Chương 64: Hi vọng, thất vọng, tuyệt vọng
Editor: Hằng Dâu (@HangDau522 )
"Ừm. . ." Con đường này không phải, vậy thì đổi sang hướng khác đi. Sau đó, xoay người một cái, lại bước chân tiếp tục đi tới.
"Chủ tử, đó là hướng xuất phủ."
"Ồ." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, lại xoay người một cái, không cần biết là hướng nào. Đi mấy bước, thấy Kính Tâm không nói lời gì nữa, liền biết, nàng chuyển hướng này, chắc là đúng.
Chỉ là. . .
Đi quá muộn, cũng không thấy đường, nhưng không ngờ, phía trước cửa viện bất thình lình xuất hiện một nha hoàn đi tới.
Đợi đến lúc Khúc Đàn Nhi lấy lại tinh thần, hai người đã đụng vào nhau, bởi vì lúc đụng dùng quá sức, hai người đều ngã ngửa ra sau.
Khúc Đàn Nhi đi theo phía sau là Kính Tâm, lúc nàng ngã xuống, kịp thời đỡ lấy nàng, nhưng đối với nha hoàn bị đụng ngã lại không may mắn như vậy.
Phanh!
Cùng lúc đó, đồng thời vang lên một thanh âm thứ gì đó rơi xuống mặt đất vỡ vụn, nha hoàn đang té ngã trên mặt đất bị dọa đến cả người cứng ngắc, không có chút phản ứng nào.
"Thảm, thảm, lần này ta nhất định chết chắc rồi." Nha hoàn ngã ngồi trên mặt đất nói.
"Ai, ngươi không sao chứ?" Khúc Đàn Nhi đứng vững người lại, kỳ quái nhìn nha hoàn đó.
"Nô. . . Vương Phi? Thật xin lỗi, nô tỳ không phải cố ý, xin Vương Phi thứ tội, nô tỳ thật không phải cố ý, xin Vương Phi đừng đuổi nô tỳ ra khỏi, nô tỳ không dám tái phạm." Nha hoàn lấy lại tinh thần, ngẩng đầu liền nhìn thấy Khúc Đàn Nhi, càng bị dọa quỳ rạp xuống đất, đầu đã thấp càng cúi thấp hơn.
"Ngươi. . ."
"Vương Phi tha mạng, nô tỳ thật sự, thật sự không phải cố ý, xin Vương Phi tha mạng." Nha hoàn nghe xong, dọa đến mãnh mẽ hướng mặt đất đập đầu, toàn thân run rẩy.
"Ta hình như còn chưa có chết, ngươi đừng có gấp gáp như vậy dập đầu bái lạy ta chứ. Hơn nữa, ngươi không cảm thấy nếu như ngươi còn đập xuống dưới, bể đầu, đầu óc bị thương, lại phải mời đại phu tới rất lãng phí bạc sao?" Khúc Đàn Nhi vốn tâm tình đang phiền muộn, nhưng bị người này va chạm một cái, đột nhiên lại nghĩ thoáng ra.
Giường tìm được rồi chí ít cũng coi là có chút thu hoạch, cùng lắm lại mất thêm chút thời gian tìm viên ngọc thạch kia trở về?
Đúng rồi! Ở thế kỷ 21 còn đào được giường, vẫn khảm có viên ngọc thạch màu tím đó, vậy thì sớm muộn gì ngọc thạch cũng sẽ xuất hiện, không phải sao?
"Hả?" Nha hoàn sợ hãi, nghi ngờ nhìn Khúc Đàn Nhi.
"Ngươi đứng lên đi, ta không nói muốn trị tội ngươi. Đụng ta một chút, không phải muốn giết ta, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?" Khúc Đàn Nhi bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, nha hoàn nhát gan sợ phiền phức kiểu vậy nàng thấy nhiều, nhưng chưa từng thấy người nào lá gan nhỏ như người này.
"Nhưng mà. . ."
"Vương Phi để ngươi đứng, thì ngươi đứng lên, Vương Phi lừa ngươi chắc." Kính Tâm cười nhạt nhìn nha hoàn.
"Nhưng mà, nô tỳ cho dù không bị đuổi ra khỏi Vương Phủ, Doãn phu nhân sẽ không bỏ qua cho nô tỳ." Nha hoàn lắc đầu, chằm chằm nhìn bát súp bị vỡ trên mặt đất, sắc mặt vẫn là một mặt tro tàn.
"Nàng ta tại sao phải đuổi ngươi xuất phủ?" Khúc Đàn Nhi theo ánh mắt nha hoàn ánh mắt nhìn về phía cái chén vỡ kia, nhìn ra rõ ràng cái chén kia hẳn là đồ đựng trà.
"Bẩm Vương Phi, nô tỳ vừa mới bưng cho Doãn phu nhân bát súp, đó là bát súp Doãn phu nhân đã chờ hai canh giờ, hiện tại nô tỳ làm đổ, Doãn phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho nô tỳ, coi như nô tỳ không có bị đuổi ra khỏi Vương Phủ, mạng nhỏ cũng sẽ khó giữ được, cùng bị người khác đánh chết, còn không bằng. . . Còn không bằng chết ngay bây giờ! !"
Nha hoàn càng sợ, mà lời nói đến đoạn cuối, ánh mắt hoảng sợ chuyển hướng tới vách tường, liền không hề nghĩ ngợi, trực tiếp hung hăng đập đầu vào tường.
Phanh!
Tình huống giống hệt lần trước lại hiện ra, chỉ khác là là, một người là hướng phía trước đụng tới, mà một người khác lại phi ra cản lại.
"Ta nói, ngươi không cần đâm mạnh như vậy." Khúc Đàn Nhi sờ sờ cái ót, khuôn mặt nhỏ thống khổ, đau nhức, đau đến hoa mày chóng mặt, quả nhiên, cứu người không phải bình thường dễ làm.
"Chủ tử, lần sau loại chuyện này, hay là để nô tỳ." Kính Tâm không nhanh không chậm đi đến bên người Khúc Đàn Nhi, nhẹ nhàng phủi bùn đất trên người nàng xuống.
". . ." Khúc Đàn Nhi im lặng. Nàng cũng muốn, nhưng chân luôn luôn không nghe lời đại não, mà chờ làm xong việc, lúc này mới nhớ ra hối hận vừa rồi tại sao không gọi người khác chứ.
"Vương. . . Vương Phi, thật xin lỗi, nô tỳ không phải cố ý."
"Được rồi, Doãn phu nhân nếu có hỏi tới, ngươi cứ nói bát súp trên tay kia là ta trắng trợn cướp đoạt uống rồi. Ngươi cũng là bị buộc phải làm vậy, hơn nữa ngươi cũng chống đối được ta. Nàng nếu là trách tội, thì cứ trách trên đầu ta là được rồi." Khúc Đàn Nhi buồn bực xua xua tay nói.
Không phải chỉ là một bát bát súp sao, nàng cũng không tin, Doãn Hương Nùng sẽ bắt nàng nôn ra.
"Nhưng mà. . ."
"Không nhưng gì cả, cứ theo ý ta nói vậy đi."
"Nô tỳ không dám, nô tỳ sợ. . ."
"Sợ cái gì, ta. . . Bản Vương Phi nói chuyện, ngươi còn dám cãi sao?" Khúc Đàn Nhi lười nhác lại dài dòng, không khỏi bày ra mấy phần sắc mặt.
"Tạ, tạ Vương Phi!" Nha hoàn mười phần cảm kích hướng Khúc Đàn Nhi cúi đầu, vội vội vàng vàng trở về.
"Chủ tử, chẳng lẽ cô không sợ Doãn phu nhân thực sự sẽ bảo cô đem bát súp nôn ra sao?" Kính Tâm hỏi, chỉ là, khóe miệng hơi giật giật, cực lực chịu đựng một loại ý cười nào đó.
"Vậy sẽ phải hỏi Thổ Địa Công Công." Khúc Đàn Nhi khinh thường vỗ cằm, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm những thứ trên mặt đất kia muốn nhanh chóng xử lý bát súp đó. Thật sự, Doãn Hương Nùng có muốn nàng nôn ra, vậy thì nàng nhất định sẽ bắt Thổ Địa Công Công nôn.
"Không bằng nô tỳ đi chuẩn bị một bát súp khác?"
"Muốn làm gì?"
"Nếu là Doãn phu nhân qua đây muốn uống canh, chủ tử cũng có canh ah."
". . ." Khúc Đàn Nhi bất đắc dĩ, hơn nữa, cũng lười quan tâm, gật gật đầu, cũng coi như là tán đồng với cách làm của Kính Tâm.
Hai người nhàn nhã đi về phía trước, nhưng không ai chú ý tới nơi hẻo lánh, có hai cặp mắt, từ đầu tới cuối đều đang nhìn chằm chằm các nàng, mặc kệ nhất cử nhất động, hay là từng câu từng chữ, không sót một chữ, toàn bộ hiểu đến rõ ràng.
Không bao lâu.
Cả hai trở lại Tuyết Viện, đem cửa phòng đóng lại.
Khúc Đàn Nhi hướng tới giường nằm, ánh mắt nhìn lên nóc giường, mệt mỏi ngay cả động đậy một chút cũng lười.
"Kính Tâm, cái giường kia tại sao tự nhiên lại ở Bát Vương Phủ, không rõ có ai biết lý do không."
"Chủ tử, sẽ không thật không phải tìm. . . Tìm cái gì ngọc thạch kia sao?"
"Em cứ nói đi?" Khúc Đàn Nhi nhíu mày, nghĩ cũng đúng nhưng mà nàng không muốn chết già ở cái chỗ này.
"Vậy nô tỳ ra ngoài."
"Ừm." Khúc Đàn Nhi xua xua tay theo hướng nàng đi.
Cửa gian phòng, mở ra rồi lại đóng lại.
Trong phòng lần nữa khôi phục lại bình tĩnh, mà người vừa nằm xuống giường, đột nhiên lại nhanh chóng đứng dậy, theo bước ra khỏi cửa phòng.
Không bao lâu, đợi đến khi Kính Tâm trở về, Khúc Đàn Nhi đã lại nằm trên giường không nhúc nhích, chỗ con mắt đang hi vọng như chưa từng xảy ra biến hóa gì.