Chương 141: Diễn đến nổi da gà (1)
(Nguyên gốc là Nàng liền làm người khác buồn nôn.)
Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)
Trái tim Khúc Đàn Nhi đập bộp một cái, sau đó nhảy nhót liên hồi, ban đầu là ảo giác, sau đó phản ứng kế tiếp là nhanh chóng quay người, nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Liên Thành vừa rời đi, nghi ngờ. Cái gì mà Vương Phi của hắn? Chẳng lẽ hắn tức giận vì nàng đồng ý làm bia ngắm cho Vân Ưu Liên sao?
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy hoang mang như vậy.
"Chủ tử, cô làm sao vậy?" Kính Tâm đi tới, đem cung tiễn trên tay nàng buông xuống.
"Không có gì." Khúc Đàn Nhi khẽ cười, không muốn suy nghĩ thêm nữa. Lại giương mắt nhìn lên, vừa vặn thấy Vân Ưu Liên ngã xuống vì choáng váng, mà nha hoàn cũng đang xông tới đỡ nàng ta.
Có vẻ Vân Ưu Liên kia bị giật mình không nhẹ.
Mà Khúc Đàn Nhi nàng lại vì câu nói trước khi bỏ đi của Mặc Liên Thành làm cho tâm tình cũng chẳng tốt lên, thậm chí còn hồi hộp hơn, vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.
Khoảng hai phút đồng hồ sau.
Từ sân bắn trở về Tuyết Viện, Khúc Đàn Nhi cầm theo cung tên ngắm nghía.
Từ giờ luyện thêm bắn cung một chút? Nhìn ai không vừa mắt là có thể cho một phát? Nhưng vừa nghĩ tới đoạn Mặc Liên Thành nắm chặt tay mình, cùng nhau bắn tên lúc đó, nàng không khỏi đỏ mặt, nhịp tim vừa bình ổn lại tăng lên.
Con mẹ nó, làm sao lại có chuyện này chứ?
Có phải trúng tà rồi không. . .
Nửa ngày sau.
Kính Tâm cầm điểm tâm cùng ấm trà vào phòng, bình tĩnh nói "Chủ tử, vừa có đại phu được mời vào trong phủ."
"Ai bị bệnh sao?" Khúc Đàn Nhi vừa nghiên cứu mũi tên vừa vô tình hỏi.
"Vân phu nhân bị bệnh." Kính Tâm trả lời, đem trà ngon trong tay để lên bàn, sau đó rót cho nàng một chén.
Khúc Đàn Nhi tùy ý gật đầu, đối với lời Kính Tâm nói ngược lại không chút để bụng, vì đang bận tập trung vào vật trên tay. Ngay cả tư thế Mặc Liên Thành đã dạy cũng thực hành một chút, cảm thấy không tệ.
Đột nhiên sau đó một chút, nàng có vẻ như mới phản ứng được lời nói của Kính Tâm.
Vân Ưu Liên bệnh? Dọa một chút đã phải mời đại phu sao?
Nhìn không ra nha, nếu như nói là giả vờ có vẻ còn đáng tin hơn.
"Chủ tử muốn đi xem thử sao?"
"Đi xem?" Khúc Đàn Nhi nhàm chán giương mắt nhìn Kính Tâm, lại nhìn hoa quả trên mặt bàn, vừa vặn thấy một quả táo. Quỷ dị cười một tiếng, Nhạc đạo: "Tốt, nói đến cùng là ta không đúng, có lẽ đi thăm hỏi một chút, hắc hắc, quan trọng là đưa đĩa táo đi qua đó đi."
"Chủ tử muốn đi đưa táo sao?" Kính Tâm sắc mặt biến dạng, có vẻ hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy a, có cái gì không đúng sao?"
"Chủ tử, Vân phu nhân là từ sân tập bắn cung ngất xỉu về, liền mời đại phu tới."
"Đúng a, vậy em cầm đĩa táo qua đây, chúng ta đi qua đó thăm hỏi chút." Khúc Đàn Nhi cười đến giảo hoạt buông cung tiễn ra, tay cầm theo một quả táo, hung hăng cắn một ngụm. Họ Vân kia đã muốn chơi? Như vậy nàng lại tiếp nhận. Dù sao thời gian này cũng không tính là quá mức nhàm chán đi.
"Chủ tử, thật muốn đi qua đó sao?" Kính Tâm có chút hoài nghi.
"Đương nhiên. Đi thôi."
Khúc Đàn Nhi cười đến thoải mái, nói đi là đi, một khắc cũng không lưu lại.
Bên trong Liên Viện, Vân Ưu Liên nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, có vẻ như bệnh cũng không nhẹ.
Mà lão đại phu lúc này đang bắt mạch, nhìn xem sắc mặt nàng.
"Đại phu, phu nhân thế nào rồi?" Khúc Đàn Nhi vừa vào cửa, nhìn thấy một cảnh như vậy.
"Hồi bẩm Vương Phi, Vân phu nhân chỉ là chịu chút kinh hãi, nghỉ ngơi một lát liền không có gì đáng ngại, lão phu cho Vân phu nhân chén thuốc an thần, uống xong nghỉ ngơi một chút là được rồi." Đại phu chi tiết trả lời.