Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu
Không phải ai bước vào cuộc đời bạn cũng là để mang đến những điều tốt đẹp. Nhưng nếu ai đó có thể khiến bạn cười nhiều hơn một nụ cười, thì hãy trân trọng duyên phận ấy. Bởi vì con người ta sinh ra, việc đầu tiên làm, chính là bật khóc.
Đau đớn nhất, chính là nhìn người mình yêu mà tự nhủ trong lòng: " Đã đến lúc kết thúc".
Chát đắng nhất, chính là đã nếm mùi chia li, nhưng một câu tạm biệt cũng chưa từng được nói.
Tình yêu, vốn dĩ đầy sợ hãi và đau khổ như thế.
Thế nhưng, cái duyên, cái nợ, những người cần phải yêu nhau, thì đúng thời điểm sẽ yêu nhau thế thôi. Rồi những người cần phải xa nhau, vào đúng lúc cũng sẽ phải xa nhau.
Người ta nói lòng thù hận, sự tham vọng, sự tham lam là những điều nguy hiểm nhất. Tôi nói tình yêu chính là thứ nguy hiểm nhất. Nó chẳng giấu giếm ai về khả năng sát thương của mình, nhưng người ta dù biết rồi vẫn không thể kháng cự lại. Dù là lúc nó đến, hay lúc nó đi đều không thể chống đỡ, không thể khước từ. Giống như hết duyên, tình cạn thì người ra đi, bắt đầu yêu một người cũng là cái người ta khong thể ngăn cản.
Thỉnh thoảng tôi lại dành nước mắt để khóc cho tất cả những mối tình đã xa. Tôi đã đi qua nhiều nơi yêu nhiều người, mất mát cùng đau thương, khóc cho ai cũng là không đủ, cho nên thường khóc cho tất cả.
Tiếc nuối và hoài niệm thì chưa bao giờ dễ chịu. Thế nhưng, tôi chưa từng vì thế mà mảy may có ý định khước từ yêu thương. Tự tôi ý thức được đó không phải là điều mình có quyền quyết định.
Số phận sắp xếp cho mỗi người một mảnh ghép khác nhau. Mảnh ghép dở dang của người này lại là mảnh ghép cuối cùng của người kia và ngược lại. Đó chính là duyên nợ, cái thứ khiến hơn bảy tỷ người ngoài kia gắn kết lại với nhau.
Tôi vẫn luôn tin, những người mình gặp, mình yêu, mình xa, chính là cần phải gặp, phải yêu, phải xa. Mỗi người ta gặp trong đời, mỗi cuộc tình nảy nở rồi biệt li, tất cả đều là điều cần thiết phải xảy ra. Chính vì vậy, có những lúc chính bản thân nghe được tiếng trái tim mình vỡ giòn vụn, lĩnh ngộ sâu sắc cái cảm giác chết dần chết mòn từng ngày, tôi vẫn chưa từng oán trách người ra đi hay định mệnh.
Có lẽ tôi và họ, trong cuộc đời nhau, là những trạm dừng chân.
Cả một đoạn đường đời phải đi một mình cho đến khi tìm được bến đỗ của mình thì quá mệt mỏi, cho nên cần những trạm dừng chân, những người đi cùng một đoạn kế tiếp. Dừng lại bên nhau, dựa dẫm một chút, chia sẻ một chút, trao nhau ngọt ngào, dạy nhau thương đau, rồi đến đúng thời điểm của số phận thì lại đi theo ngả đường của riêng mình.
Nhưng thật sự thì tôi cũng từng chẳng dễ dàng gì mà chấp nhận đến thế.
Có lần đọc một câu của Anh Khang, tự nhiên bật khóc thổn thức:
"Chỉ muốn trở lại, để hỏi người duy nhất: Tạo sao?
Tại sao lại là ta không là ai khác?
Tại sao trong cuộc đời vốn nhiều sự lỡ tay mất mát
Người lại chọn ta để bỏ đi?".
Thế đấy, cái lúc mới mất người ta, cũng chẳng dễ dàng gì mà chấp nhận, cũng vật lộn với những câu hỏi vì sao. Nhưng rồi thời gian cũng làm cơn đau trở nên xanh xao mờ nhạt, lúc thông suốt ngồi mà nghĩ, cái duyên cái nợ nó thế, không cam tâm thì cũng nào có được gì đâu.
Rồi có một ngày, tự mình cũng phải buộc chính mình hiểu ra, xa nhau chính là vì cạn duyên, hết nợ, và vì mảnh ghép thực sự đã sẵn sàng, nên lại ra đi để tiến về đích đến dành riêng cho mình. Đi cùng nhau một đoạn đường rồi biệt li, cũng từng nghĩ nó là điều thừa thãi vô nghĩa, nhưng có một ngày tự cười nhẹ nhàng bảo: "Để bắt khớp với bánh răng định mệnh mà thôi." Bạn bè tôi, có những người chia tay phũ phàng quá, vì đau quá nên thành ra ân hận, cay độc bảo nếu thời gian quay lại, nếu biết trước thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ yêu người ấy. Thế nhưng trong bảy tỷ người đông đúc ngoài kia, gặp được nhau đâu phải chỉ là ngẫu niên như tung xí ngầu, yêu nhau đâu phải dễ dàng.
Nhất định, phải có duyên mới gặp, phải có nợ mới yêu,