1. Thông báo

    Tuyển dịch giả cho truyện độc quyền của Tầm Hoan (Vui lòng click vào ảnh để xem chi tiết)

    Tuyển dịch giả cho truyện độc quyền của Tầm Hoan
    Dismiss Notice

Ngôn tình Trùng sinh Duyên Nợ Ba Sinh - Tác Giả: Heo Thích Ăn Khoai Tây - Tình Trạng: Full

Thảo luận trong 'Truyện dịch' bắt đầu bởi Chỉ Theo Nam Phụ, 27/4/17.

Những người đang xem bài viết này (Thành viên: 0, Khách: 0)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. A Hổ

    A Hổ ๖ۣۜTầm ๖ۣۜHoan ๖ۣۜC๖ۣۜT๖ۣۜV Super Member
    • 648/746

    • Chân Nhân Bất Lộ
    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • Thánh Ngự Hư Không
    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    6,262
    Đã được thích:
    25,466
    ๖ۣۜTầm ๖ۣۜHoan ๖ۣۜC๖ۣۜT๖ۣۜV


    Chương 40

    Đường Minh Húc và Đường Dương ngàn tính vạn tính, thậm chí còn từ bỏ huyết thống gia tộc mình, lại không ngờ, đối với Phong Tế, đối tượng anh nhắm vào chính là Đường Dương. Đường gia ra sao không có quan hệ gì với anh, nhưng còn Đường Dương... Nếu hắn an phận thủ thường không tùy tiện nhảy nhót, thì Phong Tế sẽ không động vào hắn.

    Nhưng hết lần này tới lần khác, con người không có cách nào khống chế dục vọng của mình.

    Từng nắm giữ, sẽ không muốn dễ dàng mất đi. Một người từng đứng trên cao chỉ điểm giang sơn, đâu dễ dàng buông tha tất cả cam tâm tình nguyện trở lại tầng dưới chót nhất, biến thành hai bàn tay trắng chứ.

    Đường Minh Húc khẽ híp mắt, nhìn đám người Đường gia bên dưới thảo luận ồn ào, mặt đỏ tới mang tai, còn Đường Miện ngồi bên cạnh ông ta, lại không nói một câu nào. Nếu nói hổ thẹn, thì ông ta chỉ hổ thẹn với đứa con trai lớn của mình. Bất quá, cho dù hắn không còn là người thừa kế của nhà họ Đường, ít nhất người làm cha như ông còn có thể đảm bảo Đường Miện không cần phải lo áo cơm.

    Có điều đám người Đường gia bên dưới…

    Mấy chục năm qua, từ khi cha ông ta bắt đầu, tất cả tài sản của Đường gia đều do cả nhà bọn họ tạo nên, mà nhóm người này, chính là quỷ hút máu của nhà họ Đường! Cho tới bây giờ chỉ biết khoa tay múa chân, lại không chịu cống hiến gì cho Đường gia. Nguyên nhân Đường Minh Húc ông ta chọn con đường đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng này, cũng tại đám người kia.

    Đám người nhà họ Đường này chỉ biết đồng cam, chứ không thể cộng khổ!

    Sự trào phúng và khinh miệt trong mắt được che giấu rất kỹ, Đường Minh Húc hắng giọng một cái, đợi mọi người yên tĩnh lại, mới chậm rãi nói: "Vậy, dưới tình huống hiện tại, mọi người có tính toán gì không?"

    Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng một ông cụ mặc trang phục đời Đường có mặt mũi rất hiền lành lên tiếng: "Minh Húc à, mọi người đều biết mấy chục năm nay, con và cha con đã cống hiến không ít cho Đường gia, nhưng chuyện lần này thật sự thiệt hại quá lớn. Đường thị trực tiếp tuyên bố phá sản, những sản nghiệp khác của nhà họ Đường chúng ta mặc dù có, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào Đương thị, giờ, aizzz..."

    "Bác hai, bác muốn nói gì, cứ nói thẳng đi." Đường Minh Húc mở mắt, nhìn ông cụ nhàn nhạt nói.

    "Minh Húc, việc này..." Ông cụ hơi do dự, cuối cùng một ông cụ ngồi bên cạnh ông ta vừa nhìn liền biết có tính cách nóng nảy trực tiếp lên tiếng.

    "Anh hai, nếu anh thấy ngại, thì để em nói, dù sao trước nay em cũng chẳng sợ mất mặt!" Sau khi nói với ông cụ xong, ông cụ mặc âu phục xám tro xoay đầu nhìn Đường Minh Húc, "Minh Húc, coi như chú nhìn con lớn lên, biết con lúc nào cũng cẩn trọng tận tâm tận lực. Nhưng thiệt hại lần này quả thật quá lớn, Đường thị phá sản rồi! Sản nghiệp trụ cột của nhà họ Đường chúng ta không còn, con không cảm thấy con nên gánh trách nhiệm hả?"

    "Chú út, nếu con nhớ không lầm, chính vì muốn gánh trách nhiệm, nên con mới trục xuất Đường Dương nhỉ?" Mọi cử động của Đường Minh Húc đều rất thản nhiên, có lẽ vì ông ta đã có đường lui, nên mới có thể bình tĩnh thế.

    "Chuyện này liên quan gì tới Đường Dương! Tất cả mọi thứ trước đó của Đường thị không phải do con và Đường Miện phụ trách sao? Một là gia chủ đương nhiệm, một là người thừa kế tương lai, biết làm việc thật, xảy ra chuyện còn để con trai út, em trai mình gần như rảnh rỗi ở nhà chịu trách nhiệm!" Ông cụ được Đường Minh Húc gọi là chú út giận tái mặt, giễu cợt nói.

    Đường Miện giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn tiếp tục ngồi ở đó, không nói một lời. Cho dù bây giờ hắn nói, lần hợp tác với gia tộc White này thực ra do Đường Dương đề cập trước, thì có ích lợi gì? Tình huống bây giờ đã vậy, hắn còn có thể làm thế nào?

    Huống chi, hình như ba và em trai đã sắp xếp chuyện gì đó, hắn ngoại trừ phối hợp thì còn có thể làm gì?

    Đường Miện gần bốn mươi tuổi, đã quen với cuộc sống giàu có Đường gia dành cho từ lâu, nếu mất đi, thì bản thân hắn cũng không có năng lực duy trì cuộc sống như vậy. Một bên là ba và em trai tính toán thâm sâu, một bên là người nhà họ Đường vô cùng hung ác, nên chọn thế nào, Đường Miện là người rõ ràng nhất.

    Do đó, đối mặt với tình huống như vầy, tiếp tục giữ im lặng mới là việc hắn nên làm.

    "Thế chú út cảm thấy nên làm sao?" Đường Minh Húc đan hai tay vào nhau, khuỷu tay đặt trên bàn hội nghị, khóe môi nở nụ cười tao nhã, khiến người ta cảm thấy như được gió xuân gột rửa.

    "Hừ!" Ông cụ dùng mũi hừ một tiếng, "Đường thị xảy ra lỗi lầm lớn vậy, con làm gia chủ và con trai con làm người thừa kế, chẳng lẽ không biết chịu trách nhiệm hả? Đuổi Đường Dương ra khỏi Đường gia thì có ích gì, các con phải..." Đột nhiên ông ta lắc lắc tay, nói với ông cụ mặc trang phục đời Đường bên cạnh, "Anh hai, anh kéo áo em làm gì! Vốn chính là thế, lẽ nào Đường Minh Húc và Đường Miện không nên chịu trách nhiệm à, bảo bọn chúng rời khỏi Đường gia mới đúng!"

    "Em trai!” Ông cụ mặc trang phục đời Đường đứng dậy lớn tiếng quát ông cụ mặc âu phục ngừng lại, sau đó nhìn Đường Minh Húc ngồi ở chủ vị, nét mặt vẫn rất bình thản, "Minh Húc, con đừng trách chú con, chẳng qua Đường thị phá sản như vậy, nhất thời không thể tiếp nhận. Con biết mà, trên tay mọi người đều có cổ phần của Đường thị, kết quả lại thành ra thế này..."

    "Bác hai, bác ngồi xuống đi." Đường Minh Húc giơ tay lên một cái, đợi ông cụ ngồi xuống mới nói tiếp, "Thực ra con biết, những gì chú út vừa nói hẳn là phần lớn suy nghĩ của người ngồi đây." Nhìn mọi người bên dưới vì lời này mà thoáng đứng ngồi không yên, ông ta nhếch môi, "Kỳ thực, đây cũng là một cách giải quyết. Đường thị phá sản, khiến tất cả mọi người thiệt hại nặng nề, con và Đường Miện cũng khó thoát tội."

    "Cho nên, trước hết cứ để Đường Dương rời khỏi Đường gia, vì lần hợp tác này, ban đầu do nó và..." Ý vị sâu xa nhìn chú út một cái, Đường Minh Húc nói tiếp, "Đường Kiều gả đến gia tộc White như đã nói. Đường Kiều lập gia đình rồi, không được tính là người nhà họ Đường nữa, nên con chỉ có thể trừng phạt Đường Dương trước."

    Nghe được lời này, chú út ban nãy còn rất oán giận bất mãn cuối cùng cũng thu liễm một chút, bởi vì Đường Kiều không phải ai khác, chính là cháu gái của ông ta. Đến tận bây giờ, ông ta mới nhớ, ban đầu hợp tác, ông ta đã giơ hai tay tán thành, thậm chí còn trợ giúp một phen. Nếu quả thật phải truy cứu trách nhiệm Đường thị phá sản, thì ông ta cũng chạy không thoát !

    Trước đó ông ta chỉ mới nghĩ làm sao kéo hai cha con Đường Minh Húc xuống đài, lại quên mất vụ này! Khi nãy ông ta ăn nói công kích thế, Đường Minh Húc sẽ không kéo ông ta xuống nước luôn chứ? Thấp tha thấp thỏm nhìn Đường Minh Húc, sau khi đối mặt với ánh mắt sáng ngời cười như không cười, chú út cúi đầu không nói gì nữa.

    Thấy mọi người đều rất yên tĩnh, Đường Minh Húc híp mắt tiếp tục nói: "Tuy Đường Dương đã bị trục xuất, nhưng con và Đường Miện mới là người xác nhận cuối cùng và người thực hành lần hợp tác này, nên chúng con hẳn phải gánh vác trách nhiệm."

    Vừa dứt lời, Đường Minh Húc lấy một con dấu ra đặt lên bàn: "Đây là con dấu chủ nhân Đường gia mới có thể nắm giữ, được truyền từ đời cụ tổ tới nay, hiện tại tôi giao ra đây."

    "Minh Húc!"

    "Ba!"

    "Gia chủ!"

    Có người mừng thầm, có người hoảng hốt lo sợ, nhưng trong đó chỉ có Đường Miện mới thực sự vừa khiếp sợ vừa lo lắng. Thu hết nét mặt mọi người vào mắt, Đường Minh Húc mỉm cười: "Xảy ra sai lầm lần này, Minh Húc chỉ có thể tạm biệt chức gia chủ để tỏ ý xin lỗi."

    Chỉ thấy hai mắt mọi người kể cả ông bác hai trước mặt còn rất đường hoàng đều tỏa sáng, Đường Minh Húc cười nhạt: "Ngoài ra, tôi và Đường Miện cũng sẽ rời khỏi Đường gia, không còn quan hệ với nhà họ Đường nữa. Từng xu từng hào thuộc về Đường gia, chúng tôi sẽ không mang theo."

    Nói xong, ông ta đứng lên, nói với Đường Miện đang há mồm trợn mắt: "Đi thôi, Đường Miện." Nói xong, xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi này.

    Tuy Đường Miện có chút không thể chấp nhận, nhưng sau khi cúi chào mọi người liền đuổi theo ba mình. Nếu ba đã rời khỏi Đường gia, mà hắn còn ở lại đây thì sẽ có kết quả gì, hắn rõ ràng nhất.

    Cha con Đường Minh Húc cứ thế rời khỏi Đường gia, chỉ mang theo một ít quần áo để thay, rất phóng khoáng rời đi. Để lại đám người đỏ mắt với con dấu kia, và người duy nhất có phản ứng ngược lại, đó là ông cụ mặc trang phục đời Đường.

    "Đường gia, xong rồi..." Nhìn đám người đỏ mắt, đỏ mặt không ngừng vạch điểm yếu công kích lẫn nhau, bác hai Đường Minh Húc run rẩy đứng lên, sau khi lắc lắc đầu bèn chậm rãi rời đi.

    Tuy trước đó ông ta cũng bị mê hoặc bởi con dấu tượng trưng cho gia chủ Đường gia ấy, nhưng tĩnh táo lại ông ta biết rõ. Đường Minh Húc là người duy nhất có thể chống đỡ Đường gia, giờ Đường Minh Húc rời khỏi Đường gia như thế, Đường gia đã nát bét này chẳng biết có thể chống đỡ bao lâu.

    Mà ông ta, cũng không thể làm gì, cùng lắm chỉ để một nhà của mình ít chịu tổn thất một chút.

    Đám người kia chỉ biết tranh giành, nếu Đường Minh Húc dám rời khỏi Đường gia, thì cho thấy ông ta chắc chắn có đường rút. Đáng tiếc, ông ta làm rất tốt, chủ động rời đi để gánh vác trách nhiệm Đường thị phá sản, người khác cũng không thể nói Đường Minh Húc không tốt, chỉ có thể nói Đường gia bọn họ qua cầu rút ván!

    Đường gia... sắp biến mất rồi.

    Nhìn ánh nắng chiều nơi chân trời, ông cụ lặng lẽ thở dài lần nữa, lên xe ngồi trở về nhà. Vẫn nên mau chóng về thượng lượng với con trai một chút, phải ứng phó ra sao mới có thể để thiệt hại giảm đến mức thấp nhất.

    ***

    "Do đó, Đường Minh Húc và Đường Miện cũng rời khỏi Đường gia rồi?" Cảnh Thần vì nghe được tin này, rốt cuộc cũng dời toàn bộ sự chú ý luôn tập trung trên tài liệu của mình đi, không tiếp tục chiến đấu với báo cáo nữa.

    Phong Tế gật đầu, ngón tay thon dài nhịp trên mặt bàn: "Đi rất phóng khoáng, rất kiêu ngạo. Mọi người đều biết Đường Minh Húc vì gánh vác trách nhiệm Đường thị phá sản, nên mới trục xuất bản thân và hai đứa con trai ra khỏi Đường gia."

    Cảnh Thần co quắp khóe môi, thở dài nói: "Người Đường gia còn đang bận bịu xem gia chủ nên thuộc về ai à? Thật không biết bọn họ sẽ phản ứng gì khi biết cha con Đường Minh Húc đã làm lại từ đầu từ sớm."

    "Người Đường gia đâu phải ai cũng ngu ngốc, ít nhất một nhà bác hai Đường Minh Húc đang lặng lẽ xử lý ít cổ phần và sản nghiệp trong tay, chuẩn bị rời khỏi thành phố Hải Thiên đó." Phong Tế ấn Enter một cái, nhìn văn bản mình xử lý xong, rất hài lòng gật đầu, "Toàn bộ công việc bên anh hoàn thành rồi, tiểu Thần à."

    "Em còn một chút." Cảnh Thần tiếp tục dời sự chú ý của mình về báo cáo, làm hai việc một lúc, "Dù sao người thông minh cũng ít. Bất quá nếu ngoại trừ một nhà Đường Minh Húc ra, Đường gia không còn nhà nào có năng lực nữa, thì em rất thông cảm với cả nhà họ."

    "Vì vậy, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Đường Minh Húc không chỉ đề phòng chúng ta, mà còn không muốn dính líu tới Đường gia nữa." Phong Tế đóng laptop lại, nhún vai nói, "Người nhà họ Đường không phải không có năng lực, mà vì số người tiếp xúc với công việc quá ít, nên biến thành hạng người vô năng nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Có điều đây chính là thành quả mấy chục năm Đường Minh Húc và ba ông ta cùng nhau nỗ lực, chúng ta chỉ là mồi dẫn lửa thôi. Vốn Đường Minh Húc chuẩn bị đến đời Đường Dương mới hoàn toàn tách khỏi Đường gia đấy."

    "Tách khỏi Đường gia?" Cảnh Thần không nhịn được ngẩng đầu, giọng điệu cũng cao vút mấy phần, nhíu chặt mày, "Em nói này, Tế, đừng nói chúng ta vô thức trở thành quân cờ nhé?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/5/17
    Cọp Cái thích bài này.
  2. A Hổ

    A Hổ ๖ۣۜTầm ๖ۣۜHoan ๖ۣۜC๖ۣۜT๖ۣۜV Super Member
    • 648/746

    • Chân Nhân Bất Lộ
    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • Thánh Ngự Hư Không
    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    6,262
    Đã được thích:
    25,466
    ๖ۣۜTầm ๖ۣۜHoan ๖ۣۜC๖ۣۜT๖ۣۜV


    Chương 41 (Hoàn)

    "Tiểu Thần à, Đường Minh Húc và Đường Dương còn chưa dám xem chúng ta là quân cờ." Phong Tế híp mắt nói, "Chúng ta chỉ là mồi dẫn lửa thôi, em yêu."

    Nghe xong lời này, Cảnh Thần nhún vai, sau đó đóng tập tài liệu lại: "Không được, em vẫn chưa nghĩ ra, trong lòng rất khó chịu!"

    Vừa nghĩ tới mình bị lợi dụng như vậy, Cảnh Thần không có cách nào tỉnh táo nữa. Nên tạm thời ngừng làm việc, trạng thái thế này không thích hợp để cô làm tiếp. Bản báo cáo rất quan trọng, chỉ cần sai một tí đã dẫn tới phiền toái lớn.

    "Yên tâm đi, tiểu Thần." Phong Tế ôm Cảnh Thần vào lòng, trấn an hôn trán cô, "Người của Đường gia cho dù vô dụng, nhưng sau khi biết tính toán của Đường Minh Húc, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cha con họ như vậy."

    Cảnh Thần nhíu mày, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ cười như hồ ly của Phong Tế: "Anh định cho Đường gia biết hết tất cả kế hoạch của Đường Minh Húc ư?"

    "Không chỉ có cha con họ mới thông minh đâu, ngay cả những người Đường gia hơi nói khoác kia đâu phải cái gì cũng không hiểu." Phong Tế hơi nhếch môi, "Cha con Đường Minh Húc cho rằng bọn họ lừa được bọn họ, lại không biết..."

    "Còn có con hồ lỳ như anh lúc nào cũng nhìn chằm chằm bọn họ chứ gì!" Cảnh Thần tiếp lời.

    "Tiểu Thần, em nói chồng em thế này hả?"

    "Anh vốn là hồ ly mà, lúc đeo mắt kính càng giống hơn." Cảnh Thần nói xong đẩy Phong Tế ra, tiếp tục mở laptop bắt đầu gõ bàn phím. Đã biết đối sách của Phong Tế, Cảnh Thần hoàn toàn yên tâm, chăm chú quay lại công việc của mình.

    "Nếu anh là hồ ly, vậy em là gì hửm, tiểu Thần, hồ ly tinh sao?" Phong Tế nhẹ nhàng phun ra một câu, khiến ngón tay Cảnh Thần nhất thời cứng đờ trên bàn phím.

    ***

    Đường Dương rất đau đầu.

    Đường Dương vô cùng đau đầu.

    Đường Dương đã đứng ngay rìa sắp hỏng mất.

    Rõ ràng kế hoạch của hắn và ba rất hoàn mỹ, hắn ẩn nấp trong tối khống chế công ty phát triển đến mức cũng được, nếu không lúc trước hắn đâu có khả năng dứt khoát cho Bạch Tước Vũ 5 triệu chứ.

    Nhưng tất cả đều rất tốt mà, tại sao đột nhiên xảy ra vấn đề!

    Các doanh nghiệp cung ứng đã ký kết hợp đồng với công ty đột nhiên kết thúc hợp đồng, tuy công ty nhận được phí bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng sự phát triển của công ty lại xảy ra vấn đề lớn. Không có vật liệu, công ty phải ăn nói với đối tác thế nào?!

    Nếu thực sự không thể giao hàng đúng hạn, thì phí bồi thường vi phạm hợp đồng công ty nhận được căn bản không đủ đền bù!

    "Ba, rốt cuộc tin tức này ai tiết lộ ra ngoài!" Đường Dương tức giận quát, mái tóc rối loạn cho thấy tâm trạng tồi tệ của hắn, "Vì sao đột nhiên Đường gia chỉa mũi nhọn vào công ty chúng ta, không phải chúng ta vẫn che giấu rất tốt mà!"

    Đường Minh Húc uống một ngụm trà, đặt tách trà xuống: "Đường Dương, giờ con đang nghi ngờ ai?"

    Khẽ cắn môi, Đường Dương tỉnh táo lại một chút, giọng điệu rốt cuộc bình tĩnh: "Ba, ba nói xem con còn có thể nghi ngờ ai."

    "Không phải nó."

    "Sao ba có thể chắc chắn không phải anh ấy, người ba đáng kính của con!" Lần này Đường Dương thật sự sốt ruột, nếu vẫn không tìm được nhà cung ứng thích hợp, thì tâm huyết mấy năm nay của hắn sẽ đổ sông đổ biển. Đến lúc đó, không còn hậu thuẫn nữa, căn bản không thể trở lại như ngày xưa!

    "Đường Dương, nếu chúng ta phá sản, nó cũng không có lợi ích gì đâu." Thở dài một cái, Đường Minh Húc để tách trà xuống. Ông ta làm gì đều tính toán hết, nhưng bất cẩn thế này, chỉ có Đường Dương, con trai út của ông ta. Nhìn dáng vẻ chật vật của Đường Dương, Đường Minh Húc lại không nhịn được ở trong lòng yên lặng thở dài.

    Phong Tế, ông ta đã đánh giá thấp người thanh niên này.

    Tuy Phong Tế vẫn chưa trực tiếp ra tay với bọn họ, song sẽ không nhìn bọn họ lớn mạnh.

    Bởi Đường Dương từng là vị hôn phu của Cảnh Thần, bởi Đường Dương từng tràn đầy tính toán với Cảnh Thần, bởi Đường Dương từng vì Cảnh Thần yêu hắn sâu sắc, mà không chút do dự tổn thương Cảnh Thần.

    "Đường Đương, chuẩn bị sẵng sàng đi. Người khiến Đường gia biết công ty này là của cha con chúng ta, chính là Phong Tế." Đối diện với ánh mắt con trai út của mình, Đường Minh Húc gằn từng chữ một. Có lẽ ông ta tính sai rồi, nếu lúc trước ông ta buông tha... Hiện tại, Đường gia còn có Đường Miện, nói không chừng sẽ không thay đổi như hôm nay.

    Đáng tiếc, hối hận là một việc hoàn toàn không có ích lợi gì.

    Đường Minh Húc tính toán nhiều thế, chung quy lại tính sót.

    Phong Tế rất yêu Cảnh Thần, nên cho tới bây giờ anh không buông tha cho Đường gia và sự quan tâm của Đường Dương.

    Đứa con trai út của ông ta ưu tú vậy, lại vì chuyện này mà ngã xuống.

    "Là hắn..." Đường Dương nghe lời Đường Minh Húc nói, nghi ngờ không thôi, "Sao hắn biết được, rõ ràng con che ấu giấu rất khá mà!"

    Hắn biết rõ lúc trước hắn đã tổn thương Cảnh Thần, nếu không Cảnh Hoằng Hi cũng sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy với Đường Minh Húc.

    Nhưng Phong Tế...

    Chết tiệt!

    Sớm biết Cảnh Thần sẽ tìm được một người đàn ông thế này, trước đây, hắn không nên vì Bạch Yến Vũ mà...

    Tài sản Cảnh gia, Cảnh Thần, cứ như vậy lướt qua hắn.

    Đường Minh Húc nghe lời Đường Dương nói, lại thở dài. Đứa con trai út này của ông, nói âm hiểm cũng âm hiểm, chuyện tính toán tài sản Cảnh gia cũng có thể làm được. Nhưng đôi khi hắn lại nặng tình nặng nghĩa, cũng vì sự mâu thuẫn của hắn, nên mới để Phong Tế phát hiện.

    "Tờ chi phiếu 5 triệu con đưa Bạch Tước Vũ, Nhan Tứ - thuộc hạ của Phong Tế từng thông qua ngân hàng tra ra con."

    "Nên, lần này Phong Tế tiết lộ tin tức cho Đường gia?" Đường Dương lẩm bẩm.

    Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tuy Đường gia chưa đến nỗi sa sút, nhưng vẫn mạnh hơn công ty gia công của hắn, muốn cho công ty phá sản cũng không phải chuyện khó gì. Huống chi công ty hắn mới thành lập mấy năm, đối mặt với tài chính liên tục xảy ra vấn đề, cũng không có quá nhiều năng lực ứng phó.

    "Chuẩn bị đi, Đường Dương." Đường Minh Húc nói xong, chậm rãi rời khỏi phòng.

    Chuẩn bị, chuẩn bị cái gì, phá sản sao?!

    Không, hắn không cam lòng!

    Đường Dương mím chặt môi, mặc áo vest đi ra ngoài, chỉ cần doanh nghiệp cung ứng chịu cung cấp nguyên vật liệu, công ty hắn còn có thể cứu!! Hắn không tin, Trung Quốc lớn như vậy, chẳng lẽ hắn không tìm được nhà cung ứng sao! Chỉ cần có tiền, lẽ nào không mua được thứ hài lòng.

    Chẳng qua, Đường Dương không ngờ, vì biết cha con họ rút củi dưới đáy nồi, những người nhà họ Đường khác hiếm khi đoàn kết lại với nhau. Bọn họ phong tỏa, công kích công ty Đường Dương ở mọi mặt, cuối cùng, hắn chỉ có thể vất vả trầy trật tuyên bố phá sản.

    Khi một số chuyện kết thúc, Đường Dương mới phát hiện, Bạch Yến Vũ đã mất tích, cô ta dẫn theo cặp trai gái của bọn họ, còn có một triệu - tài sản riêng cuối cùng của bọn họ không thuộc về công ty, chỉ để lại một tờ giấy ly hôn.

    Tuy không đồng ý, nhưng Đường Dương vẫn ký tên.

    Bạch Yến Vũ nói đúng, chẳng lẽ hắn còn muốn giữ cô ta ở lại cùng gánh nợ nần à? Hai đứa con của bọn họ còn nhỏ, có một triệu kia, ít ra cuộc sống của hai đứa sẽ không tệ.

    Thế này, cũng tốt.

    Sau đó, Đường Dương dẫn Đường Minh Húc rời khỏi thành phố Hải Thiên, không ai biết bọn họ đã đi dâu, hoặc cuộc sống ra sao, bởi không còn bất kỳ tin tức nào của bọn họ nữa.

    Công ty phá sản không liên quan gì tới Đường Miện, hắn và vợ cũng rời khỏi Hải Thiên, bọn họ không nợ nần, chí ít cuộc sống không khó khăn lắm.

    Mà Đường gia, sau khi biết công ty cha con Đường Minh Húc phá sản, nội bộ lại bắt đầu lục đục, cuối cùng hoàn toàn suy sụp, biến mất khỏi giới thượng lưu Hải Thiên.

    Những việc này không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới thành phố Hải Thiên, cuộc sống của những người khác vẫn như cũ, chỉ có Phong Tế và Cảnh Thần mới quan tâm một chút.

    "Kết thúc rồi." Đứng ngay bờ biển, nhìn mặt biển nhấp nhô, Cảnh Thần nói.

    "Đúng vậy, kết thúc rồi." Phong Tế cởi áo vest khoác lên người Cảnh Thần, "Bờ biển trời lạnh, em nên mặc nhiều chút."

    "Dù sao cũng về ngay thôi." Cảnh Thần kéo áo khoác trên người, mỉm cười với chồng, "Thực ra cảm giác có chút không thật lắm, Tế à. Sống lại ở một thế giới như vậy, còn dây dưa với những người đó."

    "Không thật sao?" Phong Tế ôm cô, cúi đầu hôn môi cô. Một lúc sau, anh buông cô ra, "Thế này, còn không thật hửm?"

    "..." Cảnh Thần bất đắt dĩ nhìn anh, "Anh biết rõ em đang nói cái gì thật mà."

    Đường Dương từng chiếm đoạt Cảnh gia, khiến Cảnh Thần mất hết tất cả, giờ hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của vợ chồng họ.

    "Tiểu Thần, đây là con đường cha con họ chọn. Em cũng biết, anh thật sự chưa làm gì bọn họ cả." Phong Tế khẽ cười hai tiếng nói.

    Phản ứng của Cảnh Thần là trực tiếp liếc anh một cái, con hồ ly giảo hoạt này đâu làm gì đâu, chỉ khiến người ta phá sản, trắng tay thôi, nếu quả thật làm gì đó, chẳng lẽ khiến người ta không sống được?!

    "Vậy cũng tốt, không phải sao?" Phong Tế nắm tay Cảnh Thần đi tới chỗ bọn họ đỗ xe, "Lần này tiểu Thần không cần lo lắng vấn đề Đường Dương nữa nhé, chúng ta có thể sống thật tốt rồi."

    Hai người lên xe, rời khỏi nơi này.

    Từng ngày trôi qua, dù có chuyện gì xảy ra, Trái Đất cũng không ngừng chuyển động.

    Rốt cuộc Nhan Tứ cũng không còn chìm đắm trong quá khứ nữa, hoàn toàn tạm biết mối tình đầu, tìm một cô gái kết hôn sống qua ngày. Mà Lam Phong luôn luôn yêu nghiệt, rốt cuộc trong một lúc theo đuổi cái đẹp sai lầm một lần, biến thành lễ vật của người khác, sau cùng định xuống.

    Cuộc sống của Cảnh Thần và Phong Tế cứ trôi qua như thế, con cái ngày một trưởng thành, bọn họ dần dần già đi.

    Khi bọn họ lại trở thành ông bà nội, người già trong nhà cũng từ từ mất. Sau khi Phong Hồng Thinh qua đời, Phong Tế hoàn toàn tuyệt giao với Phong gia, người mẹ Lan Lăng này cuối cùng không chiếm được cái gì từ Phong Tế.

    Mặt trời chiều ngã về Tây, tại biệt thư ven biển, Cảnh Thần mái tóc bạc trắng tựa đầu vào vai Phong Tế.

    "Tế, lại một đời trôi qua nữa." Cảnh Thần nhìn những bông hoa khoe sắc dưới dưới ánh mắt trời, mỉm cười nói.

    "Nếu có cơ hội, kiếp sau còn ở bên tôi không, tiểu Thần?" Phong Tế tràn đầy nếp nhăn nắm chặt bàn tay lốm đốm của Cảnh Thần, giọng nói khàn khàn hỏi.

    "Được." Cảnh Thần không do dự trả lời, "Nhưng lần này ông không thể bỏ tôi lại một mình mà đi trước, nếu không kiếp sau tôi không ở bên ông nữa!"

    "Đươc, chúng ta cùng đi, bất kể kiếp này hay kiếp sau đều cùng nhau." Từng tìm kiếm vô vọng trong mười bốn năm ròng rã, ông không muốn nếm lại cảm giác đó nữa.

    Khi con gái bọn họ tới nhà ấm trồng hoa tìm hai người, bèn phát hiện, hai ông bà đã rúc vào nhau, giống như hạnh phúc say giấc vậy.

    Hai hàng nước mắt lăn dài, cô lập tức gọi anh hai và người nhà tới.

    Không rời không bỏ, ngay cả chết cũng không có cách nào ngăn trở bọn họ.

    Đây là dòng chữ được khắc trên bia mộ hợp táng của Cảnh Thần và Phong Tế, là di ngôn Phong Tế để lại.

    - Hoàn Chính Văn -
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/5/17
    Cọp Cái thích bài này.
  3. A Hổ

    A Hổ ๖ۣۜTầm ๖ۣۜHoan ๖ۣۜC๖ۣۜT๖ۣۜV Super Member
    • 648/746

    • Chân Nhân Bất Lộ
    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • Thánh Ngự Hư Không
    • Tiếu Ngạo Giang Hồ
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    6,262
    Đã được thích:
    25,466
    ๖ۣۜTầm ๖ۣۜHoan ๖ۣۜC๖ۣۜT๖ۣۜV


    Chương 42: Ngoại truyện về Bạch Tước Vũ

    Ngồi trong quán cà phê, ngón tay trắng nõn tinh té đang nhảy nhót giống như tinh linh chơi đùa trên bàn phím notebook, khóe môi nở nụ cười thản nhiên. Đây là một cô gái rất xinh đẹp, tóc dài, trang điểm tinh tế, ăn mặc khéo léo, rước lấy bao nhiêu ánh nhìn chăm chú của đàn ông, chẳng qua bản thân cô lại không thèm quan tâm.

    Bà chủ quán cà phê bưng một tách Cappuccino tới, đặt ly cà phê trong tầm tay cô gái, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

    "Hình như tôi đâu có gọi cà phê?" Cô gái quay đầu, cười cười với bà chủ, nụ cười xinh đẹp đó càng khiến đàn ông hai bên trái phải luôn nhìn chăm chú không nỡ dời mắt.

    "Cảm ơn cậu tới đây mỗi ngày, để việc làm ăn của tôi tốt lên." Bà chủ nhoẻn miệng cười, lại đẩy tách Cappuccino đó tới gần cô gái, "Đây là quà cảm ơn."

    "Keo kiệt quá, cậu là chủ quán cà phê mà, một tách Cappuccino đã muốn đuổi tôi đi rồi." Cô gái cười trêu chọc, bưng tách cà phê lên uống.

    "Cậu là đại cổ đông của quán đấy!" Bà chủ tức giận liếc cô gái một cái, "Nhưng nói thật, cậu tính tiếp tục như vậy sao, Tước Vũ?"

    "Vậy tính thế nào?" Bạch Tước Vũ nhướng chân mày lá liễu của mình nhìn đối tác, "Cậu cũng biết, tớ thế này ra ngoài tìm việc cũng không thực tế, thà cứ vậy đăng chút văn chương lên mạng tốt hơn. Vả lại, chẳng phải việc làm ăn của quán cũng không tệ à? Dù sao tôi không lo ăn mặc là được."

    "Cậu biết rõ tôi không phải nói chuyện này mà!" Bà chủ thoáng tức muốn nổ phổi nói, "Cậu định khi nào tìm một người bạn trai đây, cậu biết không, bác trai, Vô Ngấn còn có tôi đều rất lo cho cậu đấy!"

    Mặc dù phụ nữ hai mươi lăm tuổi vẫn còn rất trẻ, nhưng cũng không có nhiều thời gian, thời gian mấy năm thoáng cái trôi qua, đến lúc đó chỉ có thể thành gái ế lớn tuổi.

    "Diệp Tú, người khác có lẽ không biết, nhưng cậu còn chưa rõ sao?" Bạch Tước Vũ mỉm cười, nụ cười mang theo mấy phần mất mát và đau thương, "Một cô gái như tôi, nếu thực sự tìm được một người đàn ông tốt, thì mới là chuyện kỳ lạ."

    "Cô gái như cậu thì sao!" Giọng Diệp Túc nâng cao lên vài phần, "Chỉ là mối tình đầu thất bại mà thôi, có sao đâu?! Bây giờ, có bao nhiêu mối tình đầu có thể thành công chứ, hơn nữa kết hôn rồi còn có thể ly hôn mà! Phụ nữ đã ly hôn đều có thể tìm được một người đàn ông tốt cho mình, tại sao cậu không thể!"

    Khóe môi Bạch Tước Vũ co quắp, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Diệp Tú, cậu không hiểu."

    Cô không giống ba và người anh sinh đôi Vô Ngấn, vì gia cảnh không xứng mà chia tay với bạn trai, rời khỏi thành phố quen thuộc đến thành phố xa lạ không có ai biết, cô không phải đến để chữa thương, mà cô là... muốn vứt bỏ quá khứ, đáng tiếc, cô không làm được.

    Nửa đêm tỉnh giấc, cô luôn luôn lệ rơi đầy mặt.

    Bảy triệu, dùng cuộc sống gần năm năm làm tình nhân đổi lấy, cũng đủ cho cả nhà họ không ăn không uống cũng có thể hạnh phúc cả đời.

    Thực ra, cô từng mong đợi tình yêu, từng hi vọng được mặc áo cưới, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất.

    Tiếc thay, hết thảy đều bị phá hủy, bị sự hư vinh và tham lam của bản thân phá hủy.

    Bạch Tước Vũ làm một đóa hoa tươi nở vào lúc chưa tới thời gian nở rộ, đã bắt đầu héo tàn.

    Đường Dương, gã đàn ông đẹp trai giàu có kia, hái nụ hoa chờ nở - Bạch Tước Vũ, nhưng không che chở cô thật tốt. Đương nhiên, hắn cũng không thể che chở cô, bởi cô chỉ là tình nhân, em vợ hắn, chứ không phải vợ hắn.

    Hối hận không?

    Bạch Tước Vũ không bao giờ thừa nhận mình hối hận, cho dù trái tim cô đã sớm thủng một lỗ lớn.

    Cô gái như cô, sao có thể có được sự thương yêu của người đàn ông tốt chứ. Cô không người từng có mối tình đầu, mà từng là tình nhân của kẻ khác, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

    Nên, cứ ở vậy cũng không tệ.

    Dù sao, cô có tiền.

    Mà số tiền này, là dùng hạnh phúc cả đời cô đổi lấy.

    Diệp Tú nhìn Bạch Tước Vũ dầu muối đều không vào, chỉ có thể thở dài một tiếng, trở lại quầy bar tiếp tục bận bịu.

    Cô là vợ chưa cưới của Bạch Vô Ngấn, là người hợp tác của Bạch Tước Vũ, chị dâu tương lai của Bạch Tước Vũ, nhưng cô không có năng lực xen vào cuộc đời Bạch Tước Vũ. Cả ba Bạch Tước Vũ và anh trai đều không làm được, nói gì tới một nửa người nhà như cô.

    Sau khi Diệp Tú rời đi, Bạch Tước Vũ tiếp tục tập trung vào văn chương, chợt thấy WeChat[1] truyền tới một tin nhắn.

    [1] WeChat là một công cụ liên lạc di động mới và mạnh mẽ. WeChat hỗ trợ gửi tin nhắn thoại, video, ảnh và văn bản, tương tự như Zalo, Viber.

    Phong Nguyệt Vô Quan: Tôi đến thành phố Y rồi, có thời gian sẽ tìm cô, đừng quên chiêu đãi tôi nha.

    Khi cô trả lời một chữ "Được", mới phát hiện đối phương đã logout.

    Phong Nguyệt Vô Quan là người bạn Bạch Tước Vũ quen trên mạng lúc chơi game. Hai người cảm thấy rất ăn ý, cứ thế trở thành bạn bè. Bạch Tước Vũ không phải không có suy nghĩ khác, nhưng thứ nhất trên mạng là ảo, ai biết phía sau màn hình vi tính rốt cuộc là hạng người gì, thứ hai, cô không tự tin.

    Mặc dù bề ngoài cô hơn xa rất nhiều cô gái, song Bạch Yến Vũ vẫn không tự tin, bởi quá khứ của cô.

    Cho nên, cô và Phong Nguyệt Vô Quan chỉ là bạn trên mạng, cũng chỉ có thể là bạn trên mạng có quan hệ tương đối tốt thôi.

    Đóng laptop lại, sau khi đánh tiếng với Diệp Tú, Bạch Yến Vũ rời khỏi quán cà phê, khiến những người đàn ông hay nhìn cô rất đáng tiếc.

    Những người đó chỉ vì bề ngoài của cô nên mới để ý cô, nếu bọn họ biết quá khứ của cô, thì còn chưa biết sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô.

    Khinh miệt, hay coi thường?

    Về tới nhà, Bạch Tước Vũ tiến vào phòng ngủ nằm sấp trên chiếc giường lớn của mình.

    Mặc dù cùng ba và anh trai sinh đôi tới thành phố Y này, nhưng cô không ở chung với bọn họ. Cô tự mua cho mình một căn hộ nhỏ, cô quen ở một mình rồi. Hơn nữa như vậy cũng không ai có thể dễ dàng chạm vào Bạch Tước Vũ thật sự, căn hộ này là cái vỏ kiên cố nhất của cô.

    Từ từ nhắm hai mắt lại, Bạch Tước Vũ thiếp đi, mãi cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng đánh thức.

    (Alo, ai thế?) Mờ mịt mở mắt, nhìn thấy số điện thoại lạ hoắc, sau khi do dự, Bạch Tước Vũ vẫn nhận. Từ khi tới thành phố Y, cô lại đổi số điện thoại mới, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với thành phố Hải Thiên, ngay cả Bạch Yến Vũ cũng không liên lạc, nên số của cô cũng chỉ có người nhà và mấy người biết.

    ( Tháng Sáu Tước Hạ Cánh đúng không, tôi là Phong Nguyệt Vô Quan đây.) Đầu dây bên kia, một giọng nam trong trẻo truyền tới, Tháng Sáu Tước Hạ Cánh là tên trên mạng của cô, cả trong game cô cũng dùng ID này.

    (... Là tôi. Tìm tôi có chuyện gì không, Phong Nguyệt?") Bạch Tước Vũ không ngờ sẽ nhận được điện thoại của anh, cô nhớ, cô nhớ cô chưa từng cho anh số điện thoại của mình.

    (May quá, tôi cứ sợ nhầm số.) Đầu dây bên kia, giọng nam nhẹ nhõm hơn nhiều, (Tôi tìm Tiêu ca xin số của cô đó, cứ sợ anh ta nhớ nhầm.)

    Thì ra là thế, chả trách. Tiêu Tiêu Triển Chuyển là hội trưởng quân đoàn của Bạch Tước Vũ, nên chỗ hắn tất nhiên sẽ có số điện thoại của những thành viên chủ chốt trong quân đoàn, khó trách Phong Nguyệt Vô Quan biết.

    (Hồi sáng tôi đã gửi tin WeChat cho cô, cũng không biết cô nhận được chưa, Tiểu Tước, giờ tôi đang ở thành phố Y.) Đầu dây bên kia phát hiện Bạch Tước Vũ không nói gì, dừng một hồi nói, (Nếu rảnh dẫn tôi đi tham quan thành phố Y một chút được không? Cô biết đấy, tôi tìm được công việc ở thành phố này, bất quá không quen biết ai. Chỉ có cô là bạn trên mạng thôi, chẳng biết Tiểu Tước có bằng lòng giúp tôi tí không? Hiện tại, ngay cả mua thứ gì ở đâu tôi đều không biết.)

    Sau khi cầm điện thoại hồi lâu, Bạch Tước Vũ mới hỏi: (Anh đang ở đâu?)

    Phong Nguyên Vô Quan đã nói tới mức này, sao cô có thể bỏ mặc được. Dù sao, tuy không có khả năng phát triển thêm quan hệ khác, nhưng bọn họ vẫn là bạn bè, không phải sao?

    ( Khu nhà xx, tòa số 24 đơn vị 3, phòng 1602.)

    Địa chỉ vô cùng quen thuộc khiến Bạch Tước Vũ phải im lặng một hồi, cô đứng dậy cầm chìa ra ngoài, khóa kỹ cửa cẩn thận, sau khi đi mấy bước bèn nhìn số phòng 1602 nhấn chuông.

    (Tiểu Tước, cô chờ một chút, có người nhấn chuông cửa.) Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới giọng nói rất nghi hoặc, (Lạ thật, tôi đâu quen ai ở thành phố Y, sao giờ có người tới tìm tôi chứ.)

    Cửa phòng mở ra, Bạch Tước Vũ nhìn thấy một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, đeo mắt có vẻ rất sạch gọn. Anh không đẹp trai, chỉ có thể nói là bình thường, nhưng khiến người nhìn có cảm giác rất thoải mái. Bạch Tước Vũ cúp máy, nở nụ cười với anh: "Xin chào, Phong Nguyệt, không ngờ thì ra anh là hàng xóm mới chuyển tới."

    "... Tiểu Tước?" Cất điện thoại, người thanh niên cực kỳ kinh ngạc, đúng là quá trùng hợp rồi!

    Bất quá giống như Tiêu ca đã nói, Tiểu Tước thực sự là người đẹp. Tháng Sáu Tước Đáp rất ít chat video với người khác, cũng chẳng bao giờ nói chuyện trong phòng tán gẫu, nên trong quân đoàn cũng có người nghi cô là nhân yêu.

    "Là tôi, Bạch Tước Vũ là tên tôi. Anh cần mua gì, toàn bộ cơ sở chung quanh đây khá tốt, tôi dẫn anh đi xem.

    "Triệu Dật." Người thanh niên nghiêng người tránh ra, "Vào trong ngồi một chút trước đã, Tiểu Tước. Tôi phải thu xếp một danh sách trước, căn nhà này cơ bản trống không.”

    Đúng là trống không. Chỉ có một ít vật dụng cơ bản nhất thôi.

    Triệu Dật ngượng ngùng cười cười: "Tôi vừa dọn đến hôm nay, chưa chuẩn bị được gì hết, những vật dụng nội thất này toàn do tôi nhờ công ty môi giới tìm, nếu không hôm nay ngay cả chỗ ở cũng chẳng có."

    "Chừng nào anh bắt đầu đi làm?" Bạch Tước Vũ thở dài, "Anh phải mua không ít đồ đấy."

    "Tuần sau tôi mới bắt đầu đi làm, mấy ngày có thể giải quyết... Nhưng Tiểu Tước, cô có rảnh không?" Triệu Dật do dự hỏi.

    "Tôi là kẻ không có việc làm, nên lúc nào cũng rảnh." Bạch Tước Vũ nhún vai nói.

    Tuy Bạch Tước Vũ nói thế, nhưng Triệu Dật không tin. Mặc dù khả năng quan sát của anh rất bình thường, song anh biết, quần áo trên người Bạch Tước Vũ có giá trị không nhỏ, hơn nữa trong game cô rất hào phóng. Bất quá nếu cô không muốn nói, thì anh cũng không hỏi nhiều.

    Hai người cứ vậy trở thành hàng xóm, ở thành phố Y gần một năm, Bạch Tước Vũ đã giúp Triệu Dật rất nhiều.

    Về sau, từ bạn trên mạng, hai người dần dần phát triển.

    Hai năm sau, Bạch Tước Vũ trở thành vợ Triệu Dật.

    Anh không ngại quá khứ của Bạch Tước Vũ, con người ai chẳng có quá khứ, chẳng có thời điểm tuổi trẻ bồng bột chứ, chính anh cũng đã từng trải qua. Quá khứ không quan trọng, quan trọng là hiện tại và tương lai bọn họ tiến tới với nhau.

    Tháng Sáu Tước Hạ Cánh trở thành vợ Phong Nguyệt Vô Quan vào tháng sáu.

    Về phần ban đầu tại sao Triệu Dật phải tới thành phố Y, rồi trùng hợp trở thành hàng xóm của Bạch Tước Vũ, việc này còn quan trọng ư?

    Trong hôn lễ, Bạch Yến Vũ nói với em rể của mình: "Em gái tôi là cô bé tốt, cậu phải đối xử thật tốt với nó."

    Mà Triệu Dật thì uống một hơi cạn sạch ly rượu: "Cảm ơn chị."

    Tác giả: Được rồi, ngoại truyện do Lưu Ly Tương yêu cầu.

    Thực ra, Bạch Tước Vũ biết bản thân đã sai, chỉ là làm người luôn có thời điểm kích động.

    Bằng lòng đối mặt với quá khứ của mình, bằng lòng đối mặt với sai lầm mình mắc phải, bao giờ cũng tốt đẹp cả.

    Hạnh phúc cũng cần tự mình tranh thủ.

    Lần này toàn văn thực sự kết thúc!

    Khoai Tây cúi chào mọi người.

    ~Toàn Văn Hoàn~
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/5/17
    Cọp Cái thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Chia sẻ trang này