1. Thông báo

    Tuyển dịch giả cho truyện độc quyền của Tầm Hoan (Vui lòng click vào ảnh để xem chi tiết)

    Tuyển dịch giả cho truyện độc quyền của Tầm Hoan
    Dismiss Notice

Ma Quỷ Ngải Phần 1 -Tác giả: rinrog1 -Tình trạng: Full

Thảo luận trong 'Truyện dịch' bắt đầu bởi partthongsavan, 7/4/17.

Những người đang xem bài viết này (Thành viên: 0, Khách: 0)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. partthongsavan

    partthongsavan Member
    • 48/46

    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    211
    Chương 18: Sự thật

    -Cái này là ngải hộ thân. Nói thẳng ra cho tụi mày biết, tao nuôi những loại ngải này trong rừng. Lấy âm khí tích tụ để nuôi, lấy nơi đất trũng để trồng. Tụi mày đừng dại mà vào rừng kiếm ngải, có ngày làm mồi cho…

    Trời chẳng mấy mà sụp tối, đã 5h rồi. Bà băm mồi lửa, mở cây đèn dầu trên bàn lên. Ánh sáng đèn dầu le lói chiếu lên “ngải hộ thân”. Đó là một cái gì đó đen sì lì, giống như một mảnh than, bên ngoài được quấn nhiều dải vải nhỏ, sặc sỡ.

    Phải căng mắt lắm, tôi mới nhận ra trên những dải vải là những kí tự loằng ngoằng như bùa chú. Rồi bà rút trong xếp giấy để trên bàn ra hai tờ giấy nhỏ hình chữ nhật:

    -Còn cái này là bùa hộ thân. Lát nữa khi tao trị ngải, tụi mày giữ cái này trong người. Nhớ kĩ những điều này nếu tụi mày còn quý tính mạng: tuyệt đối im lặng, thở bằng miệng và hít vào bằng mũi. Dù có chuyện gì xảy ra cũng không cất tiếng…lo mà giữ tính mạng tụi mày, lần này tao sẽ phải đối phó với một thầy ngải cao tay. Không biết…

    Bà băm dừng lại, cái tật nửa úp nửa mở của bả khiến tôi khó chịu. Tôi và Hoàng cầm lấy tấm bùa, dò xét thật kĩ trước khi nhét vào trong áo. Tấm bùa chỉ là một mảnh giấy nhỏ hình chữ nhật, ở giữa có những dòng chữ ngoằn ngoèo…tôi dí sát mũi vào ngửi, nó thơm. Giống như mùi tràm mà bà băm pha nước cho chúng tôi uống. Tôi vội vàng đút nó vào túi áo.

    Chả mấy chốc mà đã 6h. Bà băm nhìn đồng hồ, giục:

    -Ra sau vườn!

    Tôi và Hoàng bước theo bà băm, bỏ lại Đức vẫn mê man nằm trên giường. Tôi ngước lên, quả thật trên nền trời có cả mặt trăng mới nhú ra một phần, phía còn lại là mặt trời đỏ au như màu máu, vẫn dương dương chiếu những tia sáng cuối cùng.

    Ra tới vườn sau, tôi và Hoàng chỉ dám đứng ngoài nhìn bà băm lại gần cây ngải bị dẫm nát một bên:

    -Hai thằng mày vào đây, có tao thì không phải sợ!

    Tôi chậm chạp bước vào. Hoàng nhìn xuống bắp chân vẫn băng bó, nó lần lừ một lúc rồi cũng bước vào theo.

    -Lát nữa mày khấn thầm, xưng tên tuổi, tại sao tới nơi này. Và xin ngải tha thứ. Mày phải thật thành tâm, rồi tung động xu lên trời. Nếu đồng xu rớt xuống đất hiện lên mặt người thì coi như mày may mắn, còn nếu là mặt quỉ… - bà nhìn Hoàng với anh mắt tội nghiệp - Thôi, mày bắt đầu đi. Cứ coi như đây là một trò chơi may rủi mà mày đem cả tính mạng ra đặt cược.

    Hoàng ngập ngừng cầm lấy đồng xu từ tay bà băm. Nó quỳ gối xuống trước cây ngải, lầm rầm khấn bái…Tôi không biêt chuyện gì xảy ra, nhưng gió bỗng thổi rào rào rồi nín bặt. Không gian nin lặng đến đáng sợ. Rồi cái thời khắc ấy cũng đến, Hoàng tung đồng xu lên trời.

    Thời gian như ngừng trôi khi đồng xu quay liên tục trên không, tôi lầm rầm khấn vái sẽ không có chuyện gì xảy ra với Hoàng. Nó là người tốt, nó sẽ không sao. Rồi bỗng nhiên nó chụp lấy đồng xu đang rớt xuống. Tôi há mồm kinh ngạc:

    -Mày làm cái gì vậy Hoàng? Mày điên rồi à?

    Bà băm mặt vẫn điềm tĩnh, im lặng không nói gì. Như thể bà đã đoán trước được việc này vậy:

    -Mày im đi. Tao tới đây là để cứu thằng Đức. Không phải để chơi mấy trò như thế này!

    -Nhưng mày đã phạm…

    -Không phạm gì cả. Chẳng qua nó cũng chỉ là một bụi cây mà thôi. Chẳng có gì hết. – nó nhìn bà băm – còn bà, mau mau cứu thằng Đức đi. Số mạng tôi, tôi không muốn ai quyết định cả

    Tôi trân người, biết trước nay tính thằng Hoàng vẫn liều lĩnh, không thích bị người khác túm mũi. Nhưng tôi không ngờ nó lại làm vậy, đây là chuyện liên quan tới tính mạng cơ mà? Bấy giờ, bà băm mới cất tiếng:

    -Tao biết mà, tao hiểu cảm giác của mày – gió bắt đầu thổi, phá tan sự im lặng. bà băm đưa tay cột lại búi tóc đằng sau – khi con người ta đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết. khi mà tính mạng con người chỉ được quyết định trong một vài giây, thì chẳng ai lại muốn tính mạng mình được quyết định bởi sự may rủi cả.

    Bà búi tóc xong, chậm rãi đi lại phía cây ngải. Hoàng cũng lùi ra xa, không dám đứng gần. Rồi bất ngờ, bà băm quay qua, hét thật lớn vào mặt tôi và Hoàng:

    -Nhưng bây giờ cái thân xác ấy không phải do mày làm chủ nữa. Hiểu không? Hiểu không thằng khốn? Mày đã chọc giận ngải, mày phạm vào nơi ngải sống. Nó là tâm huyết cả đời của tao mày biết không? Nó là con tao….là con tao!

    Mặt bà băm lúc này thực sự như một con quỷ. Tóc bà rũ rượi rớt ra khỏi chiếc cài, mắt bà mở thật to, trừng trừng lên như muốn ăn tươi nuốt sống hai đứa tôi. Tôi lạnh người, bà băm nói “nó” là con tao? Là ý gì?

    -Bà cũng im đi, nhanh vào cứu bạn tôi. Ba chúng tôi lặn lội lên đây từ hôm qua, vậy mà đến giờ bà vẫn chưa….

    Nó khựng lại khi bắt gặp ánh mắt sắc như dao của bà băm. Bà băm bây giờ trông không khác nào một…mụ phù thủy.

    -Tao…tao đã giết con tao chỉ để có được huyết ngải, thằng con tuổi Dần trời đánh của tao. Vậy mà chúng mày…
     
    Gum thích bài này.
  2. partthongsavan

    partthongsavan Member
    • 48/46

    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    211
    Chương 19: Đe doạ

    Tôi và Hoàng bước lùi, nhận ra sự nguy hiểm của bà băm đang đứng trước mặt. Thì ra bộ xương trắng mà bà ta nói chính là xương của đứa con ấy. Bà ta giết con mình chỉ vì nó tuổi Dần, có thể tạo ra Huyết Nhân Ngãi ư? Cái con người ấy, con người mà chúng tôi tin tưởng giao phó tính mạng, lại chính là một con quỷ đội lốt người.

    Dự cảm thấy điều không lành, tôi nắm chặt tay Hoàng. Nhưng không kịp, nó dằng ra, rồi xô mạnh bà băm xuống đất.

    -Bà đi chết đi – vừa nói nó vừa vung chân dẫm nát cây ngải. – thì ra bà cũng chỉ là một con quỉ hút máu không hơn không kém!

    Tôi bàng hoàng nhìn mọi thứ diễn ra. Nỗi sợ hãi vây kín lấy tâm trí, khiến tôi không nhấc chân lên nổi. Bà băm nằm rạp dưới đất, ánh mắt thù hằn nhìn chúng tôi, rồi nhìn cây ngải vừa bị dẫm nát. Bà gào rú lên như một con thú:

    -Chúng mày sẽ phải trả giá vì những gì đã làm hôm nay! Ngay lúc này tao có thể giết tụi mày, tao có thể moi gan, ăn tim từng đứa một để trả thù cho “con” tao. Nhưng tao sẽ không làm vậy, không đáng để tao làm vậy…- bà băm dừng lại, cười kha khả như một mụ điên - Tao sẽ để nỗi sợ hãi dày vò tụi mày hằng đêm cho đến chết. Tao căm ghét lũ người Kinh chúng mày!

    Mắt bà long lên sòng sọc, bà băm ôm lấy những lá ngải đã nát dưới đất. Màu xanh tươi của lá dần dần chuyển sang vàng úa, từ kẽ tay bà băm, những chất dịch màu đỏ tươi trong gân lá tuôn ra, ướt đẫm cả một vùng đất. Cứ thế, bà băm nằm đó...

    Tôi và Hoàng biết sẽ chẳng còn gì để cứu Đức. Giọt nước mắt Hoàng lăn dài trên má, buông ra câu nói đến nghẹn lòng:

    -Đi thôi, hãy để thằng Đức được sống những phút cuối cùng bên mẹ nó…

    Tôi dọn tất cả đồ đạc vào ba lô. Bỗng bức tranh anh Trần vẽ bà băm rớt xuống đất, tấm kiếng khung tranh vỡ ra từng mảnh nhọn. Tôi còn trưa kịp định thần, thì cái đinh mười treo tranh cũng rớt xuống theo, cắm phập vào đúng giữa khuôn mặt bà băm trong hình.

    -Mày nhìn nè Hoàng. – tôi chỉ vào dòng chữ diện ra phía sau khung gỗ. Cả Hai điếng người chết lặng. “Bà phải chết!”

    Nhanh chóng gấp gọn bức tranh lại, rồi nhét vào ba lô, tôi không muốn ở lại nơi kinh khủng này thêm một giây nào nữa.

    -Tạm quên chuyện này đi. Về!
     
    Gum thích bài này.
  3. partthongsavan

    partthongsavan Member
    • 48/46

    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    211
    Chương 20: Trở về

    Tôi vớ ba lô, vụt ra cửa. Hoàng cõng Đức lên lưng, xốc lại tinh thần, nó nói thầm bên tai Đức:

    -Đức à. Tao xin lỗi…

    Đức có lẽ đã tỉnh từ lâu vì tiếng thét của bà băm. Nó ngẩng đầu lên, cười ngờ ngệch, như cái lần đầu tiên ba chúng tôi gặp nhau trong quán net. Vẫn nụ cười ấy, cách đây bốn năm đã đưa số mệnh ba chúng tôi lại gần nhau, trở thành những thằng bạn chí cốt, coi nhau như máu mủ ruột rà. Và hôm nay, vẫn nụ cười ấy, báo hiệu cuộc chia ly “kẻ âm – người dương” của chúng tôi.

    -Tụi mày đừng nghĩ cách cứu tao nữa. Hết rồi, hãy để những ngày tháng cuối đời của tao được thanh thản. Hãy đưa tao về nhà, tao muốn làm một việc cuối cùng cho mẹ tao. Cuộc đời này tao chưa báo hiếu được gì, nay lại phải để “người đầu trắng tiễn kẻ tóc đen” thế này, chắc tao sẽ hối hận lắm. – giọt nước mắt lại một lần nữa rơi trên má của Đức.

    Cả ba im lặng, nhanh chóng về xe nhanh nhất có thể. Ba bóng người lững thững bước xuống núi, Hoàng ngoái lại. Xa xa, hình ảnh căn nhà bà băm dần chìm vào bóng tối. Nó vẫn chưa thấy bà băm đâu, cái con người kinh khủng ấy…Tôi thấy lợm giọng khi nghĩ về việc bà ta tự giết con mình. Thật là rùng rợn…

    Rồi một tiếng hét lớn phát ra từ phía căn nhà, đó là giọng bà băm:

    “Trần Xuân Đức…Mày phải trả giá vì những gì đã làm”

    Tôi và Hoàng ngoái đầu lại, bà băm đứng đấy, tóc tai rũ rượi. Đằng sau bà, cả căn nhà gỗ nhìn như đang long lên sòng sọc vì căm tức.

    -Sao bà ta biết cả họ lẫn tên của mày?

    -Tao…tao đã từng gặp bả rồi! Tụi mày đừng hỏi nữa, hãy mau đưa tao về. Tao thấy mình yếu lắm rồi, không trụ được bao lâu nữa đâu…Chắc tao chỉ có thể sống vài ngày nữa, cái thứ ấy nó đã ăn tới tim tao rồi, đau lắm – Đức thều thào

    Ba chúng tôi nhanh chóng xuống núi, vứt lại tất cả hồ nghi, thắc mắc và cả những bí ẩn lại căn nhà ấy. Chúng tôi chỉ nghĩ tới một việc “Phải nhanh chóng đưa Đức về gặp mẹ nó”.

    Trời tĩnh lặng không một gợn gió, xe chúng tôi băng băng trên đường. Lướt qua mọi tiếng kêu hú kinh hãi vọng ra từ trong rừng…Hoàng chạy xe không biết mệt mỏi là gì, nó cứ chạy lái xe băng băng như một con thú, mắt mở to như đèn pha, sẵn sàng né mọi vật cản, cũng như các loài thú hoang băng ra từ hai bên đường.

    Phải gần đến 1h sáng, chúng tôi mới về tới Biên Hòa, tôi ngồi sau xe, liên tục lau mồ hôi, và xốc lại tinh thần cho Đức. Nó yếu quá rồi…

    Chiếc Camry băng băng vào hẻm, đậu ngay trước cửa nhà Đức. Mẹ nó ngồi đó, trước hiên nhà. Nét mặt âu lo của bà trở nên rạng rỡ khi thấy chúng tôi:

    -Mấy đứa đã về…Bác lo quá. – Bác gái ôm chầm lấy cái dáng mảnh khảnh của Đức. – con về là tốt rồi! Tôi và Hoàng nín lặng, dìu Đức vào nhà, đặt nó ngồi lên chiếc ghế gỗ dài. Căn phòng trống hoắc, mẹ Đức đã bán tất cả tài sản trong nhà để đưa Đức đi chữa trị. Đức thở hắt ra, nghe đến não lòng:

    -Con về rồi, con không sao.

    -Mẹ…mẹ biết mà, con mẹ sẽ không sao.

    Chàng trai cao nhòng ngồi đấy, bỗng như hóa thành trẻ con trước mặt mẹ nó. Đức ôm chặt mẹ nó, bắt đầu khóc.

    -Con…sẽ chết. Con sẽ không còn sống được lâu nữa đâu.

    Bác Gái cũng ứa nước mắt, gương mặt của người mẹ sắp mất con ấy có lẽ tôi mãi mãi không thể quên được. Tôi và Hoàng ngồi đấy, trở thành hai diễn viên câm trong khung cảnh đau thương.

    -Mẹ biết con bị bỏ ngải. Mẹ biết mà… -mẹ Đức ngậm ngùi – chỉ tại mẹ cố chấp

    Tôi nín thinh, bất ngờ vì những điều bác vừa nói:

    -….cậu con ngày xưa cũng chết vì ngải. Hồi ấy ông ngoại con cũng cố chấp như mẹ bây giờ, ông cấm không ai được mê tín mà đem cậu đi mấy ông thầy bùa, thầy ngải. Chính mẹ hồi ấy cũng đồng tình với ông, mặc cho bà ngoại khóc lóc van xin, mong một lần được đem cậu con đi chữa. Rồi cậu con chết, mẹ cũng tự nhủ lòng, rằng cậu con mất vì bạo bệnh.

    Bác gái im lặng, dường như đã khóc hết nước mắt:

    -Ấy thế mà giờ cái tai ương ấy lại đổ sụp lên gia đình mình. Sao nó không giết mẹ đi? Sao nó lại giết đứa con duy nhất của mẹ?

    Giọng bà uất ức, tôi vẫn không thể ngờ. Ngải ghê gớm như vậy, nó hại chết bao nhiêu sinh mạng con người. Nó phục vụ cho cái mục đích ghê tởm của chủ nhân nó…Ấy thế mà bấy lâu nay, tôi cứ sống ung dung tự tại, bên cạnh cái thế giới tởm lợm như vậy.

    -Vậy là mẹ đã biết rồi? Thôi mẹ đừng khóc, con người ai cũng có cái số. Số con tới đây cũng cạn rồi, nếu có kiếp sau, con xin nguyện được làm con của mẹ một lần nữa.

    Hai mẹ con Đức cứ thế ôm nhau khóc. Chúng tôi đã cố gắng tất cả những gì có thể rồi, đành để cho Đức sống những ngày cuối đời một cách thanh thản. Hai chúng tôi bỏ về, để lại khoảng không gian yên tĩnh cho hai mẹ con Đức. Chúng tôi biết, họ vẫn còn nhiều thứ để nói với nhau.

    Mấy ngày cuối cùng, Đức dành trọn sức lực để nấu những bữa cơm cho mẹ nó ăn. Thi thoảng, tôi và Hoàng cũng qua ăn cơm cùng mẹ con nó. Những bữa cơm ấy không còn những giọt nước mắt, mà tràn đầy những tiếng cười sảng khoái. Vì chúng tôi biết, ai cũng có cái số mệnh riêng!

    Đức cầm cự được thêm vài ngày, thì sức khỏe bắt đầu kiệt quệ hẳn đi. Ngày cuối đời, nó không ngừng nôn ra từng mảnh thịt nhầy nhục, đen ngòm…Thân xác nó chết trong sự đau đớn, nhưng tâm hồn nó vẫn sống với sự yêu thương. Nó chỉ kịp nói lời cuối cùng, trước khi trút đi hơi thở cuối cùng:

    -Hoàng, Long. Hai đứa mày mãi mãi là bạn tao, là anh em tao. Đừng dằn vặt vì cái chết của tao, hãy cố gắng sống thật tốt. Còn nữa, Linh không liên quan gì đến chuyện này…đừng vướng vào vòng xoay oan oan tương báo. Tôi lỗi lắm. – nó quay nhìn mẹ nó – mẹ cố gắng sống khỏe mạnh nhé, con trai bất hiếu đi trước đây, con yêu mẹ. – mắt nó nhắm lại, Nó đã qua đời.

    Con người ấy tốt là thế, cuối cùng lại vướng vào sự báo oán của chính gia đình mình để lại. Ngày cử hành lễ chôn cất Đức, trời mưa lâm râm. Cái đám tang ngèn ngẹt người ấy đi giữa trời mưa, tiễn đưa Đức trở về với mặt đất…
     
    Gum thích bài này.
  4. partthongsavan

    partthongsavan Member
    • 48/46

    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    211
    Chương 20.1: Trở về- đoạn kết

    Những giọt nước mắt lăn dài trên má những người ở lại. Hòa lẫn vào những giọt nước mưa, mặn đắng thấm vào môi!

    Cuối buổi, tôi bỗng bắt gặp một dáng người quen quen. Đứng từ đằng xa, con người ấy cư khoanh tay đứng nhìn, rồi biến mất trong dòng người đi tang nườm nượp.

    Hết hai tháng hè, tôi và Hoàng trở về với cuộc sống đô thị ồn ào. Bỏ lại những ngày tháng kinh rợn vừa qua. Mẹ Đức sau những tháng ngày đau khổ, cũng bỏ về quê mà sống với họ hàng.

    Hoàng trở lại trường, nó bảo sẽ xin chuyển từ ĐH Cn4 ở Tp.Hcm về Biên Hòa học. Còn tôi…dù cố gắng, nhưng tôi vẫn không thể quên được những thứ kinh khủng ấy.

    Tôi trở lại Sài Gòn, nhiều lần cố gắng liên lạc với anh Trần nhưng đều không được. Tôi mò tới quán cà phê nơi tôi và anh Trần gặp nhau để hỏi thăm, vì theo như trong trí nhớ của tôi: anh Trần là khách quen của quán.

    Ấy thế mà khi tới nơi, tôi chỉ nhận được cái lắc đầu. Họ không biết người nào như vậy cả, tôi tìm trong đám nhân viên, cũng không tài nào kiếm ra người phục vụ bàn hôm đó.

    Tôi sục sạo khắp nơi, search Google với hàng loạt các từ khóa như “Họa sĩ Trần”. Nhưng tất cả đều là vô vọng, không có bất cứ thông tin nào cả. Chỉ còn tờ giấy vẻ bà băm, dòng chữ đằng sau tấm tranh đã nhòe đi vì nước mưa, trong cái ngày đưa tiễn Đức. Chẳng còn gì cả…Còn người tên Linh ấy, rồi Bác Tư? Họ có thật sự không liên quan tới chuyện này? Cuối cùng ai là người đã hại Đức?

    Gần đây, tôi có nhận được một bức thư của Hoàng: “có lẽ tao sai rồi. Từ ngày Đức mất, tao cảm thấy mọi thứ đều rối tung lên. Hôm qua, tao bị tai nạn giao thông, may là không sao, nhưng xe của tao nát như sắt vụn. Dạo này tao hay thấy đau bụng lắm…tao không biết có phải những lời bà băm nói đang dần thành sự thật không. Nhưng tao sợ…từ ngày hôm ấy, chưa một ngày tao ngủ ngon. Cứ mỗi khi tao chợp mắt, những cơn ác mộng lại ùa về!

    Mà mày đừng lo lắng, hôm rồi tao có gọi điện về xin phép bố mẹ tao. Ông bả đã đồng ý cho tao đi chùa rồi, tao muốn sống phần đời còn lại trên chùa…Tao sẽ từ bỏ hết! Nếu có duyên, tao và mày sẽ gặp lại. Tao sẽ ráng sống! Thân”

    Tôi sững người khi đọc thư của Hoàng. Mọi chuyện quả thật sẽ xảy ra…nhưng nó đã chọn con đường riêng, tôi sẽ không can dự. Tôi trở lại với cuộc sống bon chen nơi Sài Gòn. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ bỏ lại quá khứ về Đức, chỉ giữ lại những hình ảnh đẹp trong tim thôi. Tôi sẽ không lao vào vòng quay báo oán nữa. Chỉ đơn giản là cuộc sống êm đẹp. Tôi lại sống như xung quoanh không tồn tại thứ gì tên là…..NGẢI.

    ***
    [SPOILER
     
    quynhduong and Gum like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Chia sẻ trang này