Chương 224: Giá trị của Ô Nha kim

Đường Thiên xám mặt nghe Tái Lôi kể rõ đầu đuôi.

Ban đầu Tái Lôi đã dự kiến sản xuất ra thành phẩm khoảng chín trăm vạn tinh tệ.Nhưng rồi vì nhiều tài liệu không mua được, nên cuối cùng đành phải làm tạm một sản phẩm cấp thấp, và còn kéo Binh tới dùng thử.Sản phẩm này chính là Sơ Tuyết.

Sơ Tuyết làm ra chỉ tốn có một trăm hai mươi vạn tinh tệ. Vốn dĩ ban đầu Tái Lôi nghĩ bán giá khoảng năm sáu trăm vạn là được rồi.Không ngờ vừa lúc lại gặp kẻ coi tiền như rác, hai nghìn vạn tinh tệ đưa đến cửa làm Tái Lôi vô cùng vui sướng.

Đường Thiên cười khổ, Sơ Tuyết giờ biến thành củ khoai lang phỏng tay thật rồi. Nếu lại đem bán, sẽ rất dễ bị người ta tra ra được, chỉ có thể tạm thời giữ lại mà thôi.

Thôi thì, dù sao cũng còn được tấm thẻ một nghìn năm trăm vạn tinh tệ,Đường Thiên cũng lấy làm an ủi.

“Phải rồi, Ô Nha kim lần trước ngươi đưa ta lấy ở đâu ra vậy?” Tái Lôi hai mắt sáng rỡ: “Đồ tốt lắm, nhưng mà ít quá không đủ nhét kẽ răng. Ta cần nhiều hơn, Ô Nha kim này có một công dụng rất hay, rất thích hợp làm vật dẫn cho võ hồn đó.”

“Vật dẫn cho võ hồn?” Đường Thiên ngẩn ngơ.

“Ừ!” Nói đến công việc, Tái Lôi trở nên vô cùng nghiêm túc: “Vấn đề này trước giờ luôn làm ta đau đầu. Cơ quan võ giáp gắn thêm võ hồn, vấn đề lớn nhất chính là làm sao để võ hồn hòa nhập với nó. Hồi trước ta dùnghồn ngọc, nhưng mà hồn ngọc mắc quá. Hơn nữa hồn ngọc còn có nhược điểm dễ vỡ. Ô Nha kim giải quyết vấn đề này rất tốt, cứng rắn, mà giá chắc cũng không mắc lắm.”

“Không mắc không mắc.” Đường Thiên lắc đầu: “Thứ Ô Nha kim này là đặc sản của Ô Nha tọa, lấy từ một loại tinh hồn thú gọi là Thạch Sa thú, người ta dùng nó để đổi lương thực đấy.”

“Đổi lương thực? Thật phí của trời!” Tái Lôi trợn mắt: “Không được, ta muốn tới Ô Nha tọa đó! Ta muốn tới làm ăn! Trời ơi, món làm ăn này phải kiếm lời cả trăm vạn ấy chứ! Bây giờ họ còn chưa biết công dụngnày của Ô Nha kim, chúng ta phải thừa cơ hội này hốt cho nhiều vào, chúng ta phải…”

“Lời dữ vậy hả?” Đường Thiên rạo rực.

“Đương nhiên!” Tái Lôi căm phẫn: “Ngươi biết hồn ngọc bao nhiêu tiền không? Hồn ngọc hắc thiết cỡ hạt đậu xanh thôi giá cũng ít nhất hai vạn tinh tệ rồi! Mà hồn ngọc nhỏ cỡ đó chỉ đủ để làm mãnh tốt thôi. Mãnh tốt mạnh hay không chính là do hồn ngọc này quyết định đó. Mãnh tốt loại thành phẩm mới có giá ba vạn tinh tệ. Còn loại hồn ngọc phải dùng cho Thiên Không Hổ thì phải to cỡ quả táo, hơn nữa độ tinh thuần phảiđạt cấp bạch ngân.Biết cỡ đó bao nhiêu tiền không? Nếu không phải có sẵn trong kho quân giới, ngươi nghĩ làm sao chúng ta có đây? Đưa tám trăm vạn tinh tệ đi!”

“Tám trăm vạn tinh tệ…” Đường Thiên đỏ mắt.

“Vì sao Sơ Tuyết chỉ cỡ một trăm hai mươi vạn tinh tệ? chính là vì dùng Ô Nha Kim. Dung lượng Ô Nha kim nhỏ hơn hồn ngọc. Một viên hồn ngọc cấp bạch ngân cỡ quả táo tương đương mười cân Ô Nha kim. Hồn ngọc cấp bạch ngân cỡ quả táo giá tám trăm vạn tinh tệ, còn mười cân Ô Nha kim giá bao nhiêu?”Mười cân Ô Nha kim bằng tám trăm vạn tinh tệ!

Đôi mắt Đường Thiên nổi sóng!

Lại nhớ tới đàn Thạch Sa thú mười vạn con đang trùng trùng điệp điệp tiến về phía Tạ thị kiếm thôn, trái tim Đường Thiên muốn ngừng đập!

Bà nó, chưa từng được thấy nhiều tiền như vậy a!

“Hừ, nếu chờ đến khi người khác biết được, giá Ô Nha kim chắc chắn sẽ tăng, đến lúc đó Thạch Sa thú ở Ô Nha tọa chắc tuyệt chủng luôn!” Tái Lôi cười nhạt: “Đến lúc đó hối hận cũng đã muộn. Giá mười cân Ô Nhakim chắc chắn rẻ hơn hồn ngọc nhưng nó cũng có khuyết điểm, ví dụ như trọng lượng. Nếu dùng cho cơ quan võ giáp cấp cao nhất thì cần phải dùng rất nhiều, nên sẽ làm tăng trọng lượng của cơ quan võ giáp.

Nhưng nếu chỉ dùng cho cơ quan võ giáp cấp thấp hơn thì tuyệt đối là đáng giá. Mười cân Ô Nha kim ít nhất bán với giá năm trăm vạn tinh tệ là chuyện không khó, cũng có nghĩa năm mươi vạn tinh tệ một cân đó.”

“Ngươi còn bao nhiêu tiền?” Đường Thiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng.

Tái Lôi giật nảy mình, vừa rồi mình cũng cânch thích hắn quá mức đi,lúng túng trả lời: “Không nhiều, khoảng ba nghìn vạn.”

“Thêm chỗ ta một nghìn năm trăm vạn này nữa, là bốn ngàn năm trăm vạn.” Đường Thiên tính rất nhanh: “Lấy hết đi mua Ô Nha kim.”

Tái Lôi mắt sáng rỡ: “Không thành vấn đề, ta còn năm trăm vạn nữa, là được năm nghìn vạn!”

“Ngươi chắc chắn không?” Đường Thiên nhìn Tái Lôi:“Ta đã mang hết gia sản ra đánh cuộc rồi đó.”

Thần sắc Tái Lôi nghiêm túc: “Ta lấy danh nghĩa cơ giới sư ra thề.”Đường Thiên gật đầu: “Vậy ngươi tới kho quân doanh trốn đi, qua thời điểm nguy hiểm này, bây giờ không còn người tới bảo vệ ngươi được.”

“Ừ!” Tái Lôi cũng biết nặng nhẹ, không chút do dự gật đầu.

Đằng sau quang môn, Binh không ngừng lấy thẻ hồn tướng trên tay dán lên bức tường võ kỹ.

Cảnh kinh người xuất hiện, một tấm thẻ hồn tướng tỏa quang mang vàng kim, như một con cá mập hung ác một phát nuốt mất tấm thẻ hồn tướng vừa mới được dán lên.Mặt ngoài thẻ hồn tướng vàng kim hiện lên vụ khí.Vụ khí này bao phủ cả tấm thẻ đến mức không thể nhìn thấy hoa văn trên mặt thẻ nữa.

Ánh sáng vàng kim như đang hít thở, lúc sáng lúc tối.

“Tấm thứ mười ba rồi.” Binh thì thầm, khuôn mặt tú lơ khơ có chút hồi hộp: “Lão Quỷ Trảo này, hung hãn quá mức tưởng tượng.

Tia võ hồn sau cùng này không ngờ hung hãn quá thể.”

“Các người trước đây còn có thứ kỹ thuật thế này sao?” Ma Địch chămchú nhìn tấm thẻ lúc sáng lúc tối kia, trong lòng tán thán, thời viễn cổ có nhiều thứ đến bây giờ cũng vẫn còn cường đại quá sức.

“Tình huống này rất hiếm thấy.” Binh không dời mắt đáp: “Tấm thẻ trên tường võ kỹ thường là hợp nhất với nhau, nhưng tấm này không hợp nhất mà lại thôn phệ. Thẻ có khả năng thôn phệ lợi hại hơn nhữngtấm thẻ thông thường. Binh đoàn chúng ta trước đây cũng có mấy tấm thẻ thôn phệ, tấm mạnh nhất là tấm ‘Đại vương’ của đội trưởng.”

“Đại vương?” Ma Địch ngẩn ngơ: “Có loại thẻ mang tên cổ quái thế nữa?”

Khuôn mặt tú lơ khơ rúm lại một cái: “Mấy tên hay đánh bài tú lơ khơthường như vậy. Tấm thẻ này thực quá mạnh. Có điều, thẻ thôn phệ thường không có kết thúc tốt. Thành công hay không chính là dựa vào tia võ hồn kia. Nếu võ hồn không đủ mạnh thì cuối cùng tấm thẻ sẽ nổ.”

Ma Địch trầm mặc chốc lát: “Quỷ Trảo nhất định sẽ thành công.”

Bao năm tháng trôi qua, tâm gã đã vững như bàn thạch, nhưng trên tấm bàn thạch này lại phủ đầy vết rạn do thời gian ăn mòn. Trái lại, Quỷ Trảo chất phác như thế lại vô cùng cứng rắn, dù đã trải qua bao năm vẫn y như một khối sắt thép.

“Đại thúc, đại thúc!”Đường Thiên như cơn gió mạnh xông vào. Sớm nghe thấy tiếng hắn, Binh và Ma Địch liếc nhau, cùng rời khỏi bức tường võ kỹ.

“Kiếm lời to! Kiếm lời to đây!”

Giọng Đường Thiên vô cùng hưng phấn, muốn đâm thủng màng tai người khác.

“Lại đi đánh cướp hả?” Binh bình tĩnh thong dong.

“Nói bậy! Thiếu niên như thần như ta đương nhiên là làm việc chính nghĩa chứ.” Đường Thiên trừng mắt với Binh, ngay sau đó mặt mày rạngrỡ: “Đại thúc còn nhớ Ô Nha kim không?”

“Ô Nha kim thì sao?” Binh kỳ quái: “Ta đưa cho Tái Lôi rồi.”

“Tái Lôi phát hiện ra một bí mật của Ô Nha kim.” Đường Thiên ra vẻ thần bí.

“Bí mật gì?” Binh hiếu kỳ: “Bên trong có con quạ nhỏ hả?”

Ma Địch cười ha hả.

Đường Thiên nhăn mặt: “Đại thúc, ta nghiêm túc mà. Tái Lôi nói Ô Nhakim có thể dùng thay hồn ngọc đó.”

“Ô Nha kim có thể dùng thay hồn ngọc?” Binh trừng mắt, đầy cânch động: “Thật hả?”

Đường Thiên đắc ý dào dạt: “Thật! Tái Lôi nói, mười cân Ô Nha kim có thể thay thế một viên hồn ngọc giá tám trăm vạn.”

“Nếu chuyện này là thật thì chúng ta phải cẩn thận” Binh nghiêm túc hẳn: “Chuyện này có thể ảnh hưởng tới việc chế tạo cơ quan võ giáp. Cơ quan võ giáp dùng hồn ngọc được chế tạo rất ít, từ hồi của chúng ta hồn ngọc cũng là rất hiếm, bây giờ lại càng sang quý trong khi Ô Nha kimgiá rẻ hơn nhiều.”

“Tái Lôi muốn chúng ta thu mua số lượng thật lớn Ô Nha kim vì hiện giờ chưa ai phát hiện ra tác dụng này của nó.” Đường Thiên nghiêm trang: “Chúng ta đã chuẩn bị sẵn năm nghìn vạn tinh tệ, mười vạn con Thạch Sa thú bên ngoài kia nữa, oa, thật nhiều tiền quá!”

“Chuyện này chúng ta phải tính toán cẩn thận mới được!” Binh nghiêm túc hiếm thấy.

Ma Địch cũng vậy.Đường Thiên tìm Tạ Thanh, hỏi liền, “Ô Nha kim của Ô Nha tọa thường bán giá bao nhiêu?”

Tạ Thanh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng trả lời: “Khoảng năm trăm tinh tệ một cân. Không phải Thạch Sa thú nào cũng có Ô Nha kim, thường hai mươi con mới được khoảng một cân. Năm trăm tinh tệ đó có thể mua được không ít lương thực đâu.”

Theo tỉ lệ này, mười vạn con Thạch Sa thú ước chừng có thể sinh ra khoảng năm nghìn cân Ô Nha kim, một cân năm mươi vạn tinh tệ, tức là hai mươi lăm ức tinh tệ!Một khoản tiền khổng lồ, a a a!

“Nếu như ta cung cấp tiền cho ngươi, ngươi có thể thu mua được đến bao nhiêu?” Đường Thiên hỏi.

Tạ Thanh giật mình thực sự: “Đại nhân muốn mua số lượng lớn sao?”

“Ừ!”

“Nếu muốn mua nhiều đại nhân nên tìm tới thương hội.” Tạ Thanh nói: “Nhưng mà mua bán Ô Nha kim chỉ có vài thương gia nhỏ làm thôi, vì lợi nhuận không cao nên thương hội lớn họ không có làm.”“Một năm có được khoảng bao nhiêu Ô Nha kim?”

Tạ Thanh nghe khẩu khí Đường Thiên, càng thêm cẩn thận: “Bình thường giống như làng của chúng ta thì một tháng có thể săn sáu mươi con Thạch Sa thú, được khoảng ba cân Ô Nha kim. Thu nhập một nghìn năm trăm tinh tệ đủ cho cả làng sinh hoạt một tháng rồi. Nhưng mà cũng rất khó nói.”

“Là sao?”

“Ví dụ lần này nếu giết hết mười vạn con Thạch Sa thú thì Thạch Sa thú ở tinh cầu này sẽ tuyệt tích. Tối thiểu phải hai ba năm nữa mới có trở lại.”Đường Thiên đăm chiêu gật đầu.

Một kế hoạch lớn mật hiện lên trong đầu hắn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện