Chương 46-47: Vương Phi không cần phải ngại

Đặt mục tiêu mỗi ngày 3 chương x700 chữ cuối cùng ngày nào cũng 4-5000 chữ thế này. Hiện tiến độ của nhà em là khá nhanh rồi mọi người follow để cập nhật các chap mới nhanh nhất nha. Còn 300 chương nữa mới đến tập 16 phim nên thôi mn cứ từ từ... thưởng thức cái hay của truyện có n cái không có trong phim đâu a... Từ mấy chap này là hay ho rồi. ngọt đến sâu răng...

Anh bắt đầu động lòng... hơi tí là lại Vương Phi "của" Bản Vương... đáng ngại quá mà chẹp chẹp

______________

Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)

"Hả? Nói cái gì?" Khúc Đàn Nhi đứng trước gương đồng nhíu mày, vốn cho rằng Kính Tâm đi lấy thuốc, không ngờ vẫn còn đứng một bên ngẩn người? Còn một bộ dạng chuẩn bị khóc? Lập tức hiểu ra, không khỏi ấm áp nói, "Kính Tâm, ta không sao. Không phải chỉ là chút thương tích thôi sao? Hai năm qua không phải không nhận qua? Ha ha, chúng ta một tháng rồi không có lĩnh giáo qua gia pháp nha?"

(Hồi trước) Nàng trốn một lần, lại ăn đòn một lần.

Có khi không trốn, cũng đánh mấy lần.

"Chủ tử, lúc vừa gả tới, Đại Phu Nhân nói là điềm xấu nên đem thuốc trị thương của chúng ta đều lấy đi. Nô tỳ đi tìm quản gia hỏi xem." Nói xong, Kính Tâm cấp bách vội xoay người lại muốn ra ngoài, vừa muốn mở cửa, lại bị Khúc Đàn Nhi ngăn cản.

"Kính Tâm, việc ta bị thương không muốn quá nhiều người biết. Em đi xuống phòng bếp lấy mấy quả trứng gà nóng, ta thoa một chút trước, cho tan máu bầm đã rồi nói. Thuận tiện sai người chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa."

"Chủ tử, có muốn tìm Vương Gia không."

"Không! Không có chuyện gì, không phải chỉ là hai đánh gậy sao? Không chết được." Khúc Đàn Nhi lơ đễnh cười với Kính Tâm một tiếng.

Bởi vì Khúc Đàn Nhi kiên trì, Kính Tâm tranh thủ thời gian ra ngoài, lại cài cửa lại, đồng thời, nhanh chóng hướng phòng bếp chạy đi.

Khúc Đàn Nhi cởi quần áo một nửa, lộ ra sau lưng, nghiêng nghiêng tại trước gương nhìn lại, gương đồng thời cổ đại đúng là có hơi phiền toái, mờ mờ ảo ảo, không có rõ ràng như gương hiện đại. Mông lung ở giữa, nàng cũng chỉ thấy được mảnh trắng noãn trên lưng, có hai vết sẫm mơ hồ, rốt cục nghiêm trọng đến mức nào, nhìn cũng không rõ.

Vô thức quay đầu muốn nhìn một cái, đương nhiên là không thể không thử xem kỹ lại xem, không có gương cũng chẳng nhìn được ra đằng sau lưng?

Đột nhiên, cửa một tiếng cọt kẹt bị mở ra.

Tiếp đến, là rèm châu bị xốc lên.

Có người tiến đến.

"Kính Tâm, nhanh như vậy đã về rồi à? Phải không " Khúc Đàn Nhi tưởng là Kính Tâm, quay đầu nhìn lại, lại kinh sợ một cái, đồng thời, Mặc Liên Thành cũng ngây ngốc, ánh mắt rơi vào trên lưng nàng.

Hắn còn không ngờ tới, Đại Phu Nhân đánh ác như vậy.

Khúc Đàn Nhi thấy người tới là Mặc Liên Thành, bối rối xoay người, cũng tranh thủ thời gian vén y phục lên, nhưng lúc hắn không nhìn thấy, cái miệng tinh xảo nhỏ nhắn khẽ nhếch, có khinh thường, cũng có xem thường, nhưng biểu lộ cũng không rõ ràng. Nha, chết con rùa, tiến đến cũng không gõ cửa? Coi như không gõ cửa, tốt xấu cũng phải tạo ra một chút âm thanh chứ, hắn không biết như thế này này rất không có lễ phép sao?

"Nàng. . ."

"Không có việc gì, ngài ra ngoài đi!" Khúc Đàn Nhi đưa lưng về phía hắn, tận lực bình tĩnh nói.

"Bản Vương là phu quân của nàng, nàng không cần thẹn thùng."

Mặc Liên Thành ánh mắt sâu hoắm, chẳng những không có rời đi, ngược lại bước gần mấy bước, đứng lặng trước người nàng. Trong nháy mắt đó, hắn giống như thấy được trong mắt nàng sự không kiên nhẫn, lại có thể che giấu rất khá.

Đang lúc hắn còn muốn nói.

Ngoài cửa, lại có người tiến đến.

"Chủ tử, vừa vặn phòng bếp hôm nay có trứng gà " Kính Tâm thấy Mặc Liên Thành cũng ở trong phòng, thì yên lặng, tranh thủ thời gian cúi đầu hành lễ, kinh sợ nói: "Nô tỳ đáng chết, vừa rồi nô tỳ không biết Vương Gia ở đây, nếu có mạo phạm. . ."

"Ngươi cầm trong tay cái gì vậy?"

"Trứng gà. Là quen..."

"Ngươi thật đúng là đáng chết. Vương Phi của Bản Vương trên người đang bị thương, ngươi không đi lấy thuốc, lại đi phòng bếp cầm mấy quả trứng gà?" Mặc Liên Thành thản nhiên đứng ở đó, uy nghiêm mắng xuống.

Kính Tâm dọa đến lập tức quỳ xuống, "Nô tỳ "

"Là Đàn Nhi bảo nàng ấy đi lấy, Vương Gia, muốn trách phạt thì cũng là Đàn Nhi sai." Khúc Đàn Nhi tranh thủ thời gian cúi đầu đối mặt Mặc Liên Thành, bộ dạng sợ hãi, lắc lắc tay nhỏ, cực giống như đang bất an.  

  "Ồ, vậy Vương Phi nói xem, muốn trứng gà làm gì?"

"Hồi Vương Gia, Đàn Nhi trên người có vết thương bị tụ huyết, muốn cầm trứng gà nóng đến thoa một chút." Khúc Đàn Nhi âm thầm oán thán, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích.

Mặc Liên Thành ánh mắt sáng lên khẽ động.

Ngược lại cũng không muốn làm khó, để Kính Tâm đặt trứng gà xuống, "Ngươi lui ra ngoài."

"Vương Gia, nô tỳ. . ." Kính Tâm do dự không tiến lên, nếu như nàng ra ngoài, ai giúp chủ tử chữa thương?

Khúc Đàn Nhi trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, cái tên này không phải là muốn ở lỳ đây chứ, nàng không muốn, định nói thì hắn đã chậm rãi nói: "Còn không mau đi ra? Trông ở ngoài cửa, không có mệnh lệnh của Bản Vương, ai cũng không được phép tiến đến. Ừ, ngươi cũng không cần lo lắng, Bản Vương chỉ là có chút lòng dạ hẹp hòi, coi như ngươi là nữ nhân. . . Bản Vương cũng không muốn người khác thấy thân thể của Vương Phi."

Choáng! Nói tiếng chim hay gì vậy? Khúc Đàn Nhi ngất.

Trước mắt bốn phía không có người ngoại, hắn lại muốn chơi trò xiếc gì? Chẳng lẽ vì việc làm vừa rồi tại cửa phủ, đến báo thù nàng hay sao?

Kính Tâm đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp đến là nhìn thấy người kia ánh mắt mắt vui vẻ, ngay lập tức đem trứng gà đặt xuống, lui ra ngoài.

Thuận tiện còn đem cửa đóng lại.

Bầu không khí trong phòng ngủ có điểm là lạ.

Khúc Đàn Nhi cúi đầu, đứng ở một bên không nói.

Mặc Liên Thành dùng hai ngón tay bóp nhẹ lên một quả trứng gà nóng, nói: "Quần áo!"

"Ách? Cái gì quần áo?"

"Bản Vương bảo nàng cởi quần áo."

"Vương Gia, nam nữ thụ thụ bất thân." Khúc Đàn Nhi khuôn mặt nhỏ khổ sở, vùng vẫy giãy chết, "Trước kia Vương Gia nói qua. . ."

"Hiện tại không có người ngoài, là Vương Phi không cần phải ngại." Mặc Liên Thành trả lời rất nhanh, cũng rất tự nhiên.

Khúc Đàn Nhi quẫn bách, còn muốn nói tiếp cái gì. Mặc Liên Thành lại nói, "Câu này, cũng là Vương Phi trả lời qua. Chỉ là, Vương Phi thật đúng là quá lo ngại rồi, chẳng lẽ là quên bản thân thân phận sao? Cần Bản Vương nhắc lại một lần sao?"

"Vâng, không, không cần."

Khúc Đàn Nhi nhắm mắt lại, cũng không để ý, tốt xấu nàng cũng tới từ thế kỷ 21, lộ đằng sau lưng mà thôi, quá bình thường. Hôm nay khó lắm mới có người là Vương Gia nguyện ý tự mình cống hiến sức lực, nàng còn giả vờ gì nữa? Thế là, ngược lại không chần chừ nữa, nhã nhặn ngồi trên giường, động tác nhanh chóng cởi áo, phần lưng rất nhanh lộ ra.

Đương nhiên, đằng sau có thể lộ, đằng trước phải che chắn cực kỳ chặt chẽ.

Lần này, đổi lại Mặc Liên Thành biểu lộ cứng ngắc. Vốn là. . . Hắn cố ý muốn làm khó nàng. Không ngờ, nàng ngược lại thản nhiên như vậy. Cô nàng này đã làm cho hắn không biết bao nhiêu lần ngoài ý muốn. Bỗng nhiên, đáy mắt hắn hiện lên một ý tưởng, nhặt trứng gà lên, trì hoãn ngồi tại mép giường, ánh mắt rơi vào hai vết thương kia, lông mày không khỏi nhíu lại một cái, sau đó lại thoải mái, động tác trong tay cũng rơi xuống. 

Thời gian dần qua, Khúc Đàn Nhi vặn vẹo khuôn mặt nhỏ, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng cũng hiểu tại sao hắn lại chủ động đưa ra bản thân tới. Chẳng lẽ hắn không hiểu được trực tiếp đem trứng gà đụng lên vết thương sẽ rất đau sao? Sao không tìm một tấm vải, hoặc là khăn tay gì gì đó mà bọc có phải đỡ hơn không?

Khẳng định là trả thù! Ah ah ah. . . Nàng muốn điên cuồng.

Nhẫn, nhẫn! Không tiện phát tác.

"Vương Phi, rất đau sao?"

"Không đau." Cắn răng.

"Nếu đau thì cứ la lên đi."

"Vâng. . ." Tiếp tục cắn răng.

Cuối cùng, nửa canh giờ giày vò kết thúc.

Bởi vì Khúc Đàn Nhi phân phó chuẩn bị nước nóng rồi.

Mặc Liên Thành lại thế nào không bỏ đi, hay là có ý định bước ra Tuyết Viện. Cuối cùng bất đắc dĩ phải ra ngoài. Nhưng lúc ra về thì tuấn mỹ trên mặt tràn ra ý cười vô cùng rõ ràng, trong phủ người nào nhìn cũng có thể thấy Vương Gia hôm nay tâm tình không tệ. . .  

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện