Chương 1217: Phượng hoàng niết bàn (36)
Lưu Vân còn chưa kịp phản ứng, Thời Sênh đã đánh nhau với Vân Mạch, đồ ở phòng chứa bị nghiền nát dưới áp lực cực mạnh, toàn bộ đều vỡ vụn, hóa thành bột mịn, bay trong không trung, mù mịt hoa mắt.
Vân Mạch không có vũ khí, có chút bất lợi, hơn nữa trên người hắn còn có thương thế chưa khỏi hết, lúc sau gần như bị Thời Sênh áp chế toàn diện.
“Oành!”
“Ầm!”
Toàn bộ nóc nhà bị một cỗ lực mạnh hất bay, Lưu Vân yên lặng ngẩng đầu nhìn một cái, đáy lòng thầm đếm thời gian thiên binh tuần tra bên ngoài đến.
Năm...
Sáu...
Bảy...
“Kẻ nào đấu pháp ở đây?” Giọng nói bằng bằng quát lớn.
Đáp lại hắn chính là một tiếng ầm vang lớn hơn, một khối kiến trúc đập qua chỗ bọn họ.
Thiên binh: “...”
Tại sao nam chính và nữ chính lại khó giết chết như vậy? Nguyên nhân chính là cứ mỗi lúc tưởng là có thể một chiêu mất mạng, thì không phải không khí đột nhiên đình trệ, cũng sẽ là phản ứng của nam nữ chính đột phá giới hạn, tránh được chỗ hiểm.
Thời Sênh rất tức giận!
Không thể đánh chết, vậy thì trói lại đi, dù sao còn có một sát thủ miễn phí đang ở đây.
Thời Sênh làm một động tác giả, nhân lúc Vân Mạch phòng ngự, đột nhiên lắc mình biến mất. Vân Mạch mất đi mục tiêu, ánh mắt cảnh giác càn quét bốn phía.
Ngay lúc hắn quay đầu, một tia sáng lạnh đè xuống trước mặt, hắn giơ tay ngăn cản theo bản năng, nhưng tia sáng lạnh lại không tiếp tục, mà là một tia sáng vàng thoáng hiện, hai tay hắn bị tia sáng vàng kia trói lấy, nhanh chóng quấn quanh cơ thể hắn, thít chặt.
Cơ thể mất đi thăng bằng, từ trên trời rớt xuống, đập vào đống đổ nát.
Vân Mạch muốn vùng vẫy thoát khỏi thứ trói mình, phát hiện vùng vẫy thế nào cũng không ra được.
Tốc độ của thiên binh còn nhanh hơn Thời Sênh, trước vây Vân Mạch lại, dẫn đầu là Tương Lăng.
“Vân Mạch?” Nhìn rõ người, Tương Lăng cũng rất kinh ngạc, “Sao ngươi lại ở đây?”
Bọn họ đều cho là Vân Mạch đã rời khỏi Thần giới, ai biết hắn vẫn còn ở đây, hơn nữa còn ở trong cung điện của hắn.
Vân Mạch nằm trên đất, phải ngửa đầu mới có thể nhìn thấy rõ Tương Lăng. Cái tư thế này có chút áp bức và lăng nhục, hắn rời tầm mắt đi, mặt lạnh không nói lời nào.
Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, hắn liên tiếp thua trong tay tiểu nha đầu kia, hắn cũng rất tuyệt vọng.
Tương Lăng yên lặng một lúc, giơ tay xách hắn lên, đẩy đến trong tay thiên binh bên cạnh.
Thời Sênh từ trên trời lao xuống, nói với Tương Lăng, “Này, hắn là ta bắt được, đưa ta.”
Lại muốn chia chiến lợi phẩm với bản cô nương, đáng sợ.
Tương Lăng lạnh mặt, như nhìn người xa lạ nhìn Thời Sênh, “Sí Ly, hắn là tội nhân của Thần giới, Thần giới sẽ xử lý hắn.”
“Đệch, ông đây bắt được, dựa vào cái gì cho các ngươi?” Thời Sênh trợn mắt.
Tương Lăng công bằng mở miệng, “Ở Thần giới, tất cả đều phải theo quy củ.”
Thời Sênh: “...”
Quy củ ông nội ngươi ấy!
Kiếm của ông đây đâu!
“Sí Ly! Ngươi muốn làm gì!” Tương Lăng thấy Thời Sênh giương kiếm, nghiêm túc trách mắng một tiếng, “Bây giờ không phải là lúc cho ngươi càn quấy.”
“Tương Lăng, Vân Mạch đúng là do Tiểu Phượng Hoàng bắt được, ngươi cứ đưa người đi như vậy, cô ấy có thể không tức giận sao?” Lưu Vân đứng ở nơi hơi xa, nhìn bên này, “Ngươi vẫn là giao người cho Tiểu Phượng Hoàng đi, cô ấy điên lên rồi, các ngươi sẽ gặp phiền phức đó.”
“Đây là Thần giới.” Tương Lăng đột nhiên cố chấp.
Kiếm của Thời Sênh giơ nửa ngày cũng không hạ, cô đột nhiên xoay người đi về phía đống đổ nát.
Tương Lăng đã chuẩn bị để chiến đấu, nhưng cô đột nhiên đi rồi, hắn nhìn mà đầu óc mơ hồ.
Nhưng Vân Mạch dường như đoán được cô muốn làm gì, ngọ ngoạy kích động, “Sí Ly, ngươi có gì cứ nhắm vào ta, không liên quan đến cô ấy.”
“Vậy ta cũng rất tuyệt vọng, bọn họ muốn giữ ngươi, ta chỉ có thể tự nghĩ cách đòi ngươi lại.” Thời Sênh cũng không quay đầu lại nói.
Vân Mạch sốt ruột đỏ mắt lên, gào với Tương Lăng, “Giao ta cho cô ta, Tương Lăng, giao ta cho cô ta!”
Tương Lăng: “...”
Nào có ai tự mình đi tìm chết chứ?
Rõ ràng là cô ta muốn giết hắn.
“Tương Lăng, ngươi mau giao ta cho cô ta!” Giọng Vân Mạch càng lớn hơn.
Tương Lăng không rõ vấn đề, đương nhiên không đồng ý yêu cầu của Vân Mạch.
Thời Sênh đã dùng thiết kiếm quét đống đổ nát ra, đào Dao Cầm bị chôn ở phía dưới lên.
Vân Mạch thiết lập một tầng kết giới cho Dao Cầm, có hình bán nguyệt bảo vệ người. Kết giới nhìn rất bền chắc, bị thiết kiếm đâm một cái liền vỡ.
Dao Cầm vừa vặn tỉnh lại, nhìn thấy tiểu cô nương xách kiếm đứng ở trước mặt mình, liền hét lên một tiếng chói tai.
“Kêu cái gì mà kêu?” Thời Sênh tức giận trừng cô ta, dùng thiết kiếm chỉ cô ta, “Đứng lên.”
Các loại ký ức bay lượn trong đầu Dao Cầm, cô ta nhớ mình đến thăm người đàn ông kia... sau đó, người đàn ông kia đột nhiên... sau đó cô ta đều không nhớ nữa, bây giờ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy tiểu cô nương này.
Chuyện gì thế này?
Chuyện gì thế này?
“Tiểu Dao?” Tương Lăng nghe thấy tiếng Dao Cầm, mấy bước chạy lên đống đổ nát, “Tiểu Dao ngươi tại sao lại ở đây? Sí Ly, ngươi muốn làm gì?”
“Tiên tôn...” Hốc mắt Dao Cầm bỗng đỏ lên.
“Tiểu Dao đừng sợ.” Tương Lăng nhẹ giọng dỗ dành, “Ta ở đây, ngươi sẽ không sao đâu.”
Thời Sênh liếc mắt, thiết kiếm càng dán gần Dao Cầm, giọng xấu xa, “Ngươi không giao Vân Mạch cho ta, vậy thì không khẳng định được, cô ta sẽ có chuyện gì hay không đâu. Tiên tôn Tương Lăng hẳn biết, thanh Hiên Viên kiếm này của ta rất nhanh.”
Hiên Viên kiếm bản chính cũng bị tiêu diệt rồi, có thể không nhanh sao?
Tương Lăng không dám mạo hiểm, “Ngươi dùng một tiểu cô nương để uy hiếp, thì gọi gì là bản lĩnh, ngươi thả cô ấy ra trước, những thứ khác chúng ta có thể thương lượng.”
Thời Sênh ha ha hai tiếng, “Tiên tôn Tương Lăng thật biết nói đùa, ta cũng là một tiểu cô nương, uy hiếp một tiểu cô nương, không có vấn đề gì, rất công bằng.”
Thật sự mà nhìn bề ngoài, cô còn nhỏ hơn nữ chính
Tương Lăng: “...”Sức chiến đấu kia của ngươi cũng không biết ngại mà nói mình là tiểu cô nương?
“Được rồi, bớt phí lời đi, một lần cuối cùng, giao người cho ta, nếu không ta sẽ giết con tin!” Thổ phỉ Sênh ngang ngược buông lời.
Tương Lăng cau mày, “Sí Ly, ngươi làm thế này là chống lại cả Thần giới?”
Vân Mạch hung dữ thêm một câu, “Cũng là đang chống lại cả Ma tộc.”
Thời Sênh hung hăng càn quấy cười nhạt, “Chống lại toàn thế giới đã làm sao? Các ngươi đánh thắng được ta chắc?”
Lưu Vân tặc lưỡi, từng nhìn thấy người hung hăng càn quấy, chưa từng nhìn thấy người hung hăng càn quấy đến mức này.
Những chuyện trước kia hắn làm, so với cô ta thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, quả là núi cao còn có núi cao hơn.
“Đã cho các ngươi cơ hội rồi.” Thời Sênh buông tay, cổ tay xoay một cái, đâm về phía Dao Cầm.
“Sí Ly ngươi dám!”
“Dừng tay”
Tiếng Tương Lăng và Vân Mạch chồng lên nhau. Tương Lăng vút về phía Thời Sênh, nhưng hắn biết, tốc độ của mình kém hơn tốc độ của cô.
Dao Cầm trợn to mắt, huyết sắc trên mặt mất hết, sự kinh hãi từ trong con ngươi tràn ra, phủ khắp khuôn mặt, hiện ra có chút dữ tợn.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, một khối đen kịt vô căn cứ xông ra, đụng vào thiết kiếm. Lực đạo rất lớn, trực tiếp đụng nghiêng thiết kiếm đi, mũi kiếm lướt qua Dao Cầm, rơi ở trên đống đổ nát bên cạnh.
Thời Sênh liếc thứ đụng thiết kiếm kia, ánh mắt bình tĩnh, không gợn sóng, nhưng vô cớ khiến cho lòng người phát rét.
Tiểu Bạch co lại thành một khối, lớn tiếng giải thích cho mình, “Ta không phải cố ý đâu, ta không khống chế được mình.”
Nó hoàn toàn không muốn đối đầu với cô.