Chương 218: Còn có thể chạy thoát sao?
Đương nhiên, đây không phải là tuyệt đối. Nếu để cho Âu Dương đánh lén, một cung đồng thời bắn ra năm mũi tên ngũ sát cũng không phải là không thểđược.
Ba tiếng kêu thảm thiết khiến cục diện vốn cũng có chút hỗn loạn, càng thêm quỷ dị. Vào lúc này mỗi người của Vạn Tiên Sơn đều như hổ dữ. Bởi vì bọn họ biết bọn họ có Âu Dương trợ giúp từ xa. Việc bọn họ phải làm chính là giết! Giết! Giết!
Nhưng bên Vạn Tiên Sơn sảng khoái không có nghĩa là Linh Thiên Tông cũng sảng khoái. Vừa tới đã có ba Huyết Thuật Sư bị giết chết. Hơn nữa còn là ba tên Huyễn Thuật Sư đã biến ảo thân thể hoàn thành hư vô. Điều này thực sự khó mà tin nổi. Nhưng liên tưởng đến năm quang tiễn đầu tiên đã giết chết năm linh hồn thể, người của Linh Thiên Tông nhất thời đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Sa Hồn Phiên sợ nhất điều gì? Đương nhiên sợ nhất chính là là gặp phải rất nhiều Huyễn Thuật Sư. Nếu như ngày hôm nay để Linh Thiên Tông đụng phải đoàn đội của Huyễn Chân Tông trước kia, toàn bộ đều do Huyễn Thuật Sư tạo thành, như vậy chắc hẳn sẽ hù chết bọn họ bọn họ. Bọn họ sẽ tuyệt đối không dám lập Sa Hồn Phiên. Bởi vì ngươi lập Sa Hồn Phiên khác nào tự mình dâng món ăn. Linh hồn thể thì thế nào. Một Huyễn Thuật Sư người ta không chấn chết, lẽ nào một đám Huyễn Thuật Sư cũng không chấn chết được?
- Huyễn Thuật Sư dùng huyễn trận che dấu thân thể!
Người dẫn đầu Linh Thiên Tông lập tức gầm rú. Tuy nhiên trong lòng một đám Huyễn Thuật Sư đã sớm mắng chửi hắn.
- Mẹ ngươi! Ngươi cho rằng lão tử không khiến thân thể tàng hình sao? Vừa nãy ba người kia chết chẳng phải đã ẩn thân rất kỹ, nhưng không phải vẫn bị giết sao...
Giải thích cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Bởi vì bên này vừa dứt lời, lại có năm quang tiễn chớp động bay tới. Năm quang tiễn này trực tiếp bắn chết linh hồn thể có ý đồ tới gần đội hữu của Âu Dương.
- Phá trận!
Người dẫn đầu Linh Thiên Tông bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành. Dường như hắn nghĩ tới điều gì đó. Nhưng lúc này còn nói phá trận, dường như đã hơi muộn. Bởi vì nhân số của bọn họ vốn không nhiều. Hiện tại bọn họ căn bản không có cơ hội rảnh rang mà đi phá trận. Huyễn Thuật Sư muốn chỉ huy linh hồn thểđi phá trận, cũng phải xem Âu Dương có đồng ý hay không đã.
Mỗi linh hồn thể tới gần biên giới của kiếm trận chuẩn bị phá trận đều thi nhau ngã xuống dưới quang tiễn sắc bén của Âu Dương. Chỉ trong chốc lát, hơn hai mươi linh hồn thể chỉ còn lại chưa đầy một nửa.
- Phụt...
Sau khi Lữ Phong hợp tác với một Yêu Chiến Sĩ giết một tên Lục Tiên, thành viên của Linh Thiên Tông còn lại chưa đầy mười lăm người. Hơn nữa mỗi một người đều bó tay bó chân. Lại thêm cuộc đại chiến vừa nãy khiến mỗi người bọn họ đều đầy vết thương. Thắng lợi của Vạn Tiên Sơn gần như không có bất kỳ lo lắng nào.
- Mẹ nó! Muốn chết thì cùng chết. Cho nổ tất cả linh hồn thể! Tất cảđều chết cho ta!
Người dẫn đầu Linh Thiên Tông gầm lên. Tuy nhiên rõ ràng người trong đoàn đội bọn họ lại không nghĩ như hắn. Bởi vì sau khi hắn gầm rú ra những lời đó, ba tên Huyễn Thuật Sư còn sót lại căn bản không nổ hết linh hồn, trái lại bắt đầu điều động tất cả linh hồn tụ tập về phía mình.
Lữ Phong cười lạnh. Không phải bất kỳ đoàn đội nào cũng có thểđoàn kết được như bọn họ. Giữa các đội với nhau nếu không thể lưng tựa lưng liều mạng chiến đấu, như vậy dưới tình huống này bọn họ làm sao có thể chiến đấu như đội ngũ đoàn kết một lòng được?
- Ngu ngốc. Các ngươi cảm thấy các ngươi còn có thể chạy thoát sao?
Người dẫn đầu Linh Thiên Tông đã không còn gì để nói. Đương nhiên hắn không muốn chết. Sở dĩ hắn kêu bọn họ dùng linh hồn thể tự bạo linh kéo nhau cùng chết, là hy vọng có thể lấy dùng thủ đoạn hung ác này khiến cho người của Vạn Tiên Sơn lùi về phía sau. Nhưng đáng tiếc mâu thuẫn trong đội ngũ khiến hắn ngoại trừ rít gào lại không làm được gì.
- Có cơ hội sao?
Âu Dương nhìn thấy tình huống bên đó như vậy thì rất vui vẻ. Tuy nhiên hắn cũng cảm thấy mình rất may mắn. May mắn đoàn đội Vạn Tiên Sơn trải qua nhiều lần chiến đấu như vậy có được sựđồng tâm như ngày hôm nay, bằng không vừa nãy khi tên kia la lên, chỉ sợ sẽ có người do dự.
Nhưng đoàn đội Vạn Tiên Sơn ngày hôm nay sẽ không có bất cứ người nào do dự. Bởi vì bọn họ tin tưởng mình, tin tưởng mình sẽ không cho Huyễn Thuật Sư cơ hội đánh nổ linh hồn.
Âu Dương đương nhiên sẽ không cho bọn họ có cơ hội. Âu Dương không ngừng giương cung bắn tên. Mỗi mũi tên của hắn đều lấy đi một linh hồn thể. Quang tiễn của Âu Dương không ngừng chớp động, số lượng linh hồn thể càng ngày càng ít.
Nhìn số lượng linh hồn thể chậm rãi giảm đi, người dẫn đầu Linh Thiên Tông trở nên tuyệt vọng. Hắn bỗng nhiên hiểu rõ một đạo lý, đội ngũ Vạn Tiên Sơn không chỉ cường đại đơn giản như vậy, quan trọng nhất chính là bọn họ có sựđoàn kết tín nhiệm.
Vừa nãy khi hắn nói những điều đó, cũng đã từng quan sát đối phương. Nhưng hắn nhìn thấy, đối phương nghe thấy hắn muốn người phía hắn cho nổ linh hồn thể, không ngờ lại không hề xuất chiện chút do dự nào.
Hắn không thể nào tưởng tượng được, rốt cuộc bọn họ làm được bằng cách nào? Rốt cuộc bọn họ đã trải qua đại chiến thế nào mới có thể khiến một đoàn đội đạt được sự tín nhiệm như vậy?
Nhìn người khác, lại nhìn người phía bên cạnh mình, hắn ngoại trừ tuyệt vọng ra còn có thể nghĩđiều gì.
- Bạo!
Một tên Huyễn Thuật Sư dường như đã hiểu rõ điều gì. Hắc khí trên người hắn phun trào. Hắn muốn cho nổ mấy linh hồn thể còn sót lại. Nhưng hắn nào còn cơ hội. Hắn vừa mới nói chữ bạo ra khỏi miệng, đầu của hắn đã bị mũi tên của Âu Dương cho nổ...
- Ngu xuẩn! Một đám ngu xuẩn...
Người dẫn đầu Linh Thiên Tông ngoại trừ rít gào ra còn có thể làm được gì. Sau khi hắn kêu gào, vết thương trên người hắn cũng lúc ngày càng nhiều.
Hắn biết Linh Thiên Tông đã xong. Bọn họ không phải thua đối phương trên phương diện thực lực. Bọn họ bại bởi chính mình. Nếu trận huyết chiến vừa mở màn bọn họ liền chuẩn bịđể linh hồn thể tự bạo, như vậy cho dù bọn họ bại cũng tuyệt đối không bại thê thảm như thế. Khi một cương xoa cắm vào thân thể của hắn, thời điểm hắn cảm thấy sinh mạng rời đi, trên mặt của hắn hiện ra một nụ cười tự giễu.
Hắn đã tính đến chuyện Vạn Tiên Sơn sẽ xuất hiện. Nhưng nghĩ có Sa Hồn Phiên làm vũ khí bí mật, hắn không cảm thấy sợ hãi. Nhưng ai có thể ngờđược, ở chung với một đám đội hữu như heo này khiến bọn họ phái chịu khuất nhục tiêu diệt toàn đoàn như vậy.
- Bạo!
Nhìn thấy người dẫn đầu đã chết trận, nhất thời lại có người kêu to. Nhưng đã muộn, Âu Dương sẽ cho bọn họ cơ hội cho nổ linh hồn sao? Lời của bọn họ vừa thốt ra miệng, mũi tên của Âu Dương đã thu thập xong mấy linh hồn thể cuối cùng. Còn lại hai tên Huyễn Thuật Sư nhìn tất cả linh hồn thể tan ra, bọn họ biết giờ chết của mình cũng không xa.
Bọn họ hối hận, nhưng đã muộn. Âu Dương thậm chí không cho bọn họ có cơ hội được sám hối. Một mũi tên song sát.