Chương 210: Vương giả tái xuất (7)

Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

"Giang Dã."

Thiếu niên vừa ra khỏi toilet thì gặp hai người đối diện.

Sắc mặt thiếu niên vẫn còn hơi tái xanh: "Có chuyện gì vừa xảy ra?"

"Đột nhiên bị cúp điện." Một người trả lời: "Giang Dã, chuyện đã làm xong, chúng ta đi được chưa?"

Thiếu niên nhìn về phía sau mình một chút, khóe môi suy nghĩ rồi nhếch lên: "Đi thôi."

Thân hình thon dài của thiếu niên di chuyển, áo khoác bay về phía sau,  phiêu phiêu dật dật.

-

Sơ Tranh lột sạch Thịnh Đình rồi phá hỏng luôn cửa toilet.

Làm một lão đại, cô không tin Thịnh Đình có thể trong tình cảnh không có bất cứ thứ gì để liên lạc mà cứ vậy đi ra ngoài, cứ vậy mà kêu cứu.

Sơ Tranh mang theo vệ sĩ dẹp đường về nhà.

【Nhiệm vụ ẩn: Mời chị gái nhỏ thu được một tấm thẻ người tốt từ Giang Dã, ngăn cản Giang Dã hắc hóa.】  

Giang Dã là thứ nghiệt súc nhà ai?

Sơ Tranh hoàn toàn không biết.

Ở đâu?

【Cách chị khoảng 100 mét.】 Vương giả có vẻ cũng sợ Sơ Tranh sẽ chạy mất.

Một trăm mét phía trước.

Khoảng cách này nhìn có vẻ không dài, nhưng ở một nơi nhiều ngóc ngách thế này, 100 mét cũng là cả một vấn đề.

Lúc Sơ Tranh tìm được Giang Dã thì người ta đang đánh nhau kịch liệt.

Nhìn qua số lượng người, có vẻ bên phía thẻ người tốt không chiếm ưu thế lắm.

Sơ Tranh nhìn bóng người như ẩn như hiện dưới đèn đường, là thiếu niên vừa gặp trong toilet...

Nhưng vừa rồi Vương giả đâu có phát nhiệm vụ cho cô.

Nói cách khác, nếu như lần đầu tiên cô gặp người tốt, nếu hắn không gặp nguy hiểm gì thì Vương Giả sẽ không phát nhiệm vụ?

Không thể nghi ngờ, hắn sắp bị đánh hội đồng rồi.

Cho dù thiếu niên có lợi hại hơn nữa mà số người bên hắn không chiếm được ưu thế, thì rất nhanh, hiện trường đã chỉ còn mỗi mình hắn.

Sơ Tranh đứng trong bóng tối, nơi ánh đèn đường không chiếu đến.

Mặt lạnh nhìn bên kia.

Bọn vệ sĩ cũng không hiểu sao cô chủ nhà mình lại đi đến đây, mà đi đến rồi lại chỉ đứng ở chỗ này xem kịch.

Người bên kia hình như sắp không chịu được rồi...

Có người thừa dịp thiếu niên không chú ý, đâm hắn một dao.

Cuộc hỗn chiến dừng lại, tất cả mọi người vây quanh thiếu niên, trong đó có một kẻ tiến lên: "Giang Dã, chúng tao nước sông không phạm nước giếng, hôm nay là do mày vi phạm trước, đừng trách chúng tao."

Thiếu niên ôm lấy phần bụng, máu tươi từ vết thương chảy ra, nhỏ tí tách xuống mặt đất.

"Ai mới là kẻ vi phạm?" Giọng điệu thiếu niên đầy vẻ khinh thường, mặc dù đang bị thương, nhưng vẫn không lộ ra chút yếu ớtnào: "Có điều tao khá hiếu kỳ, là ai đã nói cho chúng mày biết tao ở đâyhôm nay."

"Ha ha ha ha." Đối phương cười to: "Chỉ sợ là mày chỉ có thể mang theo câu hỏi này xuống địa ngục thôi."

Thiếu niên không trả lời.

Hắn không nói một lời nhìn kẻ đứng đối diện.

Ánh sáng mờ nhạt bao phủ người thiếu niên, thân ảnh hắn trải dài trên mặt đất tạo thành một chiếc bóng âm u kéo dài.

Không khí bốn phía dường như bị đóng băng.

Đối phương bị hắn nhìn đến nổi điên, đột ngột nhấc chân đạp tới.

Trong chớp mắt, Giang Dã ra chiêu quét qua mặt đất.

Thiếu niên lấy tốc độ cực nhanh đánh ngã tên kia, cướp con dao trong tay đối phương rồi không lưu tình đâm xuống.

"Mẹ!"

"Đập chết nó!"

Trong tình cảnh bị thương, thiếu niên vẫn quật cường đánh ngã thêm mấy người.

Dưới bóng đêm, hắn như con sói lâm vào tuyệt địa.

Cho dù có chết cũng phải kéo theo tất cả cùng chôn vùi.

Đèn đường mờ ảo, mọi thứ dần yên tĩnh trở lại.

Thân thể thiếu niên lảo đảo, quỳ một gối xuống nền đất, dùng con dao trong tay chống xuống đất.

Hắn nhìn thẳng về phía bóng tối: "Còn muốn xem bao lâu nữa?"

Cô gái nhỏ đi từ trong bóng đêm ra, mấy vệ sĩ cao lớn theo phía sau bảo vệ xung quanh cô, cực kỳ có tư thế lão đại lên sàn.

Bóng người mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.

Thấy rõ người đi tới, đôi mắt thiếu niên khẽ nheo lại.

Là cô.

Đối phương có nhiều người như vậy, sắc mặt Giang Dã dần dần trầm xuống.

Hắn có thể xử lý được những kẻ kia, nhưng không biết còn có thể xử lý được nhiều người như vậy nữa không.

Giang Dã dứt khoát ngồi xuống đất, tiết kiệm một chút thể lực.

Hắn nghiêng người nhìn Sơ Tranh: "Vở kịch này có làm cô hài lòng không?"

Thiếu niên nhếch môi nở nụ cười, khuôn mặt tinh xảo có vết máu mơ hồ, nhưng chẳng thể ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn.

Như tường vi sinh trưởng trong máu tươi, nở rộ rực rỡ trong bóng đêm tăm tối.

Sơ Tranh đứng vững cách thiếu niên ba mét, nghiêm túc trả lời vấn đề của Giang Dã: "Cũng tạm."

Ánh mắt thiếu niên sắc như dao: "Chưa khiến cô hài lòng, xem ra tôi còn phải nỗ lực hơn nữa."

Sơ Tranh tiếp tục đi lên phía trước.

Trong lòng thiếu niên dần dâng lên cảnh giác.

Cô gái này, trước đó còn có thể trấn định lột sạch Thịnh Đình rồi ném vào toilet, không biết bây giờ cô còn dám làm ra việc gì.

Hiện tại hắn không còn sức lực để đánh với nhiều người nữa rồi.

Sơ Tranh đi đến trước mặt hắn, thiếu niên nắm chặt dao trong tay.

Đèn đường lờ mờ chiếu sáng sườn mặt thanh lãnh xinh đẹp của cô, cánh môi Sơ Tranh khẽ mở: "Anh còn tốt chứ?"

"......"

Hắn thành ra thế này trông có tốt không? Hả hả hả?

Giang Dã chỉ cười, không có lên tiếng.

"Anh ở chỗ nào, tôi đưa anh về." Sơ Tranh thấy Giang Dã không đáp lại, lạnh như băng hỏi một câu.

Lông mày Giang Dã hơi nhíu lại.

"Không dám làm phiền."

Không biết cô gái trước mặt muốn làm gì, Giang Dã đâu dám tùy tiện bại lộ.

"Ừ."

Sơ Tranh đánh giá hắn vài lần, nhìn có vẻ tạm thời không chết được.

Sơ Tranh quay người muốn đi luôn và nhanh.

【Chị gái nhỏ, chị chắc chắn đi?】  

Vương Giả tuyệt vọng lên tiếng.

Đây chính là hắn nói.

Không liên quan đến ta!

Về nhà ngủ thôi!

【Chị gái nhỏ!!】Vương Giả gào thét tuyệt vọng như mọi ngày, 【Chị nghiêm túc sao? Chị nhìn xem. Dáng vẻ của hắn giờ sắp treo đến đít rồi kia kìa!! Chị phải làm một người tốt a!! Sao chị có thể ném hắn ở đây chứ hả!!!】  

Vậy ta gọi 120 cho hắn nhé.

【...】Vương Giả hít sâu thở đều tự nhắc mình bình tĩnh【Sao chị gái nhỏ có thể làm mấy chuyện rồ dại mà mặt không đổi sắc được nhỉ?】  

Sơ Tranh: "......."

Ta làm gì sai sao?

Hắn bị đâm một đao, chỉ có 120 mới có thể cứu hắn.

Ta cũng không phải là bác sĩ a!

【Coi như chị đúng đi, nhưng ít nhất chị cũng phải ở lại chứ, nếu không thì người ta cảm thấy chị là người tốt bằng niềm tin và hy vọng à!?】  

Sơ Tranh: "........."

Phiền phức thế.

Xử là là oke rồi.

"Cô định làm gì?" Giang Dã nhìn Sơ Tranh lôi điện thoại ra, cảnh giác lên tiếng.

"Gọi 120."

Giang Dã bởi vì đã mất rất nhiều máu nên đầu óc hơi choáng váng, ráng gắng gượng lắm mới không gục xuống.

"Đừng gọi."

Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn, bước vài bước quay lại, ngồi xuống, duỗi ra một ngón tay trắng nõn, mặt không cảm xúc chọc vào phần bụng hắn: "Anh bị thương, sẽ chết đấy."

Giang Dã bị chọc suýt thì té xỉu...

Cô mà chọc thêm cái nữa là hắn ngỏm thật đấy!!

Giang Dã cắn răng: "Cô gọi 120 cho tôi thì còn nhanh chết hơn."

Sơ Tranh đã ấn xong 12, chỉ còn một số 0 nữa, nghe vậy thì dừng động tác lại.

Giang Dã nhìn cô gái đang ngồi xổm trước mặt mình, không biết cô đang suy nghĩ gì.

Suy nghĩ xong, cô gái lại tiếp tục ấn.

Giang Dã không thấy rõ cô bấm cái gì, nhưng hắn theo bản năng giơ tay cướp lấy điện thoại.

Sơ Tranh đưa tay ra cản hắn, nhưng mà khí lực của thân thể này quá yếu, nên thành ra lại là Giang Dã đè ép tới.

Sơ Tranh ngã vào trong vũng máu.

Cô không thèm nghĩ ngợi đã trực tiếp đá Giang Dã nhảy dựng lên.

Chân đau quá...

Sơ Tranh chịu đựng cảm giác đau chân nhìn về phía Giang Dã đang nằm lăn lốc trên mặt đất.

Thẻ người tốt điên rồi sao? Đột nhiên nhào tới làm gì!

"......"

Mà sao lại bất động rồi?

【Mục tiêu nhiệm vụ tử vong, chúc mừng chị gái nhỏ lần đầu tiên được replay, đang load lại...】  

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện