Chương 6: Trố Mắt Không Nói Được Lời Nào
Trên chiếc giường trắng, một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu đỏ bó sát ngồi trên giường, đôi tất đen lộ ra cặp đùi thon dài, khuôn mặt với nước da hạt dẻ hết sức lẳng lơ, trong tay cầm một chiếc quần đen chữ T khêu gợi, ánh mắt lúng liếng nhìn chằm chằm Mặc Tử Hiên.
Nhìn thấy Diệp Hân Đồng, cô ta thoáng sửng sốt.
Nhưng rất nhanh thay bằng một nụ cười nịnh bợ khi Mặc Tử Hiên cúi người hôn cô ta, tay cầm quần chữ T vắt qua cổ Mặc Tử Hiên, anh nghiêng người từ từ nằm xuống.
“Cô ta là ai?” Giọng cô ta nũng nịu, õng ẹo khiến Diệp Hân Đồng rùng mình, tê dại từ đầu đến chân.
“Đến để vẽ người, em không để ý chứ?” Mặc Tử Hiên đặt tay trên đùi cô ta, màu da cùng màu đen vô cùng hấp dẫn. Tay anh lưỡng lự trên đùi cô, cũng không vội đi lên.
“Anh hư quá”. Cô ta cũng không tức giận, cười đùa hôn lên môi Mặc Tử Hiên. Đôi môi như sói tựa hổ triền miên ám muội, cả phòng phát ra tiếng ư ưm rên rỉ.
Diệp Hân Đồng há mồm kinh ngạc, những âm thanh đồi trụy không ngớt bên tai.
Những hình ảnh hạn chế ngày càng nghiêm trọng, Diệp Hân Đồng quay đi, thở một hơi, dùng hai tay vỗ vỗ khuôn mặt đã nóng bừng.
Đột nhiên, âm thanh ngừng lại, Diệp Hân Đồng nghĩ là đã kết thúc, cô cau mày nghiêng mặt sang quan sát tình huống thế nào.
Chiếc váy màu đỏ rơi xuống trước mặt cô.
Cô vội vàng quay đầu, hóa ra bọn họ đang cởi quần áo.
Cô nên đi hay nên ở, đang lúc do dự thì một đôi tay dịu dàng nắm bả vai cô.
“Có muốn tham gia không?” Giọng nói khàn khàn hấp dẫn của hắn vang lên.
“Buông ra, nếu anh không muốn nghe những lời nặng nề”. Một cảm giác căm ghét phát ra, Diệp Hân Đồng lạnh lùng nói.
“Vậy cô ở đây bảo vệ tôi đi.” Anh xoay người, giọng nói có chút giễu cợt.
Tiếng cười nam nữ dội đến từ sau lưng, thỉnh thoảng có tiếng môi mút mát, âm thanh càng lúc càng kích tình.
“A… Mặc Thiếu, anh nhẹ một chút.” Cô gái sau lưng thở gấp, lời nói trách móc mời “…%ROW-CELL-DATA%amp;%%ROW-CELL-DATA%amp;*&^(…“ Những âm thanh ám muội đan xen với nhau.
Diệp Hân Đồng nghe không nổi nữa. Tình huống thế này cũng không có gì nguy hiểm.
Cô sải bước ra cửa, đầu không ngoảnh lại, mở cửa đi ra rồi đóng lại. Tựa lưng vào cửa, cau mày, nhún vai lắc đầu tỏ vẻ khinh thường rồi đứng nghiêm như tượng ở đó.
Những âm thanh khó chịu bên trong vẫn vọng tới.
Cô sao có thể không đếm xỉa? Sao có thể giả điếc? Những lời nói cũ rich, từ ngữ dâm loạn trầm bổng khiến cô hoảng sợ, chỉ muốn bỏ về.
Lúc này điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cô không cần nhìn đã nghe, dù sao phân tán suy nghĩ của cô là tốt rồi.
“Alo”. Cô nóng nảy muốn nghe giọng nói của đối phương.
“Cô đang ở đâu?” Giọng nói lạnh lùng kèm theo cơn giận truyền đến, thà không nghe còn tốt hơn.
“Trong nhà.” Cô cau mày. “Nếu không có chuyện gì tôi cúp máy”
“A…! Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.” Bên trong đột nhiên vang lên tiếng la hét của phụ nữ.
Diệp Hân Đồng lúng túng.
“Cô ruốt cuộc ở đâu?” Vũ Văn Thành hình như cũng nghe thấy. Decibel cao, tiếng quát tháo như muốn chọc thủng màng nhĩ của cô.
Diệp Hân Đồng chưa từng thấy Vũ Văn Thành tức giận như thế, anh luôn không yêu không giận, lạnh lùng như băng nhưng anh có quyền gì mà quát cô.
“Tôi ở nhà xem đĩa phim chiến, không nghe thấy tiếng la hét giết lợn hay sao?” Cô nhớ lại tiếng la hét kia.
Trong căn phòng sau lưng bỗng dưng yên lặng như tờ.
Diệp Hân Đồng lấy tay che miệng. Cô không nên nói to như vậy, người trong cuộc đang hưởng thụ còn người đứng xem như cô lại hình dung thành giết lợn.
Cô nhanh chóng cúp điện thoại đứng ở cửa.
Điện thoại lại đổ chuông, cô nhìn thấy tên người gọi là tảng băng kiên quyết tắt máy.
Cửa mở ra.
Sắc mặt nữ chủ không tốt lắm, vẫn mặc chiếc váy đỏ lúc tới, chỉ khác ở chỗ, trải qua dày vò trông dung nhan có vẻ thảm, không còn làn da mịn màng, cũng không có làn môi đỏ mọng, càng không có đôi mắt to quyến rũ động lòng người.
Cô ta ưỡn ngực về phía Diệp Hân Đồng đang đứng cạnh tường, không nói gì, lại khinh bỉ liếc mắt nhìn bộ ngực của cô, hếch cằm cao ngạo đắc ý bỏ đi.
Ngay sau đó Mặc Tử Hiên ra ngoài, mũ áo chỉnh tề, tay đút trong túi, nở một nụ cười kín đáo bước đi.
Diệp Hân Đồng vừa định đuổi theo, anh đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn bộ ngực của cô như thể có điều suy nghĩ, cô mặc một chiếc áo lót rộng, bọn họ có thể nhìn thấy cái quỷ gì.
Nhưng ánh mắt của anh ta như có khả năng nhìn xuyên thấu, rất trắng trợn.
“Tôi rất muốn nghe tiếng kêu của cô hay đến đâu, có thể nũng nịu như mèo không”
“Hư”. Diệp Hân Đồng đối mặt với anh vẻ chán ghét.
“Mặc Tử Hiên, bảo vệ anh là nhiệm vụ của tôi, nếu anh không hiểu cho đúng mực, đừng trách tôi không khách khí.” Cô nghiêm túc cảnh cáo.
Anh cũng cúi xuống nhìn thẳng cô, ánh mắt chằm chằm nhìn khuôn mặt tức giận của cô khẽ nhếch miệng “Tôi rất thích nữ cảnh sát có cá tính”