1. Thông báo

    Tuyển dịch giả cho truyện độc quyền của Tầm Hoan (Vui lòng click vào ảnh để xem chi tiết)

    Tuyển dịch giả cho truyện độc quyền của Tầm Hoan
    Dismiss Notice

Trinh thám Tây phương Sự Im Lặng Của Bầy Cừu – Tác Giả : Thomas Harris - Tình Trạng : Full

Thảo luận trong 'Truyện dịch' bắt đầu bởi Băng Băng, 29/6/17.

Những người đang xem bài viết này (Thành viên: 0, Khách: 0)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    ๖ۣۜTầm ๖ۣۜHoan ๖ۣۜC๖ۣۜT๖ۣۜV

    SỰ IM LẶNG CỦA BẦY CỪU


    Tác Giả : Thomas Harris
    Thể Loại : Trinh Thám, Tiểu Thuyết Phương Tây
    Số Chương : 80 chương
    Nguồn : Truyện full

    [​IMG]
    Giới thiệu :
    Những cuộc phỏng vấn ở xà lim với kẻ ăn thịt người ham thích trò đùa trí tuệ, những tiết lộ nửa chừng hắn chỉ dành cho kẻ nào thông minh, những cái nhìn xuyên thấu thân phận và suy tư của cô mà đôi khi cô muốn lảng tránh... Clarice Starling đã dấn thân vào cuộc điều tra án giết người lột da hàng loạt như thế, để rồi trong tiếng bức bối của chiếc đồng hồ đếm ngược về cái chết, cô phải vật lộn để chấm dứt tiếng kêu bao lâu nay vẫn đeo đẳng giấc mơ mình: tiếng kêu của bầy cừu sắp bị đem đi giết thịt.

    Sự im lặng của bầy cừu hội tụ đầy đủ những yếu tố làm nên một cuốn tiểu thuyết trinh thám kinh dị xuất sắc nhất: không một dấu vết lúng túng trong những chi tiết thuộc lĩnh vực chuyên môn, với các tình tiết giật gân, cái chết luôn lơ lửng, với cuộc so găng của những bộ óc lớn mà không có chỗ cho kẻ ngu ngốc để cuộc chơi trí tuệ trở nên dễ dàng. Bồi đắp vào cốt truyện lôi cuốn đó là cơ hội được trải nghiệm trong trí não của cả kẻ gây tội lẫn kẻ thi hành công lý, khi mỗi bên phải vật vã trong ngục tù của đau đớn để tìm kiếm, khẩn thiết và liên tục, một sự lắng dịu cho tâm hồn.
     
  2. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 1
    Khoa nghiên cứu về thái độ con người, chuyên trách các vụ án mạng hàng loạt, nằm ở tầng trệt của trường Quantico. Clarice Starling đang tiến bước, mặt đỏ gay khi chạy về quá nhanh từ trường bắn Hoggan Alley. Vài cọng cỏ dính đây đó trên đầu cô còn cái áo khoác anôrac có vết dơ vì cô đã nằm xuống đất trong lúc thực tập một chuyên án bắt người phức tạp.

    Không có ai tại quầy tiếp tân, vì thế nhìn vào cửa kính cô làm xù tóc mình. Cô biết mình không cần phải trang điểm chi cho tỉ mỉ. Hai bàn tay có mùi thuốc súng nhưng cô không có thời giờ để rửa. Ông Crawford, người chỉ huy ban nãy bảo cô phải đến gặp ông ta ngay.

    Chỉ có một mình Jack Crawford đang ngồi trong dãy văn phòng bề bộn. Ông đang đứng nói chuyện điện thoại với một người nào đó, đây là lần đầu tiên từ hơn một năm nay cô mới có dịp ngắm nhìn ông từ đầu đến chân. Và hình ảnh này làm cô lo lắng.

    Lúc bình thường, Crawford giống một người kỹ sư trung niên khỏe mạnh, và có thể đã chơi bóng chày để trả tiền học của mình, một người chụp banh thông minh, biết cách chốt giữ khung thành của đội mình. Nhưng ông đã gầy đi, cổ sơ mi mở rộng ra và đôi mắt đỏ ngầu có quầng thâm. Bất cứ ai cũng đều biết Khoa nghiên cứu về thái độ con người đang gặp nhiều khó khăn. Mình hy vọng là ông ta không bắt đầu uống rượu. Clarice thầm nghĩ. Mà điều này dường như khó có thể xảy ra.

    Crawford kết thúc cuộc nói chuyện bằng một cái “Không” đanh thép, rồi mở tập hồ sơ của Clarice Starling ông đang kẹp trong nách.

    - Starling, Clarice, xin chào cô - ông nói.

    - Xin chào ông - Cô đáp lại với một nụ cười lễ phép.

    - Tôi hy vọng không làm cô lo sợ khi cho gọi cô đến đấy chứ?

    - Thưa không. “Nhưng điều đó không hẳn như thế,” cô thầm nghĩ.

    - Huấn luyện viên của cô có nói cô là một trong những người giỏi nhất của toán.

    - Tôi hy vọng thế, nhưng họ không nói gì với tôi cả.

    - Thỉnh thoảng tôi có hỏi ý kiến của họ.

    Điều này làm cho Clarice phải ngạc nhiên, bởi cô đã liệt kê Crawford vào hàng ngũ các trung sĩ tuyển mộ đạo đức giả.

    Chính vì đặc tính của cuộc thảo luận chuyên đề về tội phạm học của nhân viên đặc biệt Crawford, được trường đại học Virginie mời, đã thúc đẩy cô làm việc cho FBI. Sau khi được thu nhận vào trường, cô đã viết một tin nhỏ cho ông, nhưng ông không bao giờ phúc đáp, hoặc để ý đến cô, đã được ba tháng kể từ khi cô đến đây.

    Dù Starling xuất thân từ một gia đình mà người ta không bao giờ nài xin ân huệ hoặc tình bạn, nhưng cô vẫn không hiểu được thái độ của Crawford. Dù có nuối tiếc, cô vẫn nhận thấy mình có thiện cảm với ông.

    Hiển nhiên là mọi việc xảy ra không được suôn sẻ cho ông. Ngoài trí thông minh, có một chút gì đó tinh tế trong con người đàn ông này. Clarice liền nhận ra màu sắc và loại vải của quần áo ông, không kể đến cái khía cạnh “đồng phục” của bất cứ một nhân viên nào của FBI. Hôm nay ông rất chải chuốt, làm như thể ông muốn hòa lẫn vào trong đám đông.

    - Tôi nghĩ có công việc làm cho cô đây. Cũng không hẳn là một công việc làm, chính xác hơn là một nhiệm vụ lý thú đấy. Cô hãy dẹp đi mấy thứ trên chiếc ghế của Berry và ngồi xuống đấy. Cô có biết là một khi tốt nghiệp, cô sẽ vào làm trong ban chúng ta không?

    - Đúng vậy.

    - Cô được đào tạo khá tốt về ngành pháp y, nhưng chưa có kinh nghiệm chiến trường, đúng không? Thông thường chúng tôi đòi hỏi phải là sáu năm.

    - Bố tôi là nhân viên trực đêm của thành phố. Tôi không đến nỗi ngu dốt đến thế đâu.

    Crawford chỉ mỉm cười.

    - Cô có hai bằng cấp, một về tâm lý học và một về tội phạm học, và bao nhiêu lần thực tập tại một Trung tâm bệnh tâm thần trong lúc hè… hai lần phải không?

    - Vâng, hai lần.

    - Giấy phép hành nghề về tâm lý xã hội học của cô vẫn còn hiệu lực chứ?

    - Còn hai năm nữa. Tôi xin được nó trước khi ông làm cuộc thảo luận chuyên đề của ông… và trước khi quyết định gia nhập vào FBI.

    - Cô có được bằng cấp không đúng lúc khi được tuyển mộ.

    Starling chỉ gật đầu.

    - Tôi đã gặp may… tôi đã xin kịp lúc một suất học bổng về pháp y. Sau đó tôi đã được làm việc tại phòng thí nghiệm cho đến khi trường có một chỗ trống.

    - Cô có báo cho tôi biết về việc cô đến đây và hình như tôi không có trả lời thì phải… mà tôi chắc là như thế. Đúng ra tôi phải làm việc đó.

    - Ông còn nhiều chuyện khác để làm.

    - Cô có biết về chương trình ACAV không?

    - Tôi biết đó là việc bắt giữ những kẻ có hành vi bạo lực. Tập san Tăng Cường Luật Pháp có đăng là ông làm việc căn cứ trên nhiều dữ liệu, nhưng hình như chưa được hoàn chỉnh thì phải.

    - Chúng tôi có thiết lập một danh sách câu hỏi. Nó được áp dụng cho tội giết người hàng loạt đang xảy ra trong thời đại chúng ta. - Crawford đưa cho cô một xấp giấy được đóng kẹp lại một cách sơ sài - Trong này có một phần dành cho các điều tra viên và một phần cho những nạn nhân còn sống sót nếu có. Tờ màu xanh là danh sách các câu hỏi mà thủ phạm phải trả lời nếu hắn đồng ý; còn tờ màu hồng là câu hỏi điều tra viên phải đặt cho hắn, và phải thật chú ý đến các phản ứng cũng như các câu trả lời của hắn. Cũng khá nhiều thủ tục giấy tờ đấy.

    Thủ tục giấy tờ. Từ này làm cho Clarice Starling phải ngờ vực. Cô đang nghĩ đến đề nghị công việc làm… nhưng có thể đây là một công việc nhọc nhằn thu thập dữ liệu cho một hệ thống tin học mới. Thật khá hấp dẫn khi vào làm việc tại đây nhưng cô dư biết điều gì sẽ xảy ra cho một phụ nữ khi chấp nhận một chân thư ký… cô ta sẽ ở đó cho đến mãn đời. Đã đến lúc phải quyết định và cô muốn mình có một lựa chọn đúng đắn.

    Crawford dường như đang chờ câu trả lời… Ông chắc chắn đã đặt cho cô một câu hỏi. Starling phải vắt óc để nhớ lại câu hỏi đó.

    - Cô đã thực hiện các trắc nghiệm nào rồi? Cái trắc nghiệm nhiều giai đoạn của Minnesota? Hay loại trắc nghiệm Rorschach?

    - Loại nhiều giai đoạn của Minnesota thì có, còn loại Rorschach thì không bao giờ. Tôi có vài kinh nghiệm về hệ thống chủ đề của Murray và tôi cũng đã cho trẻ con làm các bài trắc nghiệm của Bender.

    - Thế cô có dễ dàng bị hoảng sợ không, cô Starling?

    - Điều đó chưa hề xảy ra với tôi.

    - Chúng tôi định hỏi và xem xét ba mươi hai tên tội phạm giết người hàng loạt hiện giờ đang ở tù, hòng có thể xây dựng được một nền tảng dữ liệu để giúp chúng ta thiết lập nên một hình dạng tâm lý của những trường hợp chưa được giải quyết. Phần đông chúng nó đã hợp tác… bởi vì chúng thường hay khoe khoang. Hai mươi bảy đứa đồng ý hợp tác. Bốn tên bị kết án tử hình chống án đang chờ giải quyết thì làm thinh, mà cũng đúng thôi. Trái lại, chúng tôi đã thất bại với tên chúng tôi quan tâm nhất. Tôi muốn sáng mai cô cố làm sao cho hắn nói chuyện tại bệnh viện tâm thần.

    Clarice Starling cảm thấy niềm vui pha lẫn với lo âu.

    - Đây là trường hợp của ai vậy?

    - Của ông bác sĩ tâm lý học… ông Hannibal Lecter.

    Như thường lệ, một im lặng ngắn ngủi nối tiếp ngay cái tên đó.

    Clarice không cúi mặt xuống nhưng cô lại trân người thốt lên:

    - “Hannibal - Tên ăn thịt người”?

    - Đúng vậy,

    - Tốt thôi… Đồng ý. Cám ơn ông đã cho tôi dịp may này, nhưng tại sao… lại là tôi?

    - Trước hết bởi vì cô đang rảnh rỗi. Tôi cũng không hy vọng gì ông ta hợp tác đâu. Ông ta đã từ chối rồi, nhưng qua một người trung gian… là ông giám đốc bệnh viện. Phải thừa nhận là một trong các nhà tâm lý học của chúng ta đã đích thân đến đặt câu hỏi với ông ta. Có nhiều lý do không liên quan gì đến cô hết. Hiện giờ tôi không còn một ai khác trong ban này cả.

    - Ông đang ngập đầu vì công việc… vì Buffalo Bill… và tất cả những gì xảy ra trong bang Nevada phải không?

    - Đúng vậy. Vẫn câu chuyện xưa đây mà, không có đủ nhân viên.

    - Ông nói ngày mai… có nghĩa là ông đang gấp lắm. Có phải nó liên quan với một trường hợp ông đang phụ trách không?

    - Không, nhưng tôi muốn như thế thôi.

    - Nếu ông ta từ chối, ông vẫn muốn có một bản đánh giá về tâm lý, đúng không?

    - Không. Tôi đã ngán đến tận cổ về các bản đánh giá về Bác sĩ Lecter rồi, mà tất cả chúng đều kết luận rằng đó là một bệnh nhân không thể tiếp cận được; nhưng đâu có trường hợp nào giống nhau bao giờ.

    Crawford bỏ mấy viên vitamin C vào trong lòng bàn tay và một viên Alka-Seltzer vào trong ly nước.

    - Cô biết đấy, đây là một trường hợp phi lý. Lecter là một bác sĩ tâm lý học có đăng nhiều bài báo rất hay trong các tạp chí chuyên khoa, nhưng không bao giờ đề cập đến những sai lệch của chính mình. Một lần ông ta đồng ý làm vài trắc nghiệm với ông Chilton là giám đốc bệnh viện. Những trắc nghiệm đó là xem các tạp chí khiêu dâm với một huyết áp kế gắn ở đầu dương vật, và sau đó ông ta cho đăng những gì ông ta biết về Chilton để chế giễu ông này. Ông ta trao đổi thư từ với vài sinh viên ở khoa tâm lý học để nói về những chuyện không liên quan gì với trường hợp của mình cả. Nếu ông ta từ chối nói chuyện thì tôi chỉ muốn có một bản báo cáo thường thôi. Ví dụ như hình dáng ông ta, phòng giam ông ta như thế nào, và những gì ông ta làm. Có thể gọi đó là màu sắc địa phương ấy mà. Cô hãy dè chừng đám báo chí đấy, không phải loại đứng đắn đâu mà lá cải đó. Bọn họ vẫn thích Lecter hơn Hoàng tử Andrew đấy.

    - Hình như tôi có nhớ đến một tạp chí tồi đã đề nghị ông ta năm mươi ngàn đô la cho vài bài nấu nướng. Có đúng vậy không?

    Crawford chỉ gật đầu.

    - Tôi tin chắc tờ National Tattler đã mua chuộc một người nào đó ở bệnh viện, để báo cho họ biết lúc cô đến đó một khi cuộc hẹn được quyết định.

    Nói rồi ông chồm người về phía Clarice Starling. Cặp mắt kính nhỏ làm mờ đi các túi nhỏ dưới mắt ông.
     
  3. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 2
    - Bây giờ tôi cần cô nghe cho rõ đây, cô Starling.

    - Có đây, thưa ông.

    - Cô phải dè chừng Hannibal Lecter. Ông Chilton, giám đốc bệnh viện tâm thần, sẽ cắt nghĩa rõ cho cô làm cách nào để tiếp xúc với người bệnh. Cô phải tuân thủ thật nghiêm ngặt các chỉ dẫn của ông ta. Dù bất kỳ với lý do gì cô cũng không được làm khác đi một chút nào hết. Nếu Lecter đồng ý nói chuyện, ông ta chủ yếu chỉ muốn biết tin tức về cô mà thôi. Đó là loại tò mò thúc đẩy con rắn nhìn vào ổ trứng chim. Chúng tôi biết không thể tránh khỏi có một sự trao đổi thông tin nào đó trong lúc nói chuyện, nhưng cô không được nói rõ tất cả những gì liên quan đến cô. Chắc cô không thích cho ông ta nhớ những thông tin riêng tư của cô chứ? Cô có biết chuyện gì đã xảy ra với Will Graham không?

    - Tôi có biết về chuyện này.

    - Lecter đã mổ bụng của Will bằng một con dao để cắt thảm nhựa lót sàn nhà. Nhờ phép lạ mà anh này không chết. Cô có nhớ Con Rồng Đỏ không? Lecter đã xua Francis Dolarhyde đến gia đình của Will. Nhờ tên này mà mặt mày của người nhân viên của chúng ta giống như một bức tranh Picasso vậy. Tại bệnh viện, Lecter đã làm biến dạng bộ mặt của một nữ y tá. Cô hãy làm công việc của mình và đừng bao giờ quên ông ta là một con người như thế nào.

    - Ông ta là người như thế nào? Ông có biết không?

    - Tôi chỉ biết đó là một con quái vật. Có thể cô khám phá được điều gì khác chăng? Tôi không hề lôi cô ra từ một xó xỉnh nào đó, cô Starling. Cô có đặt cho tôi hai hay ba câu hỏi thật lý thú khi tôi có mặt tại trường đại học Virginie. Ông sếp sẽ đọc bản báo cáo của cô… mang chữ ký của cô… nếu nó khá rõ ràng, chính xác và thuận lý. Và tôi cần có nó vào lúc chín giờ sáng, ngày chủ nhật đấy. Tốt, cô hãy làm đúng theo điều lệ đi.

    Crawford mỉm cười với cô nhưng ánh mắt lại không có hồn.

    Bác sĩ Frederick Chilton, năm mươi tám tuổi, là quản lý bệnh viện quốc gia ở Baltimore dành cho các tên tội phạm mắc bệnh tâm thần, đang ngồi tại bàn làm việc rộng lớn, trên đó không hề có một vật gì cứng hoặc có thể gây thương tích. Một vài nhân viên gọi phòng làm việc này bằng cái tên “Hào nước”, những người khác thì không hiểu nghĩa của từ này. Ông ta vẫn ngồi khi Clarice bước vào.

    - Chúng tôi đã thấy không biết bao nhiêu nhân viên cảnh sát tại đây nhưng chưa bao giờ có người nào lại quyến rũ đến thế - ông ta nói mà không đứng lên.

    Trên tay ông còn dính đầy chất mỡ chải đầu, nhưng ông vẫn chìa tay ra cho Clarice. Vừa bắt tay xong, cô liền bỏ tay ra ngay.

    - Tôi đoán chắc cô là Sterling, có phải không?

    - Thưa ông tôi là Starling với chữ a. Xin cám ơn ông đã đồng ý tiếp tôi.

    - Thì ra FBI cũng như các cơ quan khác, bây giờ họ thu nhận phụ nữ rồi, hà hà! - Ông ta mỉm cười với cô, cách mà ông thường làm để nhấn mạnh các lời nói của mình.

    - Cơ quan đang chỉnh đốn lại đấy. Đây là điều không thể chối cãi.

    - Cô ở lại Baltimore vài ngày chứ? Cô biết không, người ta cũng có thể vui đùa tại Washington hoặc ở New York nếu người ta biết rõ thành phố của nó.

    Cô xoay mặt đi để không nhìn thấy cái mỉm cười kia và biết ngay ông ta đã cảm nhận được sự ghê tởm của mình.

    - Đây chắc hẳn là một thành phố đẹp rồi, nhưng tôi phải gặp Bác sĩ Lecter và trở về nội trong buổi chiều này.

    - Sau này tôi có thể liên lạc với ai đó tại Washington để theo dõi vụ này không?

    - Được chứ. Chính nhân viên đặc biệt là Jack Crawford phụ trách kế hoạch này và ông có thể liên lạc với tôi qua ông ta.

    - Ra thế - Chilton nói. Đôi gò má lấm tấm nâu đối chọi với màu nâu đỏ, dường như không thật của tóc ông ta - Cô làm ơn xuất trình chứng minh thư cho tôi xem - Ông ta vẫn để cho cô đứng đó trong khi xem xét cái thẻ một cách chậm rãi. Sau đó ông trả nó lại và đứng lên.

    - Xin cô đi theo tôi, việc này không mất nhiều thời giờ đâu.

    - Thưa bác sĩ Chilton, người ta nói với tôi là ông sẽ cho tôi vài chỉ thị nào đó.

    - Vừa đi tôi vừa có thể làm chuyện đó mà - Ông ta đi vòng qua bàn làm việc và nhìn vào đồng hồ - Tôi có một cái hẹn ăn trưa trong ba mươi phút nữa.

    - Thưa bác sĩ, hiện giờ tôi có hẹn với ông. Người ta đã để cho ông chọn giờ thích hợp. Nhiều chuyện có thể xảy ra trong lúc phỏng vấn… Chắc tôi cùng ông cần nghiên cứu vài phản ứng của ông ta sau đó.

    - Tôi nghi ngờ điều đó, tôi thật sự nghi ngờ điều đó. Ồ, tôi phải gọi điện đây, tôi sẽ gặp cô lại trong hành lang.

    - Tôi muốn để áo khoác và cái dù của tôi ở lại đây.
     
  4. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 3
    Người tên Alan mặc loại đồng phục của những người bị giam giữ. Anh ta đang lau một cái gạt tàn bằng vạt áo của mình.

    Anh ta liếm môi trong khi tiếp nhận cái áo của cô.

    - Hân hạnh được phục vụ cô. Thế cô đi tiêu bao nhiêu lần trong một ngày?

    - Tôi xin lỗi?

    - Khi nó bắt đầu lòi ra, nó thật dài - dài phải không?

    - Tự tôi sẽ cất lấy nó ở đâu đó cũng được - Starling gằn giọng.

    - Không có chỗ nào đâu… người ta cúi xuống nhìn nó chui ra để xem nó thay đổi màu khi ra ngoài không khí, cô có làm như thế không? Nó giống như người ta có một cái đuôi màu nâu vậy. - Anh ta nắm chặt cái áo khoác, không muốn bỏ nó ra.

    - Bác sĩ Chilton gọi anh vào văn phòng của ông ta kìa.

    - Không đâu - vị bác sĩ đáp lại - Anh hãy cất cái áo khoác đó vào trong tủ đi Alan, và nhớ là anh không được đụng vào nó trong khi chúng tôi không có mặt ở đây. Hiểu không? Tôi có một cô thư ký riêng nhưng với việc giảm ngân sách khiến cô ta phải nghỉ việc. Thế mấy cô thư ký đã biến mất đâu hết rồi cô Starling? - Ông ta ném một cái nhìn giận dữ - Cô có mang súng không?

    - Không.

    - Tôi có thể xem cái xách tay và cái cặp của cô được không?

    - Tôi đã xuất trình giấy tờ tùy thân của tôi rồi.

    - Mà chúng lại báo cô là một sinh viên. Xin cô làm ơn đưa những thứ đó cho tôi đi.

    Clarice Starling bỗng giật mình khi cánh cửa đầu tiên bằng lưới thép được đóng lại sau lưng cô và then được cài lại. Chilton dẫn đường trong hành lang màu xanh nặc mùi phoocmon, và người ta nghe tiếng cửa đóng lại ở đâu đó. Cô tự trách mình sao đã để ông giám đốc kiểm tra cái túi xách của mình, nhưng cô phải nuốt cơn giận dữ để có thể tập trung vào công việc. Mọi thứ đều suôn sẻ. Cô nhận thấy mình đã tìm lại được sự tự chủ giống như một lớp đá cuội nằm dưới đáy dòng nước chảy xiết vậy.

    - Ông Lecter tạo ra quá nhiều rắc rối cho chúng tôi. - Chilton nói - Mỗi ngày phải mất hơn mười phút để cho người nhân viên tháo hết các kim kẹp trong mớ tài liệu mà ông ta nhận được. Chúng tôi đã cố gắng hạn chế hoặc giảm bớt số lượng báo ông ta đặt mua, nhưng ông ta có gửi một thỉnh cầu lên ông chánh án và vị này đã đưa ra một phán quyết chống lại chúng tôi. Lúc đầu ông ta nhận rất nhiều thư tín. Nhưng cảm ơn Trời, số này đã giảm bớt rất nhiều khi ông ta bị các trường hợp khác trên các phương tiện thông tin đại chúng hạ bệ. Có lần, một sinh viên cao học ngành tâm lý học muốn đưa một trích dẫn của Lecter vào trong bài luận án của anh ta. Cánh báo y khoa vẫn còn đăng nó, nhưng chỉ để gây sự chú ý nhờ tên đó mà thôi.

    - Tôi thấy ông ta viết một bài chuyên đề rất hay về các thói quen kỳ quặc của các cuộc phẫu thuật trong tờ Journal of Clinical Psychiatry.

    - Cô thấy thế sao? Chúng tôi đang cố phân tích Lecter. Chúng tôi nói với nhau “Đây là cơ hội tốt để làm một cuộc nghiên cứu nhớ đời đây…” thật quá hiếm khi túm được một tên còn sống.

    - Một cái gì?

    - Một tên bệnh tâm thần thù ghét đặc trưng xã hội, ông ta đúng là một người như thế. Nhưng ông ta quá bí hiểm, quá hoàn thiện đối với các trắc nghiệm thông thường. Và Chúa ơi, chắc ông ta thù ghét chúng ta lắm! Vì ông ta xem tôi như là thiên thần xấu của ông ta. Crawford thật tinh ranh khi dùng cô.

    - Ông muốn ám chỉ gì thế, bác sĩ?

    - Một thiếu nữ trẻ để “khêu gợi” ông ta. Tôi tin chắc Lecter không hề thấy bóng dáng người phụ nữ nào từ nhiều năm nay… Cùng lắm là một nữ lao công, thỉnh thoảng nhìn thấy từ xa. Thường ở đây chúng tôi không tuyển dụng phụ nữ, bởi vì họ chỉ đem đến rắc rối mà thôi.

    Ông cút xéo cho tôi nhờ, ông Chilton, Starling thầm rủa.

    - Thưa bác sĩ, tôi có cấp bằng của trường đại học Virginie với hạng tối ưu. Tôi không hề theo học một khóa quyến rũ đàn ông.

    - Như thế cô có đủ khả năng nhớ lại quy định: không được đụng vào song sắt và đưa tay vào bên trong. Cô chỉ cho ông ta giấy mà thôi, không có bút máy hoặc bút chì. Ông ta có loại bút nỉ rồi. Những văn kiện cô đưa cho ông ta không được có kim bấm, kẹp giấy hay kim gút. Người ta chuyền những thứ đó cho ông ta qua mâm đựng thức ăn và các giấy tờ ấy cũng sẽ đưa trở ra bằng lối đó. Không có ngoại lệ. Cô không cầm lấy bất cứ thứ gì mà ông ta cố đưa cho cô qua song sắt. Cô có hiểu không?

    - Vâng, tôi hiểu.

    Họ vượt qua hai cánh cửa nữa, ánh sáng mặt trời lùi dần sau lưng họ. Cũng như căn phòng chung mà các bệnh nhân tâm thần có thể gặp mặt nhau, và bây giờ không còn có cửa sổ, không có các quan hệ nhân bản. Một tấm lưới dày che đậy các bóng đèn hành lang, giống như trong phòng máy trên tàu thủy. Bác sĩ Chilton đứng lại ngay dưới một bóng đèn. Khi tiếng chân của họ dừng hẳn, Clarice nghe ở đâu kia bức tường có những tiếng rên cuối cùng của một giọng bị khàn vì đã cố hét.

    - Lecter không bao giờ được ra khỏi phòng mà không mang áo trói và một loại khóa miệng. Tôi sẽ cắt nghĩa cho cô tại sao. Trong năm đầu tiên ở đây, thái độ ông ta rất đàng hoàng, nên sự canh chừng có phần lỏng lẻo… đương nhiên việc đó xảy ra dưới thời ông quản đốc tiền nhiệm. Vào buổi trưa ngày 8 tháng bảy năm 1976, ông ta than bị tức ngực; người ta đưa ông ta đến trạm xá và tháo tay ra để làm điện tâm đồ. Khi cô y tá cúi xuống và đây là những gì ông ta đã làm với cô y tá - Ông Chilton đưa cho Clarice một tấm hình bị rách góc, và trầm ngâm nói tiếp - Các bác sĩ đã kịp cứu được một con mắt của cô y tá. Trong suốt thời gian đó Lecter vẫn bị cột dính vào các máy theo dõi nhịp tim. Ông ta đã đánh bể hàm cô ta và định cắn lưỡi cô ta trong khi nhịp tim ông ta không hề tăng hơn tám mươi lăm nhịp.

    Clarice không biết điều gì tệ hại hơn, bức ảnh hay cặp mắt hau háu của Chilton đang nhìn cô. Nó giống như một con gà đang khát nước, sẵn sàng uống ngay cả nước mắt nó.

    - Tôi giữ ông ta trong này - Chilton nói trong khi nhấn vào cái nút cạnh một cái cửa hai cánh bằng kính an toàn. Một viên giám thị to lớn mời họ bước vào.

    Sau một thoáng quyết định đầy khó khăn, Clarice đứng lại.

    - Thưa bác sĩ, chúng tôi thật sự cần đến những kết quả của các trắc nghiệm này. Nếu ông Lecter xem ông như một kẻ thù, nếu ông ta đã có một ấn tượng khắc sâu về ông như ông nói, thì tôi nghĩ tốt hơn tôi nên gặp ông ta một mình tôi thôi. Ông nghĩ thế nào?

    - Điều đó hoàn toàn hợp ý tôi. Cô nên đưa đề nghị này lúc còn ở trong phòng làm việc của tôi thì hơn. Tôi sẽ cho một thanh niên giúp việc dẫn cô đến đấy để tôi khỏi mất thời giờ.

    - Tôi sẽ đề nghị với ông như thế nếu ông cho các chỉ thị tại đó.

    - Tôi chắc chúng ta không gặp lại nhau nữa - Ông ta quay sang viên giám thị - Này Barney, khi nào cô ta làm việc xong với Lecter, anh hãy gọi điện cho một ai đó đến đưa cô ta về.

    Chilton bỏ đi mà không thèm nhìn lấy cô một cái.

    Bây giờ chỉ còn lại người trợ giúp to lớn dửng dưng và cái đồng hồ im lặng. Sau lưng Barney là cái tủ đựng vật dụng có lưới có một bình xịt thuốc mê, các áo trói, các khóa miệng và khẩu súng bắn thuốc ngủ. Một ống hình chữ U để treo một bệnh nhân hung tợn lên tường được đặt trên kệ.

    Barney nhìn cô lên tiếng:

    - Ông Chilton có nói là cô không được đụng vào song sắt không? - Giọng anh ta khàn khàn nhưng rất lớn.

    - Có, ông ta có nói với tôi.

    - Tốt rồi. Là căn phòng ở trong cùng bên phải. Cô hãy đi giữa hành lang và đừng nhìn bất cứ ai. Cô có thể đem thư tín cho ông ta để lấy cảm tình. Cô chỉ cần để nó lên cái mâm và đẩy nó vào bên trong. Nếu như cái mâm đang ở bên trong, cô có thể kéo sợi dây để lôi nó ra, hoặc chính ông ta đẩy nó ra cho cô. - Người trợ giúp đưa cho cô hai cuốn tạp chí được tháo rời, ba tờ nhật báo và nhiều lá thư đã được mở ra.

    Hành lang dài khoảng ba mươi mét với hai dãy phòng giam ở hai bên. Vài phòng được nhồi nệm và có một cửa nhỏ dài và hẹp. Những phòng khác thì giống như những phòng của các nhà tù bình thường, được đóng bằng các thanh ngang. Bằng khóe mắt, Clarice thoáng thấy những hình bóng, nhưng cố không xoay đầu qua để nhìn. Cô đi được nửa đường khi có một giọng thì thầm “Anh ngửi được mùi da thịt em”, nhưng cô vẫn bước tới như không nghe gì cả.

    Căn phòng ở trong cùng đèn được bật sáng. Clarice đi về phía bức tường bên trái để có thể thấy rõ bên trong khi cô tiến lại gần, ý thức được tiếng chân đã báo trước sự hiện diện của cô.
     
  5. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 4
    Phòng giam của Bác sĩ Lecter nằm cách biệt với các phòng khác. Ngoài các song sắt, ở trong và ngoài tầm với, có một hàng rào khác, một tấm lưới bằng nylon dày chạy từ trên trần xuống sàn nhà và từ bức tường này qua bức tường kia. Phía sau đó có một cái ghế bành thẳng lưng và một cái bàn được gắn chặt xuống sàn bằng đinh ốc, trên đó có nhiều chồng sách và báo chí.

    Bác sĩ Hannibal Lecter, nằm ngã người trên giường ngủ đang đọc tờ tạp chí Vogue, bản tiếng Ý. Ông cầm các tờ bị tách rời trong bàn tay mặt, và với tay kia, ông đặt từng trang một bên cạnh ông. Bàn tay trái ông có sáu ngón tay.

    Clarice Starling đứng lại cách hàng song sắt khoảng hai mét.

    - Bác sĩ Lecter - Cô mừng thầm khi thấy giọng nói của mình không run.

    Ông ta ngước mắt lên.

    Trong khoảnh khắc, cô có cảm tưởng ánh mắt của người đàn ông này kêu ù ù, nhưng đó chính là máu của cô.

    - Tôi tên Clarice Starling. Ông đồng ý cho tôi được nói chuyện với ông chứ? - Những lời nói và khoảng cách cô đang đứng, minh chứng cho sự chiếu cố đến phép lịch thiệp của cô.

    Bác sĩ Lecter dường như đang suy nghĩ, một ngón tay đặt ngay trên đôi môi hờn dỗi. Ông đứng lên thật từ tốn, chậm rãi bước tới trước và đứng lại cạnh tấm lưới, giống như thể chính ông muốn giữ lại một khoảng cách.

    Ông nhỏ con và ăn mặc rất chăm chút, Clarice nghĩ hai cánh và đôi bàn tay ông ta chắc có một sức mạnh cứng cáp như của cô vậy.

    - Xin chào - Ông nói, giống như thể ông tiếp một người khách ngay tại thềm nhà của mình. Trong cái giọng trí thức đó, cô cảm nhận có một chút âm thép; có lẽ vì ông ta không thường dùng đến giọng của mình.

    Ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt nâu của bác sĩ Lecter, tạo thành nhiều đốm nhỏ màu đỏ. Tưởng như chúng có thể bay khỏi con người như những tia lửa. Đôi mắt này bao trùm lấy người cô.

    Clarice bước tới trước nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa phải với song sắt. Lông ở cánh tay cô dựng đứng cả lên.

    - Thưa bác sĩ, chúng tôi gặp nhiều khó khăn để phác họa ra một hình dáng tâm lý. Tôi đến đây xin trợ giúp của ông.

    - “Chúng tôi”? Có phải là Khoa nghiên cứu về thái độ con người ở Quantico. Tôi đoán chắc cô làm việc trong nhóm của Jack Crawford.

    - Đúng vậy.

    - Tôi có thể xem giấy tờ của cô được không?

    Cô không mong chờ điều này.

    - Tôi đã trình… tại văn phòng rồi.

    - Có nghĩa là cho bác sĩ Frederick Chilton?

    - Đúng.

    - Cô có xem các chứng nhận của ông ta không?

    - Không.

    - Xem qua các văn bằng của ông ta không mất nhiều thời giờ của cô đâu, tôi bảo đảm với cô như thế. Cô có gặp Alan chưa? Một anh chàng dễ mến, có phải không? Thế trong hai người đó, cô thích nói chuyện với ai hơn?

    - Có lẽ với Alan hơn.

    - Cô có thể là một phóng viên báo chí đã thành công trong việc đút lót tiền cho Chilton. Tôi nghĩ tôi được quyền xem giấy tờ của cô.

    - Đồng ý. Và cô trình tấm thẻ có bọc nhựa của mình ra,

    - Không thể nào đọc được ở một khoảng cách như thế này. Xin cô hãy đưa nó cho tôi đi.

    - Tôi không thể.

    - Bởi vì nó có nhiều cạnh bén phải không?

    - Đúng vậy.

    - Hãy hỏi Barney đi.

    Người gác tiến lại gần khi được gọi đến tên.

    - Bác sĩ Lecter, tôi sẽ trao cho ông. Nhưng nếu ông không trả lại khi tôi yêu cầu - và nếu phải làm phiền đến một ai khác để lấy lại được - Đến lúc đó tôi sẽ giận lắm đấy. Một khi tôi giận thì ông sẽ bị trói chặt đến khi nào tôi cảm thấy vui trở lại mới thôi. Ăn uống bằng ống, giường ngủ thay hai lần mỗi ngày… Thế nhé, trò chơi lớn biết không! Và không thư tín suốt một tuần lễ. Hiểu không?

    - Hiểu rồi, Barney.

    Thẻ chứng minh được đặt vào trong mâm. Sau khi cầm lấy, Lecter đưa nó lên ánh sáng.

    - Một tân binh à? Jack Crawford sai một nhân viên mới được tuyển dụng để hỏi tôi sao? - Ông ta gõ gõ cái thẻ lên hàm răng và đưa lên mũi ngửi một hơi thật dài.

    - Bác sĩ Lecter - Barney gọi.

    - Đây, đây. - Ông ta bỏ cái thẻ lên cái mâm để Barney kéo nó ra ngoài.

    - Đúng là tôi chưa được học hết khóa huấn luyện tại trường - Starling nhìn nhận, nhưng đó không phải là khóa của FBI, ở đây chúng tôi muốn nói đến khóa tâm lý học. Thế ông không thể quyết định xem tôi có đủ khả năng để tiếp chuyện với ông hay sao?

    - Hừmmmm… Nói cho đúng… Cô hơi quỷ quyệt đấy. Này Barney, có thể nào cô Starling có được một cái ghế không?

    - Ông Chilton không có đề cập đến ghế ngồi.

    - Thế còn phép lịch sự ở đâu, Barney?

    - Cô có muốn có một cái ghế không? - Barney hỏi. - Người ta có thể mang đến cho cô một cái đấy, nhưng bởi vì chưa… thường không có ai ở lại lâu như thế.

    - Đúng, xin cảm ơn nhiều.

    Barney lấy một cái ghế xếp trong tủ, đặt ra và bỏ đi.

    - Tốt rồi - Lecter nói và ngồi chéo ở đầu bàn của ông để đối mặt cô. - Thế Miggs đã nói gì với cô?

    - Xin lỗi ông?

    - Miggs Multiple trong cái phòng giam ở đầu kia đó. Hắn có thì thầm cái gì với cô mà. Hắn nói gì với cô vậy?

    - Anh ngửi thấy mùi da thịt của em.

    - Tôi hiểu. Tôi không thể làm được việc đó. Cô dùng kem trang điểm Evian và thỉnh thoảng cô dùng nước hoa Hương Thời Gian, nhưng hôm nay thì không. Cô cảm thấy không cần thiết phải dùng nước hoa để đến đây. Thế cô phản ứng ra sao khi nghe Miggs nói như thế?

    - Hắn ta hung hăng vì những lý do mà tôi không được biết. Thật là buồn. Người ta càng tỏ ra hung tợn chừng nào, thì người khác càng hành động như thế đối với mình chừng ấy. Đây là một vòng luẩn quẩn.

    - Cô cảm thấy thù ghét hắn không?

    - Tôi rất tiếc là sự việc xảy ra như thế. Nhưng chấp làm gì những gì hắn đã nói. Làm sao ông biết được tôi dùng nước hoa?

    - Một thoáng mùi hương đã phát ra khi cô vừa mở túi lấy ra thẻ chứng minh. Vả lại túi xách đó đẹp lắm.

    - Xin cám ơn.

    - Cô đã lấy cái túi đẹp nhất của mình để đến gặp tôi, có phải không?

    - Phải, đúng vậy. - Cô đã phải dành dụm để sắm một túi xách cho ra hồn; đây là vật thanh lịch nhất mà cô có được.

    - Giày của cô không hợp cho lắm.

    - Có thể một ngày nào đó nó sẽ như ý muốn thôi.

    - Tôi không nghi ngờ gì điều đó.

    - Những hình trên tường là do ông vẽ, có phải không, bác sĩ?

    - Thế cô nghĩ tôi có thể cho gọi một nhà trang trí đến đây sao?

    - Cái hình trên bồn rửa có phải là một thành phố bên châu Âu không?

    - Đó là thành phố Florence. Lâu đài Vecchio và tòa nhà Duomo nhìn từ Belvedere.

    - Ông vẽ tất cả những chi tiết bằng trí nhớ của ông?

    - Nhân viên Starling ơi, trí nhớ của tôi thay thế cho thị giác đấy.

    - Còn cái hình kia, có phải tượng trưng cho một thập tự không? Nhưng sao không có gì trên cái thập tự vậy?

    - Đó là Đồi Golgotha sau khi Chúa đã được đưa xuống khỏi cái thập tự. Nó được vẽ bằng bút chì và bút đánh dấu trên giấy gói thịt. Đó là những gì tên trộm được hứa lên Thiên Đường đã thật sự có được sau khi người ta đã đem con của Chúa đi rồi.

    - Có nghĩa là gì?

    - Đôi chân bị đánh gãy như tên bạn của hắn đã chế nhạo Chúa Jesus. Cô không bao giờ chõ mũi vào Phúc âm của Thánh Gioan hay sao? Nếu thế, cô hãy tìm các tác phẩm của Duccio, các tranh vẽ về thập tự của ông ta rất trung thực với các Kinh Thánh mà xem. Thế Will Graham bây giờ ra sao rồi? Mặt anh ta ra sao?

    - Tôi không quen biết Will Graham.

    - Cô dư biết Will Graham là ai mà, nhân viên Starling. Người đệ tử ruột của Jack Crawford ấy mà. Mặt của anh ta bây giờ giống cái gì vậy?

    - Tôi chưa hề gặp mặt anh ta.

    - Trong nghệ thuật, người ta gọi đó là “loại bỏ vài nét chỉnh sửa”, có phải không?

    Sau vài giây im lặng, cô nói:

    - Hay hơn thế, chúng ta có thể chỉnh sửa lại vài nét loại trừ cũ. Tôi có đem đến đây…

    - Không, không. Tỏ ra hóm hỉnh để thay đổi đề tài là một hành vi ngu xuẩn và thiếu lễ độ. Hiểu một câu nói hóm hỉnh và trả lời lại, bắt người đối thoại phải thực hiện một hoạt động trí tuệ làm cho bầu không khí trở nên loãng đi. Chính trong bầu không khí hào hứng ấy mà chúng ta tiến triển. Cô xoay xở cũng khá lắm đấy. Cô rất lễ phép và nhạy cảm trước sự lịch thiệp của tôi, cô đã thiết lập được sự tin cậy giữa hai chúng ta khi khai báo cho tôi biết, một điều rất khó chịu với cô, những gì Miggs đã nói với cô, rồi sau đó cô lại đưa ra một lời bông đùa vụng về để cố trở về với các câu hỏi của cô. Cô không thể đánh lừa được tôi như thế đâu.

    - Thưa bác sĩ Lecter, ông có rất nhiều kinh nghiệm về khoa tâm lý lâm sàng. Thế ông có nghĩ rằng tôi có thể đánh lừa ông bằng cái không khí hào hứng này không? Ông nên tỏ ra có niềm tin nơi tôi chứ. Tôi xin ông trả lời cho một bản câu hỏi, và ông toàn quyền chấp nhận hay từ chối. Nhưng ít ra, ông có thể nào liếc xem qua một chút được không?

    - Này nhân viên Starling, cô có đọc qua những bài được đăng tải mới đây của Khoa nghiên cứu về thái độ không?

    - Có.

    - Tôi cũng thế. Cơ quan FBI đã ngu ngốc từ chối gửi cho tôi tờ Tập san Tăng Cường Luật Pháp, nhưng tôi mua nó ở các tiệm bán sách cũ. Tuy nhiên John Lay có gởi cho tôi tờ News và vài tạp chí về tâm lý học. Các tác giả chia những kẻ giết người hàng loạt thành hai nhóm: những kẻ có phương pháp và những kẻ dựa vào kinh nghiệm. Cô nghĩ gì về điều này?

    - Điều này là… chủ yếu, đương nhiên bọn họ…

    - Cô muốn nói là quá giản lược, phải không, nhân viên Starling? Nói cho cùng tâm lý học đôi khi quá trẻ con, và cái họ đang làm tại Khoa nghiên cứu về thái độ cũng không mang tính khoa học gì hơn khoa tướng số. Môn tâm lý học không có nhiều yếu tố hay để người ta có thể dựa vào đó để làm bằng. Cô cứ đến bất cứ một viện tâm lý học nào, nhìn vào đám sinh viên và thành phần giáo sự xem: có hai thành phần rõ rệt, họ là những kẻ hâm mộ cuồng nhiệt của tư tưởng tự do và những kẻ say mê nhân cách yếu kém. Chắc chắn đó không phải là những người ưu tú của trường đại học rồi. Những kẻ có phương pháp và những kẻ dựa vào kinh nghiệm… một đứa trẻ cũng có thể tìm ra những điều đó.

    - Ông sẽ phân loại như thế nào?

    - Không có sự phân loại nào cả.

    - Nói về các tác phẩm được xuất bản, tôi có đọc qua các bài của ông về những thói quen kỳ quặc của các cuộc phẫu thuật và các biểu hiện trên khuôn mặt, bên trái và bên phải.

    - Đúng, những bài rất hay.

    - Đó cũng là ý của tôi, và của cả Jack Crawford. Chính ông ta đã bảo cho tôi biết. Cũng vì thế mà ông ta rất muốn…

    - Người cương nghị Crawford “rất muốn” cái gì? Chắc hẳn ông ta bận đến mức phải cần đến sự trợ giúp của các sinh viên?

    - Đúng là ông ta rất bận và rất muốn…

    - Rất bận về Buffalo Bill à?

    - Tôi cho là thế.

    - Không, nhân viên Starling, cô không được nói “tôi cho là thế”. Cô dư biết là chính vì Buffalo Bill mà. Tôi cứ tưởng Jack Crawford bảo cô đến đây để hỏi tôi về vụ đó chứ.

    - Không.

    - Thế cô không đến vì việc đó à?

    - Không, nhưng vì chúng tôi cần đến sự…

    - Cô biết gì về Buffalo Bill?

    - Không một ai biết gì nhiều về hắn.

    - Báo chí không có nói đến sao?

    - Tôi nghĩ là có. Nhưng tôi chưa tiếp cận được với hồ sơ mật đó, công việc của tôi là…

    - Thế Buffalo Bill đã giết chết bao nhiêu phụ nữ rồi?

    - Cảnh sát tìm được năm người.

    - Tất cả đều bị lột da phải không?

    - Đúng, nhưng chỉ một phần thôi.

    - Báo chí chưa hề cắt nghĩa cái biệt danh đó. Cô có biết tại sao người ta lại đặt cho hắn cái tên Buffalo Bill không?

    - Biết.

    - Nói cho tôi xem nào.

    - Tôi sẽ nói chỉ khi nào ông chấp nhận đọc qua bản câu hỏi của tôi.

    - Tôi sẽ đọc. Thế nào, tại sao vậy?

    - Nó xuất phát từ một trò đùa xấu của Ban Trọng án ở Kansas City.

    - Vì sao?

    - Người ta đặt cho hắn cái tên Buffalo Bill bởi vì hắn làm đổ máu các con vật để cưỡi của hắn.

    Starling nhận thấy mình không còn sợ nữa, nhưng thay vào đó là sự hổ thẹn. Nếu được chọn thì cô thích nỗi lo sợ hơn.

    - Cô đưa bản câu hỏi đây.

    Cô chuyền cho ông và giữ im lặng trong lúc ông đọc. Sau đó Lecter bỏ bản câu hỏi lại trên cái mâm.

    - Thế cô nghĩ cô có thể giải phẫu được tôi với cái dụng cụ cùn này à?

    - Ồ không, trái lại là đằng khác. Tôi nghĩ ông có thể cho tôi một ý kiến trong công việc nghiên cứu này.

    - Mà tại sao tôi phải làm thế chứ?

    - Vì muốn được biết.

    - Biết cái gì?

    - Tại sao ông lại ở trong này. Điều gì đã xảy đến với ông.

    - Không có chuyện gì xảy ra với tôi cả. Tôi hoàn toàn còn ý thức được những gì mình làm, nhân viên Starling! Cô không thể nào thu hẹp tôi thành một chuỗi ảnh hưởng được. Cô đã bỏ qua cái tốt và cái xấu để thay thế chúng bằng thuyết ứng xử. Về mặt đạo đức, cô đã phết lên mỗi con người nhiều lớp sơn, nên không có ai phải chịu trách nhiệm nữa rồi. Cô có dám cho tôi là một con người độc ác không? Tôi có làm điều gì ác không, nhân viên Starling?

    - Tôi nghĩ là ông có một thái độ hủy diệt. Đối với tôi, nó cũng không khác gì mấy.

    - Cái xấu chỉ là hủy diệt thôi sao? Nếu nó đơn giản đến thế, thì các cơn bão tố đều độc ác cũng như lửa, mưa đá. Những thứ mà các nhà bảo hiểm gọi là thiên tai tự nhiên.

    - Khi mà người ta cố tình…

    - Để giải trí, tôi sưu tầm các nhà thờ đổ nát. Cô có thấy điều gì xảy ra mới đây tại Sicile không? Thật kỳ lạ! Nguyên cả một mặt tiền đổ sầm trên sáu mươi lăm bà cụ đang dự lễ. Thế đó có phải là điều ác không? Nếu phải, thì ai đã làm điều đó? Nếu Ngài còn ở trên đó, chắc Ngài thích lắm đấy, nhân viên Starling. Bệnh thương hàn và các thiên nga… tất cả đều xuất phát từ chỗ đó.

    - Tôi không thể giải thích điều này cho ông, thưa bác sĩ. Nhưng tôi biết có người làm được điều đó.

    Ông ta đưa bàn tay trái lên để bảo cô im. Clarice nhận thấy bàn tay này thật đẹp và hai ngón giữa rất giống nhau. Đây là dạng rất hiếm của chứng thừa ngón tay.

    Khi nói trở lại, Lecter dùng một giọng thật êm dịu và quyến rũ.

    - Chắc cô thích biến tôi thành công thức lắm phải không, nhân viên Starling? Cô có nhiều tham vọng phải không? Cô có biết với cái túi xách đẹp và đôi giày rẻ tiền kia, cô giống gì không? Cô giống một đứa nhà quê. Cô là một đứa nhà quê được lau chùi sạch sẽ, năng động nhưng không có một chút óc thẩm mỹ nào hết. Mắt của cô giống như các viên đá rẻ tiền, khi cô truy tìm một câu trả lời, chúng sáng lên nhưng chỉ ở bên mặt mà thôi. Nhưng cô thật sự rất xuất sắc, quyết không muốn giống mẹ mình một chút nào hết. Một chế độ ăn uống hoàn hảo làm cho cô cao hơn bà ta, nhưng gia đình cô đã ra khỏi các hầm mỏ từ hơn ba mươi năm rồi. Có phải cô thuộc gia đình Starling ở miền tây Virginie hay là dòng họ Starling nông dân di cư? Đây là trò chơi sấp ngửa giữa việc vào trường đại học và gia nhập Đội Quân Nữ Quân Nhân phải không? Tôi sẽ nói một điều về chính con người cô đây. Ở trong căn phòng của cô, cô có một xâu chuỗi hạt trai, mà người ta đã tặng cho cô từng hạt một, và điều đó bây giờ đã làm cho cô chán ngấy khi nhận ra rằng nó quá tầm thường. Tất cả những lời cảm ơn phiền toái, những sự thiếu tế nhị thật lòng, càng làm cho mỗi hạt càng khó đón nhận hơn. Phiền toái. Phiền t-o-á-i. Quá thông minh cũng làm hư nhiều thứ đấy! Và óc thẩm mỹ thì không dễ thương chút nào. Khi nào cô nghĩ lại về cuộc trò chuyện này, cô sẽ nhớ lại cái nét đau khổ ngu ngốc mà cô đã để lại cho tôi.

    Thật dịu dàng, Lecter hạ giọng:

    - Nếu các xâu chuỗi hạt trai trở nên quá tầm thường thì các thứ khác có như thế không khi càng ngày cô càng tiến xa hơn? Lúc đêm tối, cô tự đặt cho mình câu hỏi này, có phải không? - Ông Bác sĩ Lecter hỏi bằng một giọng thật dịu dàng.

    Clarice ngước mặt lên như để đương đầu với ông.

    - Ông thật sáng suốt, bác sĩ Lecter. Tôi không phản đối bất cứ những gì ông vừa nói với tôi. Nhưng đây là câu hỏi ông phải trả lời ngay tức thì, dù ông muốn hay không: thế ông có đủ mạnh để áp dụng cho chính mình cái khả năng phân tích đáng kinh ngạc đó? Rất khó để đối mặt, có phải không? Tôi vừa nhận ra điều này. Ông nói sao đây? Ông hãy tự nhìn lại mình và viết ra sự thật mà ông nhìn thấy đi. Có một đề tài nào phức tạp hơn, xứng đáng hơn trí thông minh của ông có thể nhìn thấy được? Nhưng có lẽ ông sợ chính con người mình thì phải?

    - Cô thật bướng bỉnh, cô Starling.

    - Tôi cho là thế.

    - Và cô không thể nào chấp nhận việc cô có thể là một con người bình thường. Điều đó làm cô đau, phải không? Nhưng Starling, cô hơn xa một người bình thường, cô chỉ sợ điều đó thôi. Thế những hạt trai của cô to cỡ nào, bảy ly không?

    - Bảy ly.

    - Xin phép cô cho tôi khuyên cô một điều. Cô hãy tìm đá tuamalin và xâu chúng với hạt trai của cô, bằng cách xen kẽ hai và ba, hoặc một với hai, tùy thích. Loại đá đó làm nổi bật màu mắt và mái tóc của cô. Thế có một người nào đó gửi thiệp Lễ Tình Nhân cho cô chưa?

    - Có.

    - Chúng ta đang ở Mùa Chay. Chỉ còn bảy ngày nữa là tới ngày Lễ Tình Nhân rồi, hùummm, thế cô có mong chờ được nhận một tấm thiệp nào không?

    - Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra cả.

    - Phải, đúng vậy… Tôi nghĩ đến ngày Lễ Tình Nhân rất nhiều. Ngày đó làm tôi nhớ lại một kỷ niệm thú vị. Vào ngày đó, tôi có thể làm cho cô rất hài lòng đấy, Clarice Starling.

    - Bằng cách nào vậy, bác sĩ?

    - Bằng cách tặng cô một món quà. Tôi sẽ nghĩ đến nó. Còn bây giờ xin cô thứ lỗi cho. Xin chào cô.

    - Thế còn bản câu hỏi?

    - Một lần có một nhân viên kiểm kê muốn biến tôi thành phương trình toán học. Tôi đã ăn cho thỏa thích cái gan của anh ta kèm với đậu tầm. Cô hãy trở về trường đi, cô Starling bé nhỏ.

    Hannibal Lecter lúc nào cũng lễ phép. Không xoay lưng lại cô, ông đi giật lùi đến cái giường rồi nằm xuống, nét mặt trở nên lạnh như một hiệp sĩ bằng đá nằm trên ngôi mộ.
     
  6. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 5
    Clarice đột nhiên cảm thấy trong người trống rỗng, như vừa cho máu vậy. Cô bỏ nhiều thời giờ hơn cần thiết để cất mớ giấy tờ của mình vào trong cặp, lo sợ đôi chân không còn đỡ nổi thân hình của mình. Cô vừa thất bại và rất ghét chúng. Cô xếp cái ghế lại và để nó tựa vào cánh cửa tủ. Vậy là lần nữa cô phải đi ngang qua Miggs. Ở đằng xa, có vẻ như Barney đang đọc sách.

    - Cô có thể gọi anh ta đến đưa cô đi. Mặc kệ thằng Miggs đi. Cũng không có gì tệ hại hơn mỗi ngày khi đi ngang qua những người giao hàng hoặc công nhân của một công trường đâu.

    Cô liền tiến bước.

    Giọng của Miggs rít lên, sát bên tai cô.

    - Tôi đã cắn vào cổ tay để được ch-ê-ê-ế-t đây, cô nhìn xem, máu chảy nhiều ghê chưa?

    Đáng lý cô phải gọi Barney, nhưng vì ngạc nhiên, cô lại xoay đầu qua phía phòng giam, đúng ngay lúc Miggs búng một cái gì đó, và trước khi cô có thể tránh được, cô cảm thấy một chất gì đó nhớt và âm ấm trúng vào má và vai cô.

    Cô rời xa nơi này và biết đó là tinh dịch chứ không phải máu. Cô nghe bác sĩ Lecter gọi cô. Giọng của bác sĩ Lecter ở sau lưng cô, có vẻ trong hơn.

    - Nhân viên Starling!

    Ông ta đã đứng lên để gọi nhưng cô vẫn bước tới trước. Cô lục trong túi xách để kiếm gói khăn giấy.

    - “Nhân viên Starling”! Lecter gào lên.

    Cô tìm lại được sự tự chủ và tiến tới bằng một bước đi vững chắc đến chấn song.

    - “Nhân viên Starling”! Có một giọng điệu khác trong tiếng gọi của Lecter.

    Cô đứng lại. Trời ơi, tôi thèm khát đến mức đó hay sao. Miggs thì thầm cái gì đó cô không buồn nghe.

    Một lần nữa, trước căn phòng giam, cô nhìn thấy cảnh tượng hiếm hoi của ông Lecter đang rối loạn. Cô hiểu ngay là ông đã ngửi thấy cái mùi đó trên người cô. Ông ta ngửi thấy đủ mọi thứ.

    - Tôi không bao giờ muốn việc đó xảy ra với cô bằng bất cứ giá nào. Tôi kinh hãi sự thô tục.

    Giống như thể các án mạng ông thực hiện đã tẩy sạch được hết mọi sự thô tục vậy. Chắc có thể ông ta cảm thấy hưng phấn khi thấy cô bị đánh dấu như thế? Cô không thể nào biết được. Ở trong cùng các con ngươi sẫm màu kia, các tia chớp bay như những con đom đóm trong một cái hang.

    Bằng bất cứ giá nào, mày cũng phải thoát ra khỏi đây! Cô chìa cái túi xách ra.

    - Tôi van ông, xin ông hãy làm việc đó cho tôi đi.

    - Không. Nhưng cô không phải hối hận khi đã đến đây. Tôi sẽ tặng cô một thứ khác. Tôi sẽ cho cô cái mà cô thích nhất trên đời, Clarice Starling.

    - Cái gì thế, bác sĩ Lecter?

    - Đương nhiên là sự thăng cấp. Điều đó bắt buộc phải được thôi. Chính ngày Lễ Tình Nhân đã gợi ý cho tôi. - Nụ cười duyên dáng để lộ ra hàng răng trắng nhỏ. Ông nói nhỏ đến mức cô gần như không nghe được gì.

    - Cô hãy tìm món quà Lễ Tình Nhân của cô trong chiếc xe của Raspail, cô nghe không? Hãy tìm món quà của cô trong chiếc xe của Raspail. Bây giờ cô hãy đi ngay đi: tôi không nghĩ thằng Miggs có thể giở lại cái trò đó trong một thời gian ngắn như thế, dù cho hắn có điên đi nữa, có phải không?

    Clarice Starling bực mình, kiệt sức, đứng vững được chỉ nhờ vào ý chí. Những điều Lecter nói về cô đều không sai. Trong một khoảnh khắc, cô có cảm tưởng một linh hồn nào khác được thả vào trong đầu cô, và giống như con gấu trong một chiếc xe cắm trại, nó dùng chân mình để đập phá lung tung.

    Cô rất ghét những gì ông ta nói về mẹ cô, nhưng cô không được tức giận, mà điều này không phải là chuyện nhỏ.

    Ngồi trong chiếc Pinto cũ kỹ đậu trước cửa bệnh viện, cô hít thở thật sâu nhiều lần. Khi các cửa kính phủ đầy hơi nước thì cô mới cảm thấy khỏe hơn.

    Raspail. Cái tên này gợi cho cô một điều gì đó. Hắn là một trong các bệnh nhân của bác sĩ Lecter và cũng là một trong số các nạn nhân. Cô chỉ bỏ ra có một buổi tối để đọc qua tập hồ sơ dày cộp của Lecter. Phải nghiên cứu thật chi tiết những gì liên quan đến hắn ta mới được.

    Clarice muốn phóng cho thật nhanh, nhưng chỉ mình cô mới gán cho vụ này một chút gì đó khẩn cấp. Vụ án của Raspail đã được xếp lại từ nhiều năm rồi. Không một ai gặp nguy hiểm nữa. Không có gì gấp hết. Trước khi tiếp tục, tốt hơn cô nên thu thập thêm thông tin và hỏi ý kiến người khác.

    Crawford có thể rút vụ điều tra này lại và giao cho người khác. Đây là một bất trắc cô phải gánh chịu.

    Cô định gọi điện cho Crawford từ một phòng điện thoại công cộng, nhưng cô lại biết được ông ta đang xin thêm ngân sách cho Bộ Tư Pháp trước một tiểu ban của hạ viện.

    Cô có thể xin thêm chi tiết của vụ án này từ Ban Trọng Án ở Baltimore, nhưng án mạng không phải là một tội phạm liên bang, và cô biết bọn họ sẽ chụp ngay vụ này, vì thế mà không được.
     
  7. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 6
    Cô trở về Khoa nghiên cứu về thái độ ở Quantico, với các bức rèm nâu ô vuông giống như ở nhà cô, và những cặp lưu hồ sơ đầy những cảnh tượng hãi hùng. Cô ở lại văn phòng rất trễ để quay từ các vi phim của hồ sơ Lecter. Cái máy soi cảnh cũ xưa này chiếu sáng như ánh ma trơi khi bóng đêm ụp xuống: âm bản các hàng chữ và hình ảnh nhảy múa trước mắt cô.

    Raspail, Benjamin René, đàn ông, da trắng, bốn mươi sáu tuổi, cây sáo thứ nhất trong Dàn Nhạc Giao Hưởng Baltimore, bệnh nhân của Bác sĩ Hannibal Lecter.

    Ngày 22 tháng Ba năm 1975, người ta khám phá thi hài anh ta ngồi trên chiếc băng trong nhà thờ của ngôi làng nhỏ ở gần Falls Church, Virginie, chỉ với cà vạt trắng và chiếc áo đuôi tôm. Cuộc giảo nghiệm cho thấy tim của Raspail bị xuyên thủng và thi hài không còn cả tuyến ức và tuyến tụy.

    Lúc còn trẻ, Clarice Starling có học cách chế biến thức ăn, nhận thấy các cơ quan bị mất đi có thể được dùng để làm “ức của bê”.

    Đội trọng án Baltimore nghĩ rằng những thứ đó nằm trong bữa ăn tối mà Lecter có mời ông giám đốc và người chỉ huy giàn nhạc giao hưởng tham dự vào đúng hôm kế tiếp ngày Raspail mất tích.

    Bác sĩ Hannibal chối phăng mọi thứ. Ông giám đốc và vị chỉ huy giàn nhạc khai rằng họ không thể nào nhớ được họ đã ăn những món gì trong bữa tiệc đó, mặc dù Lecter rất nổi tiếng trong việc đãi khách đồng thời là tác giả của nhiều bài báo trong các tạp chí về nghệ thuật ẩm thực.

    Sau bữa tiệc đó, ông giám đốc nhà hát giao hưởng được điều trị chứng chán ăn và tật nghiện rượu tại Khoa tâm thần của bệnh viện Basel.

    Theo cảnh sát Baltimore, Raspail là nạn nhân thứ chín của Lecter.

    Raspail chết không để lại di chúc và vụ kiện được các thân nhân trong gia đình nạn nhân yêu cầu được báo chí theo dõi suốt nhiều tháng liền cho đến khi sự quan tâm của công chúng giảm dần.

    Cha mẹ của Raspail cùng thân nhân của các nạn nhân khác yêu cầu tiêu hủy các cuộc thâu băng và hồ sơ của người bác sĩ tâm lý học biến thái này. Họ bảo rằng người ta không thể biết được những bí mật về những thứ đó có thể tiết lộ, và những hồ sơ đó là một tập tư liệu thực sự.

    Tòa án đã chỉ định Everett Yow, vị luật sư của Raspail làm người thực hiện di chúc.

    Để tìm lại chiếc xe, Clarice phải nhờ đến Everett Yow. Có thể ông ta sẽ cố bảo vệ danh dự của Raspail và một khi được báo trước, ông ta có thể sẽ hủy hết các chứng cứ để che chở cho người thân chủ quá cố của mình.

    Clarice muốn hành động nhanh, và cô cần đến những ý kiến và nhiều phép tắc. Hiện giờ cô đơn độc tại văn phòng ban, và tìm được số điện thoại cá nhân của Crawford trong Rolindex.

    Ông sếp của cô nhấc máy lên ngay và nói thật bình thản:

    - Jack Crawford đây.

    - Tôi là Clarice Starling. Tôi hy vọng ông không đang dùng bữa chứ… - Ông làm thinh và cô nói tiếp ngay - Hồi trưa này, Lecter có tiết lộ cho tôi một điều gì đó về vụ án Raspail. Tôi đang làm việc tại văn phòng. Ông ta bảo tôi lục soát chiếc xe của Raspail. Tôi buộc phải qua trung gian của vị luật sư của hắn. Ngày mai là thứ bảy tôi không có tiết học, tôi muốn nếu có thể…

    - Này cô Starling, cô không còn nhớ những gì tôi dặn cô về việc những thông tin thu thập được từ Lecter hay sao? - Giọng của ông ta hết sức bình tĩnh.

    - Tôi phải nộp cho ông một bản báo cáo vào lúc chín giờ sáng chủ nhật.

    - Thì cô cứ thi hành như thế đi.

    - Thưa ông rõ rồi.

    Tín hiệu vang lên trong tai cô. Mặt cô nóng bừng lên.

    - Mẹ kiếp - cô thốt lên. - Đồ thứ chết tiệt. Quân khốn nạn. Thử Miggs bắn đồ dơ vào mặt xem ông có thích điều đó không!”

    *

    Sau khi làm vệ sinh cá nhân, và mặc áo ngủ của trường FBI, Clarice bắt đầu soạn bản báo cáo thì người bạn chung phòng của cô, Ardelia Mapp, từ thư viện trở về. Khuôn mặt nâu tròn trịa của cô ta thật khỏe mạnh, đây là hình ảnh dễ chịu nhất mà Clarice thấy được trong ngày.

    Nhìn nét mặt của cô, Ardelia nhận biết cô mệt đến chừng nào.

    - Thế nào cô em, hôm nay mày đã làm được những gì? - Cô ta luôn đặt những câu hỏi mà dường như không mấy quan tâm đến những câu trả lời.

    - Hôm nay tao đã ve vãn một thằng điên và nhận lấy tinh dịch ném ngay vào mặt.

    - Ước gì tao cũng có được cuộc sống thượng lưu như mày vậy, nhưng tao không biết làm sao mày có thể tìm được thời giờ rảnh với những tiết học như thế.

    Clarice phá lên cười. Ardelia Mapp cũng cười theo. Nghe tiếng cười từ rất xa, tiếng cười dường như không thể dứt được. Qua bề ngoài, Ardelia có vẻ chín chắn một cách kỳ lạ, và nụ cười của cô đượm vẻ phiền muộn.
     
  8. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 7
    Năm nay Jack Crawford đã năm mươi ba tuổi, ông đang ngồi trên chiếc ghế bành thấp phòng ngủ. Ông ngồi đối diện hai chiếc giường lớn, cao bằng giường bệnh viện. Một cái của ông; cái kia của bà vợ Bella. Crawford nghe bà thở bằng miệng. Đã hai ngày rồi bà không nói chuyện và cử động.

    Tiếng hơi thở ngừng lại. Crawford ngước lên nhìn qua đôi kính nửa tròng của ông. Ông đặt quyển sách xuống, vừa lúc Bella thở lại, lúc đầu hơi chậm nhưng sau đó thì sâu hơn. Ông rời chiếc ghế bành để đến lấy mạch và đo huyết áp cho bà. Trong những tháng sau cùng, ông rất rành việc đo huyết áp.

    Vì không muốn rời bà lúc đêm tối, ông mới đặt thêm một cái giường cạnh giường bà, và ngang bằng cái kia. Khi ông đưa tay ra để chạm vào bà trong đêm tối, như thế họ sẽ ở ngang tầm nhau.

    Không kể đến chiều cao và những dụng cụ tối thiểu cần thiết, Crawford cố gắng làm sao cho căn phòng không giống một phòng bệnh. Có hoa nữa, nhưng không nhiều. Không có một loại thuốc nào ở trước mặt - ông đã dọn sạch tủ quần áo ở ngay cửa ra vào, và cất vào đó tất cả những thứ thuốc cùng các dụng cụ trước khi bà trở về từ bệnh viện. Đây là lần thứ hai ông phải bồng bà để bước qua ngưỡng cửa nhà và chỉ ý nghĩ đó thôi cũng làm cho ông nản chí.

    Một luồng hơi ấm nóng đến từ phương nam. Không khí của Virginie vừa dịu vừa mát mẻ, lùa vào trong căn phòng qua các cánh cửa sổ mở toang. Nhiều tiếng ếch vang thật êm dịu trong đêm tối.

    Căn phòng không tì vết, nhưng thảm đã bắt đầu sờn. Crawford không thể dùng máy hút bụi, vì quá ồn, nên phải dùng một cây chổi điện, nên kém hiệu quả hơn. Ông bước đi thật nhẹ đến tủ quần áo và bật đèn lên. Hai tấm bảng được treo ở đằng sau cánh cửa. Trên một bảng ông ghi tất cả những lần ông đo mạch và huyết áp của bà Bella. Những con số của ông và của người nữ y tá ngày ngày nối tiếp nhau trên nhiều trang giấy đã vàng úa. Trên bảng kia, cô y tá ghi cách chữa trị cho bà Bella trước khi cô ra về.

    Crawford có thể cho bà uống bất cứ thứ thuốc nào bà cần trong đêm tối. Và theo lời khuyên của cô y tá, trước khi đưa bà về nhà, ông đã học chích trên trái chanh, sau đó ngay trên đùi mình.

    Ông đứng ngay trên đầu giường bà trong ba phút, ngắm nhìn khuôn mặt của bà. Một khăn choàng thật đẹp bằng lụa có vân được cột trên tóc của bà như thể một khăn quấn đầu. Bà đã yêu cầu người ta làm như thế, khi mà việc đó còn có thể làm được. Bây giờ chính ông đã muốn điều đó. Ông thoa glyxerin lên môi bà và bằng ngón tay út ông lấy đi một vật nhỏ ở ngay khóe mắt bà. Bà không phản ứng. Và cũng chưa đến lúc để xoay trở người bà.

    Crawford nhìn vào kính để biết chắc rằng mình không bị bệnh, và không cần phải chôn ông cùng một lúc với bà. Tự nhiên ông cảm thấy hổ thẹn khi ý thức được những ý nghĩ này.

    Trở lại ngồi trên chiếc ghế bành, ông không còn nhớ mình đã đọc những gì nữa. Ông sờ soạng những quyển sách để gần đó và cầm lên cuốn còn hơi ấm.
     
  9. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 8
    Vào sáng thứ hai, Clarice thấy mẩu tin nhắn này trong hộp thư của mình.

    CS: Cô cứ tiếp tục lo việc chiếc xe của Raspail với thời gian rảnh của cô. Văn phòng tôi sẽ cung cấp cho cô một thẻ tín dụng để cho các cuộc gọi đường dài. Hãy báo cho tôi trước khi gặp vị luật sư kia hay trước khi đi đâu đó. Báo cáo lúc mười sáu giờ chiều thứ tư.

    Ông giám đốc đã đọc bản báo cáo về Lecter mang chữ ký của cô. Cô làm việc tốt lắm.

    JC

    SAIC / Ban 8

    Mảnh giấy này khiến Clarice thật sự hài lòng. Cô biết Crawford trao cho cô một vụ dễ nuốt để cô không gặp nhiều rắc rối. Nhưng ông muốn cô phải luyện tập tay nghề, hy vọng cô sẽ thành công. Cô thích điều này hơn là sự lễ phép.

    Raspail đã chết cách đây tám năm. Chứng cớ nào có thể tồn tại lâu đến thế trong một chiếc xe hơi?

    Kinh nghiệm dạy cho cô là xe hơi mất giá rất mau, và các tòa thượng thẩm để cho những người thừa kế bán chiếc xe trước khi chúc thư được phê chuẩn: số tiền đó sẽ được gởi vào quỹ ủy thác. Thật khó có thể xảy ra trường hợp người ta giữ một chiếc xe lâu như thế ngay trong một vụ thừa kế rối rắm như của vụ Raspail.

    Ngoài ra còn vấn đề thời gian. Tính luôn thời giờ nghỉ ăn trưa, mỗi ngày Clarice có một giờ và mười lăm phút để dùng điện thoại văn phòng. Cô phải nộp bản báo cáo cho Crawford vào chiều thứ tư. Như thế cô chỉ có tổng cộng ba giờ bốn mươi lăm phút, được chia đều cho ba ngày để tìm lại chiếc xe bằng cách lấy đi các giờ học và học thật khuya để bù cho sự chậm trễ.

    Về thủ tục điều tra, điểm của cô đều tốt, và cô có thể đặt các loại câu hỏi tổng quát cho các giáo viên của mình.

    Vào ngày thứ hai, trong giờ ăn trưa, nhân viên tòa án Baltimore quên bẵng cô đến ba lần. Trong các giờ học, cô lại gặp may khi có người khá tử tế để lấy ra hồ sơ của Raspail.

    Cô nhân viên xác nhận người ta đã chấp thuận cho việc bán chiếc xe. Họ cho Clarice biết hiệu xe và số thứ tự xuất xưởng cũng như tên của người chủ sau cùng, căn cứ trên giấy tờ chuyển nhượng.

    Trong ngày thứ ba, cô bỏ ra hơn phân nửa thời gian ăn trưa để chạy theo cái tên này. Cô mất luôn phần thời giờ còn lại để biết Cơ quan quản lý xe hơi của bang Maryland không được trang bị để truy tìm một chiếc xe từ số thứ tự xuất xưởng, nhưng chỉ với số đăng ký mà thôi.

    Buổi trưa thứ ba, một trận mưa rào đuổi hết các nhân viên thực tập ra khỏi trường bắn. Trong một phòng họp đầy mùi quần áo ướt và mồ hôi, John Bringham, cựu huấn luyện viên tác xạ của Thủy Quân Lục Chiến, quyết định thử sức mạnh bóp cò của đôi tay Clarice trước mặt lớp học, bằng cách đếm rõ số lần cô phải bóp cò một khẩu Smith & Wesson trong một phút.

    Cô thành công trong việc đó với sáu mươi ba lần với bàn tay trái, và làm lại với bàn tay phải trong khi một người khác đếm. Cô đứng đúng tư thế, cơ bắp căng lên, nhìn rõ hình ảnh ngay trước mặt trong khi hình ảnh ở phía xa và mục tiêu lu mờ, đúng như cách phải làm. Trong lúc nghỉ, cô thả hồn đi lang thang để quên nỗi đau.

    Mục tiêu trên tường giờ rất rõ, trong khi bạn học cô đang đếm các tiếng cạch của khẩu súng, cô đã hỏi John Bringham:

    - Làm thế nào để tìm lại số đăng ký…

    - … sáu mươi lăm sáu mươi sáu sáu mươi bảy sáu mươi tám sáu…

    - … của một chiếc xe hơi mà chúng ta chỉ có số thứ tự xuất xưởng…

    - … bảy mươi tám bảy mươi chín tám mươi tám mươi mốt…

    - … và hiệu xe khi người ta không biết bảng số?

    - … tám mươi chín chín mươi. Tốp.

    - Hay lắm. Nghe đây, tôi muốn quý vị ghi nhận điều này. Sức mạnh của bàn tay là yếu tố chủ yếu của việc bắn liên tục. Vài người trong số quý ông rất sợ tôi thử họ. Và họ có lý, cô Starling đây nằm cao hơn mức trung bình nhiều cho cả hai tay. Bởi vì cô đã tập luyện. Với những dụng cụ bóp tay mà chúng tôi cung cấp cho quý vị. Phần nhiều, quý vị chỉ bóp - và lúc nào cũng cảnh giác về từ ngữ quân đội, ông tìm một từ tương đương thích hợp hơn - “các điểm đen của họ mà thôi” - cuối cùng, ông nói. - Xin cô đừng có cười, cô Starling, cô chưa giỏi lắm đâu. Tôi muốn bàn tay trái cô phải đạt được chín mươi trước khi cô nhận được mảnh bằng của cô. Quý vị hãy cặp đôi và tự tập với nhau đi. Cô Starling thì không và cô hãy lại đây. Thế cô có thông tin gì khác về chiếc xe đó?

    - Chỉ có số thứ tự, hiệu xe, và tên của người chủ, nhưng điều này có từ năm năm trước.

    - Tốt rồi. Bây giờ cô hãy nghe đây. Phần nhiều người ta mắc sai lầm khi muốn tìm lại chiếc xe từ số đăng ký. Vì mỗi khi người ta qua tiểu bang khác thì mọi thứ đều lộn tùng phèo hết. Ngay cả cảnh sát đôi khi cũng hành động như thế. Còn về số đăng ký, đó là điều duy nhất mà máy điện toán ghi nhận. Người ta thường dùng phương cách này chứ không phải số thứ tự xe.

    Tiếng lách cách của các khẩu súng nổ vang trong căn phòng nên ông ta gần như phải hét vào tai cô.

    - Có một cách rất dễ, R.L.Polk & Co, chuyên xuất bản niên giám, cũng có in một danh sách số đăng ký xe căn cứ trên niên hiệu và số thứ tự. Đó là những thứ duy nhất. Những người bán xe cũng dùng đến nó cho các mục rao vặt của họ. Thế điều gì khiến cô lại hỏi tôi?

    - Bởi vì ông đã làm cho Sở Thương Mại liên tiểu bang, nên tôi nghĩ chắc ông cũng đã tìm kiếm rất nhiều xe rồi. Xin cám ơn ông.

    - Có qua có lại, cô hãy tập bàn tay trái của mình nhiều nữa đi để làm nhục bọn vô tích sự kia.

    Trở về buồng điện thoại, hai bàn tay vẫn còn run đến mức các ghi chép của cô gần như không thể đọc được. Chiếc xe của Raspail là một chiếc Ford. Không xa trường đại học Virginie có một đại lý xe Ford mà trong suốt năm trời, đã hết mình làm những gì có thể được cho chiếc Pinto của cô. Và cũng bằng sự kiên nhẫn ấy, người nhân viên kiểm tra các danh sách của Polk đã trở lại điện thoại với tên và địa chỉ đã cho đăng ký chiếc xe của Benjamin Raspail.

    Clarice, mày là số một đấy. Đừng có nản chí. Đừng có cà chớn nữa và hãy gọi điện cho người đó đi. Coi nào, Number Nine Ditch ở Arkansas. Jack Crawford sẽ không bao giờ đồng ý cho mày đến đó đâu, nhưng ít ra mày cũng có thể chứng minh là mình đang làm việc mà.

    Không có người trả lời. Lần nữa cũng thế. Tiếng chuông có vẻ kỳ lạ và dường như có tiếng vang, giống như hai người cùng sử dụng chung một số vậy. Vào lúc tối, cô thử một lần nữa nhưng vẫn không có kết quả.
     
  10. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 9
    Sáng thứ tư, vào giờ ăn trưa, cuối cùng cũng có người trả lời.

    - Đây là đài phát thanh Luyến Tiếc.

    - Xin chào ông, tôi gọi để…

    - Tôi không cần màn sáo bằng nhôm và cũng không muốn đi nghỉ hè trong khu cắm trại tại Florida. Thế cô có đề nghị gì khác không?

    Clarice nhận ra giọng nói của dân Arkansas. Cô có thể bắt chước một cách dễ dàng nên thực hành ngay.

    - Nếu ông có thể giúp tôi, thưa ông, tôi sẽ luôn luôn nhớ đến ơn ông. Tôi đang cố liên lạc với ông Lomax Bardwell và tên tôi là Clarice Starling.

    - Có một cô Clarice nào đó, - Ông ta hét lên ra phía sau - Thế cô muốn gì ở ông Bardwell?

    - Đây là văn phòng khu vực của hãng Ford cho vùng Trung Nam. Ông Bardwell được quyền hưởng vài dịch vụ miễn phí cho chiếc xe của ông ta.

    - Tôi là Bardwell đây. Tôi cứ nghĩ cô muốn bán một thứ gì đó vào giờ rẻ nhất cho các cuộc gọi đường dài chứ. Các người đến quá chậm rồi, điều hiện giờ tôi cần là nguyên cả một chiếc xe. Vợ chồng tôi hiện đang ở tại Little Rock, vừa ra khỏi trung tâm thương mại, cô theo kịp không?

    - Tôi hiểu rồi, thưa ông.

    - Cây thanh truyền chết tiệt đã làm bể cái cạcte và nhớt chảy lung tung rồi một chiếc xe tải hiệu Orkin đụng vào ngay xe tôi vì trượt bánh.

    - Chúa ơi!

    - Nó đụng tiếp phòng chụp hình Photomaton, làm bể nát hết cửa kính. Người trong đó bước loạng choạng ra ngoài, gần bất tỉnh.

    - Tôi không hề nghi ngờ gì điều đó hết. Thế chuyện gì đã xảy ra sau đó?

    - Cho cái gì?

    - Cho chiếc xe.

    - Tôi có nói với Buddy Sipper thuộc toán sửa chữa rằng ông ta có thể lấy chiếc xe với giá năm mươi đô la nếu ông ta đến kéo nó về. Tôi nghĩ chắc ông ta đã cướp nó rồi.

    - Ông có thể cho tôi số điện thoại của ông ta được không?

    - Nhưng cô muốn gì ở Sipper? Nếu có một ai đó có được một chút ít gì từ chiếc xe, thì tôi mới là người được hưởng lợi đấy.

    - Tôi biết điều đó mà. Tôi chỉ làm những gì người ta bảo tôi làm và đến năm giờ chiều tôi phải tìm cho được chiếc xe đó. Thưa ông, ông có số điện thoại đó không?

    - Tôi không biết tôi để cuốn sổ điện thoại của tôi ở đâu nữa. Nó đã biến mất khá lâu rồi đây. Cô biết đấy, với mấy đứa trẻ là như thế nào rồi. Đài chỉ dẫn có thể cung cấp thông tin cho cô mà, đó là Dịch vụ sửa chữa Sipper.

    - Cám ơn ông nhiều, ông Bardwell.

    Tiệm sửa chữa xác nhận người ta đã lấy đi hết những gì có thể thu hồi được và cho chiếc xe vào máy ép để tái chế. Người đốc công tìm trong quyển sổ cái, số thứ tự của chiếc xe.

    Khốn nạn chưa, Clarice nghĩ. Vào ngõ cụt. Ngày Lễ Tình Nhân vui thật

    Cô tựa đầu vào thành của buồng điện thoại, Ardelia Mapp với chồng sách ôm ngang hông, gõ cửa và đưa cho cô một chai Oragina.

    - Cám ơn Ardelia. Tao còn phải gọi một lần nữa. Nếu xong việc đúng lúc thì chúng mình gặp lại tại quán cà phê được không?

    - Tao luôn hy vọng mày bỏ cách ăn nói khủng khiếp đó. Có sẵn sách để giúp mày mà. Tao không bao giờ dùng cái thổ ngữ độc đáo của quê tao. Bà già tao nói chuyện kiểu đó và người ta sẽ bảo rằng mày chỉ quan hệ với bọn ngu mà thôi - Nói xong Ardelia đóng cửa buồng điện thoại lại.

    Clarice cho rằng mình phải ráng moi thêm tin tức từ Lecter. Bởi vì ông ta đã đồng ý nói chuyện với cô rồi, có thể Crawford sẽ đồng ý cho cô trở lại đó. Cô quay số của bác sĩ Chilton, nhưng người thư ký của ông ta chặn đường cô lại.

    - Bác sĩ Chilton đang họp cùng ông bác sĩ pháp y và ông phụ tá biện lý. Ông ta đã trao đổi với sếp của cô và không còn gì để nói với cô hết. Xin chào cô.
     
  11. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 10
    - Miggs của cô đã chết rồi. - Crawford nói. - Cô không giấu tôi điều gì chứ, cô Starling? Nét mặt mệt mỏi của ông sếp cô cũng nhạy cảm với các tín hiệu như cái vòng cổ dựng đứng của con chim cú, và cũng tàn nhẫn không kém.

    - Bằng cách nào? - Cô phải chống chọi cơn tê cóng đang chiếm lấy người cô.

    - Hắn đã cắn đứt lưỡi của hắn, một ít lâu trước khi trời sáng. Chilton cho rằng chính Lecter đã ám thị hắn. Nhân viên gác đêm có nghe ông bác sĩ tâm lý thì thầm với hắn. Lecter biết rõ về Miggs. Tiếng thì thầm kéo dài khá lâu, nhưng người gác không hiểu ông ta đã nói những gì. Miggs khóc một lúc rồi sau đó nín thinh. Nhưng cô đã thật sự nói hết cho tôi chứ cô Starling?

    - Đúng vậy, thưa ông. Giữa bản báo cáo và các ghi chép của tôi, gần như đúng từng chữ một.

    - Chilton cố gọi tôi để than phiền về cô… - Crawford chờ một lúc và tỏ ra hài lòng là cô đã không hỏi ông câu nào. - Tôi có nói với ông ta rằng tôi rất ưng ý về thái độ của cô. Chilton đang chuẩn bị cho một cuộc điều tra về Các Quyền Lợi Công Dân.

    - Sẽ có sao?

    - Đúng vậy, nếu gia đình của Miggs làm đơn khiếu nại. Bộ phận về Quyền Lợi Công Dân có đến tám ngàn vụ trong năm nay. Họ rất vui sướng mà ghi thêm vụ của Miggs vào trong danh sách của họ. - Crawford chăm chú nhìn cô. - Cô có khỏe không?

    - Tôi không biết phải nghĩ như thế nào bây giờ.

    - Cô không cần phải nghĩ gì cả. Lecter làm việc đó cho vui thôi. Ông ta biết chúng ta không thể làm gì ông ta được, vậy tại sao không đùa một tý chứ? Chilton sẽ lấy đi hết sách vở của ông ta và cả cái bàn cầu trong một thời gian, có thể cúp luôn món tráng miệng nữa. - Crawford đan hai tay trước bụng và so sánh hai ngón cái của mình. - Thế Lecter có hỏi cô bất cứ điều gì về tôi không?

    - Ông ta hỏi có phải ông rất bận không. Tôi đáp là có.

    - Thế thôi sao? Cô đã không bỏ bớt một cái gì đó, vì tôi rất cá nhân mà cô không muốn tôi đọc được được trong bản báo cáo, phải không?

    - Thưa không. Ông ta nói ông rất “kiên cường”, như tôi có ghi trong báo cáo.

    - Đúng vậy. Nhưng không còn gì khác sao?

    - Thưa không, tôi không hề giữ điều gì cho cá nhân tôi. Dù sao chắc ông cũng không nghĩ là tôi lại đi kể những điều đồn đại và cũng chính vì thế mà ông ta chấp nhận nói chuyện với tôi chứ?

    - Không.

    - Tôi không hề biết bất cứ điều gì về cá nhân ông, và dù tôi có biết đi nữa, tôi cũng không dại gì đi nói cho ông ta nghe. Nếu không tin tôi thì ông cứ nói thẳng ra đi.

    - Tôi tin cô mà. Thôi chúng ta nói qua chuyện khác đi.

    - Ông đang nghĩ đến một điều gì đó hay…

    - Thôi, thay đổi đề tài đi, Starling.

    - Việc Lecter ám chỉ chiếc xe của Raspail đã đưa tôi vào ngõ cụt. Nó đã bị ép lại cách đây bốn tháng tại Number Nine Ditch, bang Arkansas thành sắt phế thải để tái chế. Nếu tôi trở lại nói chuyện với ông ta, có thể ông ta sẽ cho biết thêm tin tức khác.

    - Cô đã khai thác triệt để hướng điều tra đó chứ?

    - Đúng vậy.

    - Ai nói với cô là Raspail chỉ có mỗi chiếc xe mà hắn sử dụng thôi?

    - Chỉ có mỗi một chiếc được đăng ký dưới tên hắn, và vì hắn còn độc thân, nên tôi nghĩ rằng…

    - A hà! Hãy chờ một chút! - Ngón trỏ của Crawford chỉ vào một cái gì đó vô hình trong không khí giữa hai người. - Cô nghĩ rằng, phải không, cô Starling? - Crawford viết chữ cho rằng vào trong sổ tay của ông. Rất nhiều huấn luyện viên trong trường đã ăn cắp cái mánh này của Crawford để dùng nhưng Clarice không tiết lộ là người ta đã làm trò này với cô rồi.

    Crawford vẽ vòng quanh chữ này.

    - Khi nào tôi giao cho cô một nhiệm vụ, cô sẽ nghĩ, và tạo một hình ảnh xấu cho Cơ quan. - Ông ta thả người ta lưng ghế. - Thế cô không biết là Raspail sưu tầm xe hơi sao?

    - Thưa không. Thế chúng vẫn còn nằm trong tài sản thừa kế à?

    - Tôi không biết. Cô có thể đi kiểm tra lại được không?

    - Được chứ.

    - Vậy cô bắt đầu từ đâu?

    - Từ người thi hành chúc thư.

    - Một luật sư tại Baltimore, một người Hoa, nếu tôi nhớ không lầm.

    - Everett Yow. Số điện thoại của ông ta có trong niên giám đấy.

    - Cô có bao giờ nghĩ rằng cô phải cần đến một trát tòa để có thể lục soát chiếc xe của Raspail không?

    Starling im lặng, hay nói đúng hơn cô không dám trả lời. Cuối cùng cô lên tiếng:

    - Bởi vì Raspail đã chết mà không có một chút nghi vấn nào và nếu người thi hành chúc thư đồng ý cho chúng ta lục soát chiếc xe, thì đó là một cuộc lục soát hợp pháp, và kết quả của những tìm kiếm là một bằng chứng được luật pháp công nhận. - Cô đọc một hơi.

    - Đúng hoàn toàn. Tốt rồi, tôi sẽ báo cho văn phòng trung ương ở Baltimore rằng cô sẽ đến đó, ngày thứ bảy, trong thời gian rảnh của cô, nghe không Starling. Hãy thưởng thức quả đó nếu cô hái được.

    Khi Clarice bước ra ngoài, từ trong sọt rác, ông dùng hai ngón tay để lấy lên một mảnh giấy viết thư được vo tròn. Ông để nó lên bàn và vuốt thẳng ra. Đây là miếng giấy nói về vợ ông, được viết bằng một tuồng chữ thật đẹp.

    Hỡi các bác sĩ đã tốn công vô ích

    Ngọn lửa nào sẽ thiêu đốt cái thế giới này đây

    Thế các người không thể hiểu được

    Rằng cơn sốt của bà ta có thể làm được hay sao?

    Jack, tôi thành thật rất tiếc cho Bella.

    Hannibal Lecter.
     
  12. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 11
    Everett Yow lái một chiếc Buik đen với nhãn của trường đại học De Paul dán ở kính sau. Sức nặng của ông hơi làm nghiêng chiếc xe qua bên trái, Clarice nhận thấy điều này khi lái dưới cơn mưa theo sau ông ta từ khi rời khỏi Baltimore. Trời đã về đêm, vậy là ngày điều tra của cô gần kết thúc và không còn thời giờ nào khác cho việc đó. Vì dòng lưu thông quá chậm trên QL 301, nên cô thả hồn cho sự bồn chồn của mình bằng cách gõ gõ các ngón tay trên vô lăng cho cùng một nhịp với cần gạt nước.

    Yow rất mập, ông bị chứng khí thũng nhưng thông minh. Clarice đoán ông ta khoảng sáu mươi tuổi. Cho đến lúc này ông ta tỏ ra dễ dãi. Không phải do lỗi ông ta nếu cô mất hết gần nửa buổi: mới vừa trở về hồi lúc chiều sau một chuyến đi làm ăn gần một tuần tại Chicago, từ phi trường ông ta trở về ngay văn phòng để tiếp cô.

    Chiếc xe Packard sang trọng của Raspail đã nằm trong kho hàng một thời gian rất lâu trước khi hắn ta chết, Yow cắt nghĩa cho cô như thế. Nó chưa được đăng ký và cũng chưa hề lăn bánh lần nào. Vị luật sư này chỉ thấy nó có một lần để ghi vào bảng kê khai một ít lâu sau khi thân chủ ông ta bị sát hại. Nếu nhân viên điều tra Starling đồng ý cho phép ông ta quan sát ngay tại chỗ tất cả những gì cô khám được có thể gây thiệt hại cho thân chủ của ông, thì ông chấp nhận cho cô xem qua chiếc xe đó. Một trát khám xét của tòa án với tất cả những hậu quả sau đó không có ích lợi gì cả, ông đã nói như thế.

    Cho công việc ban ngày, Clarice sử dụng một chiếc Plymouth trong bãi xe của FBI có gắn điện thoại, và một thẻ hành sự khác do Crawford cấp với hàng chữ: ĐIỀU TRA VIÊN LIÊN BANG, và Clarice nhận thấy nó sẽ hết hạn trong một tuần nữa.

    Hai chiếc xe chạy hướng về dãy kho hàng Split City, cách thành phố khoảng sáu cây số. Dòng lưu thông chậm như rùa, nên Clarice dùng điện thoại để biết thêm càng nhiều thông tin càng tốt về những kho này. Khi cô thấy tấm bảng màu cam đề chữ KHO HÀNG SPLIT CITY - NHỚ MANG CHÌA KHÓA THEO, thì cô đã có thêm vài thông tin mới.

    Split City đã cấp cho tên Bernard Gary nào đó một giấy phép dịch vụ chuyển hàng của Hội đồng Thương mại Liên Tiểu bang. Tên này suýt nữa bị tòa án liên bang kết án về tội chuyển hàng ăn cắp từ tiểu bang này qua tiểu bang khác ba năm trước đây và người ta đang xem xét lại giấy phép của hắn.

    Yow quẹo bên dưới tấm bảng và chìa xâu chìa khóa cho một thanh niên mặt mụn, mặc đồng phục ở ngay cổng ra vào. Người này ghi các số xe vào trong sổ, mở cổng ra và hối họ qua mau như thể còn có nhiều công việc đang chờ anh ta vậy.

    Đây là một nơi khá buồn tẻ. Giống như chuyến bay trong ngày chủ nhật giữa La Guardia và Juarez cho những người đi ly hôn, những kho hàng được dùng cho dịch vụ của hoạt động kia; nhiệm vụ chính của chúng là giữ các tài sản phân tán của những người ly hôn. Các kho hàng chứa đầy vật dụng của phòng ăn, nhà bếp, nệm đầy vết dơ, đồ chơi và hình ảnh của những cặp vợ chồng bất hạnh. Cảnh sát bang Baltimore có nhiều lý do hợp lý để tin rằng những kho hàng này cũng chứa những vật dụng có giá trị được đánh cắp khỏi các tòa án thương mại.

    Nơi này giống các căn cứ quân sự: mười hai mẫu đất có nhiều dãy nhà dài, được ngăn ra bằng những vách chống lửa thành những phòng lớn bằng một nhà xe được trang bị một cánh cửa cuốn. Giá cả cũng phải chăng nên nhiều món hàng được cất ở đây suốt nhiều năm trời. An ninh được bảo đảm. Hai hàng vách tường rào chắc chắn bao quanh toàn bộ khu này và những toán tuần tiểu có chó đi kèm hai mươi bốn trên hai mươi bốn.

    Một đống giấy báo ướt và ly uống nước cùng đủ mọi thứ rác khác nằm ở ngay góc cánh cửa cuốn mang số 31, nơi để chiếc xe của Raspail. Ở ngay khóa móc bên trái có băng niêm phong. Yow cúi người xuống một cách khó nhọc để xem xét chúng trong khi Clarice với cây dù che và đèn pin để rọi ánh sáng cho ông.

    - Có vẻ như cánh cửa không được mở từ lần cuối cùng tôi đến cách đây năm năm - Ông nói. - Cô thấy không, dấu niêm phong của chưởng khế vẫn còn nguyên. Lúc đó tôi không nghĩ gia đình này rất khó chịu và kéo dài vụ án trong nhiều năm trời.

    Nói xong, ông ta mới cầm cây dù và cây đèn pin để Clarice chụp hình ổ khóa và các băng niêm phong.

    - Ông Raspail có một căn phòng trong thành phố mà tôi đã trả để giảm bớt chi phí cho các người thừa kế - Ông nói tiếp. - Tôi đã cho chở hết đồ đạc đến đây để cất chung với chiếc xe cùng với những thứ đã có sẵn. Tôi nghĩ hình như có một cây dương cầm đứng, nhiều sách vở và một cái giường.

    Yow thử một cái chìa khóa.

    - Có thể ổ khóa bị kẹt rồi, nhưng sao nó cứng lắm.

    Ông ta thở một cách khó nhọc trong khi cúi người như thế. Khi ông định ngồi xổm, hai đầu gối kêu rắc rắc.

    Clarice mừng thầm khi thấy mấy ổ khóa thuộc loại thép xi bình thường. Chúng có vẻ chắc chắn, nhưng cô dễ dàng làm bung các thanh sắt bằng một cây vặn vít hoặc cái xà beng, bởi vì lúc còn nhỏ bà cô đã chỉ cho cô cách mà mấy tên trộm hành động. Vấn đề là cô tìm được các dụng cụ cần thiết đó không, cô không có ngay cả hộp phụ tùng sửa xe trong chiếc Pinto của mình nữa.

    Lục trong túi xách, cô tìm thấy ống rã đông mà cô dùng cho ổ khóa của cánh cửa xe.

    - Ông có muốn vào trong xe ngồi nghỉ một chút không, ông Yow? - Cô hỏi - Ông cứ ngồi nghỉ trong hơi ấm trong khi tôi mở thử xem sao. Ông cứ giữ cái dù đi vì bây giờ chỉ mưa bụi thôi.

    Clarice cho chiếc Plymouth lại gần cánh cửa để cho các đèn pha chiếu sáng hơn. Cô rút cây đo nhớt và bôi một ít nhớt vào ổ khóa, sau đó dùng ống rã đông xịt vào ngay đó. Từ trong chiếc xe, ông Yow mỉm cười tán thưởng. Clarice cũng mừng khi được làm việc với một người thông minh đã cho cô thực hiên công việc của mình một cách yên ổn.
     
  13. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 12
    Trời đã tối đen. Trong ánh sáng của các ngọn đèn pha, cô cảm thấy mình quá yếu đuối; tiếng cánh quạt nước kêu rít trong khi máy xe nổ đều trong chế độ quá chậm. Cô đã khóa cánh cửa chiếc Plymouth và ông Yow có vẻ vô hại, nhưng cô không thích gặp nguy cơ bị xe tông vào cánh cửa sắt.

    Ổ khóa được mở ra trong bàn tay cô và nó rất nặng, dính đầy nhớt. Cái kia có nhiều thời gian để thấm hơn, cũng dễ dàng bung ra.

    Cánh cửa cuốn vẫn trơ lì. Clarice cố hết sức mình để kéo nó lên cho đến mức mắt nổ đom đóm. Yow xuống giúp một tay nhưng do ông này bị thoái vị nên cũng không giúp được gì nhiều.

    - Chúng ta có thể trở lại vào tuần sau, với thằng con tôi và vài người thợ nữa - Ông đề nghị. - Bởi vì tôi không thích về nhà quá muộn đâu.

    Clarice không tin mình có thể trở lại đây; bởi vì quá dễ để Crawford gọi một cú điện thoại và vụ này sẽ qua tay một nhân viên của ông ta tại Baltimore ngay.

    - Tôi sẽ cố một lần nữa xem sao. Ông có con đội nào không?

    Để con đội ngay dưới tay cầm, Clarice ấn thật mạnh xuống tay quay. Với một tiếng rít chói tai, cánh cửa nhích lên được một phân. Tiếp đến cô đẩy lên thêm được hai phân nữa, và hai phân nữa; đến lúc này cô mới lấy chiếc bánh dự phòng để chặn ngay giữa và dùng con đội của cô và cái của ông Yow để chặn ở hai đầu rãnh trượt của cánh cửa.

    Thao tác luân phiên trên hai con đội, cuối cùng cô cũng đẩy được cánh cửa lên hơn năm mươi phân, nhưng sau đó cánh cửa kẹt cứng và không gì có thể lay chuyển được nữa.

    Ông Yow nhìn qua khoảng trống đó, nhưng ông không thể cúi người lâu hơn vài giây được.

    - Trong đó hôi mùi chuột quá - Ông nhận xét - Người ta đã bảo đảm với tôi là sẽ đặt thuốc chuột kia mà. Tôi nhớ điều này được ghi trong hợp đồng. Không có bọn gặm nhấm, nhưng tôi nghe tiếng chuột, cô có nghe thấy không?

    - Có chứ. Trong ánh sáng của ngọn đèn pin, cô nhìn thấy nhiều thùng các tông và một cái bánh xe với thân được sơn trắng lòi ra dưới một tấm bạt.

    Cô cho chiếc xe Plymouth lui lại cho đến khi ánh đèn pha rọi ngay dưới cánh cửa rồi lấy một tấm thảm lót chân bằng cao su ra.

    - Cô vào trong đó sao?

    - Tôi phải vào nhìn xem qua mới được.

    Ông rút khăn tay ra.

    - Tôi có thể nào đề nghị cô nên cột các ống quần ở ngay mắt cá của cô lại được không? Để chuột không thể chui vào ấy mà.

    - Xin cám ơn ông, đúng là một ý kiến tuyệt vời. Nếu cánh cửa sập xuống hoặc có bất cứ chuyên gì khác xảy ra xin ông gọi giùm số này - cô vừa nói vừa cười - Đó là số của văn phòng chúng tôi tại Baltimore. Họ biết tôi đang ở đây cùng ông và nếu một lâu sau họ không nhận được tin tức gì của tôi, họ sẽ lo đấy. Ông hiểu không?

    - Đương nhiên là hiểu rồi. - Ông ta đưa cho cô chùm chìa khóa của chiếc Packard.

    Clarice trải tấm thảm xuống nền đất ướt trước cánh cửa, và buộc thật chắc hai ống quần bằng cái khăn tay của cô cùng cái của ông Yow đưa, cô nằm xuống đó và bao kín các ống kính của cái máy chụp hình tang vật. Mùi chuột và ẩm mốc xông nồng nặc lên mũi cô. Thật phi lý, nhưng ngay lúc này cô lại nghĩ đến một châm ngôn Latinh.

    Đó là phương châm của các bác sĩ thời La Mã, được ông thầy pháp y cô viết trên bảng trong ngày đầu tiên của khóa học: Primum non nocere. (Trước hết, không được làm hại.)

    Họ sẽ không nói thế trong cái ga ra đầy những chuột chết tiệt này.

    Và đột nhiên cô nghe lại lời nói của cha cô đã nói với cô “Nếu con không thể chơi mà không cằn nhằn, tốt hơn con nên vô nhà đi”.

    Clarice cài kỹ tất cả các nút áo lại, thụt cổ xuống và bắt đầu trườn dưới cánh cửa. Cô đến ngay phía sau chiếc Packard. Chiếc xe đậu ở bên trái gần sát tường. Bên phải, nhiều chồng thùng các tông được chất kín những khoảng còn trống. Clarice phải trườn tiếp cho đến khi đầu cô ra được chỗ trống giữa chiếc xe các thùng giấy. Cô dùng đèn pin để rọi khắp nơi và thấy có đầy mạng nhện.

    Tốt rồi. Con nguy hiểm nhất là nàng góa phụ đen và nó không ở ngoài trời như thế này đâu. Mũi chích của mấy con này không để lại dấu vết gì đâu mà phải sợ.

    Có vẻ còn chỗ trống ở chỗ thanh chống sốc sau. Cô mới lách người để có thể đứng thẳng người lên và mặt cô ở ngang tầm với cái bánh xe được sơn trắng bên hông. Có thể đọc được hiệu GOODYEAR HAI CHIM ƯNG. Thật cẩn trọng, cô dùng tay quơ mấy mạng nhện đi. Có phải người ta có cảm giác như thế này khi phải mang một khăn voan trên đầu không?

    - Cô ổn chứ cô Starling? - Yow lên tiếng hỏi.

    - Tốt rồi - Tiếng nói của cô làm cho đám chuột chạy lung tung và một con chui vào trong cây đàn dương cầm, chạy trên các dây nốt cao. Ánh đèn pha xe hơi chiếu sáng từ chân cho đến mắt cá của cô.

    - Hình như cô tìm được cây dương cầm rồi thì phải? - Ông Yow la lên.

    - Không phải tôi.

    - À!

    Chiếc xe vừa cao vừa dài. Một chiếc limouzin đời 1938, căn cứ theo bảng kiểm kê của Yow. Một tấm thảm bao phủ nó, mặt có lông nằm ở dưới. Cô chiếu đèn pin dọc trên đó.

    - Có phải ông đã phủ tấm thảm lên đó không?

    - Tôi thấy nó như thế và không hề đụng đến thứ gì cả - Ông Yow đáp lại từ đằng sau cánh cửa sắt - Tôi đâu dại gì di chuyển một tấm thảm đầy bụi. Chính Raspail làm việc đó. Tôi chỉ ghi nhận là chiếc xe ở đó. Mấy người dọn nhà đã đẩy cây dương cầm vào sát tường, phủ một tấm bạt lên đó, chất thêm vài thùng các tông rồi bỏ đi. Tôi trả tiền họ theo giờ. Mấy thùng các tông đó đầy cả sách và bản nhạc.

    Tấm thảm thật dày và rất nặng; khi cô kéo nó xuống, bụi bay mịt mù trong ánh đèn pin. Cô nhảy mũi hai lần. Nhón trên đầu bàn chân, cô hất nó lên mui xe. Rèm cửa kính được kéo lại. Cô phải chồm người qua mấy cái thùng để chạm vào nắm tay cầm đầy bụi của cánh cửa. Cô thử mở nó ra. Không được. Cửa sau không có khóa. Phải di chuyển khá nhiều thùng giấy để mở được cánh cửa nhưng cô không đủ chỗ để dịch chuyển nó nữa. Tấm rèm ở cửa sau vẫn còn hở.

    Clarice phải chồm người trên các thùng để có thể rọi đèn và nhìn vào bên trong. Cô chỉ thấy được ánh phản chiếu của chính cô cho đến khi cô chụp bàn tay kia quanh cây đèn pin. Một làn ánh sáng nhỏ, chiếu xuyên qua cửa kính, di chuyển trên cái băng sau. Một cuốn album mở ra đang nằm trên đó. Cô thấy tấm bưu thiếp của ngày Lễ Tình Nhân với những màu xỉn vì ánh sáng tối quá, dán trên trang album. Đây là loại bưu thiếp xưa có ren bằng giấy.

    - Cám ơn ông thật nhiều, bác sĩ Lecter - Khi cô thốt lên câu này, hơi thở làm cho bụi bay lên và dính trên cửa kính. Khi dịch chuyển, ánh sáng cho thấy một cái mền được cuốn tròn, nằm dưới sàn xe, và trên đó là một đôi giày dạ hội. Cao hơn một chút là đôi tất ngắn bằng lụa đen, và trên chút nữa là một cái quần ximôkinh với đôi chân trong đó.
     
  14. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 13
    Không một ai đã đến đây từ năm năm nay. Hãy bình tĩnh, bình tĩnh đi Clarice.

    - Ông Yow ơi, ông còn ở ngoài đó không?

    - Cái gì thế?

    - Hình như có ai đó đang ngồi trong chiếc xe.

    - Ồ, Chúa ơi! Thôi cô hãy trở ra ngoài đi cô Starling.

    - Chưa được đâu ông Yow. Nhưng tôi xin ông đừng bỏ tôi đi nghe.

    Đã đến lúc phải suy nghĩ cho nghiêm túc rồi đấy. Nó quan trọng gấp mấy lần những câu chuyện tào lao mà mày có thể kể cho cái gối mày nghe cho đến hết cuộc đời đấy. Cố mà hiểu cho mau và đừng có làm gì sai, biết không, Clarice. Mình không hề muốn tiêu hủy các chứng cứ. Mình cần trợ giúp. Nhưng mình không muốn la làng. Mặt mình sẽ ra sao nếu mình gọi cảnh sát Baltimore vì chuyện không đâu chứ. Mình thấy một cái gì đó giống một đôi chân. Ông Yow không bao giờ đưa mình đến đây nếu ông ta biết có một cái xác trong chiếc xe. Cô cố mỉm cười để tự trấn an - “Một cái xác!” đúng là một thách thức. Không có ai đến đây từ lần cuối cùng ông Yow có mặt ở đây. Tốt rồi. Nó có nghĩa là khi người ta để mấy cái thùng vào đây, nó đã có mặt trong chiếc xe rồi. Vậy mình có thể dịch chuyển chúng mà không sợ làm mất đi một chứng cứ quan trọng.

    - Mọi thứ đều êm xuôi rồi, ông Yow.

    - Hay lắm. Thế chúng ta có cần gọi cảnh sát không, hay cô có thể tự xoay xở lấy, cô Starling?

    - Tôi sẽ biết trong giây phút thôi. Nhưng tôi cầu xin ông đừng rời khỏi nơi đây.

    Vấn đề các thùng các tông cũng bể óc như khối Rubick vậy. Cô cố gắng làm việc với cây đèn pin kẹp trong nách, cuối cùng phải đặt nó trên mui xe. Cô chồng mấy cái thùng lớn ở phía sau lưng cô, còn mấy thùng nhỏ chứa đầy sách, cô nhét chúng dưới gầm xe. Ngón tay cái cô bị đau, có thể là một vết đứt hay một cái dằm gì đó.

    Bây giờ cô có thể thấy chỗ người tài xế qua cửa kính trước đầy bụi. Một con nhện đã giăng tơ trên cái tay lái to lớn và cần số. Cái cửa kính ngăn đôi phía trước và sau xe được khép kín.

    Đáng lý mình phải cho một chút nhớt trên cái chìa khóa xe này trước khi chui vào trong đây, Clarice tự nhủ. Nhưng khi cô tra cái chìa khóa vào thì nó hoạt động ngon lành.

    Không đủ chỗ để mở hết cánh cửa ra, nó đụng chồng thùng, làm cho đám chuột kêu rối rít và vài nốt nhạc lại vang lên. Một mùi thối rữa lẫn với hóa chất phát ra, điều đó gợi cho Clarice một kỷ niệm nào đó mà cô không tài nào nhớ được.

    Cô chồm người vào bên trong để mở cánh cửa kính ngăn ngay giữa và chiếu đèn ra phía sau. Trước tiên ánh đèn chiếu vào hàng nút của chiếc áo dạ hội, sau đó từ từ di chuyển lên đến mặt - nhưng không có mặt - cô liền rọi trở xuống, chiếu sáng các hạt nút và các ve áo bằng xa tanh, rồi xuống đến lưng quần, trở lên lại đến chỗ nơ bướm và cái cổ trắng không đầu của một hình nhân. Nhưng ở trên đó có một cái gì khác làm phản chiếu ánh đèn. Một miếng vải, một cái trùm đầu đen thật lớn, ngay tại chỗ mà đúng lý phải là cái đầu: có vẻ như nó phủ trên một cái lồng chim. Bằng nhung, Clarice tự nhủ. Vật đó được đặt trên một miếng ván và để ngay trên cái cổ của hình nhân và cái thành kính sau.

    Cô chụp nhiều kiểu ảnh, nhắm mắt lại lúc đèn chớp. Rồi cô đứng lên. Người đẫm mồ hôi vì dính đầy mạng nhện, cô đứng trong bóng tối suy nghĩ những gì cô phải làm tiếp theo đó.

    Điều cô không được làm là gọi người nhân viên ở Baltimore lại để nhìn thấy một hình nhân với cái cửa quần được mở ra và một tập album đầy bưu thiếp của ngày Lễ Tình Nhân.

    Khi cô quyết định chui vào trong xe để lấy cái trùm đầu đi, cô hành động ngay mà không cần suy nghĩ gì nhiều. Cô choàng cánh tay ra sau để mở khóa trong của cánh cửa sau, rồi dịch chuyến vài thùng các tông để có thể mở được cánh cửa sau. Cô cẩn thận cầm ngay cuốn album ở các góc rồi bỏ nó vào trong một túi nylon trước khi đặt nó lên mui xe. Sau đó cô để một túi nylon đựng tang vật khác trên cái nệm.

    Khi cô ngồi trên cái băng, mấy cái lò xo kêu lên cót két và cái hình nhân nghiêng qua phía cô. Bàn tay phải trong chiếc găng trắng muốt từ trên đùi xuống nệm. Clarice sờ nắn cái găng. Bàn tay bên trong thật cứng, cô cẩn thận tháo cái nút găng ra, bàn tay được làm bằng chất tổng hợp trắng.

    Tiếng chuột chạy nghe ở dưới nệm. Thật nhẹ nhàng, như thể một cái vuốt ve, cô sờ nắn tấm vải trùm đầu. Mảnh vải đó di chuyển thật dễ dàng trên một vật gì đó tròn và trơn. Khi cô chạm đến cái khối u ở phía trên. Cô biết ngay đây là một cái lọ rộng miệng của phòng thí nghiệm và cô cũng biết trong đó chứa đựng gì. Trong nỗi sợ hãi, nhưng không một chút nghi ngờ, cô kéo mạnh tấm vải.

    Cái đầu được chứa trong cái lọ bị chặt tiện ngay dưới hàm. Nó xoay về phía Clarice với đôi mắt bạc màu đã từ lâu vì cồn. Miệng thì há hốc ra còn cái lưỡi màu xám hơi thò ra ngoài một chút. Với thời gian, cồn đã bốc hơi và cái đầu nằm ở dưới đáy lọ. Còn phần trên của hộp sọ nằm ở trên mực cồn, tạo thành một mũ tròn thịt thối rữa. Xoay theo một gốc độ không thể với thân hình ở bên dưới, nó nhìn Clarice một cách ngờ nghệch với cái miệng há hốc ra. Cho dù cô có chĩa ánh sáng trên đó, nó vẫn lặng thinh và chết cứng.

    Clarice xem xét các phản ứng của mình. Cô cảm thấy hài lòng. Ngây ngất là đằng khác. Cô tự hỏi không biết đó có phải là những cảm tưởng đáng khen không. Ngồi trong chiếc xe cũ kỹ này với một cái đầu và vài con chuột, cô có thể suy nghĩ một cách sáng suốt và cảm thấy hãnh diện.

    - Thế nào Toto, không còn ở Arkansas nữa à? - Cô luôn mơ được hành động như thế trong những lúc khó khăn, nhưng câu nói này có vẻ lạc điệu, mừng thầm là không một ai khác nghe được. Thôi bắt tay vào việc đi.

    Cô cẩn thận tựa lưng vào băng nệm và nhìn quanh. Cái khung cảnh được chọn lựa này được một ai đó tạo dựng, quá xa lạ với dòng lưu thông đang tiến tới chậm như sên trên quốc lộ 301.

    Trên thanh gác tay của băng nệm có gắn các bình hoa bằng pha lê mà hoa đã khô héo gục đầu xuống hết. Trên cái kệ nhỏ có một khăn trải bàn, trên đó, một bình nước bằng thủy tinh vẫn sáng bóng mặc dầu bụi bặm. Một con nhện đã giăng tơ giữa bình nước và cái chân đèn nhỏ ở kế bên.

    Cô đang cố tưởng tượng đến Lecter, hay một người nào đó. Ngồi đây với người đồng hành hiện tại, nhâm nhi một ly rượu hoặc lật tập album xem bưu thiếp của ngày Lễ Tình Nhân. Và cái gì khác nữa? Thật cẩn trọng, để không làm xê dịch bất cứ thứ gì, cô bắt đầu lục túi của hình nộm. Không có giấy tờ gì cả. Trong một túi áo vét, cô tìm thấy được hai mảnh vải nhỏ còn sót lại sau khi người ta đã chỉnh lại chiều dài cái quần, có thể cái quần dạ hội này mới toanh khi người ta tròng nó vào hình nộm.

    Sau đó, thật cẩn thận, cô xoay cái bình rộng miệng, quan sát ở hai bên và phía sau ót để tìm những vết thương khác có thể. Không có gì. Tên của nhà sản xuất được đúc trên thủy tinh.

    Cô nghĩ mình đã học được một cái gì đó đáng nhớ. Quan sát cái đầu với cái lưỡi đã bạc màu này ngay tại nơi cô chạm tay vào bình thủy tinh, cũng không đến nỗi khủng khiếp bằng việc nằm mơ thấy Miggs nuốt cái lưỡi của hắn ta. Cô nghĩ bây giờ mình có thể nhìn bất cứ thứ gì với điều kiện là phải có một việc làm cụ thể nào đó. Quả thật Clarice quá ngây thơ.

    *
     
  15. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 14
    Một thời gian ngắn ngay sau khi toán lưu động của đài truyền hình WPIK ngừng lại, Jonetta Johnson gắn cặp bông tai vào, trang điểm lại chút ít và xem xét tình hình. Cô cùng toán của mình, luôn theo dõi đài của cảnh sát, đã đến trước tiên tại các kho hàng ở Split City.

    Những gì họ thấy được là Clarice Starling đang đứng ở ngay trước cửa ga ra, tóc ướt mèm vì mưa, đang chĩa cây đèn pin và tấm thẻ hành sự có bọc nhựa.

    Jonetta Johnson nhận ra ngay đây là một tân binh. Cô bước xuống xe cùng những người quay phim và tiến lại gần Clarice. Các đèn chiếu được bật sáng. Ông Yow thì ngồi tuột xuống cái nệm xe Buick, chỉ để ló cái mũ ra thôi.

    - Jonetta Johnson thuộc ban tin tức dài WPIK, hình như cô có báo một vụ án mạng?

    Clarice không giống nhân viên công lực một chút nào hết và cô cũng biết điều này.

    - Tôi là nhân viên liên bang và đây là một án mạng. Tôi phải bảo vệ hiện trường cho đến khi cảnh sát Baltimore...

    Một phụ tá của người quay phim chụp lấy tay cầm của cánh cửa sắt và cố kéo nó lên.

    - Hãy dừng tay lại - Clarice thốt lên. - Tôi đang nói với anh đấy. Dừng tay lại. Xin đừng nài nỉ. Tôi không đùa đâu. Tôi yêu cầu quý vị hợp tác với tôi. - Ngay lúc này ước gì cô có được một huy hiệu, một bộ đồng phục hay một cái gì đó.

    - Thôi được rồi Harry - cô phóng viên nói, rồi xoay về phía Clarice. - Chúng tôi đồng ý và không giấu gì cô, toán của chúng tôi rất tốn kém nên tôi phải biết coi có đáng cho chúng tôi ở lại đáy cho đến lúc cảnh sát đến hay không. Hãy cho tôi biết đi, có phải trong đó có một xác chết không? Đương nhiên việc này chỉ giữa hai chúng ta mà thôi. Hãy nói cho chúng tôi biết và chúng tôi sẽ đợi, tôi xin hứa với cô. Thế nào?

    - Nếu tôi là chị, tôi sẽ chờ - Clarice đáp lại.

    - Cám ơn, chị sẽ không hối tiếc việc này, Jonetta nói. - Chị hãy nghe đây, tôi biết nhiều thông tin về các kho hàng này có thể rất hữu ích cho chị. Chị làm ơn rọi đèn vào quyển ghi chép của tôi được không? Xem thử tôi có thể tìm được chúng không.

    - Này Joney, toán lưu động của WEYE vừa đến cổng đấy - người tên Harry nói.

    - Coi nào. Đó là một vụ bê bối đã xảy ra khoảng hai năm trước, khi người ta muốn chứng minh các kho hàng này chứa... có phải là pháo hoa không? - Jonetta nhìn vai của Clarice.

    Clarice quay đầu lại và thấy người quay phim đã chui vào trong gara trong khi người phụ tá quì kế bên sẵn sàng chuyền cho anh ta cái máy quay phim mini dưới cánh cửa.

    - Này anh kia! - Clarice la lên. Cô quỳ xuống mặt đất ướt và kéo áo của người quay phim - Anh không có quyền vào trong đó. Này tôi bảo anh không được làm chuyện đó mà.

    Trong khi cô nói, đám đàn ông đáp lại cô thật nhỏ nhẹ:

    - Chúng tôi sẽ không đụng đến bất cứ thứ gì hết, chúng tôi là dân chuyên nghiệp mà. Cô không phải sợ gì hết. Bằng mọi cách, đám cảnh sát cũng sẽ để cho chúng tôi mà. Người đẹp ơi, mọi việc đều ổn cả thôi.

    Lời ba hoa này làm cho cô nổi điên lên. Cô tiến lại con đội ở dầu cánh cửa và quay tay quay. Cánh cửa hạ xuống năm phân kêu tiếng rít. Clarice tiếp tục cho đến khi cánh cửa nằm ngay trên ngực của người quay phim. Thấy anh ta chưa chịu chui ra, cô rút tay quay ra và bước lại gần người quay phim đang nằm đó. Ngay lúc này nhiều đèn chiếu khác được bật sáng và trong ánh sáng chói chang này, cô dùng cái tay quay gỗ mạnh vào cánh cửa sắt làm cho bụi và rỉ sắt bay tung lên.

    - Anh hãy để tâm với những gì tôi nói với anh chứ. Anh có nghe tôi không thì bảo? Tôi sẽ bắt anh ngay về tội cản trở nhân viên công lực thi hành nhiệm vụ đấy.

    - Cô hãy bình tĩnh đi - người phụ tá nói và đặt bàn tay anh ta lên cánh tay cô. Cô xoay mặt về phía người này và nhìn thấy nhiều ánh đèn sáng khác và những tiếng nói lao xao.

    - Thôi đủ rồi anh bạn, đừng có cố nữa làm gì. - Cô để bàn chân lên ngay mắt cá của người quay phim, tay cầm tay quay nhìn người phụ tá. Cô không giơ nó lên. Càng tốt cho cô. Cô đã gây một ấn tượng không tốt trên màn truyền hình rồi.
     
  16. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 15
    Trong bóng mờ đang bao phủ khu tội phạm, các mùi có vẻ như nặng nề hơn. Một máy truyền hình được mở nhưng không có tiếng, chiếu hình bóng của Clarice lên các song sắt của phòng giam bác sĩ Lecter.

    Cô không nhìn thấy được ông ta trong vùng tối của phòng giam, nhưng cô không yêu cầu người bảo vệ bật đèn lên. Đèn sẽ chiếu sáng cả hành lang và cô biết là cảnh sát Baltimore đã hét trong ánh đèn sáng trưng suốt nhiều giờ liền mà Lecter vẫn không thèm trả lời. Ông thản nhiên ngồi đó xếp hình một con gà mái bằng giấy và nó mổ xuống mỗi khi người ta ấn lên đuôi của nó. Viên thanh tra giận dữ, đã vò nát con gà trong cái gạt tàn thuốc để tại hành lang và ra hiệu cho Clarice bước vào.

    - Thưa Bác sĩ Lecter? - Cô nghe rõ hơi thở của mình và của những người khác nhưng không một âm thanh nào được phát ra từ phòng giam của Miggs. Clarice cảm nhận sư im lặng này như một luồng gió thoảng.

    Cô biết là Lecter đang đứng nhìn cô trong bóng tối. Hai phút trôi qua. Cô đang đau ở đôi chân và cổ, quần áo của cô vẫn còn ẩm. Cô ngồi bẹp xuống đất ở một khoảng cách vừa phải với song sắt, hai chân rút dưới mình cô, và kéo đầu tóc ướt rối nùi ra.

    - Thưa bác sĩ Lecter, chắc ông biết hiện giờ tình hình như thế nào rồi. Họ nghĩ ông sẽ nói chuyện với tôi.

    Im lặng. Ở đâu đó một người huýt sáo bản “Over the Sea to the Sky”.

    Sau năm phút, cô mới lên tiếng:

    - Thật kỳ lạ khi phải vào trong đó. Tôi rất muốn nói chuyện với ông.

    Cô giật mình khi cái mâm đựng thức ăn được đẩy ra ngoài. Trong đó có một cái khăn sạch được xếp thật gọn gàng. Cô không nghe Lecter chuyển động.

    Cô ngắm cái khăn một lúc với cảm tưởng thua cuộc, rồi cũng cầm nó lên để lau khô tóc.

    - Cám ơn ông.

    - Tại sao cô không hỏi tôi về Buffalo Bill? - Giọng nói của ông có vẻ gần và ngang tầm với cô. Chắc ông cũng đang ngồi dưới đất giống như cô vậy.

    - Chắc ông biết điều gì đó về hắn ta phải không?

    - Có thể lắm nếu tôi đọc qua được hồ sơ của hắn.

    - Tôi không có mang theo đây.

    - Cả cái này cũng thế, cô cũng sẽ không có được khi họ không còn cần đến cô nữa.

    - Tôi biết.

    - Cô có thể có vài thứ trong hồ sơ của Buffalo Bill. Các báo cáo và hình ảnh đấy. Tôi rất muốn xem chúng.

    Tôi không nghi ngờ điều đó đâu.

    - Thưa bác sĩ Lecter, chính ông khởi động tất cả vụ này. Tôi xin ông, ông hãy cho tôi biết về con người trong chiếc xe Packard đi.

    - Cô tìm được một người nguyên vẹn sao? Thật kỳ lạ. Tôi chỉ thấy có mỗi cái đầu. Theo cô, những thứ còn lại đến từ đâu vậy?

    - Cái đầu đó là của ai vậy?

    - Thế cô biết được gì?

    - Người ta chỉ có vài tin tức sơ khởi thôi. Một người đàn ông da trắng, khoảng hai mươi bảy tuổi, được chữa răng ở Mỹ hoặc châu Âu. Là ai vậy?

    - Người tình của Raspail. Tên nhạc sĩ với cây sáo nhầy nhụa.

    - Thế... hắn chết bằng cách nào thế?

    - Người ta do dự phải không cô Starling?

    - Không. Tôi sẽ hỏi đến điều đó sau.

    - Tôi sẽ làm cho cô đỡ mất thời giờ nhé. Tôi không hề giết hắn, nhưng có thể là Raspail. Tên này rất thích đám thuỷ thủ. Người đó là người Thụy Điển tên Klaus. Raspail không hề cho tôi biết tên của hắn.

    Giọng nói của Lecter dường như được phát đi từ một điểm thấp hơn. Có vẻ như ông ta đã nằm xuống đất rồi cũng nên, cô thầm nghĩ.

    - Klaus xuống từ một con tàu Thụy Điển tại San Diego. Lúc mùa hè, Raspail có dạy vài lớp tại Học viện âm nhạc thành phố. Hắn ta chết mê chết mệt người thanh niên này. Klaus nhận thấy lợi ích của việc này nên ở lại trên đất liền. Họ mua một loại xe cắm trại và sống trong rừng, trần truồng như những thiên tinh. Raspail có nói với tôi là tên thuỷ thủ phản bội hắn và hắn đã bóp cổ gã rồi.

    - Raspail đã nói với ông như thế à?

    - Đúng vậy, theo tính chất bất khả xâm phạm của bí mật nghề nghiệp, tôi nghĩ ông ta nói dối. Raspail luôn thêu dệt các sự kiện. Hắn ta muốn làm ra vẻ hung tợn và lãng mạn. Có thể Klaus đã chết do một chứng ngạt thở bình thường trong một màn ái ân nào đó. Raspail là một con người quá yếu đuối và nhu nhược để có thể bóp cổ anh ta. Cô có nhận thấy cái đầu bị cắt đứt ngay dưới hàm không? Có lẽ để che giấu các dấu vết của một vụ treo cổ.

    - Ra thế.

    - Giấc mơ hạnh phúc của Raspail đã tiêu tan. Hắn bỏ cái đầu của Klaus trong một cái túi đựng banh bowling rồi trở về miền Đông.

    - Ông ta đã làm gì với cái thân?

    - Hắn ta đã chôn nó trên đồi.

    - Ông ta đã cho ông xem cái đầu trong chiếc xe phải không?

    - Đúng vậy; trong một buổi chữa trị, hắn ta nghĩ có thể kể hết cho tôi nghe. Có nhiều lúc hắn ta lên ngồi gần Klaus và đưa các bưu thiếp của ngày Lễ Tình Nhân cho anh ta xem.

    - Và Raspail cũng đã... chết rồi. Tại sao vậy?

    - Thật tình, tôi không thể chịu đựng được những lời than vãn của ông ta. Vả lại như thế sẽ tốt hơn cho ông ta. Cách chữa trị không mang lại hiệu quả nào hết. Tôi cho rằng phần đông các bác sĩ chuyên khoa tâm thần có một hay hai bệnh nhân mà họ rất muốn đưa qua cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nói về việc này và nó bắt đầu làm cho tôi bực mình.

    - Thế còn bữa tiệc tối để đãi những người chịu trách nhiệm về ban nhạc?

    - Này Clarice, cô chưa bao giờ gặp trường hợp không có thời giờ để đi chợ trong khi có khách mời đến ăn hay sao? Cô phải xoay xở với những gì cô có trong tủ lạnh phải không. Cô cho phép tôi gọi cô là Clarice chứ?

    - Được ạ. Tôi có thể gọi ông là... ?

    - Bác sĩ Lecter, điều này phù hợp với tuổi tác và công việc của cô.

    - Hay lắm.

    - Thế cô cảm thấy gì khi vào trong gara?

    - Lo sợ.

    - Tại sao?

    - Vì chuột và nhện.

    - Vậy có dùng một mẹo gì đó để có can đảm không?

    - Theo tôi biết thì hình như không có thứ gì hiệu nghiệm cả, ngoại trừ việc mình muốn thực hiện công việc mình phải làm.

    - Thế có kỷ niệm nào đến với cô mặc dù cô không muốn không?

    - Có thể lắm nhưng tôi không bao giờ nghĩ đến.

    - Những chuyện của thời thơ ấu đấy.

    - Tôi sẽ chú ý hơn nữa.

    - Cô đã cảm thấy gì khi hay tin chuyện đã xảy ra với người láng giềng Miggs trước đây của tôi? Cô không bao giờ hỏi tôi về điều này.

    - Tôi đang định hỏi ông đây.

    - Cô không vui khi hay tin anh ta chết hay sao?

    - Không.

    - Điều đó có làm cô buồn không?

    - Không. Chính ông đã xúi anh ta làm việc đó phải không?

    Lecter cười khẽ.

    - Cô muốn hỏi có phải tôi kích động Miggs tự sát, có nghĩa là phạm tội phải không? Đừng nên ngốc đến thế. Nhưng cô không thấy có một sự cân xứng khá lý thú nào đó, trong việc hắn ta nuốt cái lưỡi chỉ nói toàn chuyện bậy bạ à?

    - Không.

    - Cô nói láo, cô Starling. Đây là lần đầu tiên cô nói dối với tôi. Một lý do buồn, theo cách nói của Truman.

    - Của Tổng thống Truman phải không?

    - Không thành vấn đề. Tại sao cô nghĩ là tôi giúp cô?

    - Tôi không biết.

    - Jack Crawford thích cô lắm phải không?

    - Tôi không rõ nữa.

    - Có thể là sai. Cô có vui khi biết ông ta thích cô không? Hãy nói cho tôi xem, cô có cần làm cho ông ta thích cô và điều này làm cho cô bực mình không? Cô có sợ cái ý muốn làm cho ông ta thích cô không?

    - Tất cả mọi người đều muốn làm vừa lòng người khác, thưa bác sĩ Lecter.

    - Không phải mọi người. Cô có tin là Jack Crawford ham muốn cô về mặt tình dục không? Tôi biết ông ta bị ức chế nhiều lắm... Cô có nghĩ ông ta đã tưởng tượng… những màn kịch, những cuộc dàn cảnh... mà ông ta đang làm tình với cô không?

    - Tôi hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, bác sĩ Lecter; hơn nữa đó là điều Miggs rất muốn.

    - Hắn không còn thích chuyện đó nữa.

    - Có phải ông đã khuyên hắn nuốt cái lưỡi của hắn không?

    - Cái lối ra điều kiện, cộng thêm âm sắc của cô thật sự bốc mùi nhà quê đấy. Quá rõ là Crawford rất thích cô và cho rằng cô có khả năng. Chắc cô cũng đã để ý đến sự trùng hợp ngẫu nhiên của các tình huống chứ. Này Clarice cô có được sự trợ giúp của Crawford và của tôi nữa Nhưng cô cứ giả vờ như không biết tại sao Crawford giúp cô trong khi tôi biết rất rõ, cô có biết tại sao không?

    - Không, ông nói cho tôi biết đi.

    - Cô có tin là vì tôi rất thích ngắm nhìn cô và tôi tưởng tượng đến mùi vị nếu như tôi ăn được thịt cô?

    - Vì điều đó sao?

    - Không. Tôi muốn một cái gì đó mà Crawford có thể cho tôi và hy vọng có thể đề nghị với ông ta một cuộc trao đổi. Nhưng ông ta không được đến đây gặp tôi. Ông ta không được yêu cầu tôi giúp ông ta tìm bắt Buffalo Bill, dù cho việc đó có thể cứu sống nhiều thiếu nữ.

    - Tôi khó có thể tin được ông, bác sĩ Lecter.

    - Điều tôi muốn rất đơn giản và ông ta có thể cung cấp cho tôi được điều đó. - Lecter từ từ vặn nhỏ bóng đèn. Sách vở và tranh vẽ đã biến mất kể cả bàn cầu. Chilton đã lấy đi hết những thứ đó để phạt ông ta về cái chết của Miggs.

    - Tôi đã ở trong cái phòng này tám năm rồi, Clarice. Tôi biết người ta sẽ không bao giờ để cho tôi ra ngoài. Điều tôi muốn là một cánh cửa sổ để có thể nhìn được một cái cây hoặc ngay cả nước.

    - Thế vị luật sư của ông đã đệ đơn...?

    - Chilton đã để trước phòng giam này cái ti vi được mở sẵn trên một đài tôn giáo. Khi cô vừa đi khỏi, người bảo vệ sẽ bật âm thanh lớn lên và ông luật sư của tôi không thể làm gì để ngăn cản điều này, xét về mặt tình cảm mà tòa án đã dành cho tôi. Tôi muốn được thuyên chuyển qua một nhà tù liên bang, tôi muốn người ta trả sách lại cho tôi và tôi muốn phòng tôi có một cái cửa sổ. Có thể tôi có một cái gì đó để trao đổi với thế giới bên ngoài. Crawford có thể làm được việc này. Cô hãy nói với hỏi ông ta đi.

    - Tôi sẽ báo cáo lại cho ông ta những gì ông nói với tôi.

    - Ông ta sẽ không thèm quan tâm gì hết. Và Buffalo Bill tiếp tục giết người. Ngày mà hắn lột da đầu một người nữa, để xem người ta có thích việc đó không... Huùmm... Tôi sẽ nói cho cô một điều về Buffalo Bill, dù tôi không hề đọc được hồ sơ của hắn; và trong vài năm nữa, sau khi người ta bắt được hắn rồi, cô sẽ thấy rằng tôi có lý và tôi đã có thể giúp quý vị và tôi có thể cứu được nhiều mạng sống nữa. Này, Clarice?

    - Vâng?

    - Buffalo Bill ở trong một căn nhà chớ không phải một căn hộ. - Nói xong Lecter tắt đèn.

    Và ông ta không nói thêm gì nữa.
     
    PhươngThảo and Nguyệt Hàn like this.
  17. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 16
    Clarice Starling tựa người trên cái bàn đánh bạc của FBI, cố theo dõi buổi thuyết trình về cách rửa tiền trong giới cờ bạc. Ba mươi sáu giờ đã trôi qua từ khi cảnh sát Baltimore đã ghi nhận lời khai của cô, sau đó cho cô ra về với lời nhắc nhở án mạng không phải là một tội liên bang.

    Trong buổi tin chiều tối chủ nhật, người ta có thể thấy Clarice đang phải đối phó với những người quay phim của đài truyền hình, và bây giờ chắc chắn cô sẽ gặp rắc rối. Không một lời nào về Crawford hoặc đến văn phòng Baltimore. Có vẻ như báo cáo của cô đã rơi xuống vực thẳm.

    Cái sòng bạc nhỏ mà cô đang chứng kiến đã hoạt động được một thời gian trước khi bị FBI bắt và biến thành một dụng cụ dạy học rồi. Căn phòng nhỏ dài này chứa nhiều cảnh sát đến từ khắp nơi; Clarice nhã nhặn từ chối những chiếc ghế của hai cảnh sát kỵ binh Canada và của một thám tử Scotland Yard.

    Các bạn đồng nghiệp của cô đang ở trong hành lang của trường, tìm kiếm tóc trên một tấm thảm thực thụ của “căn phòng án mạng tính dục” và các vân tay trong “Ngân Hàng American Standard”. Clarice đã bỏ ra rất nhiều giờ cho loại thực tập đó, và với tư cách là sinh viên ngành pháp y, người ta nghĩ tốt hơn hết nên gởi cô đến dự buổi thuyết trình dành cho nhân viên cảnh sát vãng lai.

    Cô tự hỏi không biết người ta tách cô ra khỏi các bạn đồng nghiệp của cô vì một lý do nào khác không: có thể người ta không chừng muốn tống khứ cô mất.

    Tựa chỏ trên bàn xúc xắc, Clarice cố chú ý đến cách rửa tiền trong giới cờ bạc. Nhưng cô không ngừng tự nhủ là ngoài các cuộc họp báo, FBI rất ghét thấy nhân viên của họ trên tivi.

    Bác sĩ Hannibal Lecter là đề tài ưa thích của đám truyền thông đại chúng nên cảnh sát Baltimore không ngần ngại ném tên ông ta cho cánh phóng viên. Clarice không ngờ được thấy mình xuất hiện nhiều lần trên tivi trong chương trình tin tức tối chủ nhật... “Starling của FBI”, đang dùng tay quay con đội và chơi đánh vào cánh cửa gara trong khi người quay phim đang cố chui qua đó. Và sau đó “nhân viên Liên bang Starling” với tay quay trên tay đang hăm dọa những người đang có mặt.

    Jonetta Johnson của đài WPIK, tiết lộ từ dầu đến cuối là Clarice đã làm được cuộc khám phá khủng khiếp kia nhờ vào “các mối liên hệ bí ẩn với một người đàn ông mà cảnh sát gọi là... một quái vật!” Hiển nhiên có một ai đó trong bệnh viện đã thông tin cho cô ta biết mà.

    VỊ HÔN THÊ CỦA FRANKENSTEIN! Hàng tít chạy dài trên tờ National Tattler trên các sạp báo siêu thị.

    FBI chưa có một thông báo chính thức nào cả nhưng trong nội bộ cơ quan, các lời gièm pha tha hồ truyền tai nhau, Clarice biết chắc điều này.

    Trong lúc ăn sáng, một trong những người bạn của Clarice, một thanh niên trẻ sặc mùi dầu thơm, gọi cô bằng tên “Melvin Pelvis”, một lối chơi chữ với cái tên Melvin Purvis - nhân viên số 1 của FBI dưới thời ông Edgar Hoover trong khoảng thời gian những năm 30. Ardelia Mapp có nói một cái gì đó làm cho anh ta xanh mặt và bỏ luôn bữa điểm tâm còn nguyên vẹn.

    Clarice đang sống trong một tâm trạng kỳ lạ mà người ta sẵn sàng vất bỏ tất cả mọi thứ. Suốt hai bốn tiếng đồng hồ, cô đang chờ việc sắp đến, nhưng cô nhất quyết sẽ tranh đấu đến cùng trong một chừng mực nào đó có thể có được.

    Vừa nói vừa cho hòn bi lăn, nhưng người thuyết trình không hề làm rớt nó. Trong lúc nhìn anh ta, Clarice tự nhủ chắc trong suốt cuộc đời anh ta không bao giờ biết ném một trái banh. Ngay lúc này anh ta gọi “Clarice Starling!”

    - Vâng - cô đáp lại.

    Người thuyết trình hất cằm ra cánh cửa ở phía sau cô. Đây rồi. Tương lai của cô đang làm cho đôi chân cô nặng trĩu khi cô quay mặt lại. Đó là Brigham đang chỉ vào cô trong đám đông. Ông ra hiệu cho cô theo ông.

    Trong một khắc, cô nghĩ người ta sẽ sa thải cô, nhưng điều này không thuộc chức năng của Brigham mà.

    - Lên đường, Starling! Thế dụng cụ cho hiện trường của cô đâu rồi?

    - Trong phòng của tôi, dãy C.

    Cô phải bước thật nhanh để có thể đi ngang hàng anh ta. Anh ta mang một túi lớn đựng dụng cụ lấy dấu tay, thứ dành cho công việc thật sự chứ không phải loại để thực tập, và một túi nhỏ khác bằng vải bố.

    - Cô sẽ đi cùng Jack Crawford. Hãy lấy đồ đạc cho một đêm. Có thể tối nay cô sẽ trở về nhưng cũng không chắc lắm.

    - Thế chúng ta đi đâu đây?

    - Đến bang Virginie. Hồi lúc rạng đông, những người săn vịt thấy một xác chết trôi trên sông Elk. Một nạn nhân khác của Buffalo Bill. Cảnh sát địa phương đang trục cô ta lên bờ. Mấy tay cảnh sát đó đúng là tay mơ và Jack không thể mong đợi ở họ để có thêm chi tiết. - Brigham đứng lại ở dãy C. - Ông ta muốn có một người nào đó biết lấy dấu tay của một người chết trôi. Cô đã làm thực tập viên trong phòng thí nghiệm rồi phải không, cô có thể làm được việc đó chứ?

    - Được, nhưng hãy để cho tôi kiểm tra lại dụng cụ trước đã.

    Brigham giữ hai miệng túi rộng mở trong khi Clarice lấy mấy cái mâm ra. Các cây kim chích và các lọ đã có đầy dủ, nhưng chưa có máy chụp hình.

    - Tôi cần một máy Polaroid chụp chi tiết, máy CU-5, thêm phim và pin.

    - Tôi sẽ lấy cho cô những thứ đó.

    Anh ta đưa cho cô cái túi nhỏ bằng vải bố, với cả một trọng lượng của nó, cô mới hiểu tại sao chính anh ta lại đón cô.

    - Cô chưa được trang bị súng phải không?

    - Chưa.

    - Như thế cô phải cần đến nguyên một bộ đấy. Đó là tất cả những thứ mà cô phải mang đến trường bắn. Khẩu súng ngắn là của tôi. Một khẩu Smith, giống như khẩu dùng để tập bắn, nhưng được chỉnh sửa lại hoàn toàn. Tôi nay cô hãy tập bắn không đạn trong phòng ngủ. Trong mười phút nữa tôi sẽ tới bằng xe với máy chụp hình, ở phía sau dãy C. Nghe đây, không có phòng vệ sinh trên chiếc Xuồng Xanh đâu, tôi khuyên cô nên tranh thủ trước. Nào khẩn trương đi, Starling!

    Cô định hỏi thêm một câu gì đó nhưng anh ta đã đi mất rồi.

    Nếu Crawford thân hành thì đích thực là Buffalo Bill rồi. Nhưng Xuồng Xanh là cái quái gì mới được? Thôi, tốt nhất ta nên bắt tay vào việc thật nhanh chóng, cô thầm nghĩ.

    - Thật không dễ dàng chút nào...

    - Thôi được rồi - Brigham ngắt ngang khi cô bước lên xe. Nếu có ai đó muốn biết cô có mang vũ khí không thì sẽ thấy cái u dưới áo vét của cô. Cô mang một khẩu súng ngắn trong một cái bao dẹp, được giắt sát hông, cộng thêm một kẹp, đạn ở bên kia thắt lưng.

    Brigham phóng xe với tốc độ cho phép đến đường băng của Quantico.

    Anh ta tằng hắng.

    - Có một điều cô nên nhớ là người ta không quan tâm đến chính trị trong khi bắn súng.

    - Thật sao?

    - Cô làm đúng khi muốn bảo vệ cái gara kia ở Baltimore. Cô đang lo về chuyện thấy mình trên tivi có phải không?

    - Tôi có lý do để lo không?

    - Những gì tôi nói sẽ là những bí mật của hai chúng ta, đồng ý không?

    - Đồng ý.

    Brigham chào trả theo kiểu quân đội người nhân viên điều hành lưu thông.

    - Khi bảo cô đi theo ngày hôm nay, Jack muốn chứng tỏ với mọi người là ông tin tưởng nơi cô - anh nói. - Trong trường hợp ông trưởng phòng hành chánh có hồ sơ trước mặt, ông ta sẽ sôi ruột gan lên, cô hiểu tôi muốn nói gì chứ?

    - Mmmmm.

    - Crawford là một người không hề sợ biểu lộ quan điểm của mình. Ông đã cho giới chức có thẩm quyền biết là cô làm đúng khi bảo vệ hiện trường. Ông đã thả cô trần truồng... ý tôi muốn nói là không có quyền hạn hữu hình, và ông cũng đã nói lên điều này. Hơn nữa, cảnh sát Baltimore đã mất khá nhiều thời gian để đến đấy. Crawford cần sự trợ giúp ngay tức thì và ông ta phải chờ hơn một tiếng đồng hồ để Jimmy Price tìm cho ông một nhân viên phòng giảo nghiệm. Cô có mặt đúng lúc lắm, Starling. Một phụ nữ chết trôi cũng không phải là một cuộc giải trí. Nếu ai đó muốn nghĩ đây là một hình phạt thì tùy ý họ... Cô biết không, Crawford là người rất tế nhị, nhưng ông không muốn mất thời giờ để giải thích, vì thế mà tôi kể cho cô nghe hết những điều này. Nếu làm việc với Crawford thì phải biết hành xử ra sao, cô hiểu không?

    - Chưa rõ lắm.

    - Ông còn có nhiều mối lo âu khác hơn là Buffalo Bill. Vợ ông ta đau rất nặng... Có thể nói là đang hấp hối... Họ đã sống với nhau thật hạnh phúc thật lâu dài.

    - Cám ơn anh đã cho tôi biết những điều này.

    Brigham nói tiếp khi họ đến ngay đường băng.

    - Khi kết thúc khóa học về vũ khí, tôi sẽ nói hai hay ba điều quan trọng, cô cố gắng có mặt nhé, Starling!

    - Tôi sẽ có mặt.

    - Hãy nghe đây, những điều tôi muốn chỉ bảo có thể cô sẽ không cần đến. Tôi thật sự hy vọng thế. Nhưng cô rất có khiếu, Starling. Nếu cô buộc phải bóp cò, cô có đủ khả năng làm được. Hãy tập cho giỏi đi.

    - Đồng ý.

    - Đừng bao giờ bỏ nó vào trong túi xách.

    - Rõ rồi.

    Một chiếc Breechcraft hai động cơ già cỗi đang chờ trên đường băng, đèn vị trí bật sáng và cửa được mở sẵn. Một cánh quạt đang quay làm ngã rạp đám cỏ gần đó.

    - Có phải đây là cái Xuồng Xanh không?

    - Phải.

    - Nó vừa cũ và nhỏ nữa.

    - Nó thật sự cũ lắm đấy - Brigham nói thật vui vẻ - Biệt đội chống ma túy đã bắt nó ở Florida cách đây nhiều năm rồi, khi nó rơi trong vùng Everglades. Tôi hy vọng Gramm và Rudman không biết là chúng ta đang sử dụng nó, bởi vì đúng lý chúng ta phải đi bằng xe ca. - Anh đậu ngay cửa máy bay và lấy hành lý của Clarice ở băng sau xuống. Anh giao hết cho cô và bắt tay cô.

    Và làm ra vẻ không cố ý, Brigham nói:

    - Xin Chúa phù hộ cho cô, Starling - Lời nói có vẻ kỳ quặc từ miệng của một Thủy quân Lục chiến. Dường như anh ta buột miệng nói nên đỏ mặt.

    - Cám ơn... cám ơn nhiều, anh Brigham.

    Crawford mặc áo tay ngắn và đeo kính râm, đang ngồi trên ghế người phi công phụ. Ông xoay mặt về phía Clarice khi nghe tiếng cánh cửa đóng lại.

    Cô không thấy được mắt ông sau đôi kính màu khói và bất ngờ nhận ra cô không hề biết gì về người này. Mặt Crawford xanh và lầm lầm, giống như một rễ cây mà một chiếc xe ủi đất vừa bật gốc lên.

    - Cô hãy ngồi xuống và đọc cái này - Ông nói thay lời chào hỏi.

    Một tập hồ sơ dày được đặt trên chiếc ghế cạnh ông. Trên bìa có chữ BUFFALO BILL. Clarice ôm nó vào người trong khi chiếc Xuồng Xanh nổ liên hồi, rung rung và bắt đầu lăn bánh.
     
    PhươngThảo and Nguyệt Hàn like this.
  18. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 17
    Các mép đường băng mờ dần và biến mất. Ở hướng Đông, ánh nắng ban mai ném một mũi tên ánh sáng xuống Vịnh Chesapeake trong khi chiếc phi cơ nhỏ phóng lên trời xanh.

    Clarice Starling nhìn thấy trường Quantico và căn cứ quân sự Quantico. Trên con đường tập quân sự, hình bóng bé nhỏ của các Thủy quân lục chiến chạy thật mau.

    Thì ra hình ảnh nhìn từ trên cao là thế!

    Cô liên tưởng đến buổi chiều, sau giờ tập tác xạ, cô đang bước đi với những suy nghĩ miên man trong hành lang Hogan tối tăm và vắng tanh, cô nghe phi cơ bay ngang qua trong tiếng gầm rú; và một khi im lặng được vãn hồi, cô nghe tiếng la hét trên bầu trời đen. Đó là toán nhảy dù thực tập nhảy dù đêm, gọi nhau ơi ới trong khi từ từ hạ xuống trong bóng tối. Cô tự hỏi không biết cảm giác như thế nào khi đang chờ lệnh nhảy để lao mình trong đêm tối và tiếng rít của gió.

    Chắc nó cũng hơi giống như thế này.

    Cô mở tập hồ sơ ra.

    Với những gì người ta biết được, Buffalo Bill đã thực hiện năm vụ án mạng. Trong mười tháng sau này, hắn đã ít nhất bắt cóc, giết và lột da một phụ nữ. (Clarice đọc các báo cáo giảo nghiệm và đọc chậm lại ở những đoạn về lượng histamin tự do xác nhận hắn đã giết họ trước khi làm những việc khác).

    Sau khi hành động, hắn ném xác xuống sông. Nhưng không bao giờ trong cùng một dòng sông, ở hạ lưu của một ngã tư xa lộ và mỗi lần như thế lại xảy ra tại một tiểu bang khác nhau. Mọi người đều biết Buffalo Bill dịch chuyển nhiều lắm. Và chỉ thế thôi, trừ việc có thể hắn có một khẩu súng ngắn, với sáu đường khương tuyến và sáu hộc đạn, có thể là một khẩu Colt... hoặc một bản sao của Colt. Những dấu vết được tìm thấy trên các viên đạn cho thấy hắn thích bắn loại đạn cỡ 38 đặc biệt với một nòng dài hơn của khẩu 357.

    Dòng nước chảy xóa hết các dấu vân tay, không để lại bất cứ dấu tích nào của tóc hoặc những mảnh vải có thể được dùng làm tang chứng.

    Có thể hắn là người da trắng; vì thông thường các tên sát nhân hàng loạt thích giết người trong nhóm bộ tộc của hắn và tất cả các nạn nhân cũng là da trắng; và hắn là đàn ông bởi vì cho đến giờ chưa có một tên sát nhân hàng loạt nào là phụ nữ.

    Hai người chuyên trách chuyện vặt ở New York đã cho chạy tít một bài thơ của E.C.Cummings “Buffalo Bill”: ... vậy Thần Chết, bà yêu anh ta như thế nào, thằng con trai với đôi mắt xanh đó của bà?

    Có thể chính Crawford đã dán lời trích dẫn trên vào mặt trong của tập hồ sơ.

    Không có một liên quan hợp lý nào giữa nơi Buffalo Bill bắt cóc các nạn nhân với nơi mà hắn vứt xác họ cả.

    Có khi người ta tìm được cái xác khá sớm để có thể xác định thật chính xác ngày giờ chết; điều đó giúp cho cảnh sát biết thêm thông tin về tên giết người: Bill chỉ giết từ bảy đến mười ngày sau khi bắt cóc họ. Như vậy hắn phải có một nơi để giam giữ họ, một nơi mà hắn có thể hoạt động trong bí mật. Hắn không phải là một tên vô gia cư. Mà đúng hơn là một con czéténidé, một loài nhện ở trong hang; hắn có một chỗ ẩn trốn ở đâu đó.

    Điều làm cho dân chúng hoảng sợ hơn là hắn giam các nạn nhân của hắn trong vòng một tuần hay hơn trong khi biết chắc hắn sẽ giết họ.

    Hai người bị treo cổ, ba bị giết bằng súng. Theo khám nghiệm, hắn không ngược đãi hoặc hãm hiếp họ và các báo cáo giảo nghiệm không bao giờ đề cập đến bất cứ một thay đổi đặc trưng của bộ phận sinh dục, nhưng các chuyên gia pháp y nhấn mạnh là họ gần như không thể quả quyết việc đó với những thi hài bị hư hỏng quá nhiều.

    Tất cả các nạn nhận được tìm thấy đều trần truồng. Trong hai trường hợp, quần áo của nạn nhân được cắt đôi ở sau lưng và quăng trên vệ đường, không xa nơi cư ngụ của họ.

    Clarice nhìn vào các hình ảnh mà không hề bối rối. Những người chết trôi là những xác khó đương đầu. Nhất là trường hợp của những nạn nhân bị giết trên không trung. Những lăng nhục mà họ phải gánh chịu cộng thêm việc phơi bày cho thiên hạ và trước những cái nhìn dửng dưng, sẽ làm bạn phẫn nộ, nếu bạn có thể cảm nghĩ như thế.

    Nhưng ở đây, không một ai muốn như thế. Các nạn nhân không còn cả da trên người, khi người ta tìm thấy họ ở các bờ đầy rác của một con sông, giữa các bình xăng không và túi nylon. Mặt của những nạn nhân trong lúc giá lạnh gần như nguyên vẹn. Clarice phải cố nhớ lại không phải sự đau đớn đã làm hếch môi lên; chính rùa và các loài cá, trong lúc rỉa cái xác, đã tạo hình dáng đó. Bill chỉ lột da ngực và không bao giờ đụng đến các chi.

    Sẽ dễ chịu hơn khi trong phi cơ không nóng đến thế, Clarice tự nhủ, và chiếc phi cơ chết tiệt này không lắc lư và ánh mặt trời chói chang không làm cho cô nhức nhối như một cơn đau đầu.

    Người ta sẽ bắt hắn thôi. Clarice bám vào ý nghĩ này để có thể chịu được cái không khí càng lúc càng ngạt thở trong chiếc phi cơ và những tin tức khủng khiếp đang được chất đống trên đôi chân cô. Cô sẽ giúp họ kết thúc vụ này. Đến lúc đó người ta có thể cất cái hồ sơ vào trong hộc tủ và không còn nghĩ gì tới nữa.

    Cô ngắm nhìn cái ót của Crawford. Cô là thành viên của một toán thật giỏi, rất cần để chống lại Buffalo Bill. Crawford đã thành công trong việc bắt được ba tên giết người hàng loạt. Tại trường, người ta đánh giá Will Graham, viên thám tử xuất sắc nhất trong toán của Crawford, là một anh hùng; và cũng là một anh hùng nghiện rượu tại bang Florida, với khuôn mặt bị biến dạng thật kinh khủng.

    Có thể Crawford cảm nhận được cái nhìn của Clarice vào ngay ót của mình. Ông bước ra khỏi chiếc ghế. Khi ông cất cặp kính râm và mang cái mắt kính hai tròng, cô mới tìm thấy lại người đàn ông cô từng quen biết.

    Mắt ông lướt từ Clarice qua tập hồ sơ rồi ngược lại. Một cái gì đó thoáng qua trên mặt ông.

    - Tôi nóng quá, cô có thế không? - Ông hỏi - Bobby ơi, người ta đang chết thiêu ở trong này đây - Ông hét với người phi công. Người này bấm một cái nút và không khí lạnh ùa vào. Vài bông tuyết được hình thành trong cái không khí ẩm thấp, bay rớt trên tóc của Clarice.

    Bây giờ mới đúng là người thợ săn Crawford trong một ngày đẹp trời của mùa đông. Ông mở bản đồ của các khu vực vùng trung tâm và miền đông của Hoa Kỳ. Các điểm nhỏ rải rác chỉ định nơi người ta đã tìm thấy các xác chết, giống hình một chòm sao lặng thinh và ngoằn ngoèo không khác gì chòm sao Orion.

    Crawford rút cây bút máy ra và đánh dấu vào vị trí cuối cùng, điểm đến của họ.

    - Sông Elk khoảng mười cây số về hướng nam quốc lộ 79 - Ông cho biết - Lần này chúng ta gặp may đấy. Cái xác bị kẹt vào một dây câu đáy của mấy người đi câu đặt. Cảnh sát địa phương nghĩ cái xác không ở dưới nước quá lâu. Họ đã đem cái xác đến Potter, thủ phủ của quận. Chúng ta phải mau chóng xác định cho được lý lịch nạn nhân để tìm các nhân chứng của cuộc bắt cóc. Ngay khi có được vân tay, chúng ta sẽ chuyển chúng đi bằng fax - Crawford nghiêng đầu để nhìn Clarice qua cặp kính.

    - Jimmy Price nói cô biết lấy dấu vân tay của một người chết đuối.

    - Tôi chưa hề làm trực tiếp trên một người chết trôi bao giờ. Tôi có lấy dấu các bàn tay mà ông ta nhận được mỗi ngày trong thư tín. Nhưng một số lớn là của những người chết trôi.

    Những người chưa bao giờ làm việc trực tiếp dưới sự chỉ huy của Jimmy Price sẽ cho ông ta là một người hay cau có. Nói đúng ra thì ông ta là một ông già thật hung tợn. Trong các tiết học về pháp y, Clarice đã hết sức đau khổ dưới quyền chỉ huy của ông trưởng ban dấu tay phòng thí nghiệm tại Washington.

    - Ông già Jimmy nhân hậu - Crawford nói một cách trìu mến - Nhưng người ta đã gọi cái công việc đó là như thế nào, nhỉ?

    - “Sự ghê tởm”, dù có nhiều người thích gọi bằng “Igor” hơn, vì từ mà người ta viết trên tạp dề bằng cao su phát cho mỗi người.

    - Bây giờ tôi nhớ ra rồi.

    - Người ta thường nói: bạn chỉ cần tưởng tượng mình đang phẫu thuật một con ếch đi.

    - Ra thế.

    - Sau đó người ta mang tới một cái gói. Các học viên kia sẽ nhìn bạn, có vài người mau chóng rời khỏi máy bán nước ngọt, với hy vọng bạn sẽ tha hồ nôn mửa. Nhưng tôi hoàn toàn có thể lấy dấu vân tay của một người chết đuối. Mà nói cho đúng...

    - Tốt rồi, bây giờ hãy nhìn đây. Nạn nhân đầu tiên của ông ta được tìm thấy tại sông Blackwater, bang Missouri, gần Lone Jack hồi tháng sáu vừa qua. Một cô Bimmel nào đó, sự mất tích đã được báo hai tháng trước tại Belvedere, Ohio, vào ngày 15 tháng tư. Người ta không thể nói gì nhiều hơn được, vì phải mất gần ba tháng cho mỗi công việc nhận dạng cô ta. Người kế tiếp bị hắn bắt cóc tại Chicago, trong tuần thứ ba của tháng tư. Người ta tìm được nạn nhân trong con sông Wabash, Indiana, mười ngày sau, còn nguyên vẹn đến mức người ta có thể nói chính xác những gì đã xảy ra với cô ta. Sau đó, chúng ta có một người da trắng khoảng hai mươi tuổi. Bị ném xuống Rolling Fork gần quốc lộ 75, cách khoảng sáu mươi cây số về hướng nam Louisville, Kentucky. Người này không thể nhận dạng được. Kế tiếp là một cô Varmer nào đó, bị bắt cóc tại Evansville, Indiana, được tìm thấy trong con sông Embarras, ngay cạnh quốc lộ 70, về hướng đông bang Illinois.

    - Sau đó, hắn đi xuống sâu về miền nam và bỏ cái xác thứ năm trong con sông Conasauga, gần Damascus, Géorgie, không xa quốc lộ 75. Đây là hình ảnh của cô ta trong ngày nhận bằng cấp. Cô này tên Kittridge, sống tại Pittsburg. Tuy nhiên có một điều khó khăn là không một ai nhìn thấy mặt của hắn. Ngoại trừ việc người ta tìm thấy các xác chết cạnh một quốc lộ, chúng ta không có một dấu vết nào cả.

    - Nếu ông đi ngược các quốc lộ từ các nơi hắn đã vứt xác các nạn nhân thì những con đường đó có hội tụ được không?

    - Không.

    - Và nếu người ta đặt giả thuyết rằng hắn vứt một cái xác này để bắt ngay một cô gái khác cùng trong chuyến đi đó? Hắn bắt đầu vứt cái xác này xuống nước để phòng trường hợp hắn có thể gặp rắc rối với lần bắt cóc sau. Nếu người ta bắt hắn về tội bạo hành, hắn có thể được tại ngoại sau khi đóng tiền bảo lãnh, với điều kiện là không có cái xác trong xe. Hoặc nếu người ta vẽ một đường thẳng giữa chỗ tìm thấy xác với nơi bắt cóc kế tiếp xem sao? Đáng lý ông phải thử phương cách này.

    - Đây là một ý kiến rất hay, nhưng hắn cũng đã như thế. Nếu hắn làm đúng hai công việc đó trong một chuyến đi, hắn sẽ di chuyển theo hình chữ chi. Chúng tôi đã thực hiện các mô phỏng trên máy điện toán: trước tiên làm như thể hắn đi theo xa lộ về hướng tây, sau đó về hướng đông, rồi với những phối hợp khác với các ngày hợp lý nhất mà chúng tôi đoán là hắn có thể sẽ vứt cái xác và thực hiện vụ bắt cóc khác. Nếu chúng ta đưa hết những sự kiện này vào trong máy điện toán, chúng ta sẽ chẳng được gì cả. Hắn sống tại miền đông, đó là lời giải đáp của máy. Hắn không theo chu kỳ của mặt trăng. Những ngày xảy ra các vụ bắt cóc không khớp với các ngày hội họp các đảng tại những thành phố liên quan. Không, Starling, hắn đã dự trù mọi thứ.

    - Ông có nghĩ hắn quá tinh ranh để có thể nghĩ đến việc tự sát không.

    Crawford gật đầu ưng thuận.

    - Quá khôn ngoan. Hắn đã tìm ra phương cách để thỏa mãn các nhu cầu của mình và nhất định sẽ khai thác đến cùng. Tôi sẽ không đặt cược vào một vụ tự sát đâu.

    Crawford rót một ly nước từ trong bình thủy và đưa cho viên phi công. Ông đưa một ly khác cho Clarice và bỏ thêm một viên Alka-Seltzer trong ly của mình.

    Clarice cảm thấy lộn ruột gan khi chiếc phi cơ bắt đầu hạ cánh.

    - Một hay hai nhận xét đây, Starling. Tôi mong chờ ở cô một sự giám định thật hoàn hảo, nhưng chưa phải hết đâu. Cô không thích nói nhiều và tôi cũng thế. Điều này rất hay. Tuy nhiên, đừng bao giờ chờ có một sự kiện mới rồi mới báo cho tôi biết những gì cô nghĩ. Không hề có câu hỏi ngu xuẩn. Cô sẽ thấy những gì tôi bỏ qua và tôi muốn cô nói điều đó với tôi. Có thể cô có năng khiếu cho việc này. Đây là cơ hội để học hỏi đấy.

    Tim muốn lộn ra ngoài, nhưng vẻ mặt thật chăm chú, Clarice tự hỏi không biết từ bao giờ Crawford muốn giao công việc này cho cô, hay ông ta muốn thử thách cô. Quả thật ông là một vị chỉ huy chứa đựng nhiều điều khó hiểu nhất.

    - Phải quan sát xem hắn đã đi đâu, người ta bắt đầu có một mối liên hệ nào đó với hắn - Crawford nói tiếp - Thật khó tin nhưng không phải lúc nào người ta cũng ghét hắn. Vì thế, nếu có một chút may mắn nào, cô nên chú ý đến một điều gì đó. Nếu việc này xảy ra, cô phải báo cho tôi biết ngay, nghe không Starling?

    - Thêm một việc nữa. Một án mạng đã là một việc khá hoang mang rồi nên việc điều tra không nên làm cho rắc rối hơn thêm. Cô đừng để cho vài ba cảnh sát viên gây ấn tượng. Cô hãy sống bằng cái đầu của mình. Hãy suy nghĩ cho kỹ. Hãy tách biệt vụ án mạng với những gì đang xảy ra quanh cô. Cô không nên gán cho hắn bất cứ một hình mẫu nào, hoặc cho là hợp lý bất cứ mọi hành vi nào của hắn. Hãy giữ cho tinh thần rộng mở và tự nhiên hắn sẽ đến với cô.

    - Lời nhận xét cuối cùng: một vụ điều tra như vụ này đúng là một việc làm nát óc. Nó đan chéo các quyền xét xử mà có khi chúng lại được chỉ đạo bởi những kẻ thua cuộc. Trước hết phải biết hòa thuận với họ, để họ không giấu chúng ta bất cứ điều gì. Chúng ta sẽ đến Potter ở miền Tây của bang Virginie. Tôi không hề biết những người đang chờ đón chúng ta. Có thể họ rất tốt, nhưng cũng có thể họ xem chúng ta như là nhân viên thuế vụ vậy.

    Viên phi công nhấc nón bay lên và nói nhưng không xoay người lại:

    - Chúng ta đến rồi Jack, anh vẫn ngồi sau đó phải không?

    - Đúng vậy. Hết giờ học rồi Starling.
     
  19. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 18
    Nhà tang lễ Potter là một ngôi nhà lớn nhất vùng với khung sườn bằng gỗ được sơn trắng trên đường Potter, tại Potter, Virginie, nó cũng được dùng làm nhà xác cho cảnh sát của quận Rankin. Viên pháp y là bác sĩ đa khoa của thành phố, bác sĩ Akin. Nếu nghi ngờ cái chết của ai đó thì ông sẽ gởi xác đến Trung tâm Y Khoa tại Claxton, ở quận kế cận, để cho viên pháp y khác có kinh nghiệm giảo nghiệm hơn phân xét.

    Trong chiếc xe cảnh sát đến đón họ tại phi trường, trong suốt cuộc hành trình Clarice phải ngồi chúi người về phía cái lưới sắt ngăn đôi chiếc xe để có thể theo dõi được người tài xế, là phụ tá cảnh sát trưởng, để báo cáo các sự kiện lại cho Crawford.

    Tang lễ bắt đầu cử hành. Trên các bậc thềm nhà và trên lề đường được trang hoàng cây hoàng dương trơ trụi, thân nhân và bạn bè của người quá cố đứng chờ trong bộ cánh trang nghiêm nhất của họ. Cầu thang và ngôi nhà vừa mới được sơn lại, hơi nghiêng về một phía khác nhau.

    Trong bãi đậu xe ở phía sau, nơi đậu các xe tang, hai người bạn trẻ và một người già hơn, đang đứng chờ dưới một cây du trụi lá cùng hai nhân viên cảnh sát. Thời tiết chưa đủ lạnh để cho hơi thở của họ bốc thành hơi.

    Clarice biết nhiều về cuộc đời của họ và cô nhận ra ngay với cái nhìn đầu tiên. Họ đến từ những ngôi nhà mà người ta có nùi giẻ thay cho tủ quần áo. Cha mẹ của những người đàn ông này treo quần áo trong những túi ở phía sau xe rờ moóc của họ. Cô biết thời ấu thơ của người già nhất trong đám này, một bơm nước nằm ngay trước cửa ra vào và vào mùa xuân, ông ta phải lội trong bùn cho đến đường cái để đón xe buýt chở học sinh với đôi giày được cột đính lại và treo tòn teng trên cổ, giống như người cha của ông ta đã làm trước ông ta vậy. Họ mang thức ăn trong các túi giấy dính đầy mỡ vì đã sử dụng quá nhiều lần rồi, và sau khi ăn xong họ lại xếp lại và nhét sau túi quần jeans.

    Cô tự hỏi không biết Crawford có biết điều này không.

    Trong xe không có tay mở cửa ở phía sau, Clarice khám phá ra điều này khi thấy người tài xế cùng Crawford xuống xe và tiến về phía sau ngôi nhà. Cô phải đập vào cửa kính cho đến khi một viên phụ tá khác đang đứng dưới cái cây nhìn thấy và người tài xế phải đi trở lại, mặt đỏ gay vì ngượng.

    Đám đàn ông nhìn cô đi ngang qua và một người nói “Chào bà...” Cô đáp trả bằng cái gật đầu và nụ cười miễn cưỡng, để tiến lại nơi Crawford đang đứng ngay dưới cổng.

    Khi cô đã đi khá xa, một trong đám người này gãi cằm và nói:

    - Chắc cô ta tưởng mình bảnh lắm đây.

    - Nếu cô tưởng mình ngon lắm thì tôi cũng đồng ý với cô ta - một người khác đáp lại - Tôi sẵn sàng đi cùng cô ta ngay.

    - Tao thì thích một trái dưa hấu mát lạnh hơn, - một người khác kết luận.

    Crawford đã bắt đầu nói chuyện với viên phụ tá thứ nhất của ông cảnh sát trưởng, một người nhỏ thó gân guốc với cặp kính có khung sắt và đôi ủng kiểu “Romeo”.

    Họ đi vào trong một hành lang mờ tối có tiếng rì của một máy bán nước uống; nhiều vật dụng linh tinh được kê sát tường, một máy may bàn đạp, một xe đạp ba bánh, một cuộn ống nước, một màn sáo bằng vải được cuốn lại. Trên tường có treo một bức họa thuốc nước màu được thể hiện nữ thánh Cécile đang đánh đàn đại phong cầm.

    - Cám ơn anh đã báo cho chúng tôi nhanh như thế - Crawford nói.

    - Có ai đó tại văn phòng công tố đã báo cho các vị. Tôi biết chắc không phải ông cảnh sát trưởng - Ông Perkin đã đi du lịch đến Hawaii với bà Perkin rồi. Tôi vừa nói chuyện với ông ấy trên điện thoại hồi tám giờ sáng nay, mà bên đó là ba giờ sáng. Ông ấy nói sẽ gọi lại cho tôi sau nhưng còn dặn tôi: điều chủ yếu là phải xem coi có phải là một thiếu nữ trong vùng không. Cũng có thể là do các phần tử xấu đem đến vứt ở đây. Đó là mục tiêu trước mắt của chúng tôi. Chúng tôi đã nhận được nhiều xác rồi từ Phenix City, bang Alabama.

    - Chính về điều này mà chúng tôi có thể giúp mấy anh đây. Nếu...

    - Tôi vừa tiếp ông chỉ huy Charleston trên điện thoại. Ông ta sẽ gởi toán điều tra án mạng đến chúng tôi, Toán SEC. Ông ta sẽ hỗ trợ cho chúng tôi tất cả sự trợ giúp mà chúng tôi cần. Chúng tôi sẽ tiếp các vị khi nào chúng tôi rảnh, và chúng ta sẽ hợp tác với nhau trong chừng mực có thể được, nhưng hiện giờ thì...

    - Này ông Cảnh sát trưởng, loại án mạng tính dục này có nhiều khía cạnh mà tôi muốn trao đổi giữa chúng ta đàn ông với nhau thôi, ông hiểu ý tôi chứ? - Crawford nói và hất cằm về phía Clarice. Ông đẩy Clarice vào trong một căn phòng bề bộn và đóng cửa lại. Clarice cố che giấu nỗi ác cảm của mình trước mặt đám cảnh sát viên này. Cắn răng lại, cô chăm chú nhìn bức tranh Thánh Cécile, nhưng vẫn dò xét những gì đang được trao đổi đằng sau cánh cửa. Cô nghe họ nói lớn tiếng hơn và lõm bõm nhận ra một cuộc trò chuyện qua điện thoại. Họ trở ra ngoài hành lang chưa đầy bốn phút sau đó.

    Viên phụ tá thứ nhất mím môi lại.

    - Oscar, anh hãy đi tìm bác sĩ Akin cho tôi. Ông ấy gần như bị buộc phải tham dự lễ tang. Nói với ông ấy là tôi đã nói chuyện với Claxton trên điện thoại rồi.

    Viên pháp y bước vào phòng làm việc nhỏ, một chân để trên ghế, gõ gõ một cây quạt vào hàm răng, ông có một cuộc nói chuyện ngắn với viên pháp y của Claxton. Sau đó, tất cả họ đều đồng ý.

    Trong căn phòng ướp xác bốn tường được dán giấy hình bông hồng lớn, trần nhà được trang trí bằng đường chỉ theo loại nhà có khung sườn gỗ mà cô biết rất rõ. Tại đây Clarice Starling tìm được một bằng chứng xác thực của sự hiện hữu của Buffalo Bill.

    Cái túi nhựa có dây kéo đựng cái xác là vật hiện đại duy nhất trong căn phòng này. Nó được đặt trên cái bàn ướp xác cũ kỹ bằng sứ mà hình bóng của nó được phản chiếu nhiều lần trên các cửa tủ kính đựng vài dụng cụ y khoa và chai lọ đựng hóa chất.

    Crawford đi lấy máy truyền dấu tay trong chiếc xe trong khi Clarice lấy đồ nghề ra đặt trên cái bệ của một chậu rửa lớn được gắn sát tường.

    Có quá nhiều người trong căn phòng này. Viên phụ tá thứ nhất và đám cảnh sát kia đã vào hết trong này, dường như họ muốn ở lại đây. Tại sao Crawford không vào để bảo họ ra vậy?

    Giấy dán trên tường bắt đầu dợn sóng khi ông bác sĩ mở quạt trần đầy bụi.

    Clarice Starling đứng ngay cạnh bồn rửa, phải can đảm hơn một lính thủy quân lục chiến nhảy dù mới có thể đứng đây được. Hình ảnh này hiện trong đầu có thể giúp cô đôi chút, nhưng lại làm cô đau nhói.

    Mẹ cô, cũng đứng trước một bồn rửa, đang rửa máu dính trên nón của cha cô, và trong lúc cho nước chảy trên đó, bà nói: “Con đừng quá lo Clarice à, mọi việc đều ổn thỏa. Nói với mấy anh và chị con đi rửa tay đi để ăn trưa. Hai mẹ con mình nói chuyện với nhau một lúc rồi sẽ ăn sau.”

    Cô lấy khăn choàng ra để cột quanh đầu không khác một bà nữ hộ sinh tỉnh lẻ. Cô lấy trong túi ra một cặp găng tay phẫu thuật. Khi cô mở miệng để nói câu đầu tiên từ khi đến Potter, giọng của cô mang âm sắc giọng mũi khác thường và hơi lớn tiếng đến mức Crawford phải bước lại gần cửa để nghe.

    - Này các ông! Xin hãy nghe tôi đây. Bây giờ tôi muốn các ông để tôi ở một mình trong này với cái xác - Cô đưa hai tay về phía trước trong lúc mang bao tay vào. - Tôi có công việc phải hoàn tất vì lợi ích của nạn nhân. Các vị đã đưa cô ta đến đây và tôi biết chắc cha mẹ cô ta sẽ cảm ơn quý vị nếu họ có mặt ở đây. Bây giờ xin quý vị hãy ra hết đi để tôi lo cho nạn nhân.

    Crawford thấy họ bỗng nhiên trở nên im lặng và lễ phép, ông nghe họ thì thầm “Thôi nào Jess, chúng ta hãy ra ngoài sân đi”. Crawford nhận thấy không khí cũng đã thay đổi trước sự hiện diện của cái xác: dù nạn nhân là ai đi nữa, dù cô ta đến từ đâu đi nữa, con sông đã đưa cô ta đến cái xó xỉnh này; và giờ đây cô ta nằm đó, bất lực trong cái nhà tang lễ miền quê này và chỉ có Clarice mới có được mối quan hệ đặc quyền với cô ta. Tại nơi này, cô là người thừa hưởng của những người phụ nữ đầy khôn ngoan, những tổ tiên chữa lành được bệnh chỉ với những bà nông dân chất phác trông nom các bệnh nhân và sau đó tắm rửa, mặc quần áo cho những người chết mà thôi.

    Bây giờ chỉ còn Crawford, Clarice và vị bác sĩ ở lại với nạn nhân. Bác sĩ Akin và Clarice nhìn nhau như thể họ nhận ra nhau vậy. Thật kỳ lạ, cả hai vừa có vẻ thỏa mãn và vừa ngượng ngùng.

    Crawford lấy trong túi ra một hũ dầu VapoRub và đưa cho họ. Thấy vị bác sĩ và ông sếp của mình thoa nó lên ngay trước mũi, cô cũng bắt chước làm theo.

    Xoay lưng lại, cô lấy máy chụp hình ra và để nó lên bồn rửa. Cô nghe ở sau lưng cô tiếng dây kéo người ta kéo xuống.

    Clarice nháy mắt để nhìn chăm chăm vào các bông hồng trên tường, hít một hơi thật dài rồi thở ra, xong cô mới dám quay đầu lại để nhìn vào cái xác.

    - Đáng lẽ người ta phải bọc hai bàn tay cô ta bằng bao giấy mới đúng - cô nói - Đó là điều tôi sẽ làm một khi tôi xong việc. - Thật cẩn thật, theo đúng cách đã học để tách đôi hình ảnh, cô bắt đầu chụp hình.

    Nạn nhân là một thiếu nữ có đôi hông rộng, cao một thước sáu mươi. Tại nơi không có da, nước sông đã làm thịt bạc màu, nhưng nước rất lạnh và hiển nhiên cái xác bị ngâm trong đó chỉ vài ngày thôi. Từ một đường thẳng, ngay dưới bầu ngực cho đến đầu gối, không còn mảng da nào hết; nó tương ứng với phần còn lại của thân thể được cái quần và một sợi nịt lớn che kín.

    Giữa hai cái vú nhỏ, ngay trên xương ức, là nguyên nhân rõ ràng gây ra cái chết, một vết thương bị rách thịt hình ngôi sao, lớn bằng một bàn tay.

    Cái đầu tròn đã bị lột da.

    - Bác sĩ Lecter có báo trước rằng hắn sẽ bắt đầu lột da đầu các nạn nhân - Clarice cho biết.

    Crawford, hai tay khoanh lại, đứng nhìn cô chụp hình.

    - Hãy chụp các lỗ tai bằng máy Polaroid đấy.

    Ông đi quanh cái xác và trề môi. Clarice tháo một bao tay ra để có thể lòn một ngón tay dưới bắp chân cô ta. Một đoạn dây câu có ba lưỡi, đan nhau rối nùi, quấn quanh phần dưới cái chân, đã giữ cái xác trong dòng nước.

    - Cô thấy gì, Starling?

    - Cô ta không phải là dân ở đây - lỗ tai cô ta được bấm ba lỗ và móng tay có sơn. Lông chân cô ta, ông có thấy là chúng quá mịn không? Tôi nghĩ cô ta nhổ lông chân và lần cuối cùng cách đây hai tuần lễ. Cả nách cũng thế. Hãy nhìn đây, cô ta làm bạc màu lông măng ở môi trên. Đây là một thiếu nữ hay chăm sóc hình thể của mình, nhưng thời gian sau này đã không làm được điều đó.

    - Thế còn vết thương?

    - Chưa biết nữa. Tôi có thể nói đó là lỗ ra của viên đạn nếu không có vòng ăn mòn và dấu của nòng súng ở phía trên kia.

    - Hay lắm, Starling. Đó là lỗ vào của viên đạn, được bắn rất gần xương ức. Sức mạnh của viên đạn, khi xuyên qua xương và da, đã làm thịt nổ banh thành hình ngôi sao quanh cái lỗ.
     
    PhươngThảo and Nguyệt Hàn like this.
  20. Băng Băng

    Băng Băng Super Member
    • 1128/1243

    • Tầm Nhân Thoát Tục
    • CTV Tầm Hoan
    Bài viết:
    9,567
    Đã được thích:
    56,008
    Chương 19

    Nhạc cây đại phong cầm trỗi lên ở bên kia bức tường, lễ tang bắt đầu.

    - Một cái chết khủng khiếp - bác sĩ Akin nhận xét với cái gật đầu - Tôi phải đi dự tang lễ này một chút. Gia đình nạn nhân muốn tôi tiễn đưa thi hài cho đến nơi. Lamar sẽ đến giúp quý vị sau khi anh ta đánh xong bản nhạc. Xin các vị hãy giữ nguyên các tang chứng cho tôi để gởi đến ông pháp y ở Claxton, được không ông Crawford?

    Khi vị bác sĩ đi rồi, Clarice mới nói:

    - Cô ta có hai móng tay bị gãy đến chảy máu ở bàn tay trái, hình như có đất và nhiều hạt gì đó cứng, dưới mấy móng kia. Tôi có thể lấy vài mẩu chứ?

    - Hãy lấy vài hạt cát và một ít sơn móng tay. Chúng ta sẽ nói lại chuyện này một khi chúng ta đã có được kết quả.

    Lamar, nhân viên của nhà tang lễ, với sắc mặt hồng hào, có lẽ nhờ rượu whisky, bước vào trong khi cô đang lấy mẫu.

    - Chắc trước đây cô làm móng thì phải - anh ta nói.

    Họ hài lòng khi nhận thấy không có dấu của móng trong lòng bàn tay, dấu hiệu là giống như những người khác, cô ta đã chết trước khi mọi việc khác xảy ra.

    - Để lấy dấu vân tay, cô có muốn lật úp cô ta lại không? - Crawford lên tiếng hỏi.

    - Như thế sẽ dễ hơn nhiều.

    - Hãy bắt đầu bằng hai hàm răng đi, sau đó Lamar sẽ giúp cô lật úp xác nạn nhân xuống.

    - Chỉ chụp vài tấm ảnh hay một biểu đồ của răng? - Clarice gắn các thiết bị đặc biệt vào ống kính máy chụp vân tay, và mừng thầm là các dụng cụ cần thiết đều có trong túi xách.

    - Chỉ vài tấm hình thôi. Không có phim X quang thì một biểu đồ răng có thể dẫn đến nhầm lẫn đấy. Các tấm hình sẽ giúp cho chúng ta loại bớt hai hoặc ba người mất tích.

    Tuân theo các chỉ dẫn của Clarice, Lamar với đôi bàn tay nhạc sĩ, từ từ cạy miệng của nạn nhân ra và kéo môi trên lên trong khi cô đặt máy Polaroid sát vào mặt để chụp cận cảnh các răng phía trước. Với các răng hàm, cô phải cần đến một tấm kính phản chiếu vòm miệng, và canh ánh đèn qua hai cái má, để biết chắc đèn flash chiếu sáng bên trong miệng. Trong lúc học, cô chỉ thấy vị giáo sư pháp y biểu diễn mà thôi.

    Clarice chờ cho tấm hình đầu tiên của răng hàm in ra rồi, cô mới chỉnh lại ánh sáng để chụp tiếp. Cái thứ hai rõ hơn và đến cái thứ ba thì hoàn hảo.

    - Cô ta có cái gì đó trong cuống họng - Clarice nói.

    Crawford nhìn tấm ảnh. Nó cho thấy một vật sẫm màu, hình tròn, ngay đằng sau màn hầu.

    - Đưa cho tôi cây đèn.

    - Mỗi lần người ta kéo một cái xác ra khỏi nước, có nhiều khi người ta tìm thấy lá hoặc nhiều thứ khác trong miệng - Lamar nói trong khi chiếu đèn cho Crawford nhìn vào trong miệng.

    Clarice lấy cái kẹp lớn trong túi xách ra và nhìn Crawford qua cái xác. Ông gật đầu. Cô chỉ mất có một giây để lấy cái đó ra.

    - Cái gì thế, một loại vỏ đậu phải không? - Crawford hỏi.

    - Thưa ông không, đây là một cái kén của côn trùng. - Lamar nói rất đúng. Clarice bỏ nó vào trong một cái lọ.

    - Phải để cho ông kỹ sư canh nông xem qua cái này mới được - Lamar góp ý.

    Một khi lật úp cái xác xuống, lấy dấu vân tay trở thành một trò chơi trẻ con. Clarice nghĩ chắc cô sẽ gặp nhiều rắc rối lắm, nhưng rốt cuộc cô không cần phải dùng đến các phương pháp bơm chích tỉ mỉ và phiền toái, cô cũng không cần đến ngay cả bao ngón tay. Cô sử dụng mấy tấm thẻ thật mỏng được gắn trên một dụng cụ hình cái xỏ giày. Như thế cô thu được một loạt hình dấu vân chân để phòng hờ trường hợp để đối chứng, người ta muốn so với những dấu chân được lấy khi đứa bé mới ra đời.

    Ở xương vai mất hết hai mảnh da hình tam giác. Clarice tiếp tục chụp hình.

    - Cô hãy đo luôn đi, Clarice - Crawford ra lệnh - Hắn đã làm bị thương cô gái ở Akron khi cắt quần áo cô ta; nó còn lớn hơn vết sướt một chút, nhưng nó cũng tương xứng với các vết cắt áo cánh được tìm thấy trên vệ đường. Cái này mới đấy, tôi chưa hề thấy bao giờ.

    - Có vẻ như một vết phỏng ở bắp chân - Clarice nhận xét.

    - Mấy người già cũng thường bị như thế - Lamar nói xen vào.

    - Cái gì? - Crawford thốt lên.

    - TÔI NÓI LÀ MẤY NGƯỜI GIÀ CŨNG THƯỜNG BỊ NHƯ THẾ. - Lamar nói lớn.

    - Tôi nghe anh mà, tôi muốn anh cắt nghĩa rõ hơn. Chuyện gì với mấy người già vậy?

    - Nhiều khi mấy người già chết vì một cái gối hơ nóng trên bụng, và cái này làm cho họ bị phỏng dù nó không nóng lắm. Nhưng khi người ta chết, một cái gối nóng cũng làm phỏng được vậy. Bởi vì ở chỗ đó không còn sự tuần hoàn nữa.

    - Chúng ta sẽ yêu cầu ông pháp y ở Claxton kiểm tra xem có phải xảy ra sau khi chết không - Crawford nói với Clarice.

    - Có thể là ống xả hơi - Lamar lại nói tiếp.

    - MỘT ỐNG XẢ... một ống xả hơi. Lần Billie Pétrie bị bắn chết, người ta thẩy hắn vào trong thùng xe của hắn. Để tìm hắn, người vợ lái xe đi khắp nơi suốt hai, ba ngày như thế. Khi người ta mang hắn về đây, dưới thùng xe, cái ống xả nóng quá mức, đã làm hông hắn bị phỏng. Tôi không bao giờ để thức ăn trong thùng xe, bởi vì nó làm chảy nước đá.

    - Đúng là một ý nghĩ tuyệt vời, Lamar; tôi muốn anh làm việc với tôi. Vậy anh có biết những người đã vớt cô ta lên không?

    - Là hai anh em Jabbo Franklin và Bubba.

    - Họ làm những gì?

    - Chúng kiếm chuyện đánh lộn với Moose; chúng thường gây gổ với những người không làm gì chúng. Mỗi khi hắn bước vào trong quán của Moose để uống rượu, hắn thường hay bắt tôi phải đàn bản Filipino Baby cho hắn nghe. Hắn lãnh tiền trợ cấp cựu chiến binh và mỗi năm đều phải đi cai nghiện vào lúc Giáng sinh. Đã từ mười lăm năm rồi, tôi chờ cái ngày thấy hắn nằm trên cái bàn này đây.

    - Chúng ta cần tiêm một lượng sérotonine tại những nơi mà lưỡi câu đã móc vào thịt - Crawford nói. - Tôi sẽ viết ít chữ cho vị pháp y mới được.

    - Các lưỡi câu nằm sát nhau quá - Lamar nhận xét.

    - Anh muốn nói gì vậy?

    - Các anh em Franklin dùng dây câu đáy với các lưỡi câu nằm quá sát nhau, là điều bất hợp pháp. Cũng chính vì vậy bọn chúng chờ cho đến sáng hôm nay để gọi điện báo.

    - Ông cảnh sát trưởng nói chúng săn vịt kia mà.

    - Tôi không ngạc nhiên khi chúng kể như thế. Bọn chúng sẽ nói với ông là chúng cũng có đâu một lần với Duke Keomoka tại Honolulu, và thuộc nhóm của Satellite Monroe. Ông cũng có thể tin điều này nếu ông thích. Ông cứ đi dạo với cái túi dệt và bọn chúng sẽ dẫn ông đi săn chim mỏ nhát nếu đó là loại chim ưa thích của ông. Hơn nữa chúng còn tặng ông thêm một ly rượu nặng rất tồi.

    - Thế theo anh, điều gì đã xảy ra?

    - Đám anh em Franklin dùng dây câu đáy, và sợi này là của bọn chúng với các lưỡi câu bất hợp pháp. Chúng đang định kéo lên xem có câu được cá không đấy.

    - Điều gì khiến anh tin như thế?

    - Cô em này chưa tới giờ nổi lên.

    - Đúng vậy.

    - Nếu chúng không kéo dây câu lên, người ta không thể tìm thấy xác cô này. Bọn chúng về nhà, sợ đến chết người luôn, và cuối cùng họ cũng phải báo cho cảnh sát. Tôi nghĩ chắc ông phải báo cho nhân viên tuần kiểm ngư nghiệp chứ?

    - Tôi nghĩ thế.

    - Chúng thường lang thang với cái máy điện thoại quay tay giấu dưới băng chiếc xe Ramcharger của chúng; ở đây nếu ông sử dụng thứ đó sẽ bị phạt nặng lắm đấy, nếu không phải đi tù.

    Crawford chau mày.

    - Để điện thoại cho cá - Clarice cắt nghĩa - Cá sẽ bị giật chết nếu người ta thả hai sợi dây xuống dòng nước chảy và quay tay quay. Chúng sẽ nổi lên mặt nước và chỉ còn việc vớt chúng nữa thôi.

    - Đúng phóc - Lamar nói - thế cô ở vùng này sao?

    - Nhiều nơi sử dụng cách đó mà - Clarice đáp lại.

    Cô rất muốn nói một điều gì đó trước khi họ kéo kín cái túi nhựa lại, làm một cử chỉ hoặc cho thấy rằng cô không dửng dưng. Nhưng cô chỉ lắc đầu và lo dọn dụng cụ vào trong túi xách.

    Khi cái xác và những rắc rối không thành vấn đề nữa, cô mới ý thức được công việc mình vừa làm xong. Clarice tháo găng ra và đưa hai tay vào vòi nước. Nước không được mát lắm. Lamar đang đứng nhìn cô, rồi bỏ đi ra ngoài hành lang. Sau đó anh ta trở vào với một lon nước ngọt ướp thật lạnh và đưa cho cô.

    - Không, cám ơn - cô nói.

    - Không phải để uống đâu, mà hãy để vào sau ót đấy. Cái lạnh sẽ làm cho cô dễ chịu. Với tôi, lúc nào cũng được cả.

    Chỉ với thời gian Clarice cần để gắn dính miếng băng keo vào mảnh giấy gởi cho ông pháp y, máy truyền dấu tay để trên bàn bắt đầu kêu lách cách.

    Tìm được một nạn nhân quá nhanh như thế, đúng là dịp may hiếm thấy. Crawford muốn nhận diện cô ta ngay để có thể bắt đầu tìm kiếm các nhân chứng của các vụ bắt cóc khác. Phương pháp của ông ta buộc không ít người phải hợp tác, nhưng nó rất hiệu quả.

    Crawford có một máy truyền dấu tay hiệu Litton Policefax. Trái với các máy fax kia của FBI, máy Policefax có thể kết nối với hầu hết các sở cảnh sát tại các thành phố lớn. Các phiếu dấu tay mà Clarice đã lắp ráp lại chỉ mới vừa khô thôi.

    - Nạp vào máy đi, Starling. Cô rất khéo tay trong vụ này mà.

    Nhớ đừng làm bẩn chúng, đó là nghĩa của câu nói trên và Clarice tuân theo. Thật khó để quấn một tấm thẻ được kết nối bằng nhiều miếng nhỏ, quanh một cái trục trong khi sáu máy điện báo đang chờ.

    Crawford đang liên lạc với tổng đài của FBI và máy điện báo tại Washington.

    - Dorothy, mọi người xong chưa? Tốt rồi quý vị, chúng tôi sẽ mở máy vào đúng một giờ hai mươi, một giờ hai mươi. Các người có đồng ý không? Atlanta, các anh thế nào rồi? Tốt, bắt đầu truyền hình ảnh đi!

    Cái máy quay thật chậm để cho hình ảnh rõ nét, vừa gởi dấu tay người chết đến máy điện báo của FBI và cho cả sở cảnh sát vùng phía đông. Nếu Chicago, Detroit, Atlanta hoặc một trong các thành phố khác có được thông tin này, cuộc điều tra sẽ bắt đầu chỉ vài phút sau đó.

    Sau đó Crawford gởi hình răng và hình khuôn mặt của nạn nhân với cái đầu được quấn trong một khăn bông để đề phòng trường hợp đám báo chí vớ được những tài liệu này.

    Ba thanh tra cảnh sát hình sự của Virginie đến Charleston ngay lúc họ lên đường. Crawford bắt tay họ và phân phối các bản đồ có ghi số bí mật của Trung Tâm Thông Tin Tội Phạm Quốc Gia. Clarice quan sát một cách thích thú hiệu quả mà Crawford có được nhờ biết cách khai thác tình bạn hữu của nam giới. Họ sẽ gọi cho ông ngay khi họ có tin tức gì mới và ông có thể tin tưởng họ được. Tốt rồi, cám ơn ngàn lần. Nhưng đó chưa chắc là tình bạn hữu của nam giới đâu, cô tự nhủ, vì cô cũng có thể làm được việc đó.

    Lamar đứng tại cổng, vẫy tay chào tạm biệt trong khi Crawford và Clarice rời xa với viên phụ tá cảnh sát trưởng để đến sông Elk. Lon nước ngọt còn lạnh nên Lamar cầm nó vào trong văn phòng để rót cho mình một ly nước giải khát.
     
    PhươngThảo and Nguyệt Hàn like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Chia sẻ trang này