Chương 16: Tiêu phòng [2]
"Chuyện này..." "Hiện giờ ngươi đã là người của Lệ chủ tử, nếu tính toán này của ngươi bị chủ nhân nhà ngươi biết được, chỉ e người sẽ không vui đâu. Huống chi ta sao có thể tùy ý mở miệng đòi lấy người hầu cận của Lệ Quý tần được?" Khang Lộc Hải vội sán lại, thưa: "Tiểu chủ an tâm đi. Hiện giờ tiểu chủ được sủng ái nhiều như vậy, chỉ cần người chịu mở miệng thì ai dám làm trái ý của người cơ chứ? Chỉ cần người nói một tiếng là xong việc ngay." Trong lòng tôi chỉ muốn cười lạnh một tiếng, đúng là chỉ có thể dùng mấy chữ "vô liêm sỉ", "thượng đội hạ đạp" để chỉ bộ dạng của tên Khang Lộc Hải này. Chợt có giọng nữ nhân trong trẻo, lạnh lùng vang lên phía sau, tựa như hòn đá ném vào nước khiến sóng gợn lăn tăn: "Hèn gì bản cung vào điện Chiêu Dương là không thấy ngươi đứng cạnh hầu hạ, thì ra gặp lại chủ cũ à?" Nghe tiếng, tôi quay lại nhìn, nhan sắc diễm lệ, thân hình đẫy đà, chẳng phải Lệ Quý tần thì còn là ai nữa? Đứng bên Lệ Quý tần là Tào Dung hoa, nếu chỉ so bề ngoài thì Tào Dung hoa tuy thanh tú hơn nhưng lại kém vài phần nhan sắc. Tôi chậm rãi tiến đến hành lễ thỉnh an. Lệ Quý tần vịn tay vào cung nữ, tươi cười đứng đó nhận lễ, không thèm nói tiếng nào, còn Tào Dung hoa vội bảo tôi đứng dậy. Lệ Quý tần không nói tiếng nào, chỉ quét mắt nhìn về phía Khang Lộc Hải. Khang Lộc Hải hết sức sợ hãi nàng ta, hấp tấp chạy đến, quỳ sụp xuống. Lệ Quý tần nói vọng về phía tôi: "Nghe nói Hoàng thượng vừa phái không ít nô tài sang cung của Hoàn Tần, lẽ nào bên người Hoàn Tần vẫn chưa đủ kẻ hầu người hạ hay sao? Sao lại nhắm trúng gã nô tài vô dụng bên người bản cung kia chứ?" Tôi nghe vậy, tủm tỉm cười, cất giọng đúng mực giải thích: "Quý tần tỷ tỷ nói sai rồi. Khang Lộc Hải vốn từng là nô tài trong cung của muội, nhờ ơn Quý tần tỷ tỷ không ghét bỏ nên mới gọi hắn tới hầu hạ. Giờ hắn đã là nô tài của Quý tần tỷ tỷ, sao muội dám tùy tiện gọi trở về cơ chứ! Muội muội tuy trẻ tuổi chưa biết chuyện nhưng tuyệt đối không bao giờ hành xử sai trái như vậy." Lệ Quý tần "hừ" lạnh một tiếng. "Không ngờ muội muội cũng hiểu quy củ gớm, hèn gì Hoàng thượng lại sủng ái muội đến thế, chưa thị tẩm đã được tấn phong rồi. Tỷ tỷ đương nhiên sao bì kịp được!" "Quý tần tỷ tỷ nói vậy, muội muội sao dám nhận. Hoàng thượng chỉ là thấy muội muội trước đây bệnh quá nặng, cho nên mới thương hại muội muội mà thôi. Trong lòng Hoàng thượng đương nhiên là coi trọng Quý tần tỷ tỷ gấp trăm lần muội muội ấy chứ." Lệ Quý tần thấy tôi nói vậy thì nét mặt dãn ra đôi chút. Nàng ta quay mặt đi, không thèm nói tiếng nào, giơ tay tát một cái thật mạnh, một bên mặt của Khang Lộc Hải lập tức sưng vù. Cung nữ đang đỡ tay nàng ta vội khuyên: "Chủ tử coi chừng đau tay." Rồi hậm hực lườm Khang Lộc Hải. "Đồ nô tài hồ đồ, mới sáng sớm đã chọc giận nương nương rồi! Còn không tự vả vào miệng mình đi!" Khang Lộc Hải sợ đến mức không dám biện bạch câu nào, vội trở tay vả vào miệng mình. Cung nữ đó tuổi chưa lớn lắm, đương nhiên phẩm cấp cũng chẳng cao hơn Khang Lộc Hải là bao, nhưng lại dám ngang nhiên mắng mỏ y, có thể thấy những ngày Khang Lộc Hải hầu hạ bên cạnh Lệ Quý tần cũng chẳng tốt đẹp, dễ chịu gì. Tôi chỉ trơ mắt đứng nhìn, dẫu trong lòng có chút thương hại nhưng cũng chẳng thèm xin cho hắn. Thế sự xoay vần, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì ngày trước việc gì phải tuyệt tình như vậy! Cách xử sự của Lệ Quý tần phần nhiều cũng giống Hoa Phi, chỉ có điều còn bạo ngược, nóng nảy hơn, mừng giận đều để lộ ra ngoài mặt, không thể nhẫn nại được nửa phần, tự ra tay dạy dỗ nô tài cũng là chuyện thường ngày. Tào Dung hoa hẳn đã thấy qua nhiều lần, đến một cọng lông mày cũng chẳng buồn nhướng lên, chỉ cất giọng khuyên nhủ: "Lệ tỷ tỷ tức giận vì gã nô tài đáng chết này làm gì cơ chứ, lại mắc công ảnh hưởng đến sức khỏe." Lệ Quý tần bảo: "Chỉ một lòng muốn trèo cao, thay đổi thất thường! Rõ ràng nội giám là thứ đồ không gốc không rễ, chẳng chút lương tâm, đến tí ơn nghĩa cũng không biết ghi nhớ! Chẳng lẽ bản cung đã bạc đãi hắn ư?" Tào Dung hoa nghe nàng ta mở miệng nói toàn những lời thô tục, không khỏi hơi chau mày nhưng cũng chẳng tiếp lời, chỉ dùng khăn tay chấm chấm khóe miệng để giấu đi thái độ của mình. Lệ Quý tần dừng lời một lát rồi hậm hực mắng tiếp: "Giờ đám nô tài này càng lúc càng chẳng coi bản cung ra gì, dám trắng trợn làm những chuyện ăn cây táo rào cây sung, coi bản cung là người chết rồi hay sao? Chẳng qua là tít mắt khi thấy người khác được quyền thế sủng ái, cũng chẳng chịu nghĩ chuyện ngày xưa từng cầu xin, van vỉ bản cung cứu ra khỏi chốn vắng lặng như mộ người sống đấy? Giờ lại học được chiêu trò "ở doanh Tào nhưng lòng vẫn ở Hán" rồi!" Lời nói quá thẳng thừng, chẳng khác nào mắng thẳng vào mặt tôi. Bầu không khí trở nên gượng gạo, Tào Dung hoa thấy không ổn, vội kéo kéo tay áo của Lệ Quý tần, khẽ gọi: "Lệ tỷ tỷ!" Lệ Quý tần giật tay áo lại, nhìn sang phía tôi, nhướng mày, nói: "Bản cung dạy dỗ nô tài, Hoàn Tần thấy thì xin đừng chê cười." Trong lúc nói chuyện, Khang Lộc Hải đã chịu hơn bốn, năm chục cái tát, vì đang quỳ ngay trước mặt Lệ Quý tần, hắn ra tay không dám lưu tình, dùng đủ mười phần sức lực, da mặt sưng phồng, rướm máu, máu nhỏ xuống dưới cằm ròng ròng. Tôi thấy hắn bị đánh khá nặng, trong lòng cảm thấy có chút không đành lòng. Ngoài mặt tôi vẫn giữ nét cười nhàn nhạt, coi như tràng mắng chửi của Lệ Quý tần chẳng hề động chạm gì đến mình, tôi bảo: "Nếu nô tài của Quý tần tỷ tỷ không hiểu quy củ, tỷ tỷ dạy dỗ là chuyện đương nhiên, dẫu đánh dẫu mắng thì hắn cũng phải vâng theo. Chỉ có điều, muội muội lo thay cho Quý tần tỷ tỷ, Thượng Lâm uyển lắm người nhiều miệng, ở ngay chỗ này dạy dỗ nô tài khó tránh bị người khác nói ra nói vào. Tỷ tỷ nếu thực sự thấy tên nô tài này quá đáng ghét thì có thể dẫn hắn về cung để răn dạy sau. Tỷ tỷ thấy muội nói vậy có đúng không?" Lệ Quý tần nghe vậy mới thôi, lườm Khang Lộc Hải một cái rồi bảo: "Thôi đi!" Nói xong nàng ta hơi gật đầu với tôi rồi dẫn đoàn người nghênh ngang rời đi. Khang Lộc Hải thấy nàng ta đi xa rồi mới lết gối đến trước mặt tôi, dập đầu thật mạnh, hổ thẹn thưa: "Tạ ơn cứu mạng của tiểu chủ." Tôi chẳng thèm nhìn hắn. "Ngươi cũng láu lỉnh quá đấy!" Khang Lộc Hải quỳ mọp dưới đất. "Tiểu chủ mà không nói như vậy thì Lệ chủ tử sao có thể bỏ qua cho nô tài dễ dàng như thế." Tôi vịn cánh tay Cận Tịch bỏ đi, không thèm quay đầu lại, buông cho hắn một câu: "Lệ Quý tần dễ gì mà chịu bỏ qua cho ngươi, ngươi tự lo lấy thân mình đi." "Tiểu chủ..." Tôi thoáng dừng lại, bên tai chỉ nghe tiếng gió khe khẽ, lại nghe hắn gọi với theo: "Tiểu chủ cũng phải chú ý đến bản thân, tiểu chủ vừa được sủng ái đã được nhiều ân huệ như thế, Lệ... Bọn họ đã bất mãn không ít rồi, sợ là..." Khang Lộc Hải do dự không dám nói thêm, tôi chầm chậm bước đi, nhỏ giọng bảo: "Sao có thể khiến mọi người đều vừa lòng đẹp ý cơ chứ? Ta chỉ cần cầu cho bản thân mình được thoải mái là đã thượng thượng đại cát rồi." Tiểu Doãn Tử thấy tôi cứ chăm chăm đi thẳng, vẻ mặt không thay đổi, chần chừ hồi lâu rồi mới cất tiếng hỏi dò: "Mấy lời vừa nãy của Lệ Quý tần thực sự là..." Khóe môi tôi cong lên. "Thế thì có đáng gì? Ta thực lòng rất vừa ý với cá tính của Lệ Quý tần." Tiểu Doãn Tử thấy lời nói của tôi có phần kỳ quái, bất giác ngẩng lên nhìn tôi. Trong cung trước giờ luôn tranh giành xâu xé lẫn nhau, hết lần này đến lượt khác, có ngày nào được yên đâu? Chỉ xem xem địch thủ mà mình phải đối mặt là loại thế nào. Tính tình kiểu như Lệ Quý tần này, chẳng thể giấu giếm được chút xíu tâm tư, chỉ giành được thắng lợi miệng lưỡi nhất thời mà thôi. Ngược lại, những kẻ ngầm hại người mà không hề lộ ra mặt mới thực sự là đáng sợ. Tôi thầm nghiến răng tức tối, đêm qua vừa thừa sủng, chẳng lẽ hôm nay đã gặp phải cường địch rồi sao? Lệ Quý tần thì chẳng đáng gì, nhưng ai mà không biết kẻ đứng đằng sau Lệ Quý tần là Hoa Phi. Chỉ cần sống mòn trong cung một ngày thì dẫu tôn quý, vinh dự như Hoàng hậu, chỉ e cũng phải chịu bao uất ức và phiền não không sao đếm xuể, huống chi tôi chỉ là một phi tần bé nhỏ chẳng đáng gì, đành nhẫn nhịn mà thôi. Bên ngoài Đường Lê cung, người hầu quỳ chật cả đất, ai nấy mày mắt đều lộ vẻ hoan hỉ không che giấu được. Liếc mắt nhìn qua, tôi thấy Hoàng Quy Toàn cũng có mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Vừa bước vào vườn, tôi đã để ý ngay Đường Lê cung tựa hồ khác hẳn ngày thường. Hoàng Quy Toàn khuỵu gối hành lễ, bao nhiêu nếp nhăn trên mặt đều dãn thành nét cười, giọng điệu cao vút hơn hẳn ngày thường: "Chúc mừng tiểu chủ được ban lễ Tiêu phòng, đây chính là ân sủng cực cao, cực cực cao." Nói xong, hắn dẫn tôi tiến vào Oánh Tâm đường, quả nhiên trong ngoài đều đã được sửa sang, tường nhìn như vừa được sơn lại, còn có mùi hương thơm ngát. Hoàng Quy Toàn thưa: "Sáng sớm nay Hoàng thượng đã ban ý chỉ, bọn nô tài liền gấp rút làm cho xong, hy vọng tiểu chủ hài lòng." Cận Tịch cũng tươi cười chúc mừng: "Theo quy củ thì chỉ khi Hoàng thượng đại hôn thì mới có lễ Tiêu phòng. Trừ các đời Hoàng hậu ra thì phi tử bình thường chẳng ai có được ân sủng thế này. Trước giờ chỉ có Thư Quý phi tiền triều và Hoa Phi hiện giờ là ngoại lệ, tiểu chủ là người thứ ba được ân điển đặc biệt này trong cung đó." Tiêu phòng chính là vinh dự tôn quý nhất trong hậu cung. Lấy tiêu và bùn để trát tường, giữ hơi ấm, lại có thêm mùi hương, hàm ý nhiều con nhiều cháu, lấy từ câu: "Những chùm trái của cây tiêu, rườm rà hái được thật nhiều đầy thăng". Nghĩ đến đây, mặt tôi bất giác đỏ bừng. Nhiều con, Huyền Lăng, vậy là chàng muốn tôi sinh cho chàng một đứa con sao? Hoàng Quy Toàn kính cẩn đưa tay đỡ, dẫn tôi vào trong tẩm điện. "Xin tiểu chủ nhìn kĩ trên sạp." Rèm ngủ đã được đổi sang rèm lụa mịn thêu vô số chuỗi quả anh đào đỏ rực, chăn uyên ương thêu chỉ vàng màu đỏ anh đào được xếp ngay ngắn, tôi biết đó là hàm ý may mắn, hòa hợp, được ban sau khi phi tần được thừa sủng, ngoài ra thì không thấy có gì khác lạ. Tôi ngờ vực bước lên, kéo chăn ra xem thử, lập tức nhìn thấy bên dưới rải đầy tiền đồng vàng chói lọi cùng trái nhãn, táo đỏ, hạt sen, đậu phộng, các loại quả khô. Trong lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp, không ngờ y lại để ý những lời tôi nói đến thế. Mắt tôi đột nhiên cay sè, dòng lệ lưng tròng. Tôi sợ người khác nhìn thấy bèn len lén lau khô rồi mới quay người lại, hỏi: "Đây là..." "Hoàng thượng nghe nói trong dân gian có tập tục Tát trướng nên lệnh cho bọn nô tài học lại y hệt." Thấy tôi khẽ gật gù ra vẻ đã hiểu, Cận Tịch bèn bảo: "Tiểu chủ cũng mệt rồi, các người hãy lui xuống trước, để Lưu Châu, Hoán Bích ở lại hầu hạ tiểu chủ nghỉ ngơi." Nói xong, nàng ta dẫn mọi người lui ra ngoài. Lưu Châu mừng rỡ đến mức chỉ biết kéo tay tôi, luôn miệng huyên thuyên: "Tốt quá, tốt quá". Hoán Bích mắt rưng rưng lệ. "Xem tình hình hiện giờ, Hoàng thượng quả thật để tâm đến tiểu chủ hết mực rồi. Khổ sở chịu đựng hơn nửa năm nay, bọn nô tỳ chúng em có thể yên tâm được rồi." Mọi chuyện đến quá nhanh, quá sức tốt đẹp, hơn hẳn dự liệu của tôi, khiến tôi nhất thời không thích ứng kịp, hoang mang như đang nằm trên mây trắng bềnh bồng. Bao nhiêu suy tư dào dạt giăng mắc trong lòng, tôi cảm khái thốt lên: "Ta thật không sao ngờ được Hoàng thượng lại trân trọng ta đến vậy." Trước giờ trong cung cấm, được sủng ái đã khó, giữ được sủng ái càng khó hơn, ai biết được Huyền Lăng, đối xử với tôi như vậy là vì nhan sắc, trí tuệ của tôi, hay sự cố chấp đối với tình yêu vĩnh cửu của tôi khiến y cảm thấy mới mẻ? Có thể tất cả đều đúng, có thể tất cả đều sai. Xoa xoa vầng trán, đầu óc mệt mỏi đến ê ẩm, tôi lệnh cho Lưu Châu, Hoán Bích thu dọn tất cả đồ Tát trướng lại, cất cẩn thận rồi mặc nguyên quần áo chìm vào giấc ngủ. Ngước mắt nhìn nước gấm đỏ tươi rực rỡ khắp giường màn, chỗ nào cũng thêu uyên ương và quả anh đào, lấy ý ân ái hòa hợp, con cháu đầy đàn. Uyên ương, uyên ương, ước gì có được ngàn vạn tấm gấm hồng, thêu uyên ương khắp trời khắp đất.