1. Thông báo

    Tuyển dịch giả cho truyện độc quyền của Tầm Hoan (Vui lòng click vào ảnh để xem chi tiết)

    Tuyển dịch giả cho truyện độc quyền của Tầm Hoan
    Dismiss Notice

Dị năng Tây phương Đấu trường sinh tử: Bắt lửa (quyển 2) - Suzanne Collins - Tình trạng: FULL

Thảo luận trong 'Truyện dịch' bắt đầu bởi Tiểu thiên bình, 30/10/17.

Những người đang xem bài viết này (Thành viên: 0, Khách: 0)

  1. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    20.2
    “Katniss?” Bây giờ thì Peeta lại lo cho tôi, đây mới là chuyện điên rồ nhất.

    “Không sao đâu. Chỉ là do hoóc môn của cô ấy,” Finnick nói. “Từ đứa bé.” Tôi ngước lên và nhìn anh ta, đang ngồi thở hổn hển do phải trèo cao, vì sức nóng và nhất là nỗ lực mang Peeta về từ cõi chết.

    “Không. Không phải—” Tôi thốt ra, nhưng lại bị ngắt lời bởi sự bấn loạn quá độ của cơn nấc mà có vẻ biểu hiện đó lại xác nhận điều Finnick nói về đứa bé. Cậu ấy gặp ánh mắt tôi và tôi trừng mắt với cậu ấy qua dòng nước mắt. Thật ngu ngốc, tôi biết, rằng những nỗ lực của cậu ấy luôn làm tôi phật ý. Tất cả những gì tôi muốn là giữ cho Peeta được sống, tôi đã không thể làm được nhưng Finnick có thể, tôi không nên làm gì ngoài sự biết ơn cả. Và tôi thật sự biết ơn anh ta. Nhưng đồng thời tôi cũng tức giận vì điều này có nghĩa là tôi không bao giờ trả hết nợ với Finnick Odair. Không đời nào. Vậy làm thế nào mà tôi có thể giết anh ta trong lúc anh ấy ngủ chứ?

    Tôi mong thấy một sự thể hiện đầy kiêu ngạo hay chua cay trên gương mặt anh ấy, nhưng ánh mắt của anh lại chế nhạo một cách kì lạ. Anh ấy liếc giữa Peeta và tôi, cố gắng tìm ra điều gì đó, nhưng rồi anh lắc nhẹ đầu để xoá nó đi. “Cậu sao rồi?” Anh hỏi Peeta. “Cậu có nghĩ là cậu có thể tiếp tục đi chứ?”

    “Không, cậu ấy cần nghỉ ngơi,” tôi nói. Mũi tôi đang sụt sùi như điên và tôi không có tới một mảnh vải nhỏ bị xé để dùng nó như khăn tay. Mags hái một nắm rêu trên cành cây và đưa cho tôi. Tôi quá bấn loạn tới nỗi không cần đặt câu hỏi về nó. Tôi hỉ mũi thật mạnh và lau nước mắt trên mặt đi. Nó rất tốt, nắm rêu. Rất hút nước và ngạc nhiên là khá mềm mại.

    Tôi để ý thấy một tia sáng vàng ở ngực Peeta. Tôi với tới và lấy ra một vật hình tròn được treo trên dây chuyền quanh cổ cậu ấy. Hình con chim húng nhại của tôi đã được khắc lên nó. “Đây có phải là dấu hiệu của riêng cậu?” Tôi hỏi.

    “Ừ. Cậu có phiền khi tớ dùng hình chim húng nhại của cậu không, tớ muốn chúng ta hợp với nhau,” cậu ấy nói.

    “Không, chắc chắc là tớ không phiền đâu.” Tôi cố nở một nụ cười nhẹ. Peeta xuất hiện trong đấu trường, đeo dây chuyền hình chim húng nhại là cả một ơn phúc và cũng là một lời nguyền. Một mặt, nó làm tăng sức ép lên cuộc nổi dậy ở các quận. Mặt khác, thật khó tưởng tượng được cảnh Tổng thống Snow thấy nó, và điều đó khiến việc giữ cho Peeta được sống còn khó khăn hơn.

    “Vậy cô muốn dựng trại ở đây à?” Finnick hỏi.

    “Tôi không nghĩ đó là một sự lựa chọn,” Peeta trả lời. “Ở lại đây. Không có nước. Không có sự bảo vệ. Tôi thật sự không sao. Nếu chúng ta đi từ từ thôi.”

    “Từ từ vẫn còn hơn là không đi.” Finnick giúp Peeta đứng dậy trong khi tôi tự kéo mình lên. Kể từ lúc tôi thức dậy sáng nay, tôi đã chứng kiến Cinna bị đánh, hạ cánh ở một đấu trường hoàn toàn khác, và tận mắt thấy Peeta chết. Nhưng tôi mừng vì Finnick đã chơi lá bài có thai cho tôi, bởi vì từ góc nhìn của những người tài trợ, tôi không thể làm được điều gì tốt khi bụng dạ thế này.
     
  2. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    20.3
    Tôi kiểm tra vũ khí của mình, để biết được là chúng đang trong tình trạng hoàn hảo, bởi vì nó giúp tôi có vẻ kiểm soát hơn. “Tôi sẽ dẫn đầu,” tôi thông báo.

    Peeta định phản đối nhưng lại bị ngăn Finnick lại. “Không , để cô ấy làm.” Anh ấy cau mày nhìn tôi. “Cô đã biết hàng rào từ trường sẽ ở đó, phải không? Ngay vào giây cuối cùng? Cô đã cảnh báo.” Tôi gật. “Làm sao cô biết được?”

    Tôi do dự. Để tiết lộ rằng tôi nhận ra nó nhờ trò đùa của Wiress và Beete rất có thể gây nguy hiểm. Tôi không biết liệu những người sản xuất có để ý tới lúc đó không, khi cả hai bọn họ kéo sự chú ý về tôi suốt cả buổi huấn luyện. Bằng cách này hay cách khác, tôi có một ít thông tin rất giá trị. Và nếu họ biết tôi biết điều này, họ có thể làm gì đó để thay đổi trường lực để tôi không thấy bất kỳ sự khác thường gì nữa. Thế nên tôi nói dối. “Tôi không biết. Gần như là tôi có thể nghe được nó. Nghe kìa.” Tất cả chúng tôi đều im lặng. Có vài tiếng của côn trùng, đàn chim, và tiếng gió lùa qua tán lá.

    “Tớ không nghe thấy gì cả,” Peeta lên tiếng.

    “Có,” tôi nhấn mạnh, “giống như tiếng hàng rào điện xung quanh quận 12 khi chúng được bật, rất rất nhỏ.” Mọi người tập trung nghe lần nữa. Tôi cũng vậy, mặc dù chả có gì để nghe. “Đó!” Tôi nói. “Mọi người có nghe thấy không? Nó phát ra từ bên phải chỗ Peeta bị sốc lúc nãy.”

    “Tôi cũng không nghe thấy,” Finnick nói. “Nhưng nếu cô nghe được, cứ dẫn đầu đi.”

    Tôi quyết định đóng kịch cho cái giá của việc này. “Lạ thật,” tôi nói. Tôi quay đầu mình từ bên này sang bên kia như thể đang bối rối lắm. “Tớ chỉ có thể nghe thấy nó bằng tai bên trái.”

    “Bên tai mà bác sĩ chữa cho cậu à?” Peeta hỏi.

    “Ừ,” tôi nói, rồi nhún vai. “Có lẽ họ đã làm tốt hơn họ tưởng. Cậu biết mà, thỉnh thoảng tớ vẫn nghe được vài thứ thú vị bằng tai trái. Những thứ bình thường không có tiếng. Như tiếng đập cánh của côn trùng. Hay tiếng tuyết rơi.” Quá hoàn hảo. Bây giờ thì mọi chú ý sẽ quay về những bác sĩ đã phẫu thuật cái tai điếc của tôi sau khi Trò chơi kết thúc năm ngoái, và họ sẽ giải thích vì sao tôi có thể nghe như một con dơi thế này.

    “Cô,” Mags nói rồi thúc tôi về phía trước, nên tôi dẫn đầu. Mags thích đi bộ bằng nhánh cây mà Finnick đã nhanh chóng tái định hình thành cây nạng cho bà ấy. Anh ấy cũng làm một cây gậy tốt cho Peeta, nó tốt bởi vì, cho dù cậu ấy có phản đối, tôi vẫn nghĩ tất cả những gì cậu ấy muốn là được nằm xuống. Finnick đi phía sau, nên ít nhất sẽ có người cảnh báo từ sau lưng chúng tôi khi gặp chuyện gì đó.

    Tôi bước đi với cái hàng rào trường lực bên trái, bởi vì đó là bên mà cái tai siêu nhân của tôi đã nghe thấy. Để an toàn, tôi cắt một chùm hạt được treo như nho ở một cái cây gần đó và ném trúng về phía trước mặt khi tôi đi. Cũng tốt là tôi có làm, vì tôi có cảm giác tôi sẽ bỏ lỡ vài chỗ cho biết trường lực ở gần hơn tôi có thể nhận ra. Mỗi khi có hạt bị ném trúng vào trường lực, chỗ đó sẽ phát ra một tiếng nổ nhỏ cùng với khói bốc lên trước khi nó rơi xuống đất, bị cháy đen và vỏ thì nứt ra.

    Sau vài phút, tôi nhận ra có tiếng sột soạt sau lưng, tôi quay lại và thấy Mags đang lột vỏ một hạt trong số hạt kia và bóp cho nó chảy nước vào cái miệng – đã – đầy – thứ – nước – ấy của bà. “Mags!” Tôi hét lên “Nhổ chúng ra. Chúng có thể có độc đó.”

    Bà ấy lẩm bẩm gì đó và tảng lờ tôi, bà liếm môi với thái độ thản nhiên. Tôi nhìn Finnick xin anh ấy giúp nhưng anh ấy chỉ cười lớn “Tôi đoán là chúng ta sẽ hiểu được mà.”
     
  3. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    20.4
    Tôi đi tiếp, tự hỏi tại sao Finnick, người đã ra sức cứu Mags nhưng vẫn để bà ấy ăn thứ hạt lạ đó. Người mà Haymitch đã đóng dấu uỷ thác dưới sự bằng lòng của ông. Người mang Peeta từ cõi chết trở về. Tại sao không bỏ mặc cậu ấy chết? Không ai trách được anh ta cả. Tôi sẽ không bao giờ đoán là do sức mạnh của anh có thể hồi sinh cậu ấy. Có lẽ nào anh thật sự muốn cứu Peeta? Và tại sao anh lại cương quyết muốn lập đội với tôi? Cũng có thể để giết tôi, nếu việc này có kèm điều đó. Nhưng lại loại được lựa chọn phải chiến đấu với nhau.

    Tôi tiếp tục đi, tung hạt lên, thỉnh thoảng ném trúng từ trường, cố nhấn sang bên trái để có thể tìm thấy một lỗ hổng nào đó cho chúng tôi vượt qua, ra khỏi Cornucopia, và hi vọng là tìm được nước. Nhưng sau vài giờ hoặc lâu hơn thì tôi nhận ra điều này thật vô ích. Chúng tôi chả có tí tiến triển gì ở bên trái cả. Thực tế, từ trường có vẻ đang dồn chúng tôi vào một đường vòng cung. Tôi dừng lại và quay lại nhìn vẻ khập khiễng của Mags, gương mặt đầy mồ hôi của Peeta. “Nghỉ một chút đi,” tôi nói. “Tớ cần tìm chỗ nào có thể quan sát được từ trên cao.”

    Cái cây tôi chọn có vẻ có phần nhô ra cao hơn so với những cây khác. Tôi leo theo cách của mình lên những cành cong oằn, cố gắng giữ khoảng cách gần với thân cây. Không nói tới việc những cành cao su này dễ gãy như thế nào. Tôi vẫn leo cao hơn ý thức, vì có gì đó tôi phải xem. Tôi bám vào khoảng trống không rộng hơn một cây non trên thân cây, lắc lư qua lại trong làn gió ẩm, nghi ngờ của tôi đã được xác nhận. Có lý do để chúng tôi không thể đi qua bên trái, và cũng sẽ không bao giờ đi được. Từ vị trí thuận lợi tạm thời này, lần đầu tiên tôi thấy được toàn bộ hình dạng đấu trường. Một vòng tròn hoàn hảo. Với một bánh xe hoàn hảo ở giữa. Vùng trời bên trên khu rừng nhuốm màu hồng nhẹ. Và tôi nghĩ tôi nhận ra được một hoặc hai trong những hình vuông dợn sóng kia, người Trung Hoa trong bộ áo giáp, Wiress và Beetee gọi chúng thế, bởi họ tiết lộ rằng thứ gì họ cố tình giấu kĩ, thứ đó chính là điểm yếu. Chỉ để chắc chắn hoàn toàn, tôi bắn một mũi tên vào khoảng không trống phía trên hàng cây. Có một tia sáng, một tia sáng từ bầu trời xanh, và mũi tên bị ném ngược lại vào khu rừng. Tôi trèo xuống và cho những người khác biết tin xấu.

    “Hàng rào bẫy chúng ta vào một vòng tròn. Một mái vòm, thật sự. Tôi không biết nó cao bao nhiêu nữa. Có Cornucopia, biển, và sau đó là rừng cây xung quanh. Rất chuẩn. Rất đối xứng. Nhưng không rộng lắm,” tôi nói.

    “Có thấy nước không?” Finnick hỏi.

    “Chỉ có nước muối ở nơi chúng ta bắt đầu Trò chơi,” tôi nói.

    “Chắc hẳn phải có vài nguồn khác chứ,” Peeta nói, cau mày lại. “Hoặc chúng ta sẽ chết trong vài ngày nữa.”

    “Ừm, tán cây rất dày. Có lẽ có ao hoặc suối ở đâu đó,” tôi nói nhưng không chắc chắn. Theo bản năng, tôi cảm thấy Capitol hình như muốn những mùa chơi không nổi tiếng kết thúc càng sớm càng tốt. Plutarch Heavensbee có thể đã được ra lệnh giết chúng tôi. “Ở bất kỳ tỉ lệ nào, cũng không có cơ hội cho ta khám phá ra thứ gì bên kia ngọn đồi, bởi vì câu trả lời là không có gì cả.”

    “Phải có thứ gì uống được ở giữa bánh xe và hàng rào,” Peeta khẳng định. Chúng tôi đều hiểu điều đó có ý nghĩa gì. Quay trở lại. Quay lại với những đối thủ và sự đổ máu. Với Mags gần như không thể đi và Peeta thì quá yếu để chiến đấu.

     
  4. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    20.5
    Chúng tôi quyết định di chuyển xuống con dốc vài trăm mét rồi tiếp tục đi vòng tròn. Có thể sẽ thấy được nước ở độ cao đó. Tôi vẫn dẫn đầu, thỉnh thoảng tung một hạt lên, nhưng giờ chúng tôi đã hoàn toàn ra khỏi phạm vi của trường lực. Mặt trời nắng chói chang ngay trên đầu chúng tôi, biến không khí thành hơi nước, đùa giỡn trước mắt chúng tôi. Tới giữa trưa thì rõ ràng là Peeta và Mags không thể đi tiếp.

    Finnick chọn một chỗ cắm trại cách từ trường chừng mười mét, nói rằng chúng tôi có thể sử dụng nó như một món vũ khí, bằng cách làm trật hướng kẻ thù cho chúng tự đâm đầu vào nó nếu chúng tôi bị tấn công. Rồi anh và Mags nhổ những ngọn cỏ cao khoảng 5m và bắt đầu đan chúng lại thành một tấm thảm. Vì Mags có vẻ không bị gì do những hạt lúc nãy, Peeta hái vài chùm giống thế và rán chúng bằng cách ném chúng vào vòng từ trường. Cậu ấy lột vỏ, và chất chúng thành đống lên lá. Tôi đứng ngoài trông chừng, vừa lo lắng, khó chịu do mớ cảm xúc lộn xộn trong ngày.

    Khát. Tôi khát quá. Cuối cùng thì tôi không thể chịu đựng được nữa. “Finnick, sao anh không trông chừng ở đây để tôi đi săn xung quanh và tìm chút nước,” tôi nói. Không ai vui vì ý kiến để tôi đi một mình cả, nhưng mối đe doạ do mất nước đang treo lơ lửng trên đầu chúng tôi.

    “Đừng lo, tớ không đi xa đâu,” tôi hứa với Peeta. “Tớ cũng đi,” cậu nói.

    “Không, tớ sẽ săn được nếu có thể,” tôi nói với cậu. Tôi không thêm vào rằng, “Và cậu không thể đi theo bởi cậu quá ồn ào.” Nhưng nó ẩn đầy hàm ý. Cậu ấy vừa sợ sẽ bị thành mồi nhử, vừa sợ sẽ gây nguy hiểm cho tôi với tiếng bước chân nặng nề của cậu ấy. “Tớ sẽ không đi lâu đâu.”

    Tôi rón rén di chuyển qua các hàng cây, rất mừng là mặt đất giúp cho những bước chân của tôi không phát ra tiếng động. Tôi đi theo đường chéo, nhưng không tìm được gì ngoài cảnh cuộc sống thực vật xanh mướt, tươi tốt xung quanh.

    Tiếng đại bác nổ làm tôi dừng lại. Cuộc tắm máu đầu tiên ở Cornucopia chắc đã kết thúc. Số lượng cái chết của các Vật tế bây giờ đã bắt đầu có. Tôi đếm số tiếng nổ, mỗi tiếng đại diện cho một người chiến thắng đã chết. Tám. Không nhiều như năm ngoái. Nhưng có vẻ nhiều hơn kể từ khi tôi biết hầu hết tên bọn họ.

    Bỗng nhiên tôi yếu đi, vội vàng dựa vào một thân cây để nghỉ, tôi cảm nhận được sức nóng đang hút độ ẩm từ cơ thể tôi như một miếng bọt biển. Nuốt nước bọt thôi cũng đã khó và sự mệt mỏi thì đang trườn lên người tôi. Tôi cố chà hai bàn tay lên bụng, hy vọng vài người phụ nữ có thai nào đó trở thành người tài trợ và Haymitch sẽ gửi cho chúng tôi một ít nước. Không có sự may mắn nào. Tôi đổ ập người xuống đất.

    Trong sự tĩnh lặng, tôi bắt đầu chú ý tới các con vật: con chim lạ trong bộ lông rực rỡ, thằn lằn cây với cái lưỡi màu xanh đang nhấp nháy, và cái gì đó như một đường kẻ ngang giữa một con chuột và con thú có túi đang ngu ngốc bám vào nhánh cây gần thân. Tôi bắn một trong những mũi tên cuối cùng để có cái nhìn gần hơn.

    Nó thật xấu xí, thôi được rồi, một loài gặm nhấm to lớn với bộ lông lốm đốm màu xám và hai cái răng cửa độc ác nhô ra trên môi dưới của nó. Trong lúc tôi móc ruột và lột da nó, tôi thấy một thứ khác. Cái mõm của nó ướt. Như một con vật vừa được uống từ dòng nước. Phấn chấn hẳn lên, tôi bắt đầu từ cái tổ trên cây của nó và di chuyển từ từ theo đường xoắn ốc. Nó khổng thể xa được, nguồn nước của con vật đó.

    Không gì cả. Tôi không tìm thấy gì cả. Không nhiều bằng một giọt sương. Sau cùng, tôi biết Peeta sẽ lo lắng cho tôi, nên tôi quay lại chỗ cắm trại, nóng hơn và thất vọng nhiều hơn cả.
     
  5. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    20.6
    Khi tôi về tới, những người khác đã thay đổi xong vài thứ. Mags và Finnick đã dựng một túp lều bằng các tấm thảm, một bên để mở, nhưng tới ba bức tường, một cái sàn nhà và một cái mái. Mags cũng xếp lại vài cái bát mà Peeta đã chất đầy hạt nướng vào chúng. Mặt họ quay lại nhìn tôi đầy hy vọng, nhưng tôi lắc đầu. “Không, không có nước. Mặc dù chúng ở ngoài kia. Nó biết chúng ở đâu,” tôi nói, nâng lớp da của con vật gặm nhấm lên cho họ xem. “Nó vừa uống xong khi tôi bắn nó rớt khỏi cái cây, nhưng tôi không tìn được nguồn. Tôi thề, tôi đã tìm từng tấc đất trong bán kính ba mươi.”

    “Chúng ta có thể ăn nó không?” Peeta hỏi.

    “Tớ không chắc lắm. Nhưng thịt của nó trông không khác lắm so với thịt sóc. Nó nên được nấu chin…” Tôi ngập ngừng, cố nghĩ cách để nhóm lửa ở ngoài đây hoàn toàn bằng tay không. Ngay cả khi tôi thành công, khói vẫn là một vấn đề cần nghĩ tới. Chúng tôi ở rất gần nhau trong đấu trường này, không thể giấu được nó.

    Peeta có ý tưởng khác. Cậu lấy một phần thịt, xiên vào mũi của thanh củi nhọn và để nó rơi vào hàng rào. Có tiếng kêu xèo xèo và thanh củi bay trở lại. Miếng thịt bị cháy đen bên ngoài nhưng lại chín kỹ ở bên trong. Chúng tôi cùng vỗ tán thưởng cậu ấy, nhưng nhanh chóng dừng lại, phải nhớ rằng chúng tôi đang ở đâu.

    Mặt trời trắng chìm trong bầu trời hồng khi chúng tôi kéo vào túp lều. Tôi vẫn còn thận trọng với thứ hạt kia, nhưng Finnick nói Mags nhận ra chúng từ một mùa chơi khác. Tôi đã không buồn dành thời gian ở trạm về thực vật ăn được trong buổi huấn luyện bởi vì nó quá dễ dàng với tôi năm ngoái. Giờ thì tôi ước tôi đã dành thời gian cho nó. Để chắc rằng sẽ có những thực vật không quen biết xung quanh tôi. Và tôi có thể đoán được một chút về nơi tôi sắp đối mặt. Mags có vẻ khoẻ mặc dù bà ấy ăn rất nhiều hạt ấy trong hàng tiếng đồng hồ. Nên tôi cầm một hạt lên và cắn một miếng nhỏ. Nó có vị ngọt nhẹ khá giống với hạt dẻ. Tôi nghĩ là nó không có vấn đề gì. Thịt của con thú gặm nhấm thì khá dai nhưng ngạc nhiên là có vị ngọt ướt. Thật đấy, đây không hẳn là một bữa ăn tồi cho đêm đầu tiên của chúng tôi ở đấu trường. Giá mà chúng tôi có gì để uống kèm.

    Finnick hỏi rất nhiều về con thú “gặm nhấm” mà chúng tôi quyết định gọi nó là chuột cây. Nó cao cỡ nào, tôi đã quan sát nó bao lâu trước khi tôi bắn, và nó đang làm gì lúc đó? Tôi không nhớ rõ nó đang làm gì nữa. Chắc là đánh hơi tìm lũ côn trùng hay thứ gì khác.

    Tôi kinh sợ đêm tối. Ít nhất thì thảm cỏ được bện chặt này cũng bảo vệ được chúng tôi khỏi bất cứ thứ gì lén lút băng qua khu rừng sau vài giờ nữa. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi mặt trời trượt xuống đường chân trời, một mặt trăng trắng nhợt đã mọc lên, làm cho mọi thứ vừa đủ có thể nhìn được. Cuộc đối thoại của chúng tôi nhỏ dần vì chúng tôi biết điều gì sắp tới. Chúng tôi ngồi thành một hàng ở cửa túp lều và Peeta nắm lấy tay tôi.

    Bầu trời sáng lên khi con dấu của Capitol xuất hiện như thể nó đang nổi trong không gian. Tôi nghe bài quốc ca, sẽ rất khó cho Finnick và Mags. Nhưng hoá ra đối với tôi còn nhiều khó khăn hơn. Nhìn thấy mặt của 8 người chiến thắng đã chết hiện ra trên bầu trời.

    Người đàn ông từ quận 5, người mà Finnick đã giết bằng cây đinh ba của anh, là người đầu tiên hiện ra. Điều đó có nghĩa là tất cả Vật tế từ quận 1 đến quận 4 đều còn sống – 4 người Wiress và Beetee, và đương nhiên, Finnick và Mags. Theo sau người đàn ông từ quận 5 là người phụ nữ nghiện morphine ở quận 6, Cecelia và Woof từ quận 8, hai người từ quận 9, người phụ nữ từ quận 10 và Seeder từ quận 11. Con dấu của Capitol trở lại với một chút nhạc và bầu trời lại tối tăm ngoại trừ thứ ánh sáng của mặt trăng.
     
  6. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    20.7
    Không ai lên tiếng. Tôi không thể giả vờ rằng tôi không biết bất kỳ ai trong bọn họ cả. Nhưng tôi lại nghĩ tới cảnh ba đứa trẻ cố bám lấy Cecelia khi bọn họ bắt cô ấy đi. Sự tốt bụng của Seeder dành cho tôi trong buổi họp mặt. Ngay cả suy nghĩ về đôi mắt đờ đẫn của những người nghiện morphine khi vẽ những bông hoa màu vàng lên má tôi cũng làm tôi đau đớn. Tất cả đã chết. Tất cả đều đã đi rồi.

    Tôi không biết chúng tôi có thể đã ngồi ở đây được bao lâu nếu không có sự xuất hiện của chiếc dù bạc, nó bay xuyên qua tán lá và đáp xuống trước mặt chúng tôi. Không ai tới lấy nó cả.

    “Anh nghĩ nó là của ai?” Cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

    “Không nói được,” Finnick nói. “Sao chúng ta không để Peeta nhận nó, vì cậu ấy đã chết hôm nay?”

    Peeta tháo dây và kéo tấm lụa tròn ra ngoài. Trên cái dù đặt một vật bằng kim loại nhỏ. “Nó là cái gì vậy?” tôi hỏi. Không ai biết. Chúng tôi chuyền nó qua tay nhau, lần lượt kiểm tra. Nó là một cái ống rỗng bằng kim loại, nhọn dần ở một đầu, đầu bên kia có phần nhô ra như cái môi bị cong xuống. Nó hơi quen thuộc. Có thể là một phần bị rơi ra khỏi xe đạp, một thanh trong màn che, bất cứ cái gì, thật đấy.

    Peeta thổi một đầu xem nó phát ra tiếng gì. Và nó không phát ra tiếng gì cả. Finnick đút ngón út của mình vào nó, thử dùng nó làm vũ khí. Vô dụng.

    “Bà có thể câu cá bằng nó không, Mags?” tôi hỏi. Mags, người gần như có thể câu cá bằng bất kỳ thứ gì, lắc đầu và lại lầm bầm.

    Tôi cầm lấy nó và lăn nó trên lòng bàn tay. Vì chúng tôi là đồng minh, nên Haymitch sẽ làm việc với người cố vấn của quận 4. Ông có một phần trong việc lựa chọn món quà này. Có nghĩa là nó rất có giá trị. Ngay cả trong việc cứu mạng. Tôi nghĩ tới năm ngoái, khi mà tôi cần nước tới phát điên, ông vẫn không gửi cho tôi, vì ông biết tôi có thể tìm thấy nó nếu tôi cố gắng. Quà của Haymitch, vẫn còn thiếu một việc,thực hiện lời nhắn. Tôi gần như có thể nghe thấy ông ấy đang gầm gừ với tôi, Hãy dùng não của cháu nếu cháu có. Nó là cái gì?

    Tôi lau mồ hôi trên mắt và giữ món quà ra ngoài ánh trăng. Tôi di chuyển nó theo hướng này rồi hướng khác, xem nó ở từng góc độ khác nhau, không sót phần nào và sau đó giải đáp chúng. Cố để nó tiết lộ mục đích của nó cho tôi. Cuối cùng, trong sự thất vọng, tôi thúc một đầu của nó vào đất. “Tôi bỏ cuộc. Có lẽ nếu chúng ta bắt được Wiress và Beetee, họ sẽ giúp chúng ta giải đáp nó.”

    Tôi duỗi chân ra, ép má vào thảm cỏ, nhìn chằm chằm vào mọi thứ trong sự nặng nề. Peeta xoa tay vào chỗ căng ra giữa hai vai tôi và để tôi thư giãn một chút. Tôi tự hỏi sao cho tới giờ cái nơi quỉ quái này không mát lên chút nào nhỉ, khi mặt trời đã lặn rồi. Tôi tự hỏi xem chuyện gì đang xảy ra ở nhà.

    Prim. Mẹ tôi. Gale. Madge. Tôi nghĩ tới họ đang dõi theo tôi từ nhà. Ít nhất thì tôi hy vọng họ đang ở nhà. Không phải bị Thread tống vào nhà tù. Bị trừng phạt như Cinna. Bởi vì tôi. Tất cả mọi người.

    Tôi bắt đầu nóng ruột cho họ, cho quận của tôi, cho khu rừng của tôi. Một khu rừng tuyệt vời với những cây gỗ cứng mạnh mẽ, nguồn thức ăn dồi dào, chơi bời không phải sợ gì. Con suối chảy xiết. Những cơn gió mát. Không, những cơn gió lạnh thổi hơi nóng ngột ngạt này đi. Tôi hình dung một cơn gió trong đầu mình, để nó đông cứng má tôi và tê cóng những ngón tay tôi, và bất thình lình, một nửa mảnh kim loại bị chôn trong đất đen cuối cùng cũng có một cái tên.

    “Một cái cọc!” tôi kêu lên, ngồi thẳng dậy.

    “Cái gì cơ?” Finnick hỏi.

    Tôi nhổ thứ đó ra khỏi mặt đất và phủi sạch nó. Chụm tay xung quanh đuôi nhọn, che nó đi, và nhìn vào bên trong cái môi. Chính xác, tôi đã từng thấy một trong những thứ này trước đây. Vào một ngày gió lạnh rất lâu về trước, khi tôi vào rừng cùng với cha. Nó bị chèn khít vào một cái lỗ khoan trên cây gỗ thích. Một đường nhựa cây chảy ra từ nó vào trong xô. Si rô của cây gỗ thích có thể làm cho ổ bánh mì nhạt nhẽo của chúng tôi thành một bữa tiệc. Sau khi cha tôi chết, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với số cọc ít ỏi mà cha có. Có thể được giấu đâu đó trong khu rừng cũng nên. Không bao giờ tìm được.

    “Nó là một cái cọc. Gần giống với vòi nước. Anh cắm nó vào một cái cây và nhựa cây sẽ tự khắc chảy ra.” Tôi nhìn vào các gân xanh trên các thân cây xung quanh tôi. “Ừm, cắm đúng loại cây.”

    “Nhựa cây?” Finnick hỏi. Họ cũng không có đúng loại cây ở gần biển.

    “Để làm si rô,” Peeta nói. “Nhưng chắc hẳn phải có cái gì khác trong những cây này.”

    Chúng tôi đứng dậy cùng một lúc. Cơn khát của chúng tôi. Tình trạng thiếu nước tột độ. Hai cái răng cửa sắc bén của con chuột cây và cái mõm ướt của nó. Chỉ có một thứ giá trị trong những cây này. Finnick định đóng cái cọc vào vỏ xanh của một cái cây lớn bằng cục đá, nhưng tôi ngăn anh lại. “Khoan đã. Anh có thể làm hư nó mất. Chúng ta cần khoan một cái lỗ trước đã,” tôi nói.

    Không có gì dùng để khoan được cả, nên Mags đưa cái dùi của bà ra và Peeta dùi nó thẳng vào vỏ cây, vùi đầu nhọn của nó sâu khoảng 5 phân. Cậu và Finnick thay phiên mở cái lỗ bằng dùi và con dao cho tới khi nó vừa cái cọc. Tôi chêm cái cọc vào lỗ cẩn thận và tất cả chúng tôi đứng đó trong sự chờ đợi.
     
  7. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    20.8
    Lúc đầu không có gì xảy ra. Sau đó một giọt nước lăn trên cái môi và nhỏ xuống lòng bàn tay Mags. Bà ấy liếm nó và lập tức giơ tay ra nữa để lấy thêm.

    Bằng cách lắc qua lắc lại và điều chỉnh cái cọc, chúng tôi có cả một dòng suối nhỏ đổ ra ngoài. Chúng tôi thay phiên nhau hứng trực tiếp bằng miệng dưới vòi nước, làm ướt cái lưỡi khô rát của chúng tôi. Mags mang tới một cái giỏ, được làm bằng cỏ bện rất chặt đến nỗi có thể giữ được nước. Chúng tôi đổ đầy cái giỏ và chia nhau, uống một hơi đầy và lát sau, phung phí, văng chúng tung toé lên mặt. Như mọi thứ ở đây, dòng nước ở bên phía những thứ nóng ấm, nhưng không có thời gian để kén cá chọn canh.

    Không có cơn khát làm phân tâm chúng tôi, chúng tôi đều nhận thức được chúng tôi mệt mỏi thế nào và phải chuẩn bị cho ban đêm. Năm ngoái, tôi luôn chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng phòng khi tôi phải thực hiện một cuộc rút lui nhanh chóng vào ban đêm. Năm nay, không có ba lô để chuẩn bị. Chỉ có vũ khí của tôi, thứ dù sao cũng không bao giờ rời khỏi tầm nắm của tôi được. Sau đó tôi nghĩ về cái cọc và tháo nó ra khỏi thân cây. Tôi tước hết lá của một cành nho khá cứng, xỏ nó vào chỗ hõm ở giữa, và buộc cái cọc vào thắt lưng tôi an toàn.

    Finnick đề nghị canh ca trực đầu tiên và tôi để anh ấy làm, biết rằng phải là một trong hai chúng tôi canh chừng cho tới khi Peeta tỉnh táo hơn. Tôi nằm xuống bên cạnh Peeta trên sàn của túp lều, dặn Finnick gọi tôi dậy khi anh mệt. Thay vì vậy, tôi giật mình tỉnh giấc sau vài giờ bởi cái gì đó như tiếng đánh chuông. Peeta và Mags vẫn ngủ, nhưng Finnick có cùng sự chú ý với tôi, tôi cảm thấy thế. Tiếng chuông dừng lại.

    “Tôi đếm được mười hai tiếng,” anh nói.

    Tôi gật. Mười hai. Điều đó có nghĩa gì? Mỗi tiếng chuông cho mỗi quận? Có thể. Nhưng tại sao? “Anh có nghĩ nó có ý gì không?”

    “Không ,” anh nói.

    Chúng tôi đợi lời chỉ thị khác, có thể là một thông điệp từ Claudius Templesmith. Một lời mời tới dự tiệc. Thứ duy nhất đáng chú ý xuất hiện trong khoảng không. Một tia chớp điện đánh vào đỉnh một cái cây và cơn bão kéo tới. Tôi nghĩ đây là dấu hiệu của cơn mưa, của nguồn nước dành cho những ai không có cố vấn thông minh như Haymitch.

    “Đi ngủ đi, Finnick. Tới lượt gác của tôi rồi,” tôi nói.

    Finnick lưỡng lự, nhưng không ai có thể thức mãi được. Anh ấy ngồi ở cửa lều, một tay cầm cây đinh ba, rồi chìm dần vào giấc ngủ.

    Tôi ngồi với cây cung đã lên tên sẵn, quan sát khu rừng, hết trắng nhợt rồi lại xanh ma quái trong ánh trăng. Sau một giờ hoặc nhiều hơn nữa, sấm sét biến mất. Tôi có thể nghe thấy cơn mưa đang tới, mặc dù tiếng rơi lộp bộp trên lá chỉ cách khoảng vài trăm mét. Tôi tiếp tục đợi nhưng nó không bao giờ kéo tới.

    Tiếng đại bác làm tôi giật mình, mặc dù nó chỉ gây một chút động tĩnh cho những người bạn đồng hành của tôi. Không thể đánh thức họ vì điều này. Một người chiến thắng nữa đã chết. Tôi còn không buồn cho phép mình tự hỏi đó là ai.

    Cơn mưa ở xa kia đột ngột dừng lại, như cơn bão trong đấu trường năm ngoái.

    Khoảng thời gian sau khi nó dừng lại, tôi thấy sương trôi nhè nhẹ do cơn mưa lớn vừa qua. Chỉ cần một phản ứng. Tôi nghĩ cơn mưa mát làm bốc hơi mặt đất xung quanh. Nó tiếp tục tới gần với một tốc độ ổn định. Những cái tua tiến về phía trước và cong lại như những ngón tay trong khi chúng tiếp tục kéo theo phần còn lại. Trong lúc quan sát, tôi thấy lông ở cổ mình bắt đầu dựng hết lên. Có gì đó không ổn với đám sương mù này. Sự lan ra về phía trước này quá thống nhất so với tự nhiên. Và nếu nó không là tự nhiên…

    Một mùi ngòn ngọt tới buồn nôn bắt đầu thâm nhập vào mũi tôi và tôi chạy tới những người khác, la lên để gọi họ thức dậy.

    Chỉ trong vài giây, nó đánh thức họ, và da tôi bắt đầu rộp lên.
     
  8. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    CHƯƠNG 21
    21.1
    Những vết đốt nhỏ xíu, bỏng rát nơi sương nhỏ giọt lên lớp da.

    “Chạy đi!” Tôi hét lên với mọi người. “Chạy!”

    Finnick bật dậy nhanh chóng, nhỏm lên để phản công với kẻ địch. Nhưng khi Finnick thấy bức tường mù sương, anh vác bà Mags vẫn còn đang ngủ lên lưng và dẫn đi. Peeta cũng đang cố bước nhưng không được nhanh nhẹn. Tôi tóm lấy cánh tay cậu ấy và dìu cậu xuyên qua khu rừng ngay sau Finnick.

    “Cái gì? Đó là cái gì vậy?” Cậu ấy nói trong hoang mang.

    “Một loại sương mù nào đó. Khí độc. Nhanh nào Peeta!” Tôi giục.

    Tôi có thể hiểu rằng tuy cậu ấy phủ nhận, nhưng những di chứng của việc va phải bức từ trường vẫn còn đáng kể. Cậu bước chậm hơn nhiều so với bình thường. Những đám dây leo rậm rạp thỉnh thoảng còn làm tôi không vững cũng khiến cậu ấy vấp phải mỗi lúc bước đi.

    Tôi nhìn bức tường mù sương phía sau đang mở rộng thành một dãy thẳng dài bằng khoảng cách mà tôi có thể nhìn được từ cả hai phía. Một thôi thúc mãnh liệt muốn biến mất, bỏ lại Peeta và tự cứu lấy bản thân đâm thẳng vào tâm trí tôi. Thật quá đơn giản để chạy đi, có lẽ là trèo lên một cái cây trên dãy sương mù cao khoảng 40 feet. Tôi nhớ lại làm thế nào mà tôi có thể làm vậy khi những con thú xuất hiện trong Đấu trường trước đó. Nhảy lên và chỉ nghĩ tới Peeta khi tôi nhắm tới chiếc sừng dê. Nhưng lần này, tôi bị nghẹt trong nỗi sợ hãi, phải ép nỗi sợ xuống và tiếp tục ở cạnh bên cạnh cậu. Lần này sự sống sót của bản thân không phải mục đích của tôi. Mà là của Peeta. Tôi nghĩ đến những cặp mắt dán vào màn hình tivi ở các quận, theo dõi xem liệu tôi có chạy trốn như Capitol mong muốn hay ở nguyên tại chỗ.

    Tôi luồn những ngón tay thật chặt vào tay cậu ấy và nói, “Theo chân tớ. Chỉ cần cố gắng bước theo tớ.”

    Việc đó có tác dụng. Chúng tôi dường như di chuyển ngày một nhanh hơn, nhưng không đủ để nghỉ ngơi, và sương mù thì vẫn tiếp tục phủ lên gót chân. Sương phun ra đầy hơi nước. Chúng nóng bỏng nhưng không như lửa cháy. Ít cảm giác nóng hơn và gây thương tích nghiêm trọng hơn như kiểu chất hóa học đó tìm thấy thịt chúng tôi và bám rịt vào nó, rồi đào khoét xuyên qua các lớp da.

    Bộ đồ liền thân chẳng hề giúp được tí nào. Chúng tôi còn có thể được mặc trong những tờ giấy ăn, vì tính bảo vệ mà chúng mang tới.

    Finnick vẫn đang đi đằng trước, chợt dừng lại khi anh ấy nhận ra chúng tôi có vấn đề. Nhưng đây không phải chuyện bạn có thể chống cự được, chỉ có thể lảng tránh. Anh ấy hét lên cổ vũ, cố gắng áp chúng tôi theo và tiếng nói của anh ấy như của hướng dẫn viên, dù ngày càng yếu đi.

    Cái chân giả của Peeta vướng phải một bụi dây leo và cậu ấy bò lên phía trước trước khi khi tôi có thể đuổi kịp. Khi giúp cậu ấy đứng dậy, tôi trở nên lo sợ điều gì đó rợn hơn cả những vết rộp, suy yếu hơn cả những vết cháy. Bên mặt trái cậu ấy võng xuống, như thể từng thớ cơ trong đó đều đã chết. Mi mắt rũ xuống hầu hết che đi đôi mắt. Miệng cậu ấy méo mó thành một hình tam giác kì cục hướng xuống đất. “Peeta–” Tôi mở lời. Và đó là lúc tôi cảm thấy có cơn co giật chạy dọc cánh tay mình.

    Bất kể là chất hóa học nào đã trộn lẫn trong làn sương và có hại hơn cả vết bỏng thì nó đều nhắm vào dây thần kinh chúng tôi. Một cảm giác run sợ hoàn toàn mới xuyên qua người và tôi kéo mạnh Peeta lên phía trước, nhưng việc ấy lại chỉ khiến cho cậu ấy vấp ngã lần nữa. Lúc tôi đỡ lấy Peeta, cả hai cánh tay tôi đều co quắp không thể kiểm soát. Màn sương đã tiến tới gần chúng tôi, toàn mảng sương chỉ cách gần một yard. Có gì đó không ổn với hai chân Peeta; cậu ấy vẫn cố bước nhưng chúng tôi di chuyển với dáng vẻ co cứng như con rối. Tôi có cảm tưởng Peeta đang lảo đảo đằng trước rồi nhận ra Finnick đã quay lại chỗ chúng tôi và đang kéo Peeta theo. Tôi dấn vai tới, dường như nó vẫn còn kiểm soát được, vào dưới cánh tay Peeta và cố hết sức để đuổi kịp tốc độ nhanh chóng của Finnick. Chúng tôi duy trì tầm mười yard giữa mình với đám sương khi Finnick dừng chân.

    “Không ổn rồi. Anh sẽ phải cõng cậu ấy. Em dẫn bà Mags được không?” Finnick hỏi tôi.

    “Được” tôi nói cứng, dù trái tim đang chùng xuống. Đúng là bà Mags không thể nặng hơn chừng bảy mươi pound nhưng bản thân tôi cũng không to khỏe gì. Tôi chắc là vẫn vác được những lô hàng nặng hơn. Giá mà cánh tay tôi ngừng lung lay. Tôi ngồi xổm xuống và bà ấy cố định người trên vai tôi, đúng kiểu mà bà ấy ngồi trên vai Finnick. Tôi từ từ đứng thẳng chân, và với đầu gối ghì chặt, tôi có thể xoay sở với bà. Finnick giờ đã quàng Peeta qua lưng và chúng tôi tiến lên phía trước, Finnick dẫn đường, tôi bước theo dấu vết mà anh ấy tạo ra xuyên qua đám dây leo.

     
  9. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    21.2
    Khi màn sương tiến tới, lặng lẽ, đều đặn và dứt khoát, nó loại bỏ những tua xoắn dây leo. Dù bản năng của tôi là chạy ra xa khỏi nó, tôi nhận ra Finnick đang đi chéo xuống ngọn đồi. Anh ấy đang cố giữ khoảng cách với đám khí trong khi hướng chúng tôi về phía bờ nước bao quanh chiếc sừng dê. Vâng, nước, tôi nghĩ tới lúc những giọt axit khoan sâu vào trong người. Giờ tôi thấy ơn trời là mình đã không giết Finnick, vì làm sao mà tôi quên được bằng cách nào mà Peeta có thể ra khỏi đây mà vẫn còn sống? Thật may khi có ai đó bên cạnh, dù chỉ là tạm thời.

    Không phải lỗi của bà Mags khi tôi bắt đầu lả đi. Bà đang cố làm mọi thứ để trở nên là một hành khách dễ tính, nhưng thực tế, sức nặng mà tôi đang mang vượt quá sức chịu đựng. Nhất là giờ đây bên chân phải dường như trở nên cứng đơ. Đầu tiên là tôi gục xuống đất hai lần, tôi gắng chống đỡ lại trên đôi chân, nhưng lần thứ ba, đôi chân không còn chịu ợp tác với tôi nữa. Khi đang cố đứng dậy, nó trở nên kiệt quệ và bà Mags lăn xuống đất trước cả tôi. Tôi với ra xung quanh, cố tận dụng dây leo và cành cây để đứng thẳng.

    Finnick quay lại bên cạnh tôi, với Peeta đang bám lên anh ấy.

    “Không tác dụng đâu,” tôi nói, “Anh có thể vác cả hai không? Đi trước đi, em sẽ theo kịp.” Một lời đề nghị chẳng hiểu sao lại thật đáng nghi, nhưng tôi nói ra với giọng chắc chắn nhất có thể.

    Tôi nhìn thấy đôi mắt xanh lục của Finnick dưới ánh trăng. Chúng sáng rõ như ban ngày, như của một loài mèo với nét phản chiếu kì lạ. Có lẽ chúng lấp lánh như những giọt nước mắt.

    “Không,” anh nói. “Anh không thể cõng cả hai. Tay anh không còn hoạt động.” Đúng vậy. Cánh tay anh ấy co giật vô phương kiểm soát ở hai bên sườn. Đôi bàn tay trống rỗng. Trong ba chiếc đinh, chỉ còn lại một chiếc và nó nằm trong tay Peeta. “Xin lỗi bà Mags. Cháu không thể.”

    Những gì xảy ra tiếp theo quá nhanh gọn, quá điên rồ, tôi thậm chí còn không bước lên được mà ngăn nó xảy ra. Bà Mags tự đứng xuống đất, đặt một nụ hôn lên môi Finnick và rồi đi tập tễnh thẳng vào màn sương. Ngay lập tức, cơ thể bà bị bao trùm bởi lực xoắn man rợn và bà ngã xuống đất với chứng múa giật kinh hoàng.

    Tôi muốn hét lên nhưng cổ họng phát hỏa. Tôi bước một bước vô vọng về phía Mags nhưng khi tôi nghe thấy tiếng đại bác phát nổ, thì biết rằng trái tim bà đã ngừng đập, rằng bà ấy đã chết.

    “Finnick?” Tôi thốt ra giọng khàn khàn nhưng anh đã quay đi khỏi cảnh tượng ấy, tiếp tục rút khỏi màn sương. Lê bên chân vô dụng đằng sau, tôi loạng choạng theo sau Finnick, không còn biết làm gì khác.

    Thời gian và không gian trở nên vô nghĩa khi màn sương dường như ngấm sâu vào não tôi, làm suy nghĩ tôi rối tung, khiến mọi thứ trở nên không thật. Có sự khao khát sống đầy thú tính khiến tôi vấp bước sau Finnick và Peeta, tiếp tục di chuyển, dù có thể tôi đã chết rồi. Những bộ phận trong tôi đã tê liệt, hay rõ là đang chết dần. Còn bà Mags đã chết. Đây là vài điều mà tôi biết, hay có lẽ chỉ là tôi nghĩ tôi biết vì nó hoàn toàn không tạo cảm giác gì. Ánh trăng lấp lóe trên mái tóc vàng hoe của Finnick, những giọt mưa gây thương tích bỏng rát bắn vào phía tôi, một bên chân biến thành mẩu gỗ thừa. Tôi theo chân Finnick cho tới khi anh ấy đổ gục xuống đất với Peeta vẫn ở trên lưng. Tôi dường như chẳng còn khả năng ngăn bản thân thôi tiến về trước mà chỉ đơn giản là lê thân cho tới khi tôi vấp phải cơ thể nằm sóng xoài của họ, thiếu chút nữa là điếng người. Đây chính là địa điểm, cách thức và thời điểm mà tất cả chúng tôi cùng chết đi, tôi nghĩ vậy. Nhưng ý nghĩ đó bị sao nhãng và ít nguy cấp hơn những đau đớn hiện tại trên cơ thể. Tôi nghe thấy Finnick rên rỉ và quyết định đổ rạp cơ thể lên trên hai người. Giờ tôi có thể thấy bức tường sương mù đang tiến tới với màu sắc trắng long lanh. Có lẽ mắt tôi đang bị đánh lừa, hoặc do ánh trăng nhưng làn sương có vẻ đang biến đổi. Vâng, nó trở nên dày hơn, như thể nó bị ép vào một chiếc cửa sổ thủy tinh và đang bị ép phải đặc lại. Tôi nheo mắt đầy khó khăn và nhận ra những mẩu hơi dạng ngón không còn nhô ra từ màn sương nữa. Thật ra, nó hoàn toàn ngừng tiến về phía trước.

    Giống như những cảnh tượng khủng khiếp khác mà tôi đã chứng kiến trong trường đấu, nó đã đạt đến giới hạn. Cả việc đó và việc những nhà tổ chức vẫn chưa quyết định giết chết chúng tôi.

    “Nó dừng lại rồi.” Tôi cố nói chuyện, nhưng chỉ có một tiếng rên rỉ thốt ra từ cái miệng đang sưng lên. “Nó dừng lại rồi.” Tôi nói lần nữa, và lần này tôi phải nói rõ hơn, vì cả Peeta và Finnick đều đã ngoảnh đầu về phía màn sương. Giờ nó bắt đầu trồi lên trên, như thể đang chậm dần tan vào trong bầu trời. Chúng tôi dõi theo cho tới khi nó hoàn toàn biến mất và chỉ còn làn khói sót lại. Peeta lăn xuống khỏi người Finnick đã lật lưng lại. Chúng tôi nằm đó thở hổn hển, co rúm, thần trí và cơ thể đều bị chất độc xâm chiếm. Vài phút trôi qua, Peeta lơ đãng đứng dậy. “Những con khỉ…” Tôi nhìn lên và phát hiện một đôi mà tôi đoán là hai con khỉ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con khỉ sống trước đây – chẳng có con gì giống thế trong rừng cây ở nhà chúng tôi. Nhưng tôi chắc hẳn đã nhìn thấy một bức tranh, hay một con trong Đấu trường, vì khi tôi nhìn thấy những con vật đó, những từ ngữ tương tự cũng hiện ra trong tâm trí. Tôi nghĩ chúng có màu lông vàng, dù khó có thể thấy được, và to gần bằng một nửa người trưởng thành. Tôi thấy những con khỉ là một dấu hiệu tốt. Chắc chắn chúng sẽ không dạo quanh nếu hơi khí đủ làm chết người. Trong một lát, chúng tôi im lặng quan sát người khác, cả người và lũ khỉ. Rồi Peeta cố đứng thẳng trên đầu gối và bò lên con dốc. Tất cả chúng tôi phải bò đi, vì hiện giờ việc đi lại cũng khó như bay vậy; chúng tôi bò cho tới khi bụi dây leo biến thành một dải hẹp của bờ biển đầy cát và dòng nước ấm áp bao quanh chiếc Sừng dê táp vào mặt. Tôi co giật người lại như thể vừa chạm vào một ngọn lửa lớn.









     
  10. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    21.3
    Chà xát muối vào vết thương. Tôi nhận thức rõ cảm giác, nước muối làm cho nỗi đau đớn nơi vết thương của tôi trở nên mờ nhạt đến nỗi tôi hầu như không còn cảm thấy gì cả. Nhưng có một cảm giác khác, kéo dài ra. Tôi thử nghiệm bằng cách cẩn trọng đặt một bàn tay lên mặt nước. Rất đau, hẳn vậy, nhưng rồi dịu hơn. Và xuyên qua lớp nước màu xanh lam, tôi nhìn thấy một chất màu trắng sữa lòi ra khỏi vết thương trên da. Khi màu trắng thu nhỏ lại, thì vết thương cũng vậy. Tôi mở dây thắt lưng và cởi bỏ bộ đồ liền thân, giờ chỉ kém hơn một đống vải rách lỗ chỗ. Đôi giầy và bộ đồ lót không hiểu sao lại không bị ảnh hưởng. Từng chút một, mỗi lần là từng phần của chân hay tay, tôi đã thấm được hết chất độc ra khỏi vết thương. Peeta có vẻ như cũng đang làm tương tự. Nhưng Finnick thì quay lưng khỏi mặt nước ở lần chạm đầu tiên và nằm úp mặt trên cát, không muốn hoặc không thể tự làm sạch mình.

    Rút cục, khi tôi đã vượt qua được giai đoạn tệ nhất, mở mắt dưới nước, hít nước vào trong khoang mũi và xì nó ra, và thậm chí còn súc nhiều lần để làm sạch họng, tôi đã đủ sẵn sàng để giúp Finnick. Có cảm giác quay trở lại trên cẳng chân nhưng hai cánh tay tôi vẫn lỗ chỗ những nốt co thắt.

    Tôi không kéo lê Finnick ra chỗ mé nước được và có thể vết thương sẽ giết chết anh ấy nữa. Nên tôi hớt nước vào lòng bàn tay run rẩy của mình và đổ lên vào bàn tay Finnick. Vì Finnick không ở dưới nước nên chất độc tiết ra từ vết thương đúng lúc nó chạm phải làn sương mà tôi đã cố sức tránh xa.

    Peeta đã đủ tỉnh táo để giúp tôi. Cậu ấy cắt rách bộ đồ liền thân của Finnick. Ở đâu đó cậu ấy tìm thấy hai cái vỏ ốc có tác dụng hơn hai bàn tay. Chúng tôi tập trung làm ướt đẫm hai cánh tay Finnick trước vì chúng bị thương khá tệ và mặc dù có nhiều chất lỏng trắng phọt ra từ vết đau, anh ấy cũng không chú ý lắm. Anh ấy chỉ nằm đó, mắt nhắm lại và thỉnh thoảng rên rỉ.

    Tôi nhìn xung quanh và nhận thấy độ nguy hiểm của chất độc mà chúng tôi đang ngấm vào ngày càng lớn dần. Trời đã khuya, đúng, nhưng trăng tối nay quá sáng để nghĩ đến việc lẩn trốn. Thật may vì chưa có kẻ nào tấn công. Chúng tôi có thể thấy họ tới từ chỗ Sừng dê, nhưng nếu cả bốn đứa nhà nghề cùng tấn công, chúng sẽ áp đảo. Nếu từ đầu chúng không phát hiện ra thì tiếng rên rỉ của Finnick sẽ sớm phản bội lại chúng tôi thôi.

    “Chúng ta cần đưa anh ấy xuống nước.” Tôi thì thào. Nhưng chúng tôi không thể đưa mặt anh ấy xuống trước, không thể trong điều kiện thế này. Peeta lắc bàn chân Finnick. Mỗi người chúng tôi vác một bên, xoay anh ấy vòng quanh 180 độ và bắt đầu kéo lê người Finnick xuống mép nước. Mỗi lần chỉ có vài inch. Rồi mắt cá chân. Rồi chờ đợi vài phút. Lên tới giữa bắp chân. Chờ đợi. Tới đầu gối. Những đám bông trắng sủi ra từ phần thịt và anh ấy rên lên. Chúng tôi tiếp tục việc giải độc, từng chút một.

    Những gì tôi nhận thức được là tôi ngồi dưới nước bao lâu thì tôi cảm thấy dễ chịu bấy nhiêu. Không chỉ ở phần da, mà đầu óc và sự điều khiển các bắp cơ tiếp tục được cải thiện. Tôi có thể thấy khuôn mặt Peeta bắt đầu trở lại vẻ bình thường, mi mắt cậu ấy mở ra, vẻ nhăn nhó đã không còn trên khuôn miệng. Finnick dần dần tỉnh lại. Đôi mắt anh ấy mở ra, tập trung nhìn chúng tôi và biểu lộ sự lo lắng rằng anh ấy đang cần phải giúp sức. Tôi đặt đầu anh ấy lên đùi và chúng tôi để Finnick ngâm nước khoảng mười phút với các bộ phận từ cổ xuống ngập trong nước. Peeta và tôi trao đổi cái cười khi Finnick nâng hai canh tay lên khỏi mặt nước.

    “Chỉ còn phần đầu anh thôi, Finnick. Đó là bộ phận bị thương nặng nhất nhưng anh sẽ thấy khá hơn thôi, nếu có thể chịu được.” Peeta nói. Chúng tôi giúp anh ấy ngồi dậy và để anh ấy bám vào tay khi Finnick cau mày, nhăn mũi và miệng. Cổ họng anh vẫn còn quá khô khốc để có thể nói chuyện được.

    “Tớ sẽ cố lấy nước ở một cái cây.” Tôi nói. Những ngón tay tôi dò dẫm chỗ thắt lưng và tìm thấy chiếc ống vẫn còn treo bởi đám dây leo.

    “Để tớ chọc lỗ trước đã,” Peeta nói. “Cậu ở đây với anh ấy đi. Cậu là người chữa bệnh mà.”

    Tôi nghĩ đó là một lời nói đùa. Nhưng tôi chẳng nói ra, bởi lo cho Finnick là quá đủ rồi. Anh ấy bị thương nặng nhất bởi màn sương, dù tôi không rõ là tại sao nữa. Có lẽ vì anh ấy to con nhất hoặc có lẽ do anh ấy phải tự gắng sức nhiều nhất. Và tất nhiên là còn có bà Mags. Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra tại đây. Tại sao anh ấy lại nhất thiết phải bỏ rơi bà ấy để cõng lấy Peeta. Tại sao bà ấy không những không nghi ngờ gì về điều đó mà con đâm đầu vào chỗ chết mà không có một chút do dự nào. Có phải là vì bà ấy đã quá già để sống thọ? Có phải bọn họ nghĩ rằng Finnick sẽ giữ được một cơ hội tốt hơn để thắng được nếu anh ấy coi Peeta và tôi như những đồng minh? Cái nhìn phờ phạc trên khuôn mặt Finnick nói cho tôi biết rằng giờ không phải lúc đặt câu hỏi.

    Thay vì thế tôi cố trấn an lại mình. Tôi tháo chiếc ghim cài chim nhại ra khỏi bộ đồ liền thân rách nát và đính nó vào quai áo lót. Chiếc dây lưng giữ nổi hẳn phải là thứ chống lại axit vì nó trông vẫn còn tốt y như mới. Tôi có thể bơi nên chiếc dây lưng giữ nổi không cần thiết lắm nhưng lão Brutus đã chặn mũi tên của tôi với chiếc dây lưng của lão nên tôi vẫn thắt nó lại, nghĩ rằng nó có lẽ sẽ có tác dụng bảo vệ nào đó. Tôi thắt lại tóc và dùng những ngón tay chải, nó thưa đi đáng kể vì những giọt nước sương đã phá hủy. Tôi bện phần tóc còn lại ra sau lưng.

     
  11. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    21.4
    eeta vừa tìm thấy một cái cây thích hợp cách xa tầm mười yard tính từ dải bờ biển hẹp. Chúng tôi khó có thể trông thấy cậu ấy nhưng âm thanh của con dao rơi trên những cành cây gỗ thì nghe rất rõ ràng. Tôi tự hỏi chuyện gì xảy ra với cái giùi. Bà Mags hẳn đã đánh rơi nó hoặc mang nó vào màn sương bên người. Dù sao thì nó cũng đã mất rồi.

    Tôi di chuyển ra xa hơn nữa vào chỗ đất nông, luân phiên nổi phần bụng và lưng. Nếu nước biển chữa thương cho Peeta và tôi thì nhìn chung nó có thể chữa lành cho Finnick. Anh ấy bắt đầu di chuyển chậm, chỉ để kiểm tra chân tay và từ từ bơi. Nhưng không giống như tôi lúc đang bơi, lối bơi có điệu, thậm chí còn có nhịp. Trông cứ như một con vật biển kì lạ nào đó đang cố giành lại sự sống. Anh ấy lặn xuống và nổi lên, phun nước ra từ miệng, lăn qua lăn lại theo hình dáng xoắn ốc kì dị khiến tôi xem mà hoa mắt. Và rồi, khi anh ấy ở dưới nước rất lâu mà tôi cảm tưởng như anh đã chết đuối thì đầu anh ấy nổi lên ngay cạnh tôi và tôi kêu lên.

    “Đừng làm thế nữa.” Tôi nói

    “Sao? Nổi lên hay ở dưới nước?” Anh hỏi lại.

    “Cả hai. Mà không gì cả. Sao cũng được. Chỉ cần ngâm nước và cử động,” Tôi nói. “Hoặc nếu anh thấy việc này có ích, thì đi giúp Peeta đi. “

    Chỉ mất một lúc để vượt qua góc khu rừng, tôi trở nên sợ hãi một sự khác lạ. Nhiều năm săn bắn hay có lẽ bởi bên tai đã hồi phục của tôi có ích hơn bất cứ ai. Nhưng tôi cảm nhận có một khối sinh vật máu nóng lơ lửng trên đầu. Chúng chẳng cần đến việc kêu lách cách hay hét lên. Chỉ cần hơi thở đã quá đủ.

    Tôi chạm vào cánh tay Finnick và anh ấy dõi theo cái nhìn chằm chằm của tôi lên phía trên. Tôi không hề biết rằng chúng làm thế nào mà xuất hiện quá lặng lẽ như vậy. Hoặc có lẽ không phải thế. Do tất cả chúng tôi đã quá chìm đắm trong việc phục hồi cơ thể.

    Trong thời gian đó chúng đã tụ tập lại. Không phải chỉ năm hay mười mà là cả hai chục con khỉ treo ngược người trên các cành cây nhiệt đới. Hai con khỉ mà chúng tôi bắt gặp lúc lần đầu chạy thoát khỏi màn sương trông như một hội đồng chào khách. Đám khỉ mang cảm giác như một điềm gở. Tôi chuẩn bị cây cung với hai mũi tên và Finnick gắn cây đinh ba trong bàn tay. “Peeta,” Tôi nói bình tĩnh nhất có thể. “Tớ cần cậu giúp gì đó đấy.”

    “Được rồi, chỉ một phút thôi. Tớ nghĩ tớ sắp hiểu rồi,” Cậu ấy đáp, vẫn giữ lấy cái cây.

    “Đúng rồi, ở kia. Cậu còn giữ ống nước chứ?”

    “Ừ. Nhưng chúng tớ vừa tìm thấy gì đó mà cậu nên nhìn thấy đã.” Tôi tiếp tục bằng một giọng có nhịp điệu. “Chỉ cần di chuyển về phía bọn này thật nhẹ nhàng, rồi cậu sẽ không làm nó giật mình.” Vì vài lí do, tôi không muốn cậu ấy chú ý tới những con khỉ, hay thậm chí liếc qua chỗ chúng. Có những sinh vật hiểu sự tương tác bằng mắt thường là một sự công kích.

    Peeta quay đầu về phía chúng tôi, thở hổn hển rời khỏi công việc làm trên cây. Giọng điệu khi yêu cầu của tôi thật kì cục tới nỗi nó cảnh bảo cậu ấy theo một kiểu khác thường. “Được thôi,” cậu nói một cách bình thường. Peeta bắt đầu xuyên qua đám cây và mặc dù tôi biết cậu ấy đang nỗ lực để giữ yên lặng thì việc này không bao giờ cần tới sự khỏe mạnh, dù cậu ấy có cả đôi chân tráng kiện. Nhưng rồi mọi việc đểu ổn thỏa, cậu ấy đang di chuyển, và những con khỉ vẫn ở nguyên chỗ hiện tại của chúng.

    Peeta chỉ cách bờ biển có năm yard khi cậu ấy cảm nhận được bọn khỉ. Đôi mắt Peeta chỉ phóng lên được một giây nhưng như thể cậu ấy vừa bóp cò một quả bom. Lũ khỉ tản ra thành một đống lông vàng cam đang rít lên và đổ về phía cậu ấy. Tôi chưa từng thấy con vật nào di chuyển nhanh đến thế. Bọn chúng trượt xuống đám dây leo như kiểu mọi thứ đều được bôi mỡ. Khoảng cách xa không tưởng được từ cây này sang cây khác. Răng nanh trắng nhởn, lông cổ xù lên, móng vuốt bắn ra như những con dao bấm. Tôi có thể không quen thuộc với lũ khỉ, nhưng động vật ngoài tự nhiên không hành động giống thế này. “Lũ mút.” Tôi nói lớn khi Finnick và tôi lao nhanh về phía bãi cỏ.

    Tôi biết mỗi mũi tên cần phải tính toán, và bọn khỉ cũng thế. Trong ánh sáng kì quái, tôi hạ gục từng con khỉ một, nhắm vào mắt, tim, họng, thế nên mỗi cú bắn ra là cú chí mạng. Nhưng điều đó vẫn không đủ nếu Finnick không xiên những con thú như lũ cá và quăng chúng sang một bên, Peeta chớp nhoáng với con dao. Tôi cảm nhận những vết cào trên chân, phần dưới lưng, trước khi ai đó hất văng kẻ tấn công. Không khí ngày càng nặng nề với các loại thực vật bị giẫm nát, mùi máu tanh và mùi hôi thối mốc meo của lũ khí. Peeta và Finnick và tôi cố định chỗ ngồi thành hình tam giác, cách xa người kia vài yard, lưng chúng tôi dựa vào nhau. Tim tôi chùng xuống khi những ngón tay kéo ra chiếc mũi tên cuối cùng. Rồi tôi nhớ Peeta cũng có một chiếc bao tên. Cậu ấy không bắn cung mà đâm xuyên bằng con dao đó. Giờ con dao của tôi đã mất, nhưng lũ khỉ nhanh hơn, có thể nhảy nhót ra vào rất nhanh mà bạn khó có thể phản ứng lại.

    “Peeta,” Tôi hét lên. “Những mũi tên của cậu !”
    Peeta quay lại bắt gặp tình thế khó khăn của tôi và lia chiếc bao tên khi một con khỉ thình lình lao ra khỏi một cái cây tới chỗ ngực cậu ấy. Tôi không có mũi tên, không có cách nào để bắn cung được. Tôi có thể nghe thấy tiếng “thịch” tìm một mục tiêu khác từ chiếc đinh ba của Finnick và biết rằng thứ vũ khí ấy đã được đâm vào. Bên tay cầm dao của Peeta bị vô hiệu khi cậu ấy cố chuyển chiếc bao tên. Tôi văng con dao của mình vào một con mút đang lao tới nhưng thứ sinh vật đó lại lộn nhào, tránh lưỡi dao và ở nguyên tại vị trí của nó.

    Không vũ khí, không phòng vệ, tôi chỉ làm việc duy nhất có thể nghĩ được. Tôi chạy về phía Peeta, xô cậu ấy xuống đât và bảo vệ cơ thể cậu bằng chính mình, ngay khi tôi biết đã không đúng lúc.

    Dù vậy nhưng cô ta đã đến. Như một hồn ma, có vẻ vậy trong làn không khí dày đặc. Chỉ một khoảnh khắc không thấy đâu, giây tiếp theo đã loạng choạng phía trước Peeta. Đầu máu me, miệng mở ra với một tiếng hét cao độ, tròng mắt giãn ra nên đôi mắt cô ta trông như hai hố đen.

    Con nghiện morphine mất trí ở quận 6 thò ra hai cánh tay xương xẩu như thể để ôm con khỉ lại, rồi nó cắn ngập những chiếc răng nanh vào ngực cô ấy.

     
  12. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    CHƯƠNG 22
    22.1
    Peeta vứt chiếc bao tên xuống và cắm ngập dao vào lưng con khỉ, đâm liên tiếp cho tới khi nó nhả ra những chiếc răng nanh. Cậu ấy đá văng con mút, chống đỡ với những con khác. Giờ tôi đã lấy được các mũi tên, cung đã lên dây và Finnick đứng sau lưng, hít thở khó khăn nhưng không chiến đấu tích cực được.

    “Được rồi, đi nào! Đi !” Peeta hét lên, thở hồng hộc trong cơn giận dữ. Nhưng có gì đó với bọn khỉ. Chúng đang rút lui, trèo lại lên cây, mất hút trong khu rừng như thể có một giọng nói mơ hồ nào đó gọi chúng đi. Giọng nói của một nhà tổ chức, nói với chúng rằng thế là đủ rồi.

    “Đỡ cô ấy đi,” Tôi nói với Peeta. “Bọn này sẽ yểm hộ.”

    Peeta nhẹ nhàng nâng con nghiện morphine dậy và cõng cô ta đi vài yard ra bờ biển trong khi Finnick và tôi giữ vũ khí sẵn sàng. Nhưng ngoại trừ vài xác chết lông cam kiệt quệ trên đất, những con khỉ khác đã bỏ đi. Peeta đặt cô gái trên cát. Tôi cắt bỏ chỗ vải trên ngực cô ta, để lộ ra bốn vết thương đâm thủng sâu hoắm. Máu dần dần nhỏ ra từ chỗ đó, khiến chúng trông ít nguy hiểm hơn nhiều. Vết thương thực sự là ở bên trong.

    Tại vị trí các vết rách, tôi chắc chắn rằng con thú đã cắn vết chí mạng, vào phổi, có thể còn vào tim.

    Cô ta nằm trên cát, thở hắt ra như con cá bị quẳng ra khỏi nước. Làn da võng xuống, xanh mét, những chiếc xương sườn nhô lên như của đứa trẻ chết đói. Chắc chắn cô ta có thể kiếm nổi thức ăn, nhưng lại đâm đầu vào morphine như ông Haymitch đâm đầu vào rượu, tôi đoán thế.

    Mọi dấu hiệu kiệt quệ của cô ta – cơ thể, cuộc sống và cái nhìn trống rỗng trong mắt. Tôi nắm lấy bàn tay co quắp, không rõ nó thò ra từ chỗ chất độc ảnh hưởng tới hệ thần kinh, cú sốc tấn công hay được rút ra từ đống thuốc phiện mà cô ta dùng sống qua ngày. Chúng tôi chẳng thế làm gì. Không gì ngoài ở lại với cô ta cho tới khi qua đời.

    “Tôi sẽ trông chừng đám cây.” Finnick nói trước khi bỏ đi. Tôi cũng muốn đi nhưng cô ấy ghìm tay tôi quá chặt đến nỗi tôi phải gỡ những ngón tay ra và tôi còn chẳng đủ sức mạnh cho kiểu độc ác ấy. Tôi nghĩ tới Rue, rằng tôi đã có thể hát một bài hay gì đó. Nhưng tôi thậm chí còn không biết tên con nghiện morphine này, mặc kệ cô ta có thích hát hay không. Tôi chỉ biết cô ta đang chết.

    Peeta cúi mình ở phía kia và vuốt tóc cô ấy. Khi cậu ấy nói chuyện bằng một giọng nhẹ bẫng, nó gần như là vô nghĩa nhưng những ngôn từ không phải dành cho tôi.

    “Với hộp màu ở nhà tôi có thể chế ra nhiều màu. Hồng. Nhợt như da em bé. Hay thẫm như cây đại hoàng. Xanh như cỏ xuân. Lam lung linh như băng trên mặt nước.”

    Con nghiện nhìn chăm chăm vào mắt Peeta, dõi theo lời nói của Peeta.

    “Có một lần, tôi mất ba ngày để trộn đống màu cho tới lúc tìm được sắc màu đúng của ánh mặt trời in trên lông mao trắng. Cô thấy là, tôi vẫn nghĩ nó có màu vàng nhưng thật ra còn hơn thế. Từng lớp màu. Từng cái một,” Peeta nói.

    Hơi thở của con nghiện chậm dần khó khăn. Bàn tay kia của cô ta vấy máu trên ngực, tạo thành những hình xoáy bé tý mà cô ta muốn vẽ.

    “Tôi vẫn chưa tìm hiểu được cầu vồng. Chúng đến quá nhanh và đi quá mau. Tôi chưa khi nào đủ thời gian mà bắt được chúng. Chỉ có chút xanh lam hay tím đây đó thôi. Và rồi chúng lại mờ đi. Quay trở lại không khí.” Peeta nói.

    Con nghiện morphine như bị thôi miên bởi những lời nói của Peeta. Bị mê hoặc. Cô ta nhấc bàn tay run rẩy và vẽ một hình mà tôi nghĩ là một bông hoa lên má Peeta.

    “Cảm ơn,” cậu ấy thì thầm. “Thật đẹp.”

    Trong một khắc, khuôn mặt của con nghiện hiện loáng thoáng một nụ cười nhăn nhở và tạo ra một âm thanh rúc rích. Rồi bàn tay sũng máu của cô ta rơi trở lại ngực, cô ấy phát ra một tiếng thở hắt cuối cùng và tiếng đại bác nổ lên. Cái ghì chặt trên tay tôi nới lỏng. Peeta bế cô ấy xuống nước. Cậu ấy trở lại và ngồi cạnh tôi. Con nghiện morphine trôi nổi về phía chiếc sừng dê một lúc rồi chiếc tàu đệm khí xuất hiện, bốn cái móc có ngạnh thò xuống, bọc quanh cô ấy, mang cô ấy trở lại vào bầu trời đêm rồi biến mất.
     
  13. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    22.2
    Finnick quay lại với chúng tôi, nắm tay đầy những mũi tên của tôi vẫn ướt đẫm máu khỉ. Anh ấy vứt chúng gần tôi trên cát. “Anh nghĩ có thể em cần chúng.”

    “Cảm ơn.” Tôi đáp.

    Tôi lội xuống nước và rửa sạch máu đông, từ vũ khí, từ những vết thương. Lúc quay lại rừng để nhặt nhạnh chút rêu lau khô chúng, toàn bộ xác khỉ đã biến mất.

    “Chúng đi đâu rồi?” Tôi hỏi

    “Bọn anh không biết chính xác. Các dây leo di chuyển và chúng biến mất.” Finnick trả lời.

    Chúng tôi nhìn chằm chằm vào khu rừng, tê cóng và kiệt sức. Trong yên tĩnh, tôi để ý rằng chỗ những giọt sương đọng trên da tôi đã đóng vảy lại. Chúng ngừng gây đau đớn và bắt đầu ngứa ngáy. Ngứa dữ dội. Tôi cố nghĩ đây là một dấu hiệu tốt. Rằng chúng đang lành lại. Tôi lướt mắt qua Peeta, rồi Finnick và thấy cả hai đang gãi sột soạt lên khuôn mặt bị phá hủy. Vâng, thậm chí vẻ đẹp trai của Finnick cũng bị phá hủy trong tối nay.

    “Đừng gãi.” Tôi nói dù rất muốn gãi. Nhưng tôi biết đây là lời khuyên mẹ tôi sẽ đưa ra. “Các cậu sẽ chỉ gây nhiễm trùng thôi. Có nghĩ sẽ an toàn nếu dùng nước lần nữa không?”

    Chúng tôi cùng quay lại chỗ cái cây mà Peeta đã rạch. Finnick cùng tôi đứng đó với vũ khí treo thăng bằng trong khi cậu ta cắm cái máng vào nhưng không có mối đe dọa nào. Peeta tìm thấy hõm mạch gỗ thích hợp và nước bắt đầu phun ra từ chiếc máng. Chúng tôi làm dịu đi cơn khát, để dòng nước ấm áp đổ ào lên cơ thể đang ngứa ngáy. Chúng tôi đổ đầy nước vào một nhúm vỏ ốc và quay lại bờ biển. Trời vẫn tối dù rạng đông không còn bao lâu nữa là tắt ngúm. Nếu những nhà sản xuất không muốn nó thế. “Sao cả hai không nghỉ ngơi chút đi?” Tôi nói. “Em sẽ canh chừng một lúc.”

    “Không Katniss, anh muốn gác.” Finnick đáp lại. Tôi nhìn vào mắt anh, mặt anh và nhận ra anh ấy không kìm được nước mắt. Mags. Ít nhất những gì tôi làm được là để cho anh ấy chút riêng tư để khóc thương cho bà.

    “Được rồi, Finnick, cảm ơn anh.” Tôi đáp.

    Tôi nằm trên cát cạnh Peeta, cậu thả người xuống ngay tức khắc. Tôi nhìn đăm đăm vào màn đêm, nghĩ về việc một ngày qua đã tạo nên khác biệt thế nào. Làm thế nào mà sáng hôm qua, Finnick còn nằm trong danh sách cần giết mà bây giờ tôi lại yên giấc trong điều kiện anh ấy là một người bảo vệ của tôi. Anh đã cứu Peeta và để bà Mags chết mà tôi không biết tại sao. Chỉ vậy mà tôi chẳng bao giờ lấy lại được cân bằng giữa chúng tôi. Tất cả những gì tôi làm được lúc này là đi ngủ và để anh ấy đau buồn trong yên bình. Và tôi cũng vậy.

     
  14. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    22.3
    Trời tảng sáng khi tôi mở mắt ra lần nữa. Peeta vẫn nằm bên cạnh. Phía trên chúng tôi, một thảm cỏ treo nơi cành cây ngăn chúng tôi khỏi ánh sáng mặt trời. Tôi ngồi dậy và thấy bàn tay Finnick vẫn bận rộn. Hai chiếc bát được dệt đựng đầy nước sạch. Cái thứ ba đựng một đống sò.

    Finnick ngồi trên cát, đập chúng bằng một cục đá. “Chúng tươi sẽ ngon hơn,” anh nói, bóc một khoanh thịt từ con sò và nảy nó vào mồm. Mắt anh ấy vẫn sưng húp nhưng tôi giả vờ không để ý.

    Dạ dày tôi sôi lên vì mùi thức ăn và tôi vươn tay ra lấy một chút. Cảnh những ngón tay đông máu khiến tôi ngưng lại. Tôi vẫn tiếp tục gãi làn da trầy máu khi ngủ.

    “Em biết đấy, nếu em gãi sẽ gây nhiễm trùng.” Finnick đáp.

    “Em vừa nghe được thôi.” Tôi đáp.

    Tôi lội xuống chỗ nước muối và rửa vết máu đi, cố nghĩ xem tôi ghét gì hơn, bị đau hay bị ngứa. Khi chán ngấy, tôi nặng nề bước ra biển, ngẩng đầu lên và gầm gừ, “Này bác Haymitch, nếu bác không quá say, chúng cháu có thể dùng thứ gì đó với làn da rồi.”

    Thật hài hước khi chiếc dù nhanh chóng xuất hiện trên đầu tôi. Tôi vói lên và chiếc ống đáp ngay trên bàn tay đang xòe. “Đúng lúc”, tôi nói nhưng không thể nén được giận dữ trên mặt. Với ông Haymitch. Với việc tôi không bỏ ra năm phút mà nói được với ông ấy.

    Tôi nằm phịch xuống bãi cát cạnh Finnick và xoáy bật chiếc nắp ống. Bên trong chứa thuốc mỡ đặc sệt đen sì có mùi hăng, kết hợp của hắc ín và lá kim thông. Tôi nhăn mũi khi bóp ít thuốc lên lòng bàn tay và bắt đầu xoa lên chân. Một âm thanh thư giãn thốt ra khỏi miệng khi chất lỏng triệt tiêu cảm giác ngứa ngáy. Nó cũng nhuộm làn da đóng vảy của tôi một màu xanh xám rùng rợn. Khi tiếp tục chuyển sang bên chân thứ hai, tôi thảy ống tuýt tới chỗ Finnick, đang dòm tôi nghi hoặc.

    “Như là em đang mục rữa ấy.” Finnick nói. Nhưng tôi đoán vết ngứa đã thắng vì sau một phút Finnick cũng chữa trị làn da của mình. Thật sự là hỗn hợp giữa vảy da và thuốc mỡ trông quá ghê tởm. Tôi không nhịn được việc thưởng thức sự khó chịu của anh ta.

    “Tội nghiệp Finnick. Đây có phải lần đầu trong đời anh trông không hoàn hảo không?” Tôi nói.

    “Chắc thế. Cảm giác hoàn toàn mới mẻ. Sao mà em vượt qua được nó suốt những năm qua?” anh hỏi.

    “Chỉ là tránh những chiếc gương. Anh sẽ quên nó đi thôi.” Tôi nói.

    “Sẽ không nếu như anh tiếp tục nhìn em.” Anh ấy đáp.

    Chúng tôi thay nhau trị thương, bất kể việc luân phiên chà xát thứ thuốc mỡ lên lưng người kia nơi phần áo lót không bảo vệ được da thịt. “Em sẽ đánh thức Peeta.” Tôi nói

    “Không, chờ đã.” Finnick lên tiếng. “Cùng làm việc này đi. Đặt mặt chúng ta ngay trước mặt cậu ta.”

    Chà, thú thật là đời tôi còn lại cực ít cơ hội đùa giỡn. Chúng tôi ngồi ở hai bên sườn Peeta, dựa vào cho tới khi mặt chúng tôi áp sát mũi cậu ấy và lắc nhẹ.

    “Peeta. Peeta, dậy đi.” tôi nói với một giọng nhỏ nhẹ, đều đều.

    Mi mắt cậu ấy đung đưa mở ra và rồi nhảy lên như thể chúng tôi vừa đâm cậu ấy. “Aa!”

    Finnick và tôi ngã ra sau trên mặt cát, cười ngặt nghẽo. Mỗi lần cố ghìm lại, chúng tôi lại nhìn vào cố gắng của Peeta để duy trì biểu lộ kinh khủng và nó lại khiến chúng tôi ngã ra.

     
  15. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    22.4
    Lúc cả bọn trấn tĩnh lại, tôi đã nghĩ rằng có lẽ Finnick Odair sẽ ổn cả. Ít nhất thì cũng không tự phụ hay kiêu ngạo như tôi nghĩ. Thật sự không tồi chút nào. Và đúng lúc tôi đi tới kết luận trên, một chiếc dù đậu lại cạnh chúng tôi với một ổ bánh mì mới ra lò. Nhớ lại năm ngoài những món quà của ông Haymitch thường được hẹn giờ để gửi tới một thông điệp thế nào, tôi tự rút ra dấu hiệu cho chính mình. Hãy là những người bạn của Finnick. Rồi bạn sẽ có thức ăn.

    Finnick thảy chiếc bánh lên hai lòng bàn tay, kiểm tra vỏ bánh. Hơi có ý chiếm hữu. Thật không cần thiết. Nó có màu xanh của tảo biển mà bánh từ quận 4 luôn có. Chúng tôi đều biết nó là của anh ấy. Có lẽ anh ấy vừa mới nhận ra nó giá trị đến thế nào, và anh ấy có lẽ sẽ không thấy một ổ bánh mì nào khác nữa. Có lẽ phần kí ức về bà Mags nào đó đã gắn với lớp vỏ bánh. Nhưng tất cả những gì anh ấy nói là “Cái này sẽ hợp với món sò.”
    Trong khi tôi giúp Peeta phủ làn da bằng lớp thuốc mỡ, Finnick khéo léo rửa sạch thịt từ con sò. Chúng tôi tụ tập vòng tròn và ăn món bánh mì muối ngọt mới ra từ quận 4.

    Tất cả chúng tôi trông thật quái dị – thuốc mỡ dường như là nguyên nhân gây ra vài lớp vảy – nhưng tôi vui vì thứ thuốc đó. Không chỉ vì nó làm thuyên giảm cơn ngứa ngáy, mà vì nó bảo vệ tôi khỏi ánh sáng mặt trời trắng rực rỡ trên nền trời hồng.

    Từ vị trí của mặt trời, tôi dự đoán nó chắc phải đi về phía 10h, nghĩa là chúng tôi đã ở trường đấu gần một ngày. Mười một người trong chúng tôi đã chết. Mười ba còn sống. Nơi nào đó trong khu rừng, mười người đã ẩn náu đi. Ba hay bốn kẻ là bọn nhà nghề. Tôi không thực sự muốn cố gắng nhớ những người khác là ai.

    Với tôi, khu rừng nhanh chóng biến từ một nơi an toàn thành một cái bẫy nham hiểm. Tôi biết vào một thời điểm nào đó chúng tôi buộc phải sẽ tiến sâu vào rừng, dù để săn hay bị săn, nhưng ngay lúc này tôi định sẽ dính lấy bờ biển nhỏ bé. Tôi không nghe thấy Peeta hay Finnick gợi ý làm gì khác.

    Trong chốc lát khu rừng gần như tĩnh lặng, kêu o o, mờ ảo nhưng không phô ra sự nguy hiểm của nó. Rồi, ở xa xa, vang tới tiếng thét gào. Ngang chỗ chúng tôi, một phần đất nhọn của khu rừng bắt đầu rung lên. Một con sóng khổng lồ nhô lên cao trên ngọn đồi, phủ lên hàng cây và gầm lên trượt xuống con dốc. Nó đánh vào nước biển ở đó với một lực như thế, dù chúng tôi ở quá xa để có thể cảm nhận được, con sóng nổi bọt tăm xung quanh mắt cá chân, đã khiến cho chút đồ vật ít ỏi của chúng tôi nổi lềnh phềnh. Với ba người, chúng tôi quyết định thu nhặt mọi thứ trước khi bị trôi đi xa, ngoại trừ ba bộ liền thân thủng lỗ chỗ, bởi chúng quá rách nát nên sẽ không ai để ý nếu chúng tôi có làm mất chúng.

    Một tiếng đại bác nổ tung. Chúng tôi thấy chiếc tàu khí xuất hiện phía trên khu vực nơi ngọn sóng khởi đầu và gắp một thi thể từ đám cây. Mười hai rồi, tôi nghĩ thầm. Vòng xoáy nước dần ngừng lại, đang hấp thu trong con sóng khổng lồ. Chúng tôi sắp xếp lại các thứ trở lại trên nền cát ướt và gần như ngã người xuống khi tôi thấy chúng.









     
  16. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    22.5
    Ba bóng người, cách xa khoảng hai cái nan hoa, đang đi cà nhắc trên mặt bờ biển. “ Ở đó.” Tôi nói khẽ, hất cằm về hướng của những kẻ mới tới. Peeta và Finnick dõi theo cái nhìn chằm chằm của tôi. Như thể thống nhất trước, tất cả chúng tôi biến mất trở lại dưới bóng khu rừng. Bộ ba người trong hình dáng xấu xí – bạn có thể thấy ngay sau đó. Một thì gần như bị kéo lê bởi người thứ hai còn kẻ thứ ba đi loanh quanh thành hình vòng tròn điên loạn, như thể bị mất trí. Bọn họ có màu gạch đỏ sậm, như thể vừa được nhúng vào sơn và để ra ngoài cho khô.

    “Ai thế?” Peeta hỏi. “Hay là cái gì thế? Bọn mút sao?”

    Tôi kéo ra một mũi tên, sẵn sàng cho một cuộc tấn công. Nhưng tất cả những gì xảy ra là kẻ đang bị kéo lê đổ người xuống bờ biển. Kẻ kéo lê thì dậm chân xuống đất thất vọng và trong cơn tức giận, đã quay lại và xô đẩy nhóm người, lật một kẻ khác ngã nhào.

    Khuôn mặt Finnick sáng lên. “Johanna ” anh ấy gọi và chạy về phía các vật thể màu đỏ.

    “Finnick!” tôi nghe tiếng Johanna vọng lại.

    Tôi trao đổi cái nhìn với Peeta. “Giờ thì sao?” tôi hỏi.

    “Chúng ta không thể để Finnick lại.” Peeta đáp.

    “Chắc là không. Đi nào.” Tôi nói cáu kỉnh, vì mặc dù tôi có cả đống đồng minh thì Johanna Mason chắc chắn không phải trong số đó.

    Hai chúng tôi đi xuống bờ biển tới nơi mà Finnick và Johanna vừa mới gặp nhau. Khi tới gần hơn, tôi thấy những người bạn của cô ta, và sự bối rối kéo tới. Ông Beetee trên mặt đất và Wiress vừa mới thu chân lại để tiếp tục thắt nút.

    “Cô ta đã tìm ra Wiress và Beetee.”

    “Quả hạch và Vôn điện?” Peeta nói, bối rối y hệt. “Tớ vừa mới nghe sao lại xảy ra chuyện này thôi.”

     
  17. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    22.6
    Khi chúng tôi tới chỗ họ, Johanna đang khoa tay múa chân về phía khu rừng và nói rất nhanh với Finnick. “Bọn em nghĩ trời mưa, anh biết đấy, vì có chớp và tất cả bọn đều quá khát. Nhưng khi mưa bắt đầu dội xuống, nó hóa ra lại đầy máu. Máu đặc quánh, nóng bỏng. Anh không thấy đâu, anh không thể nói chuyện mà không đầy miệng được. Bọn em chỉ đi loanh quanh, cố thoát ra khỏi nó. Đó là lúc Blight va phải bức từ trường.”

    “Anh xin lỗi, Johanna.” Finnick nói. Mất một giây để tìm thấy Blight. Tôi nghĩ anh ta là một bản sao nam của Johanna từ quận 7, nhưng tôi không nhớ đã nhìn thấy anh ta. Nghĩ tới điều đó, tôi thậm chí không nghĩ anh ta đã xuất hiện lúc huấn luyện.

    “Phải, chà, anh ấy không được coi trọng, nhưng do tới từ quê nhà.” Cô ta nói. “Và anh ta bỏ em lại với hai người này.”

    Johanna thúc Beetee, kẻ đang khó tỉnh lại, bằng mũi giầy. “Ông ta nhặt được con dao sau chiếc sừng dê. Còn bà ta…”

    Tất cả chúng tôi liếc về Wiress, kẻ đang đi vòng vòng, người phủ máu khô và lầm bầm “Tích, tắc. Tích, tắc.”

    “Phải, chúng ta đều biết. Tích, tắc. Quả hạch đang bị sốc.” Johanna nói. Việc này dường như là để kéo Wiress đi đúng hướng và bà ta nghiêng về phía Johanna – đang xô đẩy dữ dội. “Chỉ cần ở nguyên dưới nước, được chứ?”

    “Thả bà ta đi,” tôi cáu kỉnh.

    Johanna thu hẹp đôi mắt nâu nhìn tôi trong căm ghét.

    “Thả bà ta?” Johanna rít lên. Cô ta bước lên trước khi tôi có thể phản ứng và vả tôi thật mạnh tới nỗi tôi bị choáng váng. “Mày nghĩ ai đã cứu chúng ra khỏi khu rừng máu cho mày hả? Mày –“

    Finnick thảy cơ thể đang quằn quại của cô ta lên vai và vác ra chỗ mặt nước rồi liên tục nhúng xuống trong khi cô ta la hét những câu xúc phạm với tôi. Nhưng tôi không bắn. Vì cô ta đang ở cạnh Finnick và vì những điều cô ta đã nói, về việc tìm ra bọn họ giúp tôi.

    “Cô ta có ý gì? Cô ta đã tìm ra bọn họ cho tớ?” tôi hỏi Peeta.

    “Tớ không biết nữa. Cậu tìm họ trước tiên còn gì,” cậu ấy nhắc nhở tôi.

    “Ừ, tớ có. Trước tiên.” Nhưng điều đó không giải đáp được gì. Tôi nhìn xuống cơ thể ì ạch của lão Beetee.

    “Nhưng tớ sẽ không giữ chân họ được lâu nếu chúng ta không làm gì đó.”

    Peeta nâng Beetee dậy bằng hai tay và tôi tóm lấy Wiress rồi chúng tôi quay lại chiếc lều nhỏ bên bờ biển. Tôi đặt Wiress ở chỗ nông để bà ấy có thể rửa ráy một chút, nhưng bà ấy chỉ nén chặt hai tay vào nhau và thỉnh thoảng lầm bầm “Tích, tắc”.

    Tôi mở thắt lưng của Beetee và tìm thấy một xi lanh kim loại nặng trịch gắn vào một bên sườn với một dây thừng bện bằng dây leo. Tôi không biết nó là gì, nhưng nếu ông ta nghĩ nó đáng giữ thì tôi sẽ không phải là người làm mất nó. Tôi thảy nó lên mặt cát.

    Quần áo ông Beetee dính chặt vào người cùng với máu, nên Peeta ôm ông ấy dưới nước trong khi tôi cởi chúng. Mất một lúc để cởi bộ đồ liền thân, và rồi chúng tôi thấy bộ đồ lót trong của ông ta cũng thấm đẫm máu. Không còn lựa chọn nào là cởi quần áo khiến ông ấy trần truồng để lau sạch, nhưng tôi phải nói rằng việc này không gây cho tôi ấn tượng được nữa. Chiếc bàn bếp nhà chúng tôi năm nay đầy những người trần truồng. Bạn sẽ quen với nó sau một thời gian.

    Chúng tôi kéo chiếc chiếu của Finnick xuống và đặt úp Beetee để có thể kiểm tra phần lưng. Có một vết cắt tầm 6 inch chạy dọc theo bả vai trượt xuống dưới xương sườn. May là nó không quá sâu. Dù thế nhưng ông ta mất rất nhiều máu – bạn có thể thấy qua làn da tái nhợt – và nó vẫn rỉ ra khỏi vết thương. Tôi ngồi trên gót chân, cố gắng suy nghĩ. Tôi phải dùng cái gì đây? Nước biển? Tôi có cảm giác giống mẹ tôi khi công cụ chữa bệnh đầu tiên của bà là tuyết. Tôi nhìn lên khu rừng. Tôi cá có hàng đống cây dược ở đó nếu tôi biết cách dùng. Nhưng chúng không phải cây cỏ thuộc về tôi. Rồi tôi nghĩ tới đám rêu bà Mags đã cho tôi để xì mũi.
     
  18. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    22.7
    “Tớ quay lại ngay.” Tôi nói với Peeta. Thật may là loài cây này khá phổ biến trong rừng nhiệt đới. Tôi bóc một nắm rêu từ những cái cây gần đó và mang nó trở ra biển. Tôi làm một tấm đệm dày từ rêu, đặt nó lên vết cắt của Beetee và cố định nó bằng cách thắt dây leo quanh cơ thể ông ấy. Chúng tôi đổ ít nước lên và kéo ông ta vào bóng cây ở rìa rừng.

    “Tớ nghĩ đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm rồi.” tôi nói.

    “Khá đấy. Cậu giỏi trong vụ chữa bệnh này,” Peeta nói. “Nó ngấm vào máu cậu rồi.”

    “Không”, tôi nói, lắc đầu. “Tớ mang dòng máu của bố.” Khi lòng tốt sục sôi lên trong một cuộc đi săn, không phải trong một trận dịch bệnh. “Tớ sẽ đi xem Wiress.”

    Tôi lấy một nắm rêu dùng như một cái khăn và đặt Wiress vào chỗ nước nông. Bà ấy không kháng cự khi tôi cởi bỏ quần áo, lau máu trên da. Nhưng đôi mắt thì mở rộng cùng với nỗi sợ hãi, và khi tôi nói chuyện, bà ấy không đáp lại ngoại trừ việc nói điều này với một sự khẩn cấp ngày càng tăng: “Tích, tắc.” Bà ấy có vẻ cố nói với tôi điều gì đó, nhưng không có Beetee giải nghĩa, tôi cũng lúng túng.

    “Phải. Tích, tắc. Tích, tắc.” tôi nói. Điều này có vẻ khiến Wiress bình tĩnh đôi chút.

    Tôi giặt sạch bộ đồ liền thân của Wiress cho đến khi không có một dấu máu nào, và giúp bà ấy mặc trở lại. Nó không bị phá hủy như bộ của chúng tôi. Dây thắt lưng còn tốt, nên tôi cũng thắt nó lại. Rồi tôi đặt bộ đồ lót trong của bà bên cạnh bộ đồ của Beetee, dưới vài viên đá và để chúng nhúng nước. Lúc tôi súc rửa bộ đồ của Beetee, một Johanna sạch sẽ tỏa sáng và một Finnick đang bong tróc tham gia cùng chúng tôi. Mất một lúc, Johanna nuốt ngụm nước và ăn ngấu nghiến con sò trong khi tôi cố dỗ chút gì đó cho Wiress. Finnick kể chuyện về màn sương và những con khỉ bằng một giọng ngắt quãng và gần như không thoải mái, tránh các chi tiết quan trọng nhất của câu chuyện.

    Mọi người đề nghị canh chừng trong khi những người còn lại nghỉ ngơi, nhưng rút cục, Johanna và tôi cùng thức. Là tôi bởi tôi thực sự cần nghỉ ngơi, là cô ta bởi cô ta chỉ đơn giản không muốn nằm xuống. Hai người chúng tôi ngồi trong im lặng bên bờ biển cho đến khi những người khác yên giấc.

    Johanna liếc qua Finnick để chắc chắn, rồi quay ra phía tôi. “Sao mà các cô mất bà Mags?”

    “Trong màn sương. Finnick đi với Peeta. Tôi đi cùng bà Mags một lúc. Rồi tôi không thể vác bà ấy nữa. Finnick nói không thể vác cả hai. Bà ấy hôn Finnick và bước thẳng vào trong làn sương độc.” tôi nói.

    “Bà ấy là cố vấn của Finnick, cô biết thế mà.” Johanna nói vẻ cáo buộc.

    “Không, tôi không biết.” tôi đáp.

    “Bà ấy là một nửa gia đình của anh ấy.” cô ta nói vài giây sau đó, nhưng ít ác ý hơn.

    Chúng tôi nhìn nước táp lên các bộ đồ lót.

    “Thế cô làm gì với Quả hạch và Vôn điện?” tôi hỏi.

    “Tôi nói với cô là – tôi tìm họ cho cô. Ông Haymitch nói nếu chúng ta thành đồng minh thì tôi phải mang họ đến cho cô.” Johanna nói. “Đó là điều cô nói với ông ấy đúng không?”

    Không, tôi nhủ. Nhưng lại gật đầu tán thành. “Cảm ơn. Tôi sẽ đánh giá cao việc đó.”

    “Hi vọng thế.” Cô ta trao cho tôi cái nhìn đầy miễn cưỡng, như kiểu tôi là vật trở ngại lớn nhất trong đời. Tôi băn khoăn rằng sẽ thế nào nếu có một người chị gái giống thế này thực sự căm ghét bạn.

    “Tích, tắc.” Tôi nghe thấy sau lưng. Quay lại, tôi thấy Wiress vừa bò tới. Đôi mắt bà ấy tập trung vào khu rừng.

    “Ồ, ngon, bà ta đã tỉnh. Được rồi, tôi sẽ đi ngủ. Cô và Quả hạch có thể cùng canh giữ.” Johanna nói. Cô ta bước qua và nằm phịch xuống cạnh Finnick.

    “Tích, tắc.” Wiress thì thào. Tôi dẫn bà ấy ngồi đằng trước mình và giúp bà ấy nằm xuống, vuốt ve cánh tay xoa dịu bà. Bà ấy rạp xuống, cử động không yên, thỉnh thoảng thở ra câu nói của mình. “Tích, tắc.”

    “Tích, tắc.” Tôi thỏa thuận nhẹ nhàng. “Tới giờ đi ngủ rồi. Tích, tắc. Ngủ thôi.”

    Mặt trời mọc trên nền trời cho tới khi nó chiếu thẳng tới chỗ chúng tôi. Chắc phải trưa, tôi nghĩ lơ đãng. Không vấn đề gì. Ngang tầm mặt nước, dưới cùng phía bên phải, tôi trông thấy một vệt sáng khổng lồ giống như tia sét đánh vào đám cây và cơn bão điện lại kéo tới. Đúng khu vực mà nó xuất hiện tối qua. Ai đó hẳn đã đi vào phạm vi của nó, tạo ra một cuộc tấn công. Tôi ngồi một lúc quan sát tia chớp, giữ Wiress bình tĩnh, tạm lắng trong yên bình bởi con sóng nước vỗ bập bềnh. Tôi nghĩ đến tối qua, làm thế nào mà tia chớp phát ra chỉ ngay sau khi tiếng chuông vang lên. Mười hai tiếng chuông lớn.

    “Tích, tắc.” bà Wiress thốt, bày tỏ vẻ tỉnh táo trong chốc lát và rồi lại trở về nguyên trạng.

    Mười hai tiếng chuông tối qua. Như lúc giữa đêm. Rồi đến tia chớp. Giờ mặt trời đã lên đỉnh đầu. Như là buổi chiều. Rồi tới tia chớp.

    Tôi chậm rãi ngồi dậy và suy nghĩ về đấu trường. Tia chớp ở chỗ kia. Ở mũi nhọn hình quả táo là trận lụt máu xảy ra, nơi Johanna, Wiress và Beetee bị bắt gặp. Chúng tôi ở phần thứ ba, ngay cạnh đó, khi màn sương xuất hiện. Và khi nó biến mất, những con khỉ lại bắt đầu tập trung ở phần thứ 4. Tích, tắc. Đầu tôi hướng tới phía bên còn lại. Đôi giờ trước, tầm 10h, là con sóng xuất hiện từ phần thứ hai kể từ bên trái nơi mà tia chớp phát ra lúc này. Buổi trưa. Giữa đêm. Buổi trưa.

    “Tích, tắc.” Wiress nói trong lúc ngủ. Khi tia chớp ngừng lại và cơn mưa máu khởi nguồn ngay trên bên trái nó, lời nói của bà ấy đột nhiên có xúc cảm.

    “Ồ,” tôi nói thấp giọng. “Tích, tắc.”

    Đôi mắt tôi đảo xung quanh vòng tròn toàn đấu trường và tôi biết bà ấy đã đúng. “Tích, tắc. Đây là một chiếc đồng hồ.”









     
  19. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    CHƯƠNG 23
    23.1
    Một chiếc đồng hồ. Tôi gần như có thể nhìn thấy những chiếc kim quay xung quanh toàn trường đấu có mười hai phần. Mỗi một giờ là khởi nguồn cho nỗi đe dọa mới, một loại vũ khí mới của nhà sản xuất, và là điểm kết thúc cho giờ trước đó. Tia chớp, mưa máu, sương, lũ khỉ – những thứ này là bốn giờ đầu tiên của chiếc đồng hồ. Và lúc mười giờ, là con sóng. Tôi không biết chuyện gì xảy ra vào 7 giờ còn lại, nhưng tôi biết bà Wiress đã đúng.

    Hiện tại, cơn mưa máu đang đổ xuống và chúng tôi ở trên bờ biển dưới phần có bọn khỉ, quá gần màn sương. Có phải các cuộc tấn công khác nhau nằm trong khu vực tiếp giáp của khu rừng? Không nhất thiết. Con sóng không phải. Nếu màn sương đó lan ra khỏi khu rừng, hay những con khỉ xuất hiện trở lại…

    “Dậy thôi,” tôi ra lệnh, lay Peeta và Finnick cùng Johanna tỉnh lại. “Dậy – chúng ta phải di chuyển.” Dù thế nhưng vẫn còn đủ thời gian để giải thích nguyên lí đồng hồ cho bọn họ. Về câu nói “tích, tắc” của bà Wiress và làm thế nào mà chuyển động của những chiếc kim vô hình lại gây ra một lực chết người lên mỗi phân khu.

    Tôi nghĩ tôi thuyết phục được những người tỉnh táo trừ Johanna, kẻ tự nhiên sẽ phản đối bất cứ điều gì tôi đề nghị. Nhưng kể cả cô ta có đồng ý, an toàn tốt hơn là phải tiếc nuối.

    Trong khi những người khác thu dọn chút đồ vật ít ỏi và giúp Beetee mặc lại bộ đồ liền thân, tôi dựng bà Wiress dậy. Bà ấy tỉnh lại với một câu “tích, tắc” đầy hoảng sợ.

    “Đúng rồi, tích, tắc, đấu trường là một chiếc đồng hồ. Nó là một chiếc đồng hồ, bà Wiress ạ, bà đã đúng.” Tôi nói. “Bà đã đúng.”

    Sự tin tưởng hiện trên khuôn mặt bà ấy – tôi đoán là bởi vì có ai đó cuối cùng cũng hiểu những gì bà ấy biết được từ tiếng chuông đầu tiên.

    “Giữa đêm.”

    “Nó bắt đầu vào giữa đêm.” Tôi xác nhận.

    Một mảng kí ức len lỏi bao phủ lên tâm trí tôi. Tôi trông thấy một chiếc đồng hồ. Không, nó là một chiếc đồng hồ đeo tay, nằm gọn trong lòng bàn tay của Plutarch Heavensbee.

    “Nó bắt đầu vào giữa đêm.” Plutarch nói. Và rồi con chim nhại của tôi sáng lên nhanh chóng và biến mất. Nhớ lại, nó giống như là ông ta đang cố đưa cho tôi gợi ý về cuộc đấu. Nhưng sao lại là ông ta? Thời điểm đó, tôi chỉ không hơn gì một vật tế trong cuộc đấu như ông ta đã từng. Có lẽ Plutarch nghĩ điều đó sẽ giúp tôi với vai trò là một cố vấn. Hay có lẽ đây là một kế hoạch xuyên suốt. Bà Wiress gật đầu về phía cơn mưa máu. “Một giờ ba mươi.” Bà nói.

    “Chính xác. Một giờ ba mươi. Và vào lúc hai giờ, một màn sương độc hại khởi nguồn tại đó.” Tôi nói, chỉ vào khu rừng ngay cạnh. “Nên giờ ta phải di chuyển tới nơi nào đó an toàn.” Bà ấy mỉm cười và ngoan ngoãn đứng dậy.

    “Bà có khát không?” tôi đưa cho bà một chiếc bát được dệt và bà ấy nuốt xuống gần một ga – lông nước.

    Finnick đưa mẩu bánh mì cuối cùng và bà ấy gặm lấy nó. Với việc vượt qua sự bất lực trong giao tiếp, bà ấy đã tỉnh táo trở lại. Tôi kiểm tra vũ khí của mình. Buộc chặt chiếc ống nước và tuýp thuốc trong chiếc dù và cố định nó vào thắt lưng bằng dây leo.
     
  20. Tiểu thiên bình

    Tiểu thiên bình Super Member
    • 659/746

    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    1,042
    Đã được thích:
    1,093
    23.2
    Beetee vẫn khá bất tỉnh, nhưng khi Peeta cố nâng ông ấy dậy, ông ấy phản đối. “Wire.”

    “Bà ấy ở ngay đây.” Peeta nói chuyện. “Bà Wiress ổn cả. Bà ấy cũng đang đi tới kìa.”

    Nhưng Beetee vẫn kháng cự. “Wire.” Ông ấy nằng nặc.

    “Ồ, tôi biết ông ta muốn gì rồi.” Johanna không kiên nhẫn lên tiếng. Cô ta băng qua bờ biển và nhặt về chiếc xi lanh mà chúng tôi lấy ra từ chiếc thắt lưng của ông ta khi tắm gội. Nó được phủ một lớp máu đông dày. “Thứ vô dụng này. Nó là một loại dây điện gì đó. Đó là lí do ông ta có vết cắt. Chạy về phía Sừng dê để lấy thứ này. Tôi không biết nó có thể là thứ vũ khí gì. Tôi đoán cậu có thể kéo ra một mẩu và dùng nó như một chiếc dây thắt cổ hay gì đó. Nhưng thực ra, cậu có thể tưởng tượng việc lão Beetee thắt cổ ai đó không chứ?”

    “Ông ấy thắng đấu trường bằng dây điện đấy. Lập nên một chiếc bẫy điện,” Peeta nói. “Đó là thứ vũ khí tốt nhất mà ông ấy có thể có.”

    Có gì đó kì lạ với Johanna khi không bàn luận tới điều này. Điều gì đó không chân thực. Thật đáng nghi.

    “Có vẻ như cô vừa khám phá ra,” tôi lên tiếng. “Vì cô đặt tên cho ông ấy là Vôn và chỉ có thế.”

    Đôi mắt Johanna thu hẹp nhìn tôi đầy nguy hiểm. “Phải, điều đó là sự ngu xuẩn của tôi, phải không?” cô ta đáp. “Tôi đoán chắc hẳn mình đã bị làm xao nhãng trong việc giữ mạng sống cho những người bạn bé nhỏ của cô. Trong khi cô… gì nhỉ, nhắc lại xem? Giết chết bà Mags?”

    Những ngón tay tôi nắm chặt lấy con dao trên thắt lưng.

    “Tiến lên thôi. Cố gắng nhé. Tôi không quan tâm cô bị kiệt sức hay không, nhưng tôi sẽ xé toạc họng cô ra đấy.” Johanna nói.

    Tôi biết giờ tôi không thể giết cô ta lập tức. Nhưng chỉ là vấn đề thời gian giữa tôi và Johanna. Trước khi có một người giết chết người còn lại.

    “Có lẽ tất cả nên cẩn thận khi bước đi,” Finnick nói, ném cho tôi cái nhìn. Anh ấy lấy cuộn dây và đặt nó lên ngực ông Beetee. “Dây điện của ông đây, Vôn. Coi chừng nơi ông định gán nó vào nhé.”

    Peeta vực ông Beetee giờ đã không còn lải nhải dậy. “Đi đâu?”

    “Tôi muốn tới chỗ Sừng dê và canh chừng. Chỉ để chắc chắn việc chúng ta đúng về cái đồng hồ.” Finnick nói. Có vẻ đó là kế hoạch tốt nhất. Ngoài ra, tôi không để tâm tới cơ hội dùng tới vũ khí lần nữa. Giờ còn có sáu người chúng tôi. Dù bạn không tính Beetee và Wiress, chúng tôi có tới bốn chiến binh khỏe mạnh. Nó quá khác so với thời điểm năm ngoái ở một nơi nào đó, tôi phải làm mọi thứ một mình. Đúng thế, thật tuyệt khi có đồng minh nếu bạn có thể lờ đi ý nghĩ sẽ phải giết chết họ.

     

Chia sẻ trang này