Cả Đời Chỉ Vì Em - Chương 609: Một tay ôm lấy eo cô bé
Ánh mắt Tô Ngưng Mi nhìn Thanh Ti, rất long lanh, giống như hai bóng đèn sáng kinh người vậy.
Hạ An Lan nhớ đến anh cả Tô gia nói, em gái này của cậu ấy rất muốn có con gái, với cô bé đáng yêu xinh đẹp như Thanh Ti, hoàn toàn không thể chống lại, xem ra, quả nhiên là thế.
Tô Ngưng Mi đưa tay về phía Thanh Ti, trong mắt cô giờ toàn là hình ảnh cô bé đáng yêu này.
Thanh Ti đang ôm lấy eo Nhạc Thính Phong vui vẻ nhún nhảy, đột nhiên mặt bị dì bên cạnh nựng nựng, cô bé xoay đầu mặt ngơ ngác, hỏi: “Dì ơi... Dì sao thế?”
Lúc đó Tô Ngưng Mi suýt nữa đã hưng phấn kêu thành tiếng, tiếng “Dì ơi” của cô bé nghe thật hay, gương mặt ngây thơ có cần phải đáng yêu thế không?
Nếu có thể ở nhà cô, mỗi ngày cô sẽ có thể mua đủ loại quần áo váy đầm cho cô bé.
Tim của Tô Ngưng Mi đập rất mạnh, cô quỳ hẳn xuống đất hỏi Thanh Ti: “Tiểu bảo bối, con tên gì?”
Thanh Ti ngoan ngoãn trả lời: “Dì à, con tên Thanh Ti!”
Tô Ngưng Mi kích động hai tay đong đưa: “Thanh Ti à, ô, cái tên đẹp quá, ta là dì Tô của con, chính là… mẹ của anh này đấy.”
“Chào dì Tô.” Thanh Ti vừa nghe dì này là mẹ của anh, lập tức nở một nụ cười ngọt ngào với cô.
Tô Ngưng Mi suýt nữa kích động đến nhảy cẫng lên, ôi ôi, thật ngoan quá đi, đáng yêu quá, sao lại có cô bé đáng yêu như thế chứ.
Cô dỗ dành nói: “Thanh Ti, cho dì ôm một chút có được không?”
Thanh Ti lập tức buông tay Nhạc Thính Phong, quay sang thật sự muốn ôm Tô Ngưng Mi, nhưng lại bị Nhạc Thính Phong nắm lấy cánh tay, kéo cô bé quay người đi.
Trong lòng Nhạc Thính Phong không vui. Tiểu nha đầu này, vừa nãy còn nói thích cậu, ôm cậu chẳng chịu buông tay, kết quả mẹ cậu nói một câu ôm, cô liền buông tay hắn, muốn sà vào lòng người khác! Vậy sao được.
Tô Ngưng Mi đang đợi ôm cô bé đáng yêu, kết quả giương mắt nhìn cô bé sắp sà vào lòng bị con trai mình dắt đi mất, cô liền đứng dậy: “Ối, tiểu tử thối con làm gì vậy, không thấy Thanh Ti muốn ôm mẹ sao?”
Nhạc Thính Phong: “Không thấy.”
Thanh Ti bị Nhạc Thính Phong kéo đi, cô bé quay đầu lại nhìn Tô Ngưng Mi: “Anh ơi, dì đang giận kìa.”
Nhạc Thính Phong không để ý: “Ừm, ngày nào mẹ anh chẳng nổi giận.”
“Nhưng chúng ta không nên chọc mẹ giận đâu...”
Nhạc Thính Phong...
Tô Ngưng Mi lập tức nói: “Con nghe thấy chưa, con cái sao có thể chọc giận mẹ chứ. Con xem con đã lớn thế rồi, đạo lý đơn giản như vậy Thanh Ti còn hiểu, sao con lại… Mau, đưa Thanh Ti cho mẹ, để mẹ ôm con bé!”
Nhạc Thính Phong cong môi cuối cùng nói với Thanh Ti: “Nếu em để bà ấy ôm, cẩn thận, bà ấy bắt em đi mất!”
Thanh Ti: “Hả?”
Tô Ngưng Mi xắn tay áo định dạy dỗ con trai, anh cả Tô gia vội ngăn lại: “Khụ, Mi Mi, Thính Phong, chú ý một chút.” Chúng ta đang đến nhà người khác làm khách mà.
Hai người này ở nhà người khác cũng chẳng chú ý gì, không nhìn xem, người Hạ gia người ta, đang ngồi một bên cười kìa, nhịn vất vả biết bao.
Tô Ngưng Mi tức anh ách trừng mắt nhìn Nhạc Thính Phong, tiểu tử thối này, chẳng thông cảm cho cô chút nào.
Nhìn thấy cô bé ở trước mắt, cô lại không thể chạm vào, cũng không thể ôm, thật đày đọa, hành hạ cô mà.
Anh cả Tô gia nói: “Xin lỗi, xin lỗi, để mọi người chê cười rồi, hai người đó luôn như thế... Hai mẹ con cứ cãi nhau suốt từ sáng đến tối.”