để thử cô.

"Đúng rồi, em quên hỏi anh." Doãn Đình đột nhiên hỏi: "Anh với chị Zoe thế nào rồi?".

"Chúng tôi là bạn bè.".

"Không phải đang suy nghĩ hẹn hò với nhau à?" Cô nhớ trước đây anh nói "bây giờ vẫn chưa phải bạn gái", chứng tỏ là đang suy nghĩ.

Cừu Chính Khanh bị hỏi đến lúng túng: "Chúng tôi, tôi thấy không thích hợp lắm".

"Không thích hợp? Thật ra quan trọng nhất là thích, hợp hay không có thể điều chỉnh được mà. Anh thích chị ấy, hẹn hò với nhau rồi mới biết có hợp hay không chứ. Chưa từng qua lại, cũng chưa vì đối phương mà thay đổi, làm sao biết sẽ không được lâu dài. Anh nghĩ thử xem, nếu mấy thầy trò đường tăng trước khi lên đường đi thỉnh kinh đã mà nghiên cứu kỹ tám mươi mốt kiếp nạn, vạch sẵn kế hoạch, viết ra phương án bày binh bố trận, thì việc gì phải đích thân đi chuyến Tây du ấy nữa. Để cho người khác lên đường thay cũng lấy được kinh về từ đời nào rồi, đúng không?"

"Ừm." Cừu Chính Khanh chỉ có thể đồng ý.

"Cho nên đừng tính toán nhiều quá, điều kiện so tới so lui cũng chẳng được gì đâu. Quan trọng nhất là anh thật sự thích chị ấy. Những cái khác đợi khi hẹn hò với nhau rồi tính tiếp. Những điều kiện thích hợp gì đó, lúc nào cũng sẽ có điều kiện tốt hơn xuất hiện, vậy không phải cả đời này cũng không có hy vọng sao, anh thấy em nói có đúng không?"

"Đúng." Cho nên, điều kiện của anh đối với cô mà nói không phải vấn đề, nếu cô thật lòng thích anh, cô sẽ đồng ý ở bên anh. Thiên sứ quả nhiên rất biết động viên người khác. "Cuối tuần cô có rảnh không?" Quý ngài nghiêm túc nhận được sự động viên nên quyết định triển khai hành động.

"Tuần này ạ?"

"Ừm."

"Cuối tuần này em hứa với anh trai em cùng đi leo núi rồi. Anh ấy không chịu vận động, lại hay thức đêm, như vậy không được."

"Ồ, tôi cũng toàn ngồi trong văn phòng" Cừu Chính Khanh nói.

"Vây hay là anh cùng đi với bọn em đi?"

Anh đợi câu này mãi!!!

"Ừm..." Cừu Chính Khanh giả vờ do dự, "được, đi chung đi".

"Có thể sẽ đi vào Thứ bảy hoặc chủ nhật. Định xong thời gian em sẽ bảo anh sau.".

"Được."

Có "cơ hội" gặp lại, xem ra cơ hội đến rồi!

Cừu Chính Khanh vô cùng phấn khởi.

Cừu Chính Khanh chưa từng đi leo núi.

Lúc anh còn học đại học, trường từng tổ chức hoạt động leo núi tập thể, anh cáo bệnh để ở lại trong trường ôn bài. Từ đó về sau, Cừu Chính Khanh không còn cơ hội tiếp xúc với môn thể thao này nữa. Với anh mà nói, đến phòng tập chạy nửa tiếng trên máy chạy bộ, có hiệu quả hơn leo núi rất nhiều. Muốn có được hiệu quả như leo núi, chỉ cần điều chỉnh lại tốc độ của máy chạy bộ là được.

Cho nên cuối tuần này sẽ là lần đầu tiên anh leo núi. Cừu Chính Khanh rất coi trọng nó. Anh lên mạng tìm kiếm những thứ cần chuẩn bị cho bộ môn "tốn sức" này. Giày thể thao anh có rồi, gậy leo núi và ba lô thì phải mua, cả quần áo hút mồ hôi, còn phải chuẩn bị nước uống, đồ ăn, sau đó là chuẩn bị một số loại thuốc thông dụng này nọ.

Hôm sau là thứ tư, buổi tối Cừu Chính Khanh ăn cơm hộp tại công ty, làm thêm giờ một lúc rồi chạy thẳng về đến khu trung tâm thương mại, mua tất cả những vật dừng cho việc leo núi. Suy nghĩ một lúc, anh dứt khoát mua một đôi giày thể thao mới. Đồ ăn và nước thì đợi đến trước ngày xuất phát mới mua. Thuốc mang theo người thì có thể chuẩn bị trước.

Mua xong những thứ này, lúc Cừu Chính Khanh về đến nhà đã rất muộn. Anh không làm việc nữa, tắm rửa xong rồi leo lên giường ngủ. Tâm trạng của anh rất tốt, hiếm khi được hưởng thụ niềm vui khi mua sắm. Trước đây anh mua xong rồi thôi, lần này vừa mua vừa vui vẻ. Anh nghĩ mình thật sự đã yêu rồi, không còn gì nghi ngờ nữa.

Anh phải cộng thêm điểm cho dự án này. Lí do? Anh thích Doãn Đình. Mỗi ngày anh đều nhớ đến cô.

Có phải hơi nhanh rồi không? Anh cũng không rõ. Trước đây anh chưa từng yêu ai. Mới chỉ quen Doãn Đình có mấy tháng, giờ đột nhiên phát hiện ra mình đã yêu cô ấy có phải quá nhanh, quá kì lạ hay không. Nhưng cảm giác này anh không ngăn cản được, cũng không cách nào khống chế nó. Cuối tuần là có thể gặp Doãn Đình rồi, họ sẽ cùng leo núi, anh rất mong đợi, vô cùng mong đợi.

Chiều thứ năm lúc sắp tan ca, Doãn Đình gọi điện cho Cừu Chính Khanh. Lúc bấy giờ Cừu Chính Khanh đang họp với hai vị quản lí kia: "Tôi phải nhận một cuộc gọi quan trọng, các anh về văn phòng trước đi, lát nữa tôi tìm các anh bàn tiếp".

Hai vị quản lí kia đồng ý, vừa đi ra khỏi phòng họp vừa thảo luận xem đã xảy ra chuyện gì. Gần đây công ty sắp có dự án rất lớn cần tiến hành à? Sao chẳng thấy động tĩnh gì hết vậy. Hai người họ quay đầu lại nhìn, thấy Cừu Chính Khanh dường như có việc rất quan trọng, còn cẩn thận đóng cửa lại, xem ra đúng là chuyện lớn rồi.

Sau khi đuổi khách đi rồi cẩn thận đóng cửa, Cừu Chính Khanh mới nhận điện thoại. Thế nhưng Doãn Đình đã cúp máy rồi. Anh vội vàng gọi lại.

"Cừu tổng đại nhân." Doãn Đình không gọi biệt danh của anh. Trong lòng Cừu Chính Khanh có dự cảm không lành.

"Thật ngại quá, ngày mai có người bà con

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện