Chương 212: Có người muốn giết ngài (3)

Editor: Hằng Dâu

Lúc này, Khúc Đàn Nhi liền hiểu, bản thân lại ngớ ngẩn rồi.

Mặc Liên Thành tên này, có lẽ đã sớm biết rõ sau lưng có tên bắn lén. . .

"Về sau đừng có ngốc như vậy, lấy thân thể ngăn đỡ mũi tên." Mặc Liên Thành nhàn nhạt mở miệng, tựa như nhắc nhở nàng, chỉ là, đáy mắt trở nên ấm áp, lộ ra tâm tình lúc này của hắn.

"Gì?" Khúc Đàn Nhi sững sờ, không hiểu lắm.

"Nàng cho rằng nàng mệnh lớn chết không được thật sao? Tại sao phải đỡ tên giúp Bản Vương?" Mặc Liên Thành giơ mũi tên lên, gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ, dịu dàng mắng: "Nếu không phải Bản Vương có chút bản sự, nàng sớm đi rồi, biết chưa?"

"Cái đó, ngài hiểu sai ý rồi. Ta cũng không phải giúp ngài đỡ tên. . . Chỉ là vừa vặn đi tới." Khúc Đàn Nhi bĩu môi, tìm đại một cái lý do.

"Như vậy à? Lại vừa vặn đụng vào trong ngực Bản Vương?" Mặc Liên Thành khóe miệng rút rút, nhịn xuống không cười.

"Ừm, coi như thế đi." Haiz, nói dối một tí không chết người đâu.

Phút chốc, Mặc Liên Thành duỗi ra một ngón tay, cười híp mắt gõ vào trán nàng, "Chết con vịt mạnh miệng!"

"Ta có mấy chỗ không hiểu." Khúc Đàn Nhi càng nghĩ càng thấy không đúng, quyết định hỏi rõ, "Sao lúc ấy ngài không tránh?"

"Sao lại phải tránh?" Mặc Liên Thành hỏi lại.

"Ngài không sợ mũi tên này đòi mạng ngài à?"

"Muốn lấy mạng Bản Vương, nàng thấy dễ dàng như vậy sao? Nếu như nàng không chặn qua đây, mũi tên chỉ có thể bắn trúng ngực Bản Vương còn 1 tấc mới đến trái tim cơ. Cái cô ngốc này." Mặc Liên Thành tuỳ ý nói, nhưng trong mắt ý lạnh làm người khác rùng mình.

Khúc Đàn Nhi nhếch môi, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên, là ta nhiều chuyện. . ."

"Bản Vương có nói như vậy sao?"

"Không có sao?" Nói đùa, cho dù nàng có ngu cũng tuyệt đối nghe được hắn nói như vậy.

"Nàng nghe lầm rồi."

"Ta lỗ tai rất tốt." Nàng không điếc.

"Ngoan, đừng lộn xộn." Giọng Mặc Liên Thành lập tức trở nên kỳ lạ, đem mũi tên trong tay quăng ra, ngược lại đem nàng ôm càng chặt hơn, càng sát vào người mình. Trong hơi thở kia tràn ngập nhàn nhạt mùi thơm cơ thể, thật khiến cho người ta mê loạn. Nếu không phải ở trên xe ngựa, hắn không chừng thật sự. . .

Kết quả, Khúc Đàn Nhi trầm mặc, ngoan ngoãn dựa vào không dám động nữa.

Tùy ý để hắn ôm chặt. . .

Bởi vì ý thức được người bên cạnh sắc ý rõ ràng.

"Lần sau đừng có làm vậy nữa." Mặc Liên Thành nhẹ nhàng nói.

"Hả?"

"Bản Vương không muốn nhìn thấy nàng bị thương."

". . ." Nàng nghe lầm?

Khoảnh khắc này, nàng tại sao cảm giác, ngữ khí của hắn quá mức ôn nhu?

Tim đột nhiên đập thình thịch, thình thịch! Tốc độ tăng cao, nàng không thể khống chế.

"Nghe không hiểu Bản Vương nói sao?"

Khúc Đàn Nhi khóe miệng cong lên, thờ ơ uể oải trả lời: "Yên tâm, lần sau cho dù có thấy mười cái, tám cái mũi tên đâm trúng ngài, ta cũng tuyệt đối sẽ chỉ đứng bên cạnh xem kịch thôi. Ai mà dở hơi đến thay ngài đỡ mũi tên? Ha ha, ta còn muốn sống đến già bảy tám mươi tuổi, con cháu cả sảnh đường." Nàng dám khẳng định, chỉ có lần này, tuyệt đối sẽ không có lần sau, đỡ mất công để hắn lại chê nàng nhiều chuyện.

Mặc Liên Thành thân thể cứng lại, cô gái này. . . Thật khiến cho người ta muốn thu thập một trận, nhưng nghĩ lại thì tự hắn đúng là tự lấy đá đập chân mình mà, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhớ-được-thì-tốt."

". . ." Nữ nhân rùng mình một cái.

Hai người trầm mặc. Khi xe ngựa sắp đến Bát Vương Phủ.

Mặc Liên Thành đột ngột thấp giọng nói: "Nàng tiếp tục cùng Bản Vương diễn vở này đi. Vốn định để Bản Vương bị thương, nhưng nàng thay thế. . . Cũng không khác lắm. Ai bảo chúng ta là vợ chồng đây?. . ."

". . ." Nàng khuôn mặt nhỏ đau khổ, có thể cự tuyệt sao?

Hình như không thể. . .

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện