Quỷ Huynh (5)
Rốt cuộc bệnh tình của Diệp Khuynh Thành cũng có chuyển biến, cũng không cho hắn có cơ hội trừng phạt, Hồ Lộ vùi đầu vào công việc bận rộn. Hôm đó trời mưa to như trút, Hồ Lộ đi làm sớm, Diệp Khuynh Thành quấn chăn ngồi trên ghế salon xem tivi: "Mỳ tôm có vị mới rồi, buổi tối nhớ mang về cho ta đấy!"
"Mới ốm dậy không nên ăn mỳ, tối về tôi sẽ nấu cháo cho cậu ăn, ngoan ngoãn ở nhà trông nhà." Cô vừa đi giày vừa giao việc, lời còn chưa dứt đã ra khỏi cửa.
Diệp Khuynh Thành oán hận xoa xoa mũi: "Đã bảo ta không phải chó."
Hôm ấy, Diệp Khuynh Thành chờ đến tám giờ tối cũng không thấy Hồ Lộ về nấu cháo.
Bên ngoài phòng sấm sét dữ dội, trong lòng Diệp Khuynh Thành không hiểu sao cảm thấy vô cùng lo lắng giống như bị sét đánh. Hắn buồn bực gãi tai, tự hỏi chính mình, chẳng qua chỉ là loài người ngốc nghếch mà thôi. Nhưng không kiềm được, lại cầm dù chạy xuống dưới lầu.
Hắn muốn đi tìm lại không dám đi xa, chỉ có thể đứng nhìn xe bus đi qua đi lại.
Từng chiếc xe bus dừng rồi lại đi trước mặt hắn, càng lúc hắn càng thấy không yên tâm... thậm chí tiếng sấm nổ từng hồi khiến trái tim hắn bất an. Hắn không hiểu nhiều lắm về thế giới này, chỉ quen mỗi mình Hồ lô, quấn quít lấy cô, không phải bắt nạt cô đồng thời có cảm giác muốn ỷ lại ư?
Mãi không tìm được, Diệp Khuynh Thành bực mình, hắn quyết định quay về nhà một lần xem sao, nếu Hồ Lộ chưa trở về, hắn sẽ đến công ty tìm.
Nhưng hắn vừa chạy tới dưới lầu, đã thấy Hồ Lộ bước xuống từ một chiếc taxi. Đáy lòng hắn bình yên trở lại, nhưng sau đó lại bừng lên lửa giận, hắn hung hăng trợn mắt trừng Hồ Lộ, bước nhanh đến tóm lấy tay cô, sợ hãi và lo lắng khi nãy đều biến thành lửa giận ngút cao đến tận trời: "Cô chết ở đâu vậy! Đã muộn thế này, mưa lớn như thế, cô không biết thông báo cho ta một tiếng à? Không biết ta sẽ lo... lo..." Diệp Khuynh Thành cắn răng, khó chịu không nói nên lời từ kia. Lửa giận là thế, mà lại biến mình thành mặt đỏ tai hồng.
Hồ Lộ bị hắn quát đến ngây người, sắc mặt cô tái nhợt khác thường, giọng cũng yếu ớt: "Lo cho tôi sao?" Cô nói tiếp lời hắn, lại bị hắn cắt ngang. "Ta mà thèm lo cho cô à? Loài người ngu xuẩn không thể tả! Ta..." Hắn dừng một chút nói: "Ta chỉ muốn ăn mì tôm, đồ ngốc! Mỳ tôm vị mới đâu?"
Hồ Lô liếc mắt đánh giá hắn, thấy cả người hắn ẩm ướt, biết cái gã khó tính này đã sốt ruột ra ngoài tìm mình, trái tim cảm thấy ấm áp, cũng biết ý không trêu hắn, chỉ nhíu mày nói: "Sao cậu cứ thích ăn mỳ tôm thế nhỉ?"
Diệp Khuynh Thành nghiêng đầu sang chỗ khác, mái tóc dài che khuất đôi tai đang từ từ ửng hồng: "Đúng, đúng thế, thích ăn."
Hồ Lộ thở dài, xoay người lên lầu: "Ngạo kiều thụ"
"Thú đâu mà thú! Đã bảo ta là sói!" Diệp Khuynh Thành đi theo cô, nhìn thấy vai cô buông thõng hỏi: 'Hôm nay cô đi đâu vậy?"
Hồ Lộ lại thở dài: 'Hôm nay..." Đột nhiên cô nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sáng ngời, cô mạnh mẽ xoay người nhìn Diệp Khuynh Thành: "Cậu nói, cậu tới đây tìm anh trai đúng không? Anh trai cậu là một con quỷ đúng không? Cách chỗ lần đầu tiên tôi gặp cậu rất gần đúng không?"
Diệp Khuynh Thành gật đầu.
Hồ Lộ hơi nheo lại mắt, nghiêm mặt nói: "Diệp Khuynh Thành, hôm nay tôi đã gặp quỷ, ở trong công ty."
Hắn ngẩn người, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn: "Đêm mai dẫn ta đi."