Chương 90

Thị vệ của Nam Ninh phủ tiễn bọn họ ra khỏi Quảng Tây liền đi trở về. Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo chuyển sang cưỡi ngựa, ngày đêm bôn ba chạy tới Bễ Nghễ sơn.

Giả Tường trước một ngày khi bọn họ đến đã nhận được tin tức, tự mình dẫn người xuống chân núi nghênh đón.

"Minh Tôn!" Giả Tường hầu như lệ nóng doanh tròng.

Phùng Cổ Đạo da đầu co lại, cười gượng nói, "Giả trưởng lão biệt lai vô dạng."

"Những ngày không có Minh Tôn, ta mỗi ngày mỏi mòn dõi mắt về phương Đông chờ đợi Minh Tôn sớm trở về." Hắn nói, bước tới trước một bước, muốn đi nắm lấy tay Phùng Cổ Đạo, nhưng nhanh hơn chính là Tiết Linh Bích. Y vươn thẳng tay chộp tới, kéo Phùng Cổ Đạo lui lại hai bước, thản nhiên nói, "Chúng ta ở Quảng Tây, ngươi đứng chỗ nào dõi về phương Đông?"

Giả Tường phảng phất như lúc này mới thấy được y, hơi nghiêng nghiêng đầu, đuôi mắt hơi nhếch, trên cặp mắt hẹp dài không giấu địch ý, "Tuyết Y Hầu?"

Tiết Linh Bích nói, "Ừ."

Giả Tường dùng mũi hừ một cái thật khẽ, "Năm trước đúng là nhận được chiếu cố. Đáng tiếc ta ra ngoài không về, không có duyên được thưởng thức tư thế chiến đấu anh dũng oai hùng của Hầu gia khi ngài suất lĩnh quân đội tắm máu Bễ Nghễ sơn."

Nhắc tới chuyện này, Tiết Linh Bích chỉ có một chút xấu hổ mà thôi. Dù sao chuyện lão Minh Tôn giết lão nguyên soái là thật, hơn nữa Phùng Cổ Đạo còn tương kế tựu thế mượn đao giết người. Cho nên y nhướng mi nói, "Đúng là đáng tiếc."

Giả Tường không ngờ y lại trả lời thẳng thắn như vậy, vốn hắn còn muốn xem y vì việc này mà luống cuống tay chân, xấu mặt trước Phùng Cổ Đạo. "Hầu gia thật đúng là ngay thẳng." Hắn càng muốn nói y đúng là mặt dày.

Phùng Cổ Đạo thì lại bàng quan trước sự đối đầu không khoan nhượng giữa hai người, hoàn toàn không có ý nhúng tay. Chờ chiến hỏa giảm một chút, mới mỉm cười hỏi, "Mọi việc trong giáo ổn cả chứ?"

"Ổn, chỉ là mọi người trên dưới đều rất nhớ Minh Tôn." Nói rồi Giả Tường nhịn không được lại muốn nhích tới gần.

Tiết Linh Bích dứt khoát tiến lên một bước, chắn trước người hắn.

"Hầu gia?" Giả Tường đặc biệt bất mãn.

Tiết Linh Bích nói, "Phương thức đón khách của quý giáo chính là để đối phương dưới chân núi làm mồi cho muỗi sao?"

Giả Tường nói, "Với võ công của Hầu gia mà còn sợ muỗi?"

"Bản hầu không sợ muỗi, chỉ sợ lúc đánh muỗi không cẩn thận đánh trúng thủ hạ của Giả trưởng lão."

Cơn tức nghẹn trong lồng ngực Giả Tường lại xộc lên trên vài phần.

Bốp.

Phùng Cổ Đạo chậm rãi mở ra đôi bàn tay vừa vỗ vào nhau, lộ ra thi thể con muỗi bên trong. Hắn mỉm cười với hai người vừa quay đầu nhìn mình, nói, "Không sao. Các ngươi tiếp tục."

"..." Giả Tường ủy khuất nghiêng người nhường đường, "Minh Tôn thỉnh."

Chân Phùng Cổ Đạo vẫn đặt tại vị trí cũ, trên mặt vẫn lộ ra tiếu ý nhàn nhạt.

Giả Tường càng thêm ủy khuất, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, "Hầu gia cũng thỉnh!"

.

Bễ Nghễ sơn trong một năm ngắn ngủi trải qua hai lần đại chiến, cũng không thay đổi hình thể tự nhiên của nó, thế núi vẫn chót vót như xưa.

Tiết Linh Bích nhìn ngọn núi ngạo nghễ sừng sững, đỉnh núi hầu như chọc thủng trời cao, trong mắt không khỏi toát ra vài phần tán thán.

Giả Tường đi phía sau bọn họ, vài lần muốn chen vào chính giữa đều thất bại, đành phải không cam lòng mà lên tiếng gọi, "Minh Tôn."

Phùng Cổ Đạo không quay đầu lại chỉ từ tốn đáp, "Hả?"

"Ta nghe Hoa trưởng lão nói..." Giả Tường do dự, "Nói giáo ta sẽ làm hỉ sự."

"Ừ."

Giả Tường nhịn không được dốc sức cắn ngón tay của mình, "A!"

—— Là thật rồi!

Thanh âm của Phùng Cổ Đạo từ phía trước truyền đến, "Ngươi nên thử dùng chân gà thay cho ngón tay để bỏ thói quen này đi."

"Khi không ai lại mang theo một cái chân gà?" Giả Tường vô thức trả lời, rồi mới đột nhiên hoàn hồn, đem lực chú ý quay lại vấn đề ban đầu, "Hoa trưởng lão nói là thật sao?"

"Nếu như nàng nói là hôn sự giữa ta và Minh Tôn các ngươi..." Tiết Linh Bích ngắt lời, "Vậy lời nàng là thật."

Giả Tường cứng ngắc nện bước, sắc mặt tái nhợt, giống như vừa bị sét đánh.

Vì Vô Hồi cung không phải xây tại đỉnh núi, mà được xây tại sườn núi, cho nên chỉ chốc lát sau, mái hiên của cung điện liền chậm rãi lộ ra một góc.

Phùng Cổ Đạo thấy một đường không thú vị, liền chủ động kể lại lai lịch của Vô Hồi cung, đang nói đến thủy tổ ma trong ma của Ma giáo làm sao mượn mật đạo của Vô Hồi cung vây khốn những tên bạch đạo đến nơi này bao vây tiễu trừ, Giả Tường đột nhiên thốt ra một câu, "Hầu gia là nam!"

"..." Phùng Cổ Đạo trong nháy mắt nghẹn lời.

Tiết Linh Bích xoay người, khoanh tay ôm ngực ngạo nghễ nhìn hắn hỏi, "Thì sao?"

Giả Tường nói, "Nam nam thành thân, chẳng phải đoạn tụ sao?"

"Đúng vậy." Tiết Linh Bích buông tay, tiếp tục theo Phùng Cổ Đạo đi tới phía trước.

"..." Sao y có thể sảng khoái thừa nhận như vậy? Tại sao y không phản bác? Giả Tường cảm thấy trong óc có một sợi gân, làm thế nào cũng không thể lấy đi.

Tới Vô Hồi cung, Hoa Tượng, Mạc Cư đứng ở cửa nghênh đón.

Sau khi bốn người chào hỏi nhau, Hoa Tượng liền bắt đầu báo cáo chuyện chuẩn bị nghi lễ kết hôn.

Loại chuyện này Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đều không có kinh nghiệm, nghe nàng báo lên vài chuyện vặt vãnh như vậy, biết cơ bản sẽ phải chuẩn bị khá nhiều.

Hoa Tượng nói, "Ta tìm hòa thượng, đạo sĩ, thầy tướng số để tính, so sánh sinh thần bát tự của Minh Tôn, đều nói giờ Dậu bảy ngày sau là tốt nhất. Ám Tôn, Kỷ môn chủ và Đoan Mộc trưởng lão vừa lúc có thể đến kịp..."

"Chờ chút." Phùng Cổ Đạo gật đầu được phân nửa thì ngắt lời hỏi, "Ngươi nói ai có thể đến kịp?"

"Ám Tôn, Đoan Mộc trưởng lão... Kỷ môn chủ." Hoa Tượng chớp mắt.

Phùng Cổ Đạo thở dài hỏi, "Ngươi báo tin à?"

"Minh Tôn Ám Tôn chính là lãnh tụ của giáo ta, Minh Tôn thành thân là đại sự, thuộc hạ không dám giấu diếm." Hoa Tượng nói đến lẽ thẳng khí hùng.

Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi hỏi, "Có thể sửa ngày được không?"

"Được thì được." Hoa Tượng nói, "Thế nhưng sẽ không may mắn. Nghe nói rất nhiều đôi phu thê đều vì không chọn đúng ngày lành giờ lành, có người vĩnh viễn cách biệt giữa hai thế giới, có người chia ly."

Mạc Cư giật mình nhảy dựng, "Trăm triệu không được sửa." Ông đã chấp nhận Minh Tôn muốn theo Ám Tôn đi lên con đường đoạn tụ, nhưng nghìn vạn lần không nên khiến cho sau khi kết hôn lại gặp bất hạnh.

"Có ai có kết cục tốt không?" Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Hoa Tượng trả lời, "Có. Chết đi được chôn cùng một huyệt, cùng dắt tay nhau xuống hoàng tuyền."

Phùng Cổ Đạo thấy Tiết Linh Bích nhíu mày, cười khổ nói, "Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi."

Tiết Linh Bích nói, "Kỷ Vô Địch dù nói nhiều, nhưng bất quá chỉ là một cái miệng. Cùng lắm thì điểm á huyệt của hắn, hà tất suy nghĩ nhiều như vậy?"

Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, "Ta không sợ suy nghĩ nhiều, ta chỉ sợ suy nghĩ nhiều cũng vô ích."

Tiết Linh Bích vẻ mặt mơ hồ.

Phùng Cổ Đạo nói, "Một hồi các vị trưởng lão đến hoa viên, chúng ta thương thảo một chút."

"Thương thảo cái gì?"

"Làm sao đối phó Kỷ Vô Địch."

.

Làm một trong hai đương sự, Tiết Linh Bích cũng theo Ma giáo cùng ngồi trong hoa viên, đắm mình trong ánh trăng cắn hạt dưa.

Xung quanh bọn họ có sáu giáo chúng đang đứng, mỗi người cầm một đôi đũa, lặng lẽ kẹp những con muỗi đang bay tới bay lui tứ phía.

Hoa Tượng liên tục gật đầu nói, "Luyện công như vậy, rất có tác dụng trợ giúp phối hợp tai, mắt và tay."

Mạc Cư hỏi, "Công phu của ngươi cũng luyện như thế sao?"

Hoa Tượng đáp, "Lúc ta muốn luyện như thế, phát hiện võ công ta đã không cần luyện như thế."

Bốp.

Mạc Cư đột nhiên giơ tay vỗ lên vai nàng.

Lúc thu tay lại, một con muỗi to dính trong lòng bàn tay ông.

Hoa Tượng bất mãn quay đầu nhìn giáo chúng đứng sau lưng mình, "Ta một mực cho ngươi cơ hội."

Giáo chúng: "..."

"Nhưng tại sao ngươi vẫn không phát hiện?" Lúc Hoa Tượng nói, trên mặt mang biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngay cả hoa trên đầu cũng u buồn thất sắc.

Giáo chúng đáp, "Ta tưởng Hoa trưởng lão muốn giữ lại mang về phòng tự xử lý."

Hoa Tượng: "..."

Tiết Linh Bích quay đầu, dùng thanh âm nhẹ tới nỗi ai ai nghe cũng rõ hỏi, "Truyền thống của Ma giáo à?"

"Không. Phong cách cá nhân." Phùng Cổ Đạo nhanh chóng phủi đi.

Mạc Cư vội ho một tiếng, nói, "Minh Tôn, trước tiên ta sẽ hồi báo một chút về tình hình Ma giáo gần đây."

"Chuyện này để sau bàn lại." Phùng Cổ Đạo nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói, "Trước tiên giải quyết Kỷ Vô Địch."

"Giải quyết?" Hoa Tượng dẩu dẩu miệng nói, "Trước đây còn có một Huyết Đồ đường, rất sở trường giải quyết loại chuyện này, hiện tại không còn Huyết Đồ đường. Những môn phái khác cảm giác không quá đáng tin."

Trải qua gần hai canh giờ giảm xóc, Giả Tường tuy còn chưa thể hoàn toàn tiếp thu, cũng đã khôi phục trấn định, "Chúng ta đường đường là Ma giáo, muốn xử lý một người còn phải dùng tới môn phái khác hay sao? Đúng là cười đến rụng răng!"

Hoa Tượng đáp, "Bên cạnh người kia vừa khéo có đường đường đệ nhất cao thủ kiêm Ám Tôn của Ma giáo trong miệng ngươi đó."

Mạc Cư bổ sung, "Còn có tiền nhiệm minh chủ Lam Diễm minh."

Hoa Tượng tiếp, "Cao thủ Huy Hoàng môn."

"..." Giả Tường nhích nhích cái mông, phiền muộn nói, "Huyết Đồ đường đường chủ chết thật rồi sao?"

Ngón tay Phùng Cổ Đạo búng một cái lên bàn đá, "Ý ta cũng không phải như vậy."

Hoa Tượng gật đầu nói, "Chính xác, kế hoạch này không thể thực hiện được, nên đổi một ý khác tốt hơn."

"Vậy Hoa trưởng lão có cao kiến gì?" Phùng Cổ Đạo hỏi.

Mạc Cư và Hoa Tượng đều được gặp bộ mặt thật của Kỷ Vô Địch tại luận võ đại tái ở ngũ lý đình ngoài Khai Phong phủ, biết vị này thực sự rất khó đối phó. Hoa Tượng nghĩ chính là, nếu Kỷ Vô Địch tới, như vậy những kế hoạch nháo động phòng mà nàng chuẩn bị đều không thể thực hiện được, cho nên đừng tới tốt hơn. Mà Mạc Cư thì là thật lòng thật dạ lo lắng hắn sẽ phá hỏng.

Giả Tường suy nghĩ càng đơn thuần, hoàn toàn xuất phát từ góc độ muốn phân ưu với Minh Tôn, "Nếu không, chọn ngày khác đi?"

"Không được." Mạc Cư rất chấp nhất với ngày hoàng đạo.

"Ý ta là, sửa trễ một chút." Giả Tường nói.

Hoa Tượng phản đối, "Không được."

"Tại sao?"

"Ngươi đoán..." Nàng thấy mọi người đều trừng mình, đành phải nói tiếp, "Hắn nhất định nằng nặc ở lại tới khi Minh Tôn thành thân mới thôi."

Tiết Linh Bích đột nhiên lên tiếng, "Chặn lại."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện