Chương 367: Tán tài đồng tử
Phải biết rằng hiện tại Đa La đã bị diệt. Đế quốc Tuần Thiên và đế quốc Mễ Nhĩ cũng nguyên khí đại thương. Lúc này hai nước hẳn không có năng lực tấn công bọn họ.
- Bệ hạ, ta cảm thấy có lẽ là một cường giả tuyệt thế nào đó đi ngang qua dẫn động vân lôi!
Đại nguyên soái Kha Gia đế quốc Kha Thanh Hà nói ra suy đoán của mình.
- Vậy phải là cường giả như thế nào?
Quốc quân của đế quốc Kha Gia Kha Truyền Hùng nhìn Kha Thanh Hà hỏi.
Tuy nhiên Kha Thanh Hà lại lắc đầu nói:
- Bệ hạ, ta cảm thấy, đây là cường giả nào không quan trọng, quan trọng chính là cường giả như vậy chúng ta không trêu chọc nổi.
Kha Thanh Hà hiểu rất rõ ràng cần phải có lực lượng như thế nào mới có thể xé vân lôi ra được.
Bản thân hắn mới bước vào cửu giai. Hắn đã từng bàn luận với Kha Minh Quân. Biết cửu giai đỉnh cao cố nhiên là mạnh, nhưng cường giả cửu giai đỉnh phong muốn xé ra vân lôi gần như là không thể.
Mà bây giờ vân lôi bỗng nhiên bị phá. Kha Thanh Hà không biết đây rốt cuộc là cường giả nào làm. Nhưng hắn là kẻ thông minh nên hiểu rõ, cường giả như vậy không phải là người bọn họ có thểđối kháng. Phương pháp tốt nhất chính là coi như không biết cái gì, tránh lại chọc giận một cường giả tuyệt thế.
Ngoài cửa thành Vương Thành khoảng chừng một dặm, Âu Dương nhìn Kha Minh Quân nói:
- Ngươi đi thăm dò đi. Ta không muốn tiến vào hoàng cung của các ngươi.
Âu Dương không muốn giao tiếp nhiều với vương thất ở tiểu thế giới. Trên thực tế Âu Dương có ấn tượng rất không tốt đối với vương thất.
Ban đầu hoàng tộc Đại Vận thiển cận và Trịnh gia đã bị hắn tiêu diệt. Đây đều là đại biểu của vương thất. Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, Âu Dương cảm giác mình với vương thất căn bản không có tiếng nói chung.
- Chuyện này...
Kha Minh Quân vốn muốn lấy lễ tiết long trọng nhất để mời Âu Dương tiến vào hoàng thành. Nhưng hiện tại Kha Minh Quân thấy, nếu như vậy có thể khiến Âu Dương vui vẻ cũng tốt. Hắn chỉ tiện tay có thể ném ra một viên đan dược khiến một cửu giai tăng lên tới cửu giai đỉnh phong. Nếu như ở chỗ này vui vẻ tùy tiện ném chút gì, vậy cũng có thể khiến đế quốc Kha Gia bọn họ hoàn toàn đổi mình.
- Không cần phải nói nữa. Ngươi đi hỏi đi. Ta ở trong thành đi dạo chờ ngươi.
Âu Dương khẽ lắc đầu, sau đó sải bước về phía cửa thành cách đó một dặm. Cả thân hình Âu Dương giống như Quỷ ảnh. Vừa mới hiện bên tường thành thoáng cái đã tiến vào bên trong vương. Cái tường thành cao mấy chục mét đối với hắn mà nói hình như không tính là gì.
Nhìn Âu Dương làm theo ý mình như vậy, Kha Minh Quân lắc đầu. Tuy nhiên rất nhanh trên mặt hắn lại xuất hiện một nụ cười.
- Hắc hắc, nếu làm như vậy, có lẽ so với lấy đại lễ mời hắn tiến vào hoàng cung còn hữu dụng hơn.
Kha Minh Quân giống như nghĩ ra được điểm gì đó quan trọng hơn. Cả người hắn nhanh chóng bay vào vương thành, tiến về phía hoàng cung...
Âu Dương một mình đi dạo trên đường phố tại trung tâm của Vương thành. Âu Dương phát hiện vận khí của mình cũng không tệ lắm. Không ngờ hắn tìm thấy một quán ăn vặt trên đường.
Tuy rằng đã sớm không cần ăn bất kỳ thứ gì, tuy nhiên đối với các món ăn thật ra Âu Dương vẫn có một loại yêu thích trời sinh.
Chỉ có điều bất ngờđi tới thế giới này, Âu Dương luôn bận rộn, vội vàng, căn bản không có cơ hội thỏa mãn sở thích ăn uống của mình. Bây giờ lại đi tới nơi này, Âu Dương cảm giác mình hẳn nên cân nhắc tới việc ăn thử các món ăn ở ây.
- Hỏng rồi. Đã quên đòi tiền từ Kha Minh Quân.
Âu Dương bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn không phải là một bá vương thích ăn không của người khác. Bất luận ăn ở chỗ nào ăn cái gì cũng phải trả thù lao. Vềđiểm này Âu Dương cũng biết.
Tiện tay hắn lấy từ vòng tay của mình ra một khối gạch vàng. Âu Dương kéo một người trẻ tuổi đi ngang qua hỏi:
- Ở chỗ này, thứ này có thể mua được đồ ăn không?
Sau khi Âu Dương hỏi ra câu này, còn không chờ người này trả lời đã trực tiếp thả người này ra. Bởi Âu Dương đã nhận được đáp án từ trong ánh mắt tham lam của hắn.
Thời điểm nhìn thấy viên gạch vàng trong tay mình, gia hoả này đã trợn cả mắt lên! Xem bộ dáng kia hình như sau một khắc hắn sẽ động thủ cướp đoạt vậy.
Âu Dương cầm viên gạch vàng trong tay, loé lên một cái liền tránh vào trong đám người. Gia hỏa vốn bị Âu Dương kéo lại dùng ánh mắt tham lam tìm chung quanh suốt nửa ngày, cuối cùng lắc đầu tiếp tục đi về hướng ban đầu...
Âu Dương dùng Trớ chú song đao của mình dễ dàng cắt viên gạch thành vô số mảnh nhỏ. Sau đó Âu Dương bắt đầu quét ngang những quán ăn vặt trên đường phố.
- Cái này! Cái này! Còn có cái này!
Âu Dương lấy mỗi món ăn mình thích một phần. Bất luận ăn có không ngon hay không, Âu Dương đều thử qua liền thôi. Dù sao nơi này còn có vô số loại món ăn ngon đang đợi chờ mình nếm thử. Nếu như ăn một lần quá nhiều sẽ không còn thú vị.
Một đường đi tới Âu Dương gần như đã gây chấn động tất cả quảng trường. Trong thời gian chưa tới mười phút, tất cả quảng trường đều lan truyền tin tức thần tài tới!
- Ôi... ngươi vẫn còn bán ở đây sao? Nếu nhanh, không chừng ngươi đã phát tài rồi! Nhanh đi tới phía trước đi! Có một kẻ ngu ngốc dùng vàng mua đồ! Bất luận là thứ gì đều cho một khối vàng nhỏ! Lão Cửu đã nhận được hai khối nhỏ. Lần này lão Cửu phát tài rồi!
- Thật sự có chuyện như vậy sao? Nãy ta nghe còn cho rằng người ta bịa đặt!
Một lão bản nghe thấy bằng hữu nói vậy, liền bỏ cả quán hàng lại không thèm để ý, lấy vài món ăn hấp dẫn từ trên quầy hàng vội vàng xông về phía trước. Xem bộ dáng kia của hắn muốn tham gia chạy một trăm mét hẳn phải đạt được giải quán quân.
- Đừng đứng ở chỗ này nữa! Phía trước tới có một thần tài tới!
Các loại tin tức như vậy vẫn truyền bá khắp quảng trường. Sau mười lăm phút, Âu Dương phát hiện mình đã bị bao vây. Vô số lão bản cầm đủ loại thức ăn với đủ kiểu dáng chen chúc tiến về phía mình đưa ra những món ăn ngon của bọn họ.
Âu Dương cũng không hề bị cảnh tượng này doạ. Ngược lại Âu Dương còn có chút hài lòng! Dù sao cứ như vậy vẫn tốt hơn mình chạy khắp nơi tìm! Mình chỉ cần chờ bọn họ đưa đến là được rồi.
Vàng này mình không tính là nhiều, nhưng chuyển từ trong vòng tay của mình ra mấy trăm cân gạch vàng vẫn không áp lực.
- Cái này là món ăn ngon nhất của ta.
Một lão bản cầm một khối hoa quế cao đưa đến trước mắt Âu Dương, bắt đầu giới thiệu.
- Cầm lấy!
Âu Dương tiếp nhận món bánh ngọt trong tay lão bản này, tiện tay tung ra một khối vàng to bằng lóng tay. Sau khi lão bản mập mạp này nhận được khối vàng, cả người vui sướng gần như muốn phát điên!
Sau khi lão bản mập mạp nhận được khối vàng, mọi người chung quanh đều tái cả lại! Cũng may bọn họ không có ý định cướp giật, mà xếp hàng đàng hoàng chờ Âu Dương lựa chọn món ăn của mình.
- Chao của ta cũng rất có tiếng...
Một lão bản cầm một hộp chao đi tới trước mặt Âu Dương. Nhìn dáng vẻ kích động của hắn, tuy rằng Âu Dương không thích chao, nhưng vẫn lựa chọn ăn một chút, sau đó liền thảy một khối vàng vào trong tay của lão bản này.
- Ha ha ha ha. Rốt cuộc ta đã kiếm được tiền cho nhi tử cưới vợ rồi!
Lão bản này mừng rỡ hai tay cầm vàng chạy ra ngoài.