Chương 60-62: Xém chút trở thành kẻ chết thay (3-5)
Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)
Lúc sau, Khúc Đàn Nhi gượng cười hỏi: "Ha ha, Vương Gia đã trở về rồi sao?"
"Hình như nàng quên, nơi này là phòng ngủ của Bản Vương."
"Trời ạ, ngài xem trí nhớ của Đàn Nhi này, thật đúng là không tốt. Vương Gia không biết a, Đàn Nhi từ nhỏ đã bị chứng mộng du, thường xuyên sẽ không cẩn thận đi nhầm phòng." Cái cơ này có phải bịa quá kém hay không? Cửa ra vào đang ở trước mắt, Khúc Đàn Nhi cực kỳ lo lắng chỉ muốn phi thẳng ra ngoài.
"Trí nhớ không tốt?" Mặc Liên Thành chậm rãi hỏi một câu.
"Vâng, trí nhớ này, luôn không tiến triển."
"Mộng du?"
"Vâng." Khúc Đàn Nhi càng đáp càng kinh ngạc.
"Đi nhầm phòng sao?" Mặc Liên Thành gật gật đầu, có vẻ như cũng hiểu, nhắc lại lời nàng nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là đi nhầm phòng." Khúc Đàn Nhi dắt khóe miệng, liều mạng nặn ra một nụ cười. Nàng lấy cớ quá kém đi, nửa điểm thuyết phục đều không có.
"Nhưng mà, nàng thật giống như quên một việc, Bản Vương đã sớm nói, không nên đi nơi nào thì tuyệt đối đừng đi."
"Vâng, vậy thì Vương Gia đem Đàn Nhi thôi đi." Khúc Đàn Nhi đôi mắt lóe lên, trực tiếp nói rõ ràng."Đàn Nhi từ lúc đầu đều hiểu rõ, Vương Gia không muốn cưới Đàn Nhi, cho tới bây giờ cũng không thích Đàn Nhi, cưới Đàn Nhi cũng chỉ bởi vì một đạo thánh chỉ tứ hôn a. Tất nhiên Vương Gia không muốn, Đàn Nhi cũng không dám vọng tưởng, tốt nhất tìm biện pháp giải quyết là được. . . Thư bỏ vợ."
Mặc Liên Thành trầm mặc.
Nửa ngày, hắn chậm rãi nói: "Bản Vương sẽ không thôi nàng."
"Cảm tạ Vương Gia khai ân." Khúc Đàn Nhi giả dối nhẹ nhàng cười một tiếng. Hắn cần nghỉ, nàng hiện tại không muốn đi đấy, giường nàng muốn tìm đã tìm được rồi, còn có thể chạy đi đâu?
"Bất quá, cho nàng lựa chọn, Bản Vương sẽ để nàng toàn thây."
"Hả?" Nha nha, thì ra. . .
Chỉ là, nàng chưa có muốn chết.
"Treo cổ?" Mặc Liên Thành nhìn lên trên xà ngang, tựa như đang xem xét nhìn xem cái xà nhà này có đủ chắc hay không.
"Không tốt a, nơi này chính là phòng ngủ của Vương Gia, ta treo cổ ở đây, sẽ làm bẩn chỗ này mất?" Khúc Đàn Nhi cười khan một tiếng, theo ánh mắt hắn cũng nhìn lên nóc nhà, đáy lòng mát lạnh, không khỏi một trận run rẩy, mà vì ngăn người nào đó xúc động, xông lại giúp nàng một tay xuống hoàng tuyền, bước chân không để lại dấu vết mà lui sang bên.
Phía trước đi không được, đằng sau có giường không lui được, trừ hướng bên cạnh, không đường thối lui.
"Bản Vương không ngại." Mặc Liên Thành cười nhàn nhạt, có vẻ như thật sự không ngại chuyện này.
"Không tốt, treo cổ mệt lắm, bò lên xong lại rớt xuống nữa, phiền toái lắm." Khúc Đàn Nhi khẽ lắc đầu, không quá đồng ý đề nghị của hắn.
"Vậy thì tự vẫn đi." Mặc Liên Thành cũng không vội, hảo tâm cho nàng lựa chọn thứ hai.
"Tự vẫn thì phải một cây đao mới có thể chết được, trong phòng này không có. . ."
"Đao là không có, nhưng mà, phía sau nàng liền có một thanh kiếm treo trên tường đây, vừa vặn thuận tay." Mặc Liên Thành cười đến quỷ dị, ánh mắt hướng tới bên tường phía sau nàng, muốn chính nàng nhìn xem mà xử lý.
". . ." Khúc Đàn Nhi thật muốn đập đầu chết mà, nghìn tính vạn tính, thế mà tính sót một cái tên này, nàng không có chỗ nào lui được, hết lần này tới lần khác nhất định phải hướng bên này lui tới.
Quả nhiên, ông trời thật muốn đẩy nàng vào chỗ chết mà.
"Cần Bản Vương giúp nàng sao?"
"Ha ha, không cần, ta sợ thấy máu, cứ thấy máu lại bị choáng, hơn nữa, ta sức lực nhỏ, chỉ sợ cầm không nổi thanh kiếm kia, cho nên, vẫn là thôi đi."
Mặc Liên Thành đột ngột, lại đạm mạc đề nghị, "Vậy thì uống thuốc đi." Cái này vừa đơn giản, lại rất dễ dàng, uống hết một bình thuốc cũng giữ được toàn thây, cũng không cần lo lắng phiền hay không, càng không cần sợ chảy máu.
"Vương Gia, cái này càng không tốt. . ."
Không đợi Khúc Đàn Nhi nói tiếp, sát ý trên mặt Mặc Liên Thành bỗng lộ ra, "Nàng chỉ cần nhìn sang trái, cách người nàng trên kệ cách năm bước chân kia, chỗ đó có một bình nhỏ màu đỏ, bên trong chứa Phong Hầu Tán, uống hết, cam đoan nàng sẽ không quá mức thống khổ, chỉ cần một chút là qua thôi."
". . ." Khúc Đàn Nhi trừng mắt nhìn không xa trên kệ, cái bình thuốc màu hồng kia, bộ mặt trở nên cứng ngắc, khóe miệng càng hung hăng co rút. Thì ra. . . có nhiều loại chết để lựa chọn như vậy nhưng lại không có loại nào nàng muốn. Bây giờ chỉ cần hắn mở miệng để cho nàng lăn ra ngoài, nàng sẽ lấy nước mắt cảm tạ đại ân, chỉ là. . . Vừa nhìn thấy hy vọng trở về đã phải chết ở chỗ này sao?
Nàng có ngốc, cũng nhìn ra, Mặc Liên Thành là thật sự muốn giết nàng.
"Bản Vương cho nàng ba lựa chọn, nàng muốn loại nào?" Mặc Liên Thành hỏi.
"Có thể không cái nào không?" Khúc Đàn Nhi hơi đem thân thể đè ném, một tư thế nịnh nọt tuyệt đối, tử môn quá gần làm người ta lạnh cả người, sinh môn quá xa, không thể để người khác đụng được.
"Nàng nói xem?"
"Ta không biết, ta lại không làm gì ngài, tại sao bắt ta phải chết thế?" Khúc Đàn Nhi tức giận, lời tốt, thái độ tốt, cái gì cũng đều làm rồi, có thể hết lần này tới lần khác, chính là có người tim bằng sắt mà. . . Nhất định là ý chí sắt đá. Dù sao cũng phải chết, đều phải chết một cái rõ ràngkhông phải sao?
"Bởi vì nàng không chết không thể."
Mặc Liên Thành băng lãnh tiếp một câu, đem hy vọng của Khúc Đàn Nhi lần nữa đánh nát, cũng khẳng định không có cửa trốn chạy.
Không chết không được sao?
Nàng không biết. . .
"Tại sao?"
"Chỉ trách nàng gả lầm người, hiện tại cũng đi nhầm cửa, biết rõ chuyện của Bản Vương." Mặc Liên Thành lạnh lùng nói xong, mà trong mắt lóe lên một màn kia sát thật sự rõ ràng, không chút đùa cợt.
Một lát sau, Mặc Liên Thành thu hồi thái độ thờ ơ, tựa như cũng không muốn lại lãng phí thời gian.
"Chờ một chút, cái kia, có thể ngồi xuống nói chuyện mà." Khúc Đàn Nhi quýnh lên, lập tức hô ngừng, thân thể lui về sau.
"Bản Vương không có dư thừa thời gian chơi với cô."
"Chờ một chút, ta là con gái của Khúc Thượng Thư Khúc Giang Lâm, nếu ta chết, ngươi cũng không tiện giao phó đi." Khúc Đàn Nhi cũng chẳng để ý nhiều, tùy tiện mượn cớ, tuy nhiên cái cớ này cũng không được tốt lắm, nhưng dù sao có còn hơn không.
"Vương Phủ ban đêm có người đánh lén, Vương Phi bất hạnh bị tập kích, vì bảo vệ Bản Vương an toàn, Vương Phi đã bị sát hại."
". . ." Khúc Đàn Nhi trừng mắt, khó tin nhìn hắn.
Nếu vậy. . . Nàng chết không phải quá oan uống sao, tháng sáu phi sương, nàng so với đậu nga còn muốn oan hơn.
"Lý do này hài lòng chứ?" Mặc Liên Thành nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt vô tình hay cố ý quét lấy trong phòng có một cảnh một vật, tuy nhiên chỗ đó hành động không rõ ràng, nhưng hắn chỉ liếc qa đã nhìn ra không ổn.
"Không tốt đâu, nghe thấy thật dọa người đó."
"Nàng không có lựa chọn khác."
"Chờ một chút, cái đó ngài nói ta gả lầm người, ta thừa nhận! Là không nên gả đến đây, nhưng cũng không có biện pháp ah, ngài là Vương Gia, cha ta là Thượng Thư, lời nói của các người ta dám chống lại sao? Hơn nữa, hôn sự là một đạo thánh chỉ ban thưởng đến, cái này cũng không thể trách ta đi." Khúc Đàn Nhi vội vàng giải thích.
Giọng nói của nàng lại mềm nhũn, cầu xin tha thứ: "Ta biết tự tiện tiến vào phòng ngủ của ngài là sai, nhưng tốt xấu là lần đầu tiên. . . Ta dám cam đoan, sẽ không có lần tiếp theo, không phải, là về sau cũng sẽ không! Ngài, cái kia, cái kia, không thể bỏ qua cho ta lần này sao? Thật sự ta tuyệt đối sẽ không đem bí mật nói ra ngoài." Ôi, thật là bi ai, nàng là một chút đều không biết hắn có bí mật gì.
"Chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn giữ vững bí mật."
"Hả?" Khúc Đàn Nhi tâm tình lại một lần nữa hướng xuống ngã.
"Nàng không nên động vào đồ của Bản Vương."
"Ta về sau không dám nữa."
"Không có về sau." Mặc Liên Thành cười đến quỷ dị, bước chân cũng chầm chậm hướng tới gần.
"Thật, ta thề, tuyệt sẽ không nói ra bí mật!"
"Nàng chết, không phải càng làm cho Bản Vương yên tâm hơn sao?" Nếu nàng an phận ở Tuyết Viện, hắn sẽ không động đến nàng, nhưng nàng lại không nên đem đầu óc động đến phòng ngủ của hắn, lại càng không nên vọng tưởng muốn động vào thứ mà không thể động.
"Ngươi xxyyzz, hỗn đản! Không phải chỉ là một cái giường đi, có phải bí mật gì to tát đâu? Nếu ngươi chê ta nằm một lúc làm bẩn nó, thi cùng lắm ta đem giường ngươi đi rửa sạch sẽ, còn có cái chăn kia, nhiều nhất ta giặt xong lấy thêm nước hoa phun vào đi là hết mùi chứ gì, có cần phải vì cái chuyện nhỏ này, ngươi liền muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Chẳng lẽ cái mạng này của ta so không được với cái giường trân quý trân quý này của ngươi hay sao? Ngươi, ngươi, ngươi nhất định là xem mạng người như cỏ rác!"
Khúc Đàn Nhi nổi giận, duỗi tay ra, chỉ Mặc Liên Thành chửi ầm lên, bất kể là cái hình tượng gì, thục nữ cũng không, ôn nhu cũng không cần nữa, hiện tại nàng đều phải chết, cũng không cần để ý nhiều như vậy.
"Nàng chỉ là nằm lên giường Bản Vương thôi sao?" Mặc Liên Thành hơi híp mắt, nhìn chằm chằm nàng, tựa như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra điểm sơ hở gì đó, nhưng chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ đang vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, cái gì cũng đều không có.
"Phải! Không phải chỉ nằm trên giường ngủ một lúc sao? Chuyện rắm gì to tát chứ." Xem ra, nàng vẫn thật là không có đoán sai, cái nhà này quả nhiên là cất giấu không ít xương cốt người chết oan.
"Trừ giường, nàng còn động vào đồ của Bản Vương."
"Động? Thứ gì?" Nàng hoang mang không hiểu.
"Không nhìn thấy đồ trên tường, nơi đó có dấu vết bị động tới."
"Khốn kiếp! Đừng tưởng rằng ngươi là Vương Gia, liền có thể nói hươu nói vượn, ta nói cho ngươi, làm người phải có lương tâm chút chứ, nếu không, có ngày sẽ bị thiên lôi đánh chết đó. Bản tiểu thư hôm nay trừ động vào cái giường này, thứ gì cũng đều không động tới!" Khúc Đàn Nhi càng nghĩ càng thấy không thích hợp. . .
"Thật sự không động tới?" Hắn nghi hoặc hỏi lại.
"Ngươi tai điếc hay là mắt mù, ta nói không có là không có." Khúc Đàn Nhi phát hỏa, mắt trợn trắng lên, trực tiếp bật lại hắn, mà tính tình cũng không mấy chú ý, giãy dụa trước khi chết chính là tính nết nào cũng đều phá tan lộ đến không sót một cái gì.
"Không có?" Mặc Liên Thành dừng bước lại, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm nàng.
"Không. . . có, có nói một trăm lần, ta vẫn là câu nói kia, không. . . có, là. . . không. . . có."
"Không có thì thôi, cần gì nói lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ nàng muốn cho toàn bộ người trong phủ đều đến xem Vương Phi của bọn họ thật ra là dạng gì sao?"
"Hả?" Khúc Đàn Nhi cả người sững sờ, vừa định hỏi rõ ràng ý gì, nhưng sau một khắc, lập tức ý thức được bản thân phạm một lỗi sai lớn, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, tay nhỏ đang cắm ở bên hông, bày ra một bộ đàn bà đanh đá chửi đổng, cũng nhanh chóng buông ra.
Như vậy trong nháy mắt, tất cả mọi chuyện lần nữa trở về đến điểm bắt đầu.
Sắc mặt ai oán, nhu thuận, con ngươi sợ sệt, lúc này một thứ cũng không thiếu, toàn bộ làm được mười phần.
"Vương Gia, ta thật sự là bị oan uổng, ta thật không hề động qua đồ trong phòng của ngài, ta thật sự chỉ nằm trên giường lớn một chút thôi, ta thật không phải cố ý muốn chạy vào lấy cái gì, ta thật không phải muốn chọc giận ngài, xin Vương Gia có thể tha thứ cho Đàn Nhi." Liên tiếp nói mấy cái thật, mà mỗi câu nói, đều nhấn mạnh chữ "Thật".
Khúc Đàn Nhi có ngu đi nữa cũng rõ ràng, tình huống trước mắt là không đúng.
Huống chi, nàng cũng không có đần.
Không ngờ, Mặc Liên Thành nhíu mày tiếp tục hỏi, "Sau đó thì sao?"
"Vương Gia, ngài đại nhân có đại lượng, nhất định sẽ không theo Đàn Nhi tính toán."
"Ồ, đúng vậy nhỉ?"
"Vâng, vâng. Sắc trời không còn sớm, Đàn Nhi không quấy rầy Vương Gia nghỉ ngơi nữa, Đàn Nhi xin về trước." Khúc Đàn Nhi gượng cười, đi về phía cửa phòng, đặc biệt còn đi đường vòng, không muốn trực tiếp đụng vào hắn.
Nhưng mà đi được mấy bước, đột nhiên nàng dừng lại, đôi mắt đẹp hướng tới bên cạnh giường nhìn tới nơi hẻo lánh đó, lại rất là nghiêm túc nhìn về phía Mặc Liên Thành: "Có câu nói, ta nghĩ thật lâu, nhưng vì sức khỏe của Vương gia mà suy nghĩ, cảm thấy hay nên nhắc nhở ngài một câu. Tuy nhiên ta cũng biết Vương Gia ngài ưa thích sát sinh, nhưng là, giết người thì có thể bắt hắn ném đến dã ngoại hoang vu, hoặc là cho người chôn xuống đất, chứ đừng cất giấu trong phòng, người chết thi thể sẽ bị biến chất, sau đó hư thối, sau cùng sẽ còn phát ra mùi khó ngửi hôi thối, ngửi nhiều đối với Vương Gia thân thể không tốt." (H: đọc đến đây ta chỉ muốn cười)
Xem nè, nàng hay là sẽ thay hắn suy nghĩ, dù sao, nàng trước khi nàng trở về thế kỷ 21, thời gian vẫn ở đây, cũng không muốn làm quả phụ.
"Thi thể?" Mặc Liên Thành mắt nhíu lại, ánh mắt trong nháy mắt hướng trong phòng quét qua.
Trong phòng ngoài hắn với nàng ra, chẳng lẽ còn người khác. . .
Bất thình lình, "Cộc! Cộc!" Hai cái búng tay vừa dứt.
"Chủ tử?" Vu Hạo đột nhiên xuất hiện trong phòng, chờ chỉ thị Mặc Liên Thành.
"Ngươi. . . Hắn?" Khúc Đàn Nhi trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn hành động của Mặc Liên Thành, vốn là hoài nghi hắn bất thình lình trong nháy mắt là muốn làm gì, nhưng khi Vu Hạo xuất hiện, nàng liền biết là chuyện gì rồi.
Một giây sau, Khúc Đàn Nhi nhanh chóng chạy tới bên cạnh Vu Hạo, một tay khác lại quỷ dị chỉ về hướng góc phía sau giường, ra hiệu nơi đó có người! Vừa rồi nàng trong lúc vô tình từ trên giường ngã xuống, vô tình nhìn thấy chỗ hẻo lánh đó lộ ra chiếc giày, nàng có ngốc cũng tuyệt đối sẽ không coi Mặc Liên Thành sẽ giết người trong phòng, sau đó lại giấu đi thật.
Lúc Mặc Liên Thành nói nàng động vào đồ vật trong phòng, nàng liền biết, trong phòng có kẻ trộm!
Trời đánh, xém chút hại nàng trở thành kẻ gánh tội thay!
"Khụ, cái kia, ngươi nên ra đi, dù sao trốn ở phía sau giường, không khí không tốt, sợ ngươi hô hấp không thoải mái, không bằng đi ra hít thở không khí, cũng nhìn một chút ánh sáng a, tuy nhiên ta cũng rất không muốn ngươi đi ra, nhưng dù sao nhà này còn là của người khác, người khác buồn ngủ, sợ ngươi đứng phía sau giường, ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác." Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng nói, vừa nói, bên cạnh còn hướng cửa thối lui tính không để lại dấu vết.
Lúc này không đi, chờ đến khi nào nữa.
"Ha ha, không nghĩ đến, thế mà còn để các ngươi phát hiện ra." Người đàn áo đen ông trốn phía sau giường đi ra ngoài, khi nhìn thấy trong phòng có người, trong mắt hiện lên một đạo ý cười, mà ánh mắt lúc nhìn tới Khúc Đàn Nhi, ý cười ngược lại càng đậm. Thật sự là có ý tứ một nữ nhân. . .
"Vừa rồi Bản Vương nói, ngươi đã nghe thấy chưa." Mặc Liên Thành chắp tay đứng nguyên một chỗ, tuấn mỹ trên mặt vẫn cười nhạt như cũ, đối với người áo đen phía trước mắt, nửa phần không sợ, ngược lại lộ ra vẻ nhàn nhã.
"Cái kia không biết Bát Vương Gia chỉ là câu nào?" Người áo đen cười lạnh.
"Hắn nói, tiến vào cánh cửa phòng ngủ này của hắn, hắn người đứng thẳng mà đến, nằm ngang đi ra." (ý là lúc đến là người sống, ra khỏi là người chết) Khúc Đàn Nhi rất tốt bụng mà trả lời hắn, nàng mặc dù không phải con giun trong bụng Mặc Liên Thành, nhưng có thể khẳng định, Mặc Liên Thành tuyệt đối là ý này.
"Ừm? Là như thế sao?" Nam tử áo đen ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú Khúc Đàn Nhi, gương mặt nhỏ tuyệt mỹ.
"Sau đó, hắn cũng vừa mới nói, động đến đồ vật trong phòng hắn, người nên tự mình lựa chọn một kiểu chết đi. Bất quá, ta thấy tự vẫn sẽ tương đối thích hợp với ngươi."
"Xem ra, nàng rất hiểu Bản Vương?" Mặc Liên Thành không những không giận mà còn cười, đối với Khúc Đàn Nhi thay mặt trả lời, không ngăn cản, cũng không phản đối.
"Ha ha, không có gì, những lời này, ngài vừa mới nói với ta mà. Ta bị dọa sợ muốn chết, cho nên, đặc biệt nhớ kỹ." Khúc Đàn Nhi cười khan một tiếng, không phải nàng trí nhớ tốt, mà là nàng vừa mới tự mình trải qua, đến chết đều sẽ nhớ kỹ. Tiếp đó, quay đầu, quay người, lấy tốc độ tia chớp mà mở cửa, đi, rồi lại đóng cửa, tất cả tiến hành đến hoàn mỹ, nửa điểm không có dây dưa dài dòng, kiên quyết trốn thẳng.
"Nàng nói một chút cũng không sai." Mặc Liên Thành không quay đầu.
Mà ngoài cửa tiếng bước chân xa dần, hắn biết cô nàng này tốc độ bỏ chạy cũng không tệ.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể giết được ta sao?" Người áo đen cười lạnh.
"Không thể sao?" Mặc Liên Thành cũng cười như vậy, nhưng nụ cười vẻn vẹn chỉ duy trì bên môi, nửa phần đều chưa từng xuất hiện ý cười trong mắt.
"Chỉ bằng ngươi, một tên Vương Gia cái gì cũng không biết, sợ thanh đao cũng nhấc không nổi, muốn giết ta? Ha ha, ngươi giết được sao, coi như bên cạnh ngươi còn có thị vệ, ngươi cảm thấy, hắn có thể động đến ta đi?"
"Đúng vậy, đúng là một đề bài khó nha." Mặc Liên Thành cười đến quỷ dị, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm người áo đen, giống như đang đánh giá gì đó.
"Thức thời thì đem đồ vật giao ra, nếu không, đừng trách ta ra tay hung ác."
"Đồ vật? Ngươi muốn thứ gì."
"Đem Kim Lệnh giao ra đây."
"Kim Lệnh? Bản Vương không nghe lầm chứ, ngươi muốn Kim Lệnh, không thể nào, Kim Lệnh đó không phải ngươi vừa lấy góc đó sao? Kim Lệnh đều cầm rồi còn hỏi lại Bản Vương muốn lấy thêm cái nữa sao?" Mặc Liên Thành nhàn nhạt quét lấy hốc tối bị mở ra kia, nơi đó đúng là chỗ cất Kim Lệnh, nếu không, hắn vừa rồi cũng không có suy nghĩ muốn giết Khúc Đàn Nhi.
Nhưng mà rất không đúng lúc, hắn tới nay không cất cái gì một chỗ quá lâu, mà Kim Lệnh kia vừa vặn bị chuyển đi không lâu.
"Nơi đó đúng là không có Kim Lệnh."
"Đúng là không có, bởi vì Bản Vương đem nó cất chỗ khác rồi."
"Đáng chết, đem Kim Lệnh giao ra đây, nếu không. . ."
"Nếu không ngươi liền giết Bản Vương sao? Bất quá, nếu như ngươi đem người phía sau sai khiến nói ra, Bản Vương nhất thời cao hứng, nói không chừng sẽ đem Kim Lệnh thưởng cho ngươi."
"Đánh rắm, rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt."
"Bản Vương xưa nay không giết người vô danh, báo tên tuổi đi." Mặc Liên Thành cười nhạt, không nhanh không chậm lui trở về chỗ bình phong, không phải là bởi vì sợ hãi, mà muốn tìm chỗ dựa để xem màn kịch hay sắp tới.