Chương 23: Ngươi cũng còn có trinh tiết ư

Tần Cửu vừa nghe được nửa câu đầu của hắn, có chút ngạc nhiên nâng cao hàng mi. Sau đó nghe thêm được nửa câu sau của hắn, khóe môi lại vẽ thành một nụ cười lạnh. Nhưng Nhan Duật nói không có tận mắt chứng kiến nàng cưỡng ép bốn thiếu niên, quả thật Tần Cửu có chút không dự đoán được. Còn nghĩ rằng nàng đánh hắn một quyền, hắn sẽ nhân cơ hội này trả thù.

Nhan Túc cũng không nghĩ Nhan Duật sẽ nói thế, hắn ở trong lòng đã muốn chắc chắn Tần Cửu cưỡng đoạt đồng nam tử tu luyện tà công. Mà hắn sáng nay, sớm đã phái người đi mời Nhan Duật đến để làm chứng, không chỉ riêng vì hắn nghĩ Nhan Duật chứng kiến tất cả, còn bởi vì hắn biết Nhan Duật cũng như hắn, vô cùng thâm hận Thiên Thần Tông. Cho nên, đối với lời không tận mắt chứng kiến mới vừa rồi của Nhan Duật, hắn có chút khó hiểu.

"Thất thúc, việc này liên quan đến Thiên Thần Tông, là sự kiện trọng đại, người ngàn vạn lần phải cân nhắc thật kĩ, người không nhớ nhầm đó chứ? Người xác định không thấy gì thật không?" Nhan Túc nhìn thẳng về phía Nhan Duật, nhíu mày hỏi. Hắn còn cố tình nhấn thật mạnh ba chữ Thiên Thần Tông.

Ánh mắt Nhan Duật trũng xuống, bên môi nở ra một mạt tươi cười kỳ quái: "Còn chưa qua một đêm, hiển nhiên nhớ rất rõ, ta quả thật không thấy điều gì khác."

Nhan Túc dơ lên ngón tay day day thái dương, không thèm để ý Nhan Duật, mà quay đầu sang hỏi Mạnh Hoài, "Đi hỏi bốn gã thiếu niên kia hiện giờ thế nào rồi? Trương ngự y đã đến chưa?" Hắn vốn tưởng rằng có Anh Đào và hoàng thúc làm chứng, sẽ rất dễ dàng định tội, nào ngờ, sự tình khó hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, hiện giờ chỉ hy vọng bốn thiếu niên kia vô sự, có thể tỉnh lại sớm, đến đây làm chứng.

Mạnh Hoài vội sai người đi mời Trương ngự y đến.

Tần Cửu nghe thấy lời của Nhan Túc, liền mỉm cười. Vẫn nghĩ rằng phủ doãn nơi này hẳn phải có ngỗ tác khám nghiệm, không nghĩ rằng Nhan Túc lại đi triệu ngự y đến, có thể thấy hắn chính là quyết bắt nàng nhận tội. Tần Cửu chớp chớp đôi mắt, cười nói: "Mạnh đại nhân, nếu đã mời ngự y trong cung đến, chi bằng tiện thể xem xét luôn thân thể bọn họ, trả lại sự trong sạch cho bản môn chủ." Nam tử kia còn là xử nam hay không, chỉ cần xem qua thân thể sẽ biết. (cái này là sự thật, học bên y sẽ rõ, hoặc có thể google để xem :)) )

Tần Cửu vừa dứt lời, không riêng một mình Mạnh Hoài kinh ngạc, Nhan Túc và Nhan Duật đồng thời cũng cực kỳ sửng sốt.

Bọn họ không phải chưa từng nghĩ đến biện pháp này, tuy nhiên có dùng đến nó cũng không thể định tội Tần Cửu. Bởi vì bọn họ sớm đã chắc chắn Tần Cửu có tội, bốn nam tử kia không còn là đồng nam, cho nên không nghĩ phải kiểm tra thêm làm gì, hơn nữa dù không còn là đồng nam cũng không thể khẳng định là vì đêm qua ở cùng Tần Cửu, bị Tần Cửu đoạt mất đồng nam.

Trái lại, nếu bốn thiếu niên kia vẫn là đồng nam, liền đủ để chứng minh Tần Cửu vô tội.

Bọn họ trăm triệu lần không dự đoán được Tần Cửu sẽ đề nghị dùng cách này.

Nhan Duật khẽ nhếch khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nói: "Biện pháp này rất hay, không ngại thử một lần!" Mạnh Hoài liếc mắt nhìn Nhan Túc, thấy hắn chậm chạp nheo lại hai mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Cửu, thần sắc điềm tĩnh như nước.

"Như thế cũng tốt, Mạnh đại nhân, cứ mời Trương ngự y xem xét đi." Nhan Túc lẳng lặng nói.

Nha dịch nhận lệnh đi truyền lời.

Công đường lâm vào yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng chim hót trên cây ở xa xa.

Thời gian trôi qua không quá một chén trà nhỏ, Trương ngự y cùng nha dịch đã tiến đến. Hắn bước nhanh lên công đường, nói: "Lão thần khấu kiến điện hạ, khấu kiến vương gia, ra mắt Mạnh đại nhân."

Nhan Túc thản nhiên hỏi: "Trương ngự y, đem xem xét của người từ cơ thể bốn thiếu niên kia bẩm báo đi."

Trương ngự y trầm giọng bẩm: "Thưa điện hạ, sau khi vi thần xem xét qua cơ thể của bốn thiếu niên kia, phát hiện bọn họ cùng nhau dùng một loại thuốc vô cùng kỳ quái, cho nên mới rơi vào hôn mê sâu. Lão thần cho bọn họ dùng ít thuốc an thần, không đến một nén nhang, tất cả đều tỉnh lại. Tinh lực trong cơ thể dần dần khôi phục, không có hiện trạng gì khác lạ."

Nhan Túc nâng mi, sóng mắt rõ ràng ầm trầm.

Nhan Duật máu mũi đã ngừng chảy, tựa vào ghế lười biếng hỏi: "Bọn họ còn là đồng nam không?"

"Bẩm vương gia, bốn thiếu niên đều là đồng nam!" Trương ngự y thấp giọng đáp.

Sau những lời này, công đường một lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Một lát sau, Nhan Duật nghe vậy liền vỗ tay cười, tiếng cười ấy khiến kẻ khác nghe rõ ý vị hứng thú.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Nhan Túc lại xét qua thần sắc kinh dị, hào quang trong đôi mắt dài nhanh chóng ngưng động, tựa như hóa thành mũi kiếm đâm thẳng về phía Tần Cửu.

Tần Cửu chậm rãi đứng dậy, vươn ngón tay trắng mịn phủi phủi y phục, nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Nhan Túc, môi nâng lên thành một đường cong, đôi mắt chốc lát ngập tràn màu sắc ánh sáng. Nàng chậm chạp quay sang hỏi Mạnh Hoài: "Tiểu nữ đã có thể rời đi chưa?"

Mạnh Hoài không thể tin chỉ biết nhìn Tần Cửu, lại nhìn thoáng qua Nhan Túc, rồi lại liếc mắt về phía Nhan Duật một cái, thấy hai người cũng không có nói gì thêm, nên qua loa bảo: "Nếu bốn thiếu niên kia đã không có việc gì, Tần môn chủ tất nhiên có thể rời đi."

Tần Cửu bất động đứng thẳng, nếu nàng rời đi dễ dàng như vậy, nàng sẽ không còn là Tần Cửu.

Nụ cười bên môi nàng khép lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Túc, hỏi: "Điện hạ, lần này ngài bắt giữ bản môn chủ khoa trương như vậy, lại ở công đường công khai thẩm án, một vốn một lời làm tổn hại thật lớn danh tiết của ta. Ai cũng biết rằng bản môn chủ là người chưa xuất giá, đến Lệ Kinh vốn là để tìm một người tốt gả cho, việc này xảy ra, chỉ sợ sau này bản môn chủ không còn mặt mũi nào đi ra ngoài. Điện hạ, ngươi nói bây giờ ta phải làm sao đây?"

Nhan Túc mắt dài nhíu lại, đáy mắt tĩnh mịch sâu lắng.

"Ý của Tần môn chủ, là bản vương có lỗi?"

"Tiểu nữ nào dám đâu. Chỉ mong điện hạ trả lại cho tiểu nữ một cái thanh danh trong sạch. Nếu thanh danh của tiểu nữ vì thế mà bị phá hủy, không thể gả đi, xin phiền điện hạ hãy làm mai cho ta!" Tần Cửu dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Nhan Túc, lúm đồng tiền trên má nở ra như hoa.

Nhan Túc giống như nhận phải sự chê cười lớn nhất từ trước đến nay, môi mang ý cười như có như không, đáy mắt không gợn sóng, "Ngươi cũng còn có trinh tiết ư? Sớm đã mất từ tám trăm năm trước rồi. Câu Hồn Hồng Y! Ngươi cho là bản vương không nắm được nhược điểm của ngươi, thì ngươi là người trong sạch ư?"

Tần Cửu nghe đến bốn chữ Câu Hồn Hồng Y, khóe môi chợt lạnh: "Điện hạ một vốn một lời đúng là biết được rất nhiều chuyện!" Tần Cửu trào phúng nói.

"Mạnh đại nhân, bãi đường đi!" Nhan Túc nhàn nhạt nói.

Tần Cửu bước chậm ra khỏi công đường, ngoài cửa ánh nắng chói sáng lấp lánh, chiếu lên quần áo của nàng. Trên người được ấm áp bao lấy, thế nhưng trong tâm lại lạnh lẽo cô tịch.

"Người phía trước, đứng lại!" Phía sau có người hét lớn.

Tần Cừu chậm rì xoay người lại, nhìn về người đang từ từ bước đến, là Nhan Duật, hắn đi đến trước mặt nàng, rồi mỉm cười.

"Ta đứng lại rồi đây, ngươi muốn thế nào?"

Editor: Y Phong

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện