Chương 137: Chỉ mong sống cuộc sống đơn giản hạnh phúc (16)
Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)
"Muội muội muốn nói là, kính xin tỷ tỷ đặt một quả táo ở trên đỉnh đầu." Vân Ưu Liên chân thành nói, nét mặt vui cười tiện tay lấy một quả táo trong đĩa đưa cho Khúc Đàn Nhi.
"Chủ tử?"
"Được." Khúc Đàn Nhi cầm quả táo, cười cười, đi về phía bia ngắm.
"Vân phu nhân, đừng bày trò quá đáng. Nếu Bát tẩu có tổn thương gì, Bản Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi." Mặc Tĩnh Hiên lạnh lùng nói một câu, liền ngồi trở lại chỗ ngồi, bắn ánh mắt tới Vân Ưu Liên, nói có bao nhiêu lạnh liền có bấy nhiêu lạnh.
Vân Ưu Liên cũng sững sờ.
Nếu chẳng may có sai sót gì. . . Kết cục sẽ như thế nào đây? Đột nhiên nàng có chút hối hận.
"Nhìn không ra, cô còn dám đem chiêu này ra." Doãn Hương Nùng âm dương quái khí nhìn sang Vân Ưu Liên, cũng ngồi vào chỗ.
Mà Mặc Liên Thành vẫn đang ngồi im một chỗ, chỉ nhàn nhạt nhìn bóng dáng người đang đức ở chỗ mục tiêu, đáy mắt hiện lên một vòng âm u.
Là tự nàng lựa chọn.
Hắn muốn ngăn cản, cũng chỉ có thể nhịn xuống.
"Bát ca?" Mặc Tĩnh Hiên vẫn không yên lòng.
Mặc Liên Thành gảy nhẹ lấy lông mày, thấp giọng nói: "Đệ cho rằng Vân Ưu Liên có lá gan làm tổn thương nàng sao?"
"Chẳng lẽ Bát ca đã sớm biết Bát tẩu không có việc gì, nên mới có thể đồng ý làm như thế?" Mặc Tĩnh Hiên sững sờ, đột nhiên có chút rõ ràng, lo lắng trên mặt lúc này cũng tiêu tan, thay vào đó là gương mặt cười thường trực.
Mặc Liên Thành cười yếu ớt không nói, ưu nhã nâng ấm lên rót trà. (* Anh chả đang sốt ruột chết đi được í chứ =)) )
"Nhưng vừa rồi Bát ca tại sao không nói, để Bát tẩu hiểu lầm thì làm sao bây giờ?"
"Nàng sẽ như vậy sao?" Mặc Liên Thành nhìn về phía Khúc Đàn Nhi, trong mắt ý cười lập tức thu lại, hiện lên một vòng đau lòng. Nàng đối với hắn hiểu lầm. . . chỉ có chút xíu này thôi sao.
Chí ít là cho đến bây giờ, hắn trong mắt nàng, không nhìn thấy một tia ỷ lại hay tín nhiệm gì. Nếu có thì cũng chỉ là phòng bị. . .
Lúc Khúc Đàn Nhi đi đến mục tiêu, cũng không lãng phí thời gian, đem quả táo đặt lên đầu. Khuôn mặt nhỏ bình tĩnh như nước, làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa, khóe miệng xinh đẹp còn nhàn nhạt nâng lên một vòng ý cười quỷ dị, con ngươi nhìn chằm chằm Vân Ưu Liên, nếu nói Vân Ưu Liên muốn làm nàng xấu mặt, bây giờ suy nghĩ một chút, lại là nàng nhìn Vân Ưu Liên như thể xem xiếc khỉ vậy.
"Vương Phi tỷ tỷ vẫn ổn chứ." Vân Ưu Liên hỏi, nghiêng người, kéo cung tên, tư thế giống như đã sẵn sàng, chỉ chờ bắn mũi tên.
"OK! Come On! Baby!" Khúc Đàn Nhi mỉm cười duỗi ra ngón tay ngọc, hung hăng hướng Vân Ưu Liên ngoắc ngoắc, thậm chí còn phong tao vô cùng ném một ánh mắt quyến rũ qua đây.
Mặc Liên Thành mắt phượng lóe lên, khóe miệng co rút.
"Phut! . . ." Mặc Tĩnh Hiên cười lớn.
Một trái tim nào đó cuối cùng cũng có thể giãn ra.
Quả nhiên, là một cô gái tương đối thú vị. . .
"Bát ca, Bát tẩu vừa mới nói câu gì vậy?"
"Chắc lại nói lung tung gì đó. . ." Mặc Liên Thành nghe không hiểu, nhưng có thể dựa vào nét mặt của nàng có thể đoán được. Nhưng mà, hắn để ý thấy cái đó giống như là một loại ngoại ngữ.
Một cô gái được nuôi dưỡng trong khuê phòng, làm sao có thể tiếp xúc với ngoại ngữ?
Lúc này, Vân Ưu Liên trên mặt một mảnh lãnh ý, dùng sức kéo mở mũi tên, nhắm chuẩn xác đỉnh đầu Khúc Đàn Nhi, tư thái kia, ngược lại là có mấy phần anh tư, thậm chí có một cỗ khí thế bức người. . . Nếu là người nhát gan, khẳng định sẽ bị hù dọa.
Nhưng, không phải Khúc Đàn Nhi.
Trấn tĩnh tự nhiên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Ưu Liên.
Đột ngột, Vân Ưu Liên buông tay.
Mũi tên bay ra! Khí thế lăng lệ. . . Bắn thẳng về phía Khúc Đàn Nhi.