Chương 14
Món ra-gu - Đóng góp của con Mon-mo-ran-xi - Cuộc chiến với chiếc ấm đun nước - Jord định trở thành nhạc công - Đi phố cùng với Jord - Trở về dưới mưa với cái bụng rỗng - Hành vi lạ lùng của Hari.
Chiều hôm đó khi thấy không thể đến đựơc Re-din-gơ trước lúc tối trời nên tốt hơn là dừng lại ngủ đêm trên một trong vô số hòn đảo của khu Sin-lây-kơ. Thu xếp xong thì vẫn còn sớm nên Jord nói rằng đây là cơ hội để tổ chức một bữa ăn cho ra trò. Hắn tuyên bố sẽ cho chúng tôi nếm thử một món ăn tuyệt vời của dân sông nước - món ra-gu với rất nhiều loại thực phẩm đầu thừa đuôi thẹo còn tàng trữ trên thuyền.
Hăng hái trổ tài nên Jord bắt tay ngay vào việc thu lượm củi cành nhóm bếp còn tôi và Hari gọt khoai tây. Tôi không hề nghĩ rằng việc gọt khoai tây lại phức tạp đến như vậy, thực sự là một nhiệm vụ khó khăn lần đầu tiên tôi phải thực hiện. Thoạt đầu hai tên rất phấn khởi bắt tay vào công việc nhưng bao nhiêu nhuệ khí biến đi đâu hết khi gọt xong được củ khoai đầu tiên. Càng gọt thì các chỗ sần sùi càng xuất hiện, đến khi moi móc được hết các hốc lỗ và mắt mầm, thì củ khoai tây chỉ còn bằng hạt đậu răng ngựa. Jord đến xem kết quả của bọn tôi, hắn nói:
- Hỏng rồi, gọt như thế thì củ khoai tiêu tùng. Khoai tây phải cạo các tướng ạ!
Hai tên quay sang cạo nhưng hóa ra cạo vỏ còn khó hơn gọt nhiều lần bởi lẽ bọn khoai này rất vô tổ chức, chúng mang đủ mọi thể lõm, lồi, vặn vẹo. Sau hai mươi phút chúng tôi cạo được bốn củ thì đồng loạt bãi công, bọn tôi nói với Jord rằng thời gian còn lại chưa chắc đã đủ để cho hai tên cạo sạch chính mình: vỏ khoai văng ra bám dính vào người đã biến tôi và Hari thành hai tên hề được hóa trang từ đầu đến chân!
Jord thấy rằng cho vào món ra-gu có bốn củ khoai thì chẳng nuớc non gì nên bắt chúng tôi rửa sạch dăm củ nữa, cho thẳng vào nồi miễn lễ khâu gọt vỏ. Bổ xung thêm một cây cải bắp với ba cân đậu. Bếp trưởng Jord tay ngoáy liên hồi, nói rằng nồi còn quá vơi nên tôi và Hari nhặt nhạnh trong các rương làn mọi thứ thực phẩm đầu thừa đuôi thẹo để bổ xung, còn nửa chiếc bánh put-đinh nhân thịt và một cục thịt lợn muối đều được lệnh trưng dụng để Jord thi thố tài năng. Lát sau chính Jord moi đâu ra nửa hộp cá hồi và cũng được tổng động viên luôn thể.
Tôi thực sự không thể nhớ được hết thành phần dinh dưỡng của món long-hổ-lộn mà Jord gọi là ra-gu này nhưng có một việc không thể nào quên: công cuộc huy động lực lượng do đại tướng Jord cầm quân tác chiến này được con Mon-mo-ran-xi thích thú theo dõi từ đầu, đến gần cuối nó chợt bỏ đi đâu đó với vẻ suy tính rõ ràng, sau đấy ít phút cu cậu hớn hở chạy về với một con chuột trong mõm. Rõ ràng là Mon-mo-ran-xi cũng muốn đóng góp công sức cho bữa tiệc, có điều tôi không thể hiểu là con cún này có hành động thực lòng hay nó muốn diễu các ông chủ hai chân.
Giữa ba ông hai chân đã có cuộc tranh luận về việc có nên cho con chuột nước này vào nồi ra-gu hay không. Hari cho là có thể cho vào vì thịt chuột cũng thích hợp với món ra-gu của thổ dân da đỏ (không hiểu thằng cha nghe được ở đâu!) nhưng Jord không nghe, nói rằng việc đó chưa có tiền lệ. Hắn bảo ra-gu của hắn nấu theo kiểu Ý-Đại-Lợi, thành phần ghi trong sách về món này không hề nhắc tới thịt chuột vậy nên không thể tùy tiện làm hỏng phong vị của món ăn cầu kì này!
Món ra-gu theo kiểu Ý của chúng tôi đã thành công mĩ mãn! Chưa bao giờ tôi được nếm một món gì tương tự. Món này có đủ mùi vị lạ lùng, giật gân, ấn tượng, khác hẳn những thứ chúng tôi vẫn ăn hàng ngày đã trở nên nhàm chán. Ngoài ra nó còn quá dư thừa bổ béo, có nhiều thứ lủng củng để các hàm răng tha hồ thi đấu (phát biểu của Jord!). Nói cho đúng thì đậu hạt chưa được mềm lắm, nhưng độ cứng của nó làm sao có thể so sánh với những cặp hàm của ba ông hai chân và một tên bốn chân.
Bữa đại tiệc sẽ kết thúc bằng nước trà nhâm nhi với bánh nướng nhân hạnh đào. Trong thời gian đó con Mon-mo-ran-xi mở cuộc chiến với chiếc ấm đun nước, nhưng chiến bại lại thuộc về kẻ nào chạy nhanh hơn.
Trong suốt thời gian hành trình trên sông con cún của chúng tôi luôn luôn hầm hè với chiếc ấm đun nước pha trà. Nó thường ngồi hết sức chăm chú theo dõi khi chiếc ấm bắt đầu reo, gầm gừ khe khẽ vẻ dọa nạt nhưng kẻ ngoan cố không hề run sợ, càng lúc càng reo to hơn rồi phì hơi, nhổ nước bọt về phía nó. Đến nước đó thì Mon-mo-ran-xi chịu hết nổi, nó lao vào cuộc chiến nhưng lần nào cũng bị chúng tôi can thiệp, kẻ ngoan cố bị nhấc đi chỗ khác trước khi tên bốn chân có thể ra tay trừng trị!
Hôm nay Mon-mo-ran-xi quyết định ra tay trước chúng tôi. Chiếc ấm vừa reo nó đã nhảy dựng lên đe dọa nhưng kẻ thù của nó tuy bé mà gan cùng mình, tiếp tục nhổ nước bọt về phía nó thế là Mon-mo-ran-xi lao xổ tới ngoạm vào mũi tên lếu láo. Ngay sau đợt công kích đầu tiên là tiếng rít ăng ẳng chói tai, chiến binh bốn chân nhảy tõm xuống sông rồi lập bập leo lên chạy vòng quanh hòn đảo, thỉnh thoảng lại dừng để thọc mũi vào bùn nhão cho đỡ bỏng rát.
Sau lần thử sức trên con Mon-mo-ran-xi đâm ra khiếp chiếc ấm nhãi ranh, thù ghét nhưng luôn luôn cảnh giác, mỗi khi thấy nó được đặt lên trên bếp cồn là cu cậu chuồn thật xa, tốt nhất là ra khỏi thuyền đợi cho đến khi phi vụ trà lá của chúng tôi kết thúc.
Hôm đó ăn tối xong Jord hứng chí đem cây đàn băng-giô ra chơi nhưng Hari phản đối, hắn bảo đang bị đau đầu nên không thể nào chịu được thử thách lớn như thế. Jord có quan điểm ngược lại, theo hắn thì âm nhạc chỉ có lợi cho sức khỏe mà thôi, âm nhạc sẽ làm chùng các dây thần kinh, làm giảm đau ở mọi chỗ, để minh chứng hắn bật mấy hòa âm cho chúng tôi nghe thử, tuy nhiên do Hari vẫn phản đối quyết liệt nên hứng chơi đàn của Jord xẹp đi như quả te te thủng.
Chưa bao giờ Jord thành công trong việc tập chơi đàn trong chuyến đi này, mấy lần hắn tập đàn vào ban đêm nhưng Hari đều đưa ra những lời bình, khiến bậc thiên tài như Lê-ô-na-đơ-vanh-xi cũng phải nản lòng, thêm vào đó con Mon-mo-ran-xi cứ sủa nhặng lên như muốn tham gia hòa tấu, thử hỏi các ngài trong hoàn cảnh như vậy làm sao tay Jord có thể thành tài cho được?!
Tối đó Hari thấy khó ở, có lẽ món ra-gu long-hổ-lộn hành hạ dạ dày anh chàng, vậy nên tôi và Jord quyết định để hắn ở lại trông thuyền còn chúng tôi đi lang thang đến Hen-li. Hari nói hắn sẽ làm một cốc uyt-ki, rít vài tẩu thuốc rồi mọi chuyện sẽ ổn, thỏa thuận với nhau là khi chúng tôi quay về hắn sẽ đem thuyền vào bờ để đón.
- Có điều bố cu đừng khò một giấc trọn đêm đấy nhá! - Hai đứa tôi nhắc nhở khi chia tay.
- Lo cái con khỉ, chừng nào món ra-gu còn lưu trữ trong bao tử, thần khò sẽ không thăm hỏi được đâu - hắn vừa lầu bầu vừa hướng mũi con thuyền ra đảo.
Hen-li đang tưng bừng không khí hội hè vì có cuộc đua thuyền, chúng tôi gặp vô khối bản mặt quen thuộc, rất đỗi thân thiện và dui dẻ nên thời gian trôi đi mau chóng, mãi đến mười một giờ đêm hai tên mới tính chuyện quay về. Dự tính sẽ phải vượt qua quãng đường cỡ bốn dặm mới về đến "nhà" - đó là cách chúng tôi gọi con thuyền bé nhỏ trong thời gian du ngoạn.
Đêm lạnh như ma, thi thoảng có mưa rơi lất phất nên trong lúc lọ mọ trên đoạn đường tối tăm giữa đồng không mông quạnh, chỉ có vài câu rời rạc trao đổi giữa hai tên về chuyện liệu có lạc đường hay không. Nghĩ tới con thuyền sáng đèn ấm áp, được che phủ kín đáo dưới lớp vải tuồn, nơi có tên Hari và con gâu mất dạy Mon-mo-ran-xi cùng mấy chai uyt-ki chờ đợi thì hai cặp giò chỉ mong sao chóng đến được "nhà".
Cuối cùng thì chúng tôi cũng tới bến thuyền, mừng đến phát điên vì nãy giờ thực lòng cả hai tên đều hoang mang, không biết mình đang đi về phía sông hay theo hướng ngược lại. Trong lúc diều đã vơi, mắt vòi ngủ, quả thực nỗi lo lạc đường cứ như con dao cùn dí sát tận tim. Lúc này là mười hai giờ mười lăm, tên Jord chợt hỏi với vẻ băn khoăn:
- Này, cậu có tình cờ biết tên hòn đảo ấy không nhỉ?!
- Ô, không - tôi đáp và cũng băn khoăn không kém - tớ không nhớ. Có bao nhiêu đảo cả thẩy ở đây nhỉ?
- Chỉ có bốn hòn thôi - Jord an ủi tôi - nếu thằng cha Hari không làm một cơn ngủ vùi thì mọi sự sẽ ổn cả.
- Nhưng nếu hắn ngủ thì sao nhỉ? - Tôi chợt hoảng nhưng vội xua ngay ý nghĩ xui xẻo đó.
Đến ngang hòn đảo thứ nhất, bọn tôi gào lên nhưng không có đáp từ, đành đi đến đảo thứ hai và kết quả cũng như trên .
- Ồ, tớ nhớ ra rồi, thuyền bọn mình ở hòn đảo thứ ba! - Jord thốt ra.
Hai tên ngập tràn hy vọng vội vàng chạy đến hòn đảo thứ ba la gọi với hết công suất của hai chiếc họng.
Chẳng có tiếng chó hoang mèo lạc nào đáp lại!
Công chuyện đâm ra nghiêm trọng. Đã quá nửa đêm từ tám hoánh nào rồi. Các khách sạn ở Hen-li người chèn như nêm cối, giờ này mà len lỏi vào các lều trọ, quán xá để tìm một chỗ ngả lưng thật chẳng khôn ngoan chút nào, không kể sẽ gặp chuyện chẳng hay với mấy anh cớm như trường hợp Jord đã dậy sớm ngày nào, lơ mơ có thể phải ngồi sau song sắt hàng tuần để đợi kết quả điều tra thì toi cuộc chu du.
Trong bối cảnh hết sức bối rối hai tên cố mò mẫm qua sương mù để tới vị trí mà chúng tôi cho rằng ngang với hòn đảo thứ tư. Thật uổng công vô ích vì mưa trở nên nặng hạt hơn và tỏ vẻ sẽ không bao giờ ngớt cơn, hai tên ướt như chuột và tinh thần lúc này cũng nhẽo như chiếc bánh đa dưới nước mưa. Nẩy ra ý nghĩ không biết có đúng là chỉ có bốn hòn đảo ở đây, hay nhiều hơn thế và liệu mình đã đi đến đúng cụm đảo này, hay ma đưa lối quỉ dẫn đường đã vượt sang cụm đảo nào khác?
Trong đêm tối trông cái gì cũng kinh và lạ, lúc này chúng tôi mới thấu hiểu nỗi khiếp hãi của bọn trẻ nít khi bị quẳng vào rừng.
Khi giọt hy vọng cuối cùng đã cạn, bất ngờ tôi thấy một ánh lửa lạnh lùng bí ẩn thấp thóang đâu đó qua hàng cây ở phía bờ đối diện. Ánh sáng yếu ớt và lập loè đến mức lúc đầu tôi nghĩ là ma trơi nhưng ngay sau đấy tôi hiểu đó là con thuyền của mình và cất tiếng gào, to đến mức chính Thần Đêm cũng phải giật mình bò ra khỏi giường của hắn.
Tôi và Jord nín thở chờ chừng nửa phút, rồi - lạy Chúa lòng lành, Người đã cho một khúc nhạc Nghê Thường đáp lại lòng mong mỏi của chúng tôi. - đó chính là tiếng sủa đối đáp của con Mon-mo-ran-xi
Hai đứa tôi cùng rống lên như sư tử, một tiếng rống làm người chết cũng phải nhảy ra khỏi quan tài, (lúc đó tôi bỗng chợt nghĩ sao người ta không dùng biện pháp này làm lai tỉnh người bị ngất để giảm bớt phí tổn thuốc thang nhỉ?!). Chừng một giờ sau - là do chúng tôi tưởng thế chứ tên Hari sau đó chứng minh rằng hắn chỉ mất năm phút để đưa con thuyền qua sông - tôi và Jord nhìn thấy một con thuyền hoàn toàn không phải trong mơ đang trôi một cách ngái ngủ đễn chỗ mình và tiếng thằng cha Hari hỏi bọn tôi đang đứng ở xó xỉnh nào vậy.
Hành vi của thằng cha có gì đó bất thường rất lạ lùng, không giống chút gì với vẻ mệt mỏi thường ngày. Hắn đưa con thuyền cập vào một chỗ mà hai thằng tôi không thể nào bước xuống được rồi lập tức lăn quay ra ngủ, tôi và Jord tiếp tục phải thực hiện một kì tích, tương đương của Hec-quyn trong việc làm hắn lai tỉnh nhưng cuối cùng thì cũng thành công và đặt được cả bốn chiếc cẳng lên con thuyền quí hoá.
Thằng cha Hari trông như một tử thi chưa kịp ướp lạnh của một người vừa phải chịu đựng cơn động đất. - điều này đập ngay vào mắt bọn tôi khi vừa bước xuống thuyền - Chúng tôi hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì. Hắn bảo:
- Lũ thiên nga!
Rõ ràng là chúng tôi đã thu xếp chỗ đậu thuyền gần tổ của những con thiên nga, sau khi tôi và Jord rời thuyền đi Hen-li, con thiên nga cái quay về tổ và làm om xòm lên. Hari đuổi cổ đi nhưng lát sau nó đã quay lại cùng với con đực. Hari kể rằng hắn đã phải dùng hết sức bình sinh cho cuộc chiến sống mái với hai con quái điểu nhưng cuối cùng hắn là người giành được chiến thắng vẻ vang.
Nửa giờ sau đó hai vợ chồng con chim quay lại, dẫn theo một đàn phải hơn mười tám con. Lũ thiên nga dốc sức lôi cổ hắn và con Mon-mo-ran-xi, định tống xuống sông nhưng chó và chủ đã chiến đấu như những con mãnh sư, làm tử thương vô khối kẻ gây rối, không hiểu chúng nó kéo nhau đi chết ở đâu đó…
- Bao nhiêu, cậu bảo có bao nhiêu con thiên nga?
- Ba mươi hai con - Hari đáp một cách ngái ngủ.
- Nhưng chính cậu vừa rồi đã bảo có mười tám con thôi mà! Jord ngạc nhiên.
- Ai bảo thế? - Hari làu bàu - Tớ bảo có mười hai con chứ. Tưởng không biết đếm à?
Chẳng bao giờ chúng tôi rõ được mọi chuyện về cuộc công kích của bày thiên nga. Sáng hôm sau khi tôi và Jord hỏi lại Hari, hắn ngơ ngác "thiên nga nào?", rõ ràng hắn cho rằng tôi và Jord ngủ mơ thấy chuyện đó!!
Nhưng tuyệt vời biết bao khi quay về được căn nhà ấm cúng của mình sau bao nhiêu giờ lận đận và lo lắng, hai tên (tôi và Jord) ngon lành ngồi sực bữa đêm, không bỏ cơ hội làm một vại cốc-tai thiếu uyt-ki vì không thấy những chai rượu này đâu cả, bọn tôi vặn hỏi Hari nhưng bỗng dưng thằng cha tỏ ra không nhớ, không nghe, không hiểu gì cả. Con Mon-mo-ran-xi chắc chắn biết rõ mọi chuyện nhưng cũng im như thóc.
Tôi ngủ ngon lành, không hề vẫy tai, vậy chân trong đêm đó và còn có thể ngủ ngon hơn, nếu thằng cha Hari không ba lần bẩy lượt, cùng chiếc đèn lồng chơi trò đèn kéo quân về phía toa-let. Chắc hẳn món ra-gu còn phát huy hiệu lực!